Chạy Nạn Làm Ruộng: Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu
Chương 42: Bắt Đầu Xây Nhà
Hai tỷ muội Bạch Thược và Xích Thược thấy cha mình đột nhiên thông suốt, trở nên chịu khó như vậy, tỷ muội bọn họ mừng rỡ, người cha này cuối cùng cũng trở thành người đáng tin cậy rồi.
Ngay lập tức, hai tỷ muội nghĩ đến cha vừa mới ra ngoài một chuyết với Tô Tô, Tô Tô còn bảo hai tỷ muội bọn họ ngăn cản mẹ và Đại bá nương đi theo sau nghe lén.
Hai tỷ muội lập tức hiểu ra, xem ra là Tô Tô đã nói gì đó với cha các nàng nên mới có thay đổi lớn như bây giờ
Hoàng Phùng thị thấy phu quân nhà mình chỉ đi theo Tô Tô ra ngoài một chuyến mà đã có thay đổi lớn như vậy, nhưng nàng ấy lại lo lắng phu quân nhà mình không biết có phải gặp dịp thì chơi cho vui không, qua mấy ngày sẽ biến về lại nguyên hình. Tâm trạng nàng ấy đột ngột lên cao rồi xuống thấp.
…
"Cha, vừa rồi trên đường về nhà, Trang trưởng thôn nói với con, hôm qua ông ấy đã triệu tập thôn dân xây nhà cho nhà chúng ta, chiều nay sẽ bắt đầu xây." Trong bữa ăn, Hoàng Bách vừa gắp thức ăn, vừa cắn màn thầu nói với cha.
Chỉ là Hoàng Bách cắn màn thầu, vẫn chưa quen lấy màn thầu làm món chính.
Trước đây, quê hương của bọn họ là vùng đất lắm cá nhiều thóc ở phía Nam, món chính cũng là gạo, vì ở nơi thừa gạo nên giá gạo cũng không đắt.
Ngược lại bây giờ đã định cư ở miền Bắc lạnh giá này, tất cả những gì ăn đều là bột mì. Bởi vì không thể gieo trồng gạo ở vùng này được, gạo ở đây phần lớn đều được vận chuyển từ phía Nam đến bán, giá cả vô cùng đắt, phần lớn người dân địa phương đều ăn bột mì mà không phải gạo.
"Được, Lão Tam lanh lợi lại biết đối nhân xử thế, buổi chiều con sẽ cùng thôn thân xây nhà. Mẹ của con và Tô Tô cũng đã chọn xong nền móng rồi, ta cũng đã xem qua, địa điểm không tệ, cứ xây trên mảnh đất kia đi.
Còn chúng ta, ngoại trừ ta và những nữ nhân ở lại trong nhà bào chế dược liệu, đám nam nhân lên núi hái thuốc.
Lão Đại, lúc hái thuốc đừng chỉ hái một loại với số lượng lớn mà phải hái nhiều chủng loại phong phú, tiện cho việc chúng ta kê đơn bốc thuốc cho bệnh nhân." Hoàng Dược Tử dặn dò.
"Cha, chuyện này con biết rồi." Hoàng Cầm hiểu rõ gật đầu.
…
Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua, mọi người đều thấy sự thay đổi của Hoàng Liên, trong nửa tháng qua, Hoàng Liên mỗi khi gặp việc đều đi làm, quả thực đã tươi sáng hơn trước kia.
Sự thay đổi đều được mọi người trong Hoàng gia nhìn thấy, trong lòng rất mừng.
Hoàng Liên cũng muốn lén lười biếng, nghỉ ngơi dựa dẫm vào cha mẹ và huynh đệ là được rồi, nhưng khi vừa nghĩ đến việc ra riêng phải gánh vác toàn bộ kế sinh nhai của gia đình, phải đi sớm về khuya kiếm tiền nuôi gia đình, cuộc sống còn khổ còn mệt hơn bây giờ. Cứ nghĩ đến là da đầu hắn ta lại tê dại.
Mỗi khi muốn lén lười biếng thì lại nghĩ đến chuyện chia ở riêng, hắn ta không dám lười biếng nữa, lần này Hoàng Liên đã chịu đựng suốt nửa tháng.
Sau nửa tháng chịu đựng, từ không quen đến bây giờ đã thuận buồm xuôi gió, còn hình thành mấy thói quen, một khi người ta đã quen thì sẽ trở nên tự nhiên.
Về phần nhà của Hoàng gia phải mất nửa tháng mới xây xong, nhà cũng đã hoàn thiện, chỉ cần dựng xà nhà và lợp tranh là cả nhà bọn họ có thể vào nhà mới ở.
Ngọn núi phía sau Vân Hà thôn quả thực rất phong phú về sản vật, mỗi ngày Hoàng Tử Tô lên núi đều có thể săn được gà rừng, thỏ rừng thêm thức ăn cho gia đình, trước mắt tạm thời không cần lo lắng vì cái ăn.
Những người khác nhà mỗi ngày cũng không nghỉ ngơi, họ ngày đêm lên núi hái thuốc, sau khi hái xong lại bào chế, kết quả hiện tại trong nhà bọn họ tích được bảy mươi hai vị thảo dược, có thể kết hợp thành không ít phương thuốc.
Ngay lập tức, hai tỷ muội nghĩ đến cha vừa mới ra ngoài một chuyết với Tô Tô, Tô Tô còn bảo hai tỷ muội bọn họ ngăn cản mẹ và Đại bá nương đi theo sau nghe lén.
Hai tỷ muội lập tức hiểu ra, xem ra là Tô Tô đã nói gì đó với cha các nàng nên mới có thay đổi lớn như bây giờ
Hoàng Phùng thị thấy phu quân nhà mình chỉ đi theo Tô Tô ra ngoài một chuyến mà đã có thay đổi lớn như vậy, nhưng nàng ấy lại lo lắng phu quân nhà mình không biết có phải gặp dịp thì chơi cho vui không, qua mấy ngày sẽ biến về lại nguyên hình. Tâm trạng nàng ấy đột ngột lên cao rồi xuống thấp.
…
"Cha, vừa rồi trên đường về nhà, Trang trưởng thôn nói với con, hôm qua ông ấy đã triệu tập thôn dân xây nhà cho nhà chúng ta, chiều nay sẽ bắt đầu xây." Trong bữa ăn, Hoàng Bách vừa gắp thức ăn, vừa cắn màn thầu nói với cha.
Chỉ là Hoàng Bách cắn màn thầu, vẫn chưa quen lấy màn thầu làm món chính.
Trước đây, quê hương của bọn họ là vùng đất lắm cá nhiều thóc ở phía Nam, món chính cũng là gạo, vì ở nơi thừa gạo nên giá gạo cũng không đắt.
Ngược lại bây giờ đã định cư ở miền Bắc lạnh giá này, tất cả những gì ăn đều là bột mì. Bởi vì không thể gieo trồng gạo ở vùng này được, gạo ở đây phần lớn đều được vận chuyển từ phía Nam đến bán, giá cả vô cùng đắt, phần lớn người dân địa phương đều ăn bột mì mà không phải gạo.
"Được, Lão Tam lanh lợi lại biết đối nhân xử thế, buổi chiều con sẽ cùng thôn thân xây nhà. Mẹ của con và Tô Tô cũng đã chọn xong nền móng rồi, ta cũng đã xem qua, địa điểm không tệ, cứ xây trên mảnh đất kia đi.
Còn chúng ta, ngoại trừ ta và những nữ nhân ở lại trong nhà bào chế dược liệu, đám nam nhân lên núi hái thuốc.
Lão Đại, lúc hái thuốc đừng chỉ hái một loại với số lượng lớn mà phải hái nhiều chủng loại phong phú, tiện cho việc chúng ta kê đơn bốc thuốc cho bệnh nhân." Hoàng Dược Tử dặn dò.
"Cha, chuyện này con biết rồi." Hoàng Cầm hiểu rõ gật đầu.
…
Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua, mọi người đều thấy sự thay đổi của Hoàng Liên, trong nửa tháng qua, Hoàng Liên mỗi khi gặp việc đều đi làm, quả thực đã tươi sáng hơn trước kia.
Sự thay đổi đều được mọi người trong Hoàng gia nhìn thấy, trong lòng rất mừng.
Hoàng Liên cũng muốn lén lười biếng, nghỉ ngơi dựa dẫm vào cha mẹ và huynh đệ là được rồi, nhưng khi vừa nghĩ đến việc ra riêng phải gánh vác toàn bộ kế sinh nhai của gia đình, phải đi sớm về khuya kiếm tiền nuôi gia đình, cuộc sống còn khổ còn mệt hơn bây giờ. Cứ nghĩ đến là da đầu hắn ta lại tê dại.
Mỗi khi muốn lén lười biếng thì lại nghĩ đến chuyện chia ở riêng, hắn ta không dám lười biếng nữa, lần này Hoàng Liên đã chịu đựng suốt nửa tháng.
Sau nửa tháng chịu đựng, từ không quen đến bây giờ đã thuận buồm xuôi gió, còn hình thành mấy thói quen, một khi người ta đã quen thì sẽ trở nên tự nhiên.
Về phần nhà của Hoàng gia phải mất nửa tháng mới xây xong, nhà cũng đã hoàn thiện, chỉ cần dựng xà nhà và lợp tranh là cả nhà bọn họ có thể vào nhà mới ở.
Ngọn núi phía sau Vân Hà thôn quả thực rất phong phú về sản vật, mỗi ngày Hoàng Tử Tô lên núi đều có thể săn được gà rừng, thỏ rừng thêm thức ăn cho gia đình, trước mắt tạm thời không cần lo lắng vì cái ăn.
Những người khác nhà mỗi ngày cũng không nghỉ ngơi, họ ngày đêm lên núi hái thuốc, sau khi hái xong lại bào chế, kết quả hiện tại trong nhà bọn họ tích được bảy mươi hai vị thảo dược, có thể kết hợp thành không ít phương thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất