Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn
Chương 29
Giáo chủ không về ma giáo.
Mà là lựa chọn một thân một mình lang thang phiêu bạt.
Mọi người nhắc tới tên y, bình thường đều là “Ha, cựu Giáo chủ ma giáo không biết tin tức kia a…”
Lại nào biết y xách ra một thanh Thu Thủy Kiếm, đã thành một sát thủ mới trên giang hồ.
Đương nhiên, Giáo chủ cũng không thừa nhận thân phận sát thủ này.
Y chỉ yêu cầu thu vào, lại vừa vặn có một thân võ công trác tuyệt Thần Phật khó ngăn, thỉnh thoảng nhận mấy đơn, kiếm chút phí dụng.
Người càng khó giết, tiền thù lao càng nhiều.
Nhưng những người được gọi là khó giết, cũng chỉ là trong mắt người khác.
Giáo chủ dựa vào một thân võ công, vừa không cẩn thận liền biến thành nhân tài kiệt xuất trong giới*.
(*业界翘楚 nghiệp giới kiều sở: một nhân vật rất có danh khí, hoặc rât có thực lực trong 1 ngành.)
Lâu lâu nhận một đơn, liền đủ để tiêu xài phung phí hưởng thụ một hồi rồi.
Ngày thường không có gì làm, liền đặt chân ở một sơn trang bỏ không trên núi.
Sơn trang kia mấy chục năm trước bị diệt cả nhà, hiện tại Giáo chủ một mình ở đây, chỉ cảm thấy thanh tịnh.
Nhưng không lâu lắm vẫn không thể ngoại lệ, mua hai lão bộ chỉ đơn giản hầu hạ chuyện áo cơm, mới trôi qua thư thái.
Y không thích giao lưu với người khác, ban ngày phần lớn đều là nghiên cứu võ học, người bên ngoài nhìn thấy chính là cao ngạo lạnh nhạt đến cực điểm.
Cũng không biết thỉnh thoảng Giáo chủ sẽ ngẩn người.
Nhìn hồng mai* chống chọi cái rét** nở rộ bên ngoài cửa sổ, lơ đãng bên tai liền vang lên tiếng ồn ào.
(*红梅:. hoa mai màu đỏ, 凌寒 lăng hàn: mạo hiểm rét lạnh.)
Mặc dù không muốn thừa nhận.
Nhưng hôm nay cẩn thận hồi tưởng, giọng nói của người kia trầm thấp ôn nhu, cho dù nói ra mấy lời chán ghét, lại là hết sức dễ nghe.
Giáo chủ biết rõ.
Hắn không chết.
Hắn trở lại Kinh thành.
Hắn lại dẫn binh đi phương Bắc.
Thời gian chỉ ngắn ngủi hơn nửa năm.
Xem ra một chưởng ngày đó vẫn còn quá nhẹ, tên khốn này mới có thể sống tiếp giống như không có việc gì.
Giáo chủ ném kẻ thù đã làm tổn thương y ra sau đầu, ngay cả người tính sổ cũng không phái tới!
Nghĩ lại, cần gì phải phái người tính sổ? Dù sao tên khốn này cũng ‘làm’ mình nhiều lần, sợ là cũng cảm thấy hận thù thanh toán xong, hoảng sợ không dám tìm minh xúi quẩy.
…
Chính là đêm dài đằng đẵng, có chút gian nan.
Cũng không biết sao liền dính phải tật xấu mất ngủ.
Đặc biệt là khi đêm đông tay chân lạnh buốt nằm trên giường, không chỉ một lần nhớ tới cảnh tượng có người ngồi xếp bằng ở cuối giường làm ấm chân cho y.
Người nọ cười xấu xa.
Lòng bàn chân lại là ngứa.
Ngứa ngáy kia từ ban chân lan khắp toàn thân, Giáo chủ nhịn không được liền nằm nghiêng cuộn mình.
Muốn có người sờ vào thân thể y, muốn có người ôm lấy y.
Thân thể y, trong lúc vô tình đã sớm thực tủy biết vị*, dâm đãng không chịu nổi.
(*食髓知味:, hương vị của tủy xương rất ngon, ăn xong thật mỹ vị, lúc sau còn muốn nếm thử. đại khái là “ăn” được một lần1 thì càng muốn ăn thêm nữa.)
Cho dù bưng một khuôn mặt lạnh băng người sống chớ tiến, cũng che dấu không được sự thật y muốn được nam nhân ôm.
Thật sự là vừa dơ, vừa thấp hèn…
Nghĩ đến đây.
Trong lòng bỗng dưng liền xông lên xấu hổ và điên cuồng.
“Ầm ——” Một chưởng vỗ xuống, mép giường vỡ vụn!
Giáo chủ nhíu mày nhìn thứ bị hủy, đứng dậy rời đi.
Lại phải đổi giường.
=
Mà là lựa chọn một thân một mình lang thang phiêu bạt.
Mọi người nhắc tới tên y, bình thường đều là “Ha, cựu Giáo chủ ma giáo không biết tin tức kia a…”
Lại nào biết y xách ra một thanh Thu Thủy Kiếm, đã thành một sát thủ mới trên giang hồ.
Đương nhiên, Giáo chủ cũng không thừa nhận thân phận sát thủ này.
Y chỉ yêu cầu thu vào, lại vừa vặn có một thân võ công trác tuyệt Thần Phật khó ngăn, thỉnh thoảng nhận mấy đơn, kiếm chút phí dụng.
Người càng khó giết, tiền thù lao càng nhiều.
Nhưng những người được gọi là khó giết, cũng chỉ là trong mắt người khác.
Giáo chủ dựa vào một thân võ công, vừa không cẩn thận liền biến thành nhân tài kiệt xuất trong giới*.
(*业界翘楚 nghiệp giới kiều sở: một nhân vật rất có danh khí, hoặc rât có thực lực trong 1 ngành.)
Lâu lâu nhận một đơn, liền đủ để tiêu xài phung phí hưởng thụ một hồi rồi.
Ngày thường không có gì làm, liền đặt chân ở một sơn trang bỏ không trên núi.
Sơn trang kia mấy chục năm trước bị diệt cả nhà, hiện tại Giáo chủ một mình ở đây, chỉ cảm thấy thanh tịnh.
Nhưng không lâu lắm vẫn không thể ngoại lệ, mua hai lão bộ chỉ đơn giản hầu hạ chuyện áo cơm, mới trôi qua thư thái.
Y không thích giao lưu với người khác, ban ngày phần lớn đều là nghiên cứu võ học, người bên ngoài nhìn thấy chính là cao ngạo lạnh nhạt đến cực điểm.
Cũng không biết thỉnh thoảng Giáo chủ sẽ ngẩn người.
Nhìn hồng mai* chống chọi cái rét** nở rộ bên ngoài cửa sổ, lơ đãng bên tai liền vang lên tiếng ồn ào.
(*红梅:. hoa mai màu đỏ, 凌寒 lăng hàn: mạo hiểm rét lạnh.)
Mặc dù không muốn thừa nhận.
Nhưng hôm nay cẩn thận hồi tưởng, giọng nói của người kia trầm thấp ôn nhu, cho dù nói ra mấy lời chán ghét, lại là hết sức dễ nghe.
Giáo chủ biết rõ.
Hắn không chết.
Hắn trở lại Kinh thành.
Hắn lại dẫn binh đi phương Bắc.
Thời gian chỉ ngắn ngủi hơn nửa năm.
Xem ra một chưởng ngày đó vẫn còn quá nhẹ, tên khốn này mới có thể sống tiếp giống như không có việc gì.
Giáo chủ ném kẻ thù đã làm tổn thương y ra sau đầu, ngay cả người tính sổ cũng không phái tới!
Nghĩ lại, cần gì phải phái người tính sổ? Dù sao tên khốn này cũng ‘làm’ mình nhiều lần, sợ là cũng cảm thấy hận thù thanh toán xong, hoảng sợ không dám tìm minh xúi quẩy.
…
Chính là đêm dài đằng đẵng, có chút gian nan.
Cũng không biết sao liền dính phải tật xấu mất ngủ.
Đặc biệt là khi đêm đông tay chân lạnh buốt nằm trên giường, không chỉ một lần nhớ tới cảnh tượng có người ngồi xếp bằng ở cuối giường làm ấm chân cho y.
Người nọ cười xấu xa.
Lòng bàn chân lại là ngứa.
Ngứa ngáy kia từ ban chân lan khắp toàn thân, Giáo chủ nhịn không được liền nằm nghiêng cuộn mình.
Muốn có người sờ vào thân thể y, muốn có người ôm lấy y.
Thân thể y, trong lúc vô tình đã sớm thực tủy biết vị*, dâm đãng không chịu nổi.
(*食髓知味:, hương vị của tủy xương rất ngon, ăn xong thật mỹ vị, lúc sau còn muốn nếm thử. đại khái là “ăn” được một lần1 thì càng muốn ăn thêm nữa.)
Cho dù bưng một khuôn mặt lạnh băng người sống chớ tiến, cũng che dấu không được sự thật y muốn được nam nhân ôm.
Thật sự là vừa dơ, vừa thấp hèn…
Nghĩ đến đây.
Trong lòng bỗng dưng liền xông lên xấu hổ và điên cuồng.
“Ầm ——” Một chưởng vỗ xuống, mép giường vỡ vụn!
Giáo chủ nhíu mày nhìn thứ bị hủy, đứng dậy rời đi.
Lại phải đổi giường.
=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất