Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 6: Tự Làm Tự Chịu
Vừa tới cửa, Nguyễn Tử Mạt xoay người túm chặt cánh tay của Thôi Uyển Ninh, vừa chảy nước mắt vừa gân cổ gào to, “Thôi Uyển Ninh, tôi vẫn luôn coi cô là bạn thân, tại sao cô lại có thể hãm hại tôi như vậy?”
Tiếng hô lớn này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong sân viện.
Thôi Uyển Ninh ngây người, không hiểu nổi cô đang bày trò gì.
“Thôi Uyển Ninh, rõ ràng là cô và Đường Thiên Vũ hẹn hò, cô sợ bị nói xấu nên mỗi lần ra ngoài hẹn hò đều tìm tôi đi cùng làm lá chắn. Sao bây giờ lại có tin đồn là tôi hẹn hò với Đường Thiên Vũ?”
“Ngày đó cũng là cô dẫn tôi và Tiểu Bảo ra ngoài, nói cái gì mà tới nhà ga chào tạm biệt Đường Thiên Vũ, nhưng cô lại đưa một phụ nữ lạ hoắc tới rồi biến mất, người phụ nữ kia túm chặt Tiểu Bảo nhà tôi, một hai phải bắt tôi bán đứa nhỏ cho bà ta.”
“Đó là cốt nhục sinh ra từ cơ thể của tôi, là bảo bối nhỏ của tôi, làm sao tôi lại nỡ bán đi cơ chứ. Nhưng cảnh tượng kia tình cờ bị lão Lệ nhà tôi nhìn thấy, anh ấy liền hiểu lầm là tôi chạy chốn theo người đàn ông khác, còn bán đứa nhỏ lấy tiền nên đang muốn ly hôn với tôi.”
“Hiện tại tôi nghĩ kỹ lại, việc này có gì đó không đúng. Rõ ràng là cô hãm hại tôi, khiến lão Lệ hiểu lầm tôi, hại tôi sắp phải ly hôn.”
Nguyễn Tử Mạt đau đớn khóc lóc trước mặt mọi người, một bộ chịu hết thảy ủy khuất.
Những lời này, nửa thật nửa giả, nguyên thân quả thật có mối quan hệ mờ ám với Đường Thiên Vũ, nhưng nguyên thân là bị Thôi Uyển Ninh lừa gạt, người phụ nữ kia cũng là Thôi Uyển Ninh mang đến, có thể nói toàn bộ sự việc đều do Thôi Uyển Ninh sắp đặt, cô đẩy trách nhiệm lên người cô ta cũng là tự làm tự chịu mà thôi.
Mọi người nhìn quen Nguyễn Tử Mạt hung hãn đanh đá, khó chịu liền xắn tay áo đánh lộn, đã khi nào nhìn thấy cô khóc lóc, còn là khóc thảm thiết như vậy, hiển nhiên là đã chịu ủy khuất rất lớn. Mọi người đều tin lời cô nói vài phần, nhưng vẫn cảm thấy một cô gái trẻ như Thôi Uyển Ninh không thể làm ra việc thất đức như vậy được.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Thôi Uyển Ninh.
Thôi Uyển Ninh định thần, không nghĩ tới bản thân sẽ bị cắn ngược lại một cái, tức muốn hộc máu mà chỉ tay vào mặt Nguyễn Tử Mạt, “Cô nói bậy, tôi không có, rõ ràng là cô cùng……”
“Phá rối chia rẽ quân hôn sẽ phải ngồi tù, lúc trước cô nói với tôi những lời này Tiểu Bảo cũng nghe thấy.”
Nguyễn Tử Mạt ngắt lời Thôi Uyển Ninh.
Cô tin chắc rằng Thôi Uyển Ninh chỉ cần không phải ngu xuẩn sẽ không nói ra chuyện của nguyên thân và Đường Thiên Vũ. Dù sao Đường Thiên Vũ là do cô ta giật dây, cô ta còn ám chỉ Tiểu Bảo. Thôi Uyển Ninh thừa nhận bản thân tính kế cô, nhiều lắm cũng chỉ bị khiển trách đạo đức, quả thực tốt hơn rất nhiều so với ngồi tù vì phá rối quân hôn.
Tiếng hô lớn này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong sân viện.
Thôi Uyển Ninh ngây người, không hiểu nổi cô đang bày trò gì.
“Thôi Uyển Ninh, rõ ràng là cô và Đường Thiên Vũ hẹn hò, cô sợ bị nói xấu nên mỗi lần ra ngoài hẹn hò đều tìm tôi đi cùng làm lá chắn. Sao bây giờ lại có tin đồn là tôi hẹn hò với Đường Thiên Vũ?”
“Ngày đó cũng là cô dẫn tôi và Tiểu Bảo ra ngoài, nói cái gì mà tới nhà ga chào tạm biệt Đường Thiên Vũ, nhưng cô lại đưa một phụ nữ lạ hoắc tới rồi biến mất, người phụ nữ kia túm chặt Tiểu Bảo nhà tôi, một hai phải bắt tôi bán đứa nhỏ cho bà ta.”
“Đó là cốt nhục sinh ra từ cơ thể của tôi, là bảo bối nhỏ của tôi, làm sao tôi lại nỡ bán đi cơ chứ. Nhưng cảnh tượng kia tình cờ bị lão Lệ nhà tôi nhìn thấy, anh ấy liền hiểu lầm là tôi chạy chốn theo người đàn ông khác, còn bán đứa nhỏ lấy tiền nên đang muốn ly hôn với tôi.”
“Hiện tại tôi nghĩ kỹ lại, việc này có gì đó không đúng. Rõ ràng là cô hãm hại tôi, khiến lão Lệ hiểu lầm tôi, hại tôi sắp phải ly hôn.”
Nguyễn Tử Mạt đau đớn khóc lóc trước mặt mọi người, một bộ chịu hết thảy ủy khuất.
Những lời này, nửa thật nửa giả, nguyên thân quả thật có mối quan hệ mờ ám với Đường Thiên Vũ, nhưng nguyên thân là bị Thôi Uyển Ninh lừa gạt, người phụ nữ kia cũng là Thôi Uyển Ninh mang đến, có thể nói toàn bộ sự việc đều do Thôi Uyển Ninh sắp đặt, cô đẩy trách nhiệm lên người cô ta cũng là tự làm tự chịu mà thôi.
Mọi người nhìn quen Nguyễn Tử Mạt hung hãn đanh đá, khó chịu liền xắn tay áo đánh lộn, đã khi nào nhìn thấy cô khóc lóc, còn là khóc thảm thiết như vậy, hiển nhiên là đã chịu ủy khuất rất lớn. Mọi người đều tin lời cô nói vài phần, nhưng vẫn cảm thấy một cô gái trẻ như Thôi Uyển Ninh không thể làm ra việc thất đức như vậy được.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Thôi Uyển Ninh.
Thôi Uyển Ninh định thần, không nghĩ tới bản thân sẽ bị cắn ngược lại một cái, tức muốn hộc máu mà chỉ tay vào mặt Nguyễn Tử Mạt, “Cô nói bậy, tôi không có, rõ ràng là cô cùng……”
“Phá rối chia rẽ quân hôn sẽ phải ngồi tù, lúc trước cô nói với tôi những lời này Tiểu Bảo cũng nghe thấy.”
Nguyễn Tử Mạt ngắt lời Thôi Uyển Ninh.
Cô tin chắc rằng Thôi Uyển Ninh chỉ cần không phải ngu xuẩn sẽ không nói ra chuyện của nguyên thân và Đường Thiên Vũ. Dù sao Đường Thiên Vũ là do cô ta giật dây, cô ta còn ám chỉ Tiểu Bảo. Thôi Uyển Ninh thừa nhận bản thân tính kế cô, nhiều lắm cũng chỉ bị khiển trách đạo đức, quả thực tốt hơn rất nhiều so với ngồi tù vì phá rối quân hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất