Chương 325: Người gây tai nạn là ai?
Trong quá trình Khúc Mịch thẩm vấn Mã Dung Dung, Thương Dĩ Nhu ở bên ngoài theo dõi. Cô vốn cảm thấy Mã Dung Dung trông ngây thơ nhưng không ngờ cô bé này lại dám nói dối, hơn nữa lời nói dối này lại liên quan đến hai mạng người.
Nghe Khúc Mịch đưa ra chứng cứ xác thực, Mã Dung Dung im lặng vài giây, mới nói: “Có thể là do nhật ký của cháu khiến anh trai hiểu lầm người cưỡng hiếp cháu là Dương Càn.”
Quả nhiên có khả năng ứng biến, Thương Dĩ Nhu phải gật gù, nếu không có hành vi vi phạm pháp luật thì cô bé này đúng là một hạt giống tốt của đất nước.
“Thế nói việc tại sao cô đến nhà họ Hồ quyên mấy trăm tệ đi.” Khúc Mịch không tiếp tục hỏi chuyện cưỡng hiếp mà đột nhiên thay đổi chủ đề.
Mã Dung Dung lập tức trả lời: “Nhạc Sơn là người gây tai nạn, cháu muốn thay Nhạc Sơn biểu đạt lời xin lỗi nên quyên tiền. Cháu biết số tiền đó không nhiều, cũng không giải quyết được vấn đề gì nhưng đó là lòng thành của cháu, cũng như giúp lương tâm của bọn cháu không còn thấy cắn rứt nữa.”
“Nhạc Sơn đã bị phán ngồi tù hai mươi năm, về mặt tình cảm hắn đã không còn nợ nhà họ Hồ. Mấy trăm tệ cô gửi nhà họ Hồ không phải để lương tâm hai người không còn bị cắn rứt mà để một mình cô thấy bớt áy náy mới đúng!” Khúc Mịch đột nhiên chỉ vào mặt Mã Dung Dung.
Thái độ của Mã Dung Dung lập tức trở nên mất tự nhiên: “Đội trưởng Khúc, cháu không hiểu chú đang nói gì cả.” Cùng là một câu, nhưng lần này câu nói đã không còn hợp tình hợp lý như trước.
“Cô hiểu, cô hiểu hơn bất cứ ai. Tôi mới nói rồi đấy, tôi đã đi gặp Nhạc Sơn, hắn để kể tất cả sự việc cho tôi biết. Hắn thấy mình là tên ngốc, bây giờ hối hận rồi.”
“Không, anh ấy sẽ không hối hận!” Mã Dung Dung buột miệng phản bác, sau khi nhận ra lời mình nói không ổn thì vội dừng lại.
“Ha ha.” Khúc Mịch bật cười, “Cô còn quá nhỏ, không hiểu đàn ông thế nào. Mọi người thường dùng cụm từ khẩu thị tâm phi để chỉ đàn ông, thời điểm ôm cô gái mình yêu trong lòng, bọn họ luôn cho rằng dù trời có sập bản thân cũng có thể đứng vững. Cô nên biết hai mươi năm với một thanh niên có ý nghĩa gì, cô có thể thi đại học thi nghiên cứu sinh, sau này trở thành người có chỗ đứng trong xã hội, còn hắn, sau hai mươi năm ra tù, cô cảm thấy hắn và cô còn có thể nắm tay nhau đi tiếp sau? Từ giây phút hắn bước vào tù, hai người đã không còn chung đường nữa. Có lẽ cô biết rõ hơn bất cứ ai, chẳng qua bây giờ cô vẫn chưa chịu thừa nhận thôi.”
“Không, chú đừng hòng lừa tôi. Tôi không thừa nhận gì cả, không nói gì cả. Tôi yêu Nhạc Sơn, tôi sẽ chờ anh ấy ra tù, đến lúc đó chúng tôi sẽ kết hôn.” Mã Dung Dung bắt đầu kích động.
Khúc Mịch lấy một cây bút ghi âm ra, nhấn nút, máy ghi âm phát ra giọng của một người đàn ông.
“Dung Dung, em không cần chờ anh, chúng ta không có tương lai đâu. Con đường khác nhau bước chân sẽ khác nhau, bước chân khác nhau thì sẽ đi cuộc đời khác nhau. Từ giờ chúng ta ai đi đường người nấy, đừng oán trách vận mệnh, đây là bi thương của cá nhân anh thôi.”
“Không phải vậy, không phải vậy!” Mã Dung Dung vừa khóc vừa nói, “Chúng ta đã hứa hẹn với nhau rồi, chờ anh ấy ra tù chúng tôi sẽ cùng đi du lịch khắp thế giới, sẽ cùng ăn những món ngon nhất. Những lời ấy vẫn còn, sao có thể thất hứa chứ? Tôi không tin, tôi muốn chính tai nghe anh ấy nói! Tôi muốn gặp Nhạc Sơn, tôi muốn gặp anh ấy!”
“Hắn không muốn gặp cô! Ngay hôm qua, người mẹ già ốm đau của hắn đột nhiên nhập viện, không cứu được mà đã qua đời. Nếu đứa con trai như hắn không vào tù, bệnh của mẹ hắn đã không chuyển biến xấu, nếu có đứa con trai như hắn ở bên cạnh, mẹ của hắn phát bệnh đã không được phát hiện muộn, ảnh hưởng đến việc điều trị như vậy. Cô cho rằng hắn sẽ ở bên tên hung thủ gián tiếp hại chết mẹ hắn như cô sao?”
Lời chất vấn của Khúc Mịch như con dao đâm vào tim cô ta, khiến cô ta quên cả việc khóc.
Mã Dung Dung sững sờ: “Sao có thể như thế? Sao có thể như thế?”
Khúc Mịch không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta. Bao nhiêu kẻ biến thái đều đã thất bại trong tay Khúc Mịch, huống chi là một học sinh cấp ba nhỏ bé? Có điều Mã Dung Dung không giống học sinh cấp ba bình thường, đầu óc của cô ta thật sự khiến mọi người phải lau mắt nhìn. Hơn nữa Khúc Mịch chưa từng khinh thường bất kỳ đối thủ nào, dù đối phương bao nhiêu tuổi, có thân phận gì.
Sau một lúc lâu, Mã Dung Dung ngẩng đầu nhìn Khúc Mịch: “Đội trưởng Khúc, nếu bây giờ tôi khai ra toàn bộ sự thật, chú có thể thả Nhạc Sơn ra không? Tôi không muốn anh ấy hận tôi, cũng không muốn có lỗi với anh ấy.”
“Cô nói đi.” Khúc Mịch không đồng ý cũng không từ chối, anh chưa bao giờ bàn điều kiện với ai cả.
“Thật ra người đâm chết Hồ Ân là tôi.” Mã Dung Dung vừa khai ra đã khiến mọi người chấn động, “Hôm đó Nhạc Sơn lái taxi đến nhà đón tôi. Vì anh trai đã đi làm nên tôi có thể trốn ra ngoài. Nhạc Sơn nói muốn đưa tôi đi ngắm cảnh đêm trên núi. Khi xe chạy đến chỗ vắng người, tôi nói muốn thử lái xe, anh ấy lập tức đồng ý. Đoạn đường đó dễ chạy cũng vắng người nên lái cũng dễ, hơn nữa tôi đang học bằng lái, đã thi đậu giai đoạn một rồi, đang tập luyện ở giai đoạn hai. Tôi và anh ấy đổi vị trí, mới lái xe không bao lâu thì Hồ Ân đột nhiên lao ra. Tôi không phanh xe kịp, thấy Hồ Ân ngã xuống, máu chảy đầy đất, tôi sợ đến mức run run. Nhạc Sơn vội kéo tôi từ vị trí điều khiển đẩy ra hàng ghế sau, sau đó anh ấy qua ngồi chỗ ghế điều khiển. Rồi cảnh sát ập tới, bọn họ bắt Nhạc Sơn đi. Một mình Nhạc Sơn gánh hết trách nhiệm, anh ấy tự nhận mình là người gây ra tai nạn. Vì không có khả năng bồi thường nên Nhạc Sơn bị bỏ tù. Tôi có đi gặp anh ấy, muốn tìm cảnh sát nhận tội nhưng anh ấy nhất quyết không đồng ý. Anh ấy bảo tôi sắp thi đại học rồi, tương lai đang xán lạn, không thể vì việc này mà hủy hoại cả đời. Mà anh ấy chỉ là một tên thất nghiệp lang thang, chỉ cần có thái độ tốt thì chắc chắn sẽ được thả ra sớm, việc này không ảnh hưởng gì nhiều với anh ấy. Tôi nghe lời anh ấy, không nói ra sự thật. Nhưng bây giờ dì lại vì việc này mà qua đời, tôi vô cùng áy náy. Tôi sẽ gánh vác trách nhiệm đáng ra mình phải gánh vác, đội trưởng Khúc, chú có thể thả Nhạc Sơn ra không? Tôi cầu xin chú, việc này thật sự do tôi làm, không có liên quan gì đến Nhạc Sơn cả.”
Thấy Mã Dung Dung khóc lóc gào rống, Khúc Mịch chỉ thờ ơ cười lạnh.
“Cô còn gì muốn nói không?” Khúc Mịch hỏi, thấy cô ta lắc đầu, anh hỏi tiếp, “Chuyện của Dương Nhạc Nhạc, cô định giấu mãi à?”
“Dương Nhạc Nhạc là ai? Tôi không biết, có điều cái tên này hình như quen quen.”
“Tôi thật sự phải vỗ tay trước khả năng diễn xuất của cô, bao nhiêu người bị cô lừa như vậy, cô có thể đoạt giải ảnh hậu Oscar đấy.” Khúc Mịch vỗ tay, “Có điều lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, những việc cô làm đến cuối cùng cũng không thể thoát khỏi mắt của người đời và chế tài của pháp luật.”
“Đội trưởng Khúc, tôi đã thừa nhận việc mình gây tai nạn chết người rồi, chú còn muốn thế nào nữa?”
Nếu không phải quá hiểu con người Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu chắc chắn sẽ cho rằng anh đang bắt nạt một bé gái. Cố Thành vẫn đang loay hoay với laptop, chắc là đã nhận được lệnh của Khúc Mịch điều tra cái gì đó. Những người khác đều vây quanh màn hình, nhìn không chớp mắt. Bọn họ vẫn chưa hiểu ý đồ của Khúc Mịch nhưng tất cả đều tin anh chắc chắn đã có manh mối quan trọng chứng minh việc Dương Nhạc Nhạc mất tích có liên quan đến cô bé đang ngồi bên trong.
“Tai nạn gây chết người thuộc về sự cố giao thông, tính chất hoàn toàn khác với cố tình giết người.”
Lời Khúc Mịch nói khiến mọi người giật mình.
Dương Nhạc Nhạc chết rồi? Hơn nữa còn do Mã Dung Dung giết?
Tin này quá chấn động khiến mọi người không dám tin.
“Đội trưởng Khúc đang nói gì vậy? Giết người gì? Giết ai? Tôi chỉ lái xe đụng trúng Hồ Ân, tôi không cố ý. Vì việc này mà tôi cứ gặp ác mộng, bây giờ nói ra tôi đã thấy thoải mái hơn rồi.”
“Ha ha, Mã Dung Dung, đầu óc của cô đúng là không chỉ dừng lại ở tuổi mười tám! Mã Quốc Liên, Nhạc Sơn, bạn bè và thầy cô của cô đều bị vẻ ngoài của cô lừa gạt mà chẳng biết gì. Trong mắt họ cô là kẻ yếu, tốt bụng, chăm chỉ, giỏi giang. Chỉ có cô biết bộ mặt thật của mình tàn nhẫn, độc ác, máu lạnh, ích kỷ, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!”
“Đội trưởng Khúc, chú không thể vì tôi đã từng che giấu lỗi lầm mà phủ định tôi hoàn toàn. Ai cũng có quyền được tha thứ, tôi không phải đứa con hư hỏng!” Hai vai Mã Dung Dung run rẩy, thoạt nhìn vừa bất lực vừa đáng thương.
Đúng lúc này Cố Thành đột nhiên đứng dậy, chạy đến máy in in tài liệu ra.
“Đội trưởng Khúc, thứ anh muốn đều ở đây. Anh xem đi, đúng là phát hiện khiến người ta phải ngạc nhiên đấy.” Cố Thành cầm chồng tài liệu mang vào phòng thẩm vấn giao cho Khúc Mịch.
Khúc Mịch lật tới lật lui, có chỗ anh xem vô cùng cẩn thận. Sau một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu hỏi Mã Dung Dung: “Cô có biết trong tay tôi đang là cái gì không?”
Mã Dung Dung đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Nghe Khúc Mịch đưa ra chứng cứ xác thực, Mã Dung Dung im lặng vài giây, mới nói: “Có thể là do nhật ký của cháu khiến anh trai hiểu lầm người cưỡng hiếp cháu là Dương Càn.”
Quả nhiên có khả năng ứng biến, Thương Dĩ Nhu phải gật gù, nếu không có hành vi vi phạm pháp luật thì cô bé này đúng là một hạt giống tốt của đất nước.
“Thế nói việc tại sao cô đến nhà họ Hồ quyên mấy trăm tệ đi.” Khúc Mịch không tiếp tục hỏi chuyện cưỡng hiếp mà đột nhiên thay đổi chủ đề.
Mã Dung Dung lập tức trả lời: “Nhạc Sơn là người gây tai nạn, cháu muốn thay Nhạc Sơn biểu đạt lời xin lỗi nên quyên tiền. Cháu biết số tiền đó không nhiều, cũng không giải quyết được vấn đề gì nhưng đó là lòng thành của cháu, cũng như giúp lương tâm của bọn cháu không còn thấy cắn rứt nữa.”
“Nhạc Sơn đã bị phán ngồi tù hai mươi năm, về mặt tình cảm hắn đã không còn nợ nhà họ Hồ. Mấy trăm tệ cô gửi nhà họ Hồ không phải để lương tâm hai người không còn bị cắn rứt mà để một mình cô thấy bớt áy náy mới đúng!” Khúc Mịch đột nhiên chỉ vào mặt Mã Dung Dung.
Thái độ của Mã Dung Dung lập tức trở nên mất tự nhiên: “Đội trưởng Khúc, cháu không hiểu chú đang nói gì cả.” Cùng là một câu, nhưng lần này câu nói đã không còn hợp tình hợp lý như trước.
“Cô hiểu, cô hiểu hơn bất cứ ai. Tôi mới nói rồi đấy, tôi đã đi gặp Nhạc Sơn, hắn để kể tất cả sự việc cho tôi biết. Hắn thấy mình là tên ngốc, bây giờ hối hận rồi.”
“Không, anh ấy sẽ không hối hận!” Mã Dung Dung buột miệng phản bác, sau khi nhận ra lời mình nói không ổn thì vội dừng lại.
“Ha ha.” Khúc Mịch bật cười, “Cô còn quá nhỏ, không hiểu đàn ông thế nào. Mọi người thường dùng cụm từ khẩu thị tâm phi để chỉ đàn ông, thời điểm ôm cô gái mình yêu trong lòng, bọn họ luôn cho rằng dù trời có sập bản thân cũng có thể đứng vững. Cô nên biết hai mươi năm với một thanh niên có ý nghĩa gì, cô có thể thi đại học thi nghiên cứu sinh, sau này trở thành người có chỗ đứng trong xã hội, còn hắn, sau hai mươi năm ra tù, cô cảm thấy hắn và cô còn có thể nắm tay nhau đi tiếp sau? Từ giây phút hắn bước vào tù, hai người đã không còn chung đường nữa. Có lẽ cô biết rõ hơn bất cứ ai, chẳng qua bây giờ cô vẫn chưa chịu thừa nhận thôi.”
“Không, chú đừng hòng lừa tôi. Tôi không thừa nhận gì cả, không nói gì cả. Tôi yêu Nhạc Sơn, tôi sẽ chờ anh ấy ra tù, đến lúc đó chúng tôi sẽ kết hôn.” Mã Dung Dung bắt đầu kích động.
Khúc Mịch lấy một cây bút ghi âm ra, nhấn nút, máy ghi âm phát ra giọng của một người đàn ông.
“Dung Dung, em không cần chờ anh, chúng ta không có tương lai đâu. Con đường khác nhau bước chân sẽ khác nhau, bước chân khác nhau thì sẽ đi cuộc đời khác nhau. Từ giờ chúng ta ai đi đường người nấy, đừng oán trách vận mệnh, đây là bi thương của cá nhân anh thôi.”
“Không phải vậy, không phải vậy!” Mã Dung Dung vừa khóc vừa nói, “Chúng ta đã hứa hẹn với nhau rồi, chờ anh ấy ra tù chúng tôi sẽ cùng đi du lịch khắp thế giới, sẽ cùng ăn những món ngon nhất. Những lời ấy vẫn còn, sao có thể thất hứa chứ? Tôi không tin, tôi muốn chính tai nghe anh ấy nói! Tôi muốn gặp Nhạc Sơn, tôi muốn gặp anh ấy!”
“Hắn không muốn gặp cô! Ngay hôm qua, người mẹ già ốm đau của hắn đột nhiên nhập viện, không cứu được mà đã qua đời. Nếu đứa con trai như hắn không vào tù, bệnh của mẹ hắn đã không chuyển biến xấu, nếu có đứa con trai như hắn ở bên cạnh, mẹ của hắn phát bệnh đã không được phát hiện muộn, ảnh hưởng đến việc điều trị như vậy. Cô cho rằng hắn sẽ ở bên tên hung thủ gián tiếp hại chết mẹ hắn như cô sao?”
Lời chất vấn của Khúc Mịch như con dao đâm vào tim cô ta, khiến cô ta quên cả việc khóc.
Mã Dung Dung sững sờ: “Sao có thể như thế? Sao có thể như thế?”
Khúc Mịch không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta. Bao nhiêu kẻ biến thái đều đã thất bại trong tay Khúc Mịch, huống chi là một học sinh cấp ba nhỏ bé? Có điều Mã Dung Dung không giống học sinh cấp ba bình thường, đầu óc của cô ta thật sự khiến mọi người phải lau mắt nhìn. Hơn nữa Khúc Mịch chưa từng khinh thường bất kỳ đối thủ nào, dù đối phương bao nhiêu tuổi, có thân phận gì.
Sau một lúc lâu, Mã Dung Dung ngẩng đầu nhìn Khúc Mịch: “Đội trưởng Khúc, nếu bây giờ tôi khai ra toàn bộ sự thật, chú có thể thả Nhạc Sơn ra không? Tôi không muốn anh ấy hận tôi, cũng không muốn có lỗi với anh ấy.”
“Cô nói đi.” Khúc Mịch không đồng ý cũng không từ chối, anh chưa bao giờ bàn điều kiện với ai cả.
“Thật ra người đâm chết Hồ Ân là tôi.” Mã Dung Dung vừa khai ra đã khiến mọi người chấn động, “Hôm đó Nhạc Sơn lái taxi đến nhà đón tôi. Vì anh trai đã đi làm nên tôi có thể trốn ra ngoài. Nhạc Sơn nói muốn đưa tôi đi ngắm cảnh đêm trên núi. Khi xe chạy đến chỗ vắng người, tôi nói muốn thử lái xe, anh ấy lập tức đồng ý. Đoạn đường đó dễ chạy cũng vắng người nên lái cũng dễ, hơn nữa tôi đang học bằng lái, đã thi đậu giai đoạn một rồi, đang tập luyện ở giai đoạn hai. Tôi và anh ấy đổi vị trí, mới lái xe không bao lâu thì Hồ Ân đột nhiên lao ra. Tôi không phanh xe kịp, thấy Hồ Ân ngã xuống, máu chảy đầy đất, tôi sợ đến mức run run. Nhạc Sơn vội kéo tôi từ vị trí điều khiển đẩy ra hàng ghế sau, sau đó anh ấy qua ngồi chỗ ghế điều khiển. Rồi cảnh sát ập tới, bọn họ bắt Nhạc Sơn đi. Một mình Nhạc Sơn gánh hết trách nhiệm, anh ấy tự nhận mình là người gây ra tai nạn. Vì không có khả năng bồi thường nên Nhạc Sơn bị bỏ tù. Tôi có đi gặp anh ấy, muốn tìm cảnh sát nhận tội nhưng anh ấy nhất quyết không đồng ý. Anh ấy bảo tôi sắp thi đại học rồi, tương lai đang xán lạn, không thể vì việc này mà hủy hoại cả đời. Mà anh ấy chỉ là một tên thất nghiệp lang thang, chỉ cần có thái độ tốt thì chắc chắn sẽ được thả ra sớm, việc này không ảnh hưởng gì nhiều với anh ấy. Tôi nghe lời anh ấy, không nói ra sự thật. Nhưng bây giờ dì lại vì việc này mà qua đời, tôi vô cùng áy náy. Tôi sẽ gánh vác trách nhiệm đáng ra mình phải gánh vác, đội trưởng Khúc, chú có thể thả Nhạc Sơn ra không? Tôi cầu xin chú, việc này thật sự do tôi làm, không có liên quan gì đến Nhạc Sơn cả.”
Thấy Mã Dung Dung khóc lóc gào rống, Khúc Mịch chỉ thờ ơ cười lạnh.
“Cô còn gì muốn nói không?” Khúc Mịch hỏi, thấy cô ta lắc đầu, anh hỏi tiếp, “Chuyện của Dương Nhạc Nhạc, cô định giấu mãi à?”
“Dương Nhạc Nhạc là ai? Tôi không biết, có điều cái tên này hình như quen quen.”
“Tôi thật sự phải vỗ tay trước khả năng diễn xuất của cô, bao nhiêu người bị cô lừa như vậy, cô có thể đoạt giải ảnh hậu Oscar đấy.” Khúc Mịch vỗ tay, “Có điều lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, những việc cô làm đến cuối cùng cũng không thể thoát khỏi mắt của người đời và chế tài của pháp luật.”
“Đội trưởng Khúc, tôi đã thừa nhận việc mình gây tai nạn chết người rồi, chú còn muốn thế nào nữa?”
Nếu không phải quá hiểu con người Khúc Mịch, Thương Dĩ Nhu chắc chắn sẽ cho rằng anh đang bắt nạt một bé gái. Cố Thành vẫn đang loay hoay với laptop, chắc là đã nhận được lệnh của Khúc Mịch điều tra cái gì đó. Những người khác đều vây quanh màn hình, nhìn không chớp mắt. Bọn họ vẫn chưa hiểu ý đồ của Khúc Mịch nhưng tất cả đều tin anh chắc chắn đã có manh mối quan trọng chứng minh việc Dương Nhạc Nhạc mất tích có liên quan đến cô bé đang ngồi bên trong.
“Tai nạn gây chết người thuộc về sự cố giao thông, tính chất hoàn toàn khác với cố tình giết người.”
Lời Khúc Mịch nói khiến mọi người giật mình.
Dương Nhạc Nhạc chết rồi? Hơn nữa còn do Mã Dung Dung giết?
Tin này quá chấn động khiến mọi người không dám tin.
“Đội trưởng Khúc đang nói gì vậy? Giết người gì? Giết ai? Tôi chỉ lái xe đụng trúng Hồ Ân, tôi không cố ý. Vì việc này mà tôi cứ gặp ác mộng, bây giờ nói ra tôi đã thấy thoải mái hơn rồi.”
“Ha ha, Mã Dung Dung, đầu óc của cô đúng là không chỉ dừng lại ở tuổi mười tám! Mã Quốc Liên, Nhạc Sơn, bạn bè và thầy cô của cô đều bị vẻ ngoài của cô lừa gạt mà chẳng biết gì. Trong mắt họ cô là kẻ yếu, tốt bụng, chăm chỉ, giỏi giang. Chỉ có cô biết bộ mặt thật của mình tàn nhẫn, độc ác, máu lạnh, ích kỷ, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!”
“Đội trưởng Khúc, chú không thể vì tôi đã từng che giấu lỗi lầm mà phủ định tôi hoàn toàn. Ai cũng có quyền được tha thứ, tôi không phải đứa con hư hỏng!” Hai vai Mã Dung Dung run rẩy, thoạt nhìn vừa bất lực vừa đáng thương.
Đúng lúc này Cố Thành đột nhiên đứng dậy, chạy đến máy in in tài liệu ra.
“Đội trưởng Khúc, thứ anh muốn đều ở đây. Anh xem đi, đúng là phát hiện khiến người ta phải ngạc nhiên đấy.” Cố Thành cầm chồng tài liệu mang vào phòng thẩm vấn giao cho Khúc Mịch.
Khúc Mịch lật tới lật lui, có chỗ anh xem vô cùng cẩn thận. Sau một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu hỏi Mã Dung Dung: “Cô có biết trong tay tôi đang là cái gì không?”
Mã Dung Dung đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất