Chương 347: Nhà họ Mã ngày xưa
Vì bị khuyết tật nên Thôi Chấn rất ít khi xuất hiện trước truyền thông. Thôi Minh còn ở trong tù nên nhà họ Thôi chỉ có Thôi Hải và Thôi Miểu Miểu tới tham gia tang lễ.
Hai nhà họ Chu và nhà họ Tôn có chút tiếng tăm ở Nam Giang, bọn họ một nhà là trùm bản lẽ, một nhà là ông trùm trong ngành vật liệu xây dựng. Lần này Thôi Hải phải xây dựng nhiều kiến trúc, thường xuyên qua lại với nhà họ Tôn, đương nhiên phải xử lý tốt mối quan hệ.
Tang lễ sớm kết thúc, chủ hai nhà Tôn và Chu đến chào hỏi Khúc Mịch.
“Đội trưởng Khúc đến tham dự tang lễ thật sự làm chúng tôi rất cảm động. Có chỗ nào chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, mong đội trưởng Khúc bỏ qua.” Hai nhà từng được ông nội Khúc giúp đỡ vậy nên không dám ra vẻ ta đây với Khúc Mịch.
Khúc Mịch vội nói: “Cháu phụ trách vụ án của Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh, hai ông đừng khách sáo. Ban đầu cháu định về trước để không làm phiền hai ông nhưng cháu còn một vài thắc mắc muốn hỏi nên mới ở lại.”
“Hai đứa bé chết oan quá, chúng còn trẻ vậy mà!” Chu Lợi thở dài, trong mắt tràn ngập nước mắt. Ở tuổi của ông, làm ăn buôn bán trải qua vô vàn khó khăn, có sóng gió nào mà ông chưa gặp? Nhưng nghĩ đến cái chết bi thảm của cháu gái mình ở tuổi 22, ông vẫn vô cùng đau lòng.
“Tôi kiểm tra hồ sơ vụ án lúc trước thì phát hiện sau khi nạn nhân mất tích, gia đình hai ông đều nói mình có kẻ thù, nghi ngờ họ bị bắt cóc, nhưng sau đó mãi không có điện thoại tống tiền nên hai gia đình nghi ngờ kẻ thù đang trả thù.”
“Làm ăn buôn bán sao có thể không có kẻ thù? Khi đó chúng tôi đều mất bình tĩnh nên cái gì cũng nghi ngờ, mà cảnh sát điều tra mãi không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng bây giờ nghĩ lại, chúng tôi kinh doanh cạnh tranh lành mạnh, không đến nỗi giết người trút giận.” Chu Lợi thở dài, “Con người tôi ở độ tuổi này nhìn nhận mọi việc đều thoáng, đối thủ còn lớn tuổi hơn tôi, ông ta chắc chắn sẽ không làm ra việc ngốc nghếch như vậy. Huống hồ dù có giết người thì cũng phải giết ông già như tôi mới đúng, sao lại làm hại cháu gái của tôi?”
“Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh lần lượt bị giết, tôi muốn biết hai nhà có cùng chung kẻ thù hay không.” Thấy ông Chu và ông Mã đều lắc đầu, Khúc Mịch dặn dò, “Nếu hai ông nhớ ra gì thì cứ gọi điện cho cháu.”
Rời khỏi nghĩa trang, Khúc Mịch không về đội hình sự mà lái xe đến nhà họ Mã. Cư dân ở khu nhà chính quyền cấp đã không còn là những người ban đầu nữa, bây giờ họ đều là những công dân bình thường.
Vương Thành nhận được điện thoại của Khúc Mịch, đã chờ sẵn ở cổng. Cậu ta dẫn Khúc Mịch đến nhà họ Mã nằm ở cuối dãy, đối diện là một khoảng sân nhỏ đã bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm.
“Vào trong được không?” Khúc Mịch hỏi.
Vương Thành gật đầu, bảo anh chờ một chút. Cậu ta trèo qua lan can, quan sát cửa, phát hiện trên cửa không chỉ có một ổ khóa ẩn mà còn có một sợi xích dày trông khá khó mở. Vương Thành lại đến bên cửa sổ, nhảy lên bệ, đập phá cửa kính, sau đó đưa tay vào trong mở khóa.
Vương Thành nhảy vào, Khúc Mịch đi theo. Thanh niên Vương Thành này đúng là có bản lĩnh, tay không đập vỡ cửa kính mà không bị thương gì.
Nhà họ Mã xây dựng theo kiểu cũ, cách bố trí cũng vô cùng cổ điển. Ngay cửa là một sảnh nhỏ, tiếp tục vào trong là hai phòng ngủ nằm ở hai hướng nam và bắc, phòng tắm không lớn, bếp ở ngoài ban công. Phòng ngủ ở phía nam rất lớn, trừ một chiếc giường đôi còn có một bộ sô pha và một bàn trà, TV đặt trên tủ, trên bàn có vài tách trà và ấm trà.
Nhà kiểu cổ nên không có phòng khách, phòng ngủ rộng, phòng tắm không thể chứa bồn tắm, không có bếp riêng.
Khúc Mịch kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà, tủ lạnh trống không, nồi chén ngoài bếp dính đầy tro bụi, có nhện giăng tơ ở góc tường.
Phòng ngủ phía bắc có một cái giường đơn, bên cạnh là bàn máy tính, bên trên có rất nhiều sách. Đối diện là tủ quần áo nhỏ, mở ra xem, bên trong có vẻ là quần áo của Mã Trì. Tủ đầu giường có một cuốn album, tấm ảnh mới nhất chụp hai năm trước. Trên ảnh Mã Trì tươi cười rạng rỡ, bối cảnh là vùng ngoại ô, mọi người cùng nướng BBQ. Hắn cầm xiên que cười nhìn Thôi Miểu Miểu, trong ảnh còn có vài thanh niên, một người trong số đó là Chu Tĩnh.
Khúc Mịch lật tiếp về phía trước, trừ ảnh gia đình thì đa số là ảnh của Mã Trì và Thôi Miểu Miểu, thậm chí có ảnh cả hai học tiểu học đeo khăn quàng đỏ. Có vẻ như hai nhà Thôi và Mã rất thân thiết, tình cảm của Mã Trì và Thôi Miểu Miểu còn sâu đậm hơn người ngoài tưởng tượng.
Sau khi xem kỹ một lượt, Khúc Mịch phát hiện album ảnh được xếp theo thời gian, ở giữa thiếu một tấm ảnh. Nếu suy đoán theo trình tự thì tấm ảnh ấy chụp vào lúc họ học đại học.
“Đội trưởng Khúc, ít nhất đã hơn hai năm không có ai ở đây rồi.” Vương Thành không dám đi lung tung, cậu theo sát Khúc Mịch, “Ống nước trong bếp đã rỉ sét, em đoán là do nguồn nước bị ngắt có lẽ do không trả tiền nước, điện chắc cũng vậy.”
Khúc Mịch quan sát một vòng rồi hai người lại chui ra ngoài từ cửa sổ. Bọn họ còn chưa ra khỏi sân thì thấy có một ông già gần đó đang nhìn về phía này.
“Nè, mấy cậu làm gì vậy?” Thấy ban mặt ban mày có người chui vào chui ra từ cửa sổ, ông cụ nhận định là người xấu. Con trai của ông đang ở nhà, hàng xóm mở cửa sổ nên ông không sợ.
Khúc Mịch đi tới: “Ông cụ đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát.”
Vương Thành theo sau vội lấy thẻ cảnh sát ra.
Cảnh sát thời nay làm việc sao như trộm vậy? Ông cụ nhận thẻ cảnh sát xem, lại quan sát Vương Thành.
“Đúng đấy ông, bọn cháu còn có súng.” Vương Thành vén áo khoác lên để lộ túi đựng súng.
“Chắc mấy cậu không phải chỉ là cảnh sát địa phương thôi đúng không? Đó là nhà cũ của gia đình họ Mã, đã hơn hai năm rồi không có người ở. Có phải mấy cậu điều tra lại vụ việc của Mã Liên Vinh đúng không? Ông ta là tên tham nhũng, nghe nói biển thủ rất nhiều tiền.”
“Ông sống ở đây bao lâu rồi?” Khúc Mịch hỏi.
“Tôi ở đây mười năm rồi. Con trai tôi mua nhà, tôi chuyển đến cùng con trai và con dâu. Ngày xưa tôi thấy họ rất thân thiện, tôi còn tưởng Mã Liên Vinh là nhà lãnh đạo tốt hiếm có, làm chính trị bao nhiêu năm nhưng vẫn sống trong căn nhà tồi tàn thế này, nào ngờ đâu người ta sớm đã mua biệt thự, chỉ riêng gara cũng lớn hơn nơi này. Nghe kể cảnh sát tìm ra rất nhiều tiền mặt và vàng trong gara đó đấy.”
Đây chỉ là tin đồn đầu hẻm, không có giá trị tham khảo, có điều Khúc Mịch lại nổi hứng nói chuyện với ông cụ.
“Hơn hai năm trước cũng có một nhóm cảnh sát đến đây lục soát nhà, còn hỏi thăm hàng xóm xung quanh. Nghe nói con trai nhà họ Mã trốn khỏi bệnh viện tâm thần rồi mất tích. Gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy ai mà chịu nổi chứ, huống chi chỉ là thanh niên mới hơn hai mươi tuổi? Vợ của Mã Liên Vinh chết, tuy rằng bà ta nhận hối lộ nhưng hành vi của bà ta không phải để giúp Mã Quốc liên sao? Chắc là bà ta chết không nhắm mắt, nếu không sao oan hồn vẫn còn ở nhà?”
Nghe ông cụ nói vậy, Vương Thành cười nói: “Ông ơi, ông nói thế là mê tín quá rồi. Người chết như đèn tắt, làm gì còn oan hồn chứ? Cảnh sát bọn cháu không tin mấy thứ nào đâu, nếu không bọn cháu đã không làm nghề này rồi.”
“Chàng trai, cậu không thể không tin thần thánh ma quỷ đâu. Hai cậu vừa ra khỏi nhà họ Mã, mau lên chùa cầu bình an đi. Không phải tôi nói nhảm, chưa đầy nửa năm sau khi vợ của Mã Quốc Liên chết, căn nhà này bắt đầu bị ma ám, tận mắt tôi thấy đấy. Tối đó tôi dậy đi vệ sinh, vô tình thấy trong nhà họ Mã có bóng đen lướt qua. Sau hôm đó có hai lần tôi nghe thấy trong nhà họ có tiếng động lạ.”
Vương Thành bật cười: “Ông cụ, ông ở tòa nhà chéo đối diện đúng không? Ông ở tầng mấy? Nhà vệ sinh ở đâu? Đi vệ sinh chắc không thể nhìn thấy cửa sổ nhà họ Mã mà đúng không?”
“Ha ha, việc này là do cậu không biết. Nhà tôi ở tầng một, buổi tối tôi thường hay ra ngoài sân giải quyết.” Ông cụ kể vô cùng tự nhiên, “Có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Rau củ trong vườn nhà tôi tươi lắm, lát nữa tôi hái cho các cậu hai quả củ cải về ăn thử, không có phân hóa học, rất tự nhiên đấy.”
“Dạ thôi, cháu vẫn thích phân bón hóa học hơn.” Vương Thành vội xua tay.
“Ông cụ, ông nói mình nghe thấy tiếng động lạ sao? Khi nào thế?” Khúc Mịch hỏi.
Ông cụ cẩn thận nhớ lại: “Không lâu sau khi nhìn thấy bóng đen, đêm đó tôi cũng dậy đi vệ sinh thì nghe thấy nhà họ có tiếng động lạ, giống như có ai đang kéo hộp sắt vậy. Lần thứ hai là mấy tháng trước, tiếng động lần này giống như tiếng lăn long lóc trên ván sắt. Có điều tôi vừa nghe thấy một tiếng rồi thôi, tôi sợ quá vội chạy về nhà. Từ đó tôi cố gắng thay đổi thói quen đi tiểu đêm, còn mua rất nhiều nhang đèn vàng mã đốt ngoài sân nhà họ Mã. Bà ta chết oan không liên quan đến chúng tôi, có muốn báo thù thì đi tìm Mã Liên Vinh đi. Không tin đúng là không được, sau khi đốt vàng mã mấy âm thanh kỳ lạ không còn nữa.”
“Còn ai nghe thấy không?”
“Hình như là không.” Ông cụ lắc đầu.
Hai nhà họ Chu và nhà họ Tôn có chút tiếng tăm ở Nam Giang, bọn họ một nhà là trùm bản lẽ, một nhà là ông trùm trong ngành vật liệu xây dựng. Lần này Thôi Hải phải xây dựng nhiều kiến trúc, thường xuyên qua lại với nhà họ Tôn, đương nhiên phải xử lý tốt mối quan hệ.
Tang lễ sớm kết thúc, chủ hai nhà Tôn và Chu đến chào hỏi Khúc Mịch.
“Đội trưởng Khúc đến tham dự tang lễ thật sự làm chúng tôi rất cảm động. Có chỗ nào chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, mong đội trưởng Khúc bỏ qua.” Hai nhà từng được ông nội Khúc giúp đỡ vậy nên không dám ra vẻ ta đây với Khúc Mịch.
Khúc Mịch vội nói: “Cháu phụ trách vụ án của Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh, hai ông đừng khách sáo. Ban đầu cháu định về trước để không làm phiền hai ông nhưng cháu còn một vài thắc mắc muốn hỏi nên mới ở lại.”
“Hai đứa bé chết oan quá, chúng còn trẻ vậy mà!” Chu Lợi thở dài, trong mắt tràn ngập nước mắt. Ở tuổi của ông, làm ăn buôn bán trải qua vô vàn khó khăn, có sóng gió nào mà ông chưa gặp? Nhưng nghĩ đến cái chết bi thảm của cháu gái mình ở tuổi 22, ông vẫn vô cùng đau lòng.
“Tôi kiểm tra hồ sơ vụ án lúc trước thì phát hiện sau khi nạn nhân mất tích, gia đình hai ông đều nói mình có kẻ thù, nghi ngờ họ bị bắt cóc, nhưng sau đó mãi không có điện thoại tống tiền nên hai gia đình nghi ngờ kẻ thù đang trả thù.”
“Làm ăn buôn bán sao có thể không có kẻ thù? Khi đó chúng tôi đều mất bình tĩnh nên cái gì cũng nghi ngờ, mà cảnh sát điều tra mãi không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng bây giờ nghĩ lại, chúng tôi kinh doanh cạnh tranh lành mạnh, không đến nỗi giết người trút giận.” Chu Lợi thở dài, “Con người tôi ở độ tuổi này nhìn nhận mọi việc đều thoáng, đối thủ còn lớn tuổi hơn tôi, ông ta chắc chắn sẽ không làm ra việc ngốc nghếch như vậy. Huống hồ dù có giết người thì cũng phải giết ông già như tôi mới đúng, sao lại làm hại cháu gái của tôi?”
“Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh lần lượt bị giết, tôi muốn biết hai nhà có cùng chung kẻ thù hay không.” Thấy ông Chu và ông Mã đều lắc đầu, Khúc Mịch dặn dò, “Nếu hai ông nhớ ra gì thì cứ gọi điện cho cháu.”
Rời khỏi nghĩa trang, Khúc Mịch không về đội hình sự mà lái xe đến nhà họ Mã. Cư dân ở khu nhà chính quyền cấp đã không còn là những người ban đầu nữa, bây giờ họ đều là những công dân bình thường.
Vương Thành nhận được điện thoại của Khúc Mịch, đã chờ sẵn ở cổng. Cậu ta dẫn Khúc Mịch đến nhà họ Mã nằm ở cuối dãy, đối diện là một khoảng sân nhỏ đã bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm.
“Vào trong được không?” Khúc Mịch hỏi.
Vương Thành gật đầu, bảo anh chờ một chút. Cậu ta trèo qua lan can, quan sát cửa, phát hiện trên cửa không chỉ có một ổ khóa ẩn mà còn có một sợi xích dày trông khá khó mở. Vương Thành lại đến bên cửa sổ, nhảy lên bệ, đập phá cửa kính, sau đó đưa tay vào trong mở khóa.
Vương Thành nhảy vào, Khúc Mịch đi theo. Thanh niên Vương Thành này đúng là có bản lĩnh, tay không đập vỡ cửa kính mà không bị thương gì.
Nhà họ Mã xây dựng theo kiểu cũ, cách bố trí cũng vô cùng cổ điển. Ngay cửa là một sảnh nhỏ, tiếp tục vào trong là hai phòng ngủ nằm ở hai hướng nam và bắc, phòng tắm không lớn, bếp ở ngoài ban công. Phòng ngủ ở phía nam rất lớn, trừ một chiếc giường đôi còn có một bộ sô pha và một bàn trà, TV đặt trên tủ, trên bàn có vài tách trà và ấm trà.
Nhà kiểu cổ nên không có phòng khách, phòng ngủ rộng, phòng tắm không thể chứa bồn tắm, không có bếp riêng.
Khúc Mịch kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà, tủ lạnh trống không, nồi chén ngoài bếp dính đầy tro bụi, có nhện giăng tơ ở góc tường.
Phòng ngủ phía bắc có một cái giường đơn, bên cạnh là bàn máy tính, bên trên có rất nhiều sách. Đối diện là tủ quần áo nhỏ, mở ra xem, bên trong có vẻ là quần áo của Mã Trì. Tủ đầu giường có một cuốn album, tấm ảnh mới nhất chụp hai năm trước. Trên ảnh Mã Trì tươi cười rạng rỡ, bối cảnh là vùng ngoại ô, mọi người cùng nướng BBQ. Hắn cầm xiên que cười nhìn Thôi Miểu Miểu, trong ảnh còn có vài thanh niên, một người trong số đó là Chu Tĩnh.
Khúc Mịch lật tiếp về phía trước, trừ ảnh gia đình thì đa số là ảnh của Mã Trì và Thôi Miểu Miểu, thậm chí có ảnh cả hai học tiểu học đeo khăn quàng đỏ. Có vẻ như hai nhà Thôi và Mã rất thân thiết, tình cảm của Mã Trì và Thôi Miểu Miểu còn sâu đậm hơn người ngoài tưởng tượng.
Sau khi xem kỹ một lượt, Khúc Mịch phát hiện album ảnh được xếp theo thời gian, ở giữa thiếu một tấm ảnh. Nếu suy đoán theo trình tự thì tấm ảnh ấy chụp vào lúc họ học đại học.
“Đội trưởng Khúc, ít nhất đã hơn hai năm không có ai ở đây rồi.” Vương Thành không dám đi lung tung, cậu theo sát Khúc Mịch, “Ống nước trong bếp đã rỉ sét, em đoán là do nguồn nước bị ngắt có lẽ do không trả tiền nước, điện chắc cũng vậy.”
Khúc Mịch quan sát một vòng rồi hai người lại chui ra ngoài từ cửa sổ. Bọn họ còn chưa ra khỏi sân thì thấy có một ông già gần đó đang nhìn về phía này.
“Nè, mấy cậu làm gì vậy?” Thấy ban mặt ban mày có người chui vào chui ra từ cửa sổ, ông cụ nhận định là người xấu. Con trai của ông đang ở nhà, hàng xóm mở cửa sổ nên ông không sợ.
Khúc Mịch đi tới: “Ông cụ đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát.”
Vương Thành theo sau vội lấy thẻ cảnh sát ra.
Cảnh sát thời nay làm việc sao như trộm vậy? Ông cụ nhận thẻ cảnh sát xem, lại quan sát Vương Thành.
“Đúng đấy ông, bọn cháu còn có súng.” Vương Thành vén áo khoác lên để lộ túi đựng súng.
“Chắc mấy cậu không phải chỉ là cảnh sát địa phương thôi đúng không? Đó là nhà cũ của gia đình họ Mã, đã hơn hai năm rồi không có người ở. Có phải mấy cậu điều tra lại vụ việc của Mã Liên Vinh đúng không? Ông ta là tên tham nhũng, nghe nói biển thủ rất nhiều tiền.”
“Ông sống ở đây bao lâu rồi?” Khúc Mịch hỏi.
“Tôi ở đây mười năm rồi. Con trai tôi mua nhà, tôi chuyển đến cùng con trai và con dâu. Ngày xưa tôi thấy họ rất thân thiện, tôi còn tưởng Mã Liên Vinh là nhà lãnh đạo tốt hiếm có, làm chính trị bao nhiêu năm nhưng vẫn sống trong căn nhà tồi tàn thế này, nào ngờ đâu người ta sớm đã mua biệt thự, chỉ riêng gara cũng lớn hơn nơi này. Nghe kể cảnh sát tìm ra rất nhiều tiền mặt và vàng trong gara đó đấy.”
Đây chỉ là tin đồn đầu hẻm, không có giá trị tham khảo, có điều Khúc Mịch lại nổi hứng nói chuyện với ông cụ.
“Hơn hai năm trước cũng có một nhóm cảnh sát đến đây lục soát nhà, còn hỏi thăm hàng xóm xung quanh. Nghe nói con trai nhà họ Mã trốn khỏi bệnh viện tâm thần rồi mất tích. Gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy ai mà chịu nổi chứ, huống chi chỉ là thanh niên mới hơn hai mươi tuổi? Vợ của Mã Liên Vinh chết, tuy rằng bà ta nhận hối lộ nhưng hành vi của bà ta không phải để giúp Mã Quốc liên sao? Chắc là bà ta chết không nhắm mắt, nếu không sao oan hồn vẫn còn ở nhà?”
Nghe ông cụ nói vậy, Vương Thành cười nói: “Ông ơi, ông nói thế là mê tín quá rồi. Người chết như đèn tắt, làm gì còn oan hồn chứ? Cảnh sát bọn cháu không tin mấy thứ nào đâu, nếu không bọn cháu đã không làm nghề này rồi.”
“Chàng trai, cậu không thể không tin thần thánh ma quỷ đâu. Hai cậu vừa ra khỏi nhà họ Mã, mau lên chùa cầu bình an đi. Không phải tôi nói nhảm, chưa đầy nửa năm sau khi vợ của Mã Quốc Liên chết, căn nhà này bắt đầu bị ma ám, tận mắt tôi thấy đấy. Tối đó tôi dậy đi vệ sinh, vô tình thấy trong nhà họ Mã có bóng đen lướt qua. Sau hôm đó có hai lần tôi nghe thấy trong nhà họ có tiếng động lạ.”
Vương Thành bật cười: “Ông cụ, ông ở tòa nhà chéo đối diện đúng không? Ông ở tầng mấy? Nhà vệ sinh ở đâu? Đi vệ sinh chắc không thể nhìn thấy cửa sổ nhà họ Mã mà đúng không?”
“Ha ha, việc này là do cậu không biết. Nhà tôi ở tầng một, buổi tối tôi thường hay ra ngoài sân giải quyết.” Ông cụ kể vô cùng tự nhiên, “Có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Rau củ trong vườn nhà tôi tươi lắm, lát nữa tôi hái cho các cậu hai quả củ cải về ăn thử, không có phân hóa học, rất tự nhiên đấy.”
“Dạ thôi, cháu vẫn thích phân bón hóa học hơn.” Vương Thành vội xua tay.
“Ông cụ, ông nói mình nghe thấy tiếng động lạ sao? Khi nào thế?” Khúc Mịch hỏi.
Ông cụ cẩn thận nhớ lại: “Không lâu sau khi nhìn thấy bóng đen, đêm đó tôi cũng dậy đi vệ sinh thì nghe thấy nhà họ có tiếng động lạ, giống như có ai đang kéo hộp sắt vậy. Lần thứ hai là mấy tháng trước, tiếng động lần này giống như tiếng lăn long lóc trên ván sắt. Có điều tôi vừa nghe thấy một tiếng rồi thôi, tôi sợ quá vội chạy về nhà. Từ đó tôi cố gắng thay đổi thói quen đi tiểu đêm, còn mua rất nhiều nhang đèn vàng mã đốt ngoài sân nhà họ Mã. Bà ta chết oan không liên quan đến chúng tôi, có muốn báo thù thì đi tìm Mã Liên Vinh đi. Không tin đúng là không được, sau khi đốt vàng mã mấy âm thanh kỳ lạ không còn nữa.”
“Còn ai nghe thấy không?”
“Hình như là không.” Ông cụ lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất