Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi
Chương 22
12/11/2022
Tiêu Sở Dịch tốn thời gian rất lâu để suy nghĩ về vấn đề mới nói trong điện thoại ——
Tiểu bạch kiểm mà ba mẹ cậu hiểu lầm rốt cuộc là ai?
Bên cạnh cậu có loại người này tồn tại sao?
Còn nữa, cậu trong mắt ba mẹ rốt cuộc là loại hình tượng cặn bã gì vậy?
Sau đó có một ngày cậu ngẫu nhiên gặp được Thịnh Dư Hàng ở tầng dưới của một căn hộ, cậu rốt cuộc cũng phản ứng lại.
"Thầy Tiêu." Thanh âm quen thuộc vang lên từ xa đến gần, "Thật trùng hợp."
Tiêu Sở Dịch quay đầu lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt Thịnh Dư Hàng, không khỏi híp híp mắt.
Người nào đó dạo này thường xuyên xuất hiện với dáng vẻ tuấn tú, lời nói dịu dàng, thoạt nhìn chính là tiêu chuẩn của một thanh niên tốt.
Muốn nói khoảng thời gian này bên cạnh cậu ai có thể bị xem là đối tượng bị bao nuôi, thì cái người hiền lành này có vẻ chính là ứng cử viên sáng giá nhất.
Chỉ là...
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì vị đại lão thẳng thắn phóng khoáng này cũng không giống với "Tiểu bạch kiểm" đi.
Chà, gương mặt kia có lẽ có thể miễn cưỡng được tính vào nhỉ.
Mặc dù lớn lên đã được bao quanh bởi nhiều những mỹ nam, mỹ nữ nhưng Tiêu Sở Dịch phải thừa nhận rằng xét về ngoại hình và khí chất thì ít ai có thể vượt qua được Thịnh Dư Hàng.
Nếu nói theo kiểu cháu gái nhỏ của cậu, đại khái chính là "Không tiến vào giới giải trí đúng thật là uổng công cho gương mặt có giá trị nhan sắc nghịch thiên này".
Thấy ánh mắt Tiêu Sở Dịch càng ngày càng quỷ dị, nụ cười trên mặt Thịnh Dư Hàng không khỏi cứng đờ trong chớp mắt.
"Thầy Tiêu?"
"A, Thịnh tổng." Tiêu Sở Dịch chớp mắt, hoàn hồn nói, "Thật trùng hợp."
Thịnh Dư Hàng cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Lại lạc đường sao?"
Tiêu Sở Dịch sờ mũi một cái, ngẩng đầu nhìn lên trời, có chút xấu hổ nói: "Coi như thế đi."
Thịnh Dư Hàng cười cười: "Có muốn tôi đưa cậu về không?"
Tiêu Sở Dịch lắc đầu chỉ vào tờ quảng cáo thông báo cho thuê trước mặt "Không cần, tôi muốn xem căn hộ cho thuê ở đây trước."
Thịnh Dư Hàng nhìn lướt qua, nói tiếp: "Tôi đi cùng cậu."
Tiêu Sở Dịch được thương mà sợ nhìn Thịnh Dư Hàng một cái, giống như có chút kinh ngạc với sự nhiệt tình của anh: "Sẽ không quấy rầy anh đi?"
Ngoài ý muốn đúng là ngoài ý muốn, Thịnh Dư Hàng là một người tốt, nhưng có thể thấy được bản chất anh rất xa cách với người khác, ngay từ lần gặp đầu tiên đã có thể thấy rõ.
Chỉ là bọn họ về sau đụng vào nhiều lần, cũng chỉ có thể nói là trùng hợp, duy trì mặt mũi hài hòa là chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu nói bọn họ có quan hệ rất sâu thì cậu cũng không khỏi quá tự mình đa tình đi.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, nên duy trì khoảng cách là tốt rồi.
"Sẽ không, hôm nay là cuối tuần nên tôi được nghỉ." Thịnh Dư Hàng theo sau Tiêu Sở Dịch, giải thích nói, "Cứ coi như là báo đáp đi —— gần đây Giáng Hà ngoan ngoãn hơn rất nhiều."
Nghĩ đến cháu trai nhỏ đang vùi đầu vào đống bài tập toán và bản kiểm điểm ở nhà, Thịnh Dư Hàng không có chút đồng tình nào mà cong khóe miệng.
Dù mấy ngày nay đứa cháu nhỏ bị thầy giáo mới làm choáng váng, cả người trở nên uể oải, nhưng không thể phủ nhận rằng so với trước kia nhóc thường xuyên đánh nhau, trốn học và làm những việc khác thì bây giờ đáng yêu hơn rất nhiều.
Cảm ơn trời, cảm ơn thầy Tiêu thiên sứ.
Nhắc đến Thịnh Giáng Hà, Tiêu Sở Dịch lập tức hiểu ra, không khỏi đồng tình liếc mắt nhìn Thịnh Dư Hàng.
Từ vụ việc lần trước của Trình Tư Gia, Thịnh Giáng Hà đã ngoan ngoãn được mấy ngày.
Chẳng qua bản chất ác ma nhỏ sẽ không dễ dàng thay đổi như thế, không được mấy ngày nữa nó lại ở trong bóng tối náo lên nữa cho coi.
Những đứa nhóc đã tận mắt nhìn thấy giá trị vũ lực của Tiêu Sở Dịch, tự nhiên sẽ không chọn cứng đối cứng, mà bắt đầu ở trong lớp học gây chuyện.
Hơn một nửa học sinh trong lớp học là những học sinh cực kỳ thông minh, cho dù cả ngày không học cũng có thể thi xếp vào hàng top, và Thịnh Giáng Hà, người thừa hưởng chỉ số IQ của bố và mẹ là nhà khoa học, càng là một trong những học sinh nổi bật đó.
Đối mặt với "Ân nhân cứu mạng" của mình, Thịnh Giáng Hà cũng có thể làm khó, chứ đừng nói đến cách đối đãi của nó với những giáo viên khác.
Nhớ lại những gì Thịnh Dư Hàng từng nói, hiển nhiên là cháu trai nhỏ của anh ở nhà chắc là cũng không ngoan ngoãn mấy.
Có con thực sự rất khổ.
Nhất là những đứa trẻ nghịch ngợm như Thịnh Giáng Hà.
Làm một giáo viên đơn giản thô bạo, khi nội dung trong sách giáo khoa loại BB của Thịnh Giáng Hà quá đơn giản, Tiêu Sở Dịch sẽ trực tiếp đem một số sách nâng cao cùng sách loại C đập lên đầu nhóc con này.
—— tất cả những thứ đó đều được đào ra từ trong sách giáo khoa đại học cậu thuận tay lục ra lúc dọn nhà, đủ để lừa gạt một đứa trẻ cấp hai.
Không phải cảm thấy nội dung bên trong sách giáo khoa quá đơn giản sao? Đây, đưa thêm đồ ngon tới cho ăn luôn.
Thịnh Giáng Hà là đứa nhóc thích khoe khoang khoác lác, kiêu ngạo và sĩ diện cực kỳ, liền ôm lấy sách và đồ ăn ngon mà thầy Tiêu đã chuẩn bị —— bài tập thêm, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn được mấy ngày.
Từ việc gây sự ở trên lớp đổi thành ôm lấy bài tập về nhà vò đầu bứt tóc, nhóc còn phải bù đầu với bản kiểm điểm bảy ngàn chữ*.
*Hình như chỗ này hơi sai sai, nếu tui nhớ không lầm là chỉ có ba ngàn chữ thôi mà ta?
Khi cậu nhóc này cả ngày không nghĩ đến chuyện gây sự nữa, Thịnh Dư Hàng cũng được thanh tịnh, từ đó liền coi thầy Tiêu là Thiên sứ hạ phàm cứu vớt chúng sinh.
Đương nhiên, loại lời này chỉ có thể thầm nghĩ, không thể nói ra.
Khi hai người bước lên lầu chỗ quảng cáo cho thuê, thì đụng phải chủ nhà cho thuê và một người phụ nữ trẻ bước ra từ căn hộ đó đang cười nói vui vẻ.
"Được, vậy ngày mai tôi liền chuyển tới."
Khi giọng nói của người phụ nữ kết thúc, liền giết chết mong muốn thuê nhà của Tiêu Sở Dịch.
Hai người dừng lại ở khúc ngoặc của cầu thang, lùi về sau để cho chủ nhà cùng người phụ nữ xuống lầu trước.
Tiêu Sở Dịch thở dài: "Xem ra tôi đến không đúng lúc."
Thịnh Dư Hàng móc điện thoại di động ra, vừa cúi đầu nhìn, vừa nói: "Cậu không phải đang ở ký túc xá trường học sao? Sao lại chạy đến đây thuê nhà?"
Tiêu Sở Dịch dựa vào lan can, hơi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ trên lối đi, giọng điệu bi thương như nhớ lại chuyện cũ: "Ba mẹ tôi nói phải tới thăm tôi..."
Sau khi nghe được tin tức ba mẹ muốn tới từ Chu Tiêu, phản ứng đầu tiên của Tiêu Sở Dịch không phải là suy nghĩ xem tiểu bạch kiểm kia là ai, mà là đổi ký túc xá.
Trường học này là một trường tư nhân nổi tiếng, giáo viên được trả lương cao và phúc lợi rất tốt, thứ duy nhất đáng để lên án chính là vấn đề ký túc xá.
Đoán chừng có rất ít giáo viên xập xệ đến mức muốn ở phòng đơn trong trường học, cho nên ký túc xá của giáo viên được xây cực kỳ qua loa.
Căn phòng đơn nhỏ được trang bị một phòng tắm, điện thường xuyên bị cắt hàng đêm, không có điều hòa và máy sưởi ấm, cộng với một chiếc giường nhỏ chỉ đủ để cho một người đàn ông trưởng thành xoay người.
Ưu điểm duy nhất chính là sạch sẽ gọn gàng, và miễn phí.
Tiêu Sở Dịch có thể sống ở bất cứ đâu, cũng không quan tâm nhiều lắm đến tiện nghi bên ngoài.
Hơn nữa, căn hộ mà nguyên chủ ở còn tồi tệ hơn cả ký túc xá của trường, so sánh ra thì ký túc xá của trường đã được coi là môi trường khá tốt rồi.
Nhưng điều kiện tiên quyết của những điều này là chỉ có cậu một mình một người.
Trước khi đến thành phố B, nguyên chủ là một thiếu gia tiêu chuẩn giàu có.
Chưa kể xe thể thao được cất trong nhà kho, đi chơi có tài xế, dù chỉ đi ăn nhẹ, du lịch thì ít nhất cũng phải đi khách sạn năm sao.
Được sống một cuộc sống xa hoa như vậy khi còn nhỏ hiển nhiên không thể thiếu sự cưng chiều của ba mẹ.
Ba Tiêu mẹ Tiêu nhìn chung rất tốt, nhưng lại có thái độ cưng chiều và mong muốn bảo vệ cậu con trai nhỏ quá mức.
Cho dù bọn họ đã trở mặt nhau vì Thẩm Bích Tiêu, nhưng đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được ba Tiêu và mẹ Tiêu đã lo lắng và bất đắc dĩ đến nhường nào.
Tất cả mọi người đều cho rằng chỉ cần Tiêu Sở Dịch về nhà, chỉ trong vài giây đồng hồ, ba mẹ của cậu liền có thể tha thứ cho cậu ngay lập tức.
Tiêu Sở Dịch cũng cho là như vậy.
Nhưng... vấn đề lại nằm ở đây.
Không nói đến ba Tiêu tính tình hay nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, mẹ Tiêu là người cực kỳ yêu thương con trai mình, bản thân bà cũng là thiên kim đại tiểu thư phú quý từ bé đến lớn, nếu để cho bà nhìn thấy nơi nguyên chủ ở những năm này, có lẽ bà sẽ khóc to một trận mất.
Trong mắt mẹ Tiêu, căn nhà cho thuê đổ nát kia có thể còn không bằng cái ổ chó.
Bỏ qua chuyện tiểu bạch kiểm sang một bên, Tiêu Sở Dịch đã cảm thấy da đầu tê dại khi tưởng tượng ra phản ứng của ba mẹ Tiêu khi nhìn thấy ký túc xá của cậu.
Vì vậy, ngay khi rảnh rỗi, cậu lập tức lao ra tìm nhà mới và chuẩn bị dọn ra ngoài.
Nhờ tài sản hàng tỷ của nhà họ Tiêu, ba mẹ Tiêu một ngày bận đến trăm công nghìn việc, tạm thời có thể kìm chân bọn họ bay tới để cho cậu có một chút thời gian.
Nhưng cũng sẽ không kéo dài được bao lâu.
"... Lúc đầu tôi đã hẹn trước một cái chung cư môi giới vào ngày hôm nay, nhưng lại bị tắc đường, cho nên mới xuống xe, ai mà ngờ được tôi vừa xuống xe liền đi nhầm đường, vừa lúc thấy tấm quảng cáo cho thuê nhà ở đây. Cho nên liền..."
"Phốc —— "
Tiêu Sở Dịch liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh đang dùng ngón tay che lại cái miệng đang nhếch mép cười, buồn bực nói: "Muốn cười thì cứ cười đi."
Bởi vì việc dân mù đường bị chế giễu như này, cậu đã tập mãi thành quen.
"Khụ khụ." Thịnh Dư Hàng nhếch mép cười hai tiếng liền ổn định lại, nói "Vậy là còn chưa tìm được nhà cho thuê thích hợp sao?"
"Ừm, tìm được mấy nhà, hoặc là vị trí quá xa, hoặc là bên trong phòng quá loạn hoặc là quá nhỏ, không có cái nào phù hợp hết."
"Vậy cậu cảm thấy nơi này thế nào?" Thịnh Dư Hàng chỉ vào khu chung cư nơi anh ở, "Tôi sống ở tòa nhà bên cạnh, cũng không khác gì nơi này lắm. Còn được bố trí khá tốt, hoàn cảnh không tệ. Cách trường học cũng không xa."
"Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà ——" Tiêu Sở Dịch hất cằm ra hiệu với cánh cửa vừa bị chủ nhà đóng lại, "Hình như không còn chủ nhà cho thuê nữa."
"Không sao, nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu tìm."
Tiêu Sở Dịch ngạc nhiên: "Anh biết ai cho thuê sao?"
"Không biết." Thịnh Dư Hàng ngẩng đầu cười với cậu một cái, giọng điệu hiền hoà và dịu dàng, "Tuy nhiên, mấy tòa nhà này đều là của tôi. Phần lớn đều không bán. Tôi có thể tìm cho cậu một cái thích hợp. Cậu muốn cái nào có thể tùy ý chọn."
Tiêu Sở Dịch: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Không ai có thể chống lại ma lực của "tùy ý chọn" (bu)
——————————
Tui đang suy nghĩ rằng say này hai người yêu nhau thì để xưng hô như nào mới hợp đây? Tôi-em hay Anh-em giờ?
Nay tui bắt đầu bận bù đầu rồi á, thi giữa kỳ xong chưa nghỉ được bao nhiêu thì lại bận bù đầu rồi (╥﹏╥)
Mọi người cho tui hỏi làm sao để có thể bình luận từng đoạn với, tui bị mù công nghệ •́ ‿ ,•̀
Tiêu Sở Dịch tốn thời gian rất lâu để suy nghĩ về vấn đề mới nói trong điện thoại ——
Tiểu bạch kiểm mà ba mẹ cậu hiểu lầm rốt cuộc là ai?
Bên cạnh cậu có loại người này tồn tại sao?
Còn nữa, cậu trong mắt ba mẹ rốt cuộc là loại hình tượng cặn bã gì vậy?
Sau đó có một ngày cậu ngẫu nhiên gặp được Thịnh Dư Hàng ở tầng dưới của một căn hộ, cậu rốt cuộc cũng phản ứng lại.
"Thầy Tiêu." Thanh âm quen thuộc vang lên từ xa đến gần, "Thật trùng hợp."
Tiêu Sở Dịch quay đầu lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt Thịnh Dư Hàng, không khỏi híp híp mắt.
Người nào đó dạo này thường xuyên xuất hiện với dáng vẻ tuấn tú, lời nói dịu dàng, thoạt nhìn chính là tiêu chuẩn của một thanh niên tốt.
Muốn nói khoảng thời gian này bên cạnh cậu ai có thể bị xem là đối tượng bị bao nuôi, thì cái người hiền lành này có vẻ chính là ứng cử viên sáng giá nhất.
Chỉ là...
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì vị đại lão thẳng thắn phóng khoáng này cũng không giống với "Tiểu bạch kiểm" đi.
Chà, gương mặt kia có lẽ có thể miễn cưỡng được tính vào nhỉ.
Mặc dù lớn lên đã được bao quanh bởi nhiều những mỹ nam, mỹ nữ nhưng Tiêu Sở Dịch phải thừa nhận rằng xét về ngoại hình và khí chất thì ít ai có thể vượt qua được Thịnh Dư Hàng.
Nếu nói theo kiểu cháu gái nhỏ của cậu, đại khái chính là "Không tiến vào giới giải trí đúng thật là uổng công cho gương mặt có giá trị nhan sắc nghịch thiên này".
Thấy ánh mắt Tiêu Sở Dịch càng ngày càng quỷ dị, nụ cười trên mặt Thịnh Dư Hàng không khỏi cứng đờ trong chớp mắt.
"Thầy Tiêu?"
"A, Thịnh tổng." Tiêu Sở Dịch chớp mắt, hoàn hồn nói, "Thật trùng hợp."
Thịnh Dư Hàng cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Lại lạc đường sao?"
Tiêu Sở Dịch sờ mũi một cái, ngẩng đầu nhìn lên trời, có chút xấu hổ nói: "Coi như thế đi."
Thịnh Dư Hàng cười cười: "Có muốn tôi đưa cậu về không?"
Tiêu Sở Dịch lắc đầu chỉ vào tờ quảng cáo thông báo cho thuê trước mặt "Không cần, tôi muốn xem căn hộ cho thuê ở đây trước."
Thịnh Dư Hàng nhìn lướt qua, nói tiếp: "Tôi đi cùng cậu."
Tiêu Sở Dịch được thương mà sợ nhìn Thịnh Dư Hàng một cái, giống như có chút kinh ngạc với sự nhiệt tình của anh: "Sẽ không quấy rầy anh đi?"
Ngoài ý muốn đúng là ngoài ý muốn, Thịnh Dư Hàng là một người tốt, nhưng có thể thấy được bản chất anh rất xa cách với người khác, ngay từ lần gặp đầu tiên đã có thể thấy rõ.
Chỉ là bọn họ về sau đụng vào nhiều lần, cũng chỉ có thể nói là trùng hợp, duy trì mặt mũi hài hòa là chuyện đương nhiên.
Nhưng nếu nói bọn họ có quan hệ rất sâu thì cậu cũng không khỏi quá tự mình đa tình đi.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, nên duy trì khoảng cách là tốt rồi.
"Sẽ không, hôm nay là cuối tuần nên tôi được nghỉ." Thịnh Dư Hàng theo sau Tiêu Sở Dịch, giải thích nói, "Cứ coi như là báo đáp đi —— gần đây Giáng Hà ngoan ngoãn hơn rất nhiều."
Nghĩ đến cháu trai nhỏ đang vùi đầu vào đống bài tập toán và bản kiểm điểm ở nhà, Thịnh Dư Hàng không có chút đồng tình nào mà cong khóe miệng.
Dù mấy ngày nay đứa cháu nhỏ bị thầy giáo mới làm choáng váng, cả người trở nên uể oải, nhưng không thể phủ nhận rằng so với trước kia nhóc thường xuyên đánh nhau, trốn học và làm những việc khác thì bây giờ đáng yêu hơn rất nhiều.
Cảm ơn trời, cảm ơn thầy Tiêu thiên sứ.
Nhắc đến Thịnh Giáng Hà, Tiêu Sở Dịch lập tức hiểu ra, không khỏi đồng tình liếc mắt nhìn Thịnh Dư Hàng.
Từ vụ việc lần trước của Trình Tư Gia, Thịnh Giáng Hà đã ngoan ngoãn được mấy ngày.
Chẳng qua bản chất ác ma nhỏ sẽ không dễ dàng thay đổi như thế, không được mấy ngày nữa nó lại ở trong bóng tối náo lên nữa cho coi.
Những đứa nhóc đã tận mắt nhìn thấy giá trị vũ lực của Tiêu Sở Dịch, tự nhiên sẽ không chọn cứng đối cứng, mà bắt đầu ở trong lớp học gây chuyện.
Hơn một nửa học sinh trong lớp học là những học sinh cực kỳ thông minh, cho dù cả ngày không học cũng có thể thi xếp vào hàng top, và Thịnh Giáng Hà, người thừa hưởng chỉ số IQ của bố và mẹ là nhà khoa học, càng là một trong những học sinh nổi bật đó.
Đối mặt với "Ân nhân cứu mạng" của mình, Thịnh Giáng Hà cũng có thể làm khó, chứ đừng nói đến cách đối đãi của nó với những giáo viên khác.
Nhớ lại những gì Thịnh Dư Hàng từng nói, hiển nhiên là cháu trai nhỏ của anh ở nhà chắc là cũng không ngoan ngoãn mấy.
Có con thực sự rất khổ.
Nhất là những đứa trẻ nghịch ngợm như Thịnh Giáng Hà.
Làm một giáo viên đơn giản thô bạo, khi nội dung trong sách giáo khoa loại BB của Thịnh Giáng Hà quá đơn giản, Tiêu Sở Dịch sẽ trực tiếp đem một số sách nâng cao cùng sách loại C đập lên đầu nhóc con này.
—— tất cả những thứ đó đều được đào ra từ trong sách giáo khoa đại học cậu thuận tay lục ra lúc dọn nhà, đủ để lừa gạt một đứa trẻ cấp hai.
Không phải cảm thấy nội dung bên trong sách giáo khoa quá đơn giản sao? Đây, đưa thêm đồ ngon tới cho ăn luôn.
Thịnh Giáng Hà là đứa nhóc thích khoe khoang khoác lác, kiêu ngạo và sĩ diện cực kỳ, liền ôm lấy sách và đồ ăn ngon mà thầy Tiêu đã chuẩn bị —— bài tập thêm, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn được mấy ngày.
Từ việc gây sự ở trên lớp đổi thành ôm lấy bài tập về nhà vò đầu bứt tóc, nhóc còn phải bù đầu với bản kiểm điểm bảy ngàn chữ*.
*Hình như chỗ này hơi sai sai, nếu tui nhớ không lầm là chỉ có ba ngàn chữ thôi mà ta?
Khi cậu nhóc này cả ngày không nghĩ đến chuyện gây sự nữa, Thịnh Dư Hàng cũng được thanh tịnh, từ đó liền coi thầy Tiêu là Thiên sứ hạ phàm cứu vớt chúng sinh.
Đương nhiên, loại lời này chỉ có thể thầm nghĩ, không thể nói ra.
Khi hai người bước lên lầu chỗ quảng cáo cho thuê, thì đụng phải chủ nhà cho thuê và một người phụ nữ trẻ bước ra từ căn hộ đó đang cười nói vui vẻ.
"Được, vậy ngày mai tôi liền chuyển tới."
Khi giọng nói của người phụ nữ kết thúc, liền giết chết mong muốn thuê nhà của Tiêu Sở Dịch.
Hai người dừng lại ở khúc ngoặc của cầu thang, lùi về sau để cho chủ nhà cùng người phụ nữ xuống lầu trước.
Tiêu Sở Dịch thở dài: "Xem ra tôi đến không đúng lúc."
Thịnh Dư Hàng móc điện thoại di động ra, vừa cúi đầu nhìn, vừa nói: "Cậu không phải đang ở ký túc xá trường học sao? Sao lại chạy đến đây thuê nhà?"
Tiêu Sở Dịch dựa vào lan can, hơi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ trên lối đi, giọng điệu bi thương như nhớ lại chuyện cũ: "Ba mẹ tôi nói phải tới thăm tôi..."
Sau khi nghe được tin tức ba mẹ muốn tới từ Chu Tiêu, phản ứng đầu tiên của Tiêu Sở Dịch không phải là suy nghĩ xem tiểu bạch kiểm kia là ai, mà là đổi ký túc xá.
Trường học này là một trường tư nhân nổi tiếng, giáo viên được trả lương cao và phúc lợi rất tốt, thứ duy nhất đáng để lên án chính là vấn đề ký túc xá.
Đoán chừng có rất ít giáo viên xập xệ đến mức muốn ở phòng đơn trong trường học, cho nên ký túc xá của giáo viên được xây cực kỳ qua loa.
Căn phòng đơn nhỏ được trang bị một phòng tắm, điện thường xuyên bị cắt hàng đêm, không có điều hòa và máy sưởi ấm, cộng với một chiếc giường nhỏ chỉ đủ để cho một người đàn ông trưởng thành xoay người.
Ưu điểm duy nhất chính là sạch sẽ gọn gàng, và miễn phí.
Tiêu Sở Dịch có thể sống ở bất cứ đâu, cũng không quan tâm nhiều lắm đến tiện nghi bên ngoài.
Hơn nữa, căn hộ mà nguyên chủ ở còn tồi tệ hơn cả ký túc xá của trường, so sánh ra thì ký túc xá của trường đã được coi là môi trường khá tốt rồi.
Nhưng điều kiện tiên quyết của những điều này là chỉ có cậu một mình một người.
Trước khi đến thành phố B, nguyên chủ là một thiếu gia tiêu chuẩn giàu có.
Chưa kể xe thể thao được cất trong nhà kho, đi chơi có tài xế, dù chỉ đi ăn nhẹ, du lịch thì ít nhất cũng phải đi khách sạn năm sao.
Được sống một cuộc sống xa hoa như vậy khi còn nhỏ hiển nhiên không thể thiếu sự cưng chiều của ba mẹ.
Ba Tiêu mẹ Tiêu nhìn chung rất tốt, nhưng lại có thái độ cưng chiều và mong muốn bảo vệ cậu con trai nhỏ quá mức.
Cho dù bọn họ đã trở mặt nhau vì Thẩm Bích Tiêu, nhưng đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được ba Tiêu và mẹ Tiêu đã lo lắng và bất đắc dĩ đến nhường nào.
Tất cả mọi người đều cho rằng chỉ cần Tiêu Sở Dịch về nhà, chỉ trong vài giây đồng hồ, ba mẹ của cậu liền có thể tha thứ cho cậu ngay lập tức.
Tiêu Sở Dịch cũng cho là như vậy.
Nhưng... vấn đề lại nằm ở đây.
Không nói đến ba Tiêu tính tình hay nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, mẹ Tiêu là người cực kỳ yêu thương con trai mình, bản thân bà cũng là thiên kim đại tiểu thư phú quý từ bé đến lớn, nếu để cho bà nhìn thấy nơi nguyên chủ ở những năm này, có lẽ bà sẽ khóc to một trận mất.
Trong mắt mẹ Tiêu, căn nhà cho thuê đổ nát kia có thể còn không bằng cái ổ chó.
Bỏ qua chuyện tiểu bạch kiểm sang một bên, Tiêu Sở Dịch đã cảm thấy da đầu tê dại khi tưởng tượng ra phản ứng của ba mẹ Tiêu khi nhìn thấy ký túc xá của cậu.
Vì vậy, ngay khi rảnh rỗi, cậu lập tức lao ra tìm nhà mới và chuẩn bị dọn ra ngoài.
Nhờ tài sản hàng tỷ của nhà họ Tiêu, ba mẹ Tiêu một ngày bận đến trăm công nghìn việc, tạm thời có thể kìm chân bọn họ bay tới để cho cậu có một chút thời gian.
Nhưng cũng sẽ không kéo dài được bao lâu.
"... Lúc đầu tôi đã hẹn trước một cái chung cư môi giới vào ngày hôm nay, nhưng lại bị tắc đường, cho nên mới xuống xe, ai mà ngờ được tôi vừa xuống xe liền đi nhầm đường, vừa lúc thấy tấm quảng cáo cho thuê nhà ở đây. Cho nên liền..."
"Phốc —— "
Tiêu Sở Dịch liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh đang dùng ngón tay che lại cái miệng đang nhếch mép cười, buồn bực nói: "Muốn cười thì cứ cười đi."
Bởi vì việc dân mù đường bị chế giễu như này, cậu đã tập mãi thành quen.
"Khụ khụ." Thịnh Dư Hàng nhếch mép cười hai tiếng liền ổn định lại, nói "Vậy là còn chưa tìm được nhà cho thuê thích hợp sao?"
"Ừm, tìm được mấy nhà, hoặc là vị trí quá xa, hoặc là bên trong phòng quá loạn hoặc là quá nhỏ, không có cái nào phù hợp hết."
"Vậy cậu cảm thấy nơi này thế nào?" Thịnh Dư Hàng chỉ vào khu chung cư nơi anh ở, "Tôi sống ở tòa nhà bên cạnh, cũng không khác gì nơi này lắm. Còn được bố trí khá tốt, hoàn cảnh không tệ. Cách trường học cũng không xa."
"Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà ——" Tiêu Sở Dịch hất cằm ra hiệu với cánh cửa vừa bị chủ nhà đóng lại, "Hình như không còn chủ nhà cho thuê nữa."
"Không sao, nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu tìm."
Tiêu Sở Dịch ngạc nhiên: "Anh biết ai cho thuê sao?"
"Không biết." Thịnh Dư Hàng ngẩng đầu cười với cậu một cái, giọng điệu hiền hoà và dịu dàng, "Tuy nhiên, mấy tòa nhà này đều là của tôi. Phần lớn đều không bán. Tôi có thể tìm cho cậu một cái thích hợp. Cậu muốn cái nào có thể tùy ý chọn."
Tiêu Sở Dịch: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Không ai có thể chống lại ma lực của "tùy ý chọn" (bu)
——————————
Tui đang suy nghĩ rằng say này hai người yêu nhau thì để xưng hô như nào mới hợp đây? Tôi-em hay Anh-em giờ?
Nay tui bắt đầu bận bù đầu rồi á, thi giữa kỳ xong chưa nghỉ được bao nhiêu thì lại bận bù đầu rồi (╥﹏╥)
Mọi người cho tui hỏi làm sao để có thể bình luận từng đoạn với, tui bị mù công nghệ •́ ‿ ,•̀
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất