Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 43: Cậu ngoại lệ

Trước Sau
Mục tiêu năm nay của X, chính là giành được đại mãn quán của cuộc thi CRLC. Vì thế, câu lạc bộ có lòng mời Lý Ngân Hách tới chiến đội, như vậy X liền hợp thành một chiến đội năm người.

Trình Ngộ nắm điện thoại, trang bìa Weibo chính thức của X, bài đăng đầu tiên chính là thông báo chính thức hoan nghênh thành viên mới Lý Ngân Hách gia nhập.

Trong hình Lý Ngân Hách và những đội viên khác đứng trước cửa câu lạc bộ chụp chung.

Bông tai bạc của Lý Ngân Hách cực kỳ gây chú ý, nụ cười khoe khoang ngang ngược.

Nguyên Tu đứng bên phải, hé miệng nhìn ống kính, khóe miệng cong lên, khẽ cười, hữu nghị và thận trọng. A Hoành tươi cười rực rỡ, làm điệu bộ tư thế tay cây kéo "Yeah".

Nhâm Tường đút tay vào túi giả bộ tàn khốc, mà Cố Chiết Phong thì không che giấu vẻ mặt ghét bỏ của cậu chút nào, cau mày thổi phồng lỗ mũi.

"Sớm biết cậu là bởi vì tôi mà từ chối gia nhập X, tôi như thế nào cũng sẽ không nói muốn đánh chuyên nghiệp với cậu."

Trình Ngộ vì thế hối tiếc không thôi.

Lục Mạn Mạn ôm đầu gốc ngồi trong ghế ổ của cô, lướt Weibo, thờ ơ nói:

"Không liên quan gì tới cậu, Dương Trầm hẹn tôi vốn là giữ mặt mũi cho Nguyên Tu, có thể cho tôi gia nhập hay không còn không nói chính xác được, cho dù là vào cũng là quan hệ cửa sau, tiểu tỷ tỷ W không thể thất vọng như vậy được."

"Là vàng sẽ sớm sáng lên, cậu biết dùng thực lực chứng minh ánh mắt của Nguyên Tu không sai."

"Bọn họ sẽ hối hận đấy." Lục Mạn Mạn nói: "Tuyển thủ Lý Ngân Hách này mặc dù lợi hại, nhưng trong con mắt của liên đoàn Mỹ, ngay cả trình độ của tuyển thủ cấp một căn bản cũng kém hơn."

Phân cấp tuyển thủ của Liên đoàn Mỹ, có cấp năm đến cấp một, cấp bậc khác nhau, tiền lương cũng không giống nhau.

Trình Ngộ từ trên giường thò đầu ra, kinh ngạc hỏi: "Anh ta ở liên đoàn Mỹ các cậu không tính là tuyển thủ cấp một sao? Nhưng mà ở khu Châu Á thật sự có nhiều chiến đội lương cao tranh đoạt anh ta."

Lục Mạn Mạn ngạo nghễ nói: "Bằng không thì cậu cho rằng liên đoàn Mỹ làm sao có thể ngồi vững ngai vàng lão đại ca nhiều năm như vậy."

Hạ Thiên tò mò hỏi: "Vậy cậu ở Mỹ nhất định là tuyển thủ cấp một rồi?"

Lục Mạn Mạn lắc đầu.

Tình Ngộ kinh hô: "Cái gì, ngay cả W cũng chưa được xếp vào vị trí tuyển thủ cấp một?"

Hạ Thiên: "Khó có thể tin!"

Khóe miệng Lục Mạn Mạn lộ ra nụ cười mỉm thần bí: "W là tuyển thủ cấp đặc biệt, toàn liên đoàn Mỹ chỉ có một người, mau quỳ lạy Nữ thần!"

"..."

Trình Ngộ và Hạ Thiên đồng thời xem thường.

Hạ Thiên: "Nhìn cái mặt cười hèn hạ đầy gian tà của cậu ấy cũng biết."

Trình Ngộ: "Nữ thần làm cho tôi suy nghĩ muốn đánh nhau?"

***

Con lừa nhỏ cà nhắc thở hổn hển thở hổn hển: Nguyên Tu Nguyên Tu.

Buổi tối trước khi ngủ, Nguyên Tu mới có thời gian gửi tin trả lời cho Lục Mạn Mạn.

"Sao?"

Lục Mạn Mạn: "Chúc mừng đội viên mới gia nhập."

Nguyên Tu: "Mới thu xếp phòng cho đội viên Hàn, giải thích quy định câu lạc bộ chúng tôi, tiếng Anh không được tốt, có chút tốn sức."

Lục Mạn Mạn: "Tôi cảm thấy tiếng Anh của cậu rất chuẩn nha."

Nguyên Tu: "Là tiếng Anh của đội viên Hàn không được tốt."

Lục Mạn Mạn: "Oh."

Nguyên Tu: "Mới vừa nãy cậu ta và Cố Chiết Phong xảy ra chút mâu thuẫn, làm hư trò chơi tay cầm Cố Chiết Phong thích nhất, Cố Chiết Phong thiếu chút nữa khóc."

Lục Mạn Mạn: "Sao lại nhu vậy?"

Nguyên Tu: "Cố ý bới móc, vì Cố Chiết Phong đối với cậu ta không hòa nhã, sau này sống chung sợ rằng còn có vấn đề."

Lục Mạn Mạn: "Cân đối quan hệ giữa đội viên là trách nhiệm của đội trưởng."

Nguyên Tu: "Tôi sẽ hết sức cố gắng xử lý tốt, sẽ không ảnh hưởng tranh giải."

Lục Mạn Mạn: "Nếu có vấn đề không thể quyết định được, bất cứ lúc nào đều có thể call tôi, tôi làm đội trưởng ở Queen ba năm, không thiếu nhất chính là xử lý các loại đội viên già kỳ quái."

Nguyên Tu nhìn tin nhắn, ánh mắt vô cùng dịu dàng, trong lòng tự nhủ thật đúng là bạn tốt.

Nguyên Tu: "Có thể đừng ấm áp như vậy không."



Lục Mạn Mạn: "Mau quỳ xuống quỳ lạy Nữ thần."

Nguyên Tu: "Qùy liếm."

Lục Mạn Mạn: ⊙o⊙

Cô hô to với hai người dưới giường: "Bây giờ Nguyên Tu thăng cấp lên no.1 bạn tốt của tôi rồi, các cậu bị cậu ta chen xuống dưới rồi hừ hừ!"

Trình Ngộ đang đắp mặt nạ, nghe vậy, ngẩng đầu lên: "Anh ta cho cậu cái gì."

Lục Mạn Mạn đem tin nhắn cho các cô ấy nhìn, Hạ Thiên nói: "Giữa hai chữ có cách thêm khoảng trống, cho nêu tôi quan tâm tới chữ trước chữ liếm kia, là chữ cậu sao [1]?"

[1] Đoạn này là do ngữ pháp Trung Quốc khác Việt Nam mình, nên đoạn này mọi người hãy hiểu nguyên câu Nguyên Tu nói là "Qùy liếm cậu."

Cô nhìn về phía Trình Ngộ, Trình Ngộ nói: "Tôi hình như get tư thế bó tay rồi."

***

Tại chiến đội X bên này, liên quan đến vấn đề phái tuyển thủ thi đấu một người, trong đội nảy sinh bất đồng.

Một chiến đội nhiều nhất chỉ có thể phát hai tuyển thủ ra thi đấu một người, thi đấu một người phải là tuyển thủ có tiềm lực tranh giải nhất. Cũng có thể nói là thi đấu một người là nổi bật nhất, nếu như có thể lấy được hạng nhất thi đấu một người, fans hâm mộ sẽ bùng nổ.

Năm ngoái tuyển thủ hạt giống [2] thi đấu một người của X là Nguyên Tu, cuối cùng không hồi hộp chút nào giành được giải nhất, một thời đầu gió vô lượng.

[2] Hạt giống (种子): trong thi đấu, khi tiến hành phân nhóm đấu loại, những vận động viên tương đối mạnh được xếp trong các nhóm gọi là hạt giống.

Kế hoạch của X năm nay, vẫn là phái Nguyên Tu cùng Cố Chiết Phong lần đầu tiên đánh thi đấu một người dự thi, bởi vì đòn ruột của Nhâm Tường và A Hoàng là phụ trợ, thi đấu một người nếu muốn đoạt cúp có thể sẽ có mạo hiểm.

Song khi Nguyên Tu đi vào văn phòng câu lạc bộ, thấy Lý Ngân Hách đỉnh đạc ngồi trên ghế, sắc mặt Cố Chiết Phong rất khó nhìn, mà Dương Trầm và hai người ủy viên quản trị cũng ở đây.

Nguyên Tu đại khái cũng biết rõ, lần này thi đấu một người phái hai đội viên, có lẽ sẽ có thay đổi.

Sau khi Lý Ngân Hách tới Trung Quốc, nhuộm tóc mình thành màu xám tro của bà nội, mang theo cái lô cuốn nhỏ, bộ dạng vô cùng khoe khoang ngang ngược.

Thông thường mà nói, câu lạc bộ thi đấu trong nước sẽ có chút ràng buộc với tuyển thủ nhà mình, sẽ không để cho bọn họ lấy bộ dáng quá mức khoa trương xuất hiện ở công chúng trước mặt truyền thông.

Cho dù là Nguyên Tu đến cấp bậc này, cũng không thể làm tùy thích, ngay cả gửi bình luận Weibo, thậm chí theo dõi ai, đều có hạn chế.

Lý Ngân Hách vừa mới đến, hiểu nhiên đặc biệt không hiểu quy cũ.

Nguyên Tu ngồi xuống, nói: "Hàn Quốc có thể không quản lý tuyển thủ nghiêm khắc như chiến đội Trung Quốc."

Lời nói dùng tiếng Anh, hiển nhiên có chút nhắm vào.

Lý Ngân Hách vẫy vẫy cái đầu bà nội xám tro của cậu ta: "Đúng vậy, quy định cứng nhắc của chiến đội Trung Quốc các người quá nhiều, cái này không thể làm, cái kia cũng không thể làm, không có sức lực mà."

Cố Chiết Phong lạnh lùng nói:"Đó là bởi vì số lượng fans hâm mộ Trung Quốc nhiều gấp mấy lần fans hâm mộ nước cậu, muốn ở chỗ này đánh tranh giải, thì phải giữ quy tắc."

Lý Ngân Hách không thèm để ý chút nào nói "Vâng vâng vâng, biết fans hâm mộ của các cậu nhiều, nếu không tôi cũng sẽ không tới Trung Quốc phát triển, nhưng vậy thì sao, nếu như tuyển thủ ngay cả quyền lợi lựa chọn màu tóc của mình cũng không có, đánh tranh giải còn có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa, tôi nhuộm tóc như vậy, fans hâm mộ cũng rất thích."

"Trong những fans hâm mộ của cậu, có rất nhiều người là vị thành niên thanh thiếu niên, thần tượng làm gì, bọn họ sẽ đi theo học cái đó."

Nguyên Tu xách ghế ngồi xuống, trầm giọng nói: "Cậu hôm nay để đầu tóc bà nội xám tro xuất hiện trong tầm mắt công chúng, ngày mai trong trường học sẽ có rất nhiều đứa trẻ, đầu "Thiếu niên trắng" đi học."

Lý Ngân Hách "hứ" một cái: "Nước cậu thật nhàm chán, còn sống ở Đại Thanh à."

"Ghét nhàm chán thì đừng tới kiếm tiền của fans hâm mộ nước tôi!" Cố Chiết Phong rất ít khi gươm súng sẵn sàng mà nhằm vào ai, Nguyên Tu ném cho cậu ánh mắt, để cho cậu bớt tranh cãi một tí.

Lý Ngân Hách cười nhạt: "Xin nhờ, các người mời tôi tới được không!"

"Đừng tranh cãi!" Dương Trầm lên tiếng ngừng cuộc tranh chấp giữa các đội viên: "Hôm nay mời các cậu tới không phải thảo luận chuyện tóc của Lý Ngân Hách."

Nguyên Tu nhìn về phía anh ta, lẩm bẩm nói: "Thi đấu một người anh có ý kiến gì."

"Chiến đội chúng ta vốn là tính phái Nguyên Tu và Chiết Phong đánh thi đấu đơn, lý do an toàn, Nguyên Tu là tuyển thủ hạt giống."

Dường Trầm dừng một chút, nói: "Nhưng mà hội đồng quản tị nhất trí cho là, Ngân Hách vừa mới đến, chính là thời điểm cần đánh ra danh tiếng để cho fans hâm mộ hiểu cậu thích cậu, cho nên thi đấu một người Ngân Hách giành một ghế."

Qủa nhiên là vì chuyện này.

Chiến đội khác gặp loại chuyện này, có thể sẽ bí mật tìm đội viên hiệp thương, sẽ không gọi tới một chỗ nói chuyện, nhưng mà chiến đội X có thể không giống, Nguyên Tu Cố Chiết Phong A Hoành quan hệ của bọn họ vẫn luôn rất tốt, tốt như anh em ruột thịt, cho nên hội đồng quản trị phải bàn bạc chuyện giữa những đội viên, gọi bọn họ tới một chỗ, nói chuyện.

Cố Chiết Phong nhanh mồm nhanh miệng: "Vậy tôi và đội trương anh muốn đá ai?"

"Cái gì đá hay không đá." Dương Trầm cau mày nói: "Thi đấu một người mỗi năm đều có, mỗi một đội viên đều có cơ hội tham gia, không cần phải nói nghiêm trọng như vậy."

Cho nên là đã xác định rồi sao, bây giờ gọi mọi người tới một chỗ bàn bạc, nhưng thật ra là muốn một trong hai người anh và Cố Chiết Phong, thương lượng một người rút khỏi thi đấu một người.

Thật đúng là có mới nới cũ.

Nhưng mà anh có thể hiểu quyết định của hội đồng quản trị, dù sao cũng là vì chiến đội phát triển.

Cố Chiết Phong nói: "Vậy còn bàn bạc cái gì, tôi rút khỏi..."



Lời cậu nói còn chưa dứt, lại nghe thấy Nguyên Tu nói: "Cố Chiết Phong là lần đầu tiên đánh thi đấu đơn, ý nghĩa lớn lao, tôi năm ngoái giành hạng nhất rồi, không cần phải lấy thêm."

Dương Trầm nhíu mày, thật ra thì trong lòng anh ý định là Cố Chiết Phong rút khỏi, dù sao cậu ta cũng không đánh lại thi đấu một người này, khả năng Nguyên Tu đoạt cúp lớn hơn nhưng mà... Nếu Nguyên Tu nói lời này, anh cũng sẽ không phản bác nữa, nếu không Cố Chiết Phong sẽ khó chịu nổi.

Cuộc họp này rất nhanh liền kết thúc, buổi tối Cố Chiết Phong gửi một cái biểu cảm [Bùng nổ] trong WeChat.

Hình nhóm WeChat này là bốn ngôi sao với màu sắc và hình dạng khác nhau, tượng trưng cho bốn người trong đội, vốn là Nguyên Tu muốn kéo Lý Ngân Hách vào nhóm, nhưng Lý Ngân Hách khăng khăng chỉ dùng Line, cho nên trong nhóm vẫn là bốn người.

Cố Chiết Phong: Ghét ghét ghét!

Nhâm Tường:?

A Hoành: [Sờ đầu]

Cố Chiết Phong: Tôi cực kỳ ghét người kia.

Nguyên Tu: Cảm xúc cá nhân không được mang vào trong huấn luyện, chuyện hôm nay khi cậu luyện tập dùng súng bắn mỗi cậu ta, tôi chỉ nhắc nhở một lần, nếu như tái phạm lần nữa, năm trăm cái hít đất không được trốn.

Cố Chiết Phong: Cậu ta cướp thi đấu một người của anh, anh còn giúp cậu ta nói chuyện!

Nguyên Tu: Tôi không có sao, thi đấu một mình có thể đánh, có thể không đánh.

Cố Chiết Phong: Gỉa bộ đi, có M4 tham gia thi đấu một người, anh không muốn đánh với cô ấy? Nói ra A Hoành cũng không tin.

Nguyên Tu:...

A Hoành: [Đổ mồ hôi] Tôi tin.

Tóm lại bắp đùi của đội trưởng, anh trước tiên phải ôm tôn kính.

Nhâm Tường: Đừng cáu kỉnh nữa, Cố Chiết Phong cậu cũng không thông cảm cho đội trưởng một chút, dù sao cả một chiến đội, thiếu ai cũng không được, Lý Ngân Hách vừa mới đến vẫn là xa xứ, không thể để cho người khác nói chúng ta ức hiếp người ta.

Trong đầu Nguyên Tu nghĩ, hôm nay Nhâm Tường người này ngược lại là nói tiếng người.

Hồi tưởng lại trong khoảng thời gian này, cậu ta trái lại thật sự là thay đổi không ít, toàn bộ Tan Tan [3] MoMo [4] trong điện thoại đều gỡ cài đặt, buổi tối ngoan ngoãn ở nhà không chạy loạn.

[3] Tan Tan (探探): Ứng dụng tìm bạn đời của Trung Quốc, giúp cho người sử dụng tìm được những người bạn thích hợp đang ở gần mình nhất.

[4] MoMo (陌陌): ứng dụng di động tìm kiếm xã hội và nhắn tin nhanh miễn phí. Ứng dụng cho phép người dùng trò chuyện với bạn bè và người lạ ở gần. Momo cung cấp cho người dùng các dịch vụ nhắn tin tức thời miễn phí thông qua Wifi, 3G và 4G.

Cho nên đây là đổi tính sao.

***

Buổi tối sau khi Lục Mạn Mạn rửa mặt xong, nằm trên giường hào hứng bừng bừng gửi cho tin nhắn với Nguyên Tu: "Tu Tu, Tu Tu, thi đấu một người! Thi đấu một người!"

Nguyên Tu ngồi vào bàn ôn bài, chỉ có lúc đêm khuya vắng người anh mới có thời gian đọc sách học tập, mặc dù anh đối với những cuốn sách về kinh tế học trên kệ không hề cảm thấy hứng thú, nhưng cũng không gây trở ngại gì tới việc anh đứng đầu trong kỳ thi cuối kỳ.

Đây là thỏa hiệp của anh với nhà.

Nguyên Tu khẽ liếc điện thoại, biết rõ cô đang hưng phấn cái gì.

"Đừng hi vọng, tôi không tham gia thi đấu một người."

Lục Mạn Mạn: "QAQ"

Nguyên Tu: "[Sờ đầu]"

Lục Mạn Mạn: "Tại sao?"

Nguyên Tu: "Chiến đội chỉ có hai suất, Chiết Phong mong đợi thi đấu một người đã rất lâu rồi."

Bên kia trầm mặc gần một phút.

Lục Mạn Mạn: "Vậy thì thật là tốt! Tôi không cần lo lắng đến tình bạn của chúng ta, hạ thủ lưu tình với cậu. [Hì hì]"

Khóe miệng Nguyên Tu cong lên, rõ ràng mất mác lại muốn giả bộ rất vui vẻ, mấu chốt là kỹ năng diễn xuất còn rất vụng về.

Nhưng cô đang an ủi anh.

Nguyên Tu: "W sẽ hạ thủ lưu tình với quân địch sao?"

Lục Mạn Mạn: "Dĩ nhiên không rồi!"

Nguyên Tu: "Tôi ngoại lệ?"

Bên kia lại trầm mặc mấy phút, rõ ràng thông báo đối phương đang nhập, hết lần này tới lần khác cũng không có tin nhắn gửi đến.

Rất lâu về sau, Lục Mạn Mạn: "[Ngáp], ngủ ngon."

Nguyên Tu: "Ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau