Chương 248: Càng ngoài sức tưởng tượng
Phác Nhụy như biến mất khỏi thế giới này, mọi người có dùng cách gì cũng không tìm được. May mà điều khiến người ta nhìn thấy hy vọng chính là Phác Vĩnh Hạo cuối cùng cũng tỉnh. Tuy vẫn còn ở phòng chăm sóc đặc biệt nhưng hắn lại yêu cầu gặp Khúc Mịch.
Nghe tin, Khúc Mịch vội cùng Lục Li tới bệnh viện, bác sĩ dặn dò: "Đội trưởng Khúc, tình hình của bệnh nhân cực kỳ xấu, hiện vẫn trong giai đoạn nguy hiểm. Lượng đường trong máu bệnh nhân hơi cao nên không thể phẫu thuật lần nữa, như vậy sẽ khiến vết thương bị nhiễm trùng. Bệnh nhân cũng không thể nói nhiều, không thể kích động, anh chỉ có thể ở trong đó năm phút."
Khúc Mịch và Lục Li gật đầu, mặc đồ bảo hộ rồi vào phòng bệnh.
Phác Vĩnh Hạo nằm trên giường, bên cạnh toàn máy móc thiết bị, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, hai mắt nhắm chật, mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Phác Vĩnh Hạo, anh có nghe thấy tiếng của tôi không?" Khúc Mịch đi tới kề sát tai hắn hỏi.
Một lúc sau, Phác Vĩnh Hạo mới giật giật mí mắt, rồi qua thêm một lát hắn mới mở mắt, đôi mắt vẩn đục.
"Nếu anh nghe thấy thì cứ gật đầu."
Phác Vĩnh Hạo chậm rãi gật đầu, nhấp miệng: "Đội... Trưởng... Khúc..."
"Tôi biết anh muốn nói gì. Kẻ muốn giết anh là Phác Nhã đúng không?"
Nghe tới cái tên Phác Nhã, Phác Vĩnh Hạo lập tức trở nên kích động, hai mắt mở to, mặt đỏ bừng, mấy phút sau mới từ từ trở về dáng vẻ tái nhợt. Nhắc tới cái tên này, hắn vừa sợ hãi, vừa hối hận, thậm chí là thù hận.
"Là Phác Nhã cầm dao đâm anh đúng không? Đúng thì gật đầu, nếu không còn sức thì chớp mắt." Lục Li sốt ruột muốn biết đáp án nên hỏi lại.
Anh cũng nhìn Phác Vĩnh Hạo chằm chằm, thấy hắn gật đầu gian nan, đầu óc như muốn nổ tung. Thì ra kẻ gây thương tích thật sự là một cô bé trông vô tội đáng thương kia. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cô bé ra tay giết hại người cha nuôi yêu thương mình chứ?
Còn Phác Nhụy, Trương Lệ Xuân và Nhạc Tâm, bọn họ thật sự do Phác Nhã giết sao? Nghĩ thôi Lục Li đã thấy lạnh sống lưng.
Khúc Mịch hỏi tiếp: "Phác Nhụy, Trương Lệ Xuân và Nhạc Tâm cũng do cô ta giết đúng không?"
"Ác ma... Ác ma..." Phác Vĩnh Hạo còn kích động hơn khi nãy, toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép. Máy móc bên cạnh lập tức đổ chuông báo động, y tá vội gọi bác sĩ.
Bác sĩ chạy tới, Khúc Mịch và Lục Li bị mời ra ngoài.
Ba mươi phút sau, bác sĩ từ bên trong bước ra, lắc đầu: "Đội trưởng Khúc, Phác Vĩnh Hạo đã tử vong rồi. Nghe nói bố mẹ anh ta đều ở nước ngoài, nhờ các anh hỗ trợ bệnh viện liên lạc."
Chết rồi? Lục Li thất vọng dựa vào tường. Cứ tưởng bọn họ có thể nhờ Phác Vĩnh Hạo mà tìm ra chân tướng, không ngờ hắn nói chưa được mười chữ đã chết. Hiện giờ Phác Nhã đã biến mất hai ba ngày, chỉ sợ cô ta đã không còn ở Nam Giang. Biển người rộng lớn, cô ta lại trông như một đứa bé khiến người ta không hề phòng bị, nếu chảy đến vùng hẻo lánh nào đó được người dân nhận nuôi, bọn họ càng khó tìm thấy.
Bố mẹ của Phác Vĩnh Hạo đều là giáo sư đại học, thời trẻ lúc đi du học đã quen nhau ở Mỹ, từ khi về hưu đã qua Mỹ định cư. Nhận được thông báo của cục cảnh sát, bọn họ lập tức từ Mỹ trở về.
Vốn dĩ Phác Vĩnh Hạo còn đang giấu giếm chuyện của gia đình, nhưng hôm nay hắn cũng bất hạnh qua đời, sự việc không thể giấu nữa. Một gia đình hạnh phúc bây giờ chẳng còn ai, tin tức như sấm sét giữa trời quang này khiến cả hai ông bà ngã bệnh, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Khúc Mịch xin lệnh truy nã, đưa tin trên tất cả báo đài, hơn nữa còn có khen thưởng cho người dân cung cấp manh mối có giá trị. Số tiền này do vợ chồng nhà họ Phác chủ động chi ra, bọn họ phải nhanh chóng bắt được hung thủ giết hại con mình.
Cùng lúc đó, các trang mạng cũng đang bàn tán xôn xao, trong đó tin nổi bật nhất chính là đội trưởng đội hình sự để mau phá án mà đặt nghi ngờ lên đầu một cô bé tám tuổi, còn có người nói Phác Nhã đã bị giết, chắc chắn sẽ không xuất hiện, thế nên mới bị Khúc Mịch đem ra làm bia đỡ.
"Một tiến sĩ tâm lý học tội phạm, một người cống hiến cho các nghiên cứu tâm lý tâm thần tuy là nhân tài nhưng không có nghĩa anh ta có thể đảm nhận vị trí đội trưởng đội hình sự. Theo tôi được biết, đội phó đội Lục Li của đội hình sự là cảnh sát hình sự lâu năm. Anh ta từ một cảnh sát bình thường đi lên, phá được vô số vụ án, có kinh nghiệm phong phú và thành tích đáng ngưỡng mộ. Nhưng một người như vậy lại bị một người ngoài nghề đến chỉ huy, không thể phát huy năng lực. Theo nguồn tin đáng tin cậy, các vụ án trước đây đều do Lục Li dẫn dắt đội hình sự phá án, nhất là vụ án của tên sát nhân biến thái Lãnh Thác, thời điểm hắn ta bị bắt giữ, Khúc Mịch đang bị cách chức, nhưng đến cuối cùng anh ta lại trở thành anh hùng. Bây giờ xảy ra chuyện của Phác Nhã, tôi thay mặt người dân yêu cầu cách chức Khúc Mịch, để Lục Li đảm nhận vị trí đội trưởng đội hình sự!" Mạnh Triết vừa đọc vừa cười nói, "Lão đại, anh có chắc bài viết này không phải do mình viết không?"
"Thằng nhóc như cậu nói gì đấy!" Lục Li ném cuốn tập qua, Mạnh Triết duỗi tay bắt lấy.
"Tính ra người viết bài này còn biết nói tiếng người. Có người khác còn nói tâm lý đội trưởng Khúc bất ổn, là bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện tâm thần đấy. Ha ha ha..." Lưu Tuấn sau này mới đến đội hình sự nên không biết chuyện trước đó.
"Tôi thấy tin này khá đáng tin đấy!"
"Dựa vào đâu chứ, con người đội trưởng Khúc tuy có hơi lập dị nhưng tâm lý rất bình thường. Người ngoài không biết, chúng ta cùng một đội sao có thể không rõ được! Họ còn nói đội trưởng lén trốn khỏi bệnh viện tâm thần... A, đội trưởng Khúc... Tôi lập tức đi làm việc ngay." Lưu Tuấn đang say sưa nói, bỗng phát hiện Khúc Mịch đang đứng ngay sau lưng mình, sợ đến mức nhảy dựng lên.
Khúc Mịch thản nhiên nói: "Tôi không phải trốn khỏi bệnh viện tâm thần, mà là hết bệnh rồi." Nói hết câu, anh vào phòng họp.
Câu này là sao? Chẳng lẽ đội trưởng Khúc từng bị bệnh tâm thần? Lưu Tuấn bỗng có cảm giác thời buổi này chuyện lạ nào cũng có, một đứa bé tám tuổi lại là hung thủ giết người, còn đội trưởng Khúc IQ cao vô cực từng là bệnh nhân tâm thần. Trời ạ, ai tới nói với cậu tất cả điều này chỉ là mơ thôi đi!
"Bang!"
Mạnh Triết cầm tập tài liệu vỗ đầu Lưu Tuấn: "Còn ở đây làm gì nữa, đi thôi, mở họp!"
Lưu Tuấn hoàn hồn, vội theo mọi người vào phòng họp. Cậu lén nhìn Khúc Mịch, thấy anh không có thái độ gì khác thường mới yên tâm ngồi xuống.
Cố Thành ôm laptop, nói: "Đội trưởng Khúc, chỉ cần anh ra lệnh, tôi có thể xử lý tất cả bài đăng trên mạng."
"Thay vì làm việc vô bổ thì cậu điều tra danh sách ghi chép của cô nhi viện đi." Khúc Mịch trầm giọng, "Mấy hôm nay các cậu điều tra được gì rồi, nói nghe xem."
"Chúng tôi đã đến cô nhi viện gặp viện trưởng và một vài người tiếp xúc với Phác Nhã, họ đều nói Phác Nhã đột nhiên xuất hiện. Ngay trước một năm được vợ chồng Phác Vĩnh Hạo nhận nuôi, cô bé đứng trước cửa cô nhi viện, nhìn có vẻ là bị bỏ rơi. Khi đó nhân viên còn thắc mắc một cô bé xinh đẹp hoạt bát như vậy, còn không bị tàn tật, sao bố mẹ có thể vứt bỏ cô bé chứ? Cô bé nói mình từ nhỏ đã là cô nhi, được một bà nhặt ve chai nhận nuôi, nhưng mấy tháng trước bà đã qua đời, cô bé phải ra ngoài xin cơm. Sau này có người nói đến cô nhi viện sẽ có thể ăn no, thế nên cô bé tìm đến. Người của cô nhi viện liên lạc với cảnh sát, hỏi thăm địa chỉ nhà cô bé, cô bé chỉ nói nhà mình ở trên núi, cụ thể ở đâu thì không biết. Cảnh sát chỉ đành để cô bé ở lại cô nhi viện, sau một tháng điều tra không có kết quả gì, cuối cùng phải giải quyết như cô nhi." Lúc điều tra Lục Li cũng cảm thấy sự việc vô cùng kỳ lạ. Phác Nhã cứ như xuất hiện rồi bỗng dưng biến mất.
Khúc Mịch cau mày, cả phòng họp tràn ngập bầu không khí căng thẳng.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng này.
Khúc Mịch nghe máy, hai mắt sáng lên: "Nhờ anh gửi ảnh chụp và tài liệu qua đây để chúng tôi xác nhận lại."
Có người cung cấp manh mối sao?
Một lúc sau có văn kiện gửi từ máy fax, trên đó có hình của Phác Nhã. Thấy báo cáo do cục công an thành phố Xương Thử gửi đến, Lục Li không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ Phác Nhã này từng có tiền án? Anh vội lật đọc thì thấy có dòng chữ "Con gái nuôi Vương Tuệ mất tích".
Đây rốt cuộc là chuyện gì đây? Lục Li đưa báo cáo cho Khúc Mịch xem.
Nghe tin, Khúc Mịch vội cùng Lục Li tới bệnh viện, bác sĩ dặn dò: "Đội trưởng Khúc, tình hình của bệnh nhân cực kỳ xấu, hiện vẫn trong giai đoạn nguy hiểm. Lượng đường trong máu bệnh nhân hơi cao nên không thể phẫu thuật lần nữa, như vậy sẽ khiến vết thương bị nhiễm trùng. Bệnh nhân cũng không thể nói nhiều, không thể kích động, anh chỉ có thể ở trong đó năm phút."
Khúc Mịch và Lục Li gật đầu, mặc đồ bảo hộ rồi vào phòng bệnh.
Phác Vĩnh Hạo nằm trên giường, bên cạnh toàn máy móc thiết bị, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, hai mắt nhắm chật, mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Phác Vĩnh Hạo, anh có nghe thấy tiếng của tôi không?" Khúc Mịch đi tới kề sát tai hắn hỏi.
Một lúc sau, Phác Vĩnh Hạo mới giật giật mí mắt, rồi qua thêm một lát hắn mới mở mắt, đôi mắt vẩn đục.
"Nếu anh nghe thấy thì cứ gật đầu."
Phác Vĩnh Hạo chậm rãi gật đầu, nhấp miệng: "Đội... Trưởng... Khúc..."
"Tôi biết anh muốn nói gì. Kẻ muốn giết anh là Phác Nhã đúng không?"
Nghe tới cái tên Phác Nhã, Phác Vĩnh Hạo lập tức trở nên kích động, hai mắt mở to, mặt đỏ bừng, mấy phút sau mới từ từ trở về dáng vẻ tái nhợt. Nhắc tới cái tên này, hắn vừa sợ hãi, vừa hối hận, thậm chí là thù hận.
"Là Phác Nhã cầm dao đâm anh đúng không? Đúng thì gật đầu, nếu không còn sức thì chớp mắt." Lục Li sốt ruột muốn biết đáp án nên hỏi lại.
Anh cũng nhìn Phác Vĩnh Hạo chằm chằm, thấy hắn gật đầu gian nan, đầu óc như muốn nổ tung. Thì ra kẻ gây thương tích thật sự là một cô bé trông vô tội đáng thương kia. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cô bé ra tay giết hại người cha nuôi yêu thương mình chứ?
Còn Phác Nhụy, Trương Lệ Xuân và Nhạc Tâm, bọn họ thật sự do Phác Nhã giết sao? Nghĩ thôi Lục Li đã thấy lạnh sống lưng.
Khúc Mịch hỏi tiếp: "Phác Nhụy, Trương Lệ Xuân và Nhạc Tâm cũng do cô ta giết đúng không?"
"Ác ma... Ác ma..." Phác Vĩnh Hạo còn kích động hơn khi nãy, toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép. Máy móc bên cạnh lập tức đổ chuông báo động, y tá vội gọi bác sĩ.
Bác sĩ chạy tới, Khúc Mịch và Lục Li bị mời ra ngoài.
Ba mươi phút sau, bác sĩ từ bên trong bước ra, lắc đầu: "Đội trưởng Khúc, Phác Vĩnh Hạo đã tử vong rồi. Nghe nói bố mẹ anh ta đều ở nước ngoài, nhờ các anh hỗ trợ bệnh viện liên lạc."
Chết rồi? Lục Li thất vọng dựa vào tường. Cứ tưởng bọn họ có thể nhờ Phác Vĩnh Hạo mà tìm ra chân tướng, không ngờ hắn nói chưa được mười chữ đã chết. Hiện giờ Phác Nhã đã biến mất hai ba ngày, chỉ sợ cô ta đã không còn ở Nam Giang. Biển người rộng lớn, cô ta lại trông như một đứa bé khiến người ta không hề phòng bị, nếu chảy đến vùng hẻo lánh nào đó được người dân nhận nuôi, bọn họ càng khó tìm thấy.
Bố mẹ của Phác Vĩnh Hạo đều là giáo sư đại học, thời trẻ lúc đi du học đã quen nhau ở Mỹ, từ khi về hưu đã qua Mỹ định cư. Nhận được thông báo của cục cảnh sát, bọn họ lập tức từ Mỹ trở về.
Vốn dĩ Phác Vĩnh Hạo còn đang giấu giếm chuyện của gia đình, nhưng hôm nay hắn cũng bất hạnh qua đời, sự việc không thể giấu nữa. Một gia đình hạnh phúc bây giờ chẳng còn ai, tin tức như sấm sét giữa trời quang này khiến cả hai ông bà ngã bệnh, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Khúc Mịch xin lệnh truy nã, đưa tin trên tất cả báo đài, hơn nữa còn có khen thưởng cho người dân cung cấp manh mối có giá trị. Số tiền này do vợ chồng nhà họ Phác chủ động chi ra, bọn họ phải nhanh chóng bắt được hung thủ giết hại con mình.
Cùng lúc đó, các trang mạng cũng đang bàn tán xôn xao, trong đó tin nổi bật nhất chính là đội trưởng đội hình sự để mau phá án mà đặt nghi ngờ lên đầu một cô bé tám tuổi, còn có người nói Phác Nhã đã bị giết, chắc chắn sẽ không xuất hiện, thế nên mới bị Khúc Mịch đem ra làm bia đỡ.
"Một tiến sĩ tâm lý học tội phạm, một người cống hiến cho các nghiên cứu tâm lý tâm thần tuy là nhân tài nhưng không có nghĩa anh ta có thể đảm nhận vị trí đội trưởng đội hình sự. Theo tôi được biết, đội phó đội Lục Li của đội hình sự là cảnh sát hình sự lâu năm. Anh ta từ một cảnh sát bình thường đi lên, phá được vô số vụ án, có kinh nghiệm phong phú và thành tích đáng ngưỡng mộ. Nhưng một người như vậy lại bị một người ngoài nghề đến chỉ huy, không thể phát huy năng lực. Theo nguồn tin đáng tin cậy, các vụ án trước đây đều do Lục Li dẫn dắt đội hình sự phá án, nhất là vụ án của tên sát nhân biến thái Lãnh Thác, thời điểm hắn ta bị bắt giữ, Khúc Mịch đang bị cách chức, nhưng đến cuối cùng anh ta lại trở thành anh hùng. Bây giờ xảy ra chuyện của Phác Nhã, tôi thay mặt người dân yêu cầu cách chức Khúc Mịch, để Lục Li đảm nhận vị trí đội trưởng đội hình sự!" Mạnh Triết vừa đọc vừa cười nói, "Lão đại, anh có chắc bài viết này không phải do mình viết không?"
"Thằng nhóc như cậu nói gì đấy!" Lục Li ném cuốn tập qua, Mạnh Triết duỗi tay bắt lấy.
"Tính ra người viết bài này còn biết nói tiếng người. Có người khác còn nói tâm lý đội trưởng Khúc bất ổn, là bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện tâm thần đấy. Ha ha ha..." Lưu Tuấn sau này mới đến đội hình sự nên không biết chuyện trước đó.
"Tôi thấy tin này khá đáng tin đấy!"
"Dựa vào đâu chứ, con người đội trưởng Khúc tuy có hơi lập dị nhưng tâm lý rất bình thường. Người ngoài không biết, chúng ta cùng một đội sao có thể không rõ được! Họ còn nói đội trưởng lén trốn khỏi bệnh viện tâm thần... A, đội trưởng Khúc... Tôi lập tức đi làm việc ngay." Lưu Tuấn đang say sưa nói, bỗng phát hiện Khúc Mịch đang đứng ngay sau lưng mình, sợ đến mức nhảy dựng lên.
Khúc Mịch thản nhiên nói: "Tôi không phải trốn khỏi bệnh viện tâm thần, mà là hết bệnh rồi." Nói hết câu, anh vào phòng họp.
Câu này là sao? Chẳng lẽ đội trưởng Khúc từng bị bệnh tâm thần? Lưu Tuấn bỗng có cảm giác thời buổi này chuyện lạ nào cũng có, một đứa bé tám tuổi lại là hung thủ giết người, còn đội trưởng Khúc IQ cao vô cực từng là bệnh nhân tâm thần. Trời ạ, ai tới nói với cậu tất cả điều này chỉ là mơ thôi đi!
"Bang!"
Mạnh Triết cầm tập tài liệu vỗ đầu Lưu Tuấn: "Còn ở đây làm gì nữa, đi thôi, mở họp!"
Lưu Tuấn hoàn hồn, vội theo mọi người vào phòng họp. Cậu lén nhìn Khúc Mịch, thấy anh không có thái độ gì khác thường mới yên tâm ngồi xuống.
Cố Thành ôm laptop, nói: "Đội trưởng Khúc, chỉ cần anh ra lệnh, tôi có thể xử lý tất cả bài đăng trên mạng."
"Thay vì làm việc vô bổ thì cậu điều tra danh sách ghi chép của cô nhi viện đi." Khúc Mịch trầm giọng, "Mấy hôm nay các cậu điều tra được gì rồi, nói nghe xem."
"Chúng tôi đã đến cô nhi viện gặp viện trưởng và một vài người tiếp xúc với Phác Nhã, họ đều nói Phác Nhã đột nhiên xuất hiện. Ngay trước một năm được vợ chồng Phác Vĩnh Hạo nhận nuôi, cô bé đứng trước cửa cô nhi viện, nhìn có vẻ là bị bỏ rơi. Khi đó nhân viên còn thắc mắc một cô bé xinh đẹp hoạt bát như vậy, còn không bị tàn tật, sao bố mẹ có thể vứt bỏ cô bé chứ? Cô bé nói mình từ nhỏ đã là cô nhi, được một bà nhặt ve chai nhận nuôi, nhưng mấy tháng trước bà đã qua đời, cô bé phải ra ngoài xin cơm. Sau này có người nói đến cô nhi viện sẽ có thể ăn no, thế nên cô bé tìm đến. Người của cô nhi viện liên lạc với cảnh sát, hỏi thăm địa chỉ nhà cô bé, cô bé chỉ nói nhà mình ở trên núi, cụ thể ở đâu thì không biết. Cảnh sát chỉ đành để cô bé ở lại cô nhi viện, sau một tháng điều tra không có kết quả gì, cuối cùng phải giải quyết như cô nhi." Lúc điều tra Lục Li cũng cảm thấy sự việc vô cùng kỳ lạ. Phác Nhã cứ như xuất hiện rồi bỗng dưng biến mất.
Khúc Mịch cau mày, cả phòng họp tràn ngập bầu không khí căng thẳng.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng này.
Khúc Mịch nghe máy, hai mắt sáng lên: "Nhờ anh gửi ảnh chụp và tài liệu qua đây để chúng tôi xác nhận lại."
Có người cung cấp manh mối sao?
Một lúc sau có văn kiện gửi từ máy fax, trên đó có hình của Phác Nhã. Thấy báo cáo do cục công an thành phố Xương Thử gửi đến, Lục Li không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ Phác Nhã này từng có tiền án? Anh vội lật đọc thì thấy có dòng chữ "Con gái nuôi Vương Tuệ mất tích".
Đây rốt cuộc là chuyện gì đây? Lục Li đưa báo cáo cho Khúc Mịch xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất