Chương 337: Súc sinh
La Thời Phong này đúng là nham hiểm, để thỏa mãn tâm lý biến thái muốn tìm điều mới lạ của Vương Minh, hắn xúi giục Vương Minh giả vờ cưỡng hiếp vợ mình, thế vẫn chưa xong, hắn còn bảo Vương Minh quay phim lại, dùng cách này để khống chế Mã Nghênh Xuân.
Mạnh Triết không thể chấp nhận tên cặn bã này, thật sự muốn xách cổ áo hắn lên đánh hắn một trận.
“Đồng chí cảnh sát, anh không thể dùng bạo lực khi thi hành công vụ.” La Thời Phong vội nói.
Mạnh Triết hừ lạnh: “Đánh anh tôi sợ bẩn tay!”
“Vương Minh dùng clip đe dọa Mã Nghênh Xuân, bắt cô ấy làm gì?” Khúc Mịch hỏi.
La Thời Phong lắc đầu: “Việc này thì tôi không biết. Tuy rằng tôi bày kế cho sếp nhưng không phải việc gì sếp cũng kể lại với tôi. Đồng chí cảnh sát, những gì tôi nói đều là thật, tôi không hề nói dối.”
Điều tra đến đây, cảnh sát quyết định bắt Vương Minh đưa về cục cảnh sát.
“Đồng chí cảnh sát, cấp dưới của anh bất lịch sự thật đấy, nếu điều tra vụ án vợ tôi bị giết, muốn tôi hỗ trợ điều tra thì ít nhất phải lịch sự mới được. Tôi đang đang họp với nhân viên trong công ty, bọn họ xông vào áp giải tôi đi là có ý gì hả? Coi tôi là tội phạm giết người à? Sau này sao tôi còn mặt mũi ngẩng đầu trước mặt nhân viên đây? Tôi là người làm ăn đàng hoàng, vợ bị giết, tâm trạng đã rất tồi tệ rồi. Tôi muốn khiếu nại hành động của các anh!”
Vương Minh kiêu ngạo bắt chéo chân, đuôi còn run run run.
“Hành vi trái pháp luật không chỉ có mỗi tội giết người!” Khúc Mịch nói.
Thái độ của Vương Minh lập tức thay đổi: “Đội trưởng Khúc, tôi không làm gì vi phạm pháp luật cả, ngược lại năm nào tôi cũng đóng thuế đầy đủ, còn làm từ thiện, là doanh nhân có lương tâm!”
Khúc Mịch không rảnh nghe hắn nói nhiều, hỏi thẳng: “Anh từng giả vờ thành trộm đột nhập vào nhà cưỡng hiếp Mã Nghênh Xuân, còn quay clip lại. Clip đó hiện đang ở đâu?”
Vương Minh giật mình: “Đội trưởng Khúc, đó chỉ là trò chơi tình thú giữa vợ chồng chúng tôi, chắc không phải hành vi trái pháp luật đúng không? Anh đừng bị vẻ ngoài của Mã Nghênh Xuân đánh lừa, thật ra cô ta chẳng phải gái nhà lành gì đâu. Chính cô ta bảo tôi giả vờ cưỡng hiếp cô ta, còn nói đây là trò tình thú, các cặp vợ chồng ở nước ngoài đều chơi trò này. Tôi nghĩ dù gì cũng là giữa hai vợ chồng, không cần phải xấu hổ nên nghe lời cô ta, ai ngờ cô ta còn lén quay clip lại. Từ khi cô ta mất tích thì clip cũng biến mất, chắc là cô ta mang đi rồi.”
Vương Minh nói một hồi chỉ có câu cuối có khả năng là thật. Rất có thể Mã Nghênh Xuân đã tìm thấy clip nên mới dám trốn nhà đi.
“Thế việc tham gia hội nhóm đổi vợ chắc không phải cũng là ý của Mã Nghênh Xuân đấy chứ?” Khúc Mịch tiếp tục công kích.
Sắc mặt Vương Minh trắng bệch. Hắn không ngờ chuyện này cũng bị điều tra ra. Nếu vụ clip rất có thể do La Thời Phong để lộ thì việc này La Thời Phong không hề hay biết. Trời ạ, rốt cuộc Khúc Mịch sao lại điều tra ra được? Chắc không có chuyện gì anh cũng biết đâu đúng không?.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||
Trong lúc đang mắng thầm, Vương Minh lại nghe Khúc Mịch hỏi: “Chắc anh sẽ không nói mình không biết cái tên Văn Hiểu đấy chứ?”
Nghe đến cái tên Văn Hiểu, Vương Minh lập tức run rẩy.
Mạnh Triết nhíu mày, hình như cậu có ấn tượng với cái tên này nhưng lại không nhớ từng nghe ở đâu.
“Hình như là học sinh của Mã Nghênh Xuân, cô bé từng đến nhà tôi mấy lần.” Vương Minh cúi đầu.
Nghe hắn nói vậy Mạnh Triết mới nhớ ra. Trong quá trình điều tra Mã Nghênh Xuân quả thật có xuất hiện cái tên này. Đó là cô bé có năng khiếu về mỹ thuật nhưng điều kiện gia đình lại không tốt, có thể do Mã Nghênh Xuân thấy hoàn cảnh của cô bé giống mình lúc nhỏ nên dạy cô bé vẽ tranh miễn phí từ lúc còn chưa quen Vương Minh.
Sau này Mã Nghênh Xuân bảo cô bé đến nhà mình, cuối tuần hai lần, lần nào cũng cho Văn Hiểu đồ ăn ngon.
Ngay một tháng trước khi Mã Nghênh Xuân mất tích, Văn Hiểu đột nhiên không đến nhà cô ấy, còn chuyển trường. Theo phản ánh của bạn bè thì Văn Hiểu rất kỳ lạ. Về sau Văn Hiển chuyển đến trường mỹ thuật cho giới nhà giàu, mọi người thầm đoán chắc là cô Mã tài trợ.
Mạnh Triết đoán Mã Nghênh Xuân nhìn thấy bản thân mình từ cô bé nên mới giúp cô bé kia, bây giờ nghe Khúc Mịch nhắc đến cái tên này, còn nhìn thái độ của Vương Minh, Mạnh Triết bỗng cảm thấy trong đây có việc bất thường.
Đầu tiên là đoạn clip, sau đó đến hội nhóm đổi vợ, bây giờ bị hỏi đến Văn Hiểu, tâm lý phòng ngự của Vương Minh hoàn toàn sụp đổ.
“Đội trưởng Khúc, tối đó tôi uống say nên làm bậy, tôi đã lập tức bồi thường, gia đình Văn Hiểu cũng tha lỗi cho tôi. Người ta đã không truy cứu, việc này chắc không tính là phạm tội đúng không?”
“Dù nạn nhân không truy cứu nhưng sở tư pháp của chúng tôi vẫn có quyền khởi tố truy cứu. Anh là doanh nhân chắc cũng biết điều này đúng không?” Khúc Mịch nói, “Có điều nếu gia đình nạn nhân đã không truy cứu, chúng tôi sẽ xem xét lại, việc này còn phải xem mức độ thành thật của anh.”
Vương Minh là người làm ăn khôn khéo, đương nhiên hiểu ý Khúc Mịch, lập tức ngoan ngoãn khai ra mọi việc.
Thì ra từ lúc clip Mã Nghênh Xuân bị cưỡng hiếp nằm trong tay Vương Minh, Mã Nghênh Xuân chẳng khác nào con rối của hắn. Chỉ cần cô ấy nghe lời, về mặt vật chất cô ấy vẫn được đáp ứng mọi nhu cầu, ngay cả người cha nghiện rượu cờ bạc cũng được chu cấp.
Hắn ép Mã Nghênh Xuân chơi nhiều trò chơi tình thú với hắn, thậm chí gọi gái mại dâm đến nhà. Có hôm hắn tan làm về sớm, vào nhà vệ sinh thì thấy Văn Hiểu đang tắm. Khi đó Văn Hiểu làm đổ mực lên người, Mã Nghênh Xuân bảo cô bé đi tắm.
Vương Minh lên cơn thú tính xông về phía Văn Hiểu. Văn Hiểu kêu la gọi Mã Nghênh Xuân, nhưng bị Vương Minh uy hiếp, Mã Nghênh Xuân lại lui bước. Cô ấy trơ mắt nhìn Vương Minh cưỡng hiếp một đứa bé mười hai tuổi, còn mình trở thành đồng lõa đáng xấu hổ.
Xong xuôi, Vương Minh sợ gia đình của Văn Hiểu báo cảnh sát. Tội cưỡng hiếp trẻ vị thành niên sẽ bị phán ít nhất năm năm tù. Vương Minh lại bảo Mã Nghênh Xuân giúp đỡ giải quyết, nếu gia đình họ muốn bồi thường thì bồi thường, chỉ cần giải quyết trong êm đẹp là được.
Cuối cùng Vương Minh bỏ ra 300.000 tệ chu cấp cho Văn Hiểu, chuyển trường cho cô bé đến trường mỹ thuật, ngoài ra hắn còn trả thêm 100.000 tệ bồi thường. Đối với gia đình nghèo khó như nhà họ Văn, đây chẳng khác nào cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, bọn họ đã chấp nhận.
“Đội trưởng Khúc, từ khi xảy ra chuyện đó, Mã Nghênh Xuân bắt đầu có ý định ly hôn với tôi. Cô ta nhân lúc tôi uống rượu đã tìm ra clip, mang clip đi. Cô ta làm bộ cãi nhau với tôi về nhà mẹ nhưng thực ra là cầm tiền cao bay xa chạy. Nói không chừng chuyện lần đó là do cô ta bày kế để Văn Hiểu quyến rũ tôi. Khi đó tôi chỉ lo bàn điều kiện với Mã Nghênh Xuân, không chú ý đến thái độ của Văn Hiểu. Giờ nhớ lại khi đó con bé Văn Hiểu kia không hề khóc. Hơn nữa người giải quyết việc đó từ đầu đến cuối đều là Mã Nghênh Xuân, tôi không hề thấy bóng dáng gia đình Văn Hiểu đâu. Mẹ nó, tôi bị Mã Nghênh Xuân lừa rồi!”
Điều tra cái chết của Mã Nghênh Xuân ai ngờ lại phát hiện vụ án cưỡng hiếp học sinh, còn khui ra một hội nhóm.
Thấy Vương Minh được thả đi, Mạnh Triết hỏi: “Đội trưởng Khúc, thật sự để hắn đi vậy sao?”
“Trong phòng thẩm vấn có video giám sát, hắn cũng đã ký tên ấn dấu tay lên lời khai, không thoát được. Đến nhà họ Văn trước.” Khúc Mịch bảo Mạnh Triết đi cùng mình.
Đến nhà họ Văn làm gì? Mạnh Triết thắc mắc.
Khúc Mịch bảo cậu lái xe, mở cửa sổ, nhìn xung quanh.
Trên đường, ô tô có rẽ ngang đường Bình An, mà nhà họ Văn ở đường Văn An.
Hôm Mã Nghênh Xuân trốn nhà đi từng xuất hiện ở đường Bình An, chắc cô ấy đến nhà họ Văn. Tuy Mã Nghênh Xuân đã bồi thường kinh tế cho Văn Hiểu nhưng 400.000 làm sao đổi được sự trong sạch của một cô bé, Mã Nghênh Xuân đương nhiên không thể tha thứ cho mình.
Mạnh Triết không thể chấp nhận tên cặn bã này, thật sự muốn xách cổ áo hắn lên đánh hắn một trận.
“Đồng chí cảnh sát, anh không thể dùng bạo lực khi thi hành công vụ.” La Thời Phong vội nói.
Mạnh Triết hừ lạnh: “Đánh anh tôi sợ bẩn tay!”
“Vương Minh dùng clip đe dọa Mã Nghênh Xuân, bắt cô ấy làm gì?” Khúc Mịch hỏi.
La Thời Phong lắc đầu: “Việc này thì tôi không biết. Tuy rằng tôi bày kế cho sếp nhưng không phải việc gì sếp cũng kể lại với tôi. Đồng chí cảnh sát, những gì tôi nói đều là thật, tôi không hề nói dối.”
Điều tra đến đây, cảnh sát quyết định bắt Vương Minh đưa về cục cảnh sát.
“Đồng chí cảnh sát, cấp dưới của anh bất lịch sự thật đấy, nếu điều tra vụ án vợ tôi bị giết, muốn tôi hỗ trợ điều tra thì ít nhất phải lịch sự mới được. Tôi đang đang họp với nhân viên trong công ty, bọn họ xông vào áp giải tôi đi là có ý gì hả? Coi tôi là tội phạm giết người à? Sau này sao tôi còn mặt mũi ngẩng đầu trước mặt nhân viên đây? Tôi là người làm ăn đàng hoàng, vợ bị giết, tâm trạng đã rất tồi tệ rồi. Tôi muốn khiếu nại hành động của các anh!”
Vương Minh kiêu ngạo bắt chéo chân, đuôi còn run run run.
“Hành vi trái pháp luật không chỉ có mỗi tội giết người!” Khúc Mịch nói.
Thái độ của Vương Minh lập tức thay đổi: “Đội trưởng Khúc, tôi không làm gì vi phạm pháp luật cả, ngược lại năm nào tôi cũng đóng thuế đầy đủ, còn làm từ thiện, là doanh nhân có lương tâm!”
Khúc Mịch không rảnh nghe hắn nói nhiều, hỏi thẳng: “Anh từng giả vờ thành trộm đột nhập vào nhà cưỡng hiếp Mã Nghênh Xuân, còn quay clip lại. Clip đó hiện đang ở đâu?”
Vương Minh giật mình: “Đội trưởng Khúc, đó chỉ là trò chơi tình thú giữa vợ chồng chúng tôi, chắc không phải hành vi trái pháp luật đúng không? Anh đừng bị vẻ ngoài của Mã Nghênh Xuân đánh lừa, thật ra cô ta chẳng phải gái nhà lành gì đâu. Chính cô ta bảo tôi giả vờ cưỡng hiếp cô ta, còn nói đây là trò tình thú, các cặp vợ chồng ở nước ngoài đều chơi trò này. Tôi nghĩ dù gì cũng là giữa hai vợ chồng, không cần phải xấu hổ nên nghe lời cô ta, ai ngờ cô ta còn lén quay clip lại. Từ khi cô ta mất tích thì clip cũng biến mất, chắc là cô ta mang đi rồi.”
Vương Minh nói một hồi chỉ có câu cuối có khả năng là thật. Rất có thể Mã Nghênh Xuân đã tìm thấy clip nên mới dám trốn nhà đi.
“Thế việc tham gia hội nhóm đổi vợ chắc không phải cũng là ý của Mã Nghênh Xuân đấy chứ?” Khúc Mịch tiếp tục công kích.
Sắc mặt Vương Minh trắng bệch. Hắn không ngờ chuyện này cũng bị điều tra ra. Nếu vụ clip rất có thể do La Thời Phong để lộ thì việc này La Thời Phong không hề hay biết. Trời ạ, rốt cuộc Khúc Mịch sao lại điều tra ra được? Chắc không có chuyện gì anh cũng biết đâu đúng không?.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||
Trong lúc đang mắng thầm, Vương Minh lại nghe Khúc Mịch hỏi: “Chắc anh sẽ không nói mình không biết cái tên Văn Hiểu đấy chứ?”
Nghe đến cái tên Văn Hiểu, Vương Minh lập tức run rẩy.
Mạnh Triết nhíu mày, hình như cậu có ấn tượng với cái tên này nhưng lại không nhớ từng nghe ở đâu.
“Hình như là học sinh của Mã Nghênh Xuân, cô bé từng đến nhà tôi mấy lần.” Vương Minh cúi đầu.
Nghe hắn nói vậy Mạnh Triết mới nhớ ra. Trong quá trình điều tra Mã Nghênh Xuân quả thật có xuất hiện cái tên này. Đó là cô bé có năng khiếu về mỹ thuật nhưng điều kiện gia đình lại không tốt, có thể do Mã Nghênh Xuân thấy hoàn cảnh của cô bé giống mình lúc nhỏ nên dạy cô bé vẽ tranh miễn phí từ lúc còn chưa quen Vương Minh.
Sau này Mã Nghênh Xuân bảo cô bé đến nhà mình, cuối tuần hai lần, lần nào cũng cho Văn Hiểu đồ ăn ngon.
Ngay một tháng trước khi Mã Nghênh Xuân mất tích, Văn Hiểu đột nhiên không đến nhà cô ấy, còn chuyển trường. Theo phản ánh của bạn bè thì Văn Hiểu rất kỳ lạ. Về sau Văn Hiển chuyển đến trường mỹ thuật cho giới nhà giàu, mọi người thầm đoán chắc là cô Mã tài trợ.
Mạnh Triết đoán Mã Nghênh Xuân nhìn thấy bản thân mình từ cô bé nên mới giúp cô bé kia, bây giờ nghe Khúc Mịch nhắc đến cái tên này, còn nhìn thái độ của Vương Minh, Mạnh Triết bỗng cảm thấy trong đây có việc bất thường.
Đầu tiên là đoạn clip, sau đó đến hội nhóm đổi vợ, bây giờ bị hỏi đến Văn Hiểu, tâm lý phòng ngự của Vương Minh hoàn toàn sụp đổ.
“Đội trưởng Khúc, tối đó tôi uống say nên làm bậy, tôi đã lập tức bồi thường, gia đình Văn Hiểu cũng tha lỗi cho tôi. Người ta đã không truy cứu, việc này chắc không tính là phạm tội đúng không?”
“Dù nạn nhân không truy cứu nhưng sở tư pháp của chúng tôi vẫn có quyền khởi tố truy cứu. Anh là doanh nhân chắc cũng biết điều này đúng không?” Khúc Mịch nói, “Có điều nếu gia đình nạn nhân đã không truy cứu, chúng tôi sẽ xem xét lại, việc này còn phải xem mức độ thành thật của anh.”
Vương Minh là người làm ăn khôn khéo, đương nhiên hiểu ý Khúc Mịch, lập tức ngoan ngoãn khai ra mọi việc.
Thì ra từ lúc clip Mã Nghênh Xuân bị cưỡng hiếp nằm trong tay Vương Minh, Mã Nghênh Xuân chẳng khác nào con rối của hắn. Chỉ cần cô ấy nghe lời, về mặt vật chất cô ấy vẫn được đáp ứng mọi nhu cầu, ngay cả người cha nghiện rượu cờ bạc cũng được chu cấp.
Hắn ép Mã Nghênh Xuân chơi nhiều trò chơi tình thú với hắn, thậm chí gọi gái mại dâm đến nhà. Có hôm hắn tan làm về sớm, vào nhà vệ sinh thì thấy Văn Hiểu đang tắm. Khi đó Văn Hiểu làm đổ mực lên người, Mã Nghênh Xuân bảo cô bé đi tắm.
Vương Minh lên cơn thú tính xông về phía Văn Hiểu. Văn Hiểu kêu la gọi Mã Nghênh Xuân, nhưng bị Vương Minh uy hiếp, Mã Nghênh Xuân lại lui bước. Cô ấy trơ mắt nhìn Vương Minh cưỡng hiếp một đứa bé mười hai tuổi, còn mình trở thành đồng lõa đáng xấu hổ.
Xong xuôi, Vương Minh sợ gia đình của Văn Hiểu báo cảnh sát. Tội cưỡng hiếp trẻ vị thành niên sẽ bị phán ít nhất năm năm tù. Vương Minh lại bảo Mã Nghênh Xuân giúp đỡ giải quyết, nếu gia đình họ muốn bồi thường thì bồi thường, chỉ cần giải quyết trong êm đẹp là được.
Cuối cùng Vương Minh bỏ ra 300.000 tệ chu cấp cho Văn Hiểu, chuyển trường cho cô bé đến trường mỹ thuật, ngoài ra hắn còn trả thêm 100.000 tệ bồi thường. Đối với gia đình nghèo khó như nhà họ Văn, đây chẳng khác nào cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, bọn họ đã chấp nhận.
“Đội trưởng Khúc, từ khi xảy ra chuyện đó, Mã Nghênh Xuân bắt đầu có ý định ly hôn với tôi. Cô ta nhân lúc tôi uống rượu đã tìm ra clip, mang clip đi. Cô ta làm bộ cãi nhau với tôi về nhà mẹ nhưng thực ra là cầm tiền cao bay xa chạy. Nói không chừng chuyện lần đó là do cô ta bày kế để Văn Hiểu quyến rũ tôi. Khi đó tôi chỉ lo bàn điều kiện với Mã Nghênh Xuân, không chú ý đến thái độ của Văn Hiểu. Giờ nhớ lại khi đó con bé Văn Hiểu kia không hề khóc. Hơn nữa người giải quyết việc đó từ đầu đến cuối đều là Mã Nghênh Xuân, tôi không hề thấy bóng dáng gia đình Văn Hiểu đâu. Mẹ nó, tôi bị Mã Nghênh Xuân lừa rồi!”
Điều tra cái chết của Mã Nghênh Xuân ai ngờ lại phát hiện vụ án cưỡng hiếp học sinh, còn khui ra một hội nhóm.
Thấy Vương Minh được thả đi, Mạnh Triết hỏi: “Đội trưởng Khúc, thật sự để hắn đi vậy sao?”
“Trong phòng thẩm vấn có video giám sát, hắn cũng đã ký tên ấn dấu tay lên lời khai, không thoát được. Đến nhà họ Văn trước.” Khúc Mịch bảo Mạnh Triết đi cùng mình.
Đến nhà họ Văn làm gì? Mạnh Triết thắc mắc.
Khúc Mịch bảo cậu lái xe, mở cửa sổ, nhìn xung quanh.
Trên đường, ô tô có rẽ ngang đường Bình An, mà nhà họ Văn ở đường Văn An.
Hôm Mã Nghênh Xuân trốn nhà đi từng xuất hiện ở đường Bình An, chắc cô ấy đến nhà họ Văn. Tuy Mã Nghênh Xuân đã bồi thường kinh tế cho Văn Hiểu nhưng 400.000 làm sao đổi được sự trong sạch của một cô bé, Mã Nghênh Xuân đương nhiên không thể tha thứ cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất