Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]
Chương 146: Kéo dài sinh mệnh
Tiết học đầu tiên của năm học mới là tiết Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí của Grindelwald.
Lâu rồi không gặp Grindelwald bị vây quanh bởi nhóm tiểu sư tử và con rắn nhỏ năm thứ tư.
Grindelwald vẫn có biểu cảm ôn hòa, khóe miệng hơi hơi cong lên chứng tỏ tâm trạng của ông ta đang rất tốt. Harry thì âm thầm phun tào ở trong lòng: A.... Nhìn vẻ mặt và bộ dáng tràn đầy thỏa mãn như vậy, cậu có chút lo lắng cho cái eo già của hiệu trưởng.
"Hôm nay, chúng ta sẽ chứng kiến phượng hoàng niết bàn." Grindelwald nói xong thì huýt sáo một cái, một con chim xinh đẹp màu đỏ từ xa bay đến dừng lại ở trên bãi cỏ trước mặt Grindelwald.
Grindelwald ra hiệu cho bọn nhỏ ngồi trên mặt đất, cùng nhau quan sát sinh vật xinh đẹp này.
Phượng hoàng là một sinh vật ma thuật xinh đẹp và bí ẩn, nó có kích thước giống như một con thiên nga, toàn thân được bao phủ bởi lông chim màu đỏ và vàng kim, nó có một cái đuôi vàng vừa dài vừa lấp lánh, mỏ và móng vuốt của nó cũng rất dài, cả người nó phát ra ánh vàng rực rỡ.
Harry biết rất rõ lai lịch của con phượng hoàng này, nó là thú cưng Fawkes của hiệu trưởng, Fawkes cũng từng cứu mạng cậu.
Bọn nhỏ rất yên tĩnh chờ đợi khoảnh khắc phượng hoàng niết bàn.
Đột nhiên, Fawkes sợ hãi kêu lên một tiếng, trên người nó bùng lên một ngọn lửa lớn, ngọn lửa rất nóng, và qua mấy phút Fawkes trở thành một đống tro tàn. Một con chim nhỏ không có lông chậm rãi bò ra từ trong đống tro tàn. Đây là phượng hoàng niết bàn, sự diệt vong của sinh mệnh cũ và sự ra đời của sinh mệnh mới.
Tiểu Fawkes nhỏ xinh đã thu hút vô số trái tim của bọn nhỏ, Hermione thậm chí còn muốn đem nó mang về nuôi, nhưng bị Neville cản lại.
Cùng Dumbledore tranh đoạt thú cưng không phải là một hành động khôn ngoan.
Tiết học hôm nay rất thú vị, trước khi tan học Grindelwald căn dặn mọi người làm một bài luận văn về phượng hoàng, và sau đó kêu Harry ở lại và thu thập đám tro cốt này đem về cho Snape.
Trên người phượng hoàng chỗ nào cũng đều là bảo bối, chỉ một đám tro tàn kia, cũng là dược liệu có giá trị rất lớn.
Harry biến ra một cái ky nhỏ, ngồi xổm trên mặt đất rất cẩn thận mà hốt đám tro tàn này vào cái ky, sau đó mới đứng dậy.
Đột nhiên, Harry cảm thấy trước mắt tối sầm, và cậu ngất xỉu.
Nhóm của Hermione nhanh chóng chạy qua, gọi vài tiếng, nhưng Harry vẫn không có tỉnh lại. Vì thế, bọn họ vội vàng đưa Harry đến Bệnh Thất.
Khi Snape biết được tin tức này hắn vẫn còn đang dạy học, hắn bỏ lại một đám tiểu cự quái năm nhất và vội vã chạy về phía Bệnh Thất.
Trái tim của Snape rất hoảng sợ, giống như một con thuyền nhỏ đang trôi lênh đênh trên biển, chợt cao chợt thấp, không dừng lại được.
Khi hắn nhìn thấy Harry, Harry đang nằm ở trên giường bệnh, và bà Pomfrey trông có vẻ trầm trọng đang đứng bên cạnh.
Snape nhìn thấy sắc mặt không tốt của bà Pomfrey, trong lòng cảm thấy hơi run rẩy, hắn lo lắng hỏi, "Harry xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong lòng Snape có vô số suy đoán, trúng độc, bị nguyền rủa, bị phép thuật hắc ám đánh trúng......
"Cậu ta mang thai, Severus." Bà Pomfrey tỏ vẻ khó chịu nhìn chằm chằm Snape, ánh mắt kia như thể là đang nhìn một tên biến thái.
"Cái..... Cái gì....." Đại não khôn khéo của Snape cũng bị đứng hình, "Mang.... Mang thai?"
Bà Pomfrey nghiến răng nghiến lợi nói, "Đúng vậy, Harry Potter, thiếu niên mười bốn tuổi, bởi vì tên khốn là thầy nên thằng bé đã mang thai."
Snape không thể nói rõ tâm trạng hiện tại của bản thân ra sao, có chút kinh ngạc, có chút bối rối, có chút không thể tin được, nhưng là càng nhiều hơn là hạnh phúc và...... Vui vẻ.
Hắn có con, một đứa con của hắn và Harry.
Snape không nói gì một lúc thật lâu, rồi sững sờ một lúc, rồi mới mỉm cười ngây ngốc, "Ta sắp làm cha rồi."
Bà Pomfrey nhìn nụ cười ngây ngô của Snape, cảm thấy những lời oán trách vừa rồi của mình hoàn toàn là vô ích, xà vương anh minh thần võ của bọn họ hiện tại đã trở thành một tên ngốc rồi.
Snape ngồi vào mép giường của Harry, nhẹ nhàng cầm tay Harry, và nắm chặt lấy nó.
Sinh mệnh của bọn họ đã được kéo dài.
P/S: Giáo sư và Harry có bảo bảo rồi!!! Hoan hô!!!
Lâu rồi không gặp Grindelwald bị vây quanh bởi nhóm tiểu sư tử và con rắn nhỏ năm thứ tư.
Grindelwald vẫn có biểu cảm ôn hòa, khóe miệng hơi hơi cong lên chứng tỏ tâm trạng của ông ta đang rất tốt. Harry thì âm thầm phun tào ở trong lòng: A.... Nhìn vẻ mặt và bộ dáng tràn đầy thỏa mãn như vậy, cậu có chút lo lắng cho cái eo già của hiệu trưởng.
"Hôm nay, chúng ta sẽ chứng kiến phượng hoàng niết bàn." Grindelwald nói xong thì huýt sáo một cái, một con chim xinh đẹp màu đỏ từ xa bay đến dừng lại ở trên bãi cỏ trước mặt Grindelwald.
Grindelwald ra hiệu cho bọn nhỏ ngồi trên mặt đất, cùng nhau quan sát sinh vật xinh đẹp này.
Phượng hoàng là một sinh vật ma thuật xinh đẹp và bí ẩn, nó có kích thước giống như một con thiên nga, toàn thân được bao phủ bởi lông chim màu đỏ và vàng kim, nó có một cái đuôi vàng vừa dài vừa lấp lánh, mỏ và móng vuốt của nó cũng rất dài, cả người nó phát ra ánh vàng rực rỡ.
Harry biết rất rõ lai lịch của con phượng hoàng này, nó là thú cưng Fawkes của hiệu trưởng, Fawkes cũng từng cứu mạng cậu.
Bọn nhỏ rất yên tĩnh chờ đợi khoảnh khắc phượng hoàng niết bàn.
Đột nhiên, Fawkes sợ hãi kêu lên một tiếng, trên người nó bùng lên một ngọn lửa lớn, ngọn lửa rất nóng, và qua mấy phút Fawkes trở thành một đống tro tàn. Một con chim nhỏ không có lông chậm rãi bò ra từ trong đống tro tàn. Đây là phượng hoàng niết bàn, sự diệt vong của sinh mệnh cũ và sự ra đời của sinh mệnh mới.
Tiểu Fawkes nhỏ xinh đã thu hút vô số trái tim của bọn nhỏ, Hermione thậm chí còn muốn đem nó mang về nuôi, nhưng bị Neville cản lại.
Cùng Dumbledore tranh đoạt thú cưng không phải là một hành động khôn ngoan.
Tiết học hôm nay rất thú vị, trước khi tan học Grindelwald căn dặn mọi người làm một bài luận văn về phượng hoàng, và sau đó kêu Harry ở lại và thu thập đám tro cốt này đem về cho Snape.
Trên người phượng hoàng chỗ nào cũng đều là bảo bối, chỉ một đám tro tàn kia, cũng là dược liệu có giá trị rất lớn.
Harry biến ra một cái ky nhỏ, ngồi xổm trên mặt đất rất cẩn thận mà hốt đám tro tàn này vào cái ky, sau đó mới đứng dậy.
Đột nhiên, Harry cảm thấy trước mắt tối sầm, và cậu ngất xỉu.
Nhóm của Hermione nhanh chóng chạy qua, gọi vài tiếng, nhưng Harry vẫn không có tỉnh lại. Vì thế, bọn họ vội vàng đưa Harry đến Bệnh Thất.
Khi Snape biết được tin tức này hắn vẫn còn đang dạy học, hắn bỏ lại một đám tiểu cự quái năm nhất và vội vã chạy về phía Bệnh Thất.
Trái tim của Snape rất hoảng sợ, giống như một con thuyền nhỏ đang trôi lênh đênh trên biển, chợt cao chợt thấp, không dừng lại được.
Khi hắn nhìn thấy Harry, Harry đang nằm ở trên giường bệnh, và bà Pomfrey trông có vẻ trầm trọng đang đứng bên cạnh.
Snape nhìn thấy sắc mặt không tốt của bà Pomfrey, trong lòng cảm thấy hơi run rẩy, hắn lo lắng hỏi, "Harry xảy ra chuyện gì vậy?"
Trong lòng Snape có vô số suy đoán, trúng độc, bị nguyền rủa, bị phép thuật hắc ám đánh trúng......
"Cậu ta mang thai, Severus." Bà Pomfrey tỏ vẻ khó chịu nhìn chằm chằm Snape, ánh mắt kia như thể là đang nhìn một tên biến thái.
"Cái..... Cái gì....." Đại não khôn khéo của Snape cũng bị đứng hình, "Mang.... Mang thai?"
Bà Pomfrey nghiến răng nghiến lợi nói, "Đúng vậy, Harry Potter, thiếu niên mười bốn tuổi, bởi vì tên khốn là thầy nên thằng bé đã mang thai."
Snape không thể nói rõ tâm trạng hiện tại của bản thân ra sao, có chút kinh ngạc, có chút bối rối, có chút không thể tin được, nhưng là càng nhiều hơn là hạnh phúc và...... Vui vẻ.
Hắn có con, một đứa con của hắn và Harry.
Snape không nói gì một lúc thật lâu, rồi sững sờ một lúc, rồi mới mỉm cười ngây ngốc, "Ta sắp làm cha rồi."
Bà Pomfrey nhìn nụ cười ngây ngô của Snape, cảm thấy những lời oán trách vừa rồi của mình hoàn toàn là vô ích, xà vương anh minh thần võ của bọn họ hiện tại đã trở thành một tên ngốc rồi.
Snape ngồi vào mép giường của Harry, nhẹ nhàng cầm tay Harry, và nắm chặt lấy nó.
Sinh mệnh của bọn họ đã được kéo dài.
P/S: Giáo sư và Harry có bảo bảo rồi!!! Hoan hô!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất