Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]
Chương 148: Thất vọng
Harry và Snape đắm chìm vào bầu không khí ấm áp chưa bao lâu, thì đã bị người khác phá hủy.
Dumbledore đứng trước giường bệnh của Harry, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc, bộ dáng nghịch ngợm ngày thường đã biến mất không còn tăm hơi, "Harry, con biết chính mình đang mang thai đúng không?"
"Vâng, con biết." Harry khẽ nhíu mày, "Trông thầy hình như không vui lắm."
Dumbledore thở dài, "Harry, con cũng biết hiện tại bản thân con cũng không an toàn đúng không."
Harry gật đầu, nhưng cũng không có nói cái gì. Nhưng Snape đang ngồi ở bên cạnh lại mở miệng, giọng điệu có chút lạnh lùng, "Tôi sẽ bảo vệ tốt Harry."
Dumbledore gục mặt xuống dưới, ngữ khí nghiêm khắc nhất từ trước đến nay, "Severus! Thầy cũng biết rõ, tình hình hiện tại nghiêm trọng đến mức nào. Harry hồ nháo còn chưa đủ, thầy thế nhưng lại còn ủng hộ thằng bé."
Harry chống đỡ nửa thân trên, nhìn chằm chằm Dumbledore, "Dumbledore, thầy muốn tôi giết đứa nhỏ này?!"
Giọng nói của Harry có chút run rẩy, cậu không thể tin là Dumbledore lại nghĩ như vậy.
Dumbledore muốn nói gì đó, mở miệng, nhưng cũng không có nói lời gì. Cũng không có giải thích điều gì, vì xác thật ông đã suy nghĩ như vậy.
Ánh mắt Dumbledore né tránh, không dám nhìn Harry.
Harry cực kỳ thất vọng, "Dumbledore, đây là con của tôi, tôi sẽ bảo vệ nó. Tôi cùng Severus...... Tôi sẽ không từ bỏ nó! Đây là con của tôi!"
Snape nắm lấy tay của Harry, như là đang an ủi cậu. Ánh mắt của Snape có chút lạnh lùng nhìn về phía Dumbledore, "Ông đi ra ngoài đi, Harry cần phải nghỉ ngơi."
Dumbledore yếu ớt gật đầu, "Ta chỉ là không hy vọng hai người sẽ xảy ra chuyện gì."
Dumbledore chậm rãi bước ra ngoài, để lại cho Harry và Snape một bóng lưng ủ rũ, đứng trước cửa, Dumbledore nhẹ nhàng nói một câu, "Con là tương lai của thế giới phép thuật, Harry."
Trong Bệnh Thất chỉ còn lại hai người là Harry và Snape, Snape biết hiện tại trong lòng Harry cảm thấy rất khó chịu, nhưng hắn lại không biết nói gì để có thể an ủi người yêu của mình.
Snape gắt gao nắm chặt lấy tay của Harry, "Ta ở đây."
Harry gượng ép nở một nụ cười châm chọc, "Ở trong lòng của Dumbledore, quả nhiên quan trọng nhất vẫn là thế giới phép thuật này."
Snape nhẹ nhàng nói, "Có lẽ, đây chính nỗi buồn của Grindelwald."
Đúng vậy, đây là nỗi buồn của Grindelwald. Dumbledore là cả thế giới của Grindelwald, còn Dumbledore thì coi việc bảo vệ thế giới phép thuật là trách nhiệm của riêng mình, trong tâm trí của Dumbledore thì thế giới phép thuật là quan trọng nhất, bằng không lúc trước ông ấy cũng không nhốt Grindelwald ở Đức.
"Đối với Grindelwald thì điều này thật không công bằng." Harry có chút thương hại đối với Chúa Tể Hắc Ám đời đầu.
Snape giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng sờ mái tóc của Harry, rồi mới hôn một cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry, "Tình yêu, vốn dĩ không có cái gì gọi là công bằng hay không công bằng. Tất cả đều là tự nguyện."
Harry mỉm cười với Snape, "Severus, em đói bụng."
"Muốn ăn cái gì?"
"Thanh đạm là được."
Snape gật đầu, rời khỏi Bệnh Thất, đi tìm thức ăn cho bạn đời của mình.
Harry nằm một mình trên giường trong Bệnh Thất, ngây người nhìn trần nhà, suy nghĩ về câu nói trước khi rời đi của Dumbledore.
"Con là tương lai của thế giới phép thuật, Harry."
Harry trào phúng mà cong khóe miệng, tương lai? Cậu là tương lai của thế giới phép thuật, cho nên cậu rất quan trọng? Vậy tương lai của cậu ở đâu, còn con của cậu chẳng lẽ cũng không quan trọng?
Harry thừa nhận Dumbledore một vị Phù thủy vĩ đại, không phải tất cả mọi người đều có thể giống như ông ấy đem nhiệm vụ cứu vớt thế giới phép thuật trở thành trách nhiệm của mình, chính bản thân Harry cũng không phải là người như vậy.
Harry muốn đánh bại Voldemort, đơn giản chỉ vì Voldemort một lòng muốn giết chết cậu, nếu Voldemort không muốn giết cậu, thì cậu tại sao lại phải mạo hiểm tính mạng để cứu thế giới phép thuật?
Harry chỉ muốn trở thành một cậu bé bình thường, có một gia đình bình thường, muốn sống hạnh phúc bên cạnh Snape và các con cả đời.
Chỉ là, cái từ "bình thường" này vĩnh viễn không thể liên quan đến Harry.
Rốt cuộc tất cả những chuyện này là do ai gây ra? Có lẽ chỉ có Merlin mới biết được.......
Dumbledore đứng trước giường bệnh của Harry, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc, bộ dáng nghịch ngợm ngày thường đã biến mất không còn tăm hơi, "Harry, con biết chính mình đang mang thai đúng không?"
"Vâng, con biết." Harry khẽ nhíu mày, "Trông thầy hình như không vui lắm."
Dumbledore thở dài, "Harry, con cũng biết hiện tại bản thân con cũng không an toàn đúng không."
Harry gật đầu, nhưng cũng không có nói cái gì. Nhưng Snape đang ngồi ở bên cạnh lại mở miệng, giọng điệu có chút lạnh lùng, "Tôi sẽ bảo vệ tốt Harry."
Dumbledore gục mặt xuống dưới, ngữ khí nghiêm khắc nhất từ trước đến nay, "Severus! Thầy cũng biết rõ, tình hình hiện tại nghiêm trọng đến mức nào. Harry hồ nháo còn chưa đủ, thầy thế nhưng lại còn ủng hộ thằng bé."
Harry chống đỡ nửa thân trên, nhìn chằm chằm Dumbledore, "Dumbledore, thầy muốn tôi giết đứa nhỏ này?!"
Giọng nói của Harry có chút run rẩy, cậu không thể tin là Dumbledore lại nghĩ như vậy.
Dumbledore muốn nói gì đó, mở miệng, nhưng cũng không có nói lời gì. Cũng không có giải thích điều gì, vì xác thật ông đã suy nghĩ như vậy.
Ánh mắt Dumbledore né tránh, không dám nhìn Harry.
Harry cực kỳ thất vọng, "Dumbledore, đây là con của tôi, tôi sẽ bảo vệ nó. Tôi cùng Severus...... Tôi sẽ không từ bỏ nó! Đây là con của tôi!"
Snape nắm lấy tay của Harry, như là đang an ủi cậu. Ánh mắt của Snape có chút lạnh lùng nhìn về phía Dumbledore, "Ông đi ra ngoài đi, Harry cần phải nghỉ ngơi."
Dumbledore yếu ớt gật đầu, "Ta chỉ là không hy vọng hai người sẽ xảy ra chuyện gì."
Dumbledore chậm rãi bước ra ngoài, để lại cho Harry và Snape một bóng lưng ủ rũ, đứng trước cửa, Dumbledore nhẹ nhàng nói một câu, "Con là tương lai của thế giới phép thuật, Harry."
Trong Bệnh Thất chỉ còn lại hai người là Harry và Snape, Snape biết hiện tại trong lòng Harry cảm thấy rất khó chịu, nhưng hắn lại không biết nói gì để có thể an ủi người yêu của mình.
Snape gắt gao nắm chặt lấy tay của Harry, "Ta ở đây."
Harry gượng ép nở một nụ cười châm chọc, "Ở trong lòng của Dumbledore, quả nhiên quan trọng nhất vẫn là thế giới phép thuật này."
Snape nhẹ nhàng nói, "Có lẽ, đây chính nỗi buồn của Grindelwald."
Đúng vậy, đây là nỗi buồn của Grindelwald. Dumbledore là cả thế giới của Grindelwald, còn Dumbledore thì coi việc bảo vệ thế giới phép thuật là trách nhiệm của riêng mình, trong tâm trí của Dumbledore thì thế giới phép thuật là quan trọng nhất, bằng không lúc trước ông ấy cũng không nhốt Grindelwald ở Đức.
"Đối với Grindelwald thì điều này thật không công bằng." Harry có chút thương hại đối với Chúa Tể Hắc Ám đời đầu.
Snape giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng sờ mái tóc của Harry, rồi mới hôn một cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry, "Tình yêu, vốn dĩ không có cái gì gọi là công bằng hay không công bằng. Tất cả đều là tự nguyện."
Harry mỉm cười với Snape, "Severus, em đói bụng."
"Muốn ăn cái gì?"
"Thanh đạm là được."
Snape gật đầu, rời khỏi Bệnh Thất, đi tìm thức ăn cho bạn đời của mình.
Harry nằm một mình trên giường trong Bệnh Thất, ngây người nhìn trần nhà, suy nghĩ về câu nói trước khi rời đi của Dumbledore.
"Con là tương lai của thế giới phép thuật, Harry."
Harry trào phúng mà cong khóe miệng, tương lai? Cậu là tương lai của thế giới phép thuật, cho nên cậu rất quan trọng? Vậy tương lai của cậu ở đâu, còn con của cậu chẳng lẽ cũng không quan trọng?
Harry thừa nhận Dumbledore một vị Phù thủy vĩ đại, không phải tất cả mọi người đều có thể giống như ông ấy đem nhiệm vụ cứu vớt thế giới phép thuật trở thành trách nhiệm của mình, chính bản thân Harry cũng không phải là người như vậy.
Harry muốn đánh bại Voldemort, đơn giản chỉ vì Voldemort một lòng muốn giết chết cậu, nếu Voldemort không muốn giết cậu, thì cậu tại sao lại phải mạo hiểm tính mạng để cứu thế giới phép thuật?
Harry chỉ muốn trở thành một cậu bé bình thường, có một gia đình bình thường, muốn sống hạnh phúc bên cạnh Snape và các con cả đời.
Chỉ là, cái từ "bình thường" này vĩnh viễn không thể liên quan đến Harry.
Rốt cuộc tất cả những chuyện này là do ai gây ra? Có lẽ chỉ có Merlin mới biết được.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất