Chương 231: Đôi mắt kỳ lạ
"Mất đi một đứa con mới chào đời, chị ta mắc chứng hậu sản sau sinh, bây giờ lại mất đi đứa con gái mình yêu thương và con gái nuôi, trạng thái rất không ổn định, không biết có thể chịu đựng được không. Chị ta còn biết quan hệ của Trương Lệ Xuân và chồng mình, chắc chắn là rất oán hận." Lục Li nhớ tới bạn gái cũ Lưu Uyển Như của mình cũng vì con gái mà trở nên điên cuồng biến thái. Khiến một người phụ nữ mất đi lý tính, làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được chỉ có hai nguyên nhân: Tình yêu và con cái!
Phác Vĩnh Hạo và Trương Lệ Xuân có quan hệ mờ ám, Nhạc Tâm có động cơ giết hại Trương Lệ Xuân, thế chị ta có phải hung thủ hay không?
"Nhạc Tâm không phải hung thủ giết người!" Khúc Mịch khẳng định, "Theo tiến triển tâm lý, ba ngày không đủ để Nhạc Tâm bước ra khỏi đau thương, càng không đủ để chị ta bình tĩnh lên kế hoạch giết người nhìn có vẻ hoàn hảo. Vết thương lòng sẽ tra tấn con người đến mức suy sụp, sau đó vết thương ấy sẽ dần được chôn sâu hoặc khiến kẻ đó trở nên điên cuồng."
"Nhạc Tâm biết chồng mình ngoại tình nên oán hận Trương Lệ Xuân, cái chết của Phác Nhụy đẩy cảm xúc của chị ta lên đỉnh điểm, kế hoạch giết Trương Lệ Xuân sớm đã có, chẳng qua thủ đoạn không tàn nhẫn đến vậy." Lục Li vẫn nghi ngờ.
"Nhạc Tâm chưa oán hận Trương Lệ Xuân đủ nhiều để có động cơ giết người." Khúc Mịch phân tích, "Nếu cẩn thận nghĩ lại cậu sẽ phát hiện thời điểm Nhạc Tâm nghi ngờ chồng mình ngoại tình, chị ta không lập tức đi chấp vấn, cũng không có tiết mục đi đánh ghen, hơn nữa sau khi nghe chồng giải thích, chị ta cũng không làm việc gì kích động, mãi đến khi Phác Nhụy bị hại, chị ta mới biểu hiện sự oán hận Trương Lệ Xuân ra ngoài, điều này chứng minh cái gì?"
Lục Li là một người đàn ông độc thân chỉ mới yêu đương một lần, huống hồ tình đầu chỉ là tình yêu vô tư, càng đừng nói đến gia đình.
Thương Dĩ Nhu thì có thể hiểu được Nhạc Tâm phần nào đó, một người phụ nữ xinh đẹp có đứa con gái đáng yêu, vừa có tiền vừa có chồng tốt, được mọi người hâm mộ, chị ta chắc chắn sẽ liều mạng bảo vệ tất cả điều này. Đồng thời chị ta không thể đối mặt với sóng to gió lớn ngoài xã hội, thế nên chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhạc Tâm là người phụ nữ thông minh, chị ta biết chồng mình tìm mọi cách biện hộ là vì vẫn còn nghĩ tới chị ta và gia đình, sự việc vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn. Quan trọng là chị ta không có chứng cứ xác thực, nếu chỉ vì bắt bóng bắt gió mà khiến sự việc ồn ào, chắc chắn sẽ làm quan hệ vợ chồng xấu đi.
Thương Dĩ Nhu cũng từng rơi vào nỗi đau mất người thân không có cách nào thoát ra được. Suốt hai tháng cô chỉ biết khóc, đờ đẫn như một cái xác không hồn, bi phẫn dần biến thành thù hận, cô thề phải báo thù cho bố mẹ. Thế nên sự thay đổi cảm xúc thật sự cần một quá trình.
"Em không biết phân tích vụ án, chỉ có thể dùng trực giác của phụ nữ để suy đoán, em nghĩ Nhạc Tâm không giết người, nhưng đôi mắt trong cốp xe của Tiếu Tiêu lại khiến em vô cùng tò mò. Người đó rốt cuộc là ai? Hiện đang ở đâu? Sao lại đột nhiên biến mất?" Thương Dĩ Nhu vẫn chưa tìm được câu trả lời cho vấn đề này.
Không chỉ cô, mọi người đều thắc mắc. Khúc Mịch mở đoạn video ấy lên, ba người cùng xem.
Đầu tiên Tiếu Tiêu lái xe đi, đến ngã rẽ thì hơi lắc lư, cốp xe lộ ra một khe hở, sau đó phóng đi rồi biến mất. Hình ảnh tiếp theo là Tiếu Tiêu đến gara đài phát thành, sau khi chỉnh sửa, hai video đã được ghép lại với nhau.
Sau khi xem hai lần vẫn không có phát hiện gì, Lục Ly cau mày. Khúc Mịch cầm điều khiển từ xa tua lại, đột nhiên bấm dừng.
"Đội trưởng Khúc, có phát hiện gì sao?" Lục Li vội nhìn chằm chằm màn hình, thì thấy Khúc Mịch cho đoạn clip chạy tiếp, sau đó lại dừng.
Trên nóc đài phát thanh có một chiếc đồng hồ lớn, camera có ghi lại một phần cảnh xe Tiếu Tiêu chạy vào bãi đậu xe, trên đó chỉ có kim phút bị làm mờ, con số nó chỉ không khớp với thời gian bên dưới màn hình.
Khúc Mịch tìm đoạn video gốc, trong đó cũng có cảnh Tiếu Tiêu lái xe vào bãi đậu xe đài phát thanh, hình ảnh của hai bên hoàn toàn đối lập.
"Thời gian của hai cảnh quay khác nhau!" Thương Dĩ Nhu giật mình, "Thời gian của hai video đã bị chỉnh sửa, không phải thời gian thật."
Từ lúc Tiếu Tiêu lái xe đi cho đến khi anh ta đến gara đài phát thanh, thời gian từ 21:01 đến 21:03, chuyện này chắc chắn không thể xảy ra.
Nhìn vào dữ liệu gốc, Tiếu Tiêu rời khỏi nhà họ Phác lúc 1:10, đến gara là 1:55, điều này trùng khớp với lời khai của bảo vệ đài phát thanh.
Khúc Mịch nhìn đồng hồ, đã gần trưa, đang là thời điểm tắc đường cao điểm.
"Đi, tới, đài phát thanh thử xem." Anh lái xe, kéo Lục Li và Thương Dĩ Nhu đi cùng.
Nhưng Khúc Mịch không trực tiếp lái xe đến đài phát thanh mà đến khu biệt thự nhà họ Phác trước. Lục Li biết anh làm vậy để kiểm tra lại thời gian.
Xe chạy vào con đường phồn hoa nhất, quả nhiên gặp kẹt xe, cũng may có cảnh sát giao thông chỉ huy, đi qua đoạn kẹt xe chỉ mất 10 phút.
"Đội trưởng Khúc, từ nhà họ Phác đến đài phát thanh tổng cộng chỉ mất 35 phút 17 giây." Lục Li nói, "Trừ 10 phút kẹt xe ra, thực tế chỉ mất 25 phút 17 giây, nhưng đêm đó từ nhà họ Phác đến đài phát thanh Tiếu Tiêu lại dùng tận 45 phút, mà nửa đêm thì chắc chắn không kẹt xe. Nếu thế gần 12 phút trong đó anh ta đã đi đâu?"
"Xem ra Tiếu Tiêu này đã che giấu vài việc, chúng ta đi kiểm tra việc khác." Khúc Mịch lại lái xe quay về nhà họ Phác, xuất phát lại, nhìn lộ tuyến chắc chắn là đến nhà Trương Lệ Xuân.
Thấy thế hai mắt Lục Li sáng lên. Người Tiếu Tiêu giấu trong cốp xe rất có khả năng là hung thủ. Giả sử Tiếu Tiêu và Trương Lệ Xuân ở nửa đường dừng xe làm gì đó, có thể hung thủ đã đổi nơi ẩn nấp. Hung thủ theo Trương Lệ Xuân về nhà, sau khi bị phát hiện thì giết người diệt khẩu, do vậy Trương Lệ Xuân mới nghi ngờ trợ lý ăn vụng đồ trong tủ lạnh.
Quả nhiên thời gian lái xe đến nhà Trương Lệ Xuân khoảng hơn 20 phút, hơn nữa theo video giám sát, cô ta và Tiếu Tiêu lần lượt cùng nhau rời khỏi nhà họ Phác.
"Đội trưởng Khúc, nên lập tức thẩm vấn Tiếu Tiêu rồi." Lục Li chủ động yêu cầu bắt người.
Tiếu Tiêu lại bị đưa về cục cảnh sát.
"Đội trưởng Khúc, lần này các anh lại có chuyện gì muốn hỏi nữa?" Tiếu Tiêu không hề sợ hãi, xem ra anh ta thấy mình đã giấu cái đuôi rất kỹ, không sợ nhược điểm bị cảnh sát nắm được.
Khúc Mịch nhìn thẳng vào mắt anh ta, áp lực vô hình khiến anh ta bắt đầu căng thẳng. Tiếu Tiêu ngồi dựa vào ghế, làm như vô tình sửa lại tóc tai.
Đây là hành vi che giấu sự hoảng loạn. Tiếu Tiêu không phải cao thủ giỏi che giấu, phòng tuyến tâm lý rất dễ bị công phá.
"Anh Tiếu, đêm đó sau khi rời khỏi nhà họ Phác, tại sao anh lại trì hoãn vấn đề hơn 20 phút?" Khúc Mịch vào thẳng vấn đề, "Đừng có nói với tôi là kẹt xe hay dừng lại giữa đường ngắm cảnh, lời giải thích như vậy chỉ cho thấy anh quá ngu xuẩn thôi."
Sắc mặt Tiếu Tiêu lập tức thay đổi, ấp úng hai câu, cuối cùng trả lời: "Tối đó trăng tròn, tôi vừa lái xe vừa ngắm cảnh."
Khúc Mịch bật cười, sau đó ra hiệu với Lục Li, Lục Li ra ngoài lấy laptop mang vào, mở ra cho Tiếu Tiêu xem lại ghi hình thời gian mình lái xe rời khỏi nhà họ Phác.
"Chúng tôi đã xử lý video lại, anh cẩn thận xem đi." Khúc Mịch nhắc nhở.
Tiếu Tiêu vừa thấp thỏm vừa thắc mắc, đây là video lấy từ camera khu biệt thự, có gì phải xem chứ?
Lần trước lúc thẩm vấn, cảnh sát không hề nhắc tới camera giám sát, thế nên Tiếu Tiêu không hề có sự chuẩn bị.
Anh ta căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình, thấy ô tô quay đầu, phần cốp xe được đặc tả. Đột nhiên ô tô rung lắc một cái, cốp xe có một khe hở, khe hở ấy bỗng được phóng đại nhiều lần, có một đôi mắt quỷ dị xuất hiện trên màn hình trừng mắt nhìn Tiếu Tiêu, dọa anh ta sợ đến mức suýt té khỏi ghế.
Thương Dĩ Nhu không tiện vào phòng thẩm vấn, cô ở bên ngoài theo dõi tình hình bên trong. Lúc thấy cảnh này, cô không khỏi bật cười, Khúc Mịch đúng là càng lúc càng nghịch ngợm, lần trước giả làm Trương Lệ Xuân gọi điện cho Phác Vĩnh Hạo, bây giờ lại chỉnh sửa video muốn hù dọa Tiếu Tiêu.
Video ấy vô cùng chân thật, ngay cả cô cũng giật mình. Cố Thành và bạn của cậu ta đúng là nhân tài, chỉ tốn mười phút đã cho ra thành quả tuyệt vời như vậy.
Sắc mặt Tiếu Tiêu trắng bệch, yêu cầu được hút một điếu thuốc.
"Trên cơ bản chúng tôi đã loại trừ nghi ngờ giết người của anh, nhưng hiện tại anh rất nguy hiểm!" Lục Li nghiêm túc nói, "Chúng tôi phát hiện thứ này trong cốp xe của anh, nghi ngờ là hung thủ, chỉ cần là ai tiếp xúc với hung thủ đều rất có khả năng trở thành nạn nhân tiếp theo, bây giờ Trương Lệ Xuân cũng chết rồi, anh còn không định nói thật sao?"
Tiếu Tiêu run rẩy cầm điếu thuốc, rất lâu sau, anh ta mới chịu khai: "Tôi nói. Đêm đó tôi và Trương Lệ Xuân lần lượt rời đi là vì đã có hẹn trước. Chúng tôi lái xe đến hẻm nhỏ hẻo lánh, tôi lên xe của cô ấy, chúng tôi cùng hít bột. Hôm đó tôi thấy vui nên có ghi hình lại.
"Nói vị trí cụ thể và thời gian, hai người dừng lại bao lâu? Anh có phát hiện điều gì bất thường không?"
Phác Vĩnh Hạo và Trương Lệ Xuân có quan hệ mờ ám, Nhạc Tâm có động cơ giết hại Trương Lệ Xuân, thế chị ta có phải hung thủ hay không?
"Nhạc Tâm không phải hung thủ giết người!" Khúc Mịch khẳng định, "Theo tiến triển tâm lý, ba ngày không đủ để Nhạc Tâm bước ra khỏi đau thương, càng không đủ để chị ta bình tĩnh lên kế hoạch giết người nhìn có vẻ hoàn hảo. Vết thương lòng sẽ tra tấn con người đến mức suy sụp, sau đó vết thương ấy sẽ dần được chôn sâu hoặc khiến kẻ đó trở nên điên cuồng."
"Nhạc Tâm biết chồng mình ngoại tình nên oán hận Trương Lệ Xuân, cái chết của Phác Nhụy đẩy cảm xúc của chị ta lên đỉnh điểm, kế hoạch giết Trương Lệ Xuân sớm đã có, chẳng qua thủ đoạn không tàn nhẫn đến vậy." Lục Li vẫn nghi ngờ.
"Nhạc Tâm chưa oán hận Trương Lệ Xuân đủ nhiều để có động cơ giết người." Khúc Mịch phân tích, "Nếu cẩn thận nghĩ lại cậu sẽ phát hiện thời điểm Nhạc Tâm nghi ngờ chồng mình ngoại tình, chị ta không lập tức đi chấp vấn, cũng không có tiết mục đi đánh ghen, hơn nữa sau khi nghe chồng giải thích, chị ta cũng không làm việc gì kích động, mãi đến khi Phác Nhụy bị hại, chị ta mới biểu hiện sự oán hận Trương Lệ Xuân ra ngoài, điều này chứng minh cái gì?"
Lục Li là một người đàn ông độc thân chỉ mới yêu đương một lần, huống hồ tình đầu chỉ là tình yêu vô tư, càng đừng nói đến gia đình.
Thương Dĩ Nhu thì có thể hiểu được Nhạc Tâm phần nào đó, một người phụ nữ xinh đẹp có đứa con gái đáng yêu, vừa có tiền vừa có chồng tốt, được mọi người hâm mộ, chị ta chắc chắn sẽ liều mạng bảo vệ tất cả điều này. Đồng thời chị ta không thể đối mặt với sóng to gió lớn ngoài xã hội, thế nên chỉ có thể nhẫn nhịn. Nhạc Tâm là người phụ nữ thông minh, chị ta biết chồng mình tìm mọi cách biện hộ là vì vẫn còn nghĩ tới chị ta và gia đình, sự việc vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn. Quan trọng là chị ta không có chứng cứ xác thực, nếu chỉ vì bắt bóng bắt gió mà khiến sự việc ồn ào, chắc chắn sẽ làm quan hệ vợ chồng xấu đi.
Thương Dĩ Nhu cũng từng rơi vào nỗi đau mất người thân không có cách nào thoát ra được. Suốt hai tháng cô chỉ biết khóc, đờ đẫn như một cái xác không hồn, bi phẫn dần biến thành thù hận, cô thề phải báo thù cho bố mẹ. Thế nên sự thay đổi cảm xúc thật sự cần một quá trình.
"Em không biết phân tích vụ án, chỉ có thể dùng trực giác của phụ nữ để suy đoán, em nghĩ Nhạc Tâm không giết người, nhưng đôi mắt trong cốp xe của Tiếu Tiêu lại khiến em vô cùng tò mò. Người đó rốt cuộc là ai? Hiện đang ở đâu? Sao lại đột nhiên biến mất?" Thương Dĩ Nhu vẫn chưa tìm được câu trả lời cho vấn đề này.
Không chỉ cô, mọi người đều thắc mắc. Khúc Mịch mở đoạn video ấy lên, ba người cùng xem.
Đầu tiên Tiếu Tiêu lái xe đi, đến ngã rẽ thì hơi lắc lư, cốp xe lộ ra một khe hở, sau đó phóng đi rồi biến mất. Hình ảnh tiếp theo là Tiếu Tiêu đến gara đài phát thành, sau khi chỉnh sửa, hai video đã được ghép lại với nhau.
Sau khi xem hai lần vẫn không có phát hiện gì, Lục Ly cau mày. Khúc Mịch cầm điều khiển từ xa tua lại, đột nhiên bấm dừng.
"Đội trưởng Khúc, có phát hiện gì sao?" Lục Li vội nhìn chằm chằm màn hình, thì thấy Khúc Mịch cho đoạn clip chạy tiếp, sau đó lại dừng.
Trên nóc đài phát thanh có một chiếc đồng hồ lớn, camera có ghi lại một phần cảnh xe Tiếu Tiêu chạy vào bãi đậu xe, trên đó chỉ có kim phút bị làm mờ, con số nó chỉ không khớp với thời gian bên dưới màn hình.
Khúc Mịch tìm đoạn video gốc, trong đó cũng có cảnh Tiếu Tiêu lái xe vào bãi đậu xe đài phát thanh, hình ảnh của hai bên hoàn toàn đối lập.
"Thời gian của hai cảnh quay khác nhau!" Thương Dĩ Nhu giật mình, "Thời gian của hai video đã bị chỉnh sửa, không phải thời gian thật."
Từ lúc Tiếu Tiêu lái xe đi cho đến khi anh ta đến gara đài phát thanh, thời gian từ 21:01 đến 21:03, chuyện này chắc chắn không thể xảy ra.
Nhìn vào dữ liệu gốc, Tiếu Tiêu rời khỏi nhà họ Phác lúc 1:10, đến gara là 1:55, điều này trùng khớp với lời khai của bảo vệ đài phát thanh.
Khúc Mịch nhìn đồng hồ, đã gần trưa, đang là thời điểm tắc đường cao điểm.
"Đi, tới, đài phát thanh thử xem." Anh lái xe, kéo Lục Li và Thương Dĩ Nhu đi cùng.
Nhưng Khúc Mịch không trực tiếp lái xe đến đài phát thanh mà đến khu biệt thự nhà họ Phác trước. Lục Li biết anh làm vậy để kiểm tra lại thời gian.
Xe chạy vào con đường phồn hoa nhất, quả nhiên gặp kẹt xe, cũng may có cảnh sát giao thông chỉ huy, đi qua đoạn kẹt xe chỉ mất 10 phút.
"Đội trưởng Khúc, từ nhà họ Phác đến đài phát thanh tổng cộng chỉ mất 35 phút 17 giây." Lục Li nói, "Trừ 10 phút kẹt xe ra, thực tế chỉ mất 25 phút 17 giây, nhưng đêm đó từ nhà họ Phác đến đài phát thanh Tiếu Tiêu lại dùng tận 45 phút, mà nửa đêm thì chắc chắn không kẹt xe. Nếu thế gần 12 phút trong đó anh ta đã đi đâu?"
"Xem ra Tiếu Tiêu này đã che giấu vài việc, chúng ta đi kiểm tra việc khác." Khúc Mịch lại lái xe quay về nhà họ Phác, xuất phát lại, nhìn lộ tuyến chắc chắn là đến nhà Trương Lệ Xuân.
Thấy thế hai mắt Lục Li sáng lên. Người Tiếu Tiêu giấu trong cốp xe rất có khả năng là hung thủ. Giả sử Tiếu Tiêu và Trương Lệ Xuân ở nửa đường dừng xe làm gì đó, có thể hung thủ đã đổi nơi ẩn nấp. Hung thủ theo Trương Lệ Xuân về nhà, sau khi bị phát hiện thì giết người diệt khẩu, do vậy Trương Lệ Xuân mới nghi ngờ trợ lý ăn vụng đồ trong tủ lạnh.
Quả nhiên thời gian lái xe đến nhà Trương Lệ Xuân khoảng hơn 20 phút, hơn nữa theo video giám sát, cô ta và Tiếu Tiêu lần lượt cùng nhau rời khỏi nhà họ Phác.
"Đội trưởng Khúc, nên lập tức thẩm vấn Tiếu Tiêu rồi." Lục Li chủ động yêu cầu bắt người.
Tiếu Tiêu lại bị đưa về cục cảnh sát.
"Đội trưởng Khúc, lần này các anh lại có chuyện gì muốn hỏi nữa?" Tiếu Tiêu không hề sợ hãi, xem ra anh ta thấy mình đã giấu cái đuôi rất kỹ, không sợ nhược điểm bị cảnh sát nắm được.
Khúc Mịch nhìn thẳng vào mắt anh ta, áp lực vô hình khiến anh ta bắt đầu căng thẳng. Tiếu Tiêu ngồi dựa vào ghế, làm như vô tình sửa lại tóc tai.
Đây là hành vi che giấu sự hoảng loạn. Tiếu Tiêu không phải cao thủ giỏi che giấu, phòng tuyến tâm lý rất dễ bị công phá.
"Anh Tiếu, đêm đó sau khi rời khỏi nhà họ Phác, tại sao anh lại trì hoãn vấn đề hơn 20 phút?" Khúc Mịch vào thẳng vấn đề, "Đừng có nói với tôi là kẹt xe hay dừng lại giữa đường ngắm cảnh, lời giải thích như vậy chỉ cho thấy anh quá ngu xuẩn thôi."
Sắc mặt Tiếu Tiêu lập tức thay đổi, ấp úng hai câu, cuối cùng trả lời: "Tối đó trăng tròn, tôi vừa lái xe vừa ngắm cảnh."
Khúc Mịch bật cười, sau đó ra hiệu với Lục Li, Lục Li ra ngoài lấy laptop mang vào, mở ra cho Tiếu Tiêu xem lại ghi hình thời gian mình lái xe rời khỏi nhà họ Phác.
"Chúng tôi đã xử lý video lại, anh cẩn thận xem đi." Khúc Mịch nhắc nhở.
Tiếu Tiêu vừa thấp thỏm vừa thắc mắc, đây là video lấy từ camera khu biệt thự, có gì phải xem chứ?
Lần trước lúc thẩm vấn, cảnh sát không hề nhắc tới camera giám sát, thế nên Tiếu Tiêu không hề có sự chuẩn bị.
Anh ta căng thẳng nhìn chằm chằm màn hình, thấy ô tô quay đầu, phần cốp xe được đặc tả. Đột nhiên ô tô rung lắc một cái, cốp xe có một khe hở, khe hở ấy bỗng được phóng đại nhiều lần, có một đôi mắt quỷ dị xuất hiện trên màn hình trừng mắt nhìn Tiếu Tiêu, dọa anh ta sợ đến mức suýt té khỏi ghế.
Thương Dĩ Nhu không tiện vào phòng thẩm vấn, cô ở bên ngoài theo dõi tình hình bên trong. Lúc thấy cảnh này, cô không khỏi bật cười, Khúc Mịch đúng là càng lúc càng nghịch ngợm, lần trước giả làm Trương Lệ Xuân gọi điện cho Phác Vĩnh Hạo, bây giờ lại chỉnh sửa video muốn hù dọa Tiếu Tiêu.
Video ấy vô cùng chân thật, ngay cả cô cũng giật mình. Cố Thành và bạn của cậu ta đúng là nhân tài, chỉ tốn mười phút đã cho ra thành quả tuyệt vời như vậy.
Sắc mặt Tiếu Tiêu trắng bệch, yêu cầu được hút một điếu thuốc.
"Trên cơ bản chúng tôi đã loại trừ nghi ngờ giết người của anh, nhưng hiện tại anh rất nguy hiểm!" Lục Li nghiêm túc nói, "Chúng tôi phát hiện thứ này trong cốp xe của anh, nghi ngờ là hung thủ, chỉ cần là ai tiếp xúc với hung thủ đều rất có khả năng trở thành nạn nhân tiếp theo, bây giờ Trương Lệ Xuân cũng chết rồi, anh còn không định nói thật sao?"
Tiếu Tiêu run rẩy cầm điếu thuốc, rất lâu sau, anh ta mới chịu khai: "Tôi nói. Đêm đó tôi và Trương Lệ Xuân lần lượt rời đi là vì đã có hẹn trước. Chúng tôi lái xe đến hẻm nhỏ hẻo lánh, tôi lên xe của cô ấy, chúng tôi cùng hít bột. Hôm đó tôi thấy vui nên có ghi hình lại.
"Nói vị trí cụ thể và thời gian, hai người dừng lại bao lâu? Anh có phát hiện điều gì bất thường không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất