Chương 228: Không khí gia đình
Rất nhiều lúc Thương Dĩ Nhu nghĩ rằng Khúc Mịch chính là món quà trời cao ban tặng cho cô.
"Tiểu Nhu, đến khi vụ án này kết thúc chúng ta đi du lịch nhé?" Khúc Mịch ôm Thương Dĩ Nhu từ phía sau.
"Anh như thế em không nấu ăn được." Thương Dĩ Nhu nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay anh, "Đợi phá được vụ án đi rồi nói."
Trước khi xảy ra vụ án Khúc Mịch từng nhắc đến việc kết hôn, nhưng án mạng liên tiếp xảy ra, một giấc ngủ ngon đã là giấc mơ xa vời, huống chi là du lịch!
Có lẽ Thương Dĩ Nhu chưa nhận ra rằng bản thân chưa sẵn sàng kết hôn, nhưng với Khúc Mịch kết hôn là việc cấp bách bây giờ.
Chỉ làm vài món đơn giản thôi nhưng hai người lại ở trong bếp gần một tiếng, nguyên nhân cũng vì Khúc Mịch quá dính lấy Thương Dĩ Nhu, chỉ cần tìm được cơ hội là không chịu tách ra.
"Chú với dì chắc đói bụng rồi đúng không?" Thương Dĩ Nhu bưng đồ ăn ra, nhìn đồng hồ treo tường không khỏi xấu hổ.
"Không đói." Mẹ Khúc giúp cô xếp đồ ăn lên bàn, "Buổi trưa dì với chú của con cũng ăn trễ."
"Con với Tiểu Nhu mỗi người làm hai món, bố mẹ ăn thử xem có đoán được món nào do ai làm không." Khúc Mịch tỏ ra kiêu ngạo.
Bố Khúc nhìn bàn đồ ăn, cười nói: "Không cần thử bố cũng đoán được. Món mực chiên cay với thịt xối mỡ là của con, thịt xào với đậu Hà Lan và cải luộc là tay nghề của Tiểu Nhu!"
"Bố đúng là có con mắt tinh tường!"
"Có mắt tinh tường cái gì, con chỉ biết có mỗi Tiểu Nhu, con bé thích ăn cay, món con học nấu chắc chắn là món Tứ Xuyên, có gì khó đoán đâu?"
Nghe bố mình nói vậy Khúc Mịch không hề xấu hổ, chỉ cười ngây ngô.
Thương Dĩ Nhu thì thẹn thùng cúi đầu, mẹ Khúc vỗ tay cô cười rộ: "Khúc Mịch thích ăn cải, dì với chú Khúc của con thích ăn đậu Hà Lan, con đúng là có lòng. Đừng nói nữa, mau uống một ly đi."
Nói rồi bà bảo Khúc Mịch khui chai champagne.
Mẹ Khúc nâng ly rượu lên: "Hôm nay không phải lễ hay tết, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng lại là một ngày vui vẻ. Mọi người vừa uống champagne vừa tâm sự gì đó đi, bắt đầu từ lão Khúc."
"Được thôi." Bố Khúc cầm ly rượu lên, suy nghĩ một hồi rồi nói, "Năm nay là một năm quan trọng với gia đình chúng ta, bố mẹ không đi thực địa nữa là vì lối sống đã có thay đổi lớn. Sống hơn nửa đời người, bố mẹ đột nhiên nhận ra rằng gia đình mới là điều quan trọng, hy vọng bây giờ vẫn chưa quá muộn. Khúc Mịch, bố muốn nói với con rằng con trai, con là niềm tự hào của bố và mẹ con."
Bố Khúc và mẹ Khúc bôn ba bên ngoài nhiều năm, gia đình ba người họ rất ít khi ngồi xuống cùng ăn bữa cơm, huống chi là tâm sự như vậy.
Ba người không thường xuyên nói chuyện đương nhiên sẽ cảm thấy hơi lạ lẫm. Khúc Mịch xấu hổ, không kịp thích nghi với phong cách mới của bố mình.
"Tiếp theo đến lượt mẹ." Thấy con trai túng quẫn, mẹ Khúc vội giải vây, "Tuy rằng mẹ với bố con bây giờ rất rảnh rỗi, nhưng bố mẹ sẽ không quá can thiệp vào cuộc sống của con, thanh niên các con nên có cuộc sống của riêng mình. Sau này nếu các con muốn về nhà thì nhớ gọi điện hẹn trước, bố mẹ chưa chắc đã có thời gian đâu. Nhưng nếu các con cần, bố mẹ sẽ lập tức có mặt."
Nghe giọng điệu và nội dung sao giống như đang dặn dò con trai và con dâu thế nhỉ? Những lời bố Khúc nói là với Khúc Mịch, còn mẹ Khúc thì thẳng thắn hơn, bà đã coi Thương Dĩ Nhu là con dâu của mình. Dù có chậm đến đâu cô cũng có thể nghe ra, mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu.
Nói xong mẹ Khúc nhìn con trai của mình như muốn nói bố mẹ già đã làm hết sức rồi, còn lại phải xem bản thân anh đấy.
Khúc Mịch sao có thể không hiểu ý của mẹ mình? Anh ho một tiếng, đứng dậy nói: "Chúc những người con yêu khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc!" Hết câu, anh một hơi uống cạn ly rượu rồi ngồi xuống.
Thế là xong rồi? Mẹ Khúc còn đang chờ nghe con trai mình tỏ tình, bà còn đang định bàn đến việc mua nhà tân hôn, tiền bà đã chuẩn bị sẵn hết rồi, Thương Dĩ Nhu muốn chọn căn nào ở thành phố Nam Giang cũng được, việc mua sắm trang trí nhà cửa cô không cần phải lo. Chỉ cần Thương Dĩ Nhu đồng ý gả, gia đình họ lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Nhưng với tình hình hiện tại, đến năm nào tháng nọ hai ông bà già mới được bế cháu đây?
Nghe Khúc Mịch nói, Thương Dĩ Nhu thầm thở phào, cô sợ Khúc Mịch lại nói mấy câu sến súa trước mặt người lớn, thế thì mất mặt lắm!
Khúc Mịch lén duỗi tay nắm lấy tay cô. Nhìn anh mắt nhìn thẳng ngồi nghiêm trang, Thương Dĩ Nhu bỗng nhớ từ "ra vẻ đạo mạo", bề ngoài thoạt nhìn giống Đường Tăng, nhưng thực chất lại là Trư Bát Giới.
Liên tưởng hai hình tượng này với Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu không nhịn được mà bật cười.
"Tiểu Nhu, đến lượt con đấy." Mẹ Khúc trừng mắt nhìn con trai, sau đó tươi cười nhìn Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu giật mình hoàn hồn, cô uống hết ly champagne trước mặt, mới nói: "Con đã từng nghĩ ông trời rất không công bằng, lúc nhỏ ngày nào con cũng sống trong đau khổ, sống còn khó hơn là chết, nhưng con phải sống, con phải sống đến ngày báo thù cho bố mẹ mình, phải tự tay bắt được hung thủ, con mới không còn tiếc nuối. Đã vô số lần con từng nghĩ chỉ cần hung thủ sa lưới, con sẽ đi tìm bố mẹ mình. Con nhớ họ, con muốn được lần nữa gọi bố mẹ. Bao nhiêu năm qua, bố mẹ trong giấc mơ của con luôn là cảnh người dính đầy máu, mãi cho đến hôm đó con mơ thấy mình được bố mẹ dẫn đi chơi công viên. Con đi chính giữa được họ nắm tay, nụ cười của họ vừa hiền vừa ấm áp. Họ nói với con phải dũng cảm kiên cường sống thật hạnh phúc, bọn họ sẽ ở trên trời dõi theo con. Bắt đầu từ ngày hôm đó con mới hiểu, con không chỉ phải sống, mà còn phải sống thật vui vẻ hạnh phúc, nhưng kết quả không phải chỉ do suy nghĩ của con mà thay đổi, con phải cảm ơn Khúc Mịch, chính anh ấy đã đánh thức con ra khỏi cơn ác mộng, giúp con đứng dậy thêm lần nữa. Con cũng phải cảm ơn chú và dì, chính chú và dì đã cho con lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, con chắc chắn sẽ mãi trân trọng điều này. Chú, dì, con lần nữa cảm ơn hai người."
Thương Dĩ Nhu không phải người cảm tính, nếu không phải uống rượu, cô chắc chắn sẽ không nói như vậy.
Nhìn khóe mắt cô ươn ướt, mẹ Khúc đau lòng: "Đều tại dì đang vui tự nhiên đề nghị tâm sự. Chúng ta mau ngồi xuống ăn đi, để đồ ăn lạnh rồi thì ăn không ngon nữa."
"Không sao đâu dì, mọi việc đã qua rồi." Thương Dĩ Nhu mỉm cười. Những nỗi đau đó mãi mãi không thể xóa bỏ, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục, cô sẽ lựa chọn dũng cảm đối mặt, lạc quan đi về phía trước.
Nghe Thương Dĩ Nhu nói vậy, Khúc Mịch càng đau lòng, một người ngoài như anh còn thế, Thương Dĩ Nhu tự mình trải qua sẽ như thế nào đây?
Mẹ Khúc kéo tay Thương Dĩ Nhu ngồi xuống, anh lặng lẽ lột vỏ cua.
"Cua tính hàn, thế nên phải chấm với gia vị có gừng." Anh đẩy đĩa cua đến trước mặt Thương Dĩ Nhu, còn cẩn thận kéo chén gia vị qua, "Cua hôm nay tươi lắm, em mau ăn đi."
Mẹ Khúc cũng gắp đồ ăn cho cô, bảo cô ăn nhiều một chút: "Con gái thời nay ai cũng muốn thật gầy, chúng ta không bắt chước họ, ăn no mới có sức làm việc, hơn nữa thịt nhiều trông mới gợi cảm!"
Gợi cảm? Khúc Mịch theo bản năng nhìn xuống, còn nói: "Mỗi người có một khái niệm gợi cảm, Tiểu Nhu có thế nào cũng gợi cảm hết!"
"Anh cũng ăn đi!" Thương Dĩ Nhu sợ anh lại nói bậy, vội gắp cải nhét vào miệng anh.
Mẹ Khúc thấy thế thì bật cười.
Ăn xong, Khúc Mịch tranh rửa chén, Thương Dĩ Nhu đi gọt trái cây.
"Đẹp quá." Mẹ Khúc là người bình dị, thấy Thương Dĩ Nhu trình bày đĩa trái cây tỉ mỉ, không nhịn được mà khen.
Ăn trái cây xong mọi người lại trò chuyện. Khúc Mịch thấy đã trễ nên đề nghị đưa Thương Dĩ Nhu về nhà. Án mạng xảy ra liên tục, đội trưởng đội hình sự như anh không thể nghỉ ngơi, pháp y như Thương Dĩ Nhu cũng bận rộn cả ngày, bởi vậy nên về sớm nghỉ ngơi.
Trước khi đi, mẹ Khúc đưa cho Thương Dĩ Nhu túi lớn túi nhỏ bảo cô mang về, Thương Dĩ Nhu không từ chối được chỉ đành nhận lấy. Lên xe mở ra, bên trong lần lượt là rau củ, trái cây, còn có bịch sủi cảo đông lạnh và ít đồ ăn vặt.
Mắt Thương Dĩ Nhu lại ươn ướt.
"Phiền dì như vậy em ngại quá."
"Tiểu Nhu, đến khi vụ án này kết thúc chúng ta đi du lịch nhé?" Khúc Mịch ôm Thương Dĩ Nhu từ phía sau.
"Anh như thế em không nấu ăn được." Thương Dĩ Nhu nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay anh, "Đợi phá được vụ án đi rồi nói."
Trước khi xảy ra vụ án Khúc Mịch từng nhắc đến việc kết hôn, nhưng án mạng liên tiếp xảy ra, một giấc ngủ ngon đã là giấc mơ xa vời, huống chi là du lịch!
Có lẽ Thương Dĩ Nhu chưa nhận ra rằng bản thân chưa sẵn sàng kết hôn, nhưng với Khúc Mịch kết hôn là việc cấp bách bây giờ.
Chỉ làm vài món đơn giản thôi nhưng hai người lại ở trong bếp gần một tiếng, nguyên nhân cũng vì Khúc Mịch quá dính lấy Thương Dĩ Nhu, chỉ cần tìm được cơ hội là không chịu tách ra.
"Chú với dì chắc đói bụng rồi đúng không?" Thương Dĩ Nhu bưng đồ ăn ra, nhìn đồng hồ treo tường không khỏi xấu hổ.
"Không đói." Mẹ Khúc giúp cô xếp đồ ăn lên bàn, "Buổi trưa dì với chú của con cũng ăn trễ."
"Con với Tiểu Nhu mỗi người làm hai món, bố mẹ ăn thử xem có đoán được món nào do ai làm không." Khúc Mịch tỏ ra kiêu ngạo.
Bố Khúc nhìn bàn đồ ăn, cười nói: "Không cần thử bố cũng đoán được. Món mực chiên cay với thịt xối mỡ là của con, thịt xào với đậu Hà Lan và cải luộc là tay nghề của Tiểu Nhu!"
"Bố đúng là có con mắt tinh tường!"
"Có mắt tinh tường cái gì, con chỉ biết có mỗi Tiểu Nhu, con bé thích ăn cay, món con học nấu chắc chắn là món Tứ Xuyên, có gì khó đoán đâu?"
Nghe bố mình nói vậy Khúc Mịch không hề xấu hổ, chỉ cười ngây ngô.
Thương Dĩ Nhu thì thẹn thùng cúi đầu, mẹ Khúc vỗ tay cô cười rộ: "Khúc Mịch thích ăn cải, dì với chú Khúc của con thích ăn đậu Hà Lan, con đúng là có lòng. Đừng nói nữa, mau uống một ly đi."
Nói rồi bà bảo Khúc Mịch khui chai champagne.
Mẹ Khúc nâng ly rượu lên: "Hôm nay không phải lễ hay tết, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng lại là một ngày vui vẻ. Mọi người vừa uống champagne vừa tâm sự gì đó đi, bắt đầu từ lão Khúc."
"Được thôi." Bố Khúc cầm ly rượu lên, suy nghĩ một hồi rồi nói, "Năm nay là một năm quan trọng với gia đình chúng ta, bố mẹ không đi thực địa nữa là vì lối sống đã có thay đổi lớn. Sống hơn nửa đời người, bố mẹ đột nhiên nhận ra rằng gia đình mới là điều quan trọng, hy vọng bây giờ vẫn chưa quá muộn. Khúc Mịch, bố muốn nói với con rằng con trai, con là niềm tự hào của bố và mẹ con."
Bố Khúc và mẹ Khúc bôn ba bên ngoài nhiều năm, gia đình ba người họ rất ít khi ngồi xuống cùng ăn bữa cơm, huống chi là tâm sự như vậy.
Ba người không thường xuyên nói chuyện đương nhiên sẽ cảm thấy hơi lạ lẫm. Khúc Mịch xấu hổ, không kịp thích nghi với phong cách mới của bố mình.
"Tiếp theo đến lượt mẹ." Thấy con trai túng quẫn, mẹ Khúc vội giải vây, "Tuy rằng mẹ với bố con bây giờ rất rảnh rỗi, nhưng bố mẹ sẽ không quá can thiệp vào cuộc sống của con, thanh niên các con nên có cuộc sống của riêng mình. Sau này nếu các con muốn về nhà thì nhớ gọi điện hẹn trước, bố mẹ chưa chắc đã có thời gian đâu. Nhưng nếu các con cần, bố mẹ sẽ lập tức có mặt."
Nghe giọng điệu và nội dung sao giống như đang dặn dò con trai và con dâu thế nhỉ? Những lời bố Khúc nói là với Khúc Mịch, còn mẹ Khúc thì thẳng thắn hơn, bà đã coi Thương Dĩ Nhu là con dâu của mình. Dù có chậm đến đâu cô cũng có thể nghe ra, mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu.
Nói xong mẹ Khúc nhìn con trai của mình như muốn nói bố mẹ già đã làm hết sức rồi, còn lại phải xem bản thân anh đấy.
Khúc Mịch sao có thể không hiểu ý của mẹ mình? Anh ho một tiếng, đứng dậy nói: "Chúc những người con yêu khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc!" Hết câu, anh một hơi uống cạn ly rượu rồi ngồi xuống.
Thế là xong rồi? Mẹ Khúc còn đang chờ nghe con trai mình tỏ tình, bà còn đang định bàn đến việc mua nhà tân hôn, tiền bà đã chuẩn bị sẵn hết rồi, Thương Dĩ Nhu muốn chọn căn nào ở thành phố Nam Giang cũng được, việc mua sắm trang trí nhà cửa cô không cần phải lo. Chỉ cần Thương Dĩ Nhu đồng ý gả, gia đình họ lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Nhưng với tình hình hiện tại, đến năm nào tháng nọ hai ông bà già mới được bế cháu đây?
Nghe Khúc Mịch nói, Thương Dĩ Nhu thầm thở phào, cô sợ Khúc Mịch lại nói mấy câu sến súa trước mặt người lớn, thế thì mất mặt lắm!
Khúc Mịch lén duỗi tay nắm lấy tay cô. Nhìn anh mắt nhìn thẳng ngồi nghiêm trang, Thương Dĩ Nhu bỗng nhớ từ "ra vẻ đạo mạo", bề ngoài thoạt nhìn giống Đường Tăng, nhưng thực chất lại là Trư Bát Giới.
Liên tưởng hai hình tượng này với Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu không nhịn được mà bật cười.
"Tiểu Nhu, đến lượt con đấy." Mẹ Khúc trừng mắt nhìn con trai, sau đó tươi cười nhìn Thương Dĩ Nhu.
Thương Dĩ Nhu giật mình hoàn hồn, cô uống hết ly champagne trước mặt, mới nói: "Con đã từng nghĩ ông trời rất không công bằng, lúc nhỏ ngày nào con cũng sống trong đau khổ, sống còn khó hơn là chết, nhưng con phải sống, con phải sống đến ngày báo thù cho bố mẹ mình, phải tự tay bắt được hung thủ, con mới không còn tiếc nuối. Đã vô số lần con từng nghĩ chỉ cần hung thủ sa lưới, con sẽ đi tìm bố mẹ mình. Con nhớ họ, con muốn được lần nữa gọi bố mẹ. Bao nhiêu năm qua, bố mẹ trong giấc mơ của con luôn là cảnh người dính đầy máu, mãi cho đến hôm đó con mơ thấy mình được bố mẹ dẫn đi chơi công viên. Con đi chính giữa được họ nắm tay, nụ cười của họ vừa hiền vừa ấm áp. Họ nói với con phải dũng cảm kiên cường sống thật hạnh phúc, bọn họ sẽ ở trên trời dõi theo con. Bắt đầu từ ngày hôm đó con mới hiểu, con không chỉ phải sống, mà còn phải sống thật vui vẻ hạnh phúc, nhưng kết quả không phải chỉ do suy nghĩ của con mà thay đổi, con phải cảm ơn Khúc Mịch, chính anh ấy đã đánh thức con ra khỏi cơn ác mộng, giúp con đứng dậy thêm lần nữa. Con cũng phải cảm ơn chú và dì, chính chú và dì đã cho con lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, con chắc chắn sẽ mãi trân trọng điều này. Chú, dì, con lần nữa cảm ơn hai người."
Thương Dĩ Nhu không phải người cảm tính, nếu không phải uống rượu, cô chắc chắn sẽ không nói như vậy.
Nhìn khóe mắt cô ươn ướt, mẹ Khúc đau lòng: "Đều tại dì đang vui tự nhiên đề nghị tâm sự. Chúng ta mau ngồi xuống ăn đi, để đồ ăn lạnh rồi thì ăn không ngon nữa."
"Không sao đâu dì, mọi việc đã qua rồi." Thương Dĩ Nhu mỉm cười. Những nỗi đau đó mãi mãi không thể xóa bỏ, nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục, cô sẽ lựa chọn dũng cảm đối mặt, lạc quan đi về phía trước.
Nghe Thương Dĩ Nhu nói vậy, Khúc Mịch càng đau lòng, một người ngoài như anh còn thế, Thương Dĩ Nhu tự mình trải qua sẽ như thế nào đây?
Mẹ Khúc kéo tay Thương Dĩ Nhu ngồi xuống, anh lặng lẽ lột vỏ cua.
"Cua tính hàn, thế nên phải chấm với gia vị có gừng." Anh đẩy đĩa cua đến trước mặt Thương Dĩ Nhu, còn cẩn thận kéo chén gia vị qua, "Cua hôm nay tươi lắm, em mau ăn đi."
Mẹ Khúc cũng gắp đồ ăn cho cô, bảo cô ăn nhiều một chút: "Con gái thời nay ai cũng muốn thật gầy, chúng ta không bắt chước họ, ăn no mới có sức làm việc, hơn nữa thịt nhiều trông mới gợi cảm!"
Gợi cảm? Khúc Mịch theo bản năng nhìn xuống, còn nói: "Mỗi người có một khái niệm gợi cảm, Tiểu Nhu có thế nào cũng gợi cảm hết!"
"Anh cũng ăn đi!" Thương Dĩ Nhu sợ anh lại nói bậy, vội gắp cải nhét vào miệng anh.
Mẹ Khúc thấy thế thì bật cười.
Ăn xong, Khúc Mịch tranh rửa chén, Thương Dĩ Nhu đi gọt trái cây.
"Đẹp quá." Mẹ Khúc là người bình dị, thấy Thương Dĩ Nhu trình bày đĩa trái cây tỉ mỉ, không nhịn được mà khen.
Ăn trái cây xong mọi người lại trò chuyện. Khúc Mịch thấy đã trễ nên đề nghị đưa Thương Dĩ Nhu về nhà. Án mạng xảy ra liên tục, đội trưởng đội hình sự như anh không thể nghỉ ngơi, pháp y như Thương Dĩ Nhu cũng bận rộn cả ngày, bởi vậy nên về sớm nghỉ ngơi.
Trước khi đi, mẹ Khúc đưa cho Thương Dĩ Nhu túi lớn túi nhỏ bảo cô mang về, Thương Dĩ Nhu không từ chối được chỉ đành nhận lấy. Lên xe mở ra, bên trong lần lượt là rau củ, trái cây, còn có bịch sủi cảo đông lạnh và ít đồ ăn vặt.
Mắt Thương Dĩ Nhu lại ươn ướt.
"Phiền dì như vậy em ngại quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất