Chương 384
Lý Chiến Thắng sớm đã bị những lời này của Cung Linh Nhi khiến cho tức điên lên, hắn bắt kể Dương Tiêu cùng Cung Linh Nhi có quan hệ gì, hắn hôm nay nhất định phải ở trước mặt cô hung hăng xỉ nhục Dương Tiêu một phen, hắn phải kiến Cung Linh Nhi nhìn ra ai mới là người đàn ông thật sự.
Lòng háo thắng của Lưu Chiến Thắng cực kỳ mạnh, hắn không cho phép bát kỳ kẻ nào nhúng chàm đến Cung Linh Nhi.
Cung Linh Nhi sau khi nghe những lời này, liếc mắt khinh thường: “Lưu Chiến Thắng anh cho rằng anh là ai? Anh nói anh muốn so tài liền so tài sao? Anh thật sự khiến người khác chán ghét, Dương Tiêu chúng ta đi thôi!”
Vừa rồi nều như không phải do Dương Tiêu có kỹ thuật lái xe cao, e rằng hiện tại xe cấp cứu 120 đang trên đường đến đây, tư tưởng chủ nghĩa đàn ông của Lưu Thắng Chiến khiến cho Cung Linh Nhi cảm thấy phiền chán.
Nhìn thấy hai người chuẩn bị rời khỏi, hai tay Lưu Thắng Chiến khoanh tay trước ngực vênh váo tự đắc nói: “Tên kia, anh có phải đã sợ hãi mềm nhũn cả chân rồi không?
Anh có được hay không chứ? Nếu là một người đàn ông thì quyết đấu với tôi một trận, anh chạy trốn thảm hại như: Vậy so với đồ vô dụng thì có gì khác biệt?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tử kia, có cần phải vô dụng đến vậy hay không? Hèn nhát không chiến đấu, anh có phải là đàn ông hay không?”
“Mọi người đừng nói nữa, tôi xem ra tên tiểu tử này chính là ở trước mặt Lưu Thiếu, không sợ đến mức đi ra quần cũng là không tệ rồi!”
Cả đám người ôm bụng cười lớn, tiếng cười của bọn họ đặc biệt chói tai, giống như Dương Tiêu chính là một kẻ hèn nhát, cả đời này cũng không ngắng đầu lên được trước mặt bọn họ.
Đối với sự châm chọc của đám người này, Dương Tiêu căn bản không hề đẻ trong lòng.
Dương Tiêu không biết rằng đã ném trải qua bao nhiêu uất ức, hiện tại đã luyện được một thân tính khí tốt.
Nhìn thấy khuôn mặt không chút gợn sóng của Dương Tiêu, Cung Linh Nhi thắc mắc hỏi: “Bọn họ nói anh như vậy, anh không tức giận hay sao?”
“Nếu như là trước đây có lẽ sẽ có tức giận, nhưng hiện tại tôi không hề cảm thấy tức giận, nếu không có chuyện gì thì cứ xem nhiều sách một chút, rèn luyện sức khỏe!”
Dương Tiêu cười nhạt nói.
Cung Linh Nhi vô cùng khó hiểu: “Tại sao phải xem nhiều sách, rèn luyện sức khỏe?”
Trong mắt Cung Linh Nhi, nam sinh trước mặt nữ sinh đều vô cùng thích giữ mặt mũi, lòng tự tôn của bọn họ đặc biệt mạnh mẽ, càng dễ dàng nảy sinh lòng hiếu thắng.
Giây phút này, cô lại tận mắt nhìn thấy Dương Tiêu đối với những thứ như sự sỉ nhục cùng sự thắng thua nhìn đặc biệt hờ hững, điều này khiến cho Cung Linh Nhi cảm thấy đặc biệt kỳ lạ.
Dương Tiêu cũng không bao lớn, không lẽ do năm năm ở rễ tại Đường Gia đã quen chịu cảnh bị người khác sỉ nhục rồi hay sao?
Dương Tiêu bình tĩnh nói: “Cũng vì, đọc nhiều sách sẽ giúp tâm bình khí hòa, không cùng đám ngốc đấu khẩu, rèn luyện sức khỏe chính vì để đám ngốc này có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với cô!”
“Hơn nữa, tổ chức y tế thế giới đã nêu ra bốn điểm nền tảng mạnh khỏe, được chia ra làm: vận động, tâm trạng vui vẻ, nghỉ ngơi đủ giấc, dinh dưỡng cân bằng! Cho nên, hai điều phía trước vô cùng quan trọng!”
Phụt!
Nghe Dương Tiêu nói xong, Cung Linh Nhi không nhịn được bật cười, cười đến mức run rẫy cả người, Cung Linh Nhi thật sự không ngờ rằng Dương Tiêu lại có thể nói chuyện thất đức đến như vậy, vậy mà lại âm thầm mắng người khác là đồ ngốc.
“Anh như thế nào lại xấu xa như vậy?” Cung Linh Nhi dở khóc dở cười nói.
“Hỗn đãn!” Lưu Chính Thắng cũng đã nghe ra được ý trong lời nói của Dương Tiêu, hai cánh mũi tức đến mức muốn phun khói.
Lưu Chính Thắng nhanh như tên bắn lao đến chặn trước mặt Dương Tiêu hung hãn nói: “Tiểu tử, anh con mẹ nó mắng ai là đồ ngốc?”
“Hừ! Có người mắng anh sao? Tôi vừa rồi chỉ cùng Cung Linh Nhi đơn giản nói vài chuyện mà thôi!” Dương Tiêu bình tĩnh nói.
Cung Linh Nhi bĩu môi, hừ giọng nói: “Đúng vậy! Lưu Chiến Thắng anh cũng đừng tự luyến như vậy! Cũng không có ai nói anh là đồ ngốc Anh kích động như vậy có khác gì so với việc tự nói bản thân mình là đồ ngốc chứ?”
Nghe thấy Cung Linh Nhi nhận xét hắn như vậy, Lưu Chính Thắng tức đến mức hai lá phổi muốn nổ tung.
“Được được được! Tôi không quan tâm, hôm nay nếu anh không thi đấu với tôi thì đừng hòng rời đi, nếu là một người đàn ông thật sự thì đấu với tôi một trận, nếu không đừng trách tôi cho người điều tra lai lịch của anh, nếu như ngày nào đi trên đường bị người ta đánh gãy tay gãy chân thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”
“Uy hiếp tôi?” sắc mặt Dương Tiêu dần trở nên âm trầm hơn.
Hắn vốn dĩ không muốn tự gây chuyện, nhưng không nghĩ đến tên Lưu Chính Thắng này không những cắn hoài không buông còn châm chọc Dương Tiêu.
Lưu Gia là một trong bốn đại gia tộc Trung Nguyên, tại thành phố Trung Nguyên này có khả năng hô hào vô cùng lớn mạnh, nếu như tên Lưu Chính Thắng này muốn điều tra bản thân, tuyệt đối là chuyện dễ như bàn tay.
Dương Tiêu không sợ Lưu Chiến Thắng đến tìm mình gây phiền phức, hắn chỉ sợ Lưu Chiến Thắng sẽ đến gây phiền phức cho Đường Mộc Tuyết.
Xem tình huống này, hôm nay muốn khiêm tốn cũng không được rồi.
Lòng háo thắng của Lưu Chiến Thắng cực kỳ mạnh, hắn không cho phép bát kỳ kẻ nào nhúng chàm đến Cung Linh Nhi.
Cung Linh Nhi sau khi nghe những lời này, liếc mắt khinh thường: “Lưu Chiến Thắng anh cho rằng anh là ai? Anh nói anh muốn so tài liền so tài sao? Anh thật sự khiến người khác chán ghét, Dương Tiêu chúng ta đi thôi!”
Vừa rồi nều như không phải do Dương Tiêu có kỹ thuật lái xe cao, e rằng hiện tại xe cấp cứu 120 đang trên đường đến đây, tư tưởng chủ nghĩa đàn ông của Lưu Thắng Chiến khiến cho Cung Linh Nhi cảm thấy phiền chán.
Nhìn thấy hai người chuẩn bị rời khỏi, hai tay Lưu Thắng Chiến khoanh tay trước ngực vênh váo tự đắc nói: “Tên kia, anh có phải đã sợ hãi mềm nhũn cả chân rồi không?
Anh có được hay không chứ? Nếu là một người đàn ông thì quyết đấu với tôi một trận, anh chạy trốn thảm hại như: Vậy so với đồ vô dụng thì có gì khác biệt?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tử kia, có cần phải vô dụng đến vậy hay không? Hèn nhát không chiến đấu, anh có phải là đàn ông hay không?”
“Mọi người đừng nói nữa, tôi xem ra tên tiểu tử này chính là ở trước mặt Lưu Thiếu, không sợ đến mức đi ra quần cũng là không tệ rồi!”
Cả đám người ôm bụng cười lớn, tiếng cười của bọn họ đặc biệt chói tai, giống như Dương Tiêu chính là một kẻ hèn nhát, cả đời này cũng không ngắng đầu lên được trước mặt bọn họ.
Đối với sự châm chọc của đám người này, Dương Tiêu căn bản không hề đẻ trong lòng.
Dương Tiêu không biết rằng đã ném trải qua bao nhiêu uất ức, hiện tại đã luyện được một thân tính khí tốt.
Nhìn thấy khuôn mặt không chút gợn sóng của Dương Tiêu, Cung Linh Nhi thắc mắc hỏi: “Bọn họ nói anh như vậy, anh không tức giận hay sao?”
“Nếu như là trước đây có lẽ sẽ có tức giận, nhưng hiện tại tôi không hề cảm thấy tức giận, nếu không có chuyện gì thì cứ xem nhiều sách một chút, rèn luyện sức khỏe!”
Dương Tiêu cười nhạt nói.
Cung Linh Nhi vô cùng khó hiểu: “Tại sao phải xem nhiều sách, rèn luyện sức khỏe?”
Trong mắt Cung Linh Nhi, nam sinh trước mặt nữ sinh đều vô cùng thích giữ mặt mũi, lòng tự tôn của bọn họ đặc biệt mạnh mẽ, càng dễ dàng nảy sinh lòng hiếu thắng.
Giây phút này, cô lại tận mắt nhìn thấy Dương Tiêu đối với những thứ như sự sỉ nhục cùng sự thắng thua nhìn đặc biệt hờ hững, điều này khiến cho Cung Linh Nhi cảm thấy đặc biệt kỳ lạ.
Dương Tiêu cũng không bao lớn, không lẽ do năm năm ở rễ tại Đường Gia đã quen chịu cảnh bị người khác sỉ nhục rồi hay sao?
Dương Tiêu bình tĩnh nói: “Cũng vì, đọc nhiều sách sẽ giúp tâm bình khí hòa, không cùng đám ngốc đấu khẩu, rèn luyện sức khỏe chính vì để đám ngốc này có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với cô!”
“Hơn nữa, tổ chức y tế thế giới đã nêu ra bốn điểm nền tảng mạnh khỏe, được chia ra làm: vận động, tâm trạng vui vẻ, nghỉ ngơi đủ giấc, dinh dưỡng cân bằng! Cho nên, hai điều phía trước vô cùng quan trọng!”
Phụt!
Nghe Dương Tiêu nói xong, Cung Linh Nhi không nhịn được bật cười, cười đến mức run rẫy cả người, Cung Linh Nhi thật sự không ngờ rằng Dương Tiêu lại có thể nói chuyện thất đức đến như vậy, vậy mà lại âm thầm mắng người khác là đồ ngốc.
“Anh như thế nào lại xấu xa như vậy?” Cung Linh Nhi dở khóc dở cười nói.
“Hỗn đãn!” Lưu Chính Thắng cũng đã nghe ra được ý trong lời nói của Dương Tiêu, hai cánh mũi tức đến mức muốn phun khói.
Lưu Chính Thắng nhanh như tên bắn lao đến chặn trước mặt Dương Tiêu hung hãn nói: “Tiểu tử, anh con mẹ nó mắng ai là đồ ngốc?”
“Hừ! Có người mắng anh sao? Tôi vừa rồi chỉ cùng Cung Linh Nhi đơn giản nói vài chuyện mà thôi!” Dương Tiêu bình tĩnh nói.
Cung Linh Nhi bĩu môi, hừ giọng nói: “Đúng vậy! Lưu Chiến Thắng anh cũng đừng tự luyến như vậy! Cũng không có ai nói anh là đồ ngốc Anh kích động như vậy có khác gì so với việc tự nói bản thân mình là đồ ngốc chứ?”
Nghe thấy Cung Linh Nhi nhận xét hắn như vậy, Lưu Chính Thắng tức đến mức hai lá phổi muốn nổ tung.
“Được được được! Tôi không quan tâm, hôm nay nếu anh không thi đấu với tôi thì đừng hòng rời đi, nếu là một người đàn ông thật sự thì đấu với tôi một trận, nếu không đừng trách tôi cho người điều tra lai lịch của anh, nếu như ngày nào đi trên đường bị người ta đánh gãy tay gãy chân thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”
“Uy hiếp tôi?” sắc mặt Dương Tiêu dần trở nên âm trầm hơn.
Hắn vốn dĩ không muốn tự gây chuyện, nhưng không nghĩ đến tên Lưu Chính Thắng này không những cắn hoài không buông còn châm chọc Dương Tiêu.
Lưu Gia là một trong bốn đại gia tộc Trung Nguyên, tại thành phố Trung Nguyên này có khả năng hô hào vô cùng lớn mạnh, nếu như tên Lưu Chính Thắng này muốn điều tra bản thân, tuyệt đối là chuyện dễ như bàn tay.
Dương Tiêu không sợ Lưu Chiến Thắng đến tìm mình gây phiền phức, hắn chỉ sợ Lưu Chiến Thắng sẽ đến gây phiền phức cho Đường Mộc Tuyết.
Xem tình huống này, hôm nay muốn khiêm tốn cũng không được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất