Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 38: Lý Sự Cùn
Sau khi Lệ Kình Liệt đặt túi đồ xuống, cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Sao cô lại làm như thế? Không có tiền thì có thể nói với tôi."
“Tôi không cần tiền của anh, tôi có thể tự mình sống tốt bằng sức mình."
Nguyễn Tử Mạt đã sớm đoán được anh sẽ tức điên nên cũng không có gì ngạc nhiên lắm.
"Hơn nữa, tôi nói đâu có sai, hôm qua anh đã ly hôn với tôi rồi. Đối với tôi mà nói thì anh đã đi rồi, đã rời xa rồi, chỉ để lại tôi và Tiểu Bảo mồ côi góa bụa. Sau này anh sẽ cưới một người phụ nữ khác, chắc chắn sẽ ít quan tâm tôi và Tiểu Bảo hơn. Nếu không người đó của anh chắc chắn sẽ phản đối. Tôi cần phải tự tay kiếm tiền và sống thật tốt.”
Nguyễn Tử Mạt nói lại lời vừa nói bằng lời hay ý đẹp.
Cô không cảm thấy mình đã làm gì sai cả.
Nếu cô không mua những thứ nội tạng đó thì chủ cửa hàng thịt cũng chỉ còn cách chôn chúng xuống đất để dùng làm chất dinh dưỡng cho cây ăn quả. Hơn nữa, làm ăn không thể để mình bị lỗ được, cũng sẽ không bán cho cô với giá thấp hơn.
"Cô đây là đang lý sự cùn."
Lệ Kình Liệt nhìn chằm chằm người phụ nữ ăn nói vớ vẩn này, đừng tưởng rằng anh không biết ‘đi’ trong lời nói của cô không phải là ‘rời đi’.
"Những gì tôi nói là những gì tôi thực sự nghĩ".
Nguyễn Tử Mạt trả lời lại.
Đôi mắt sắc bén của Lệ Kình Liệt liếc nhìn Nguyễn Tử Mạt, nhưng cuối cùng anh không nói gì, môi mím thành một đường thẳng.
Khí thế của Lệ Kình Liệt vốn đã mạnh, nhưng khi anh giữ vẻ mặt nghiêm túc, người qua đường càng không dám đến gần.
Trên đường về, anh không nói gì.
Nguyễn Tử Mạt hoàn toàn không quan tâm, dù anh có tức giận thì cô vẫn vui vẻ.
Sau khi nộp thành công đơn ly hôn, Lệ Kình Liệt đã trở thành chồng cũ của cô, chồng cũ chính là người ngoài, cô không cần phải lãng phí sức lực cho người ngoài như vậy. Có sức lực đó thì nên về nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn.
Việc bày quán ở công trường không phải là giải pháp lâu dài. Công trường sẽ sớm hoàn thành, cô phải nghĩ ra cách khác để kiếm tiền.
Cho đến khi tới cửa nhà, cả hai đều không nói gì.
Đột nhiên Lệ Kình Liệt đi phía trước dừng lại, Nguyễn Tử Mạt không kịp phòng bị liền đụng mạnh vào anh.
Va chạm có chút mạnh, mũi đau nhức khiến hai mắt Nguyễn Tử Mạt mờ đi.
Tại sao người này lại dừng lại đột ngột thế?
Sắc mặt của Lệ Kình Liệt trở lên nghiêm nghị, cau mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Nguyễn Tử Mạt.
Người phụ nữ này rất thích đến gần anh, cô thích anh nhiều như thế. Vừa rồi cô nói là do xe buýt gập ghềnh, còn bây giờ chẳng nhẽ cô lại định nói là đường đi không bằng phẳng sao?
Nguyễn Tử Mạt bị biểu cảm của anh làm cho giật mình, hẳn là sắp tức muốn ngất rồi, muốn đấm cô một cái.
Với một cú đấm từ nắm tay to bằng bao cát của anh thì có lẽ cô sẽ mất nửa cái mạng mất.
Cô vô thức lùi lại một bước.
"Nguyễn Tử Mạt, cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ mặc kệ Tiểu Bảo không quan tâm, về sau nếu cần giúp đỡ thì có thể tới tìm tôi."
Lệ Kình Liệt đứng thẳng, như đang tuyên thệ với đất nước, nói cực kỳ nghiêm túc và trang trọng.
Nói xong, anh mở cửa bước vào.
“Tôi không cần tiền của anh, tôi có thể tự mình sống tốt bằng sức mình."
Nguyễn Tử Mạt đã sớm đoán được anh sẽ tức điên nên cũng không có gì ngạc nhiên lắm.
"Hơn nữa, tôi nói đâu có sai, hôm qua anh đã ly hôn với tôi rồi. Đối với tôi mà nói thì anh đã đi rồi, đã rời xa rồi, chỉ để lại tôi và Tiểu Bảo mồ côi góa bụa. Sau này anh sẽ cưới một người phụ nữ khác, chắc chắn sẽ ít quan tâm tôi và Tiểu Bảo hơn. Nếu không người đó của anh chắc chắn sẽ phản đối. Tôi cần phải tự tay kiếm tiền và sống thật tốt.”
Nguyễn Tử Mạt nói lại lời vừa nói bằng lời hay ý đẹp.
Cô không cảm thấy mình đã làm gì sai cả.
Nếu cô không mua những thứ nội tạng đó thì chủ cửa hàng thịt cũng chỉ còn cách chôn chúng xuống đất để dùng làm chất dinh dưỡng cho cây ăn quả. Hơn nữa, làm ăn không thể để mình bị lỗ được, cũng sẽ không bán cho cô với giá thấp hơn.
"Cô đây là đang lý sự cùn."
Lệ Kình Liệt nhìn chằm chằm người phụ nữ ăn nói vớ vẩn này, đừng tưởng rằng anh không biết ‘đi’ trong lời nói của cô không phải là ‘rời đi’.
"Những gì tôi nói là những gì tôi thực sự nghĩ".
Nguyễn Tử Mạt trả lời lại.
Đôi mắt sắc bén của Lệ Kình Liệt liếc nhìn Nguyễn Tử Mạt, nhưng cuối cùng anh không nói gì, môi mím thành một đường thẳng.
Khí thế của Lệ Kình Liệt vốn đã mạnh, nhưng khi anh giữ vẻ mặt nghiêm túc, người qua đường càng không dám đến gần.
Trên đường về, anh không nói gì.
Nguyễn Tử Mạt hoàn toàn không quan tâm, dù anh có tức giận thì cô vẫn vui vẻ.
Sau khi nộp thành công đơn ly hôn, Lệ Kình Liệt đã trở thành chồng cũ của cô, chồng cũ chính là người ngoài, cô không cần phải lãng phí sức lực cho người ngoài như vậy. Có sức lực đó thì nên về nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn.
Việc bày quán ở công trường không phải là giải pháp lâu dài. Công trường sẽ sớm hoàn thành, cô phải nghĩ ra cách khác để kiếm tiền.
Cho đến khi tới cửa nhà, cả hai đều không nói gì.
Đột nhiên Lệ Kình Liệt đi phía trước dừng lại, Nguyễn Tử Mạt không kịp phòng bị liền đụng mạnh vào anh.
Va chạm có chút mạnh, mũi đau nhức khiến hai mắt Nguyễn Tử Mạt mờ đi.
Tại sao người này lại dừng lại đột ngột thế?
Sắc mặt của Lệ Kình Liệt trở lên nghiêm nghị, cau mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Nguyễn Tử Mạt.
Người phụ nữ này rất thích đến gần anh, cô thích anh nhiều như thế. Vừa rồi cô nói là do xe buýt gập ghềnh, còn bây giờ chẳng nhẽ cô lại định nói là đường đi không bằng phẳng sao?
Nguyễn Tử Mạt bị biểu cảm của anh làm cho giật mình, hẳn là sắp tức muốn ngất rồi, muốn đấm cô một cái.
Với một cú đấm từ nắm tay to bằng bao cát của anh thì có lẽ cô sẽ mất nửa cái mạng mất.
Cô vô thức lùi lại một bước.
"Nguyễn Tử Mạt, cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ mặc kệ Tiểu Bảo không quan tâm, về sau nếu cần giúp đỡ thì có thể tới tìm tôi."
Lệ Kình Liệt đứng thẳng, như đang tuyên thệ với đất nước, nói cực kỳ nghiêm túc và trang trọng.
Nói xong, anh mở cửa bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất