Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 3: Thất bại

Trước Sau
Trong cuộc gọi, Kim Yến Yến đề cập đến việc tương tự khiến Giản Tuyết Ngưng không được vui mà hỏi lại Trình Khiết..

“Thật ra cũng không khó để đoán. Em là vận động viên có nhiều thành tích từ một năm trở lại đây, vả lại còn vừa đạt quán quân của thế vận hội nên giá trị thương mại rất cao, nhiều công ty muốn tìm kiếm em là chuyện bình thường thôi.!”

“Nhưng em không muốn chuyện lặp lại như việc của mẹ, chị từ chối giúp em nhé.!”

Trình Khiết làm sao không hiểu được tâm tư của Giản Tuyết Ngưng nên cũng làm theo ý nguyện của cô. Mặt khác, Vương Diệc Thần chưa nhận được hồi âm từ Giản Tuyết Ngưng nên vẫn tiếp tục gửi tin nhắn..

“[Anh ấy không từ bỏ sao?]”

Tại phòng thu âm, Vương Diệc Thần và Lộ Nghiên được mời hát nhạc phim điện ảnh “The Shark” nên cả hai cùng ghi âm với nhau..

“Nghe nói anh sắp thi đua xe rồi đúng không?”

Vương Diệc Thần khẽ ừ một tiếng thay cho câu trả lời..

“Cố lên nhé. Chúc anh sẽ trở thành tay đua chuyên nghiệp..!”

“Cảm ơn em..!”

Giản Tuyết Ngưng cũng vừa kết thúc lịch tập và chuẩn bị về nhà, bất chợt vào weibo xem tin tức thì nhìn thấy tin của Vương Diệc Thần và Lộ Nghiên – cặp đôi được ship nhiều nhất hiện nay..

“[...]”

Đang lướt tin giữa chừng thì Giản Tuyết Ngưng lại nhận được tin nhắn từ Vương Diệc Thần..

“[Nếu nhận được tin nhắn thì hãy gọi lại cho anh nhé, anh muốn được nói chuyện với em..]”

Giản Tuyết Ngưng mãi suy nghĩ thì điện thoại từ ba của cô _ Giản Tuấn gọi đến nhưng cô lại tắt máy khiến đầu dây bên kia hụt hẫng. Vương Diệc Thần tại trường quay vẫn chưa nhận được hồi âm nào thì chợt tin nhắn đến..

“[Anh không gửi số điện thoại thì làm sao tôi gọi được?]”

Chỉ một tin nhắn lại khiến Vương Diệc Thần cười ngây ngô đến thế nào, anh tính phản hồi lại thì một tin nhắn nữa lại tới..

“[Nhưng mà, tôi cũng biết công việc của anh bận nên có gì thì cứ trao đổi qua wechat trước đi.]”



Màn hình hội thoại đã chuyển sang chế độ bạn bè tức là Giản Tuyết Ngưng đã đồng ý kết bạn khiến Vương Diệc Thần vui không thể tả..

“[Được.]”

Giản Tuyết Ngưng cũng đã nhận được phản hồi từ anh nên khóe môi tự động cong nhẹ. Cứ thế ngày qua ngày cả hai đều nhắn tin cho nhau..

“[Thi đua xe?]”

“[Đúng rồi. Nếu em có thời gian thì hãy đến cổ vũ anh nhé, dù gì cũng là lần đầu anh thi.]”

Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ về thời gian mà Vương Diệc Thần thi đấu trùng với ngày giỗ của mẹ cô nhưng vẫn đồng ý với lời mời từ anh..

“[Được. Tôi sẽ sắp xếp.!]”

Điện thoại từ ba của Giản Tuyết Ngưng gọi đến nhiều lần nên cô đành phải nghe máy..

“Mấy ngày nay bận lắm à?”

“Có chuyện gì không ạ?”

“Ngày mốt là giỗ của mẹ con, nhớ về nhà đấy.!”

Vốn không muốn nói chuyện thêm với ông nên Giản Tuyết Ngưng gác máy trước. Tình cảm của hai người như thế này bắt đầu từ cái chết của mẹ cô nên cô đã bỏ nhà đi và lạnh nhạt với ba mình từ đó, khiến cô chỉ mải tập trung vào trượt băng và không quan tâm gì khác..

“Tiểu Ngưng..”

Nghe Trình Khiết gọi nên Giản Tuyết Ngưng đã dừng lại các việc đang làm..

“Sắp tới là ngày giỗ của mẹ em rồi đúng chứ? Vậy chị cho em nghỉ ba ngày như mọi năm nhé, để có thời gian về thăm gia đình.”

“Cảm ơn chị Khiết..”

“Không sao. Có cần chị về chung với em không?”

Giản Tuyết Ngưng lắc đầu ra hiệu mình không sao nên Trình Khiết cũng tôn trọng ý kiến của cô, chợt phía Vương Diệc Thần gửi qua wechat của cô vé vào cửa sân đua..



“[Tuy không biết là em đến được không nhưng anh gửi vé trước, anh vẫn mong là em sẽ đến.]”

Hôm sau, Giản Tuyết Ngưng dậy sớm để đến giỗ mộ của mẹ cô ngoài thành phố. Trên bia mộ khắc tên – Lê Mạn Nhu và hình ảnh của bà vẫn nở nụ cười khi còn sống..

“Mẹ, Tuyết Ngưng tới thăm mẹ đây ạ. Con xin lỗi nhé, vì gần đây con bận tập luyện cho thế vận hội vừa qua nên đã lâu không tới. Mẹ đừng giận nhé.!”

Giản Tuyết Ngưng ở lại trò chuyện với mộ của bà Lê đến sáng, xem thời gian đã gần tới giờ thi đấu của Vương Diệc Thần nên cô chào tạm biệt bà và bắt xe đến trường đua. Tại trường đua China Race 20xx năm nay, có rất nhiều khán giả đến cổ vũ đặc biệt cho Vương Diệc Thần..

“Cô gái, tới nơi rồi.!”

“Cảm ơn chú.//”

Bên ngoài trường đua rộng lớn đã có nhiều khán giả tới như vầy khiến Giản Tuyết Ngưng không khỏi ngạc nhiên vì độ phủ sóng của Vương Diệc Thần. Cô chọn một chỗ ngồi tầm trung đủ để xem được trận đua, vừa ngồi xuống đã nhận được tin nhắn từ anh..

“[Em tới chưa?]”

“[Tới rồi. Cố gắng lên đấy.!]”

Tại phòng chờ, Vương Diệc Thần thầm mừng vì Giản Tuyết Ngưng đã đến và chuẩn bị chiến đấu cho cuộc đua. Tiếng còi của trọng tài báo hiệu cho cuộc đua chính thức bắt đầu, ánh nhìn mong chờ của khán giả để dồn về các tay đua bao gồm cả Vương Diệc Thần nhưng mà tới đường đua thứ hai thì anh bất chợt té ngã cả người lẫn xe, dù cố gắng khởi động lại mô tô nhưng không có tác dụng buộc phải dừng lại cuộc đua..

“Vương Diệc Thần thua rồi, làm sao đây?”

“Nhìn bóng lưng của anh ấy thật đau lòng mà..!”

Giản Tuyết Ngưng cảm nhận được khi lần đầu thất bại của Vương Diệc Thần sẽ là như thế nào, một mình anh ngồi co góc trong phòng chờ không muốn gặp ai thì điện thoại từ cô gọi đến..

“[Cảm thấy thất bại lắm đúng không?]”

Vương Diệc Thần khẽ ừ với tông giọng không thể trầm hơn..

“[Xin lỗi. Để em nhìn thấy hình dáng lúc thua của anh như này..]”

“[Thất bại không hẳn là tệ, anh cũng sẽ có kinh nghiệm để chuẩn bị cho lần sau tốt hơn. Đối với một người mới như anh mà trình độ như thế này thì đã tốt hơn tôi của những năm đầu rồi..!]”

Vương Diệc Thần như lấy lại tinh thần khi được Giản Tuyết Ngưng động viên tích cực và hứa sẽ dành chiến thắng cho năm sau. Dường như tâm trạng của Vương Diệc Thần đã tốt hơn nên Giản Tuyết Ngưng cũng yên lòng mà về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau