Chương 436
Dương Tiêu vậy mà lại biết tiếng Pháp?
Tên phế vật vô dụng này vậy mà lại biết nói tiếng Pháp?
Chuyện...chuyện này làm sao có thẻ!
Cả đám người kinh ngạc hoảng hốt nhìn Dương Tiêu, trong ấn tượng của bọn họ, Dương Tiêu chính là một người đàn ông chỉ biết ăn bám không có chút tiền đồ nào cả!
Trong thoáng chốc, Đường Hạo, Đường Dĩnh cùng Đường lão thái thái đột nhiên tê cứng, giống như ăn phải ruồi chết, toàn thân đều khó chịu.
Bọn họ vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để hung hăng xỉ nhục Dương Tiêu một phen, nhưng không nghĩ đến cục diện ngượng ngùng này lại bị Dương Tiêu hóa giải.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết vô cùng kinh ngạc, cô cùng Dương Tiêu ở bên nhau năm năm nay, vậy mà lại không biết anh có thể nói được tiếng Pháp.
Dương Tiêu cười nhạt, ban đầu anh ở châu Âu chấp hành nhiệm vụ, phải tiếp xúc với rất nhiều ngôn ngữ, chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Đường Dĩnh hung hăng đứng bật dậy: “Có lầm lẫn gì hay không? Tên tiểu tử kia vậy mà lại biết nói tiếng Pháp?”
Đường Dĩnh hận không thể nhìn thấy Đường Mộc Tuyết bị bêu xấu, hiện tại lại bị Dương Tiêu xoay chuyển tình thé, đừng nhắc đến Đường Dĩnh lúc này có bao nhiêu tức giận.
Dương Tiêu ở rễ tại Đường Gia năm năm, biểu hiện tâm thường, cô chính là không tin rằng Dương Tiêu thật sự có thể nói được tiếng Pháp.
Nữ phục vụ mang theo ý xin lỗi nói: “Đường Dĩnh tiểu thư, tiếng Pháp của vị tiên sinh này chính là tiếng Pháp chính tông của Bordeaux, không một chút sai sót nào cả, tôi trước đây từng đi du học ở Bordeaux nhưng cũng không thể nào nắm vững được hết toàn bộ tinh túy, nếu như vị tiên sinh này không phải là người châu Á da vàng tóc đen, thì tôi thật sự cho rằng ngài ấy chính là người của vùng BordeauxI”
Tiếng Pháp chính tông của khu vực Bordeaux?
Ánh mắt cả đám người khi nhìn Dương Tiêu càng thêm hoảng sợ.
Bọn họ vẫn cho rằng Dương Tiêu cùng lắm chỉ biết vài chữ tiếng Pháp, nhưng không ngờ rằng Dương Tiêu vậy mà lại nói tiếng Pháp chính tông của Bordeaux, chuyện này vô cùng lợi hại.
“Dương Tiêu tên này không phải là phế vật hay sao? Hắn như thế nào lại biết tiếng Pháp chính tông của Bordeaux chứ? Không lẽ Dương Tiêu trước đây từng đi du học hay sao?”
“Chuyện này cũng không rõ nữa! Muốn biết rõ chuyện này thì phải hỏi người trong Đường Gia, đối với Dương Tiêu mà nói, chúng ta chỉ biết tên này chính là một kẻ ăn bán, còn lại thì không rõ!”
Vừa rồi nhìn thấy Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết cùng sánh vai bước vào, cả đám người đều nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt hẳn học khinh thường.
Nhưng lại không ngờ đến rằng, chưa được bao lâu Dương Tiêu đã mang đến bắt ngờ lớn như vậy đến cho bọn họ.
Tất cả mọi người đều âm thầm suy đoán, Dương Tiêu thật sự là một tên phế vật sao?
Nếu như thật sự biết tiếng Pháp chính tông của Bordeaux, tùy tiện làm chút chuyện gì đó cũng không có khả năng trỏ: thành phế vật trong miệng người khác.
Tên phế vật vô dụng này vậy mà lại biết nói tiếng Pháp?
Chuyện...chuyện này làm sao có thẻ!
Cả đám người kinh ngạc hoảng hốt nhìn Dương Tiêu, trong ấn tượng của bọn họ, Dương Tiêu chính là một người đàn ông chỉ biết ăn bám không có chút tiền đồ nào cả!
Trong thoáng chốc, Đường Hạo, Đường Dĩnh cùng Đường lão thái thái đột nhiên tê cứng, giống như ăn phải ruồi chết, toàn thân đều khó chịu.
Bọn họ vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để hung hăng xỉ nhục Dương Tiêu một phen, nhưng không nghĩ đến cục diện ngượng ngùng này lại bị Dương Tiêu hóa giải.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết vô cùng kinh ngạc, cô cùng Dương Tiêu ở bên nhau năm năm nay, vậy mà lại không biết anh có thể nói được tiếng Pháp.
Dương Tiêu cười nhạt, ban đầu anh ở châu Âu chấp hành nhiệm vụ, phải tiếp xúc với rất nhiều ngôn ngữ, chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Đường Dĩnh hung hăng đứng bật dậy: “Có lầm lẫn gì hay không? Tên tiểu tử kia vậy mà lại biết nói tiếng Pháp?”
Đường Dĩnh hận không thể nhìn thấy Đường Mộc Tuyết bị bêu xấu, hiện tại lại bị Dương Tiêu xoay chuyển tình thé, đừng nhắc đến Đường Dĩnh lúc này có bao nhiêu tức giận.
Dương Tiêu ở rễ tại Đường Gia năm năm, biểu hiện tâm thường, cô chính là không tin rằng Dương Tiêu thật sự có thể nói được tiếng Pháp.
Nữ phục vụ mang theo ý xin lỗi nói: “Đường Dĩnh tiểu thư, tiếng Pháp của vị tiên sinh này chính là tiếng Pháp chính tông của Bordeaux, không một chút sai sót nào cả, tôi trước đây từng đi du học ở Bordeaux nhưng cũng không thể nào nắm vững được hết toàn bộ tinh túy, nếu như vị tiên sinh này không phải là người châu Á da vàng tóc đen, thì tôi thật sự cho rằng ngài ấy chính là người của vùng BordeauxI”
Tiếng Pháp chính tông của khu vực Bordeaux?
Ánh mắt cả đám người khi nhìn Dương Tiêu càng thêm hoảng sợ.
Bọn họ vẫn cho rằng Dương Tiêu cùng lắm chỉ biết vài chữ tiếng Pháp, nhưng không ngờ rằng Dương Tiêu vậy mà lại nói tiếng Pháp chính tông của Bordeaux, chuyện này vô cùng lợi hại.
“Dương Tiêu tên này không phải là phế vật hay sao? Hắn như thế nào lại biết tiếng Pháp chính tông của Bordeaux chứ? Không lẽ Dương Tiêu trước đây từng đi du học hay sao?”
“Chuyện này cũng không rõ nữa! Muốn biết rõ chuyện này thì phải hỏi người trong Đường Gia, đối với Dương Tiêu mà nói, chúng ta chỉ biết tên này chính là một kẻ ăn bán, còn lại thì không rõ!”
Vừa rồi nhìn thấy Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết cùng sánh vai bước vào, cả đám người đều nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt hẳn học khinh thường.
Nhưng lại không ngờ đến rằng, chưa được bao lâu Dương Tiêu đã mang đến bắt ngờ lớn như vậy đến cho bọn họ.
Tất cả mọi người đều âm thầm suy đoán, Dương Tiêu thật sự là một tên phế vật sao?
Nếu như thật sự biết tiếng Pháp chính tông của Bordeaux, tùy tiện làm chút chuyện gì đó cũng không có khả năng trỏ: thành phế vật trong miệng người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất