Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 12: Hào môn thế gia (12)

Trước Sau
Tần Lãng vì phải đối phó Chu Hoành Thịnh, vẫn luôn phái người chú ý tình huống của Chu Hoành Thịnh, sau khi biết chuyện, chỉ cảm thấy đã cái nư.

Quả nhiên thiện ác ắt có báo, Thiên Đạo luân hồi.

Chu Hoành Thịnh không phải có tật xấu hay say rượu à? Bây giờ hắn được như nguyện, nửa đời sau đều có thể nằm trên giường say rượu cho đã đời. Còn cái thói hư tật xấu gia bạo này của hắn, đáng tiếc, Chu Hoành Thịnh mất đi tứ chi cũng hoàn toàn mất đi khả năng hoạt động, nửa đời sau chỉ có thể ra oai khua môi múa mép.

Tuy Chu Hoành Thịnh rất thảm, nhưng Tần Lãng một chút cũng không đồng tình chuyện của Chu Hoành Thịnh, vì cái loại Chu Hoành Thịnh này thuộc về ác giả ác báo, căn bản không đáng để người ta đồng tình.

Chẳng qua, xét thấy Chu Hoành Thịnh đã gặp báo ứng, tự tìm đường chết, Tần Lãng liền quyết định không trả thù hắn ta, rốt cuộc Chu Hoành Thịnh đã thảm như vậy, lại khi dễ hắn ta không phải là ra sức đánh chó xuống nước mà là trắng trợn khi dễ người khác.

Tần Lãng không có sở thích bắt nạt kẻ yếu, buông tha Chu Hoành Thịnh, cũng là vì muốn nhìn xem thử Chu Hoành Thịnh còn có thể dữ thế nào.

Không phải Tần Lãng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, mà là Chu Hoành Thịnh thật sự không giống người có thể yên ổn sinh hoạt, trước kia lúc còn lành lặn, Chu Hoành Thịnh đều có thể tự tìm đường chết, giờ sinh hoạt còn không thể tự gánh vác, Chu Hoành Thịnh yên phận mới là lạ, Tần Lãng muốn nhìn xem, Chu Hoành Thịnh còn có thể làm ra cái quỷ gì.

Tin tức vui mừng khắp chốn như vậy, không thể vui một mình được, Tần Lãng vui sướng tìm thấy Không Thanh, nói thảm trạng của Chu Hoành Thịnh cho Không Thanh.

Không Thanh nghe xong, chỉ thấy khiếp sợ.

Cốt truyện gốc, quan hệ của Thẩm Gia Kỳ cùng ba mẹ ruột không tồi, vì báo hiếu cho Tô Cầm Tuyết và Chu Hoành Thịnh, Thẩm Gia Kỳ lại mua nhà, lại mời bảo mẫu, trả giá không ít tinh lực cùng tài lực, dưới sự chiếu cố của Thẩm Gia Kỳ, sinh hoạt của Tô Cầm Tuyết và Chu Hoành Thịnh lúc về già thật sự quá sung sướng, cuồi cùng cũng đều được chết già.

Lúc này không biết sai ở chỗ nào, Chu Hoành Thịnh thế mà lại có tai nạn bất ngờ như vậy, chẳng qua, đối với Không Thanh, Chu Hoành Thịnh hoàn toàn đáng, nếu nguyên chủ biết kết cục của Chu Hoành Thịnh, nhất định sẽ cảm thấy ông trời có mắt.

"Chu Hoành Thịnh tự làm tự chịu, cũng coi như chịu báo ứng, về sau cậu cũng đừng chú ý hai vợ chồng bọn họ nữa, để cho bọn họ tự sinh tự diệt là được"

Không Thanh biết, nếu không phải để mình nguôi giận, không oán không thu, Tần Lãng căn bản không nhất thiết phải chú ý tới cặp vợ chồng bại hoại Tô Cầm Tuyết và Chu Hoành Thịnh, nhưng chuyện báo thù, tự mình làm là được, không cần thiết để Tần Lãng ô uế tay. Tần Lãng bên ngoài gật đầu đồng ý, trong lòng lại nghĩ, nếu đôi vợ chồng Tô Cầm Tuyết và Chu Hoành Thịnh này không làm ra chuyện gì, an an tĩnh tĩnh mà tự sinh tự diệt, y cũng không phải không thể để lại cho hắn ta đường sống, nhưng nếu hai vợ chồng bọn họ một hai phải nhảy lên gây chuyện, vậy không thể trách y xuống tay quá độc ác.

Năm nay, có thể nói là mấy nhà vui mấy nhà sầu.

Chu Hoành Thịnh tuy chỉ có thể nằm trên giường kéo dài hơi tàn, nhưng tính tình nóng nảy của hắn ta một chút cũng chẳng tốt lên, ngược lại, vì không thể tự mình gánh vác sinh hoạt, chỉ có thể nằm trên giường chờ chết, tính tình Chu Hoành Thịnh ngày càng trở nên hung dữ, cả ngày ở nhà mắng đông chửi tây, hoàn toàn dựa vào việc nhục mạ Tô Cầm Tuyết mà phát tiết cảm xúc bất mãn của mình.

Mới đầu, Tô Cầm Tuyết xuất phát từ áy náy, hơn nữa còn lưu tình vợ chồng cũ bao đêm bao ngày, chẳng sợ mỗi ngày Chu Hoành Thịnh đều buông lời mắng chửi, bà cũng luôn rộng lượng không so đo với Chu Hoành Thịnh.

Nhưng sức chịu đựng của con người cũng chỉ có giới thiệu thôi, hơn nữa hiếu tử cũng chẳng ở đầu giường, huống chi Tô Cầm Tuyết và Chu Hoành Thịnh là hôn nhân vì lợi ích, thời gian dài, Tô Cầm Tuyết cũng thấy phiền, chăm sóc cho Chu Hoành Thịnh càng ngày càng có lệ, sau này trực tiếp mời một người đàn bà trung niên cao lớn thô kệch, dung mạo bình thường chuyên môn tới nhà chăm sóc cho Chu Hoành Thịnh, chính mình dứt khoát nhà cũng không thèm về.

Tô Cầm Tuyết không ly hôn với Chu Hoành Thịnh, chủ ý là không muốn làm con ruột nghĩ rằng bà ta vứt bỏ chồng mình, máu lạnh vô tình, nhưng để bà ta canh trước giường lo chuyện lớn nhỏ cho Chu Hoành Thịnh, Tô Cầm Tuyết lại cảm thấy cam lòng.

Bà ta cũng chỉ đầu 40, tương lai sau này còn rất tốt, dựa vào cái gì muốn bà ta vậy chung một chỗ với tên Chu Hoành Thịnh nửa sống nửa chết này, không chút tự do.

Dù sao sinh hoạt phí mỗi tháng Thẩm gia đưa cho hai vợ chồng bọn họ cũng không ít, Tô Cầm Tuyết hoàn toàn có thể mời người khác đến chăm sóc Chu Hoành Thịnh, chính mình ở ngoài, tiêu tiêu sái sái sống cuộc sống của chính mình.

Chu Hoành Thịnh đương nhiên không chịu được việc Tô Cầm Tuyết vứt hắn ta sang một bên một mình tiêu dao tự tại, nhưng chính hắn tự mình sinh hoạt cũng không thể, càng đừng nói đi tìm Tô Cầm Tuyết tính sổ, chỉ có thể ở nhà vô năng cuồng nộ, dựa vào nhục mạ Tô Cầm Tuyết mà trút giận.



Người chăm sóc Tô Cầm Tuyết mời tới chăm sóc Chu Hoành Thịnh cũng là chọn lựa kĩ càng, người phụ nữ trung niên dung mạo bình thường này không chỉ lớn lên cao lớn thô kệch, một thân cậy mạnh, tính tình còn cực kì an tĩnh, cũng rất trầm ổn, mặc kệ Chu Hoành Thịnh ở nhà tình cảm mãnh liệt buông lời nhục mạ cỡ nào, người này cũng mặc kệ không lên tiếng mà nhìn Chu Hoành Thịnh tùy tiện náo loạn, nhưng Chu Hoành Thịnh mà dám vênh mặt hất cằm sai khiến bà ta, la lên hét xuống, để cho Chu Hoành Thịnh nhịn đói một lần đã là nhẹ, đối phó với một phế nhân không thể nhúc nhích như Chu Hoành Thịnh, người phụ nữ trung niên có rất nhiều cách thu thập hắn ta. Dưới sự chiếu cố "tỉ mỉ" của người phụ nữ trung niên, Chu Hoành Thịnh gầy đi trông thấy, chẳng qua lúc này hắn ta đã kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Trái ngược, Tô Cầm Tuyết ngày ngày tiêu dao tự tại hơn nhiều, có tiền có nhàn bà ta đã sớm vứt chồng mình ra sau đầu, mỗi ngày đều trang điểm lộng lẫy lòe loẹt, hú hí với nhiều đàn ông khác nhau, cả người như hoa nở xuân về.

Đừng nhìn Tô Cầm Tuyết đã đầu 40, tuổi không hề trẻ, nhưng đường nét lại không tồi, hơn nữa còn bảo dưỡng tốt, cho nên bà thím trung niên vẫn còn duyên, có không ít đàn ông trung niên ăn loại như bà ta.

Đến tận giờ, đôi vợ chồng Tô Cầm Tuyết và Chu Hoành Thịnh này cũng chỉ kém chút nữa là trở mặt thành thù.

Không Thanh không quá để tâm đến đôi vợ chồng Tô Cầm Tuyết cùng Chu Hoành Thịnh này, kỳ nghỉ đông này, bởi vì có Tần Lãng làm bạn, Không Thanh cũng không quá cô đơn,

Thẩm Quốc Hào không biết là xuất phát từ áy náy, hay là chết tâm với đứa con nuôi Thẩm Gia Kỳ này, ngược lại nghĩ đến Thẩm Không Thanh, cảm thấy đứa nhỏ Thẩm Không Thanh không hổ là con hắn, thông minh bản lĩnh, cho dù không có gia tộc phù hộ., vẫn có thể hô mưa gọi gió như cũ.

Thẩm Gia Kỳ tuy cũng rất thông minh, nhưng so với Thẩm Không Thanh còn kém xa.

Thẩm Quốc Hào thực sự hối hận, nếu biết sớm nên quan tâm Thẩm Không Thanh nhiều hơn một chút, như vậy, Thẩm Không Thanh cũng không lục đục nội bộ với người thân như bọn họ, thậm chí không chút do dự đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia.

Nếu Thẩm Không Thanh không ưu tú như vậy, dưới sự cố tình chèn ép của Đoạn Mạn Nhu, còn có anh em Thẩm Gia Dự cùng Thẩm Gia Di cố tình ngó lơ, Thẩm Quốc Hào có lẽ cũng không nhớ nổi mình còn có một đứa con trai như Thẩm Không Thanh.

Đúng là bởi vì Thẩm Không Thanh quá ưu tú, Thẩm Quốc Hào muốn bỏ qua đứa con này cũng khó, hơn nữa không ở chung một chỗ, người thường cũng ít tiếp xúc, cảm tưởng của Thẩm Quốc Hào đối với Thẩm Không Thanh càng ngày càng tốt.

Đối lập, Thẩm Gia Kỳ tiếp thu giáo dưỡng của Thẩm gia, khuỷu tay còn quẹo ra ngoài, lấy tiền tiêu vặt ông cho tiếp tế cho ba mẹ ruột mình, mà Thẩm Không Thanh một mình sinh hoạt, còn có thể làm trường vẻ vang, ba ruột như ông trên mặt cũng dính lây được ánh sáng, Thẩm Quốc Hào lại lần nữa hối hận lúc trước không đủ quan tâm Thẩm Không Thanh, nếu không, có con trai có tiền đồ như vậy, Thẩm gia cần gì phải sầu sau này không thịnh vượng.

Vì chữa lành quan hệ cha con, Thẩm Quốc Hào không chỉ chủ động gọi điện thoại cho Thẩm Không Thanh, còn lôi kéo con cả không tình nguyện tự mình tìm tới cửa, muốn mời Thẩm Không Thanh về Thẩm gia ăn Tết.

Vốn dĩ, Thẩm Quốc Hào là chuẩn bị kêu Thẩm Gia Dự và Thẩm Gia Di cùng đi, nhưng thành kiến của Thẩm Gia Di với Thẩm Không Thanh quá sâu, sống chết không chịu tới, hết cách, Thẩm Quốc Hào chỉ có thể kêu Thẩm Gia Dự thành thục ổn trọng, nghĩ đều là anh em một nhà, có lẽ Thẩm Không Thanh sẽ hợp với Thẩm Gia Dự, không nghĩ tới, Thẩm Gia Dự ngoài miệng không nói, trong lòng cũng vạn lần không vui.

Đối với đứa em nửa đường bước vào Thẩm Không Thanh này, Thẩm Gia Dự không tràn ngập chán ghét cùng bài xích giống như Thẩm Gia Di, nhưng cũng chưa nói tới thích, luận cảm tình nông sâu, tự nhiên Thẩm Gia Dự càng thích Thẩm Gia Kỳ lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Không Thanh nhìn cha con Thẩm Quốc Hào cùng Thẩm Gia Dự không mời mà đến, theo bản năng nhăn chặt mày, sau khi biết được ý đồ đến đây của hai cha con này, càng không chút do dự từ chối lời mời về Thẩm gia cùng ăn Tết.

Thẩm Quốc Hào thở dài, tận tình khuyên bảo Không Thanh: "Không Thanh, trước kia xác thật ba và mẹ con không đủ quan tâm con, con trong lòng có oán trách, cũng rất bình thường, nhưng người thân chính là gãy xương còn dính gân, chẳng lẽ con thật sự tính không giao tiếp với người thân chúng ta cả đời, một mình sinh hoạt lẻ loi sao?"

Thẩm Quốc Hào học cũng giỏi, biết mạnh bạo vô dụng, ngược lại dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục.

Đáng tiếc, Không Thanh căn bản không ăn bộ này của ông ta.

Lúc Không Thanh chuẩn bị mở miệng phản bác Thẩm Quốc Hào, Tần Lãng vội vàng xách theo bao lớn bao nhỏ đồ Tết, vội vã tới ăn Tết cùng Thẩm Không Thanh vừa lúc gặp Thẩm Quốc Hào, tức khắc đề cao cảnh giác.

Bởi vì quan hệ với Không Thanh, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, Tần Lãng đối với người của Thẩm gia không có chút hảo cảm nào, nhưng dù sao Thẩm Quốc Hào cũng là trưởng bối, Tần Lãng vẫn tạm thời thu hồi địch ý, chủ động chào hỏi: "Chú Thẩm, sao chú lại tới đây?"

Còn Thẩm Gia Dự đứng ở bên người Thẩm Quốc Hào, Tần Lãng trực tiếp ngó lơ.

Lấy gia thế cùng thân phận của Tần Lãng, xác thật y chắc chắn có thể không cho Thẩm Gia Dự mặt mũi, cố tình Thẩm Gia Dự cũng không thể làm gì y, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, bực bội một mình.



Thẩm Quốc Hào hơi hơi mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa nói: "Không phải sắp Tết rồi sao? Tới tìm Không Thanh về nhà cùng ăn Tết!"

Biết quan hệ của Tần Lãng với Thẩm Không Thành không tồi, Thẩm Quốc Hào còn làm bộ làm tịch thở dài, tố khổ với Tần Lãng: "Tần Lãng, cháu có quan hệ không tồi với Không Thanh, giúp chú khuyên nhủ Không Thanh, Tết nhất, không về tụ họp với người trong nhà, một mình ở bên ngoài, lãnh nồi lãnh bếp*, lẻ loi hiu quạnh, còn ra cái gì! Người không hiểu thấy được, còn tưởng nó là cô nhi không cha không mẹ không nơi nương tựa!"

(*) Theo mình hiểu là trống vắng, không có ai. Hiện tại chưa tìm được câu nào thích hợp để thay thế, mí bạn có ý gì thì nói cho tui với nha:>

Thẩm Quốc Hào nói như vậy, là cố ý bán thảm, người lỗ tai mềm(*), nói không chừng đã bị hắn nắm mũi dắt đi rồi, nhưng Không Thanh và Tần Lãng không phải loại người dễ dụ.

Tần Lãng lúc này liền không vui, cợt nhả mà phản bác: "Chú Thẩm, chú nói như vậy là không đúng rồi, không phải có cháu ăn Tết với Không Thanh sao? Không Thanh làm sao mà lẻ loi hiu quạnh được! Lại nói tiếp, Không Thanh tuy rằng không phải cô nhi không cha không mẹ không nơi nương tựa, nhưng trên thực tế cũng không khác cô nhi lắm."

Thẩm Quốc Hào biểu tình xấu hổ, bị Tần Lãng nói đến á khẩu không trả lời không được, nhưng thứ làm ông ta khó xử, vẫn là thái độ của con ruột Thẩm Không Thanh.

Không Thanh từ đầu đến cuối cũng không định mở miệng giải vây cho Thẩm Quốc Hào, mặc kệ Thẩm Quốc Hào biểu tình xấu hổ đứng ở cửa, đi cũng không được ở lại cũng không xong.

Cuối cùng, Thẩm Quốc Hào vẻ mặt hổ thẹn rời đi, không đi không được, Thẩm Không Thanh rõ ràng không thích ông ta, Tần Lãng cũng có chung ý tưởng đen tối với Thẩm Không Thnah, đối với trưởng bối như mình một chút tôn trọng cũng không có, Thẩm Quốc Hào lo lắng, nếu còn không đi, hai đứa nhóc thúi này lập tức sẽ làm cho ông ta không xuống đài được.

Thẩm Quốc Hào vẫn muốn giữ mặt mũi, huống chi là làm trò trước mặt con trai cả Thẩm Gia Dự, ông ta cần phải duy trì uy nghiêm của một người ba.

Hết cách, Thẩm Quốc Hào chỉ có thể mang theo Thẩm Gia Dự ủ rũ mà rời đi.

Trên đường về, Thẩm Gia Dự vẻ mặt khó hiểu mà dò hỏi Thẩm Quốc Hào: "Ba, mẹ nói rất đúng, Thẩm Không Thanh không lớn lên ở Thẩm gia, với người Thẩm gia chúng ta không thân, ba vì sao một hai cứ phải kêu cậu ta về Thẩm gia?"

Thẩm Gia Dự cảm thấy ba mình hồ đồ, Thẩm Không Thanh trở lại Thẩm gia, xấu hổ nhất chắc chắn là Thẩm Gia Kỳ, đến lúc đó, hai người dưới cùng một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, Thẩm Gia Kỳ phải xử lý thế nào?

Còn không bằng cứ như bây giờ, sinh hoạt ai lo phận nấy, không can thiệp vào chuyện của nhau, cả nhà đều vui.

Quan hệ giữa người với người cũng có khác biệt thân sơ viễn cận, Thẩm Gia Dự một phần vì Thẩm Gia Kỳ, đương nhiên không hy vọng Thẩm Không Thanh trở lại Thẩm gia.

Trong mắt Thẩm Gia Dự rõ ràng là không vui đối với Thẩm Không Thanh, Thẩm Quốc Hào không nhịn được thở dài, biết tưởng tượng cảnh anh em thân thiết của Thẩm Gia Dự và Thẩm Không Thanh chỉ là hy vọng xa vời, mở miệng giải thích: "Gia Kỳ lớn lên từ nhỏ ở Thẩm gia, con cùng nó quan hệ thân cận cũng là chuyện đương nhiên, con cũng đừng quên, Thẩm Không Thanh mới là em trai cùng cha cùng mẹ với con, anh em ruột huyết mạch tương liên."

Thẩm Gia Dự muốn giải thích, nhưng Thẩm Quốc Hào tâm phiền ý loạn không muốn nghe, ngồi trên ghế dựa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này trong lòng Thẩm Quốc Hào đã có dự cảm, rất có khả năng, Thẩm Không Thanh một chút cũng không thân cận với người Thẩm gia kia, mới là đứa có tiền đồ nhất trong mấy đứa con, có lẽ chính mình lúc trước thật sự không nên nghe theo cái nhìn của đàn bà của Đoạn Mạn Nhu.

Một đứa con nuôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao có thể so được với một đứa con ruột thiên tư thông minh năng lực xuất chúng.

Thẩm Quốc Hào càng nghĩ càng thấy hối tiếc không kịp, càng hối hận, ông càng bất mãn với Thẩm Gia Kỳ, thậm chí giận chó đánh mèo lên Đoạn Mạn Nhu.

_____________________________

(*) người lỗ tai mềm ý chỉ những người dễ bị dụ dỗ, lừa gạt, dắt mũi bằng lời nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau