Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 9: Chẳng hiểu được lòng anh (9)

Trước Sau
Hệ thống không thèm tốn công đôi co vấn đề này với hắn, nó hỏi một câu mấu chốt: "Trần Nhược đã kiện cậu ra tòa rồi, không có ba mẹ ai sẽ trả tiền bồi thường cho cậu?"

Với người chỉ biết ăn chơi sa đọa như Trương Viễn Hoài, cũng như Lý Khiêm thì có bao nhiêu tiền trong tay chứ?

Hệ thống không hiểu lúc này hắn cãi nhau với ba mẹ làm gì?

Trương Viễn Hoài ngoan cố: "Không có tiền của họ thì sao? Tao gây ra chuyện lớn như vậy, ổng bả chắc chắn sẽ vì danh dự mà trục xuất tao đi, hừ tao cũng *éo cần. Lệnh triệu tập kéo dài được bao nhiêu thì kéo, đợi tao trả thù xong sẽ lập tức rời khỏi thế giới này, ai cũng đừng hòng bắt tao chịu thiệt!"

Hệ thống kinh ngạc: "Đến bây giờ mà cậu còn muốn trả thù?"

Trương Viễn Hoài cho là hiển nhiên, hỏi ngược lại: "Tại sao tao không được trả thù? Người ta đâm tao một nhát, tao phải trả lại mười đao!"

Còn phải hỏi? Người ta có năng lực mới nói câu này, cậu có sao?

Trương Viễn Hoài nằm trên giường không làm gì cả một ngày trời, chán đến nổi ngủ quên.

Trong lúc an giấc, chuông điện thoại vang lên không ngừng, cuối cùng ép hắn phải tỉnh dậy.

Cái tên 'Trình ngụy đạo đức' hiển thị trên màn hình, đã nhỡ hơn mười hai cuộc gọi.

"Kiên nhẫn phết!"

Trương Viễn Hoài vừa mắng vừa kéo danh bạ ra tìm số hắn *block*

Mấy ngày tiếp theo, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, hắn nhàn hạ đến mức tăng cân.

Hệ thống nhìn không nổi phải mắng: "Cậu là heo hả?"

Gây chuyện lớn như vậy còn có thể bình thản thong thả, có khác gì con heo chỉ biết ăn ăn ăn đâu?

Trương Viễn Hoài mở tủ lạnh, đang phân vân chọn kem vị nào: "Tao đang đợi thời cơ."

Hệ thống còn chưa kịp hỏi hắn lại muốn chết bằng cách nào thì hắn đã tự lẩm bẩm: "Kì lạ sao đến bây giờ vẫn chưa có lệnh triệu tập nữa? Còn ông bà già kia sao vẫn để tao an ổn trong nhà vậy cà?"

Những ngày này trong nhà có vẻ ồn ào, nhưng tình hình hai bên vẫn còn khá căng thẳng, gặp mặt đều tránh nên Trương Viễn Hoài không biết họ đang làm gì.

Hệ thống: "..."



Nó rất muốn hóa thực thể để cào vào mặt ngu cố chấp của kí chủ ba phát.

Sao đến bây giờ hắn vẫn nghĩ họ sẽ đuổi hắn vậy? Có người làm ba mẹ nào nỡ lòng làm chuyện đó?

Nó tốt bụng tiết lộ: "Ba mẹ cậu đã gặp riêng Trần Nhược để xin hòa giải rồi, chỉ cần bồi thường theo luật thì cậu không cần phải hầu tòa."

Hệ thống tưởng kí chủ sẽ lại bày ra bộ mặt khinh bỉ thiếu đòn, mắng một câu "Lo chuyện bao đồng" rồi quẳng ra sao đầu. Chẳng ngờ vẻ mặt của hắn hoàn toàn không như dự đoán của nó.

Trương Viễn Hoài ngơ ngác đắn đo giùm: "Nhưng số tiền đó rất lớn..."

Hệ thống không hiểu ý hắn: "Đúng vậy, căn biệt thự này cũng đã rao bán để đền tiền rồi. Nhưng có khổ hơn chăng nữa họ cũng sẽ không bỏ rơi cậu đâu. Đơn giản họ là ba mẹ, vì con cái họ có thể hi sinh bất cứ thứ gì!"

Hắn nghe xong không đáp, hệ thống im miệng chờ đợi Trương Viễn Hoài trầm tư ngỡ đã một năm.

Cuối cùng hắn thở dài một hơi, đường nét giãn ra thoải mái mang nét buồn rầu, có chút tủi thân giác ngộ: "Hóa ra là vậy."

Hóa ra ba mẹ sẽ hi sinh tất cả vì con, sẽ không trách mắng, đánh đập bằng lời lẽ thô tục, sẽ bao dung mọi lỗi lầm, càng không bỏ rơi con của họ.

Hóa ra, chỉ có hắn là chưa từng được đối xử như vậy...

Trương Viễn Hoài buồn bực đóng cửa tủ lạnh, vừa xoay người lại bắt gặp mẹ Lý đang đi vào.

Mẹ Lý vừa thấy hắn lập tức không kìm được mà rơm rớm nước mắt. Vì sợ hắn thấy bộ dạng thảm hại của mình lại nổi điên, bà vội vàng lau nước mắt, lúng túng muốn rời khỏi.

Từ khi nào mà đối diện với con trai lại trở nên khó khăn thế này?

Trương Viễn Hoài không nhịn được cau mày, hắn kéo tay bà lại càm ràm: "Mẹ yếu đuối thật đó."

Hắn vừa gọi mẹ, nước mắt bà cố kìm nén liền trào ra, bà nức nở: "Con không còn giận mẹ nữa?"

Trương Viễn Hoài nhìn tóc bà xuất hiện sợi bạc, khóe mắt bà đã có nếp nhăn, mấy ngày trôi qua như già thêm chục tuổi, bất giác nhớ đến bộ dạng năng động trước kia.

Là ai lấy đi tuổi xuân của bà, ai đã lấy đi sự vô tư vui vẻ của bà? Ai đã cố ý nhuốm lên bà màu thời gian? Ai làm mắt bà ấy ước đẫm? --Là hắn sao?

Người phụ nữ này cả đời thuận buồm xuôi gió, như đóa hoa trong nhà kính được cẩn thẩn chăm sóc, nào có chịu được một chút khắc nghiệt? Bà ấy đơn thuần đến vô dụng, nhưng trên đời này có quá nhiều người biến chất tha hóa, có mấy ai vẫn giữ được sơ tâm như bà?

Trương Viễn Hoài thầm nghĩ lỡ lần này thôi, sau này bà ấy có thể vô tư như thế cũng tốt.

Từng giọt nước mắt của bà, cái ánh nhìn hiền từ, cả thái độ bất chấp nhận sai... Trương Viễn Hoài thề rằng cả hai đời, cảm giác tội lỗi chưa bao giờ nhiều như lúc này. Hắn phải thừa nhận lỗi lầm, không đành lòng để bà chịu uất ức như thế được nữa.



"Con mới là người sai, mẹ tha thứ cho con có được không?"

Mẹ Lý nhất thời kinh ngạc, ngay sau đó khóc òa lên: "Huhu mẹ xin lỗi, vì mẹ không dành thời gian cho con, không chăm sóc con, không làm tròn bổn phận người mẹ nên con mới đi đến bước đường này. Huhu là mẹ không đúng!"

Trương Viễn Hoài thở dài, đắn đo một chút mới miễn cưỡng vươn tay nhè nhẹ vỗ vai an ủi bà: "Sao lại khóc lớn hơn rồi?"

Hệ thống nhìn khóe môi hắn cong lên, không khỏi bất ngờ. Hóa ra Trương Viễn Hoài cũng có ngày nở nụ cười thuần túy như vậy.

Không phải trào phúng, không phải khinh bỉ, giễu cợt, không phải gượng ép, không có tâm tư... mà đơn thuần là hạnh phúc.

Hình như... nó hiểu được suy nghĩ của chủ nhân rồi.

Trương Viễn Hoài dỗ một lát, rất nhanh mẹ Lý đã ngừng khóc, bà nở nụ cười, trải qua ngần ấy chuyện đôi mắt bà vẫn giữ được sự trong sáng chứa đầy hi vọng.

Bà nói với hắn: "Con đừng lo lắng chuyện trước đây nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Sau khi ra nước ngoài, ba mẹ sẽ cùng con làm lại từ đầu."

Trương Viễn Hoài kinh ngạc: "Ra nước ngoài? Khi nào?"

"Hai ngày nữa, sao vậy?" Mẹ Lý bất giác lo lắng hỏi hắn.

Hai ngày nữa chẳng phải là lễ tình nhân sao? Hắn còn có việc cần làm.

Thấy hắn do dự, mẹ Lý không nỡ làm khó hắn: "Nếu con... không muốn đi--"

Trương Viễn Hoài lập tức cắt ngang, vội vàng phủ nhận: "Không có, con sẽ đi. Nhưng mà hôm đó con có chút việc, có lẽ sẽ đến muộn hơn."

"Vậy ba mẹ hoãn lại..."

"Không cần đâu, con đâu phải là con nít nữa. Mẹ cứ chiều con như vậy, con thành phế vật mất!"

Câu cuối của Trương Viễn Hoài vô tình đâm trúng điểm mấu chốt, mẹ Lý vốn còn muốn hoãn lại đợi hắn đi cùng, nghe vậy chỉ có thể ngậm ngùi đổi vé máy bay cho hắn.

Bà quyến luyến không nỡ: "Con phải nhanh đoàn tụ với ba mẹ đó."

Trương Viễn Hoài gật đầu thật mạnh bảo đảm: "Con biết rồi, mẹ yên tâm đi."

- --------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau