Chương 223: Hiềm nghi rất lớn
"Bây giờ cô cần phải bình tĩnh, người có thể cứu cô chỉ có mình cô thôi." Khúc Mịch ngồi xuống đối diện Vương Tịnh, "Cô nói mình khoảng 21h20 đến nhà Trương Lệ Xuân, ấn chuông cửa phát hiện cửa chỉ khép hờ nên đi vào. Cô vào trong thấy Trương Lệ Xuân nằm trong vũng máu vẫn còn thở, vội chạy tới muốn cứu cô ta, vô tình đụng phải hung khí nên trên tay và quần áo mới dính máu của nạn nhân."
"Đúng vậy, khi đó tôi sợ lắm, tuy rằng phá án cũng thường xuyên thấy người chết nhưng tình hình lúc đó rất khác. Cô ta nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói 'cứu với'. Mặt cô ta đầy vết dao trông rất đáng sợ. Cô ta muốn bò tới nhưng không nhúc nhích được, ruột trong bụng lộ ra, tròng mắt ngay sau đó trợn trắng. Tôi chạy tới kiểm tra, quên rằng việc đầu tiên phải làm là báo án." Vương Tịnh ân hận.
Khúc Mịch lắc đầu: "Không phải cô quên báo án, mà quên rằng bản thân là một người cảnh sát hình sự."
Là một cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, càng nguy hiểm thì càng phải nhớ rõ thân phận của mình, biết phải làm gì đầu tiên. Khúc Mịch nói đúng, nếu nhớ mình là cảnh sát hình sự, Vương Tịnh sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy? Xuất hiện tại hiện trường, cô thế mà chạm vào hung khí, còn để máu của nạn nhân dính vào tay và quần áo của mình, cố gắng ở lại đội hình sự có lẽ không phải chuyện tốt với cô.
"Đội trưởng Khúc, tôi biết lỗi rồi."
Ở phòng thẩm vấn hai tiếng, Vương Tịnh đã tự suy nghĩ lại hành động của bản thân. Là một cảnh sát hình sự, cô lại bị coi là hung thủ giết người, còn bị đồng nghiệp thẩm vấn, đúng là mất mặt.
Nhưng đến giờ cô vẫn chưa hiểu, cô chỉ đi giải quyết chuyện khuyên tai thôi, sao lại xui xẻo gặp người chết cơ chứ? Hơn nữa cô còn tận mắt chứng kiến cảnh Trương Lệ Xuân tắt thở, hình ảnh đó còn đáng sợ hơn thi thể rất nhiều. Cô luôn tự cho rằng mình to gan, nhưng khi thấy Trương Lệ Xuân chết thảm, bản thân lại sợ tới mức luống cuống tay chân. Thảo nào Khúc Mịch không muốn để cô ở lại đội hình sự, đúng thế, cô vẫn còn cách xa hình tượng cảnh sát hình sự đủ tư cách lắm.
"Nhân chứng vật chứng có đủ, cô còn có động cơ gây án. Là một cảnh sát hình sự dù chưa đủ tiêu chuẩn nhưng chắc cô cũng biết tình hình bây giờ rất bất lợi cho mình. Tuy cô khăng khăng không chịu thừa nhận nhưng chúng tôi vẫn có thể khởi tố cô theo quy định, hơn nữa khả năng phán tội là rất lớn."
Khúc Mịch không hề hù dọa, việc này Vương Tịnh biết rõ hơn bất kỳ ai. Cô vốn định năn nỉ Khúc Mịch giúp mình lấy lại trong sạch, nhưng nghĩ lại lời anh vừa nói, cô chỉ đành nhẫn nhịn. Cô buộc phải bình tĩnh, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết. Khúc Mịch chỉ im lặng ngồi đó, không làm ảnh hưởng đến cô.
Chớp mắt đã qua một tiếng, Cố Thành ngồi cạnh thế mà ngủ quên, bất thình lình Vương Tịnh kêu lên đánh thức cả cậu ta.
"Đội trưởng Khúc, tôi nhớ ra một chi tiết, không biết có giúp ích cho việc phá án không! Trước khi tới nhà Trương Lệ Xuân tôi có gọi điện, khi điện thoại kết nối tôi nghe tiếng cô ta mắng chửi trợ lý trộm nhà khó phòng gì đó. Lúc tôi đến nơi chỉ còn mỗi mình cô ta, có lẽ trợ lý bị đuổi đi rồi. Hơn nữa cô ta mắng không sai, trợ lý kia nhìn thì có vẻ trung thực nhưng lại rất to gan. Trương Lệ Xuân vừa có chút danh tiếp, hai trợ lý công ty điều đến cho cô ta mắng đến mức bỏ đi, cô ta biết trợ lý lén đổi khuyên tai của mình thì sao có thể không chửi ầm lên được?"
"Còn nhớ ra gì thì cứ nói." Khúc Mịch không bình luận gì, đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.
Vương Tịnh thấy thế vô cùng thất vọng, cô cảm thấy bản thân như đang rơi vào bẫy của thợ săn, nhưng ai mới rốt cuộc là thợ săn?
Khúc Mịch vừa ra ngoài thì gặp Thương Dĩ Nhu: "Em đưa anh về, cơ thể làm bằng sắt cũng cần nghỉ ngơi, huống chi anh chẳng phải mình đồng da sắt." Cô vẫn rất lo cho dạ dày của Khúc Mịch.
Khúc Mịch ngoan ngoãn theo cô lên xe: "Nhưng giờ này về nhà sẽ ảnh hưởng tới bố mẹ."
"Thôi được."
Thương Dĩ Nhu chỉ đành chở Khúc Mịch về nhà mình.
Vừa mở cửa, Khúc Mịch như chủ nhà mở đèn, thay giày rồi đến ghế sô pha.
"Ở đây vẫn thoải mái nhất."
Thương Dĩ Nhu vào phòng thay đồ rồi rửa tay xuống bếp. Cô cho gạo vào nồi áp suất, mười phút sau đã có cháo. Sau đó cô chưng thêm trứng, trước khi lấy rả khỏi nồi còn cho thêm ít hành lá và gạch cua lên, món ăn cực kỳ thơm.
"Ăn trước đi..."
Cô thấy Khúc Mịch ngủ quên ở sô pha.
Từ Nam Giang tới Bắc Hải đi tới đi lui cũng phải mất bốn tiếng, sau đó còn phải liên tục làm việc, dạ dày đau còn chưa được nghỉ ngơi, tính ra anh đã làm việc hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi. Thương Dĩ Nhu cầm chăn nhẹ nhàng đi qua đắp cho anh, sợ làm anh tỉnh.
Con người này tính tình cố chấp, lại có thói ở sạch, lạnh lùng tuyệt tình, tính ra đúng là người khác chán ghét, nếu nhìn xa hơn thì đây chắc chắn không phải lựa chọn tốt để làm bạn trai.
Nhưng tình yêu nào có nhiều lý thuyết như vậy? Thương Dĩ Nhu đã từng cho rằng bản thân sẽ không bao giờ yêu ai, nhưng tình yêu lại đến bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng trước. Cô thừa nhận có thể được người ưu tú như Khúc Mịch thích là chuyện rất đáng để kiêu ngạo, nhưng điều khiến cô rung động thật sự là Khúc Mịch yếu ớt của đêm nay, một Khúc Mịch không hoàn hảo như trong mắt người ngoài.
Khúc Mịch bị cơn đói đánh thức, hôm qua bôn ba cả ngày chỉ ăn bánh cuốn cay, dạ dày lại bắt đầu kêu réo. Anh mở mắt thì thấy Thương Dĩ Nhu đang gối đầu vào đùi mình cuộn tròn nằm ngủ trên sô pha.
Cô mặc đồ ở nhà đơn giản, tóc buộc nơ con bướm, không biết đang mơ thấy gì mà mỉm cười ngọt ngào. Vẻ lạnh lùng bên ngoài thật ra chỉ là vũ khí phòng vệ của cô, một khi đến gần, chạm vào nội tâm thì sẽ phát hiện thật ra cô chỉ là một cô bé yếu ớt nhưng lại dịu dàng tốt bụng.
Khúc Mịch nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường. Cô ngủ rất sâu, thỉnh thoảng lật người vẫn không tỉnh. Khúc Mịch đóng cửa lại nhìn đồng hồ treo tường, mới 6h30, vẫn còn sớm.
Căn nhà này đã quá quen thuộc với anh, hơn nữa Thương Dĩ Nhu thích cất đồ ngăn nắp, anh rất dễ tìm được thứ mình cần. Anh pha cho mình ly cà phê trước, sau đó nhắn tin báo mọi người trong đội hình sự 10h về đội họp.
Cố Thành đã gửi tất cả tư liệu vào hộp thư, Khúc Mịch mở máy tính, cẩn thận nghiên cứu. Đầu tiên là Phác Ngụy bị giết ở tầng hầm trong nhà, Phác Nhã mất tích đến giờ vẫn chưa tìm thấy, sau đó là Trương Lệ Xuân bị giết trong phòng khách tại nhà, thủ đoạn tương tự nhau. Nếu hai vụ án này do một người làm, vậy động cơ giết người là gì? Giữa hai nạn nhân chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó, nhưng đó là gì? Phác Nhã mất tích còn sống hay đã chết, tại sao hung thủ lại bắt Phác Nhã! Cũng có khả năng Phác Nhã không phải bị hung thủ đưa đi!
"Đúng vậy, khi đó tôi sợ lắm, tuy rằng phá án cũng thường xuyên thấy người chết nhưng tình hình lúc đó rất khác. Cô ta nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói 'cứu với'. Mặt cô ta đầy vết dao trông rất đáng sợ. Cô ta muốn bò tới nhưng không nhúc nhích được, ruột trong bụng lộ ra, tròng mắt ngay sau đó trợn trắng. Tôi chạy tới kiểm tra, quên rằng việc đầu tiên phải làm là báo án." Vương Tịnh ân hận.
Khúc Mịch lắc đầu: "Không phải cô quên báo án, mà quên rằng bản thân là một người cảnh sát hình sự."
Là một cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, càng nguy hiểm thì càng phải nhớ rõ thân phận của mình, biết phải làm gì đầu tiên. Khúc Mịch nói đúng, nếu nhớ mình là cảnh sát hình sự, Vương Tịnh sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy? Xuất hiện tại hiện trường, cô thế mà chạm vào hung khí, còn để máu của nạn nhân dính vào tay và quần áo của mình, cố gắng ở lại đội hình sự có lẽ không phải chuyện tốt với cô.
"Đội trưởng Khúc, tôi biết lỗi rồi."
Ở phòng thẩm vấn hai tiếng, Vương Tịnh đã tự suy nghĩ lại hành động của bản thân. Là một cảnh sát hình sự, cô lại bị coi là hung thủ giết người, còn bị đồng nghiệp thẩm vấn, đúng là mất mặt.
Nhưng đến giờ cô vẫn chưa hiểu, cô chỉ đi giải quyết chuyện khuyên tai thôi, sao lại xui xẻo gặp người chết cơ chứ? Hơn nữa cô còn tận mắt chứng kiến cảnh Trương Lệ Xuân tắt thở, hình ảnh đó còn đáng sợ hơn thi thể rất nhiều. Cô luôn tự cho rằng mình to gan, nhưng khi thấy Trương Lệ Xuân chết thảm, bản thân lại sợ tới mức luống cuống tay chân. Thảo nào Khúc Mịch không muốn để cô ở lại đội hình sự, đúng thế, cô vẫn còn cách xa hình tượng cảnh sát hình sự đủ tư cách lắm.
"Nhân chứng vật chứng có đủ, cô còn có động cơ gây án. Là một cảnh sát hình sự dù chưa đủ tiêu chuẩn nhưng chắc cô cũng biết tình hình bây giờ rất bất lợi cho mình. Tuy cô khăng khăng không chịu thừa nhận nhưng chúng tôi vẫn có thể khởi tố cô theo quy định, hơn nữa khả năng phán tội là rất lớn."
Khúc Mịch không hề hù dọa, việc này Vương Tịnh biết rõ hơn bất kỳ ai. Cô vốn định năn nỉ Khúc Mịch giúp mình lấy lại trong sạch, nhưng nghĩ lại lời anh vừa nói, cô chỉ đành nhẫn nhịn. Cô buộc phải bình tĩnh, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết. Khúc Mịch chỉ im lặng ngồi đó, không làm ảnh hưởng đến cô.
Chớp mắt đã qua một tiếng, Cố Thành ngồi cạnh thế mà ngủ quên, bất thình lình Vương Tịnh kêu lên đánh thức cả cậu ta.
"Đội trưởng Khúc, tôi nhớ ra một chi tiết, không biết có giúp ích cho việc phá án không! Trước khi tới nhà Trương Lệ Xuân tôi có gọi điện, khi điện thoại kết nối tôi nghe tiếng cô ta mắng chửi trợ lý trộm nhà khó phòng gì đó. Lúc tôi đến nơi chỉ còn mỗi mình cô ta, có lẽ trợ lý bị đuổi đi rồi. Hơn nữa cô ta mắng không sai, trợ lý kia nhìn thì có vẻ trung thực nhưng lại rất to gan. Trương Lệ Xuân vừa có chút danh tiếp, hai trợ lý công ty điều đến cho cô ta mắng đến mức bỏ đi, cô ta biết trợ lý lén đổi khuyên tai của mình thì sao có thể không chửi ầm lên được?"
"Còn nhớ ra gì thì cứ nói." Khúc Mịch không bình luận gì, đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.
Vương Tịnh thấy thế vô cùng thất vọng, cô cảm thấy bản thân như đang rơi vào bẫy của thợ săn, nhưng ai mới rốt cuộc là thợ săn?
Khúc Mịch vừa ra ngoài thì gặp Thương Dĩ Nhu: "Em đưa anh về, cơ thể làm bằng sắt cũng cần nghỉ ngơi, huống chi anh chẳng phải mình đồng da sắt." Cô vẫn rất lo cho dạ dày của Khúc Mịch.
Khúc Mịch ngoan ngoãn theo cô lên xe: "Nhưng giờ này về nhà sẽ ảnh hưởng tới bố mẹ."
"Thôi được."
Thương Dĩ Nhu chỉ đành chở Khúc Mịch về nhà mình.
Vừa mở cửa, Khúc Mịch như chủ nhà mở đèn, thay giày rồi đến ghế sô pha.
"Ở đây vẫn thoải mái nhất."
Thương Dĩ Nhu vào phòng thay đồ rồi rửa tay xuống bếp. Cô cho gạo vào nồi áp suất, mười phút sau đã có cháo. Sau đó cô chưng thêm trứng, trước khi lấy rả khỏi nồi còn cho thêm ít hành lá và gạch cua lên, món ăn cực kỳ thơm.
"Ăn trước đi..."
Cô thấy Khúc Mịch ngủ quên ở sô pha.
Từ Nam Giang tới Bắc Hải đi tới đi lui cũng phải mất bốn tiếng, sau đó còn phải liên tục làm việc, dạ dày đau còn chưa được nghỉ ngơi, tính ra anh đã làm việc hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi. Thương Dĩ Nhu cầm chăn nhẹ nhàng đi qua đắp cho anh, sợ làm anh tỉnh.
Con người này tính tình cố chấp, lại có thói ở sạch, lạnh lùng tuyệt tình, tính ra đúng là người khác chán ghét, nếu nhìn xa hơn thì đây chắc chắn không phải lựa chọn tốt để làm bạn trai.
Nhưng tình yêu nào có nhiều lý thuyết như vậy? Thương Dĩ Nhu đã từng cho rằng bản thân sẽ không bao giờ yêu ai, nhưng tình yêu lại đến bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng trước. Cô thừa nhận có thể được người ưu tú như Khúc Mịch thích là chuyện rất đáng để kiêu ngạo, nhưng điều khiến cô rung động thật sự là Khúc Mịch yếu ớt của đêm nay, một Khúc Mịch không hoàn hảo như trong mắt người ngoài.
Khúc Mịch bị cơn đói đánh thức, hôm qua bôn ba cả ngày chỉ ăn bánh cuốn cay, dạ dày lại bắt đầu kêu réo. Anh mở mắt thì thấy Thương Dĩ Nhu đang gối đầu vào đùi mình cuộn tròn nằm ngủ trên sô pha.
Cô mặc đồ ở nhà đơn giản, tóc buộc nơ con bướm, không biết đang mơ thấy gì mà mỉm cười ngọt ngào. Vẻ lạnh lùng bên ngoài thật ra chỉ là vũ khí phòng vệ của cô, một khi đến gần, chạm vào nội tâm thì sẽ phát hiện thật ra cô chỉ là một cô bé yếu ớt nhưng lại dịu dàng tốt bụng.
Khúc Mịch nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường. Cô ngủ rất sâu, thỉnh thoảng lật người vẫn không tỉnh. Khúc Mịch đóng cửa lại nhìn đồng hồ treo tường, mới 6h30, vẫn còn sớm.
Căn nhà này đã quá quen thuộc với anh, hơn nữa Thương Dĩ Nhu thích cất đồ ngăn nắp, anh rất dễ tìm được thứ mình cần. Anh pha cho mình ly cà phê trước, sau đó nhắn tin báo mọi người trong đội hình sự 10h về đội họp.
Cố Thành đã gửi tất cả tư liệu vào hộp thư, Khúc Mịch mở máy tính, cẩn thận nghiên cứu. Đầu tiên là Phác Ngụy bị giết ở tầng hầm trong nhà, Phác Nhã mất tích đến giờ vẫn chưa tìm thấy, sau đó là Trương Lệ Xuân bị giết trong phòng khách tại nhà, thủ đoạn tương tự nhau. Nếu hai vụ án này do một người làm, vậy động cơ giết người là gì? Giữa hai nạn nhân chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó, nhưng đó là gì? Phác Nhã mất tích còn sống hay đã chết, tại sao hung thủ lại bắt Phác Nhã! Cũng có khả năng Phác Nhã không phải bị hung thủ đưa đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất