Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 44: Giận Dỗi
Lệ Kình Liệt quay trở về bộ đội, giận dỗi mấy ngày, Nguyễn Tử Mạt cũng mặc kệ anh, tiếp tục sự nghiệp kiếm tiền của mình.
Áp suất thấp trên người của Lệ Kình Liệt khiến hầu hết người trong quân đoàn không ai không biết anh đang tức giận, binh lính dưới trướng của anh là người khổ nhất, phải chịu những bài huấn luyện khó nhất, nguy hiểm nhất, nhiệm vụ huấn luyện cũng nhiều gấp năm lần so với các đội khác, vừa về đến phòng lập tức lăn ra ngủ, ngay cả thời gian để tắm rửa cũng không có.
Có người thật sự không chịu nổi nữa, lén đi tìm phó doanh trưởng Cố Vân Đình.
Cố Vân Đình đi vào sân tập, lập tức nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Lệ Kình Liệt, anh ấy đi đến nói: “Đã nhiều ngày như vậy, cơn tức của anh vẫn chưa nguôi à, nói xem xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lệ Kình Liệt kể về chuyện báo cáo ly hôn bị chính ủy chặn lại, cùng với những lời nói của chính ủy.
Cố Vân Đình xoa xoa cằm, “Chính ủy nói rất đúng.”
Lệ Kình Liệt cau mày, nhìn về phía Cố Vân Đình với ánh mắt cực kỳ áp lực.
“Anh đừng có nhìn tôi như vậy.”
Cố Vân Đình đứng lên một kệ gỗ, nói tiếp: “Anh nhất phải tin tưởng những điều này, đã từng có một chính ủy của một căn cứ, ông ta cũng ly hôn, cho nên cho dù năng lực của ông ta có xuất sắc đến đâu nhưng cơ hội vẫn bị trao cho những người có năng lực không bằng ông ta. Chính là bởi vì ông ta ly hôn, cho nên cấp trên cho rằng phương diện đạo đức của ông ta có khuyết điểm, nên khi có cơ hội tăng chức đều sẽ ưu tiên cho những người lính có gia đình hòa thuận, nếu không dựa vào năng lực kia của ông ta, trước lúc nghỉ hưu cũng có thể lên làm tư lệnh.”
Lời Cố Vân Đình nói rất đáng tin, bởi vì anh ấy có một người chú là thủ trưởng.
Lệ Kình Liệt trừng mắt nhìn Cố Vân Đình, nói: “Tại sao lúc tôi nộp báo cáo xin ly hôn, cậu không nói cho tôi biết?”
Trên mặt Cố Vân Đình tràn đầy sự xấu hổ, gãi đầu nói: “Lúc đó tôi chỉ nghĩ Nguyễn Tử Mạt thật sự quá đáng ghét, cực kỳ chán ghét cô ta, cảm thấy vui mừng khi nghĩ đến chuyện anh có thể thoát khỏi cô ta, cho nên không nghĩ nhiều như vậy, anh cũng biết chí của tôi không đặt ở bộ đội, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện thăng chức như vậy, cũng vì anh nhắc đến những lời nói đó của chính ủy nên tôi mới nhớ đến.”
“Hơn nữa, chính ủy nổi tiếng công chính nghiêm minh, lời nói của chị dâu không thể nào ảnh hưởng đến anh ấy, khiến anh ấy lấy việc công làm việc tư, giữ lại báo cáo xin ly hôn của anh được. Anh ấy nhắc đến Nguyễn Tử Mạt, có lẽ là hy vọng anh có một gia đình hòa thuận.”
Ban đầu Lệ Kình Liệt nhìn thấy báo cáo ly hôn bị gửi về, trong lúc nhất thời cảm thấy tức giận đến mức mất lý trí, hiện giờ nghe được những lời này của Cố Vân Đình, bình tĩnh suy nghĩ, anh……Hình như đã hiểu lầm Nguyễn Tử Mạt.
Ở lại bộ đội một tuần, hôm nay Lệ Kình Liệt cuối cùng cũng quay về nhà.
——
Nguyễn Tử Mạt đã trồng những cây hoa bách hợp mà Tôn Hương Vận tặng cho cô ở sân trước, hiện giờ đã mọc lên rất tươi tốt.
Cô lại trồng hoa tường vi ở một góc tường, đây là do đào về trồng lúc đi hái trầu cổ ở trên núi.
Nguyễn Tử Mạt rửa tay xong, lấy ra quả trầu cổ, bắt đầu làm sương sáo.
Vừa mới làm xong sương sáo, đang chuẩn bị pha nước đường, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của một vị chị dâu: “Tiểu Mạt, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, em nhanh ra đây.”
Áp suất thấp trên người của Lệ Kình Liệt khiến hầu hết người trong quân đoàn không ai không biết anh đang tức giận, binh lính dưới trướng của anh là người khổ nhất, phải chịu những bài huấn luyện khó nhất, nguy hiểm nhất, nhiệm vụ huấn luyện cũng nhiều gấp năm lần so với các đội khác, vừa về đến phòng lập tức lăn ra ngủ, ngay cả thời gian để tắm rửa cũng không có.
Có người thật sự không chịu nổi nữa, lén đi tìm phó doanh trưởng Cố Vân Đình.
Cố Vân Đình đi vào sân tập, lập tức nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Lệ Kình Liệt, anh ấy đi đến nói: “Đã nhiều ngày như vậy, cơn tức của anh vẫn chưa nguôi à, nói xem xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lệ Kình Liệt kể về chuyện báo cáo ly hôn bị chính ủy chặn lại, cùng với những lời nói của chính ủy.
Cố Vân Đình xoa xoa cằm, “Chính ủy nói rất đúng.”
Lệ Kình Liệt cau mày, nhìn về phía Cố Vân Đình với ánh mắt cực kỳ áp lực.
“Anh đừng có nhìn tôi như vậy.”
Cố Vân Đình đứng lên một kệ gỗ, nói tiếp: “Anh nhất phải tin tưởng những điều này, đã từng có một chính ủy của một căn cứ, ông ta cũng ly hôn, cho nên cho dù năng lực của ông ta có xuất sắc đến đâu nhưng cơ hội vẫn bị trao cho những người có năng lực không bằng ông ta. Chính là bởi vì ông ta ly hôn, cho nên cấp trên cho rằng phương diện đạo đức của ông ta có khuyết điểm, nên khi có cơ hội tăng chức đều sẽ ưu tiên cho những người lính có gia đình hòa thuận, nếu không dựa vào năng lực kia của ông ta, trước lúc nghỉ hưu cũng có thể lên làm tư lệnh.”
Lời Cố Vân Đình nói rất đáng tin, bởi vì anh ấy có một người chú là thủ trưởng.
Lệ Kình Liệt trừng mắt nhìn Cố Vân Đình, nói: “Tại sao lúc tôi nộp báo cáo xin ly hôn, cậu không nói cho tôi biết?”
Trên mặt Cố Vân Đình tràn đầy sự xấu hổ, gãi đầu nói: “Lúc đó tôi chỉ nghĩ Nguyễn Tử Mạt thật sự quá đáng ghét, cực kỳ chán ghét cô ta, cảm thấy vui mừng khi nghĩ đến chuyện anh có thể thoát khỏi cô ta, cho nên không nghĩ nhiều như vậy, anh cũng biết chí của tôi không đặt ở bộ đội, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện thăng chức như vậy, cũng vì anh nhắc đến những lời nói đó của chính ủy nên tôi mới nhớ đến.”
“Hơn nữa, chính ủy nổi tiếng công chính nghiêm minh, lời nói của chị dâu không thể nào ảnh hưởng đến anh ấy, khiến anh ấy lấy việc công làm việc tư, giữ lại báo cáo xin ly hôn của anh được. Anh ấy nhắc đến Nguyễn Tử Mạt, có lẽ là hy vọng anh có một gia đình hòa thuận.”
Ban đầu Lệ Kình Liệt nhìn thấy báo cáo ly hôn bị gửi về, trong lúc nhất thời cảm thấy tức giận đến mức mất lý trí, hiện giờ nghe được những lời này của Cố Vân Đình, bình tĩnh suy nghĩ, anh……Hình như đã hiểu lầm Nguyễn Tử Mạt.
Ở lại bộ đội một tuần, hôm nay Lệ Kình Liệt cuối cùng cũng quay về nhà.
——
Nguyễn Tử Mạt đã trồng những cây hoa bách hợp mà Tôn Hương Vận tặng cho cô ở sân trước, hiện giờ đã mọc lên rất tươi tốt.
Cô lại trồng hoa tường vi ở một góc tường, đây là do đào về trồng lúc đi hái trầu cổ ở trên núi.
Nguyễn Tử Mạt rửa tay xong, lấy ra quả trầu cổ, bắt đầu làm sương sáo.
Vừa mới làm xong sương sáo, đang chuẩn bị pha nước đường, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của một vị chị dâu: “Tiểu Mạt, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, em nhanh ra đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất