Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 20:
Phong Sâm cúi thắt lưng đi về phía trước, Nhan Bố Bố học được động tác của cậu ra khỏi nơi đóng quân, đi vòng qua nơi người đàn ông biến mất.
"Đó có phải là người mà chúng ta đang tìm kiếm không?" Rời khỏi nơi đóng quân, Nhan Bố Bố được Phong Sâm nắm tay dẫn chạy đi.
"Là ông ta."
"Vậy thì mau đuổi theo—"
Nhan Bố Bố đột nhiên hụt một chân khe hở, ngay khi thân thể rơi xuống, liền bị Phong Sâm túm lấy sau lưng, nhấc lên không trung.
Phong Sâm không đặt nhóc xuống đất, chỉ khiêng nhóc trên vai chạy về phía trước như đang khiêng một cái túi vải.
"Thiếu, gia, đuổi, đuổi theo, ông ta." Nhan Bố Bố treo ngược hai đầu, xóc nảy lên xuống, kiên trì nói xong câu hoàn chỉnh.
Trong lúc chạy, trong lòng Phong Sâm xẹt qua chút kinh ngạc.
Cậu vẫn luôn nhận được huấn luyện quân sự, đối với tất cả số liệu thống kê khi chạy khiêng vác của mình biết rất rõ ràng. Nhan Bố Bố hẳn có khoảng bốn mươi cân, lẽ ra cậu sẽ không nên có cảm giác thoải mái như vậy.
Nhưng bây giờ cậu không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì cậu đã nhìn thấy An Cách Sâm.
An Cách Sâm đang ở trong đống đổ nát xa xa, không có đèn pin, chỉ có điếu thuốc thỉnh thoảng đưa lên miệng sáng lên, mới mơ hồ vạch ra bóng dáng trong bóng tối.
Phong Sâm không dám lớn tiếng kêu lên, cho nên chỉ đuổi theo phía sau, nhìn thấy An Cách Sâm đi đến một bãi đất trống nhìn về phía bên phải, giống như đang đợi ai đó.
Một chiếc xe ô tô từ bên phải chạy đến, đèn pha sáng chói chiếu sáng xung quanh An Cách Sâm, vì vậy Phong Sâm không bước lên phía trước mà cảnh giác dừng lại.
Đó là một chiếc xe bay bánh xích, sau khi nó dừng lại trước mặt An Cách Sâm, một vài người nhảy xuống, chào đón ông ta rất quen thuộc.
Đứng đầu là một người đàn ông mặc áo da, để râu quai nón, hai cánh tay trần tráng kiện, cánh tay trái phủ một hình xăm lớn, cánh tay phải của là một cánh tay cơ khí dưới ánh đèn pha phát ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo.
Theo sau ông ta là một người phụ nữ trẻ tuổi, với dáng người gập ghềnh dưới bộ bodysuit màu đen, cực kỳ nóng bỏng. Một chiếc mặt nạ bạc được đeo trên bên trái khuôn mặt, để lộ ra má phải xinh đẹp động lòng người.
Trong lòng Phong Sâm khẽ động, cậu cảm thấy hai người này có chút quen thuộc, vì thế khiêng Nhan Bố Bố, lẳng lặng trốn sau một tảng đá, từ khe hở nhìn ra ngoài.
Kỳ thật Nhan Bố Bố rất khó chịu.
Nhóc bị treo ngược và chạy suốt chặng đường, máu dồn lên đỉnh đầu, đầu phát trướng, bụng của nhóc bị cấn thật sự không thoải mái. Nhưng cho dù Phong Sâm đứng yên tại chỗ, nhóc cũng nhịn xuống không hé răng, tiếp tục treo ngược như vậy.
"...... An Cách Sâm, bạn của tôi."
"Sở chấp sự, đã lâu không gặp."
Cuộc đối thoại cách đó không xa truyền đến rõ ràng.
Người đàn ông giơ cánh tay cơ khí ôm lấy An Cách Sâm, vỗ vỗ vai ông ta: "Mấy ngày nay anh thế nào rồi?"
"Chà, đừng nhắc đến nữa, con mẹ nó suýt chút nữa tôi đã bị nghiền nát dưới nhà." An Cách Sâm lùi lại một bước, áp tay phải lên ngực trái, làm một cử chỉ kỳ lạ, giọng điệu trở nên cung kính và trịnh trọng: "Sở chấp sự, Giáo chủ đại nhân không sao chứ?"
Người đàn ông với cánh tay cơ khí cũng áp tay phải lên ngực trái: "Giáo chủ đại nhân vẫn tốt, còn để tôi nói cho anh biết, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, Thánh điện lúc nào cũng hoan nghênh anh trở về."
Giọng điệu của An Cách Sâm trở nên kích động: "Cảm ơn sự hậu ái của đại nhân, cho dù thuộc hạ máu chảy đầu rơi cũng sẽ không chối từ, cầu mong ánh sáng của thần Heracles tỏa sáng khắp đại địa."
Khi Phong Sâm nghe được đến đây, tim đã rơi xuống đáy vực.
Thần Heracles là vị thần chính mà Giáo hội An Nô Gia thờ phục, hóa ra An Cách Sâm không chỉ là một quân cờ do Liên quân phía Đông cài cắm trong Liên quân phía Tây, mà còn có một tầng thân phận bí mật khác, thật sự là một người của Giáo hội An Nô Gia.
Bây giờ nhìn sang người đàn ông với cánh tay cơ khí và người phụ nữ đeo mặt nạ kia, tư liệu về An Nô Gia mà Phong Sâm đã xem qua trong trại huấn luyện ngay lập tức xuất hiện trong đầu cậu.
Sở Thạch: Một trong những chấp sự của Giáo hội An Nô Gia, ba mươi sáu tuổi, cao 198cm, nặng 96kg, từng là một Thượng tá trong nơi đóng quân của Liên quân phía Đông ở thành phố Thấm Nhai. Trong quá trình kiểm tra thể chất trong quân đội, sức bật tức thì là 359SJ, tốc độ sức mạnh nlà 50KS, sau đó do thân phận bị bại lộ nên ông ta trốn khỏi quân đội, trong quá trình bị truy đuổi đã mất đi cánh tay phải, lắp đặt một tay giả bằng cơ khí.
Sở Thạch tàn bạo hiếu chiến, từng tham gia vào một số vụ thảm sát tôn giáo, dẫn đến cái chết của 4.000 thường dân và 800 binh lính liên quân Đông-Tây, và là thành viên chủ chốt của tổ chức An Nô Gia.
A Đới: Không rõ danh tính và tuổi tác, không có chi tiết về sức mạnh tấn công, sức bật ước tính là 280SJ, tốc độ sức mạnh 26KS, đặc trưng là đeo mặt nạ krypton màu trắng bạc trên mặt phải. Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Sở Thạch, đã tham gia vào một số vụ thảm sát tôn giáo, là thủ hạ đắc lực của Sở Thạch.
Nhan Bố Bố vẫn bị treo ngược, mặt áp sát vào ngực Phong Sâm, nhóc cảm thấy nhịp tim cậu bắt đầu tăng tốc, vì thế duỗi tay ra, vỗ vỗ ngực cậu trấn an.
Lúc này Phong Sâm mới phát hiện vẫn còn đang khiêng người trên vai, vội vàng ngồi xổm xuống đặt nhóc xuống đất.
"Suỵt!” Phong Sâm chỉ về phía trước cho nhóc.
Nhan Bố Bố gật đầu, ra hiệu đã hiểu.
Phong Sâm cũng không yêu tâm, sợ nhóc không biết nặng nhẹ mà mở miệng đặt câu hỏi, cho nên mới kéo nhóc đến tảng đá lớn, hai cậu lần lượt từ khe hở nhìn ra ngoài.
"Có tìm được thứ đồ đó không?" Sở Thạch hỏi An Cách Sâm.
An Cách Sâm ảo não nói: "Ngay sau khi trận động đất vừa chấm dứt, tôi bị một việc trói buộc, đã để Liên quân phía Tây nhanh chân đến trước, phái người đến nơi ở của Phong Tại Bình, nhưng bọn họ đã tìm kiếm lục lọi trong đống đổ nát và không tìm thấy gì cả."
Sở Thạch dùng cánh tay cơ khí xoa xoa cằm: "Theo tin tức tôi thu thập được, những thứ này nên để ở trong nhà đó, nếu Phong Tại Bình lo lắng khi giao cho người khác, thì sẽ tự mình bảo quản."
An Cách Sâm cau mày, suy nghĩ một hồi: "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, nhân viên bảo vệ trong khu biệt thự nói thiếu gia nhà họ Phong đã trở về, nhưng những người do Liên quân phía Tây phái đến không nhìn thấy được cậu ta, đồng thời còn có một đứa con của người hầu bị mất tích."
"Thiếu gia nhà họ Phong trở về sau trận động đất?"
"Đúng vậy, ba giờ sau trận động đất."
"Đó có phải là người mà chúng ta đang tìm kiếm không?" Rời khỏi nơi đóng quân, Nhan Bố Bố được Phong Sâm nắm tay dẫn chạy đi.
"Là ông ta."
"Vậy thì mau đuổi theo—"
Nhan Bố Bố đột nhiên hụt một chân khe hở, ngay khi thân thể rơi xuống, liền bị Phong Sâm túm lấy sau lưng, nhấc lên không trung.
Phong Sâm không đặt nhóc xuống đất, chỉ khiêng nhóc trên vai chạy về phía trước như đang khiêng một cái túi vải.
"Thiếu, gia, đuổi, đuổi theo, ông ta." Nhan Bố Bố treo ngược hai đầu, xóc nảy lên xuống, kiên trì nói xong câu hoàn chỉnh.
Trong lúc chạy, trong lòng Phong Sâm xẹt qua chút kinh ngạc.
Cậu vẫn luôn nhận được huấn luyện quân sự, đối với tất cả số liệu thống kê khi chạy khiêng vác của mình biết rất rõ ràng. Nhan Bố Bố hẳn có khoảng bốn mươi cân, lẽ ra cậu sẽ không nên có cảm giác thoải mái như vậy.
Nhưng bây giờ cậu không có thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì cậu đã nhìn thấy An Cách Sâm.
An Cách Sâm đang ở trong đống đổ nát xa xa, không có đèn pin, chỉ có điếu thuốc thỉnh thoảng đưa lên miệng sáng lên, mới mơ hồ vạch ra bóng dáng trong bóng tối.
Phong Sâm không dám lớn tiếng kêu lên, cho nên chỉ đuổi theo phía sau, nhìn thấy An Cách Sâm đi đến một bãi đất trống nhìn về phía bên phải, giống như đang đợi ai đó.
Một chiếc xe ô tô từ bên phải chạy đến, đèn pha sáng chói chiếu sáng xung quanh An Cách Sâm, vì vậy Phong Sâm không bước lên phía trước mà cảnh giác dừng lại.
Đó là một chiếc xe bay bánh xích, sau khi nó dừng lại trước mặt An Cách Sâm, một vài người nhảy xuống, chào đón ông ta rất quen thuộc.
Đứng đầu là một người đàn ông mặc áo da, để râu quai nón, hai cánh tay trần tráng kiện, cánh tay trái phủ một hình xăm lớn, cánh tay phải của là một cánh tay cơ khí dưới ánh đèn pha phát ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo.
Theo sau ông ta là một người phụ nữ trẻ tuổi, với dáng người gập ghềnh dưới bộ bodysuit màu đen, cực kỳ nóng bỏng. Một chiếc mặt nạ bạc được đeo trên bên trái khuôn mặt, để lộ ra má phải xinh đẹp động lòng người.
Trong lòng Phong Sâm khẽ động, cậu cảm thấy hai người này có chút quen thuộc, vì thế khiêng Nhan Bố Bố, lẳng lặng trốn sau một tảng đá, từ khe hở nhìn ra ngoài.
Kỳ thật Nhan Bố Bố rất khó chịu.
Nhóc bị treo ngược và chạy suốt chặng đường, máu dồn lên đỉnh đầu, đầu phát trướng, bụng của nhóc bị cấn thật sự không thoải mái. Nhưng cho dù Phong Sâm đứng yên tại chỗ, nhóc cũng nhịn xuống không hé răng, tiếp tục treo ngược như vậy.
"...... An Cách Sâm, bạn của tôi."
"Sở chấp sự, đã lâu không gặp."
Cuộc đối thoại cách đó không xa truyền đến rõ ràng.
Người đàn ông giơ cánh tay cơ khí ôm lấy An Cách Sâm, vỗ vỗ vai ông ta: "Mấy ngày nay anh thế nào rồi?"
"Chà, đừng nhắc đến nữa, con mẹ nó suýt chút nữa tôi đã bị nghiền nát dưới nhà." An Cách Sâm lùi lại một bước, áp tay phải lên ngực trái, làm một cử chỉ kỳ lạ, giọng điệu trở nên cung kính và trịnh trọng: "Sở chấp sự, Giáo chủ đại nhân không sao chứ?"
Người đàn ông với cánh tay cơ khí cũng áp tay phải lên ngực trái: "Giáo chủ đại nhân vẫn tốt, còn để tôi nói cho anh biết, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, Thánh điện lúc nào cũng hoan nghênh anh trở về."
Giọng điệu của An Cách Sâm trở nên kích động: "Cảm ơn sự hậu ái của đại nhân, cho dù thuộc hạ máu chảy đầu rơi cũng sẽ không chối từ, cầu mong ánh sáng của thần Heracles tỏa sáng khắp đại địa."
Khi Phong Sâm nghe được đến đây, tim đã rơi xuống đáy vực.
Thần Heracles là vị thần chính mà Giáo hội An Nô Gia thờ phục, hóa ra An Cách Sâm không chỉ là một quân cờ do Liên quân phía Đông cài cắm trong Liên quân phía Tây, mà còn có một tầng thân phận bí mật khác, thật sự là một người của Giáo hội An Nô Gia.
Bây giờ nhìn sang người đàn ông với cánh tay cơ khí và người phụ nữ đeo mặt nạ kia, tư liệu về An Nô Gia mà Phong Sâm đã xem qua trong trại huấn luyện ngay lập tức xuất hiện trong đầu cậu.
Sở Thạch: Một trong những chấp sự của Giáo hội An Nô Gia, ba mươi sáu tuổi, cao 198cm, nặng 96kg, từng là một Thượng tá trong nơi đóng quân của Liên quân phía Đông ở thành phố Thấm Nhai. Trong quá trình kiểm tra thể chất trong quân đội, sức bật tức thì là 359SJ, tốc độ sức mạnh nlà 50KS, sau đó do thân phận bị bại lộ nên ông ta trốn khỏi quân đội, trong quá trình bị truy đuổi đã mất đi cánh tay phải, lắp đặt một tay giả bằng cơ khí.
Sở Thạch tàn bạo hiếu chiến, từng tham gia vào một số vụ thảm sát tôn giáo, dẫn đến cái chết của 4.000 thường dân và 800 binh lính liên quân Đông-Tây, và là thành viên chủ chốt của tổ chức An Nô Gia.
A Đới: Không rõ danh tính và tuổi tác, không có chi tiết về sức mạnh tấn công, sức bật ước tính là 280SJ, tốc độ sức mạnh 26KS, đặc trưng là đeo mặt nạ krypton màu trắng bạc trên mặt phải. Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Sở Thạch, đã tham gia vào một số vụ thảm sát tôn giáo, là thủ hạ đắc lực của Sở Thạch.
Nhan Bố Bố vẫn bị treo ngược, mặt áp sát vào ngực Phong Sâm, nhóc cảm thấy nhịp tim cậu bắt đầu tăng tốc, vì thế duỗi tay ra, vỗ vỗ ngực cậu trấn an.
Lúc này Phong Sâm mới phát hiện vẫn còn đang khiêng người trên vai, vội vàng ngồi xổm xuống đặt nhóc xuống đất.
"Suỵt!” Phong Sâm chỉ về phía trước cho nhóc.
Nhan Bố Bố gật đầu, ra hiệu đã hiểu.
Phong Sâm cũng không yêu tâm, sợ nhóc không biết nặng nhẹ mà mở miệng đặt câu hỏi, cho nên mới kéo nhóc đến tảng đá lớn, hai cậu lần lượt từ khe hở nhìn ra ngoài.
"Có tìm được thứ đồ đó không?" Sở Thạch hỏi An Cách Sâm.
An Cách Sâm ảo não nói: "Ngay sau khi trận động đất vừa chấm dứt, tôi bị một việc trói buộc, đã để Liên quân phía Tây nhanh chân đến trước, phái người đến nơi ở của Phong Tại Bình, nhưng bọn họ đã tìm kiếm lục lọi trong đống đổ nát và không tìm thấy gì cả."
Sở Thạch dùng cánh tay cơ khí xoa xoa cằm: "Theo tin tức tôi thu thập được, những thứ này nên để ở trong nhà đó, nếu Phong Tại Bình lo lắng khi giao cho người khác, thì sẽ tự mình bảo quản."
An Cách Sâm cau mày, suy nghĩ một hồi: "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, nhân viên bảo vệ trong khu biệt thự nói thiếu gia nhà họ Phong đã trở về, nhưng những người do Liên quân phía Tây phái đến không nhìn thấy được cậu ta, đồng thời còn có một đứa con của người hầu bị mất tích."
"Thiếu gia nhà họ Phong trở về sau trận động đất?"
"Đúng vậy, ba giờ sau trận động đất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất