Chương 223
Bùm Bùm Bùm!
Chính vào ngay giây phút này, lối đi hành lang tiếp tục truyền đến từng âm thanh cháy nỏ.
Lửa cháy hừng hực không ngừng đột kích, sắc mặt Dương Tiêu đột nhiên thay đổi, lập tức đóng chặt cửa, chính là sợ lửa sẽ đột ngột lan vào trong căn phòng.
“Đáng chết!” Dương Tiêu liếc mắt nhìn, phát hiện cầu thang bộ lúc này đang bị lửa cháy xém.
Nếu như chỉ có một mình hắn, vậy thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng lúc này Dương Tiêu vẫn còn đang ôm một đứa trẻ sơ sinh trong tay, căn bản không cách nào từ cầu thang xông ra ngoài.
Dưới tình huống đặc biệt như vậy, Dương Tiêu dựa vào tố chất tâm lý của bản thân nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn lập tức bước vào các phòng lục lọi tìm kiếm vật có thể buộc chặt được.
Bùm! Lầu bốn trong khoảnh khắc đột nhiên phát nổ, khiến cả tầng lầu đều chìm trong biển lửa.
Bùm! Kế tiếp từ lầu năm vang lên tiếng nổ, biển lửa một lần nữa bao phủ khắp tầng lầu.
“Không ổn!” nhìn thấy hai tầng lầu bên dưới liên tiếp phát nổ, một đám người bên dưới đều lập tức thay đổi sắc mặt.
Bọn họ biết rằng, tầng lầu phát nổ kế tiếp chính là tầng sáu, hơn nữa lúc này Dương Tiêu cùng đứa trẻ sơ sinh đó đang ở tầng sáu.
ì Tình huống cấp bách, trái tim tất cả mọi người như mắc nghẹn. F$ nơi cuồng họng.
“Bảo bối, bảo bối của tôi!” người phụ nữ nước mắt lưng tròng bị hai nhân viên cứu hỏa chặt chẽ kéo lại.
Một đám người ánh mắt đều nhất thời tập trung lên lầu sáu, nhìn chăm chú không rời mắt bắt kỳ giây phút nào.
Kết quả sau cùng rốt cuộc là Dương Tiêu có thể mang theo đứa trẻ cùng thoát thân hay sẽ cùng đứa trẻ ấy bỏ mình trong biển lửa?
Đường Mộc Tuyết căng thẳng nắm chặt góc áo, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Dương Tiêu anh tốt nhất đừng xảy ra bắt kỳ chuyện gì.
Bùm!
Trong sự chú ý của tất cả mọi người, lầu sáu nhanh chóng phát nổ, tiếng nỗ liên tiếp vô cùng chói tai vang lên khiến cho đầu óc của mọi người vang lên ong ong.
“Tiêu đời!” không ít người khuôn mặt trắng bệch thốt lên.
Soạ!
c Chính ngay giây phút này, chỉ thấy một bóng người từ lầu sau nhảy xuống phía dưới.
Cái gì!
Mắt thấy Dương Tiêu mang theo đứa bé sơ sinh từ lầu sáu nhảy xuống, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc không thôi.
Chính vào ngay lúc vừa rồi, Dương Tiêu trên lầu tìm thấy dây thừng cùng tắm nệm giường, hắn liền nhanh chóng buộc chặt dây thừng cùng nệm giường vào nhau, sau đó cấp tốc nhảy xuống.
Tay phải nắm chặt cố định lấy dây thừng, tay trái ôm chặt đứa bé sơ sinh.
Chỉ có đáng tiếc một điều rằng dù cho như vậy, nhưng chiều dài của dây thừng cũng không đủ dài, miễn cưỡng chỉ có thế đến lầu ba.
Có điều khoảng cách này đối với Dương Tiêu mà nói, cũng đã đủ rồi.
Ngay khoảnh khắc dây thừng chuẩn bị đứt ra làm hai, Dương Tiêu quyết đoàn buông tay, cơ thể thả rơi xuống bên dưới, theo bản năng ôm chặt lấy đứa bé vào lòng.
Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm!
Tòa chung cư cũ nát không cách nào gắng gượng được tiếp, trong chốc lát liền sụp xuống, một số lượng lớn bụi bặm bay khắp tứ phía.
Tất cả mọi người đều ngây người, không nghĩ đến tòa nhà này vậy mà lại sụp đổ thành một đống đổ nát.
: “Dương Tiêu, Dương Tiêu!” Đường Mộc Tuyết hai mắt đỏ rực điên cuồng hét lớn.
“Bảo bối, bảo bối của tôi!” người phụ nữ tiếng khóc như dao cắt vào tim lập tức đứng lên.
Nhìn một mảng hoang phế trước mặt, ánh mắt tất cả mọi người đều đờ đẫn, tâm trạng nặng nề không gì sánh bằng.
Trong tai họa đột nhiên giáng xuống như thế này, Dương Tiêu có cách nào sống sót được hay không?
Chính vào ngay giây phút này, lối đi hành lang tiếp tục truyền đến từng âm thanh cháy nỏ.
Lửa cháy hừng hực không ngừng đột kích, sắc mặt Dương Tiêu đột nhiên thay đổi, lập tức đóng chặt cửa, chính là sợ lửa sẽ đột ngột lan vào trong căn phòng.
“Đáng chết!” Dương Tiêu liếc mắt nhìn, phát hiện cầu thang bộ lúc này đang bị lửa cháy xém.
Nếu như chỉ có một mình hắn, vậy thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng lúc này Dương Tiêu vẫn còn đang ôm một đứa trẻ sơ sinh trong tay, căn bản không cách nào từ cầu thang xông ra ngoài.
Dưới tình huống đặc biệt như vậy, Dương Tiêu dựa vào tố chất tâm lý của bản thân nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn lập tức bước vào các phòng lục lọi tìm kiếm vật có thể buộc chặt được.
Bùm! Lầu bốn trong khoảnh khắc đột nhiên phát nổ, khiến cả tầng lầu đều chìm trong biển lửa.
Bùm! Kế tiếp từ lầu năm vang lên tiếng nổ, biển lửa một lần nữa bao phủ khắp tầng lầu.
“Không ổn!” nhìn thấy hai tầng lầu bên dưới liên tiếp phát nổ, một đám người bên dưới đều lập tức thay đổi sắc mặt.
Bọn họ biết rằng, tầng lầu phát nổ kế tiếp chính là tầng sáu, hơn nữa lúc này Dương Tiêu cùng đứa trẻ sơ sinh đó đang ở tầng sáu.
ì Tình huống cấp bách, trái tim tất cả mọi người như mắc nghẹn. F$ nơi cuồng họng.
“Bảo bối, bảo bối của tôi!” người phụ nữ nước mắt lưng tròng bị hai nhân viên cứu hỏa chặt chẽ kéo lại.
Một đám người ánh mắt đều nhất thời tập trung lên lầu sáu, nhìn chăm chú không rời mắt bắt kỳ giây phút nào.
Kết quả sau cùng rốt cuộc là Dương Tiêu có thể mang theo đứa trẻ cùng thoát thân hay sẽ cùng đứa trẻ ấy bỏ mình trong biển lửa?
Đường Mộc Tuyết căng thẳng nắm chặt góc áo, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Dương Tiêu anh tốt nhất đừng xảy ra bắt kỳ chuyện gì.
Bùm!
Trong sự chú ý của tất cả mọi người, lầu sáu nhanh chóng phát nổ, tiếng nỗ liên tiếp vô cùng chói tai vang lên khiến cho đầu óc của mọi người vang lên ong ong.
“Tiêu đời!” không ít người khuôn mặt trắng bệch thốt lên.
Soạ!
c Chính ngay giây phút này, chỉ thấy một bóng người từ lầu sau nhảy xuống phía dưới.
Cái gì!
Mắt thấy Dương Tiêu mang theo đứa bé sơ sinh từ lầu sáu nhảy xuống, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc không thôi.
Chính vào ngay lúc vừa rồi, Dương Tiêu trên lầu tìm thấy dây thừng cùng tắm nệm giường, hắn liền nhanh chóng buộc chặt dây thừng cùng nệm giường vào nhau, sau đó cấp tốc nhảy xuống.
Tay phải nắm chặt cố định lấy dây thừng, tay trái ôm chặt đứa bé sơ sinh.
Chỉ có đáng tiếc một điều rằng dù cho như vậy, nhưng chiều dài của dây thừng cũng không đủ dài, miễn cưỡng chỉ có thế đến lầu ba.
Có điều khoảng cách này đối với Dương Tiêu mà nói, cũng đã đủ rồi.
Ngay khoảnh khắc dây thừng chuẩn bị đứt ra làm hai, Dương Tiêu quyết đoàn buông tay, cơ thể thả rơi xuống bên dưới, theo bản năng ôm chặt lấy đứa bé vào lòng.
Bùm Bùm Bùm Bùm Bùm!
Tòa chung cư cũ nát không cách nào gắng gượng được tiếp, trong chốc lát liền sụp xuống, một số lượng lớn bụi bặm bay khắp tứ phía.
Tất cả mọi người đều ngây người, không nghĩ đến tòa nhà này vậy mà lại sụp đổ thành một đống đổ nát.
: “Dương Tiêu, Dương Tiêu!” Đường Mộc Tuyết hai mắt đỏ rực điên cuồng hét lớn.
“Bảo bối, bảo bối của tôi!” người phụ nữ tiếng khóc như dao cắt vào tim lập tức đứng lên.
Nhìn một mảng hoang phế trước mặt, ánh mắt tất cả mọi người đều đờ đẫn, tâm trạng nặng nề không gì sánh bằng.
Trong tai họa đột nhiên giáng xuống như thế này, Dương Tiêu có cách nào sống sót được hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất