Chương 11: Chẳng hiểu được lòng anh (11)
'Cạch' Ngay lúc này, cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, chàng trai thư sinh xuất hiện với dáng vẻ vội vã, giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt phá vỡ nét đẹp sạch sẽ đoan chính của y, thay vào đó là chút phong trần quyến rũ.
Trình Luân vừa vào đã trông thấy bộ dạng thảm thiết của hắn, hai người nhìn nhau, nhất thời rơi vào im lặng. Từng giây trôi qua trái tim y càng trùng xuống nặng nề, cảm giác đau nhói xót xa chèn ép y đến nghẹt thở.
Sau khi mất vài giây phản ứng, Trương Viễn Hoài xông tới nắm cổ áo y, đôi mắt ánh lên tia sáng như muốn nắm lấy hi vọng cuối cùng. Hắn siết chặt tay, kích động truy hỏi: "Ba mẹ tôi đâu? Ba mẹ tôi đâu?"
Khuôn mặt Trình Luân trắng bệt, mím môi khó nói. Trương Viễn Hoài trông thấy bộ dạng này liền triệt để thất vọng, hắn chán ghét đẩy y ra, cơ thể bất lực trượt xuống đất rồi cứ thế co người lại một chỗ: "Bỏ tôi rồi, không ai cần tôi nữa"
Trình Luân cả kinh, tức thì ôm hắn vào lòng, quả quyết phủ định: "Không phải! Anh sẽ không bỏ rơi em, anh cần em!"
...
Cái chết của ba mẹ Lý được cảnh sát kết luận là tai nạn, nhưng Trương Viễn Hoài không chịu chấp nhận, một mực yêu cầu điều tra Chu Lôi và Trần Nhược. Dù vậy khi hai người họ đã phối hợp điều tra, cuối cùng vẫn không tìm ra bất thường.
Trương Viễn Hoài nghe không lọt tai, kích động phản bác: "Không thể nào, chắc chắn là bọn họ! Cậu có biết khi gặp tôi Trần Nhược rất kinh ngạc không? Rõ ràng là tai nạn này nhắm đến tôi! Tại sao họ không tìm ra được chứng cứ được? Cái đám vô dụng!"
Trình Luân sợ hắn bất cẩn động đến vết thương, vội vàng cản hai tay đang đánh loạn xạ của hắn lại: "Em bình tĩnh đi!"
Trương Viễn Hoài xù lông, lời nói ra khỏi miệng không hề qua não: "Làm sao tôi bình tĩnh được? Cũng có phải là ba mẹ mày chết đâu?"
"Em---!" Y tức giận nhưng cố nhịn.
Ngược lại hắn không hề biết chừng mực, càng ngày càng điên: "Cút! Cút ra ngoài! Họ là lũ vô dụng, mày cũng vô dụng!"
Cái tên không có lương tâm này, lợi dụng được thì "Cậu - tôi", không lợi dụng được thì lật mặt "Mày - tao", tốc độ đổi xưng hô còn nhanh hơn tên lửa nữa!
Trình Luân thở dài, thỏa hiệp để hắn yên tĩnh một mình.
Trương Viễn Hoài chăm chăm nhìn bóng dáng đến tận khi y khuất sau cánh cửa, ánh mắt hắn nhìn vào hư vô nổi lên sát ý: "Mấy người không giúp tôi, tôi sẽ tự ra tay!"
Thời gian sau đó, Trương Viễn Hoài muốn tìm cách trả thù, nhưng Trình Luân vẫn luôn để ý sít sao, hắn không tài nào động thủ được.
Nửa năm trôi qua, với sự ngoan ngoãn giả tạo của mình, Trương Viễn Hoài đã thành công khiến Trình Luân buông lỏng cảnh giác.
Từ ngày xuất viện đến giờ, ngoại trừ thời gian "nhớ thương" song nam chủ, Trương Viễn Hoài thường nhốt mình trong phòng với giá vẽ. Không biết có phải vì sự ra đi của song thân đã tạo nên đả kích quá lớn hay chăng? - Hắn, vậy mà bắt đầu học vẽ...
Trương Viễn Hoài vụng về học theo phong cách vẽ tranh của Lý gia, từng nét thô cứng đầu tiên đều là nổ lực từ nước mắt và thù hận.
Hắn không có thiên phú... Đó là sự thật, nhưng hắn có cái tôi, hắn cố chấp và có lòng quyết tâm... vì vậy hắn đã đột phá được giới hạn của mình và hắn biết vẽ.
Trương Viễn Hoài nhìn những bức tranh la liệt khắp phòng, vừa tự phụ vừa kiêu ngạo. Hắn chiến thắng được bản thân nên hắn có quyền tự hào.
Tuy nhiên hắn đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, đó là ngủ quên trên chiến thắng.
Trương Viễn Hoài vẽ được, vẽ đẹp, miễn cưỡng có thể xếp chung với Lý Khiêm, những tiến bộ vượt bậc của hắn rất đáng khen.
Nhưng trình độ Lý Khiêm đang ở đâu? Tên đó không còn là thiên tài từ lâu, đã sa sút đến mức chỉ có thể tranh tài với nghiệp dư, so với vô số anh tài hội họa và thị trường tranh vẽ khốc liệt ngoài kia thì quá non nớt. Chưa kể danh tiếng Lý gia đã bị hủy hoại, trở thành trò cười trong giới ai cũng biết.
Trương Viễn Hoài không hề nghĩ đến những rào cản trước mắt, bị mộng tưởng đẹp đẽ che mờ lí trí. Mỗi bức tranh hoàn thành xong hắn đều kí tên Lý Khiêm thật to như sợ người ta không thấy rồi giao chúng cho Trình Luân để bán đi mà chưa hề cân nhắc biểu cảm bất lực muốn nói lại thôi của y.
Hắn một lòng trong chờ vào viễn cảnh "niết bàn trùng sinh".
Cuộc sống khắc nghiệt...
Tranh của hắn không thể bán được, ngược lại còn trở thành trò cười cho thiên hạ. Nhưng những điều này Trình Luân không thể nói, y chỉ có thể cất giữ giúp hắn cẩn thận.
"Thế nào? Hôm nay có ai mua không?" Như thường lệ, trong bữa cơm tối Trương Viễn Hoài lại hỏi y.
Mỗi ngày đều giọng điệu này, đều mấy chữ này. Có khác gì tin nhắn rác đâu? Spam nhiều như thế không mệt sao?
Người kiên nhẫn và có lòng bao dung nhất thế giới chắc là Trình Luân rồi, vì y chưa từng thấy phiền, cũng chưa từng tỏ thái độ bực bội gì. Nhưng dù vậy, mỗi lần nhìn thấy sự trông đợi của hắn, đáp án duy nhất kia vẫn thật khó nói ra.
Trương Viễn Hoài ngước mắt nhìn y một hồi vẫn không đợi được câu trả lời, hắn bĩu môi thất vọng, theo thói quen sắp bật câu "vô dụng" ra khỏi miệng thì Trình Luân đã nói trước:
"Bán được rồi."
"Thật sao?" Trương Viễn Hoài kích động làm rơi đũa, hắn cũng chẳng buông nhặt lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, y khẽ gật đầu.
Trương Viễn Hoài mừng rỡ, không nhịn được cong môi cười. Đã rất lâu rồi Trình Luân chưa thấy nụ cười tươi tắn đó của hắn, bất giác đắm chìm rất lâu.
Y nhớ về ngày trước, ngày đầu tiên gặp nhau. Ngày đó gia đình Lý Khiêm mới chuyển đến bên cạnh, ba mẹ Lý dẫn hắn qua nhà y chào hỏi. Y vốn vô tâm, không muốn giao lưu với người khác nên trốn việc, ở trên lầu chơi máy bay điều khiển.
Máy bay lượn trên bầu trời rộng lớn, giữa chừng bỗng nhiên không điều khiển được, một đường lao thẳng xuống đất.
Y vội buông điều khiển, nhoài người qua ban công nhìn xuống sân tìm máy bay của mình. Khi ấy, một cậu bé đột ngột xuất hiện.
Hắn lắc chiếc máy bay trên tay, ngẩng đầu nở nụ cười với y. Đôi mắt trong trẻo cùng nụ cười xán lạn như theo mạch máu xâm nhập vào trái tim y, khoảnh khắc đó, sự chú ý của y đã không còn trên chiếc máy bay nữa rồi.
Rõ ràng từng là một thiếu niên tràn đầy sức sống với nụ cười rực rỡ đã nhiều lần khiến y rung động, cớ sao bây giờ lại nóng nảy xấu tính thế này? Y không thất vọng, chỉ là rất đau lòng.
Y muốn đem cho hắn tất thảy tốt đẹp trên thế gian, không để u uất hiện lên khuôn mặt xinh đẹp và ác ý bào mòn trái tim của hắn nữa.
Trương Viễn Hoài hào hứng hỏi: "Được bao nhiêu?"
Y nói rất dứt khoác: "Một triệu rưỡi."
Trương Viễn Hoài nghe xong hụt hẫng, dường như thật sự nghĩ mình là một họa sĩ tài hoa: "Rẻ vậy? Không sao, sớm muộn gì cũng tạo được tiếng vang, đến lúc đó người ra giá là tôi rồi."
Trình Luân cười khích lệ: "Vậy thì tốt."
Mấy tuần tiếp theo tranh đều bán được, Trương Viễn Hoài cao hứng không thôi. Thời gian hắn nhốt mình trong phòng tranh cặm cụi càng nhiều, chăm chỉ đến nổi quên luôn song nam chủ. Bất giác tranh hắn vẽ ra màu sắc cũng ngày càng tươi sáng hơn.
Hệ thống chưa từng nghĩ sẽ có ngày được thấy kí chủ của nó làm việc nên hồn, tâm tư nhỏ vui vẻ không thôi.
Đến lượt nó spam: [Hú biết pha màu rồi kìa! Cuối cùng cũng ra được màu đó!]
[Oah kí chủ lớn rồi~]
[Hi hi đáng yêu ghê chưa.]
[Quao đẹp xuất sắc~]
[Tuyệt vời ông mặt trời!]
Người nào đó: *Block*
[Thông báo: Tin nhắn không gửi được, bạn đã bị chặn.]
Hệ thống: ٩(◕‿◕。)۶
Trương Viễn Hoài không hề hay biết màn láo nháo vừa rồi của hệ thống, hắn chuyên tâm vẽ đến nét cuối cùng, sau đó đặt tranh sang một bên, vươn vai mệt mỏi.
Hắn nói với giọng tự cao: "Cứ cái đà này, sớm muộn gì tao cũng đè bẹp Trần Nhược thôi."
Hệ thống: "???" Ơ? Nó tưởng kí chủ quên người ta rồi.
Trình Luân vừa vào đã trông thấy bộ dạng thảm thiết của hắn, hai người nhìn nhau, nhất thời rơi vào im lặng. Từng giây trôi qua trái tim y càng trùng xuống nặng nề, cảm giác đau nhói xót xa chèn ép y đến nghẹt thở.
Sau khi mất vài giây phản ứng, Trương Viễn Hoài xông tới nắm cổ áo y, đôi mắt ánh lên tia sáng như muốn nắm lấy hi vọng cuối cùng. Hắn siết chặt tay, kích động truy hỏi: "Ba mẹ tôi đâu? Ba mẹ tôi đâu?"
Khuôn mặt Trình Luân trắng bệt, mím môi khó nói. Trương Viễn Hoài trông thấy bộ dạng này liền triệt để thất vọng, hắn chán ghét đẩy y ra, cơ thể bất lực trượt xuống đất rồi cứ thế co người lại một chỗ: "Bỏ tôi rồi, không ai cần tôi nữa"
Trình Luân cả kinh, tức thì ôm hắn vào lòng, quả quyết phủ định: "Không phải! Anh sẽ không bỏ rơi em, anh cần em!"
...
Cái chết của ba mẹ Lý được cảnh sát kết luận là tai nạn, nhưng Trương Viễn Hoài không chịu chấp nhận, một mực yêu cầu điều tra Chu Lôi và Trần Nhược. Dù vậy khi hai người họ đã phối hợp điều tra, cuối cùng vẫn không tìm ra bất thường.
Trương Viễn Hoài nghe không lọt tai, kích động phản bác: "Không thể nào, chắc chắn là bọn họ! Cậu có biết khi gặp tôi Trần Nhược rất kinh ngạc không? Rõ ràng là tai nạn này nhắm đến tôi! Tại sao họ không tìm ra được chứng cứ được? Cái đám vô dụng!"
Trình Luân sợ hắn bất cẩn động đến vết thương, vội vàng cản hai tay đang đánh loạn xạ của hắn lại: "Em bình tĩnh đi!"
Trương Viễn Hoài xù lông, lời nói ra khỏi miệng không hề qua não: "Làm sao tôi bình tĩnh được? Cũng có phải là ba mẹ mày chết đâu?"
"Em---!" Y tức giận nhưng cố nhịn.
Ngược lại hắn không hề biết chừng mực, càng ngày càng điên: "Cút! Cút ra ngoài! Họ là lũ vô dụng, mày cũng vô dụng!"
Cái tên không có lương tâm này, lợi dụng được thì "Cậu - tôi", không lợi dụng được thì lật mặt "Mày - tao", tốc độ đổi xưng hô còn nhanh hơn tên lửa nữa!
Trình Luân thở dài, thỏa hiệp để hắn yên tĩnh một mình.
Trương Viễn Hoài chăm chăm nhìn bóng dáng đến tận khi y khuất sau cánh cửa, ánh mắt hắn nhìn vào hư vô nổi lên sát ý: "Mấy người không giúp tôi, tôi sẽ tự ra tay!"
Thời gian sau đó, Trương Viễn Hoài muốn tìm cách trả thù, nhưng Trình Luân vẫn luôn để ý sít sao, hắn không tài nào động thủ được.
Nửa năm trôi qua, với sự ngoan ngoãn giả tạo của mình, Trương Viễn Hoài đã thành công khiến Trình Luân buông lỏng cảnh giác.
Từ ngày xuất viện đến giờ, ngoại trừ thời gian "nhớ thương" song nam chủ, Trương Viễn Hoài thường nhốt mình trong phòng với giá vẽ. Không biết có phải vì sự ra đi của song thân đã tạo nên đả kích quá lớn hay chăng? - Hắn, vậy mà bắt đầu học vẽ...
Trương Viễn Hoài vụng về học theo phong cách vẽ tranh của Lý gia, từng nét thô cứng đầu tiên đều là nổ lực từ nước mắt và thù hận.
Hắn không có thiên phú... Đó là sự thật, nhưng hắn có cái tôi, hắn cố chấp và có lòng quyết tâm... vì vậy hắn đã đột phá được giới hạn của mình và hắn biết vẽ.
Trương Viễn Hoài nhìn những bức tranh la liệt khắp phòng, vừa tự phụ vừa kiêu ngạo. Hắn chiến thắng được bản thân nên hắn có quyền tự hào.
Tuy nhiên hắn đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, đó là ngủ quên trên chiến thắng.
Trương Viễn Hoài vẽ được, vẽ đẹp, miễn cưỡng có thể xếp chung với Lý Khiêm, những tiến bộ vượt bậc của hắn rất đáng khen.
Nhưng trình độ Lý Khiêm đang ở đâu? Tên đó không còn là thiên tài từ lâu, đã sa sút đến mức chỉ có thể tranh tài với nghiệp dư, so với vô số anh tài hội họa và thị trường tranh vẽ khốc liệt ngoài kia thì quá non nớt. Chưa kể danh tiếng Lý gia đã bị hủy hoại, trở thành trò cười trong giới ai cũng biết.
Trương Viễn Hoài không hề nghĩ đến những rào cản trước mắt, bị mộng tưởng đẹp đẽ che mờ lí trí. Mỗi bức tranh hoàn thành xong hắn đều kí tên Lý Khiêm thật to như sợ người ta không thấy rồi giao chúng cho Trình Luân để bán đi mà chưa hề cân nhắc biểu cảm bất lực muốn nói lại thôi của y.
Hắn một lòng trong chờ vào viễn cảnh "niết bàn trùng sinh".
Cuộc sống khắc nghiệt...
Tranh của hắn không thể bán được, ngược lại còn trở thành trò cười cho thiên hạ. Nhưng những điều này Trình Luân không thể nói, y chỉ có thể cất giữ giúp hắn cẩn thận.
"Thế nào? Hôm nay có ai mua không?" Như thường lệ, trong bữa cơm tối Trương Viễn Hoài lại hỏi y.
Mỗi ngày đều giọng điệu này, đều mấy chữ này. Có khác gì tin nhắn rác đâu? Spam nhiều như thế không mệt sao?
Người kiên nhẫn và có lòng bao dung nhất thế giới chắc là Trình Luân rồi, vì y chưa từng thấy phiền, cũng chưa từng tỏ thái độ bực bội gì. Nhưng dù vậy, mỗi lần nhìn thấy sự trông đợi của hắn, đáp án duy nhất kia vẫn thật khó nói ra.
Trương Viễn Hoài ngước mắt nhìn y một hồi vẫn không đợi được câu trả lời, hắn bĩu môi thất vọng, theo thói quen sắp bật câu "vô dụng" ra khỏi miệng thì Trình Luân đã nói trước:
"Bán được rồi."
"Thật sao?" Trương Viễn Hoài kích động làm rơi đũa, hắn cũng chẳng buông nhặt lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, y khẽ gật đầu.
Trương Viễn Hoài mừng rỡ, không nhịn được cong môi cười. Đã rất lâu rồi Trình Luân chưa thấy nụ cười tươi tắn đó của hắn, bất giác đắm chìm rất lâu.
Y nhớ về ngày trước, ngày đầu tiên gặp nhau. Ngày đó gia đình Lý Khiêm mới chuyển đến bên cạnh, ba mẹ Lý dẫn hắn qua nhà y chào hỏi. Y vốn vô tâm, không muốn giao lưu với người khác nên trốn việc, ở trên lầu chơi máy bay điều khiển.
Máy bay lượn trên bầu trời rộng lớn, giữa chừng bỗng nhiên không điều khiển được, một đường lao thẳng xuống đất.
Y vội buông điều khiển, nhoài người qua ban công nhìn xuống sân tìm máy bay của mình. Khi ấy, một cậu bé đột ngột xuất hiện.
Hắn lắc chiếc máy bay trên tay, ngẩng đầu nở nụ cười với y. Đôi mắt trong trẻo cùng nụ cười xán lạn như theo mạch máu xâm nhập vào trái tim y, khoảnh khắc đó, sự chú ý của y đã không còn trên chiếc máy bay nữa rồi.
Rõ ràng từng là một thiếu niên tràn đầy sức sống với nụ cười rực rỡ đã nhiều lần khiến y rung động, cớ sao bây giờ lại nóng nảy xấu tính thế này? Y không thất vọng, chỉ là rất đau lòng.
Y muốn đem cho hắn tất thảy tốt đẹp trên thế gian, không để u uất hiện lên khuôn mặt xinh đẹp và ác ý bào mòn trái tim của hắn nữa.
Trương Viễn Hoài hào hứng hỏi: "Được bao nhiêu?"
Y nói rất dứt khoác: "Một triệu rưỡi."
Trương Viễn Hoài nghe xong hụt hẫng, dường như thật sự nghĩ mình là một họa sĩ tài hoa: "Rẻ vậy? Không sao, sớm muộn gì cũng tạo được tiếng vang, đến lúc đó người ra giá là tôi rồi."
Trình Luân cười khích lệ: "Vậy thì tốt."
Mấy tuần tiếp theo tranh đều bán được, Trương Viễn Hoài cao hứng không thôi. Thời gian hắn nhốt mình trong phòng tranh cặm cụi càng nhiều, chăm chỉ đến nổi quên luôn song nam chủ. Bất giác tranh hắn vẽ ra màu sắc cũng ngày càng tươi sáng hơn.
Hệ thống chưa từng nghĩ sẽ có ngày được thấy kí chủ của nó làm việc nên hồn, tâm tư nhỏ vui vẻ không thôi.
Đến lượt nó spam: [Hú biết pha màu rồi kìa! Cuối cùng cũng ra được màu đó!]
[Oah kí chủ lớn rồi~]
[Hi hi đáng yêu ghê chưa.]
[Quao đẹp xuất sắc~]
[Tuyệt vời ông mặt trời!]
Người nào đó: *Block*
[Thông báo: Tin nhắn không gửi được, bạn đã bị chặn.]
Hệ thống: ٩(◕‿◕。)۶
Trương Viễn Hoài không hề hay biết màn láo nháo vừa rồi của hệ thống, hắn chuyên tâm vẽ đến nét cuối cùng, sau đó đặt tranh sang một bên, vươn vai mệt mỏi.
Hắn nói với giọng tự cao: "Cứ cái đà này, sớm muộn gì tao cũng đè bẹp Trần Nhược thôi."
Hệ thống: "???" Ơ? Nó tưởng kí chủ quên người ta rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất