Chương 222: Vương Tịnh giết người
"Anh chỉ giỏi trong một lĩnh vực nhất định, không thể được coi là thiên tài vĩ đại; xuất thân thì bình thường, không có bối cảnh cũng không quá giàu, bề ngoài của anh khá ổn nhưng theo thời gian rồi anh cũng sẽ già. Tổng kết lại, anh... Không hơn được ai, thậm chí còn không bằng rất nhiều người."
Nghe Khúc Mịch nói như vậy, Thương Dĩ Nhu vô cùng đau lòng. Ở trước mặt cô anh thiếu tự tin đến thế sao?
Khúc Mịch ngẩng đầu, thận trọng nhìn Thương Dĩ Nhu: "Anh sẽ đối với em, học cách đối cư xử tử tế với người xung quanh, tập ăn vặt và ớt cay, học cách làm những điều mà em thích. Em có thể mãi mãi ở bên anh không?"
"Nếu thay đổi anh còn là Khúc Mịch sao?" Thương Dĩ Nhu cắn môi.
Khúc Mịch giật mình.
"Em... Em thích anh khi anh là Khúc Mịch."
Trời ạ, Khúc Mịch ngỡ như mình đang nằm mơ vậy, anh mặt dày theo đuổi Thương Dĩ Nhu, đến nay mới được nghe cô nói thích mình. Anh lén nhéo đùi một cái, đau tới mức nhếch miệng.
"Sao vậy? Đau bụng lắm hả?" Thương Dĩ Nhu hoảng loạn hỏi.
Khúc Mịch ôm lấy eo Thương Dĩ Nhu, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã ôm cô lăn một cái, bản thân từ trên cao nhìn xuống.
Cảm nhận hơi thở của anh, trái tim Thương Dĩ Nhu đập loạn nhịp.
"Tiểu Nhu."
Khúc Mịch cúi đầu hôn cô. Không biết từ khi nào Thương Dĩ Nhu đã nhắm mắt, hàng lông mi run nhè nhẹ, cơ thể dần mềm nhũn.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, cánh môi Khúc Mịch dần đi xuống, lúc đến cổ áo thì dừng lại.
"Tiểu Nhu." Giọng anh trở nên nghẹn ngào, "Có thể chứ?"
Nếu Thương Dĩ Nhu lắc đầu, anh vẫn sẽ kiềm chế được. Một khi chiếc hộp Pandora mở ra, anh sẽ không khống chế được mà hóa thành ma quỷ.
Thương Dĩ Nhu mở to hai mắt, vẫn chưa rõ tình hình hiện tại. Cô theo bản năng cắn môi, điều này càng khiến cơ thể Khúc Mịch nóng rực.
Không trả lời, im lặng chính là đồng ý!
Khúc Mịch vừa cúi đầu, di động của anh lại đổ chuông.
M* nó! Khúc Mịch thật sự muốn giết người.
"Di động của anh đổ chuông kìa." Thương Dĩ Nhu đẩy anh ra, ngồi dậy, mặt đỏ bừng, rất muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào.
Cô muốn về phòng của mình, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích tay đã bị Khúc Mịch nắm chặt.
"Tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không cậu xong rồi đấy!"
Thương Dĩ Nhu nghe vậy lại muốn cười.
Lục Li ở đầu bên kia nói: "Đội trưởng Khúc, sự việc vô cùng quan trọng, Vương Tịnh bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án giết người đã bị bắt rồi."
Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ chỉ mới đi một ngày, đội hình sự sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy? Cô gái Vương Tịnh kia tuy có vài khuyết điểm nhưng bản tính lương thiện, huống hồ chính cô ấy là cảnh sát hình sự, sao có thể biết pháp phạm pháp?
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Thương Dĩ Nhu nhíu mày.
"Đội trưởng Khúc, một tiếng trước chúng tôi nhận được điện thoại của cảnh sát khu vực, báo có án mạng xảy ra ở khu chung cư XX, tại hiện trường bắt được một kẻ bị tình nghi. Đến khi tôi dẫn người đến nơi thì phát hiện Vương Tịnh tay đầy máu ở hiện trường, nạn nhân là Trương Lệ Xuân."
"Cứ giải quyết theo trình tự đi, tôi về ngay!" Nói xong Khúc Mịch cúp máy.
Thương Dĩ Nhu vội về phòng thu dọn, hai người trả phòng, trở về Nam Giang ngay trong đêm.
"Dạ dày của anh..."
"Khỏe rồi." Khúc Mịch khẽ cười, lái xe cũng không buông tay Thương Dĩ Nhu ra, "Anh nói rồi, bệnh của anh chỉ có em mới trị được."
"Chẳng đứng đắn." Thương Dĩ Nhu mắng, "Anh không nghỉ ngơi mà còn lái xe một tay nữa."
"Toàn thân anh bây giờ tràn ngập 'sức lực Hồng Hoang' nhưng lại không có chỗ sử dụng." Khúc Mịch nghiêm túc nói.
Thương Dĩ Nhu nhớ đến tình hình vừa rồi lại đỏ mặt, ho một tiếng, vội chuyển sang chuyện khác: "Vương Tịnh không thể nào giết người, chuyện này rốt cuộc sao đây?"
"Cụ thể thế nào phải đợi gặp Vương Tịnh mới biết." Khúc Mịch thường không dễ dàng đi đến kết luận, anh chỉ quan tâm chứng cứ, "Em dựa vào vai anh ngủ một chút đi, về đến nơi lại bận rộn."
Thương Dĩ Nhu là pháp y, xảy ra án mạng chắc chắn phải tăng ca, lúc này Khang Bình đang đi học, chẳng có ai hỗ trợ cô cả.
Chỉ tin một người không phải hung thủ không có tác dụng gì, phải tìm ra chứng cứ. Thương Dĩ Nhu biết trở về bản thân phải đối mặt với công việc, bây giờ thật sự nên nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng qua việc khi nãy, cô lại ngại đối mặt với Khúc Mịch. Tuy hai người họ đang tìm hiểu nhau nhưng chỉ phát triển đến nắm tay ôm hôn thôi, thân thiết như vừa rồi là lần đầu tiên. Nếu không có cú điện thoại đó, e rằng cô đã...
Thương Dĩ Nhu nhận thức rõ mình không bài xích Khúc Mịch đến gần, thậm chí còn khá thích. Nhớ tới việc đó, cô lại hoảng loạn, lén nhìn Khúc Mịch một cái rồi vội nhắm mắt.
Khúc Mịch vươn tay tới đỡ đầu cô tựa lên vai mình, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô lúc ngủ, anh lại khẽ cười.
Bọn họ nhanh chóng về đến Nam Giang, nhóm Lục Li vẫn chưa tan ca.
"Đội trưởng Khúc, đây là lời khai của Vương Tịnh, cô ấy khẳng định mình không giết người." Lục Li cũng không tin Vương Tịnh là hung thủ, "Nhưng chứng cứ phát hiện ở hiện trường rất bất lợi với cô ấy. Trong phòng và trên hung khí đều phát hiện vân tay của cô ấy, hơn nữa trên tay và quần áo của cô ấy đều dính máu của nạn nhân."
"Ai báo án? Tại sao cảnh sát khu vực lại gọi điện?" Khúc Mịch vừa hỏi vừa xem báo cáo.
"Hàng xóm khiếu nại phòng của Trương Lệ Xuân ồn ào, cảnh sát khu vực tới giải quyết thì phát hiện cửa nhà Trương Lệ Xuân không đóng, bọn họ vào trong thì thấy nạn nhân chết ở phòng khách, Vương Tịnh tay đầy máu đứng bên cạnh."
'"Đã lấy lời khai của hàng xóm kia chưa?"
"Hàng xóm kia là bệnh nhân bệnh tim hơn sáu mươi tuổi, vừa thấy thi thể đã ngất đi, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện."
Khúc Mịch cẩn thận đọc báo cáo của khoa pháp chứng và lời khai của Vương Tịnh, sau đó dẫn người chạy đến bệnh viện.
Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, mới từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển qua phòng bệnh thường. Gia đình bệnh nhân hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ cần có mặt bác sĩ thì có thể lấy khẩu cung.
"Thưa bà, bà và... Trương Lệ Xuân có thân thiết không?" Lục Li cố gắng không dùng từ 'người chết'.
"Trương Lệ Xuân?"
"À, là Đàm Tâm Ngữ, minh tinh ở trên lầu nhà bà."
Bà cụ gật đầu: "Nửa năm trước cô ta dọn tới đây, có vẻ kiếm được rất nhiều tiền, nếu không đã không mua nổi nhà."
"Sao bà biết cô ta mua nhà?"
"Cả ngày cả đêm cô ta đều ồn ào khiến tôi không chịu nổi. Tôi đi tìm cô ta nhiều lần nhưng cô ta hoàn toàn không rút kinh nghiệm, tôi chỉ đành tìm đến bên quản lý bất động sản, nếu chỉ thuê nhà thôi thì bảo họ đuổi cô ta đi. Nhưng căn đó cô ta đã mua, còn mua rất nhiều đồ dùng xa hoa, chắc là muốn định cư luôn." Bà cụ uống chút nước rồi nói, "Sáng nay tôi không khỏe, tới tối còn nghe tiếng lách cách trên lầu. Tôi đã cố nhịn, nhưng đến 21h bên trên ồn ào hơn, còn có một tiếng 'bùm' giống như ai đó ném đá xuống đất. Tôi tức điên đi tìm bất động sản nhưng giờ này họ không làm việc, thế nên tôi mới báo cảnh sát, tố cáo hành vi quấy nhiễu người dân. Cảnh sát dẫn tôi đi hòa giải, không ngờ lại thấy người chết. Tên hung thủ vẫn còn ở trong phòng, bây giờ nghĩ thôi mà vẫn sợ. Nếu tôi mà đi một mình, bắt gặp hung thủ đang giết người, hắn ta chẳng phải cũng giết tôi bịt miệng sao?"
"Thưa bà, bà còn nghe thấy âm thanh nào khác không?" Lục Li hỏi, "Từ chỗ bất động sản về bà có gặp ai không?"
Bà cụ lắc đầu, Lục Li lại hỏi thăm những chuyện khác về Trương Lệ Xuân, những gì bà ấy biết còn ít hơn phóng viên, xem ra chuyến đi này không có thu hoạch gì, Lục Li để lại số điện thoại, bảo bà ấy nhớ ra gì thì liên lạc.
Mọi người rơi khỏi bệnh viện, Khúc Mịch nhận được điện thoại của Thương Dĩ Nhu báo phát hiện manh mối trong lúc khám nghiệm tử thi. Bọn họ lập tức chạy về đội hình sự, Thương Dĩ Nhu mang báo cáo tới.
"Nhát dao ở bụng nạn nhân khiến chảy máu quá nhiều dẫn đến tử vong, mặt bị hủy hoại, có một con dao cắm vào hạ thể, một lỗ tai bị cắt đứt." Thương Dĩ Nhu khái quát tình hình, "Chi tiết có trong báo cáo, mọi người có thể tự xem. Hung thủ ra tay tàn bạo, cách giết người tương tự vụ án Phác Nhụy, đây cũng là lý do em gọi điện báo cho anh."
Cùng là một nhát trí mạng, cùng hủy hoại mặt nạn nhân, cùng cắm dao vào hạ thể, khác biệt duy nhất là Trương Lệ Xuân bị cắt mất một tai, có lẽ sự tàn bạo của kẻ sát nhân đang ngày càng thăng cấp.
"Đội trưởng Khúc, tôi đề nghị gộp hai vụ án lại kiểm tra. Trương Lệ Xuân là đối tượng nghi ngờ của chúng ta trong vụ của Phác Nhụy. Hai nạn nhân có mối liên quan, cách gây án tương tự, bước đầu suy đoán do cùng một người làm." Lục Li nêu ý kiến.
Những người còn lại gật đầu, Khúc Mịch cũng tán đồng: "Được, gộp hai vụ án này lại kiểm tra. Lưu Tuấn, Vương Nhân Phủ, các cậu điều tra nguồn tài chính của Trương Lệ Xuân vào sáu tháng trước và các quan hệ xã hội của cô ta. Mạnh Triết, cậu đến khu chung cư XX hỏi thăm bảo vệ, lấy video giám sát. Cố Thành cùng tôi đến phòng thẩm vấn."
Vương Tịnh vẫn đang ở phòng thẩm vấn, cô đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng thấy Khúc Mịch tới, cô vẫn đứng bật dậy: "Đội trưởng Khúc, anh nhất định phải giúp tôi rửa oan của tôi. Tôi không giết người, tôi không phải hung thủ!"
Nghe Khúc Mịch nói như vậy, Thương Dĩ Nhu vô cùng đau lòng. Ở trước mặt cô anh thiếu tự tin đến thế sao?
Khúc Mịch ngẩng đầu, thận trọng nhìn Thương Dĩ Nhu: "Anh sẽ đối với em, học cách đối cư xử tử tế với người xung quanh, tập ăn vặt và ớt cay, học cách làm những điều mà em thích. Em có thể mãi mãi ở bên anh không?"
"Nếu thay đổi anh còn là Khúc Mịch sao?" Thương Dĩ Nhu cắn môi.
Khúc Mịch giật mình.
"Em... Em thích anh khi anh là Khúc Mịch."
Trời ạ, Khúc Mịch ngỡ như mình đang nằm mơ vậy, anh mặt dày theo đuổi Thương Dĩ Nhu, đến nay mới được nghe cô nói thích mình. Anh lén nhéo đùi một cái, đau tới mức nhếch miệng.
"Sao vậy? Đau bụng lắm hả?" Thương Dĩ Nhu hoảng loạn hỏi.
Khúc Mịch ôm lấy eo Thương Dĩ Nhu, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã ôm cô lăn một cái, bản thân từ trên cao nhìn xuống.
Cảm nhận hơi thở của anh, trái tim Thương Dĩ Nhu đập loạn nhịp.
"Tiểu Nhu."
Khúc Mịch cúi đầu hôn cô. Không biết từ khi nào Thương Dĩ Nhu đã nhắm mắt, hàng lông mi run nhè nhẹ, cơ thể dần mềm nhũn.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, cánh môi Khúc Mịch dần đi xuống, lúc đến cổ áo thì dừng lại.
"Tiểu Nhu." Giọng anh trở nên nghẹn ngào, "Có thể chứ?"
Nếu Thương Dĩ Nhu lắc đầu, anh vẫn sẽ kiềm chế được. Một khi chiếc hộp Pandora mở ra, anh sẽ không khống chế được mà hóa thành ma quỷ.
Thương Dĩ Nhu mở to hai mắt, vẫn chưa rõ tình hình hiện tại. Cô theo bản năng cắn môi, điều này càng khiến cơ thể Khúc Mịch nóng rực.
Không trả lời, im lặng chính là đồng ý!
Khúc Mịch vừa cúi đầu, di động của anh lại đổ chuông.
M* nó! Khúc Mịch thật sự muốn giết người.
"Di động của anh đổ chuông kìa." Thương Dĩ Nhu đẩy anh ra, ngồi dậy, mặt đỏ bừng, rất muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào.
Cô muốn về phòng của mình, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích tay đã bị Khúc Mịch nắm chặt.
"Tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không cậu xong rồi đấy!"
Thương Dĩ Nhu nghe vậy lại muốn cười.
Lục Li ở đầu bên kia nói: "Đội trưởng Khúc, sự việc vô cùng quan trọng, Vương Tịnh bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án giết người đã bị bắt rồi."
Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ chỉ mới đi một ngày, đội hình sự sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy? Cô gái Vương Tịnh kia tuy có vài khuyết điểm nhưng bản tính lương thiện, huống hồ chính cô ấy là cảnh sát hình sự, sao có thể biết pháp phạm pháp?
Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Thương Dĩ Nhu nhíu mày.
"Đội trưởng Khúc, một tiếng trước chúng tôi nhận được điện thoại của cảnh sát khu vực, báo có án mạng xảy ra ở khu chung cư XX, tại hiện trường bắt được một kẻ bị tình nghi. Đến khi tôi dẫn người đến nơi thì phát hiện Vương Tịnh tay đầy máu ở hiện trường, nạn nhân là Trương Lệ Xuân."
"Cứ giải quyết theo trình tự đi, tôi về ngay!" Nói xong Khúc Mịch cúp máy.
Thương Dĩ Nhu vội về phòng thu dọn, hai người trả phòng, trở về Nam Giang ngay trong đêm.
"Dạ dày của anh..."
"Khỏe rồi." Khúc Mịch khẽ cười, lái xe cũng không buông tay Thương Dĩ Nhu ra, "Anh nói rồi, bệnh của anh chỉ có em mới trị được."
"Chẳng đứng đắn." Thương Dĩ Nhu mắng, "Anh không nghỉ ngơi mà còn lái xe một tay nữa."
"Toàn thân anh bây giờ tràn ngập 'sức lực Hồng Hoang' nhưng lại không có chỗ sử dụng." Khúc Mịch nghiêm túc nói.
Thương Dĩ Nhu nhớ đến tình hình vừa rồi lại đỏ mặt, ho một tiếng, vội chuyển sang chuyện khác: "Vương Tịnh không thể nào giết người, chuyện này rốt cuộc sao đây?"
"Cụ thể thế nào phải đợi gặp Vương Tịnh mới biết." Khúc Mịch thường không dễ dàng đi đến kết luận, anh chỉ quan tâm chứng cứ, "Em dựa vào vai anh ngủ một chút đi, về đến nơi lại bận rộn."
Thương Dĩ Nhu là pháp y, xảy ra án mạng chắc chắn phải tăng ca, lúc này Khang Bình đang đi học, chẳng có ai hỗ trợ cô cả.
Chỉ tin một người không phải hung thủ không có tác dụng gì, phải tìm ra chứng cứ. Thương Dĩ Nhu biết trở về bản thân phải đối mặt với công việc, bây giờ thật sự nên nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng qua việc khi nãy, cô lại ngại đối mặt với Khúc Mịch. Tuy hai người họ đang tìm hiểu nhau nhưng chỉ phát triển đến nắm tay ôm hôn thôi, thân thiết như vừa rồi là lần đầu tiên. Nếu không có cú điện thoại đó, e rằng cô đã...
Thương Dĩ Nhu nhận thức rõ mình không bài xích Khúc Mịch đến gần, thậm chí còn khá thích. Nhớ tới việc đó, cô lại hoảng loạn, lén nhìn Khúc Mịch một cái rồi vội nhắm mắt.
Khúc Mịch vươn tay tới đỡ đầu cô tựa lên vai mình, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô lúc ngủ, anh lại khẽ cười.
Bọn họ nhanh chóng về đến Nam Giang, nhóm Lục Li vẫn chưa tan ca.
"Đội trưởng Khúc, đây là lời khai của Vương Tịnh, cô ấy khẳng định mình không giết người." Lục Li cũng không tin Vương Tịnh là hung thủ, "Nhưng chứng cứ phát hiện ở hiện trường rất bất lợi với cô ấy. Trong phòng và trên hung khí đều phát hiện vân tay của cô ấy, hơn nữa trên tay và quần áo của cô ấy đều dính máu của nạn nhân."
"Ai báo án? Tại sao cảnh sát khu vực lại gọi điện?" Khúc Mịch vừa hỏi vừa xem báo cáo.
"Hàng xóm khiếu nại phòng của Trương Lệ Xuân ồn ào, cảnh sát khu vực tới giải quyết thì phát hiện cửa nhà Trương Lệ Xuân không đóng, bọn họ vào trong thì thấy nạn nhân chết ở phòng khách, Vương Tịnh tay đầy máu đứng bên cạnh."
'"Đã lấy lời khai của hàng xóm kia chưa?"
"Hàng xóm kia là bệnh nhân bệnh tim hơn sáu mươi tuổi, vừa thấy thi thể đã ngất đi, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện."
Khúc Mịch cẩn thận đọc báo cáo của khoa pháp chứng và lời khai của Vương Tịnh, sau đó dẫn người chạy đến bệnh viện.
Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, mới từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển qua phòng bệnh thường. Gia đình bệnh nhân hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ cần có mặt bác sĩ thì có thể lấy khẩu cung.
"Thưa bà, bà và... Trương Lệ Xuân có thân thiết không?" Lục Li cố gắng không dùng từ 'người chết'.
"Trương Lệ Xuân?"
"À, là Đàm Tâm Ngữ, minh tinh ở trên lầu nhà bà."
Bà cụ gật đầu: "Nửa năm trước cô ta dọn tới đây, có vẻ kiếm được rất nhiều tiền, nếu không đã không mua nổi nhà."
"Sao bà biết cô ta mua nhà?"
"Cả ngày cả đêm cô ta đều ồn ào khiến tôi không chịu nổi. Tôi đi tìm cô ta nhiều lần nhưng cô ta hoàn toàn không rút kinh nghiệm, tôi chỉ đành tìm đến bên quản lý bất động sản, nếu chỉ thuê nhà thôi thì bảo họ đuổi cô ta đi. Nhưng căn đó cô ta đã mua, còn mua rất nhiều đồ dùng xa hoa, chắc là muốn định cư luôn." Bà cụ uống chút nước rồi nói, "Sáng nay tôi không khỏe, tới tối còn nghe tiếng lách cách trên lầu. Tôi đã cố nhịn, nhưng đến 21h bên trên ồn ào hơn, còn có một tiếng 'bùm' giống như ai đó ném đá xuống đất. Tôi tức điên đi tìm bất động sản nhưng giờ này họ không làm việc, thế nên tôi mới báo cảnh sát, tố cáo hành vi quấy nhiễu người dân. Cảnh sát dẫn tôi đi hòa giải, không ngờ lại thấy người chết. Tên hung thủ vẫn còn ở trong phòng, bây giờ nghĩ thôi mà vẫn sợ. Nếu tôi mà đi một mình, bắt gặp hung thủ đang giết người, hắn ta chẳng phải cũng giết tôi bịt miệng sao?"
"Thưa bà, bà còn nghe thấy âm thanh nào khác không?" Lục Li hỏi, "Từ chỗ bất động sản về bà có gặp ai không?"
Bà cụ lắc đầu, Lục Li lại hỏi thăm những chuyện khác về Trương Lệ Xuân, những gì bà ấy biết còn ít hơn phóng viên, xem ra chuyến đi này không có thu hoạch gì, Lục Li để lại số điện thoại, bảo bà ấy nhớ ra gì thì liên lạc.
Mọi người rơi khỏi bệnh viện, Khúc Mịch nhận được điện thoại của Thương Dĩ Nhu báo phát hiện manh mối trong lúc khám nghiệm tử thi. Bọn họ lập tức chạy về đội hình sự, Thương Dĩ Nhu mang báo cáo tới.
"Nhát dao ở bụng nạn nhân khiến chảy máu quá nhiều dẫn đến tử vong, mặt bị hủy hoại, có một con dao cắm vào hạ thể, một lỗ tai bị cắt đứt." Thương Dĩ Nhu khái quát tình hình, "Chi tiết có trong báo cáo, mọi người có thể tự xem. Hung thủ ra tay tàn bạo, cách giết người tương tự vụ án Phác Nhụy, đây cũng là lý do em gọi điện báo cho anh."
Cùng là một nhát trí mạng, cùng hủy hoại mặt nạn nhân, cùng cắm dao vào hạ thể, khác biệt duy nhất là Trương Lệ Xuân bị cắt mất một tai, có lẽ sự tàn bạo của kẻ sát nhân đang ngày càng thăng cấp.
"Đội trưởng Khúc, tôi đề nghị gộp hai vụ án lại kiểm tra. Trương Lệ Xuân là đối tượng nghi ngờ của chúng ta trong vụ của Phác Nhụy. Hai nạn nhân có mối liên quan, cách gây án tương tự, bước đầu suy đoán do cùng một người làm." Lục Li nêu ý kiến.
Những người còn lại gật đầu, Khúc Mịch cũng tán đồng: "Được, gộp hai vụ án này lại kiểm tra. Lưu Tuấn, Vương Nhân Phủ, các cậu điều tra nguồn tài chính của Trương Lệ Xuân vào sáu tháng trước và các quan hệ xã hội của cô ta. Mạnh Triết, cậu đến khu chung cư XX hỏi thăm bảo vệ, lấy video giám sát. Cố Thành cùng tôi đến phòng thẩm vấn."
Vương Tịnh vẫn đang ở phòng thẩm vấn, cô đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng thấy Khúc Mịch tới, cô vẫn đứng bật dậy: "Đội trưởng Khúc, anh nhất định phải giúp tôi rửa oan của tôi. Tôi không giết người, tôi không phải hung thủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất