Chương 321: Yêu em
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Mã Quốc Liên nhất quyết không chịu thừa nhận.
Lục Li mở cuốn nhật ký ra đọc: “Đó là một buổi tối lạnh lẽo, anh trai tăng ca không thể tới đón tôi tan học. Đến gần cầu Thái Bình, tôi tạm biệt bạn mình, chỉ còn lại mình tôi. Đường vắng tanh không một bóng người. Tôi theo bản năng đi nhanh hơn nhưng phía sau đột nhiên có tiếng bước chân. Tôi không dám quay đầu, bắt đầu chạy. Đến đầu hẻm gần nhà, tôi mới dừng lại thở dốc, chỉ cần rẽ vào con hẻm là thấy cửa nhà rồi, đến đó tôi sẽ được an toàn. Nhưng ngay lúc này có một bàn tay bịt miệng tôi lại. Tôi bắt đầu giãy giụa nhưng bị đánh một cái vào đầu cho hôn mê, đến khi tỉnh lại...”
“Đừng đọc nữa!” Mã Quốc Liên đột nhiên kêu lên, sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt thành đấm.
“Tôi phát hiện mình đang nằm dưới gầm cầu, quần áo trên người bị xé rách, cơ thể đau nhức đến nổi không nhúc nhích được. Đáng sợ nhất là tên đó vẫn chưa đi, thấy tôi tỉnh hắn lại đè lên người tôi...”
“Đừng đọc nữa! Tôi cầu xin anh! Tôi không muốn nghe, một chữ cũng không muốn nghe!”
Lục Li đóng cuốn nhật ký lại: “Vì sự sơ sót của anh mới khiến em gái anh bị cưỡng hiếp, mà kẻ cưỡng hiếp cô bé chính là Dương Càn. Tôi nói không sai chứ?”
“Tên khốn, cái tên súc sinh đó, tôi hận không thể bâm thây hắn, uống máu ăn thịt hắn! Hắn hủy đi sự trong sạch của Dung Dung, suýt nữa còn lấy mạng Dung Dung. Tôi phải bắt hắn trả lại bằng mạng sống!”
“Anh đã giết người như thế nào?” Lục Li hỏi.
Mã Quốc Liên cười khổ: “Tôi tưởng kế hoạch của mình đã rất hoàn hảo rồi, không ngờ vẫn bị các anh phát hiện.”
Sau đó Mã Quốc Liên kể lại quá trình giết người của mình.
Thì ra hắn phát hiện nhật ký của em gái, theo miêu tả trong đó tìm được Dương Càn, nảy sinh ý định giết người. Hắn theo dõi Dương Càn mấy ngày, phát hiện trước nhà Dương Càn có trang bị camera, có điều camera cứ cách bảy ngày sẽ reset, hơn nữa còn không có bản sao lưu.
Hắn lẻn vào nhà họ Dương, trốn dưới gầm giường của Dương Nhạc Nhạc. Vì Dương Nhạc Nhạc đã bỏ trốn, căn phòng này không có ai ra vào, Dương Càn càng ít khi vào, có thể là do sợ tức cảnh sinh tình nhớ con trai.
Ban ngày Dương Càn cũng không ở nhà, Mã Quốc Liên có thể tự do hoạt động, đến khi Dương Càn về, hắn sẽ trốn dưới giường. Cứ thế hắn ở nhà họ Dương chờ thời cơ bảy ngày, đến ngày thứ tám, hắn bắt đầu hành động.
Hắn nghe Đặng Kiện gọi điện cho Dương Càn, nắm được thông tin quan trọng. Hắn lén ra khỏi dưới giường, cầm dây thừng đã chuẩn bị sẵn siết cổ Dương Càn từ phía sau, trong lúc Dương Càn giãy giụa lại lấy dao ra đâm một nhát. Nếu không phải vì để Dương Càn toàn thân còn có tác dụng, hắn chắc chắn sẽ bâm Dương Càn thành từng đoạn.
“Dương Càn chết, như con chó nằm liệt dưới đất. Tôi đá hắn mất cái, chờ việc này kết thúc, tôi chắc chắn sẽ còn đào mộ hắn lên. Tôi thấy đã đến lúc nên lấy điện thoại của Dương Càn gọi cho Đặng Kiện, bảo Đặng Kiện 18:00 đến, sau đó bắt đầu xử lý hiện trường. Tôi tắt cầu dao, kéo thi thể Dương Càn đến hành lang, chờ Đặng Kiện đến. Tôi nghe Đặng Kiện gọi nên đi tới mở cửa. Tôi cố tình cúi đầu, trong phòng rất tối, lại mặc áo của Dương Càn nên Đặng Kiện không phát hiện. Hắn vào phòng, muốn mở đèn, tôi nói điện hư rồi. Thấy hắn tin thật, tôi ra sau hành lang đốt nến, cố tình đặt ở nơi chăn sáng. Đặng Kiện nói giọng tôi có hơi lạ, tôi bảo mình bị cảm, còn nói với hắn chuyện cái rương. Hắn nghe nói có 10.000 tệ liền đồng ý ngay. Tôi cảnh cáo hắn không được mở rương ra xem, nếu không khách nhận hàng sẽ không chịu trả tiền. Tôi nói mình còn việc phải làm, bảo hắn lúc đi nhớ đóng cửa lại. Hắn vào sân lấy xe cút kít, tôi kéo thi thể Dương Càn lên ghế, cho hắn ôm cưa điện. Tôi đã thử nghiệm rồi, nếu nhìn cái bóng từ cửa sổ thì rất giống như đang làm việc. Sau đó tôi chui vào rương, khóa lại từ bên trong. Quả nhiên Đặng Kiện không nghi ngờ, hắn tốn rất nhiều sức mới kéo được cái rương lên xe. Đây là chi tiết tôi không tính trước. Nếu lỡ như hắn không di chuyển được, ra sau nhà tìm tôi thì sự việc sẽ bại lộ. May mà hắn khỏe mạnh, Đặng Kiện kéo xe cút kít đến bãi đổ xe, hắn mệt nên ngồi nghỉ một lát. Khoảng một tiếng sau, hắn dường như bắt đầu mất kiên nhẫn, tôi nghe thấy hắn gọi điện thoại, chắc là gọi cho Dương Càn. Điện thoại của Dương Càn không ai nghe máy, hắn lại bắt đầu tìm cách mở rương. Tuy rương đã bị khóa từ bên trong nhưng nếu hắn tìm công cụ cạy thì chắc chắn cũng không chịu nổi. Tôi dùng móng tay cào vào rương, hắn sợ quá bỏ chạy. Tôi đợi một lúc, sau khi chắc chắn hắn không quay lại thì mới chui ra. Tôi về nhà, ăn uống ngủ nghỉ đi làm như bình thường. Sau đó thi thể của Dương Càn bị phát hiện, quả nhiên các anh truy nã Dương Càn. Vì cùng tham dự vụ trộm tiệm vàng nên dù không giết người hắn cũng không dám thò đầu ra. Tôi cứ tưởng mọi việc đã ổn rồi, không ngờ các anh vẫn tìm được tôi.”
“Anh trai, điều anh nói không phải sự thật!” Không biết Mã Dung Dung đã tỉnh dậy khi nào, cô bé nức nở gọi.
Nhìn em gái mình luôn che chở trong tay, Mã Quốc Liên cũng rơi nước mắt.
“Em gái, đều tại anh không tốt, anh để em chịu khổ. Sau này anh không thể bảo vệ em nữa, em phải tự chăm sóc bản thân. Anh biết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy. Dưa muối anh làm mà em thích anh đã làm sẵn một hủ, khi nào nhớ anh thì lấy ra ăn, đó là việc cuối cùng anh có thể làm cho em rồi.” Mã Quốc Liên muốn đến gần an ủi em gái nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.
Mã Dung Dung lắc đầu, vén chăn xuống giường, quỳ trước mặt Lục Li.
“Chú cảnh sát, cháu cầu xin chú, đừng bắt anh trai cháu. Tất cả đều do cháu mà ra, chú bắt cháu đi! Cháu đã mất đi bố mẹ, bây giờ chỉ còn mỗi anh trai thôi, cháu không thể mất thêm anh trai nữa. Cháu tình nguyện nhận tội thay anh trai, tình nguyện chết thay anh trai cháu.”
“Không, Dung Dung, em phải sống thật tốt.” Mã Quốc Liên kéo cô bé đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, “Em biết không Dung Dung, anh trai rất yêu em.”
“Em biết, em cũng yêu anh.” Mã Dung Dung không kiềm được nước mắt, cô bé như đoán được điều gì đó, nắm chặt ống tay áo của hắn không buông.
Mã Quốc Liên cười lắc đầu: “Không, em không biết, mãi mãi cũng không biết.”
Vừa nói hết câu, hắn đột nhiên lao về phía cửa sổ.
Nhóm Lục Li giật mình, đến khi hoàn hồn hắn đã nhảy xuống lầu.
Mã Dung Dung là người đầu tiên đuổi theo, Lục Li theo ngay phía sau. Nhìn từ cửa sổ xuống, lúc này Mã Quốc Liên nằm trên nền đất xi măng, đầu chảy đầy máu.
“Đội trưởng Lục, tên đó chắc là chết rồi.” Theo kinh nghiệm của Mạnh Triết, Mã Quốc Liên nhảy từ tầng tám xuống chắc chắn không cứu được.
Nghe vậy, Mã Dung Dung lại ngất đi.
Nhìn cô bé ngã xuống đất, Lục Li chỉ biết thở dài.
Cô bé này đúng là đáng thương, từ nhỏ đã phải nương tựa với người anh không cùng huyết thống. Vì để cô bé đến trường mà người anh bỏ học đi làm, chỉ mong cô ấy thi đậu đại học, sau đó nỗ lực thay đổi cuộc sống. Nhưng không ai ngờ cô bé lại bị cưỡng hiếp, ảnh hưởng đến định hướng tương lai của họ.
Mã Quốc Liên có tình yêu dị dạng với em gái, hận không thể bâm thây tên cưỡng hiếp em gái mình. Hắn lên kế hoạch mấy tháng, tự thấy kế hoạch của mình đã hoàn mỹ. Tiếc là lưới pháp luật tuy thưa khó thoát, Mã Quốc Liên không trốn được. Hắn thừa nhận sự thật giết người, chết ngay trước mặt em gái. Điều này với Mã Dung Dung chắc chắn là đả kích trí mạng, không biết cô bé có thể vượt qua không.
Lục Li đi tìm bác sĩ, để lại một đồng nghiệp ở với cô bé. Thi thể dưới lầu còn phải xử lý, hơn nữa việc quan trọng nhất vẫn chưa có kết quả, hiện vẫn chưa tìm được số vàng và kim cương bị trộm.
Bọn họ đã lục tung nhà của Dương Càn ba bốn lần nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Bây giờ người duy nhất có khả năng biết số vàng và kim cương đó là Mã Quốc Liên nhưng hắn chưa nói gì đã nhảy lầu tự sát.
Lục Li dẫn người đến nhà họ Mã tìm kiếm nhưng vẫn không có phát hiện.
Trước khi chết Mã Quốc Liên không hề nhắc đến số vàng và kim cương là vì hắn hoàn toàn không biết hay đang cố tình giấu giếm đây? Vì việc này, đội hình sự mở họp gấp, cục trưởng mới tới cũng tham gia.
“Tuy các cậu đã tìm ra hung thủ giết Dương Càn, nhưng việc quan trọng nhất vẫn chưa có kết quả. Số vàng và kim cương đó hiện chưa rõ tung tích. Còn ba ngày là đến kỳ hạn cuối cùng. Tuy tôi được sở công an điều xuống đây nhưng trước đó cũng đã nghe nói đội hình sự Nam Giang rất nhiều người tài, bây giờ làm việc chung, tôi thật sự có hơi thất vọng. Muốn nói chuyện trước mặt tôi thì đem thành tích ra đây!”
Câu này rõ ràng là nhắm vào Lục Li, mọi người ai cũng biết cục trưởng mới tới không có ấn tượng tốt về anh lắm.
Lục Li mở cuốn nhật ký ra đọc: “Đó là một buổi tối lạnh lẽo, anh trai tăng ca không thể tới đón tôi tan học. Đến gần cầu Thái Bình, tôi tạm biệt bạn mình, chỉ còn lại mình tôi. Đường vắng tanh không một bóng người. Tôi theo bản năng đi nhanh hơn nhưng phía sau đột nhiên có tiếng bước chân. Tôi không dám quay đầu, bắt đầu chạy. Đến đầu hẻm gần nhà, tôi mới dừng lại thở dốc, chỉ cần rẽ vào con hẻm là thấy cửa nhà rồi, đến đó tôi sẽ được an toàn. Nhưng ngay lúc này có một bàn tay bịt miệng tôi lại. Tôi bắt đầu giãy giụa nhưng bị đánh một cái vào đầu cho hôn mê, đến khi tỉnh lại...”
“Đừng đọc nữa!” Mã Quốc Liên đột nhiên kêu lên, sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt thành đấm.
“Tôi phát hiện mình đang nằm dưới gầm cầu, quần áo trên người bị xé rách, cơ thể đau nhức đến nổi không nhúc nhích được. Đáng sợ nhất là tên đó vẫn chưa đi, thấy tôi tỉnh hắn lại đè lên người tôi...”
“Đừng đọc nữa! Tôi cầu xin anh! Tôi không muốn nghe, một chữ cũng không muốn nghe!”
Lục Li đóng cuốn nhật ký lại: “Vì sự sơ sót của anh mới khiến em gái anh bị cưỡng hiếp, mà kẻ cưỡng hiếp cô bé chính là Dương Càn. Tôi nói không sai chứ?”
“Tên khốn, cái tên súc sinh đó, tôi hận không thể bâm thây hắn, uống máu ăn thịt hắn! Hắn hủy đi sự trong sạch của Dung Dung, suýt nữa còn lấy mạng Dung Dung. Tôi phải bắt hắn trả lại bằng mạng sống!”
“Anh đã giết người như thế nào?” Lục Li hỏi.
Mã Quốc Liên cười khổ: “Tôi tưởng kế hoạch của mình đã rất hoàn hảo rồi, không ngờ vẫn bị các anh phát hiện.”
Sau đó Mã Quốc Liên kể lại quá trình giết người của mình.
Thì ra hắn phát hiện nhật ký của em gái, theo miêu tả trong đó tìm được Dương Càn, nảy sinh ý định giết người. Hắn theo dõi Dương Càn mấy ngày, phát hiện trước nhà Dương Càn có trang bị camera, có điều camera cứ cách bảy ngày sẽ reset, hơn nữa còn không có bản sao lưu.
Hắn lẻn vào nhà họ Dương, trốn dưới gầm giường của Dương Nhạc Nhạc. Vì Dương Nhạc Nhạc đã bỏ trốn, căn phòng này không có ai ra vào, Dương Càn càng ít khi vào, có thể là do sợ tức cảnh sinh tình nhớ con trai.
Ban ngày Dương Càn cũng không ở nhà, Mã Quốc Liên có thể tự do hoạt động, đến khi Dương Càn về, hắn sẽ trốn dưới giường. Cứ thế hắn ở nhà họ Dương chờ thời cơ bảy ngày, đến ngày thứ tám, hắn bắt đầu hành động.
Hắn nghe Đặng Kiện gọi điện cho Dương Càn, nắm được thông tin quan trọng. Hắn lén ra khỏi dưới giường, cầm dây thừng đã chuẩn bị sẵn siết cổ Dương Càn từ phía sau, trong lúc Dương Càn giãy giụa lại lấy dao ra đâm một nhát. Nếu không phải vì để Dương Càn toàn thân còn có tác dụng, hắn chắc chắn sẽ bâm Dương Càn thành từng đoạn.
“Dương Càn chết, như con chó nằm liệt dưới đất. Tôi đá hắn mất cái, chờ việc này kết thúc, tôi chắc chắn sẽ còn đào mộ hắn lên. Tôi thấy đã đến lúc nên lấy điện thoại của Dương Càn gọi cho Đặng Kiện, bảo Đặng Kiện 18:00 đến, sau đó bắt đầu xử lý hiện trường. Tôi tắt cầu dao, kéo thi thể Dương Càn đến hành lang, chờ Đặng Kiện đến. Tôi nghe Đặng Kiện gọi nên đi tới mở cửa. Tôi cố tình cúi đầu, trong phòng rất tối, lại mặc áo của Dương Càn nên Đặng Kiện không phát hiện. Hắn vào phòng, muốn mở đèn, tôi nói điện hư rồi. Thấy hắn tin thật, tôi ra sau hành lang đốt nến, cố tình đặt ở nơi chăn sáng. Đặng Kiện nói giọng tôi có hơi lạ, tôi bảo mình bị cảm, còn nói với hắn chuyện cái rương. Hắn nghe nói có 10.000 tệ liền đồng ý ngay. Tôi cảnh cáo hắn không được mở rương ra xem, nếu không khách nhận hàng sẽ không chịu trả tiền. Tôi nói mình còn việc phải làm, bảo hắn lúc đi nhớ đóng cửa lại. Hắn vào sân lấy xe cút kít, tôi kéo thi thể Dương Càn lên ghế, cho hắn ôm cưa điện. Tôi đã thử nghiệm rồi, nếu nhìn cái bóng từ cửa sổ thì rất giống như đang làm việc. Sau đó tôi chui vào rương, khóa lại từ bên trong. Quả nhiên Đặng Kiện không nghi ngờ, hắn tốn rất nhiều sức mới kéo được cái rương lên xe. Đây là chi tiết tôi không tính trước. Nếu lỡ như hắn không di chuyển được, ra sau nhà tìm tôi thì sự việc sẽ bại lộ. May mà hắn khỏe mạnh, Đặng Kiện kéo xe cút kít đến bãi đổ xe, hắn mệt nên ngồi nghỉ một lát. Khoảng một tiếng sau, hắn dường như bắt đầu mất kiên nhẫn, tôi nghe thấy hắn gọi điện thoại, chắc là gọi cho Dương Càn. Điện thoại của Dương Càn không ai nghe máy, hắn lại bắt đầu tìm cách mở rương. Tuy rương đã bị khóa từ bên trong nhưng nếu hắn tìm công cụ cạy thì chắc chắn cũng không chịu nổi. Tôi dùng móng tay cào vào rương, hắn sợ quá bỏ chạy. Tôi đợi một lúc, sau khi chắc chắn hắn không quay lại thì mới chui ra. Tôi về nhà, ăn uống ngủ nghỉ đi làm như bình thường. Sau đó thi thể của Dương Càn bị phát hiện, quả nhiên các anh truy nã Dương Càn. Vì cùng tham dự vụ trộm tiệm vàng nên dù không giết người hắn cũng không dám thò đầu ra. Tôi cứ tưởng mọi việc đã ổn rồi, không ngờ các anh vẫn tìm được tôi.”
“Anh trai, điều anh nói không phải sự thật!” Không biết Mã Dung Dung đã tỉnh dậy khi nào, cô bé nức nở gọi.
Nhìn em gái mình luôn che chở trong tay, Mã Quốc Liên cũng rơi nước mắt.
“Em gái, đều tại anh không tốt, anh để em chịu khổ. Sau này anh không thể bảo vệ em nữa, em phải tự chăm sóc bản thân. Anh biết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy. Dưa muối anh làm mà em thích anh đã làm sẵn một hủ, khi nào nhớ anh thì lấy ra ăn, đó là việc cuối cùng anh có thể làm cho em rồi.” Mã Quốc Liên muốn đến gần an ủi em gái nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.
Mã Dung Dung lắc đầu, vén chăn xuống giường, quỳ trước mặt Lục Li.
“Chú cảnh sát, cháu cầu xin chú, đừng bắt anh trai cháu. Tất cả đều do cháu mà ra, chú bắt cháu đi! Cháu đã mất đi bố mẹ, bây giờ chỉ còn mỗi anh trai thôi, cháu không thể mất thêm anh trai nữa. Cháu tình nguyện nhận tội thay anh trai, tình nguyện chết thay anh trai cháu.”
“Không, Dung Dung, em phải sống thật tốt.” Mã Quốc Liên kéo cô bé đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, “Em biết không Dung Dung, anh trai rất yêu em.”
“Em biết, em cũng yêu anh.” Mã Dung Dung không kiềm được nước mắt, cô bé như đoán được điều gì đó, nắm chặt ống tay áo của hắn không buông.
Mã Quốc Liên cười lắc đầu: “Không, em không biết, mãi mãi cũng không biết.”
Vừa nói hết câu, hắn đột nhiên lao về phía cửa sổ.
Nhóm Lục Li giật mình, đến khi hoàn hồn hắn đã nhảy xuống lầu.
Mã Dung Dung là người đầu tiên đuổi theo, Lục Li theo ngay phía sau. Nhìn từ cửa sổ xuống, lúc này Mã Quốc Liên nằm trên nền đất xi măng, đầu chảy đầy máu.
“Đội trưởng Lục, tên đó chắc là chết rồi.” Theo kinh nghiệm của Mạnh Triết, Mã Quốc Liên nhảy từ tầng tám xuống chắc chắn không cứu được.
Nghe vậy, Mã Dung Dung lại ngất đi.
Nhìn cô bé ngã xuống đất, Lục Li chỉ biết thở dài.
Cô bé này đúng là đáng thương, từ nhỏ đã phải nương tựa với người anh không cùng huyết thống. Vì để cô bé đến trường mà người anh bỏ học đi làm, chỉ mong cô ấy thi đậu đại học, sau đó nỗ lực thay đổi cuộc sống. Nhưng không ai ngờ cô bé lại bị cưỡng hiếp, ảnh hưởng đến định hướng tương lai của họ.
Mã Quốc Liên có tình yêu dị dạng với em gái, hận không thể bâm thây tên cưỡng hiếp em gái mình. Hắn lên kế hoạch mấy tháng, tự thấy kế hoạch của mình đã hoàn mỹ. Tiếc là lưới pháp luật tuy thưa khó thoát, Mã Quốc Liên không trốn được. Hắn thừa nhận sự thật giết người, chết ngay trước mặt em gái. Điều này với Mã Dung Dung chắc chắn là đả kích trí mạng, không biết cô bé có thể vượt qua không.
Lục Li đi tìm bác sĩ, để lại một đồng nghiệp ở với cô bé. Thi thể dưới lầu còn phải xử lý, hơn nữa việc quan trọng nhất vẫn chưa có kết quả, hiện vẫn chưa tìm được số vàng và kim cương bị trộm.
Bọn họ đã lục tung nhà của Dương Càn ba bốn lần nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Bây giờ người duy nhất có khả năng biết số vàng và kim cương đó là Mã Quốc Liên nhưng hắn chưa nói gì đã nhảy lầu tự sát.
Lục Li dẫn người đến nhà họ Mã tìm kiếm nhưng vẫn không có phát hiện.
Trước khi chết Mã Quốc Liên không hề nhắc đến số vàng và kim cương là vì hắn hoàn toàn không biết hay đang cố tình giấu giếm đây? Vì việc này, đội hình sự mở họp gấp, cục trưởng mới tới cũng tham gia.
“Tuy các cậu đã tìm ra hung thủ giết Dương Càn, nhưng việc quan trọng nhất vẫn chưa có kết quả. Số vàng và kim cương đó hiện chưa rõ tung tích. Còn ba ngày là đến kỳ hạn cuối cùng. Tuy tôi được sở công an điều xuống đây nhưng trước đó cũng đã nghe nói đội hình sự Nam Giang rất nhiều người tài, bây giờ làm việc chung, tôi thật sự có hơi thất vọng. Muốn nói chuyện trước mặt tôi thì đem thành tích ra đây!”
Câu này rõ ràng là nhắm vào Lục Li, mọi người ai cũng biết cục trưởng mới tới không có ấn tượng tốt về anh lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất