Chương 281: Tái hiện phương pháp thất truyền
Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch về cục cảnh sát, hai người một trước một sau vào, không để cho những người khác biết quan hệ của mình tránh cho chuốc lấy phiền phức không cần thiết.
Cục cảnh sát sắp xếp phòng nghỉ cho họ, vì chỉ có Thương Dĩ Nhu là phụ nữ nên cô được ở một phòng riêng.
Cô ngồi xem lại ghi chú về quá trình giải phẫu của giáo sư Wells. Mỗi một chi tiết, mỗi một kỹ thuật cô đều không bỏ lỡ, nếu không phải không thân với giáo sư, cô chắc chắn đã xin phép mang máy quay vào ghi hình lại để mỗi khi rảnh rỗi lấy ra xem.
Có điều được đi theo giáo sư học tập như vậy đã là vinh hạnh, cô rất biết hơn cơ hội lần này.
14:00 giải phẫu bắt đầu đúng giờ, lần này giáo sư Wells sẽ giải phẫu thi thể Khúc Mịch phát hiện. Tính theo thời gian bị giết hại, cô ấy là người tử vong thứ hai.
Thi thể này hoàn toàn khác với thi thể buổi sáng, toàn thân dính đầy bùn đất, thậm chí trên bùn đất có chỗ đã mọc rêu xanh. Hai tay nạn nhân nắm chặt nắm đất, mười móng tay đều bị bẻ gãy, bên trong đầy bùn đen trộn lẫn với máu. Thi thể vẫn cố giữ ở trạng thái bò sát giống như cố níu kéo mạng sống khi cận kề tử vong.
Có điều sau lần khám nghiệm tử thi đầu tiên, thi thể đã được súc rửa bằng nước, hình ảnh ban đầu chỉ có thể xem qua ảnh, bây giờ trước mặt họ chỉ là thi thể bị lột da đã bị thối rữa nghiêm trọng.
Trên dưới thi thể không có ngoại thương rõ ràng, giáo sư Wells cẩn thận kiểm tra phần đầu, phát hiện phần đỉnh đầu vẫn còn tổ chức da đường kính khoảng 10 cm.
Thương Dĩ Nhu nhớ tới thông tin mình tìm hiểu trên mạng. Ở thời cổ đại, Trung Quốc từng dùng cách lột da làm hình phạt kẻ phạm tội, bọn họ vùi đầu người sống xuống đất, sau đó cắt một đường vòng quanh đỉnh đầu phạm nhân, rồi người hành hình sẽ dùng tay xé da ra, đồng thời rót thủy ngân vào. Phân tử lượng của thủy ngân nặng nên thúc đẩy việc da thịt tách rời một cách nhanh chóng. Phạm nhân vừa đau vừa ngứa sẽ liều mạng giãy giụa, cơ thể bò đi, da thì dính lại vào đất.
Theo trạng thái phát hiện tử thi, Thương Dĩ Nhu khá tự tin vào suy đoán của mình. Đúng là không thể ngờ phương pháp lột da sớm nở tối tàn của Trung Quốc đã bị thất truyền nay lại được tái hiện ở đây.
"Đúng là ngoài sức tưởng tượng!" Giáo sư Wells cũng giật mình, "Thời cổ đại Trung Quốc đã lột da người sống, đây đúng là kỳ tích trong giải phẫu học."
Có lẽ đây chính là lý do ông chọn Thương Dĩ Nhu là trợ thủ. Thương Dĩ Nhu là người Trung Quốc, mà cách thức lột da này chỉ xuất hiện trong lịch sử Trung Quốc. Đời sau từng có nhiều bàn luận về phương pháp này, hầu như mọi người đều cho rằng không thể thực hiện được hoặc là phô trương nói quá, dù sao thì Trung Quốc có rất nhiều thần thoại, với người nước ngoài không hiểu rõ văn hóa Trung Quốc đương nhiên không thể hiểu.
Nhưng hoàn toàn không ngờ cách thức này lại được tái hiện, hơn nữa còn lột da người một cách hoàn chỉnh như vậy. Giáo sư Wells cẩn thận kiểm tra, trừ đầu, tất cả lớp da ở các phần khác của thi thể đều bị lột sạch, bao gồm ngón chân và ngón tay, thậm chí không có dấu vết sử dụng thủ thuật lần thứ hai.
Thảo nào giáo sư Wells kinh ngạc đến vậy, ông là pháp y hàng đầu thế giới nhưng vẫn cảm thấy việc một lần lột da người một cách hoàn chỉnh là việc không thể. Bỏ qua quá trình mất nhân tính, trái với pháp luật thì đây là sáng kiến đáng kinh ngạc.
Giáo sư Wells si mê kiểm tra thi thể, cứ lẩm bẩm: "Nếu có thể tìm thấy bộ da người này thì cuộc đời chẳng còn gì tiếc nuối nữa."
Đúng là người say mê với học thuật!
Thưởng thức hồi lâu, giáo sư lắc đầu tiếc nuối: "Giữa thiên tài và ác ma chỉ có một ranh giới mong manh. Người như vậy nếu có thể đi theo lẽ phải chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho nhân loại, đáng tiếc..."
Giáo sư Wells bắt đầu tiến hành giải phẫu, phát hiện nội tạng bên trong không hề bị tổn hại, không có tiền sử sinh con, hơn nữa lúc sống nạn nhân cũng không có dấu hiệu bị xâm hại.
Thi thể cuối cùng kiểm tra đơn giản hơn, vả lại có thể nhìn ra thủ thuật lột da của hung thủ ngày càng thuần thục, tình hình da thịt tách rời hoàn hảo hơn thi thể trước. Nội tạng nạn nhân cũng có tổn thương, không bị xâm hại, màng trinh vẫn còn.
Giải phẫu cả một ngày, Thương Dĩ Nhu thật sự đuối sức. Khúc Mịch là chuyên gia tâm lý học tội phạm chỉ chịu trách nhiệm phân tích hành vi tâm lý tội phạm. Công việc của anh có thể làm ở nhà, có vấn đề gì có thể liên lạc qua email và điện thoại.
Anh sớm đã cầm tài liệu rời khỏi cục cảnh sát, ngồi trong xe chờ Thương Dĩ Nhu. Nhìn cô mệt mỏi bước ra, anh vội mở cửa xe cho cô.
"Còn chưa viết xong báo cáo, về nhà phải tăng ca rồi." Giáo sư Wells giao phần công việc còn lại cho Thương Dĩ Nhu, bao gồm viết báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi. Cô ngồi dựa vào lưng ghế, mệt mỏi đến mức không muốn cử động.
Khúc Mịch bảo cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút rồi lái xe. Xe dừng dưới nhà, anh thấy cô đã ngủ. Anh bế cô xuống xe, lúc đến cửa thì cô thức giấc. Anh biết cá tính của cô, mỗi lần giải phẫu xong đều phải cọ rửa từ trong ra ngoài, tất cả quần áo đều phải ngâm khử trùng rồi tẩy lại bằng nước trong. Chỉ riêng việc cô tắm rửa thôi cũng hơn hai tiếng đồng hồ, nếu không cô sẽ không bước ra khỏi phòng tắm.
Bây giờ bế cô vào phòng, đặt trên sô pha hay trên giường, sau khi tỉnh cô sẽ rửa sạch tất cả đồ mình chạm vào, ngược lại càng khiến cô vất vả.
Thương Dĩ Nhu ném giày ngoài cửa rồi chạy vào phòng tắm.
"Em tắm thôi, quần áo cứ để anh giặt cho." Khúc Mịch gõ cửa phòng tắm.
"Không cần đâu, em tự giặt là được." Dù sao Thương Dĩ Nhu vẫn còn trẻ, nghỉ ngơi một chút là đã khỏe lại, "Anh đi rửa xe đi, nhất là chỗ ghế ngồi đấy."
Khúc Mịch cầm chìa khóa xuống nhà, cạnh chung cư có trung tâm bảo dưỡng ô tô, gửi ở đó đến tối rồi lấy về. Nhân tiện anh ghé qua siêu thị mua chút đồ. Trưa nay Thương Dĩ Nhu chỉ ăn một tô bún cay, buổi tối nếu còn không ăn đồ tốt cho tiêu hóa thì sợ rằng dạ dày không chịu nổi.
Xách túi đồ ra khỏi siêu thị, Khúc Mịch không khỏi cảm thán. Trước khi gặp Thương Dĩ Nhu, anh có nằm mơ cũng không nghĩ bản thân lại có một ngày đi siêu thị mua đồ ăn, tình nguyện làm việc bếp núc vì người mình yêu. Tuy đều là những việc nhỏ nhặt không có ý nghĩa nhưng bản thân lại thấy vô cùng hạnh phúc.
Khúc Mịch vừa lên xe thì thấy người quen từ kính chiếu hậu. Anh cố nhìn kỹ hơn, thì ra là chú Thương. Còn chưa kịp xuống xe chào hỏi, anh lại thấy có một cô gái mặc quần jean mang giày đế bằng chạy đến, trông giống sinh viên. Cô ấy thân thiết kéo tay chú Thương, ngẩng đầu vui vẻ nói chuyện.
Khúc Mịch nhớ Thương Dĩ Nhu từng kể, không lẽ đây là học sinh của chú Thương, cô bạn gái nhỏ của ông? Đúng là trẻ, thảo nào ban đầu chú Thương lại e ngại, nhưng nhìn họ thế này trông có vẻ rất hạnh phúc.
Khúc Mịch không đến chào mà lái xe về chung cư. Đúng như anh dự đoán, Thương Dĩ Nhu vẫn còn trong phòng tắm. Anh xuống bếp, rửa tay rồi nấu cơm.
Tắm rửa xong cô ra ngoài, ngay lúc màn thầu Khúc Mịch làm đã chín. Khúc Mịch múc cho cô chén canh rau: "Ăn xong em cứ bận việc của em đi, để anh dọn dẹp."
Khúc Mịch không phải người rảnh rỗi, cứ để anh chăm sóc mình như vậy Thương Dĩ Nhu thật sự thấy ngại. Tuy rằng việc nhà không nhiều, nhưng vợ chồng là phải chăm sóc lẫn nhau, không thể đến từ một phía.
"Không phải em còn phải viết báo cáo sao? Em chưa viết xong báo cáo, cảnh sát chỉ có thể tiến hành các bước điều tra đơn giản, chuyên gia tâm lý tội phạm như anh đương nhiên rảnh rỗi rồi."
Anh bảo Thương Dĩ Nhu ăn xong cứ vào phòng làm việc, việc rửa chén dọn bếp cứ để anh lo.
"Chồng yêu, anh tốt thật đấy!" Thương Dĩ Nhu hôn lên má Khúc Mịch một cái rồi chạy vào phòng làm việc.
Viết báo cáo khám nghiệm tử thi không có, nhưng viết một lần ba bản thì cần chút thời gian. Đến khi cô viết xong báo cáo, gửi mail cho giáo sư Wells thì đã hơn 23:00.
Mệt mỏi cả ngày, Thương Dĩ Nhu mới nằm xuống giường đã ngủ, giấc ngủ này rất sâu, đến khi mở mắt thì liền ngửi thấy hương cà phê quen thuộc.
Ai có ngờ giáo sư đại học, chuyên gia tâm lý học tội phạm lại biến thành người đàn ông của gia đình. Thương Dĩ Nhu vô cùng cảm động, không ngờ yêu lại có thể biến con người ta thành một người khác như vậy!
Cục cảnh sát sắp xếp phòng nghỉ cho họ, vì chỉ có Thương Dĩ Nhu là phụ nữ nên cô được ở một phòng riêng.
Cô ngồi xem lại ghi chú về quá trình giải phẫu của giáo sư Wells. Mỗi một chi tiết, mỗi một kỹ thuật cô đều không bỏ lỡ, nếu không phải không thân với giáo sư, cô chắc chắn đã xin phép mang máy quay vào ghi hình lại để mỗi khi rảnh rỗi lấy ra xem.
Có điều được đi theo giáo sư học tập như vậy đã là vinh hạnh, cô rất biết hơn cơ hội lần này.
14:00 giải phẫu bắt đầu đúng giờ, lần này giáo sư Wells sẽ giải phẫu thi thể Khúc Mịch phát hiện. Tính theo thời gian bị giết hại, cô ấy là người tử vong thứ hai.
Thi thể này hoàn toàn khác với thi thể buổi sáng, toàn thân dính đầy bùn đất, thậm chí trên bùn đất có chỗ đã mọc rêu xanh. Hai tay nạn nhân nắm chặt nắm đất, mười móng tay đều bị bẻ gãy, bên trong đầy bùn đen trộn lẫn với máu. Thi thể vẫn cố giữ ở trạng thái bò sát giống như cố níu kéo mạng sống khi cận kề tử vong.
Có điều sau lần khám nghiệm tử thi đầu tiên, thi thể đã được súc rửa bằng nước, hình ảnh ban đầu chỉ có thể xem qua ảnh, bây giờ trước mặt họ chỉ là thi thể bị lột da đã bị thối rữa nghiêm trọng.
Trên dưới thi thể không có ngoại thương rõ ràng, giáo sư Wells cẩn thận kiểm tra phần đầu, phát hiện phần đỉnh đầu vẫn còn tổ chức da đường kính khoảng 10 cm.
Thương Dĩ Nhu nhớ tới thông tin mình tìm hiểu trên mạng. Ở thời cổ đại, Trung Quốc từng dùng cách lột da làm hình phạt kẻ phạm tội, bọn họ vùi đầu người sống xuống đất, sau đó cắt một đường vòng quanh đỉnh đầu phạm nhân, rồi người hành hình sẽ dùng tay xé da ra, đồng thời rót thủy ngân vào. Phân tử lượng của thủy ngân nặng nên thúc đẩy việc da thịt tách rời một cách nhanh chóng. Phạm nhân vừa đau vừa ngứa sẽ liều mạng giãy giụa, cơ thể bò đi, da thì dính lại vào đất.
Theo trạng thái phát hiện tử thi, Thương Dĩ Nhu khá tự tin vào suy đoán của mình. Đúng là không thể ngờ phương pháp lột da sớm nở tối tàn của Trung Quốc đã bị thất truyền nay lại được tái hiện ở đây.
"Đúng là ngoài sức tưởng tượng!" Giáo sư Wells cũng giật mình, "Thời cổ đại Trung Quốc đã lột da người sống, đây đúng là kỳ tích trong giải phẫu học."
Có lẽ đây chính là lý do ông chọn Thương Dĩ Nhu là trợ thủ. Thương Dĩ Nhu là người Trung Quốc, mà cách thức lột da này chỉ xuất hiện trong lịch sử Trung Quốc. Đời sau từng có nhiều bàn luận về phương pháp này, hầu như mọi người đều cho rằng không thể thực hiện được hoặc là phô trương nói quá, dù sao thì Trung Quốc có rất nhiều thần thoại, với người nước ngoài không hiểu rõ văn hóa Trung Quốc đương nhiên không thể hiểu.
Nhưng hoàn toàn không ngờ cách thức này lại được tái hiện, hơn nữa còn lột da người một cách hoàn chỉnh như vậy. Giáo sư Wells cẩn thận kiểm tra, trừ đầu, tất cả lớp da ở các phần khác của thi thể đều bị lột sạch, bao gồm ngón chân và ngón tay, thậm chí không có dấu vết sử dụng thủ thuật lần thứ hai.
Thảo nào giáo sư Wells kinh ngạc đến vậy, ông là pháp y hàng đầu thế giới nhưng vẫn cảm thấy việc một lần lột da người một cách hoàn chỉnh là việc không thể. Bỏ qua quá trình mất nhân tính, trái với pháp luật thì đây là sáng kiến đáng kinh ngạc.
Giáo sư Wells si mê kiểm tra thi thể, cứ lẩm bẩm: "Nếu có thể tìm thấy bộ da người này thì cuộc đời chẳng còn gì tiếc nuối nữa."
Đúng là người say mê với học thuật!
Thưởng thức hồi lâu, giáo sư lắc đầu tiếc nuối: "Giữa thiên tài và ác ma chỉ có một ranh giới mong manh. Người như vậy nếu có thể đi theo lẽ phải chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho nhân loại, đáng tiếc..."
Giáo sư Wells bắt đầu tiến hành giải phẫu, phát hiện nội tạng bên trong không hề bị tổn hại, không có tiền sử sinh con, hơn nữa lúc sống nạn nhân cũng không có dấu hiệu bị xâm hại.
Thi thể cuối cùng kiểm tra đơn giản hơn, vả lại có thể nhìn ra thủ thuật lột da của hung thủ ngày càng thuần thục, tình hình da thịt tách rời hoàn hảo hơn thi thể trước. Nội tạng nạn nhân cũng có tổn thương, không bị xâm hại, màng trinh vẫn còn.
Giải phẫu cả một ngày, Thương Dĩ Nhu thật sự đuối sức. Khúc Mịch là chuyên gia tâm lý học tội phạm chỉ chịu trách nhiệm phân tích hành vi tâm lý tội phạm. Công việc của anh có thể làm ở nhà, có vấn đề gì có thể liên lạc qua email và điện thoại.
Anh sớm đã cầm tài liệu rời khỏi cục cảnh sát, ngồi trong xe chờ Thương Dĩ Nhu. Nhìn cô mệt mỏi bước ra, anh vội mở cửa xe cho cô.
"Còn chưa viết xong báo cáo, về nhà phải tăng ca rồi." Giáo sư Wells giao phần công việc còn lại cho Thương Dĩ Nhu, bao gồm viết báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi. Cô ngồi dựa vào lưng ghế, mệt mỏi đến mức không muốn cử động.
Khúc Mịch bảo cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút rồi lái xe. Xe dừng dưới nhà, anh thấy cô đã ngủ. Anh bế cô xuống xe, lúc đến cửa thì cô thức giấc. Anh biết cá tính của cô, mỗi lần giải phẫu xong đều phải cọ rửa từ trong ra ngoài, tất cả quần áo đều phải ngâm khử trùng rồi tẩy lại bằng nước trong. Chỉ riêng việc cô tắm rửa thôi cũng hơn hai tiếng đồng hồ, nếu không cô sẽ không bước ra khỏi phòng tắm.
Bây giờ bế cô vào phòng, đặt trên sô pha hay trên giường, sau khi tỉnh cô sẽ rửa sạch tất cả đồ mình chạm vào, ngược lại càng khiến cô vất vả.
Thương Dĩ Nhu ném giày ngoài cửa rồi chạy vào phòng tắm.
"Em tắm thôi, quần áo cứ để anh giặt cho." Khúc Mịch gõ cửa phòng tắm.
"Không cần đâu, em tự giặt là được." Dù sao Thương Dĩ Nhu vẫn còn trẻ, nghỉ ngơi một chút là đã khỏe lại, "Anh đi rửa xe đi, nhất là chỗ ghế ngồi đấy."
Khúc Mịch cầm chìa khóa xuống nhà, cạnh chung cư có trung tâm bảo dưỡng ô tô, gửi ở đó đến tối rồi lấy về. Nhân tiện anh ghé qua siêu thị mua chút đồ. Trưa nay Thương Dĩ Nhu chỉ ăn một tô bún cay, buổi tối nếu còn không ăn đồ tốt cho tiêu hóa thì sợ rằng dạ dày không chịu nổi.
Xách túi đồ ra khỏi siêu thị, Khúc Mịch không khỏi cảm thán. Trước khi gặp Thương Dĩ Nhu, anh có nằm mơ cũng không nghĩ bản thân lại có một ngày đi siêu thị mua đồ ăn, tình nguyện làm việc bếp núc vì người mình yêu. Tuy đều là những việc nhỏ nhặt không có ý nghĩa nhưng bản thân lại thấy vô cùng hạnh phúc.
Khúc Mịch vừa lên xe thì thấy người quen từ kính chiếu hậu. Anh cố nhìn kỹ hơn, thì ra là chú Thương. Còn chưa kịp xuống xe chào hỏi, anh lại thấy có một cô gái mặc quần jean mang giày đế bằng chạy đến, trông giống sinh viên. Cô ấy thân thiết kéo tay chú Thương, ngẩng đầu vui vẻ nói chuyện.
Khúc Mịch nhớ Thương Dĩ Nhu từng kể, không lẽ đây là học sinh của chú Thương, cô bạn gái nhỏ của ông? Đúng là trẻ, thảo nào ban đầu chú Thương lại e ngại, nhưng nhìn họ thế này trông có vẻ rất hạnh phúc.
Khúc Mịch không đến chào mà lái xe về chung cư. Đúng như anh dự đoán, Thương Dĩ Nhu vẫn còn trong phòng tắm. Anh xuống bếp, rửa tay rồi nấu cơm.
Tắm rửa xong cô ra ngoài, ngay lúc màn thầu Khúc Mịch làm đã chín. Khúc Mịch múc cho cô chén canh rau: "Ăn xong em cứ bận việc của em đi, để anh dọn dẹp."
Khúc Mịch không phải người rảnh rỗi, cứ để anh chăm sóc mình như vậy Thương Dĩ Nhu thật sự thấy ngại. Tuy rằng việc nhà không nhiều, nhưng vợ chồng là phải chăm sóc lẫn nhau, không thể đến từ một phía.
"Không phải em còn phải viết báo cáo sao? Em chưa viết xong báo cáo, cảnh sát chỉ có thể tiến hành các bước điều tra đơn giản, chuyên gia tâm lý tội phạm như anh đương nhiên rảnh rỗi rồi."
Anh bảo Thương Dĩ Nhu ăn xong cứ vào phòng làm việc, việc rửa chén dọn bếp cứ để anh lo.
"Chồng yêu, anh tốt thật đấy!" Thương Dĩ Nhu hôn lên má Khúc Mịch một cái rồi chạy vào phòng làm việc.
Viết báo cáo khám nghiệm tử thi không có, nhưng viết một lần ba bản thì cần chút thời gian. Đến khi cô viết xong báo cáo, gửi mail cho giáo sư Wells thì đã hơn 23:00.
Mệt mỏi cả ngày, Thương Dĩ Nhu mới nằm xuống giường đã ngủ, giấc ngủ này rất sâu, đến khi mở mắt thì liền ngửi thấy hương cà phê quen thuộc.
Ai có ngờ giáo sư đại học, chuyên gia tâm lý học tội phạm lại biến thành người đàn ông của gia đình. Thương Dĩ Nhu vô cùng cảm động, không ngờ yêu lại có thể biến con người ta thành một người khác như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất