Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Chương 47: Ấm Ức
Lúc Tiểu Bảo nghe được câu nói phía trước, cả người càng thêm cứng đờ, nhưng sau khi nghe được câu nói phía sau của Nguyễn Tử Mạt, thằng bé mới chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút lo lắng nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt.
Người phụ nữ này không hề tức giận, mà có chút dịu dàng.
Trước đây, mỗi lần thằng bé bị người đánh, người phụ nữ này đều sẽ dùng vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người nhìn về phía nó, mắng nó chỉ biết gây sự, sau đó dùng gậy đánh nó.
Tuy nhiên Tiểu Bảo vẫn mím môi, nhìn Nguyễn Tử Mạt không chịu nói lời nào.
Nguyễn Tử Mạt có chút bất đắc dĩ, bình thường lúc Tiểu Bảo mắng cô là người phụ nữ xấu xa thì rất ồn ào, sao bây giờ đến lúc xảy ra chuyện, lại không nói lời nào rồi.
Khải Khải đứng bên cạnh nhìn thấy Tiểu Bảo không nói lời nào, thằng bé lập tức giơ tay chỉ vào Tiểu Tường đứng đối diện, sốt ruột nói: “Là do anh ta cướp xe nhỏ của Tiểu Bảo, còn mắng mẹ của Tiểu Bảo là giày rách, có quan hệ không đứng đắn với chú khác, nói Tiểu Bảo không phải là con của chú Lệ, Tiểu Bảo mới cắn tay của cậu ta. Tiểu Bảo còn bị cậu tay đẩy ngã trầy cả đầu gối, cháu và Thiến Thiến muốn tiến lên kéo Tiểu Bảo dậy, cậu ta lại đánh chúng cháu, cho nên cháu mới xông lên đánh cậu ta, muốn cướp lại xe nhỏ nhưng cháu đánh không lại cậu ta, cậu ta còn vừa chạy vừa giơ xe nhỏ muốn cháu đuổi theo cướp về, là do bản thân cậu ta không nhìn đường, tự ngã vào trong mương, tự ngã gãy tay, không liên quan gì đến bọn cháu cả.”
Hiện giờ Khải Khải có người lớn bên cạnh, cuối cùng mới dám kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Ăn nói lung tung, thằng nhóc chết tiết còn nhỏ như vậy đã học được nói dối, rõ ràng là do ba đứa chúng mà cấu kết bắt nạt Tiểu Tường nhà tao, Tiểu Tường nhà tao bị thương thành như vậy rồi, còn có thể là giả được sao.”
Vẻ mặt Dương Xuân Lộ hung tợn trừng mắt nhìn Khải Khải, gân cổ hét lên, dáng vẻ như thế muốn lao đến đánh cho thằng bé một trận.
Khải Khải sợ hãi lùi lại phía sau.
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười nhìn về phía Khải Khải: “Khải Khải, cháu nói rất đúng, nếu có người bắt nạt cháu, cháu cần phải chống trả lại, tránh lần sau người ta lại đến bắt nạt cháu.”
Sự sợ hãi trên mặt của Khải Khải nghe vậy cũng biến mất.
Nguyễn Tử Mạt kéo ống quần của Tiểu Bảo lên, quả nhiên nhìn thấy hai đầu gối bị trầy xước chảy máu, còn sưng lên, làn da của thằng bé rất trắng, cho nên vết thương trông rất ghê người.
Mọi người nhìn thấy vết thương trên đùi gối của Tiểu Bảo, cũng phần nào tin tưởng lời nói của Khải Khải, mặc dù đứa trẻ Khải Khải này có chút nghịch ngợm, nhưng thằng bé chưa bao giờ nói dối.
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy vết thương này, trong lòng lập tức nổi giận, đứa trẻ được cô nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp như vậy, lại bị người khác đánh bị thương.
Đầu tiên cô khẽ an ủi Tiểu Bảo, xoa đầu thằng bé nói: “Tiểu Bảo giỏi lắm, con làm rất đúng.”
Lúc này nước mắt của Tiểu Bảo mới rơi xuống, thằng bé kìm nén lâu như vậy, lúc này mới dám uất ức khóc lên thành tiếng.
Người phụ nữ này không hề tức giận, mà có chút dịu dàng.
Trước đây, mỗi lần thằng bé bị người đánh, người phụ nữ này đều sẽ dùng vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người nhìn về phía nó, mắng nó chỉ biết gây sự, sau đó dùng gậy đánh nó.
Tuy nhiên Tiểu Bảo vẫn mím môi, nhìn Nguyễn Tử Mạt không chịu nói lời nào.
Nguyễn Tử Mạt có chút bất đắc dĩ, bình thường lúc Tiểu Bảo mắng cô là người phụ nữ xấu xa thì rất ồn ào, sao bây giờ đến lúc xảy ra chuyện, lại không nói lời nào rồi.
Khải Khải đứng bên cạnh nhìn thấy Tiểu Bảo không nói lời nào, thằng bé lập tức giơ tay chỉ vào Tiểu Tường đứng đối diện, sốt ruột nói: “Là do anh ta cướp xe nhỏ của Tiểu Bảo, còn mắng mẹ của Tiểu Bảo là giày rách, có quan hệ không đứng đắn với chú khác, nói Tiểu Bảo không phải là con của chú Lệ, Tiểu Bảo mới cắn tay của cậu ta. Tiểu Bảo còn bị cậu tay đẩy ngã trầy cả đầu gối, cháu và Thiến Thiến muốn tiến lên kéo Tiểu Bảo dậy, cậu ta lại đánh chúng cháu, cho nên cháu mới xông lên đánh cậu ta, muốn cướp lại xe nhỏ nhưng cháu đánh không lại cậu ta, cậu ta còn vừa chạy vừa giơ xe nhỏ muốn cháu đuổi theo cướp về, là do bản thân cậu ta không nhìn đường, tự ngã vào trong mương, tự ngã gãy tay, không liên quan gì đến bọn cháu cả.”
Hiện giờ Khải Khải có người lớn bên cạnh, cuối cùng mới dám kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Ăn nói lung tung, thằng nhóc chết tiết còn nhỏ như vậy đã học được nói dối, rõ ràng là do ba đứa chúng mà cấu kết bắt nạt Tiểu Tường nhà tao, Tiểu Tường nhà tao bị thương thành như vậy rồi, còn có thể là giả được sao.”
Vẻ mặt Dương Xuân Lộ hung tợn trừng mắt nhìn Khải Khải, gân cổ hét lên, dáng vẻ như thế muốn lao đến đánh cho thằng bé một trận.
Khải Khải sợ hãi lùi lại phía sau.
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười nhìn về phía Khải Khải: “Khải Khải, cháu nói rất đúng, nếu có người bắt nạt cháu, cháu cần phải chống trả lại, tránh lần sau người ta lại đến bắt nạt cháu.”
Sự sợ hãi trên mặt của Khải Khải nghe vậy cũng biến mất.
Nguyễn Tử Mạt kéo ống quần của Tiểu Bảo lên, quả nhiên nhìn thấy hai đầu gối bị trầy xước chảy máu, còn sưng lên, làn da của thằng bé rất trắng, cho nên vết thương trông rất ghê người.
Mọi người nhìn thấy vết thương trên đùi gối của Tiểu Bảo, cũng phần nào tin tưởng lời nói của Khải Khải, mặc dù đứa trẻ Khải Khải này có chút nghịch ngợm, nhưng thằng bé chưa bao giờ nói dối.
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy vết thương này, trong lòng lập tức nổi giận, đứa trẻ được cô nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp như vậy, lại bị người khác đánh bị thương.
Đầu tiên cô khẽ an ủi Tiểu Bảo, xoa đầu thằng bé nói: “Tiểu Bảo giỏi lắm, con làm rất đúng.”
Lúc này nước mắt của Tiểu Bảo mới rơi xuống, thằng bé kìm nén lâu như vậy, lúc này mới dám uất ức khóc lên thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất