Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 39: Đồ Tham Ăn
Nguyễn Tử Mạt sửng sốt một chút, nghĩ tới điều mình vừa nghĩ, cô đúng là lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Lệ Kình Liệt rồi hơi mỉm cười.
Lệ Kình Liệt quả thực là một cực phẩm khó gặp, vừa đẹp trai lại có trách nhiệm. Mặc dù nguyên chủ đã làm rất nhiều điều kinh tởm với anh nhưng anh vẫn sẵn sàng giúp đỡ dù đã ly hôn.
Nguyễn Tử Mạt nghĩ đến ngôi nhà thôn quê ngột ngạt ở kiếp trước. Ba cô vô dụng, chơi bời lêu lổng nhưng lại rất gia trưởng, thường xuyên ở nhà quát tháo, uống rượu và đánh đập vợ con.
Một người ba như vậy khiến cô không còn kỳ vọng gì vào đàn ông hay gia đình. Sau này, cô không muốn lập gia đình. Nguyên nhân chính là do xuất thân gia đình của cô.
Cô bước vào nhà, bắt đầu làm nội tạng.
Lệ Kình Liệt ngồi ở bàn trước cửa sổ đọc báo, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt đang bận rộn.
Có phải cô sụt cân nhiều như vậy là do đã làm việc quá sức trong khoảng thời gian này?
Vừa rồi anh muốn giúp đỡ nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể can thiệp, ngược lại còn gây phiền phức cho cô nên đành quay vào trong phòng khách.
Tiểu Bảo thức dậy, khuôn mặt vẫn còn buồn ngủ mà dùng đôi bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt. Nhìn thấy ba đang nhìn Nguyễn Tử Mạt trong sân, cậu nhóc tưởng ba muốn ăn món gì ngon nên lạch bạch đi tới với đôi chân ngắn ngủn.
"Ba, đó là nội tạng bò. Ăn ngon lắm, ba cũng muốn ăn phải không?"
Khi Tiểu Bảo nhắc đến nội tạng thì cậu nhóc thậm chí còn nuốt một ngụm nước bọt.
Ánh mắt Lệ Kình Liệt dịu lại khi nhìn thấy ánh mắt háu ăn của Tiểu Bảo: “Ngày nào mẹ con cũng làm những việc này à?”
Tiểu Bảo gật đầu.
"Ba dẫn con đi rửa mặt."
Lệ Kình Liệt nhìn thấy khóe miệng Tiểu Bảo có vết nước bọt, liền nắm tay Tiểu Bảo đi đến bên giếng.
“Ba ơi, ba không về đội ạ?”
Tiểu Bảo mở to đôi mắt tò mò hỏi.
Ba ít khi ở nhà. Mỗi lần thức dậy thì ba đều đã về quân đội rồi.
"Hôm nay ba được nghỉ buổi sáng."
Lệ Kình Liệt làm ướt khăn mặt rồi lau mặt cho Tiểu Bảo.
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy hành động của Lệ Kình Liệt, nhíu mày không đồng tình nói: “Đánh răng cho con đi đã, nếu không răng sẽ bị sâu đấy.”
"Tiểu Bảo không muốn bị sâu răng."
Tiểu Bảo lo lắng che miệng, sau đó đưa tay túm lấy quần áo của Lệ Kình Liệt, lo lắng nói: “Ba, con muốn đánh răng.”
Lệ Kình Liệt kinh ngạc nhìn con trai mình, trước đây dù có dỗ ngọt thế nào, Tiểu Bảo cũng không chịu đánh răng, cứ khóc mãi. Cộng thêm anh cũng không có thời gian, phải vội đi về quân doanh, nên không ép buộc cậu nhóc. Nghĩ rằng đợi Tiểu Bảo lớn thêm một chút mới cho cậu nhóc đánh răng.
"Được rồi, cha lấy bàn chải đánh răng cho con."
Lệ Kình Liệt liếc nhìn Nguyễn Tử Mạt cách đó không xa, sau đó quay đầu đồng ý với Tiểu Bảo, rồi đứng dậy trở vào nhà lấy bàn chải đánh răng cho Tiểu Bảo.
Đánh răng cho Tiểu Bảo xong, Lệ Kình Liệt hỏi Tiểu Bảo: “Sao đột nhiên con lại muốn đánh răng?”
“Nữ nhân xấu xa nói, nếu răng bị sâu thì Tiểu Bảo sẽ không ăn được đồ ăn ngon nữa.”
Tiểu Bảo bĩu môi, vẻ mặt có chút nhăn nhó.
"..." Lệ Kình Liệt.
Đúng là đồ ham ăn, ăn uống là quan trọng nhất.
Cô nhìn bóng lưng cao lớn của Lệ Kình Liệt rồi hơi mỉm cười.
Lệ Kình Liệt quả thực là một cực phẩm khó gặp, vừa đẹp trai lại có trách nhiệm. Mặc dù nguyên chủ đã làm rất nhiều điều kinh tởm với anh nhưng anh vẫn sẵn sàng giúp đỡ dù đã ly hôn.
Nguyễn Tử Mạt nghĩ đến ngôi nhà thôn quê ngột ngạt ở kiếp trước. Ba cô vô dụng, chơi bời lêu lổng nhưng lại rất gia trưởng, thường xuyên ở nhà quát tháo, uống rượu và đánh đập vợ con.
Một người ba như vậy khiến cô không còn kỳ vọng gì vào đàn ông hay gia đình. Sau này, cô không muốn lập gia đình. Nguyên nhân chính là do xuất thân gia đình của cô.
Cô bước vào nhà, bắt đầu làm nội tạng.
Lệ Kình Liệt ngồi ở bàn trước cửa sổ đọc báo, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt đang bận rộn.
Có phải cô sụt cân nhiều như vậy là do đã làm việc quá sức trong khoảng thời gian này?
Vừa rồi anh muốn giúp đỡ nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể can thiệp, ngược lại còn gây phiền phức cho cô nên đành quay vào trong phòng khách.
Tiểu Bảo thức dậy, khuôn mặt vẫn còn buồn ngủ mà dùng đôi bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt. Nhìn thấy ba đang nhìn Nguyễn Tử Mạt trong sân, cậu nhóc tưởng ba muốn ăn món gì ngon nên lạch bạch đi tới với đôi chân ngắn ngủn.
"Ba, đó là nội tạng bò. Ăn ngon lắm, ba cũng muốn ăn phải không?"
Khi Tiểu Bảo nhắc đến nội tạng thì cậu nhóc thậm chí còn nuốt một ngụm nước bọt.
Ánh mắt Lệ Kình Liệt dịu lại khi nhìn thấy ánh mắt háu ăn của Tiểu Bảo: “Ngày nào mẹ con cũng làm những việc này à?”
Tiểu Bảo gật đầu.
"Ba dẫn con đi rửa mặt."
Lệ Kình Liệt nhìn thấy khóe miệng Tiểu Bảo có vết nước bọt, liền nắm tay Tiểu Bảo đi đến bên giếng.
“Ba ơi, ba không về đội ạ?”
Tiểu Bảo mở to đôi mắt tò mò hỏi.
Ba ít khi ở nhà. Mỗi lần thức dậy thì ba đều đã về quân đội rồi.
"Hôm nay ba được nghỉ buổi sáng."
Lệ Kình Liệt làm ướt khăn mặt rồi lau mặt cho Tiểu Bảo.
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy hành động của Lệ Kình Liệt, nhíu mày không đồng tình nói: “Đánh răng cho con đi đã, nếu không răng sẽ bị sâu đấy.”
"Tiểu Bảo không muốn bị sâu răng."
Tiểu Bảo lo lắng che miệng, sau đó đưa tay túm lấy quần áo của Lệ Kình Liệt, lo lắng nói: “Ba, con muốn đánh răng.”
Lệ Kình Liệt kinh ngạc nhìn con trai mình, trước đây dù có dỗ ngọt thế nào, Tiểu Bảo cũng không chịu đánh răng, cứ khóc mãi. Cộng thêm anh cũng không có thời gian, phải vội đi về quân doanh, nên không ép buộc cậu nhóc. Nghĩ rằng đợi Tiểu Bảo lớn thêm một chút mới cho cậu nhóc đánh răng.
"Được rồi, cha lấy bàn chải đánh răng cho con."
Lệ Kình Liệt liếc nhìn Nguyễn Tử Mạt cách đó không xa, sau đó quay đầu đồng ý với Tiểu Bảo, rồi đứng dậy trở vào nhà lấy bàn chải đánh răng cho Tiểu Bảo.
Đánh răng cho Tiểu Bảo xong, Lệ Kình Liệt hỏi Tiểu Bảo: “Sao đột nhiên con lại muốn đánh răng?”
“Nữ nhân xấu xa nói, nếu răng bị sâu thì Tiểu Bảo sẽ không ăn được đồ ăn ngon nữa.”
Tiểu Bảo bĩu môi, vẻ mặt có chút nhăn nhó.
"..." Lệ Kình Liệt.
Đúng là đồ ham ăn, ăn uống là quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất