Chương 92: Bênh vực
Giản Bảo Ngọc có phần kiểm điểm lại bản thân sau khi nhìn hành động đối xử của Giản Tuyết Ngưng với anh trai của mình …
“Anh, em xin lỗi vì sự nông nỗi và ương bướng của em bao lâu nay đã khiến anh lo lắng nhiều.”
“Sao tự nhiên lại nói vậy?”
Giản Bảo Đăng không khỏi tò mò vì sự thay đổi đột ngột của Giản Bảo Ngọc …
“Không có gì, chỉ là cảm thấy như thế thôi. Hôm nay, xem như em đã thấu được vài chuyện nên em nghĩ phải nên trưởng thành và độc lập như Giản Tuyết Ngưng kia.”
Giản Bảo Đăng cười nhẹ nhưng anh công nhận một phần về Giản Tuyết Ngưng …
“Cô ấy đúng thật rất khác với những người khác, bây giờ anh mới biết vì sao gia tộc lại lấy cô ấy là ngoại lệ mà không phải ai khác.”
“Anh. Đề nghị của cô ấy, anh có đồng ý không?”
Giản Bảo Đăng tựa như trùng trùng tâm sự chưa biết nên làm thế nào, chỉ thầm lắc đầu …
“Ngọc à, nếu đã không phải con của ba thì chúng ta có nên đổi lại họ khác không?”
“Em … ngay cả mẹ chúng ta là ai còn không biết thì đổi lại họ gì đây?”
Vài ngày sau, đoạn quảng cáo của Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần vừa được tung ra đã gây bão khắp mạng xã hội không những vì sự đẹp đôi mà còn mang một chút lãng mạng chân thật khiến người hâm mô nhốn nhào không thôi …
“Này Thần, mình xem rồi nhé. Rất có tướng phu thê đấy.//”
Tiêu Cẩn Lâm và Vương Diệc Thần có lịch quay chung hôm nay nên liền trêu ghẹo anh …
“Vốn là vậy rồi, cần cậu nhắc à?”
“Ồ.”
Hai người đàn ông cùng đùa giỡn thân thiết với nhau, mặt khác Giản Minh vẫn còn chưa nguôi giận thì hai anh em Giản Bảo Đăng xuất hiện …
“Ba.”
“Đã biết sự thật rồi thì còn gọi ta là ba có ý nghĩa gì hả?”
Giản Minh giận cá chém thớt lên hai anh em nhưng Giản Bảo Đăng không có gì là khó chịu …
“Ba. Dù sự thật có là gì thì ba vẫn là ba của tụi con, vẫn là người đã nuôi lớn chúng con nên …”
“Bây giờ hai đứa quay sang thương hại ta à? Ta không cần, cút mau…”
Giản Minh đập vỡ bình hoa gần đó khiến Giản Bảo Ngọc sợ hãi mà nép vào người anh trai của mình, Giản Bảo Đăng không muốn khiến ba mình giận hơn nên nắm tay em gái rời đi …
“Ngọc à, anh dự định sẽ tìm gặp vị Hạ tổng kia. Em có muốn đi cùng không?”
“Ông ấy … đồng ý gặp chúng ta à?”
Giản Bảo Ngọc có phần đa nghi nên Giản Bảo Đăng cố gắng trấn an …
“Không sao đâu. Có anh ở đây mà, đừng sợ.//”
Tấm lòng của người anh trai mãi luôn che chở cho em gái duy nhất của mình. Giản Bảo Đăng nhờ vả nhiều nguồn mới biết được thông tin Hạ tổng đang có mặt ở một nhà hàng tây âu liền cùng Giản Bảo Ngọc đến tìm …
“Chị ơi, Tiểu Lam hơi đói rồi.//”
“Được. Chúng ta đi ăn trưa nha.”
Giản Tuyết Ngưng dẫn Tiểu Lam đi ăn tại nhà hàng đã hẹn với Vân Ngọc Ly và Tôn Ý Phương, trùng hợp thay cũng là nơi hai anh em nọ tìm gặp Hạ tổng …
“Xin chào, xin hỏi cô có đặt bàn trước không?”
“Có. Họ Vân.//”
Nhân viên lễ tân xác nhận có thông tin người đặt và điều người dẫn Giản Tuyết Ngưng vào phòng, bất chợt đi ngang qua căn phòng nọ có tiếng ly vỡ …
“Bây giờ Giản Minh đó mất thế rồi thì hai đứa bây lại tới tạo mối quan hệ à?”
Vô tình thoáng nghe được cái tên quen thuộc nên bước chân của Giản Tuyết Ngưng khựng lại …
“Không phải. Chúng tôi chỉ là …”
“Chỉ là? Chỉ là gì? Chỉ là các người nhận ra Hạ gia giàu có, muốn chiếm hời nên đến bắt quàng làm họ. Không phải sao?”
Hạ Nguyệt Lệ nhất thời buông lời khinh miệt khiến hai anh em Giản Bảo Đăng có phần xấu hổ …
“Quý khách?”
“À xin lỗi, nhờ cô dẫn bé đến phòng trước được không? Tôi sẽ vào sau.”
Nhân viên phục vụ nhận yêu cầu và dẫn Tiểu Lam ngoan ngoãn đến phòng ăn trước, còn Giản Tuyết Ngưng ở lại theo dõi tình hình bên ngoài …
“Hạ tổng, tôi không mong ông sẽ nhận lại hai anh em tôi. Tôi chỉ muốn biết mẹ ruột của chúng tôi đang ở đâu, mong ông chỉ điểm.”
Hạ tổng giữ thái độ điềm đạm uống rượu vang, trong khi Hạ Nguyệt Lệ vẫn đang tìm cách sỉ nhục hai anh em …
“Mẹ ruột của hai người vốn chỉ là một người giúp việc không hơn không kém, muốn một bước trèo cao vào Hạ gia. Thật quá mơ tưởng mà.!”
“Cô … không được nói mẹ chúng tôi như thế.//”
Giản Bảo Ngọc liền có ý đòi lại công bằng nhưng lại bị Hạ Nguyệt Lệ hất văng, khiến cô lảo đảo ngã xuống đất …
“Ngọc, không sao chứ?”
Hạ Nguyệt Lệ tiếp tục cầm lấy chai rượu vang đổ thẳng trực tiếp lên người hai anh em Giản Bảo Đăng…
“Ui, lỡ tay mất rồi…”
Hạ tổng cứ bình lặng cùng vài người thân nhìn Hạ Nguyệt Lệ bắt nạt hai anh em nọ mà không có ý giúp đỡ, chợt tiếng cửa phòng mở toang ra với sự xuất hiện của Giản Tuyết Ngưng …
“Cô là …?!”
Giản Tuyết Ngưng lạnh lùng tiến đến đỡ Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc trước nhiều cái nhìn của bao người …
“Hạ tổng, Hạ tiểu thư. Hai người đối xử với người nhà họ Giản chúng tôi rất khó coi đấy, người ngoài nhìn vào chẳng phải lại đặt điều gây ảnh hưởng cho Giản thị thì làm sao?”
“Ồ? Người nhà Giản thị? Từ khi nào mà hai đứa đó trở thành người nhà Giản thị vậy, ta còn không biết đấy?”
Lúc này, Hạ tổng mới lên tiếng đối đầu với Giản Tuyết Ngưng nhưng không khiến cô sợ hãi …
“Từ lúc nào xuất thân của nhà họ Giản chúng tôi cần sự quyết định của Hạ tổng vậy?”
Chỉ một câu đáp trả đã khiến Hạ tổng nghiến răng, sau đó Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng cầm lấy chai rượu mà không một lời hướng đến Hạ Nguyệt Lệ đổ thẳng khiến cô hét lớn …
“Ahh … Cô làm gì vậy hả?”
“Ôi, lỡ tay mất rồi.//”
Không ngờ Giản Tuyết Ngưng lại sao chép cách trả lời của Hạ Nguyệt Lệ, rồi ra hiệu với hai anh em nọ cùng rời khỏi nhưng không quên nhắc nhẹ Hạ tổng …
“Hạ tổng. Chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏ qua đâu, mong là sóng gió sắp tới ông có thể đứng vững.”
Hạ tổng nhìn ba con người kia bước đi không khỏi tức giận mà đập mạnh vào bàn ăn …
“Lúc nãy … cảm ơn cô.”
“Tôi không ngờ rằng hai người lại ngốc đến vậy, đã mang họ Giản mà để bị bắt nạt như thế à?”
Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc không phản hồi nhưng vẫn ngậm ngùi đi theo Giản Tuyết Ngưng, vào tới phòng ăn đã có đông đủ người cần có mặt như vợ chồng Vân Ngọc Ly-Đinh Nhất Hoằng, Tôn Ý Phương-Giản Trữ Luân cùng trầm trồ khi cả ba người đến …
“Hai anh em … sao lại có bộ dạng như vậy?”
Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc hơi ngại ngùng nên kiếm cớ rời đi …
“Nếu hai người muốn biết mẹ ruột là ai, tôi có thể giúp.”
“Cô biết mẹ chúng tôi sao?”
Giản Tuyết Ngưng vừa gắp thức ăn vừa gật đầu xác nhận khiến hai anh em nọ vui mừng hớn hở …
“Có thể đi liền không? Hay cho chúng tôi địa chỉ cũng được.”
“Dù có gấp tới đâu cũng nên ăn uống rồi chỉnh trang vào đã, hai người muốn đi với tình trạng như này à?”
Hai anh em ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi vào bàn ăn khiến người xung quanh khá lạ lẫm, nhưng mọi người đều hiểu cho hành động của Giản Tuyết Ngưng đối với họ nên cũng không bàn luận thêm và tập trung ăn uống thoải mái cùng nhau.
“Anh, em xin lỗi vì sự nông nỗi và ương bướng của em bao lâu nay đã khiến anh lo lắng nhiều.”
“Sao tự nhiên lại nói vậy?”
Giản Bảo Đăng không khỏi tò mò vì sự thay đổi đột ngột của Giản Bảo Ngọc …
“Không có gì, chỉ là cảm thấy như thế thôi. Hôm nay, xem như em đã thấu được vài chuyện nên em nghĩ phải nên trưởng thành và độc lập như Giản Tuyết Ngưng kia.”
Giản Bảo Đăng cười nhẹ nhưng anh công nhận một phần về Giản Tuyết Ngưng …
“Cô ấy đúng thật rất khác với những người khác, bây giờ anh mới biết vì sao gia tộc lại lấy cô ấy là ngoại lệ mà không phải ai khác.”
“Anh. Đề nghị của cô ấy, anh có đồng ý không?”
Giản Bảo Đăng tựa như trùng trùng tâm sự chưa biết nên làm thế nào, chỉ thầm lắc đầu …
“Ngọc à, nếu đã không phải con của ba thì chúng ta có nên đổi lại họ khác không?”
“Em … ngay cả mẹ chúng ta là ai còn không biết thì đổi lại họ gì đây?”
Vài ngày sau, đoạn quảng cáo của Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần vừa được tung ra đã gây bão khắp mạng xã hội không những vì sự đẹp đôi mà còn mang một chút lãng mạng chân thật khiến người hâm mô nhốn nhào không thôi …
“Này Thần, mình xem rồi nhé. Rất có tướng phu thê đấy.//”
Tiêu Cẩn Lâm và Vương Diệc Thần có lịch quay chung hôm nay nên liền trêu ghẹo anh …
“Vốn là vậy rồi, cần cậu nhắc à?”
“Ồ.”
Hai người đàn ông cùng đùa giỡn thân thiết với nhau, mặt khác Giản Minh vẫn còn chưa nguôi giận thì hai anh em Giản Bảo Đăng xuất hiện …
“Ba.”
“Đã biết sự thật rồi thì còn gọi ta là ba có ý nghĩa gì hả?”
Giản Minh giận cá chém thớt lên hai anh em nhưng Giản Bảo Đăng không có gì là khó chịu …
“Ba. Dù sự thật có là gì thì ba vẫn là ba của tụi con, vẫn là người đã nuôi lớn chúng con nên …”
“Bây giờ hai đứa quay sang thương hại ta à? Ta không cần, cút mau…”
Giản Minh đập vỡ bình hoa gần đó khiến Giản Bảo Ngọc sợ hãi mà nép vào người anh trai của mình, Giản Bảo Đăng không muốn khiến ba mình giận hơn nên nắm tay em gái rời đi …
“Ngọc à, anh dự định sẽ tìm gặp vị Hạ tổng kia. Em có muốn đi cùng không?”
“Ông ấy … đồng ý gặp chúng ta à?”
Giản Bảo Ngọc có phần đa nghi nên Giản Bảo Đăng cố gắng trấn an …
“Không sao đâu. Có anh ở đây mà, đừng sợ.//”
Tấm lòng của người anh trai mãi luôn che chở cho em gái duy nhất của mình. Giản Bảo Đăng nhờ vả nhiều nguồn mới biết được thông tin Hạ tổng đang có mặt ở một nhà hàng tây âu liền cùng Giản Bảo Ngọc đến tìm …
“Chị ơi, Tiểu Lam hơi đói rồi.//”
“Được. Chúng ta đi ăn trưa nha.”
Giản Tuyết Ngưng dẫn Tiểu Lam đi ăn tại nhà hàng đã hẹn với Vân Ngọc Ly và Tôn Ý Phương, trùng hợp thay cũng là nơi hai anh em nọ tìm gặp Hạ tổng …
“Xin chào, xin hỏi cô có đặt bàn trước không?”
“Có. Họ Vân.//”
Nhân viên lễ tân xác nhận có thông tin người đặt và điều người dẫn Giản Tuyết Ngưng vào phòng, bất chợt đi ngang qua căn phòng nọ có tiếng ly vỡ …
“Bây giờ Giản Minh đó mất thế rồi thì hai đứa bây lại tới tạo mối quan hệ à?”
Vô tình thoáng nghe được cái tên quen thuộc nên bước chân của Giản Tuyết Ngưng khựng lại …
“Không phải. Chúng tôi chỉ là …”
“Chỉ là? Chỉ là gì? Chỉ là các người nhận ra Hạ gia giàu có, muốn chiếm hời nên đến bắt quàng làm họ. Không phải sao?”
Hạ Nguyệt Lệ nhất thời buông lời khinh miệt khiến hai anh em Giản Bảo Đăng có phần xấu hổ …
“Quý khách?”
“À xin lỗi, nhờ cô dẫn bé đến phòng trước được không? Tôi sẽ vào sau.”
Nhân viên phục vụ nhận yêu cầu và dẫn Tiểu Lam ngoan ngoãn đến phòng ăn trước, còn Giản Tuyết Ngưng ở lại theo dõi tình hình bên ngoài …
“Hạ tổng, tôi không mong ông sẽ nhận lại hai anh em tôi. Tôi chỉ muốn biết mẹ ruột của chúng tôi đang ở đâu, mong ông chỉ điểm.”
Hạ tổng giữ thái độ điềm đạm uống rượu vang, trong khi Hạ Nguyệt Lệ vẫn đang tìm cách sỉ nhục hai anh em …
“Mẹ ruột của hai người vốn chỉ là một người giúp việc không hơn không kém, muốn một bước trèo cao vào Hạ gia. Thật quá mơ tưởng mà.!”
“Cô … không được nói mẹ chúng tôi như thế.//”
Giản Bảo Ngọc liền có ý đòi lại công bằng nhưng lại bị Hạ Nguyệt Lệ hất văng, khiến cô lảo đảo ngã xuống đất …
“Ngọc, không sao chứ?”
Hạ Nguyệt Lệ tiếp tục cầm lấy chai rượu vang đổ thẳng trực tiếp lên người hai anh em Giản Bảo Đăng…
“Ui, lỡ tay mất rồi…”
Hạ tổng cứ bình lặng cùng vài người thân nhìn Hạ Nguyệt Lệ bắt nạt hai anh em nọ mà không có ý giúp đỡ, chợt tiếng cửa phòng mở toang ra với sự xuất hiện của Giản Tuyết Ngưng …
“Cô là …?!”
Giản Tuyết Ngưng lạnh lùng tiến đến đỡ Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc trước nhiều cái nhìn của bao người …
“Hạ tổng, Hạ tiểu thư. Hai người đối xử với người nhà họ Giản chúng tôi rất khó coi đấy, người ngoài nhìn vào chẳng phải lại đặt điều gây ảnh hưởng cho Giản thị thì làm sao?”
“Ồ? Người nhà Giản thị? Từ khi nào mà hai đứa đó trở thành người nhà Giản thị vậy, ta còn không biết đấy?”
Lúc này, Hạ tổng mới lên tiếng đối đầu với Giản Tuyết Ngưng nhưng không khiến cô sợ hãi …
“Từ lúc nào xuất thân của nhà họ Giản chúng tôi cần sự quyết định của Hạ tổng vậy?”
Chỉ một câu đáp trả đã khiến Hạ tổng nghiến răng, sau đó Giản Tuyết Ngưng nhẹ nhàng cầm lấy chai rượu mà không một lời hướng đến Hạ Nguyệt Lệ đổ thẳng khiến cô hét lớn …
“Ahh … Cô làm gì vậy hả?”
“Ôi, lỡ tay mất rồi.//”
Không ngờ Giản Tuyết Ngưng lại sao chép cách trả lời của Hạ Nguyệt Lệ, rồi ra hiệu với hai anh em nọ cùng rời khỏi nhưng không quên nhắc nhẹ Hạ tổng …
“Hạ tổng. Chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏ qua đâu, mong là sóng gió sắp tới ông có thể đứng vững.”
Hạ tổng nhìn ba con người kia bước đi không khỏi tức giận mà đập mạnh vào bàn ăn …
“Lúc nãy … cảm ơn cô.”
“Tôi không ngờ rằng hai người lại ngốc đến vậy, đã mang họ Giản mà để bị bắt nạt như thế à?”
Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc không phản hồi nhưng vẫn ngậm ngùi đi theo Giản Tuyết Ngưng, vào tới phòng ăn đã có đông đủ người cần có mặt như vợ chồng Vân Ngọc Ly-Đinh Nhất Hoằng, Tôn Ý Phương-Giản Trữ Luân cùng trầm trồ khi cả ba người đến …
“Hai anh em … sao lại có bộ dạng như vậy?”
Giản Bảo Đăng và Giản Bảo Ngọc hơi ngại ngùng nên kiếm cớ rời đi …
“Nếu hai người muốn biết mẹ ruột là ai, tôi có thể giúp.”
“Cô biết mẹ chúng tôi sao?”
Giản Tuyết Ngưng vừa gắp thức ăn vừa gật đầu xác nhận khiến hai anh em nọ vui mừng hớn hở …
“Có thể đi liền không? Hay cho chúng tôi địa chỉ cũng được.”
“Dù có gấp tới đâu cũng nên ăn uống rồi chỉnh trang vào đã, hai người muốn đi với tình trạng như này à?”
Hai anh em ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi vào bàn ăn khiến người xung quanh khá lạ lẫm, nhưng mọi người đều hiểu cho hành động của Giản Tuyết Ngưng đối với họ nên cũng không bàn luận thêm và tập trung ăn uống thoải mái cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất