Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi
Chương 16
Hiện trường hoàn toàn im lặng trong thoáng chốc.
Bảo vệ gần đó nhìn Tiêu Sở Dịch sợ xanh mặt, chân run rẩy không dám bước lên phía trước.
Cách đó không xa, quản lý thấy hết tất cả này lúc mới định thần lại, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng mắng "Đồ vô dụng", sau đó sải bước đi về phía trước.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của đối phương và vẻ mặt hoảng sợ, đau đớn của nhân viên bảo vệ đang bị đè trên mặt bàn, bước chân quản lý liền dừng lại, cảm thấy chân mình có chút mềm.
Những nhân viên bảo vệ này tuy không được trải qua huấn luyện nghiêm túc nhưng đều được câu lạc bộ căn cứ theo thể hình tuyển chọn kỹ lưỡng.
Chỉ cần thấy những người đàn ông tráng hán cao lớn vạm vỡ này, người bình thường đã sớm bị dọa đến phát run, mà cho dù có đánh nhau thật thì những nhân viên bảo vệ này cũng có thể dựa vào trọng lượng cùng hình thể của mình để thắng.
Nhưng mà tình huống trước mắt lại hoàn toàn ngược lại.
So với những người tráng hán xung quanh, thân hình Tiêu Sở Dịch nhìn càng thêm gầy gò yếu đuối, giống như có gió thổi qua liền có thể ngã vậy.
Từ bên trong ống tay áo sơ mi lộ ra một chút hình xương đẹp đẽ, cho đến năm ngón tay thon dài, trắng trẻo thon thả, nhưng khi đầu ngón tay ấn vào chuôi đao thì lại dễ dàng làm lưỡi đao sâu xuống mấy phần.
Chính người thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt này đã dễ dàng quất cho người cường tráng ngã xuống đất còn đè hắn xuống mặt bàn, không thể nhúc nhích.
Còn khuôn mặt đó—
Nhìn gương mặt kia tự nhiên mang theo ôn nhu và thiện ý như có hiệu ứng đặc biệt, trong lòng quản lý bất an chậm rãi lui bước, thay vào đó là khinh thường.
Bất quá chỉ là một thằng nhóc thích khoe khoang mà thôi...
"Cái này ——" Quản lý quét mắt nhìn cô bé đang ngồi sụp trên mặt đất, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Thầy giáo? Thầy đến nơi này của chúng tôi gây sự thì không tốt lắm đâu, nếu muốn tính toán, là học sinh của cậu tới đây trộm đồ của chỗ chúng tôi, là một giáo viên, trước tiên cậu nên tìm hiểu kỹ về vấn đề phẩm hạnh của học sinh trước chứ?
"Chúng tôi không có trộm đồ!" Coi bé đang bị ngã ngửa đầu phản bác nói, "Chúng tôi chỉ đến đây để tìm Trình Tư Gia!"
Quản lý hung hăng trừng mắt nhìn cô bé một cái: "Trẻ em làm sao có thể chen ngang khi người lớn đang nói chuyện, huống chi nhiều người thấy như vậy còn có thể là giả sao?"
Cô bé rụt cổ lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Sở Dịch, lắp bắp giải thích: "Thầy Tiêu... Chúng em thật sự không trộm đồ..."
Tiêu Sở Dịch vươn tay kéo cô bé lên, ra hiệu cô đi ra ngoài trước: "An Tử Nguyệt đúng không? Tôi biết rồi, các em về trước đi, chỗ này để tôi xử lý."
An Tử Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, cắn môi dưới nhìn cậu một cái, sau đó nhắm mắt cúi đầu, chạy nhanh ra cửa, nơi có những bạn học khác đang chờ cô.
Người đàn ông vừa mới được Tiêu Sở Dịch buông ra miễn cưỡng đỡ lên quầy đứng dậy, vẻ mặt tức giận, quay đầu xông tới muốn bóp cổ đối phương để rửa sạch nổi nhục.
Nhưng mà Tiêu Sở Dịch như có mắt mọc phía sau, xoay người sang một bên, dùng cùi chỏ đánh vào gáy người đàn ông, dễ dàng áp mặt hắn đè lại trên quầy. . truyện ngôn tình
"Rầm ——" một tiếng trầm vang lên, mọi người ở đây nghe được đều cảm thấy da đầu tê rần.
Quản lý vốn còn đang muốn chỉ huy những người khác đuổi theo An Tử Nguyệt đều run rẩy một chút, dừng tại chỗ.
Lúc này hắn đã đem toàn bộ quá trình thấy rất rõ ràng, tên cường tráng vẻ mặt hung tợn bên cạnh không còn sức lực chống trả, nhưng trước mặt Tiêu Sở Dịch lại giống như tờ giấy.
Tiêu Sở Dịch dựa vào quầy, vẻ mặt lười biếng, cười như không cười nhìn về phía quản lý hỏi: "Hiện tại chỉ còn lại người lớn, chúng ta có thể nói chuyện thật tốt được không?"
Quản lý không thể giữ cho mình bình tĩnh như vậy, từ tận đáy lòng run lên vài cái, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng gật đầu.
Thực ra, lỗi chính không nằm ở phía hội quán này, ban đầu có vài vị khách thường đến đây để “nói chuyện làm ăn”, nhưng thực chất chính là tìm vui.
Lúc đầu việc này cũng đều là ngươi tình ta nguyện, cộng thêm vị trí của hội quán này xa xôi hẻo lánh, bình thường kiểm tra tập kích cũng rất ít khi tra được đến trên đầu bọn họ.
Vì vậy, mặc dù những vị khách đó ngày càng trở nên quá đáng hơn, nhưng hội quán đều nhắm mắt làm ngơ.
Những học sinh đến hôm nay thật ra đoạn thời gian trước cũng đã tới, chẳng qua khi đó bọn nhóc cũng chỉ dám vụng trộm ở bên ngoài mà thôi.
Dù sao thì hội quán cũng không thực sự hoạt động ngầm, nên họ càng cấm kỵ chuyện động thủ với khách hàng hoặc trẻ em, vì vậy họ giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng ai biết hôm nay bọn nhóc lại đột nhiên lẻn vào đâu.
Những người khách trong phòng kia hét lên rằng đồ vật đã bị bọn trẻ này ăn trộm, và ngay lập tức gọi cho bảo vệ của hội quán nhờ họ hỗ trợ bắt người.
"... Cậu nói xem một đám nhóc tìm tới nơi này của chúng tôi làm gì, còn không phải là trộm đồ à, cũng không thể để chuyện này làm chúng tôi thua thiệt đi."
Quản lý nói xong còn cảm thấy rất uất ức, cảm thấy mình đúng là gặp tai bay vạ gió.
Tiêu Sở Dịch liếc mắt nhìn hắn một cái: "Vậy nên các người liền để một vị chưa thành niên ở đây tiếp khách, còn nói là người thân trong nhà?"
Mặt quản lý đơ ra, có chút ngượng ngùng nói: "Cái này, cái này... Cái này, nhất định là có hiểu lầm gì đó, cha ruột của cô bé tự tay đưa đến, cho nên chúng tôi..."
Vị chưa thành niên xui xẻo ở đây chính là Trình Tư Gia.
Trình Tư Gia đúng là số khổ, có một người cha nghiện cờ bạc, còn muốn một cô gái chưa thành niên như cô nuôi ngược lại người giám hộ.
Người cha cặn bã là người không có lương tâm, vơ vét học bổng của con gái không còn lại gì không nói, còn đi vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con về sau không có tiền trả, liền nghĩ ra ý nghĩ dùng con gái đến gán nợ.
Trình Tư Gia dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, lại cùng cha sống nương tựa lẫn nhau, lòng vừa mềm liền bị lừa tới, ký hợp đồng bán mình.
Những kẻ đòi nợ này không dám buôn người một cách công khai, nhưng vừa nhìn thấy cô gái nhỏ dáng dấp xinh đẹp, nghĩ đến sẽ có nhiều người thích kiểu này, lợi dụng danh nghĩa con của thân thích trong nhà liền đem tới đây.
Đây cũng là lý do vì sao ban bảy có rất nhiều học sinh nghỉ học.
Bọn nhóc thăm dò được Trình Tư Gia đang ở đâu, đồng thời nghe nói đối phương đã ký hợp đồng bán mình liền ngốc ngốc tin là thật, sau đó buồn rầu rồi nghĩ ra biện pháp như thế.
Để bảo vệ sự an toàn của Trình Tư Gia nên bọn họ mỗi ngày sẽ tìm vài người ngồi chờ trên tuyến đường đến hội quán.
Lúc nghe mọi chuyện, đừng nói là Tiêu Sở Dịch, đến Thịnh Dư Hàng cũng ngây ra một lúc.
Nhất thời không biết nên khen những đứa nhóc này rất có nghĩa khí hay là nên than thở độ "Đơn thuần" của đám nhóc này nữa.
Chẳng qua chuyện này sau khi trở về rồi từ từ nói sau.
Tình huống hiện tại ngược lại là không có bết bát như trong tưởng tượng, người quản lý này có vẻ rất nhát, tùy tiện dọa một cái mồ hôi lạnh đã ứa ra hết rồi.
Tiêu Sở Dịch vẻ mặt lạnh lùng quét mắt qua: "Người ta dám cho, các người cũng dám nhận, can đảm làm ăn trên đầu một học sinh cấp hai luôn, lá gan không nhỏ nha."
Quản lý rụt cổ một cái, ấp úng nói: "Cái này, cái này, đây mới là tuần đầu tiên, tôi, chúng tôi... Chúng tôi sẽ đưa cô nhóc về..."
Tiêu Sở Dịch gật đầu, sau đó lại kéo tiếp một vấn đề: "Đúng rồi, ông vừa mới nói học sinh của tôi ăn trộm đồ của các người?"
Quản lý nghe vậy ngẩn người, quay đầu nhìn những người sau lưng đang xem trò vui, ném ánh mắt dò hỏi.
Có vẻ như đây là khách hàng nói bọn nhóc đã ăn trộm.
Trong lòng Tiêu Sở Dịch nắm chắc, liền nói tiếp: "Nếu là tội lớn như vậy, thì trực tiếp báo cảnh sát đi, trong đây hẳn là có máy giám sát, tôi sẽ không bao che cho học sinh, nếu quả thật chúng trộm thứ quan trọng của các người, thông báo ghi tội cũng đúng —— "
Nói rồi, Tiêu Sở Dịch liền từ trong túi móc điện thoại di động ra, làm bộ muốn gọi điện thoại.
Những người núp ở phía sau vây xem lập tức thay đổi sắc mặt, cái gì cũng không để ý liền chạy mất.
Trước khi bọn họ ngăn cậu lại, một người khác bước vào cửa, lắc lắc giao diện hiển thị kết thúc cuộc gọi trên điện thoại.
"Không cần, tôi đã báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến rồi nói sau."
Tiêu Sở Dịch cùng những người khác nhìn qua, liền nhìn thấy Thịnh Dư Hàng, phía sau anh là Thịnh Giáng Hà đang ủ rũ.
Ngập ngừng hai giây, Tiêu Sở Dịch nhanh chóng buông người dưới tay ra, rút con đao trên bàn, đi nhanh về hướng quầy kia, còn tiện thể huýt sáo một cái.
Giống như là mấy người kia không phải là do cậu vừa mới đánh xong vậy.
Toàn bộ hành động chỉ diễn ra trong vài giây, nhân viên bảo vệ được thả ra vẫn còn bàng hoàng, còn người quản lý chứng kiến toàn bộ quá trình này thì khóe mắt giật giật, đồng thời thốt lên một tiếng "tuyệt vời" tận sâu bên trong trái tim mình.
Tiêu Sở Dịch lưng tựa lưng ở trên quầy bar, hơi ngẩng đầu lên, dư quang trong mắt khi nghiêng đầu nhìn Thịnh Dư Hàng không hiểu sao có chút chột dạ.
Giống như loại cặn bã đánh nhau, trốn học, vô dụng khi nhìn thấy một em bé ngoan còn là một học sinh xuất sắc... Tội lỗi.
"Khụ, không phải đã nói là chờ ở bên ngoài sao, tới tìm Trình Tư Gia à?"
"Đã tìm được, tôi đã gọi điện đưa bọn nhóc về trường học trước rồi." Trong mắt Thịnh Dư Hàng mang theo ý cười, lúc Tiêu Sở Dịch nhìn qua lại cực nhanh giấu đi, "Chỉ là thấy cậu đã lâu chưa quay lại, có chút lo lắng nên tới xem một chút."
"Tuyệt đối đừng báo cảnh sát!" Người nói dối bị trộm đồ rốt cuộc cũng đến, sắc mặt có chút sợ hãi, "Đừng đừng đừng, các cậu tuyệt đối đừng báo cảnh sát, đồ vật tôi không muốn, không muốn nữa! Cô bé kia chúng tôi cũng không cần, việc này không liên quan đến chúng tôi, là cha của cô ấy kiên quyết muốn đưa cho chúng tôi! Tôi, tôi còn có việc, quản lý, chuyện này như vậy là được rồi, chúng tôi không muốn, chúng tôi đi trước, đi trước!"
Mấy người kia mặt mũi tràn đầy kinh hoảng vứt xuống vài câu nói năng lộn xộn, lập tức lao ra khỏi đại sảnh, giống như là đằng sau có một bầy chó đang đuổi theo bọn họ.
Quản lý trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn này một giây trước còn hung hăng hùng hổ, giây sau liền cụp đuôi chạy đi.
Tiêu Sở Dịch nhìn về phía Thịnh Dư Hàng: "Anh báo cảnh sát thật sao?"
Thịnh Dư Hàng cho cậu xem nhật ký cuộc gọi, cười híp mắt giải thích nói: "Mẹ tôi."
Nói vậy chỉ để dọa những kẻ không thích tuân thủ pháp luật kia mà thôi.
Tiêu Sở Dịch ném cho Thịnh Dư Hàng ánh mắt khen ngợi, sau đó nghiêng đầu nhìn quản lý: "Bọn họ đều đã nói như vậy, cho nên, các người còn muốn truy cứu sao?"
Mặt quản lý đỏ bừng lên, hận không thể lập tức đem hai người trước mắt này đuổi ra khỏi cửa, liên tục đáp: "Không không không... Không dám không dám, lần này coi như xong đi, ngài, thầy đây hẳn là còn có lớp học đi, chúng tôi cũng không giữ ngài lại. Mời ngài mời, mời ngài —— "
"Vậy thì đi thôi."
Tiêu Sở Dịch xoay hai con đao, khi đi ngang qua Thịnh Giáng Hà, cậu nhét lại hai con đao vào tay nhóc.
"Trên lớp không được chơi." Tiêu Sở Dịch thuận tay búng trán Thịnh Giáng Hà, "Còn có một cái ở phòng làm việc của tôi, tan học tới lấy, còn nữa —— lần sau có việc nhớ phải nói cho người lớn biết."
Thịnh Giáng Hà che trán trừng Tiêu Sở Dịch một cái, lập tức đỏ mặt lúng túng cất lại con đao, nhỏ giọng đáp: "... Biết, biết rồi..."
Thịnh Dư Hàng ở một bên cất điện thoại di động, đợi Tiêu Sở Dịch đi đến bên cạnh anh, mới khoát vai cháu trai nhỏ, chuẩn bị cùng nhau trở về.
"Thịnh Dư Hàng!"
Một giọng nói từ phía sau khiến cả ba người dừng lại.
Giọng nói này có chút quen thuộc.
Tiêu Sở Dịch hơi nhíu mày.
Đôi mắt Thịnh Dư Hàng hơi tối, chỉ là cách kính mắt nên không ai có thể nhìn thấy sự thay đổi trong nháy mắt đó, anh bình tĩnh quay người lại.
Thịnh Giáng Hà không có chuyện gì làm, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cái này, nhìn cái kia, cuối cùng quay đầu trừng mắt nhìn cái người gọi bọn họ lại.
Người sẽ gọi Thịnh Dư Hàng bằng một giọng điệu "thâm tình" như thế, chỉ có thể là Thẩm Bích Tiêu.
Hắn đứng xem vở kịch ở cửa lâu như vậy, cũng không có ý đến chào hỏi Tiêu Sở Dịch, trong lòng thầm mong Tiêu Sở Dịch sẽ bị đám bảo vệ cường tráng kia dạy cho một bài học nhớ đời.
Đương nhiên, mong đợi đã tan thành mây khói, Thẩm Bích Tiêu cũng không chuẩn bị đưa mình đến cửa tìm ngược.
Nhưng "Ánh trăng sáng" mà hắn luôn nhung nhớ xuất hiện liền không giống nữa, khi Thẩm Bích Tiêu nhìn thấy Thịnh Dư Hàng, ánh mắt thẳng tắp, hận không thể lập tức xông lên ngăn anh lại.
Nhưng mà Tiêu Sở Dịch cứ như chó dại đứng ở giữa, Thẩm Bích Tiêu vừa tức vừa ghen, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên.
Do dự một hồi, thời điểm đối phương xoay người rời đi, lý trí của Thẩm Bích Tiêu sụp đổ, không chút suy nghĩ liền đuổi theo.
"Đã lâu không gặp, trở về rồi làm sao lại không nói cho chúng ta biết?" Thẩm Bích Tiêu ra vẻ lạnh nhạt cùng Thịnh Dư Hàng chào hỏi, "Lần trước nhìn thấy cậu tôi còn không nhận ra, lúc nào rảnh thì..."
Thịnh Dư Hàng khó có khi đánh gãy lời người khác, anh nhìn Thẩm Bích Tiêu một lát, giọng điệu vừa ôn hòa vừa mờ mịt: "Xin lỗi, cho tôi hỏi, cậu là ai vậy?"
Bảo vệ gần đó nhìn Tiêu Sở Dịch sợ xanh mặt, chân run rẩy không dám bước lên phía trước.
Cách đó không xa, quản lý thấy hết tất cả này lúc mới định thần lại, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng mắng "Đồ vô dụng", sau đó sải bước đi về phía trước.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của đối phương và vẻ mặt hoảng sợ, đau đớn của nhân viên bảo vệ đang bị đè trên mặt bàn, bước chân quản lý liền dừng lại, cảm thấy chân mình có chút mềm.
Những nhân viên bảo vệ này tuy không được trải qua huấn luyện nghiêm túc nhưng đều được câu lạc bộ căn cứ theo thể hình tuyển chọn kỹ lưỡng.
Chỉ cần thấy những người đàn ông tráng hán cao lớn vạm vỡ này, người bình thường đã sớm bị dọa đến phát run, mà cho dù có đánh nhau thật thì những nhân viên bảo vệ này cũng có thể dựa vào trọng lượng cùng hình thể của mình để thắng.
Nhưng mà tình huống trước mắt lại hoàn toàn ngược lại.
So với những người tráng hán xung quanh, thân hình Tiêu Sở Dịch nhìn càng thêm gầy gò yếu đuối, giống như có gió thổi qua liền có thể ngã vậy.
Từ bên trong ống tay áo sơ mi lộ ra một chút hình xương đẹp đẽ, cho đến năm ngón tay thon dài, trắng trẻo thon thả, nhưng khi đầu ngón tay ấn vào chuôi đao thì lại dễ dàng làm lưỡi đao sâu xuống mấy phần.
Chính người thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt này đã dễ dàng quất cho người cường tráng ngã xuống đất còn đè hắn xuống mặt bàn, không thể nhúc nhích.
Còn khuôn mặt đó—
Nhìn gương mặt kia tự nhiên mang theo ôn nhu và thiện ý như có hiệu ứng đặc biệt, trong lòng quản lý bất an chậm rãi lui bước, thay vào đó là khinh thường.
Bất quá chỉ là một thằng nhóc thích khoe khoang mà thôi...
"Cái này ——" Quản lý quét mắt nhìn cô bé đang ngồi sụp trên mặt đất, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Thầy giáo? Thầy đến nơi này của chúng tôi gây sự thì không tốt lắm đâu, nếu muốn tính toán, là học sinh của cậu tới đây trộm đồ của chỗ chúng tôi, là một giáo viên, trước tiên cậu nên tìm hiểu kỹ về vấn đề phẩm hạnh của học sinh trước chứ?
"Chúng tôi không có trộm đồ!" Coi bé đang bị ngã ngửa đầu phản bác nói, "Chúng tôi chỉ đến đây để tìm Trình Tư Gia!"
Quản lý hung hăng trừng mắt nhìn cô bé một cái: "Trẻ em làm sao có thể chen ngang khi người lớn đang nói chuyện, huống chi nhiều người thấy như vậy còn có thể là giả sao?"
Cô bé rụt cổ lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Sở Dịch, lắp bắp giải thích: "Thầy Tiêu... Chúng em thật sự không trộm đồ..."
Tiêu Sở Dịch vươn tay kéo cô bé lên, ra hiệu cô đi ra ngoài trước: "An Tử Nguyệt đúng không? Tôi biết rồi, các em về trước đi, chỗ này để tôi xử lý."
An Tử Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, cắn môi dưới nhìn cậu một cái, sau đó nhắm mắt cúi đầu, chạy nhanh ra cửa, nơi có những bạn học khác đang chờ cô.
Người đàn ông vừa mới được Tiêu Sở Dịch buông ra miễn cưỡng đỡ lên quầy đứng dậy, vẻ mặt tức giận, quay đầu xông tới muốn bóp cổ đối phương để rửa sạch nổi nhục.
Nhưng mà Tiêu Sở Dịch như có mắt mọc phía sau, xoay người sang một bên, dùng cùi chỏ đánh vào gáy người đàn ông, dễ dàng áp mặt hắn đè lại trên quầy. . truyện ngôn tình
"Rầm ——" một tiếng trầm vang lên, mọi người ở đây nghe được đều cảm thấy da đầu tê rần.
Quản lý vốn còn đang muốn chỉ huy những người khác đuổi theo An Tử Nguyệt đều run rẩy một chút, dừng tại chỗ.
Lúc này hắn đã đem toàn bộ quá trình thấy rất rõ ràng, tên cường tráng vẻ mặt hung tợn bên cạnh không còn sức lực chống trả, nhưng trước mặt Tiêu Sở Dịch lại giống như tờ giấy.
Tiêu Sở Dịch dựa vào quầy, vẻ mặt lười biếng, cười như không cười nhìn về phía quản lý hỏi: "Hiện tại chỉ còn lại người lớn, chúng ta có thể nói chuyện thật tốt được không?"
Quản lý không thể giữ cho mình bình tĩnh như vậy, từ tận đáy lòng run lên vài cái, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng gật đầu.
Thực ra, lỗi chính không nằm ở phía hội quán này, ban đầu có vài vị khách thường đến đây để “nói chuyện làm ăn”, nhưng thực chất chính là tìm vui.
Lúc đầu việc này cũng đều là ngươi tình ta nguyện, cộng thêm vị trí của hội quán này xa xôi hẻo lánh, bình thường kiểm tra tập kích cũng rất ít khi tra được đến trên đầu bọn họ.
Vì vậy, mặc dù những vị khách đó ngày càng trở nên quá đáng hơn, nhưng hội quán đều nhắm mắt làm ngơ.
Những học sinh đến hôm nay thật ra đoạn thời gian trước cũng đã tới, chẳng qua khi đó bọn nhóc cũng chỉ dám vụng trộm ở bên ngoài mà thôi.
Dù sao thì hội quán cũng không thực sự hoạt động ngầm, nên họ càng cấm kỵ chuyện động thủ với khách hàng hoặc trẻ em, vì vậy họ giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng ai biết hôm nay bọn nhóc lại đột nhiên lẻn vào đâu.
Những người khách trong phòng kia hét lên rằng đồ vật đã bị bọn trẻ này ăn trộm, và ngay lập tức gọi cho bảo vệ của hội quán nhờ họ hỗ trợ bắt người.
"... Cậu nói xem một đám nhóc tìm tới nơi này của chúng tôi làm gì, còn không phải là trộm đồ à, cũng không thể để chuyện này làm chúng tôi thua thiệt đi."
Quản lý nói xong còn cảm thấy rất uất ức, cảm thấy mình đúng là gặp tai bay vạ gió.
Tiêu Sở Dịch liếc mắt nhìn hắn một cái: "Vậy nên các người liền để một vị chưa thành niên ở đây tiếp khách, còn nói là người thân trong nhà?"
Mặt quản lý đơ ra, có chút ngượng ngùng nói: "Cái này, cái này... Cái này, nhất định là có hiểu lầm gì đó, cha ruột của cô bé tự tay đưa đến, cho nên chúng tôi..."
Vị chưa thành niên xui xẻo ở đây chính là Trình Tư Gia.
Trình Tư Gia đúng là số khổ, có một người cha nghiện cờ bạc, còn muốn một cô gái chưa thành niên như cô nuôi ngược lại người giám hộ.
Người cha cặn bã là người không có lương tâm, vơ vét học bổng của con gái không còn lại gì không nói, còn đi vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con về sau không có tiền trả, liền nghĩ ra ý nghĩ dùng con gái đến gán nợ.
Trình Tư Gia dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, lại cùng cha sống nương tựa lẫn nhau, lòng vừa mềm liền bị lừa tới, ký hợp đồng bán mình.
Những kẻ đòi nợ này không dám buôn người một cách công khai, nhưng vừa nhìn thấy cô gái nhỏ dáng dấp xinh đẹp, nghĩ đến sẽ có nhiều người thích kiểu này, lợi dụng danh nghĩa con của thân thích trong nhà liền đem tới đây.
Đây cũng là lý do vì sao ban bảy có rất nhiều học sinh nghỉ học.
Bọn nhóc thăm dò được Trình Tư Gia đang ở đâu, đồng thời nghe nói đối phương đã ký hợp đồng bán mình liền ngốc ngốc tin là thật, sau đó buồn rầu rồi nghĩ ra biện pháp như thế.
Để bảo vệ sự an toàn của Trình Tư Gia nên bọn họ mỗi ngày sẽ tìm vài người ngồi chờ trên tuyến đường đến hội quán.
Lúc nghe mọi chuyện, đừng nói là Tiêu Sở Dịch, đến Thịnh Dư Hàng cũng ngây ra một lúc.
Nhất thời không biết nên khen những đứa nhóc này rất có nghĩa khí hay là nên than thở độ "Đơn thuần" của đám nhóc này nữa.
Chẳng qua chuyện này sau khi trở về rồi từ từ nói sau.
Tình huống hiện tại ngược lại là không có bết bát như trong tưởng tượng, người quản lý này có vẻ rất nhát, tùy tiện dọa một cái mồ hôi lạnh đã ứa ra hết rồi.
Tiêu Sở Dịch vẻ mặt lạnh lùng quét mắt qua: "Người ta dám cho, các người cũng dám nhận, can đảm làm ăn trên đầu một học sinh cấp hai luôn, lá gan không nhỏ nha."
Quản lý rụt cổ một cái, ấp úng nói: "Cái này, cái này, đây mới là tuần đầu tiên, tôi, chúng tôi... Chúng tôi sẽ đưa cô nhóc về..."
Tiêu Sở Dịch gật đầu, sau đó lại kéo tiếp một vấn đề: "Đúng rồi, ông vừa mới nói học sinh của tôi ăn trộm đồ của các người?"
Quản lý nghe vậy ngẩn người, quay đầu nhìn những người sau lưng đang xem trò vui, ném ánh mắt dò hỏi.
Có vẻ như đây là khách hàng nói bọn nhóc đã ăn trộm.
Trong lòng Tiêu Sở Dịch nắm chắc, liền nói tiếp: "Nếu là tội lớn như vậy, thì trực tiếp báo cảnh sát đi, trong đây hẳn là có máy giám sát, tôi sẽ không bao che cho học sinh, nếu quả thật chúng trộm thứ quan trọng của các người, thông báo ghi tội cũng đúng —— "
Nói rồi, Tiêu Sở Dịch liền từ trong túi móc điện thoại di động ra, làm bộ muốn gọi điện thoại.
Những người núp ở phía sau vây xem lập tức thay đổi sắc mặt, cái gì cũng không để ý liền chạy mất.
Trước khi bọn họ ngăn cậu lại, một người khác bước vào cửa, lắc lắc giao diện hiển thị kết thúc cuộc gọi trên điện thoại.
"Không cần, tôi đã báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến rồi nói sau."
Tiêu Sở Dịch cùng những người khác nhìn qua, liền nhìn thấy Thịnh Dư Hàng, phía sau anh là Thịnh Giáng Hà đang ủ rũ.
Ngập ngừng hai giây, Tiêu Sở Dịch nhanh chóng buông người dưới tay ra, rút con đao trên bàn, đi nhanh về hướng quầy kia, còn tiện thể huýt sáo một cái.
Giống như là mấy người kia không phải là do cậu vừa mới đánh xong vậy.
Toàn bộ hành động chỉ diễn ra trong vài giây, nhân viên bảo vệ được thả ra vẫn còn bàng hoàng, còn người quản lý chứng kiến toàn bộ quá trình này thì khóe mắt giật giật, đồng thời thốt lên một tiếng "tuyệt vời" tận sâu bên trong trái tim mình.
Tiêu Sở Dịch lưng tựa lưng ở trên quầy bar, hơi ngẩng đầu lên, dư quang trong mắt khi nghiêng đầu nhìn Thịnh Dư Hàng không hiểu sao có chút chột dạ.
Giống như loại cặn bã đánh nhau, trốn học, vô dụng khi nhìn thấy một em bé ngoan còn là một học sinh xuất sắc... Tội lỗi.
"Khụ, không phải đã nói là chờ ở bên ngoài sao, tới tìm Trình Tư Gia à?"
"Đã tìm được, tôi đã gọi điện đưa bọn nhóc về trường học trước rồi." Trong mắt Thịnh Dư Hàng mang theo ý cười, lúc Tiêu Sở Dịch nhìn qua lại cực nhanh giấu đi, "Chỉ là thấy cậu đã lâu chưa quay lại, có chút lo lắng nên tới xem một chút."
"Tuyệt đối đừng báo cảnh sát!" Người nói dối bị trộm đồ rốt cuộc cũng đến, sắc mặt có chút sợ hãi, "Đừng đừng đừng, các cậu tuyệt đối đừng báo cảnh sát, đồ vật tôi không muốn, không muốn nữa! Cô bé kia chúng tôi cũng không cần, việc này không liên quan đến chúng tôi, là cha của cô ấy kiên quyết muốn đưa cho chúng tôi! Tôi, tôi còn có việc, quản lý, chuyện này như vậy là được rồi, chúng tôi không muốn, chúng tôi đi trước, đi trước!"
Mấy người kia mặt mũi tràn đầy kinh hoảng vứt xuống vài câu nói năng lộn xộn, lập tức lao ra khỏi đại sảnh, giống như là đằng sau có một bầy chó đang đuổi theo bọn họ.
Quản lý trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn này một giây trước còn hung hăng hùng hổ, giây sau liền cụp đuôi chạy đi.
Tiêu Sở Dịch nhìn về phía Thịnh Dư Hàng: "Anh báo cảnh sát thật sao?"
Thịnh Dư Hàng cho cậu xem nhật ký cuộc gọi, cười híp mắt giải thích nói: "Mẹ tôi."
Nói vậy chỉ để dọa những kẻ không thích tuân thủ pháp luật kia mà thôi.
Tiêu Sở Dịch ném cho Thịnh Dư Hàng ánh mắt khen ngợi, sau đó nghiêng đầu nhìn quản lý: "Bọn họ đều đã nói như vậy, cho nên, các người còn muốn truy cứu sao?"
Mặt quản lý đỏ bừng lên, hận không thể lập tức đem hai người trước mắt này đuổi ra khỏi cửa, liên tục đáp: "Không không không... Không dám không dám, lần này coi như xong đi, ngài, thầy đây hẳn là còn có lớp học đi, chúng tôi cũng không giữ ngài lại. Mời ngài mời, mời ngài —— "
"Vậy thì đi thôi."
Tiêu Sở Dịch xoay hai con đao, khi đi ngang qua Thịnh Giáng Hà, cậu nhét lại hai con đao vào tay nhóc.
"Trên lớp không được chơi." Tiêu Sở Dịch thuận tay búng trán Thịnh Giáng Hà, "Còn có một cái ở phòng làm việc của tôi, tan học tới lấy, còn nữa —— lần sau có việc nhớ phải nói cho người lớn biết."
Thịnh Giáng Hà che trán trừng Tiêu Sở Dịch một cái, lập tức đỏ mặt lúng túng cất lại con đao, nhỏ giọng đáp: "... Biết, biết rồi..."
Thịnh Dư Hàng ở một bên cất điện thoại di động, đợi Tiêu Sở Dịch đi đến bên cạnh anh, mới khoát vai cháu trai nhỏ, chuẩn bị cùng nhau trở về.
"Thịnh Dư Hàng!"
Một giọng nói từ phía sau khiến cả ba người dừng lại.
Giọng nói này có chút quen thuộc.
Tiêu Sở Dịch hơi nhíu mày.
Đôi mắt Thịnh Dư Hàng hơi tối, chỉ là cách kính mắt nên không ai có thể nhìn thấy sự thay đổi trong nháy mắt đó, anh bình tĩnh quay người lại.
Thịnh Giáng Hà không có chuyện gì làm, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cái này, nhìn cái kia, cuối cùng quay đầu trừng mắt nhìn cái người gọi bọn họ lại.
Người sẽ gọi Thịnh Dư Hàng bằng một giọng điệu "thâm tình" như thế, chỉ có thể là Thẩm Bích Tiêu.
Hắn đứng xem vở kịch ở cửa lâu như vậy, cũng không có ý đến chào hỏi Tiêu Sở Dịch, trong lòng thầm mong Tiêu Sở Dịch sẽ bị đám bảo vệ cường tráng kia dạy cho một bài học nhớ đời.
Đương nhiên, mong đợi đã tan thành mây khói, Thẩm Bích Tiêu cũng không chuẩn bị đưa mình đến cửa tìm ngược.
Nhưng "Ánh trăng sáng" mà hắn luôn nhung nhớ xuất hiện liền không giống nữa, khi Thẩm Bích Tiêu nhìn thấy Thịnh Dư Hàng, ánh mắt thẳng tắp, hận không thể lập tức xông lên ngăn anh lại.
Nhưng mà Tiêu Sở Dịch cứ như chó dại đứng ở giữa, Thẩm Bích Tiêu vừa tức vừa ghen, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên.
Do dự một hồi, thời điểm đối phương xoay người rời đi, lý trí của Thẩm Bích Tiêu sụp đổ, không chút suy nghĩ liền đuổi theo.
"Đã lâu không gặp, trở về rồi làm sao lại không nói cho chúng ta biết?" Thẩm Bích Tiêu ra vẻ lạnh nhạt cùng Thịnh Dư Hàng chào hỏi, "Lần trước nhìn thấy cậu tôi còn không nhận ra, lúc nào rảnh thì..."
Thịnh Dư Hàng khó có khi đánh gãy lời người khác, anh nhìn Thẩm Bích Tiêu một lát, giọng điệu vừa ôn hòa vừa mờ mịt: "Xin lỗi, cho tôi hỏi, cậu là ai vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất