Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 45: Ai Có Lỗi
Nguyễn Tử Mạt lập tức bỏ công việc đang làm dở trong tay xuống, mở cổng ra, hỏi: “Chị dâu, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Bảo nhà em đánh gãy tay của bảo bối nhà Dương Xuân Lộ, em nhanh chạy đến xem đi.”
Vẻ mặt Nguyễn Tử Mạt tràn đầy sự kinh ngạc, Tiểu Bảo chỉ mới hơn ba tuổi, nắm đấm có thể đánh gãy được tay nhà người khác sao? Chẳng lẽ nắm tay nhỏ đó lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ người mà thằng bé đánh chính là một đứa trẻ chưa biết đi sao?
Lúc cô còn đang sững sờ, đã bị vị chị dâu kia kéo đi.
Lệ Kình Liệt đang đi về nhà, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Nguyễn Tử Mạt bị vị chị dâu kia kéo đi, anh hơi do dự một chút, cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Nguyễn Tử Mạt từ xa đã nhìn thấy một nhóm phụ nữ đang túm tụm lại một chỗ.
Trong đó có một người phụ nữ trung niên đang tức giận chỉ vào bao đứa trẻ trước mặt, mắng to: “Thật đúng là ba đứa con hoang có mẹ sinh nhưng không được cha dạy dỗ, dám đánh gãy tay của Tiểu Tường nhà tao, tao muốn đánh gãy chân của chúng mày.”
Mấy người chị dâu bên cạnh đang túm lấy cô ta, nếu không với vẻ mặt hung dữ kia, cô ta thật sự sẽ xông lên đánh người.
Cả ba đứa trẻ đều đang khóc, đứa trẻ khóc to nhất chính là đứa trẻ bị gãy tay, tiếng khóc giống như kim đâm vào tai vậy.
“Xuân Lộ, trước tiên dẫn theo đứa trẻ đến trung tâm y tế kiểm tra đã, những chuyện khác đợi quay lại rồi nói.”
Có một người chị dâu lên tiếng khuyên bảo Dương Xuân Lộ.
Dương Xuân Lộ lại không chịu rời đi, ngón tay chỉ vào Tiểu Bảo đang cúi đầu, hung ác nói: “Đều là do đứa tạp chủng này gây họa, mẹ nó thì lẳng lơ, cho nên mới sinh ra đứa con hoang như vậy……”
“Ngậm cái miệng thối tha kia của cô lại, nghe nói nhà các cô trước đây làm đào cứt, có phải do cô ăn nhiều cứt quá, cho nên bây giờ mới có thể thở ra toàn cứt không.”
Nguyễn Tử Mạt đẩy đám người ra, bước đến, chắn trước mặt ba đứa trẻ, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Dương Xuân Lộ đang kiêu ngạo đứng đối diện.
Những chị dâu đứng xung quanh đều biết lúc cha mẹ của Dương Xuân Lộ bị đày xuống nông thôn, được giao nhiệm vụ gánh cứt, nên khi nghe được những lời này của Nguyễn Tử Mạt, đều không nhịn được mà bật cười.
Hiện tại vợ của doanh trưởng Lệ mắng người có văn hóa hơn rất nhiều.
Dương Xuân Lộ tức giận đến xanh mét mặt mày, cô ta ghét nhất người khác nhắc đến chuyện trước đây phải đi gánh cứt của gia đình mình, hét to với Nguyễn Tử Mạt: “Nguyễn Tử Mạt, con của mày đánh người, mày còn dám tỏ ra kiêu ngạo như vậy, cho rằng chồng mình là doanh trưởng Lệ, là muốn làm gì thì làm sao, người khác sợ mày, tao không sợ đâu.”
“Chuyện nào ra chuyện đó, cô nhắc đến lão Lệ nhà tôi làm gì? Chẳng lẽ con của doanh trưởng thì xứng đáng bị người khác vu oan sao?
Nguyễn Tử Mạt không chút nể nang trợn trắng mắt.
Mặc dù Tiểu Bảo có chút bướng bỉnh, nhưng không phải đứa trẻ không nói lý, khóc lóc la lối lung tung, hơn nữa nói một đứa trẻ ba tuổi bắt nạt một đứa trẻ bảy tuổi, ai tin được chứ, đứa bé nhỏ như vậy còn không chịu được một chân của người ta đấy.
“Ai vu khống cho nó, trên tay Tiểu Tường nhà tao vẫn còn dấu răng của nó này, vừa rồi bọn chúng cũng thừa nhận mình đã đánh người, mọi người ở đây đều nghe thấy.”
Dương Xuân Lộ kéo cánh tay không bị thương kia của con trai mình ra, trên cánh tay có một vết răng dính máu.
“Tiểu Bảo nhà em đánh gãy tay của bảo bối nhà Dương Xuân Lộ, em nhanh chạy đến xem đi.”
Vẻ mặt Nguyễn Tử Mạt tràn đầy sự kinh ngạc, Tiểu Bảo chỉ mới hơn ba tuổi, nắm đấm có thể đánh gãy được tay nhà người khác sao? Chẳng lẽ nắm tay nhỏ đó lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ người mà thằng bé đánh chính là một đứa trẻ chưa biết đi sao?
Lúc cô còn đang sững sờ, đã bị vị chị dâu kia kéo đi.
Lệ Kình Liệt đang đi về nhà, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Nguyễn Tử Mạt bị vị chị dâu kia kéo đi, anh hơi do dự một chút, cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Nguyễn Tử Mạt từ xa đã nhìn thấy một nhóm phụ nữ đang túm tụm lại một chỗ.
Trong đó có một người phụ nữ trung niên đang tức giận chỉ vào bao đứa trẻ trước mặt, mắng to: “Thật đúng là ba đứa con hoang có mẹ sinh nhưng không được cha dạy dỗ, dám đánh gãy tay của Tiểu Tường nhà tao, tao muốn đánh gãy chân của chúng mày.”
Mấy người chị dâu bên cạnh đang túm lấy cô ta, nếu không với vẻ mặt hung dữ kia, cô ta thật sự sẽ xông lên đánh người.
Cả ba đứa trẻ đều đang khóc, đứa trẻ khóc to nhất chính là đứa trẻ bị gãy tay, tiếng khóc giống như kim đâm vào tai vậy.
“Xuân Lộ, trước tiên dẫn theo đứa trẻ đến trung tâm y tế kiểm tra đã, những chuyện khác đợi quay lại rồi nói.”
Có một người chị dâu lên tiếng khuyên bảo Dương Xuân Lộ.
Dương Xuân Lộ lại không chịu rời đi, ngón tay chỉ vào Tiểu Bảo đang cúi đầu, hung ác nói: “Đều là do đứa tạp chủng này gây họa, mẹ nó thì lẳng lơ, cho nên mới sinh ra đứa con hoang như vậy……”
“Ngậm cái miệng thối tha kia của cô lại, nghe nói nhà các cô trước đây làm đào cứt, có phải do cô ăn nhiều cứt quá, cho nên bây giờ mới có thể thở ra toàn cứt không.”
Nguyễn Tử Mạt đẩy đám người ra, bước đến, chắn trước mặt ba đứa trẻ, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Dương Xuân Lộ đang kiêu ngạo đứng đối diện.
Những chị dâu đứng xung quanh đều biết lúc cha mẹ của Dương Xuân Lộ bị đày xuống nông thôn, được giao nhiệm vụ gánh cứt, nên khi nghe được những lời này của Nguyễn Tử Mạt, đều không nhịn được mà bật cười.
Hiện tại vợ của doanh trưởng Lệ mắng người có văn hóa hơn rất nhiều.
Dương Xuân Lộ tức giận đến xanh mét mặt mày, cô ta ghét nhất người khác nhắc đến chuyện trước đây phải đi gánh cứt của gia đình mình, hét to với Nguyễn Tử Mạt: “Nguyễn Tử Mạt, con của mày đánh người, mày còn dám tỏ ra kiêu ngạo như vậy, cho rằng chồng mình là doanh trưởng Lệ, là muốn làm gì thì làm sao, người khác sợ mày, tao không sợ đâu.”
“Chuyện nào ra chuyện đó, cô nhắc đến lão Lệ nhà tôi làm gì? Chẳng lẽ con của doanh trưởng thì xứng đáng bị người khác vu oan sao?
Nguyễn Tử Mạt không chút nể nang trợn trắng mắt.
Mặc dù Tiểu Bảo có chút bướng bỉnh, nhưng không phải đứa trẻ không nói lý, khóc lóc la lối lung tung, hơn nữa nói một đứa trẻ ba tuổi bắt nạt một đứa trẻ bảy tuổi, ai tin được chứ, đứa bé nhỏ như vậy còn không chịu được một chân của người ta đấy.
“Ai vu khống cho nó, trên tay Tiểu Tường nhà tao vẫn còn dấu răng của nó này, vừa rồi bọn chúng cũng thừa nhận mình đã đánh người, mọi người ở đây đều nghe thấy.”
Dương Xuân Lộ kéo cánh tay không bị thương kia của con trai mình ra, trên cánh tay có một vết răng dính máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất