Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 16: Vết son khó phai (3)

Trước Sau
Đôi mắt của Trần Nhược có ánh sáng, nó chứa ước mơ và nhiệt huyết. Còn của đứa trẻ này là một mảng đen u tối, chỉ có vắng lặng, sợ hãi và tự ti...

Nghĩ thì như vậy, nhưng hệ thống không tài nào mở mồm ra chọc Trương Viễn Hoài được. Nó nên đáp lại cho kí chủ vui, dù gì ngoại trừ tâm sự tuổi hồng với hắn thì nó cũng không giúp gì được.

Hệ thống: "Giống cậu hả?" =)))

Trương Viễn Hoài xéo xắc: "Mày nên cảm ơn trời vì không có thực thể đi!"

Yeah, nghe xong câu này hệ thống không còn ý định hiện hình trước mặt hắn nữa.

Trương Viễn Hoài mất hứng già mồm với hệ thống, cẩn thận đánh giá khuôn mặt Phan Thần, càng ngắm càng không khỏi tiếc nuối.

Cái thằng này chỉ có nhan sắc là ra hồn mà cũng không biết tận dụng, đúng là phế vật não phẳng!

Trương Viễn Hoài vươn tay kéo mấy loạn tóc lũ phũ, tùy tiện buộc thành một nhúm sau ót. Khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng, mang nét kiêu ngạo lập tức lộ ra trước tầm nhìn một cách hoàn hảo.

Ah, xuất sắc!

Cái nhan sắc này mà nỡ lòng nào phủ lên khí độ nghèo hèn, rụt rè kia, chậc.

Mặc dù đường nét vẫn còn non nớt, nhưng người xưa chẳng phải có câu "đôi mắt là cửa sổ tâm hồn" sao? Cái chất già cõi mục nát và đôi mắt không có thiện chí với đời của Trương Viễn Hoài đã kéo tuổi tác của Phan Thần lên vài bậc, ít nhất sẽ không khiến vẻ ngoài biến thành "trẻ con mặc đồ người lớn".

Với nhan sắc này, trong tương lai hứa hẹn sẽ trở thành một tuyệt sắc giai nhân vạn người quỳ. Thành thực mà nói, trông hắn bây giờ còn giống nhà hoạt động nghệ thuật hơn cả Lý Khiêm.

...

Hôm sau, Trương Viễn Hoài chậm rì rì đến trường, không ngoài dự đoán chỗ ngồi của hắn đã bị mấy "con cẩu" chiếm giữ. Hắn nheo mắt nhìn bọn nhóc, bộ dạng không sợ chết một đường đi tới.

Bọn nhóc thấy Trương Viễn Hoài đang bật mood chiến đấu, lập tức máu trong người trào ngược lên, xương cốt ê ẩm không ngừng nhắc chúng về sự liều mạng của con người này.

May mà nhóc đầu gấu vẫn giữ được phong thái cầm đầu, chỉ cần cậu chưa đứng dậy thì bọn nhóc sẽ không chạy.

Nụ cười cợt nhã nở trên khuôn mặt non nớt của Trương Viễn Hoài, hắn khiêu khích: "Làm sao? Muốn đánh nhau?"

Nhóc đầu gấu hơi cau mày, sau đó thành thực lắc đầu hai cái.

Trương Viễn Hoài không khỏi tán thưởng: Ha ngoan ngoãn gớm.

Trương Viễn Hoài nhìn chiếc ghế bị chiếm giữ của mình rồi hất mặt liếc nhóc, biểu cảm ngạo mạn đến thiếu đòn: "Muốn gì?"

Nhóc đầu gấu tên Lý Lục, vẻ mặt hơi khó nói: "Làm bạn."

Cậu nhóc vừa dứt lời, tinh thần thể Trương Viễn Hoài đắc ý cười lệch cả mồm: "Ohhaha oahhahaha!"

Hệ thống: "...gì vậy ba?"

Đã bảo kí chủ uống thuốc trước khi đi học mà không chịu nghe, giờ lại lên cơn rồi đấy!



Đúng là "Cá không ăn muối cá ươn, Hoài cãi hệ thống trăm đường ba lơn!"

Trương Viễn Hoài: "Tao biết thế nào cũng có ngày này mà haha."

Hệ thống ngờ nghệch tự hỏi mình đã bỏ lỡ thứ gì? "Có phải cậu đang âm mưu cái gì mà tui không biết?"

Trương Viễn Hoài không nhịn được khua môi múa mép, mặt sắp hất lên tận trời, "Lũ nhóc này ấy à, đối phó với chúng còn đơn giản hơn ăn cơm nữa. Tụi nó tôn sùng vũ lực, thì tao chỉ cần phô bày khả năng trước mặt chúng, chúng sẽ bị thuần phục thôi!"

Hệ thống: "Ra đó là lí do cậu đánh tụi nhóc à?"

Xem ra kí chủ cũng biết sử dụng não nhỉ?

Trương Viễn Hoài bổ dung: "Không chỉ đánh, còn phải đập tụi nó bằng cả sinh mệnh để chúng biết ông đây không dễ chọc nữa!"

Nội tâm Trương Viễn Hoài kích động nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng, không thèm để tụi nhóc vào mắt. Lý Lục thấy hắn không có ý thỏa hiệp còn muốn nói tiếp thì trống trường đúng lúc vang lên, nhóc đành phải trả chỗ cho Trương Viễn Hoài, hậm hực trở về vị trí.

Số là ông trời không thích vẻ mặt ngạo mạn của Trương Viễn Hoài, nên hắn đắc ý không được bao lâu thì bị bà cô chủ nhiệm làm cho biến sắc.

Hay lắm, ngày đầu đến lớp đã trúng kiểm tra, Trương Viễn Hoài tỏ vẻ muốn đi về, cuối cùng vẫn bị hệ thống vô lương tâm cưỡng chế ở lại.

Hắn giương mắt nhìn giáo viên cầm đề bước xuống bục giảng, trong lòng oán hận không ngừng trách móc hệ thống, "Hệ thống nhà người ta không chỉ có kho hàng cực phẩm, mà còn biết tính toán giải quyết số liệu, bài tập này nọ giúp kí chủ, còn mày thì sao? Mày nói xem là mày bất nhân hay là vô dụng?"

Hệ thống không chịu thiệt, lập tức đanh đá phản bác: "Trách tui? Cậu xem lại mình coi có giống kí chủ nhà người ta không mà nói?"

Có kí chủ nào vừa ác mà vừa ngu như Trương Viễn Hoài không? Không! Trong bộ nhớ của nó chưa từng có tiền lệ này!

Với lại, nó rất oan ức nhá! Không phải là nó không có mấy cái tính năng hắn đòi hỏi, chỉ là hiện tại Trương Viễn Hoài không phải đối tượng có quyền hạn sử dụng thôi!

Một người một máy cứ thế cằn nhằn lẫn nhau đến hăng say. Ngẫm lại thấy trừ có tác dụng với nhau thì cái nết hai đứa cũng hợp lắm, khẩu nghiệp như nhau, không phải sợ ai chịu tổn thương cả.

Xỉa xói mần nhục nhau được một lúc thì giáo viên đi tới, Trương Viễn Hoài chết trong lòng nhiều chút, cũng không có ý định làm bài.

Hắn vốn chỉ lơ đãng nhìn lướt qua đề bài, không ngờ một khoảnh khắc ấy lại khiến hắn thất thần rất lâu.

Hệ thống nhìn kí chủ siết tờ đề đến nổi gân xanh, không khỏi hiếu kì: "Hi? Kí chủ? Trương Viễn Hoài? Tiểu Hoài? Ngàn năm thương Hoài một bóng hình ai~ Bảo bối? Hello?"

Kí chủ sao vậy? Có điềm?

Quá nửa thời gian làm bài, Trương Viễn Hoài mới chậm chạp nâng bút, hắn cẩn trọng viết đáp án với vẻ mặt trầm lặng.

Dù đã tỏ ra bình thản nhưng hắn vẫn không thể che giấu nội tâm đang không ngừng biến hóa phức tạp của mình, có kích động, có giãy giụa, có đấu tranh, có cả thương tâm...

Hệ thống hiện giờ rất hối hận vì không chịu nghe lời Đại Cát xem tư liệu cá nhân của Trương Viễn Hoài, có vẻ đề kiểm tra có dính líu đến quá khứ của hắn, nhưng nó không biết chính xác là gì.

Ây da! Muốn nghỉ phép chạy về không gian chủ thần xem lại quá.



Hệ thống nghẹn mãi đến hết giờ kiểm tra, thời điểm Trương Viễn Hoài nộp bài cuối cùng cũng coi như trở về dáng vẻ vốn có.

Nó không đợi nỗi nữa, hỏi nhanh cho nóng: "Sao vậy? Đề kiểm tra làm sao?"

Trương Viễn Hoài hờ hững đáp như cái người có bộ dạng suýt khóc vừa nãy không phải hắn, "Chả có gì."

Hệ thống: "Có quỷ mới tin!"

Trương Viễn Hoài biết nó nhất quyết không tha cho mình bèn giấu chuyện trong lòng giả vờ bình thản, phất tay cười xùy tự nhiên đánh trống lãng: "Năm này ông đây nằm top là cái chắc rồi!"

Hệ thống không hiểu tại sao hắn nói câu này nhưng nó là một hệ thống bát quái đa năng, chuyên ăn tạp, không nội dung gì là không thể tiếp lời.

Hệ thống xem thường: "Gì top? Cậu mà thượng ai nổi? Top nhún hả?"

Trương Viễn Hoài khinh bỉ không thôi: "Tao đang nói xếp hạng học lực, mày nghĩ cái gì vậy?"

Hệ thống *quê*: "( ̄▽ ̄*)ゞ Ngại quá~"

...

Một thời gian dài vừa trôi qua...

Hệ thống vốn cho rằng Trương Viễn Hoài ảo tượng sức mạnh, nhưng mấy con điểm cao vút không ngừng xuất hiện của hắn cứ đập vào mặt nó chan chát, khiến nó không thể không công nhận.

Hệ thống hoang mang hỏi: "Có bug à?"

Trương Viễn Hoài nổi giận: "Đừng có khinh người quá đáng nha!"

Hệ thống nhìn Trương Viễn Hoài tám chuyện với mình mà vẫn nghiêm túc làm bài tập, không nhịn được cảm thán: Mợ nó hình ảnh này bé vẫn chưa thích nghi nỗi!

"Nè mắt kính! Bài này tớ không hiểu, chỉ tớ với!" Bỗng nhiên một cô bé xinh xắn mang vở đến gần Trương Viễn Hoài bắt chuyện.

Trương Viễn Hoài cau mày tránh tiếp xúc gần với cô bé, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Không biết!"

Cô bé lập tức phồng má vạch trần: "Cậu nói dối, tớ vừa thấy cậu làm xong! Cậu không muốn chỉ bài cho tớ phải không?"

Trương Viễn Hoài thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."

"Cậu!!! Ah cậu là cái đồ ích kỉ! Tớ ghét cậu!" Cô bé tức giận tới mức đỏ mặt, nói xong liền giậm chân bỏ đi.

Trương Viễn Hoài: "..." Gì vậy má? Có còn học cấp một đâu mà biểu cảm lố lăng thấy ớn.

Hệ thống: "Xấu tính quá, cậu nên học cách cư xử khôn khéo một chút đi!"

Trương Viễn Hoài cảm thấy bản thân rất hoàn hảo: "Tại sao? Không thích đó!"

Hệ thống nói một câu sâu xa: "Tui chân thành nhắc nhở cậu 'Thà uống rượu mời chứ đừng để bị phạt' he."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau