Chương 79: Hồi kết
Lần này Lê Chi đi cả chiều, khiến cho Mao Phi Du đi tìm suốt, chỉ thiếu chút nữa là gọi cho cảnh sát thì cô về.
Mao Phi Du tức giận vây quanh cô, “Cái cô này, sao mà xấu tính thế? Cô thích chơi trò im ỉm rồi mất tích đúng không? Tôi đã cho phép cô nghỉ chưa? Tự tính đi, tiền lương tháng này cô đừng hòng lấy!”
Lê Chi hất cằm, bảo Minh Tiểu Kỳ đang đứng bên cạnh: “Đổi người đại diện.”
Mao Phi Du: “…”
Lê Chi dương dương tự đắc nhìn anh ta, “Biết cái gì gọi là qua cầu rút ván chưa?”
Mao Phi Du búng trán cô một cái, “Diễn thử lần nữa cho tôi xem!”
Lê Chi vờ khóc hu hu khêu đau, trống sau lưng Minh Tiểu Kỳ, “Anh đánh tôi, đợi đấy, tôi sẽ mách anh Thành nhà tôi.”
“Cứ việc, tôi còn đang muốn đánh nhau với cậu ta đây!” Mao Phi Du nhìn cô chướng mắt, trừng mắt quát: “Phắn về nhà nghỉ ngơi đi! Lễ từ thiện ngày mai cô mà dám đến muộn là tôi giết cô luôn đó!”
Lê Chi thè lưỡi, cầm lấy túi xách rồi hí hửng rời đi.
Mao Phi Du vẫn còn tức giận, gần đây bị áp lực công việc đè nặng nên tần suất hút thuốc của anh ta đột nhiên tăng. Vừa mới lấy bao thuốc từ trong túi ra thì “khụ khụ ――” Minh Tiểu Kỳ giả bộ vô tình mà húng hắng ho hai tiếng.
Mao Phi Du nhìn cô một cái, lưỡng lự vài giây, “Rồi rồi rồi, không hút.” Anh ta cất thuốc lá vào bao, vô cùng phục, “Phụ nữ ở phòng làm việc này đều khó hầu như nhau.”
Lê Chi lái xe quay về biệt thự Tân Giang, gần đây Tống Ngạn Thành không hay quay về chung cư Ôn Thần, toàn ỷ lại cô, ăn nhờ ở đậu tại đây. Vừa mới mở cửa, Lê Chi liền thấy vị đại gia này ngồi xếp bằng trên sàn nhà chơi game. Anh mặc một cái áo lông màu trắng, mặc bừa một cái quần không biết đào ở đâu ra.
Lê Chi không khỏi cảm thán, đúng là đẹp trai thì có cuốn giẻ rách cũng thành phong cách.
“Này, Tống tiên sinh.” Lê Chi đi qua, chọt chọt bả vai anh, “Mấy ngày nay anh không đi làm hả? Có còn muốn kiếm tiền nuôi gia đình không thế?”
“Anh từ chức rồi.” Tống Ngạn Thành nói rất hùng hồn, “Anh không còn khả năng nuôi gia đình, phải nhận trợ cấp thất nghiệp. Anh mặc kệ đấy, phí tài sản của chung cư Ôn Thần kia anh không đóng nổi nữa, quản lý vật tư bên đó chặn số anh rồi. Đám Duy Tất cũng nghỉ chơi với anh, xóa anh khỏi nhóm WeChat, anh thảm thương tới mức độ này rồi, em có muốn làm chút chuyện với anh không, kiểu như… ân ái đó?”
Lê Chi: “…??”
Tống Ngạn Thành quay đầu ra sau, nhoẻn miệng cười với cô, khoe hàm răng trắng bóng, đều như hạt bắp của mình, tỏ vẻ vô hại, “Làm đi, anh đồng ý.”
Lê Chi: “…”
Giờ đổi bạn trai còn kịp không?
Cô nhướn mày, ôm anh từ phía sau, hôn mặt anh một cái, “Được, để ảnh hậu bao nuôi anh. Chủ nhật, ba, năm anh tới đây, hai bốn sáu thì em đi ‘lâm hạnh’ một tiểu bạch kiểm* khác.”
(*) Tiểu bạch kiểm: nghĩa đen là người mặt trắng, ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý mỉa mai.
Tống Ngạn Thành ‘à’ một tiếng, “Khả năng là em không làm thế được đâu, vì anh sẽ khiến em không xuống được giường.”
Lê Chi: “…”
Luận về mặt dày, cô xin giương cờ trắng đầu hàng.
Tống Ngạn Thành nhấn nút tạm dừng trò chơi, buông điều khiển, nghiêm túc nói, “Chi Nhi, có chuyện anh muốn nói cho em biết, anh thực sự đã từ chức.”
“Hả?” Lê Chi khiếp sợ, “Anh từ bỏ tập đoàn rồi sao?”
“Ừ.” Tống Ngạn Thành cười nhạt, “Đã bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ không hề coi anh là người nhà, vậy anh cũng chẳng cần cho đó là nhà mình. Nhà anh ở đây cơ.”
Lê Chi giả bộ cao ngạo, cái cằm nhỏ hếch lên tận trời, “Đây là biệt thự em mua, em còn chưa đồng ý cho anh vào cửa đâu đó.”
Tống Ngạn Thành buồn cười, khoanh tay trước ngực, ra vẻ ung dung: “Ảnh hậu, lúc nào thì em mới chịu lấ anh đây?”
Bị chữ “lấy” này làm cho nóng cả vành tai, Lê Chi đưa tay phủ mặt anh, “Không cho nhìn em.”
Cô đứng lên, chạy lên tầng nhanh như chớp.
Không bao lâu sau, cô lại nhẹ nhàng xuống tầng, nhưng mà lúc này lại cầm thêm một cái cặp da.
Tống Ngạn Thành nhìn cô bằng vẻ mặt khó hiểu.
Tống Ngạn Thành ngồi xuống trước mặt anh, vẻ mặt giống như vừa tìm được bảo bối, đổ hết các thứ trong cặp ra, những tiếng loạch xoạch vang lên, tất cả đều là giấy tờ, tài liệu.
“Đây là sổ nhà đất của căn Tân Giang này, đây là bộ hợp đồng nhà đất của một căn hộ nhỏ em sắp ký, đây là sổ tiết kiệm ngân hàng định kỳ của em, chờ trả xong tiền căn hộ nhỏ kia thì chắc không còn nhiều lắm. Những thứ này chính là một chút tài sản ít ỏi của em, em cũng không biết chọn cho lắm, đều là loại ổn định, không thu được lãi cao.”
Lê Chi thuộc như lòng bàn tay, ngữ khí dào dạt tự hào, “Nhưng đây đều là tiền em tự mình kiếm được, không có vay mượn gì hết nhé.”
Tống Ngạn Thành giật mình, ánh mắt trầm tư.
Lê Chi thò tay quơ hết chúng vào lòng, ngẩng đầu cười với anh, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, đáy mắt có chút tia sáng, trong như sao băng bay ngang bầu trời đêm. Cô nói: “Tống Ngạn Thành! Có từ chức anh cũng không cần phải sợ, anh muốn gây dựng sự nghiệp hay làm gì cũng được.”
Cô cười, nói: “Đây đều là đồ cưới của em, cho anh mượn trước để dùng đó.”
Khuôn mặt cô tươi tắn như hoa, sức sống toát ra từ cả cơ thể, giống như mặt trời nhỏ sau cơn bão tuyết, khiến cho những nơi âm u hẻo lánh sáng bừng lên.
Tống Ngạn Thành đưa tay ôm lấy Lê Chi, vùi mặt vào cần cổ cô, không muốn để cô thấy đôi mắt đã đỏ hoe của mình.
Lê Chi không hỏi nhiều tới chuyện tiền nong của anh, vì vậy cũng không biết tình trạng tài chính của anh nhiều ít ra sao. Tống Ngạn Thành nếu đã có thể chặt đứt liên hệ, từ chối chức vụ Chủ tịch tập đoàn, vậy đương nhiên là đã suy nghĩ thấu đáo, để chừa vạn đường lui cho mình.
Không cần thề non hẹn biển, anh sẽ dùng hành động cả đời của mình để chứng minh.
Buổi tối, hai người ăn chút bít-tết, hoàn thành bữa cơm tối đơn giản ấm áp. Lê Chi nói: “Ngày kia chúng ta về xem bà nội đi, hôm qua em gọi cho bà, hẹn thời gian với bà như trước, nếu ngày kia mà không tới thì bà lại đi thắp hương ở vùng núi nam với mấy người bạn già mất.”
Tống Ngạn Thành: “Sức khỏe của bà vẫn tốt chứ?”
“Cũng tạm, vẫn duy trì kiểm tra định kì, bác sĩ nói bà vẫn uống thuốc đều đặn, bệnh tình cũng ổn định.” Lê Chi nói: “Em cũng đã liên hệ với bệnh viện ở nước ngoài rồi, chuẩn bị đầy đủ để đề phòng vẫn hơn.”
Bộ dáng cắt bít-tết của Tống Ngạn Thành rất đẹp, từng miếng vuông gọn ghẽ nằm trên đĩa, sau khi cắt xong, anh đưa phần vừa cắt cho Lê Chi, đổi lấy phần của cô rồi bắt đầu ăn.
Anh hỏi: “Thịnh Tinh không còn người thân nào khác sao?”
“Chuyện nhà anh ấy có hơi phức tạp, cha mẹ không phải người tốt lắm, sợ bệnh của bà nội sẽ tốn nhiều tiền nên không muốn phụng dưỡng.” Lê Chi bình tĩnh nói: “Lúc Thịnh Tinh lên đại học thì dẫn cả bà nội lên thành phố. Anh ấy cũng vất vả, vừa làm thêm, vừa viết kịch bản, nói chung cũng tạm đủ tiền thuốc men. Sau khi anh ấy qua đời, bà nội không còn ai chăm sóc.”
Tống Ngạn Thành bỗng nhiên hiểu ra, anh gật đầu, ngữ khí bình tĩnh, “Không sao, về sau còn có anh.”
“Ngày mai anh đi có việc sao?” Hai người nói chuyện phiếm với nhau, Lê Chi báo với anh, “Có khả năng là tối muộn ngày mai em mới về, có một hoạt động cần phải tham gia.”
“Anh cũng có chút việc.” Tống Ngạn Thành nói: “Khi nào em xong việc? Nếu tiện đường thì anh tới đón em luôn.”
“Mười giờ ạ.”
“Cũng giống anh.” Tống Ngạn Thành lấy cà chua trong đĩa tặng cô, “Vậy em nhớ chờ anh.”
――
Bảy giờ tối ngày hôm sau, điển lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập quỹ chính thức bắt đầu.
Lê Chi trang điểm luôn trong phòng làm việc, đây là sự kiện được tổ chức do chính phủ phối hợp tổ chức nên sẽ không quá xa xỉ, thời thường, cùng với chủ đề có liên quan, Lê Chi cũng không định mặc lễ phục kiểu váy dài. Cô chỉ mặc đồ riêng của mình, một bộ áo choàng chiết eo màu sáng, vừa bình dị gần gũi lại vừa toát ra khí chất.
Vốn là sáu giờ xuất phát nhưng Lê Chi lại tới trước đó nửa tiếng. Mao Phi Du cảm thấy kỳ lạ, “Đúng là hiếm thấy đó, không ngờ ảnh hậu cũng có lúc hăng hái như vậy.”
Lê Chi lườm anh ta một cái, “Có phải anh tới thời kỳ tiền mãn kinh không, không móc mỉa tôi một ngày là anh không sống được nữa à?”
Mao Phi Du lại muốn tới búng trán cô, Lê Chi chạy xa ra để tránh, hai người cãi nhau ầm ĩ cả lên.
Minh Tiểu Kỳ không nói gì, lấy điện thoại di động ra nhắn tin WeChat: [Bố ơi, bố đã thấy mối quan hệ người đại diện – nghệ sĩ nào như anh em trong nhà chưa? Như nước với lửa, trêu nhau như trẻ con vậy.]
Lễ kỷ niệm được tổ chức tại sảnh tham quan của Cadillac, bởi vì không tuyên truyền rộng rãi nên không có nhiều phóng viên. Bọn họ cũng không ngờ Lê Chi lại tới với tư cách khách quý. Tin tức ảnh hậu trẻ tuổi của làng giải trí gần như ở ẩn lại bắt đầu dấy lên lần nữa.
Trải qua bao sóng gió, bây giờ Lê Chi đã có thể bình thản đối diện với ống kính. Cô tự nhiên phóng khoáng, cũng mộc mạc gần gũi, phối hợp với phóng viên chụp ảnh, cũng trả lời ngắn gọn một số vấn đề.
“Chi Chi! Xin chào cô, đã lâu không thấy cô lộ diện, xin hỏi gần đây cô bận gì vậy?”
“Tôi đang xem xét một số kịch bản, cũng nỗ lực làm việc mỗi ngày giống mọi người thôi.”
“Chi Chi, vì sao cô lại quyết dịnh tham gia hoạt động lần này?”
“Bởi vì tôi cảm thấy nó có ý nghĩa to lớn cho nên mới tới.”
“Chi Chi, Chi Chi, giấy đăng kí kết hôn trên mạng lan truyền có phải thật không vậy? Cô đã kết hôn thật sao?”
Lê Chi cười cười, không trả lời, được nhân viên công tác che chở tiến vào bên trong sảnh.
Còn 40 phút nữa mới đến thời điểm khai mạc buổi lễ, Lê Chi ngồi trong phòng nghỉ chờ đợi, sau đó đi tới bên cửa số gọi điện thoại. Cô khẽ nói: “Xin chào Giám đốc Dương, ngài khỏe không? Phiền ngài, tôi muốn hỏi một chút, lúc trên xe tôi đã nhờ ngài một chuyện, không biết là đã có tin tức gì chưa?”
Giám đốc Dương nói lời xin lỗi, “Tôi nghe nói là cô đã tới cho nên đang định qua gặp mặt trực tiếp để nói chuyện. Là thế này, người đó thì tôi đã tìm ra rồi, có ghi chép lại nên cũng dễ tra. Nhưng theo quy định, nếu không được người đó đồng ý thì chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của ngài ấy cho cô được.”
Lê Chi nắm chặt điện thoại, “Người đó không đồng ý sao?”
“Đúng vậy, tôi đã liên hệ với ngài ấy, hơn nữa cũng đã truyền đạt lại ý của cô, nhưng đối phương vẫn từ chối.” Giám đốc Dương tiếc nuối nói: “Xin lỗi cô, không giúp được cô rồi.”
“Tôi không sao mà, tôi, tôi chỉ là muốn gặp mặt nói tiếng cảm ơn với người ta thôi. Nếu không gặp được thì gọi điện cũng được.” Lê Chi vội vã nói: “Tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của người đó, thật đấy.”
“Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cô.” Giám đốc Dương thở dài, “Nhưng chuyện này thực sự là không còn cách nào khác.”
Sự mất mát hiện trên mặt Lê Chi, sau khi cúp điện thoại, cô đứng ở bên cửa số, không nhúc nhích. Cô cúi đầu, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Mao Phi Du đi tới, “Vẫn cố tìm vị ân nhân kia của cô sao?”
“Ừm.” Ngữ khí của Lê Chi như bóng bay bị bục, ỉu xìu, “Người đó lại không đồng ý, haizz, thực ra tôi cũng không hiểu, chuyện này có gì mà phải lăn tăn.”
“Người có thể kiên trì làm việc thiện chắc chắn là người có tầm nhìn xa trông rộng, là có người có tầm. Người ta đã không ham danh lợi, muốn âm thầm làm việc tốt, không muốn để người khác biết danh phận. Cô muốn thực hiện tâm nguyện, nhưng người ta cũng có suy nghĩ riêng của mình, Chi Nhi, tỉnh táo lại nào, đừng quá tiêu chuẩn kép, cũng nên đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ.”
Mao Phi Du tuy rằng có chút độc đoán, nhưng dù sao thì chuyện đó cũng tốt, để lúc nào Lê Chi không biết giải quyết sao thì có thể kéo cô lại một chút, “Cô cứ lo sống khỏe mạnh trước đi, nếu thật sự muốn báo ân thì hãy nghĩ tới lúc người đó đã giúp cô trở nên ưu tú được như bây giờ, vì người đó tích đức cũng là một phương thức đền ơn đáp nghĩa.”
Lê Chi thở dài thườn thượt, nội tâm cũng thư thái chút ít.
Tới bảy giờ, sân khấu của lễ kỷ niệm được mở màn.
Dù sự kiện này không xa hoa cho lắm, nhưng những chính khách, doanh nhân cũng tới khá nhiều. Mao Phi Du nhìn thấy mấy người quen, cũng có cảm giác bất ngờ, mấy người đó đều là người có gia thể khủng. Lê Chi ngồi ở phía bên phải hàng ghế đầu, đang thấp giọng trò chuyện cùng Giám đốc Dương.
MC ở một người có tiếng ở đài truyền hình, phong thái ổn trọng, mở màn là một bài phát biểu về sự hình thành và phát triển của quỹ từ thiện tại Hải Thành trong mấy chục năm qua.
“Sáng nay chúng tôi đã đưa ra kế hoạch trợ giúp một triệu trẻ em ở vùng sâu vùng xa, thực hiện kế hoạch cho trẻ em uống sữa tươi mỗi ngày. Quỹ Tiểu Mộc của chúng tôi được dành riêng cho việc cải thiện môi trường, hỗ trợ người dân địa phương các vùng núi cải thiện đại chất, địa hình. Các cây con của chúng tôi được trồng trên sa mạc với quy mô một triệu hecta, mười năm trước dày công vun xới, giờ đã trở thành những cổ thụ to lớn.”
Một video được phát để phối hợp với bài phát biểu, khiến bầu không khí trở nên phấn khởi hơn.
Sau một lát, hình ảnh được chuyển, hiện lên tấm hình của một nhóm trẻ em.
MC nói: “Viện phúc lợi Hải Thành đã cưu mang, tiếp nhận hơn hai ngàn trẻ mồ côi, những đứa bé này, có những bé thân mang bệnh tật, có những mảnh đời bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng vẫn có những nhà hảo tâm sẵn sàng giúp đỡ các em, dùng lòng nhân ái của mình để tạo nên một mảng trời đầy sao cho các em. Tới hiện tại, trong những đứa trẻ được giúp đỡ đó, có người thi đậu đại học hàng đầu đất nước, có người đã thành gia lập nghiệp, cũng có những người tài trở thành trụ cột của các ngành nghề khác nhau trong xã hội. Hôm nay, chúng tôi đã mời đến đây một vị khách quý rất đặc biệt.”
MC còn chưa nói tên, toàn trường đã vỗ tay rào rào, những tiếng khen ngợi vang lên từng đợt. Thậm chí còn có những Quả Lê Cam phấn khích quá, khó nén nổi kích động nên gọi tên: “Lê Chi! Lê Chi!”
Lê Chi bước lên bục, MC nhìn cô với vẻ hoan nghênh, “Lê tiểu thư đã có những bước tiến rất xuất sắc trong lĩnh vực điện ảnh, nhưng cũng không hề thờ ơ với sự nghiệp công ích, đã đóng góp toàn bộ phần cát xê của mình khi đóng phim “20 Tuổi” cho quỹ từ thiện Hải Thành.”
Toàn trường tiếp tục vỗ tay không ngớt, vô cùng nhiệt liệt.
MC: “Tôi muốn hỏi Lê tiểu thư một chút, suy nghĩ hay là cơ duyên nào đã khiến cô đưa ra quyết định này?”
Kỳ thực đây cũng là một trong những hoạt động theo quy trình, đều được tiến hành theo kịch bản. Vấn đề kiểu này cũng khá tốt, Lê Chi tùy tiện nói vài câu cũng có thể nâng cao hình tượng của bản thân thêm vài phần. Lê Chi nhận lấy microphone, khẽ gật đầu với MC, sau đó nhàn nhã nói: “Đưa ra quyết định này cũng không khó, trong khả năng của mình, tôi hi vọng mình có thể giúp đỡ được càng nhiều trẻ em càng tốt.”
Ngừng tạm, cô nói: “Nhưng tôi không giống như những người khác, bởi vì cũng là một người lớn lên trong viện phúc lợi Hải Thành.”
Cô vừa nói xong, toàn trường xôn xao.
Lê Chi vẫn bình thản, nhoẻn miệng cười, “Khi đó viện phúc lợi còn khá nhỏ, không được trùng tu, cũng không có đủ điều kiện xây lại. Một cái giường lớn mà hai mươi mấy đứa trẻ dùng chung. Các thầy cô dùng ba ván gỗ thật dài ghép lại, thế là thành giường. Bé lớn nhất thì mười một mười hai, bé nhỏ nhất là hơn hai tuổi. Đây là những gì tôi còn nhớ về viện.”
MC cũng thấy bất ngờ, cũng không ai ngờ tới, một tiểu hoa đán nổi tiếng, một nữ diễn viên được cầm giải Ảnh hậu lại có thể thẳng thắn nói ra quá khứ của bản thân như vậy. Ở những nơi như thế này, mọi người luôn cố gắng giấu đi, thậm chí còn muốn tốt khoe xấu che, giấu hết quá khứ của mình để có thể trở thành một viên ngọc không tì vết trong ngành giải trí. Lê Chi thế mà lại tự vạch trần vết sẹo của mình, để cho mọi người thấy được phiên bản chân thật nhất của bản thân.
Đó là một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời, nhưng cũng vô cùng thoải mái.
Ánh mắt Lê Chi bộc lộ sự chân thành, nói chuyện không kiêu ngạo, cũng không có ý siểm nịnh, “Cuộc đời tôi vốn từ lúc mới bắt đầu đã bị vứt bỏ, nhưng cũng được người đời ưu ái, chiếu cố. Tôi có một tuổi thơ bình yên trong viện phúc lợi, cũng được tiếp cận với nền giáo dục nước nhà, được học hành tử tế, được có cơ hội trợ giúp những người khác. Nói thật lòng thì, nếu không trải qua thì mọi người cũng khó có thể lý giải cho tâm lý ‘buông bỏ’ này. Tôi sở dĩ có thể đứng ở chỗ này, bình đạm kể cho một mọi người một chút điều tốt lành như vậy, là vì chính tôi đã đúc rút kinh nghiệm, học hỏi từ chính quá khứ của mình.”
Lê Chi cố hết sức để ổn định tâm trạng, nhưng giọng nói vẫn không kiềm được mà có chút nghẹn ngào, “Ngoài kia vẫn còn có những đứa trẻ không thể chịu đựng được thêm nữa, bọn họ đang bị chìm trong bóng đêm, vẫn còn đang sợ hãi, vẫn còn chưa xác định được hướng đi của mình trong tương lai. Bọn họ cũng đâu làm gì sai, nhưng lại trở thành người bị bỏ rơi như vậy. Đời người có duyên gặp gỡ, nhất định phải có những tia sáng dẫn lối mới có thể khiến bản thân không đi chệch quỹ đạo.”
“Tôi thật sự rất may mắn, được một nhà hảo tâm giúp đỡ nên tôi mới có thể thuận lợi hoàn thành việc học của mình, hơn nữa người đó còn giúp tôi đỗ được vào trường đại học mình thích. Chỉ với phần lòng thành từ người nặc danh đó cũng đã khiến tôi có đủ dũng khí theo đuổi giấc mơ của mình.” Đôi mắt Lê Chi đỏ lên, cô chắp hai tay sau lưng, cúi đầu thật sâu trước ống kính, “Tuy rằng tôi không thể biết được tên họ của ngài, nhưng vẫn muốn gửi một lời cảm tạ chân thành tới ngài.”
Minh Tiểu Kỳ ngồi ở dưới ghế khán giả cũng đã mau nước mắt, cô hỏi Mao Phi Du, “Anh Tiểu Mao, thân thế của chị Chi thực sự là vậy sao?”
Mao Phi Du phiền muộn nói, “Cuộc sống của cô ấy vốn rất khó khăn, nhưng dù sao thì cô ấy luôn biết chịu đựng nhẫn nhịn, là người có thể làm nên nghiệp lớn, không cần phải nói ra với anh đâu, quen được là tốt rồi.”
Lúc này, bỗng nhân viên ở sau sân khấu bỗng báo cho MC biết, sau ba mươi giây ngắn ngủi, MC trở lại vị trí cũ. Anh ta cười thật tươi, thực sự phấn khởi, “Lê tiểu thư, hôm nay có một niềm vui bất ngờ chúng tôi muốn dành tặng cô, là do Quỹ từ thiện và Viện phúc lợi Hải Thành gửi riêng cho cô đó ạ.”
Lê Chi khó hiểu, “Tôi sao?”
“Đúng vậy.” MC nói: “Đã được đương sự chấp thuận, chúng tôi hôm nay cũng đã mời được người đó đến, hơn nữa hiện giờ người đó cũng đang ở hiện trường.”
Lê Chi sững sờ, vô thức nhìn quanh khán đài.
Biển người mênh mông, trái tim cô cũng đang đập thình thịch.
MC cũng không câu thêm giờ để làm nóng bầu không khí nữa, anh ta vô cùng chân thành và tôn trọng cô. Anh ta nói: “Xin kính mời nhà thiện nguyện kính mến, đồng thời cũng là doanh nhân đứng đầu trong danh sách thiện nguyện năm nay của chúng tôi ―― Xin được hoan nghênh tiên sinh Tống Ngạn Thành.”
Ánh đèn spotlight chiếu về khán đài bên trái, Tống Ngạn Thành thản nhiên đứng lên, bộ Âu phục anh mặc tôn lên dáng người cao lớn. Anh tựa như cây gậy Như Ý từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã lọt vào tầm mắt của Lê Chi. Anh từ khán đài đi lên sân khấu, khôi ngô tuấn tú, tiêu dao tự tại, cũng vô cùng thong dong.
Nhóm Quả Lê Cam trong phút chốc liền thét lên, “Aaaaa!! Là anh rể!!”
“Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi!! Vợ chồng cùng chung khung hình kìa!!”
“Má ơi!! Người thật!! Bằng xương bằng thịt!!”
Lê Chi nhìn Tống Ngạn Thành đứng trước mặt mình, vẻ mặt đờ ra, há hốc miệng. Tống Ngạn Thành nhịn cười, thì thầm nhắc nhở: “Hơi xấu đó.”
Nói xong, anh vươn tay ra với Lê Chi, “Bạn học Lê Chi, lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh.”
Lê Chi che miệng lại, nước mắt tràn mi.
Cô nghẹn ngào tới nỗi không nói nên lời.
Ánh mắt Tống Ngạn Thành tràn ngập sự dịu dàng cùng sự thương xót. Anh tiến lên trước một bước, chủ động ôm cô vào lòng, thủ thỉ: “Anh nói rồi mà, em chính là một cô bé tốt, không cần phải cứ canh cánh trong lòng làm gì. Em cứ dũng cảm tiến về phía trước, anh luôn đứng sau lưng em, mãi mãi đồng hành cùng em trên quãng đường đời.”
Toàn trường vang lên tràng vỗ tay như sấm dậy, mọi người nhao nhao đứng lên, lấy điện thoại chụp lại khoảng khắc này.
Trong đám người, không biết từ góc nào có một tiếng thét to vang lên: “Anh rể!! Anh còn nợ chúng em một buổi livestream mặc áo bó khoe body đó!!”
Tiếng cười thiện ý vang lên trong hội trường.
Lê Chi ở trong vòng tay anh, ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng cười theo, sau đó huớng về phía ống kính, thoải mái để người ta nhìn mình chăm chú.
Lễ kỷ niệm còn chưa kết thúc, hai người đã lén lút về trước.
Vừa về tới biệt thự Tân Giang, mở cửa nhà ra, hai người đã mãnh liệt quấn quit lấy nhau. Hôm nay Lê Chi cũng vô cùng nhiệt tình, níu lấy cánh tay anh, rõ ràng là đã tới cực độ, nhưng vẫn liều mình, không hề kinh sợ.
Tống Ngạn Thành cũng hết cách với cô, lấy bạo chế bạo, sau khi thay đổi tư thế liền khiến cô khóc ngất đi.
Lê Chi dùng hết chút lực cuối cùng cắn cánh tay anh, nghẹn ngào nói: “Vừa rồi anh tiêu nhiều tiền mua lại trang phục của em như vậy làm gì?!”
Tống Ngạn Thành đêm nay cũng coi như là bị cô ép khô, cảm thấy có chút không thở nổi, “Đó là quần áo em đã mặc qua, anh không muốn người khác đụng tới.”
“Năm triệu đó!” Lê Chi nói tiếp: “Hu hu, em đã phải quay phim rất vất vả mới kiếm được từng đó đấy. Anh đúng là cái máy tiêu tiền mà!”
Tống Ngạn Thành nín cười, “Được được, anh sai rồi.”
Lê Chi vùi người vào lòng anh, vẽ vòng tròn lên ngực anh, khàn giọng hỏi: “Tống Ngạn Thành, hóa ra là anh quyên nhiều tiền tới vậy luôn.”
“Ừm.” Tống Ngạn Thành lười biếng đáp, không để bụng lắm, “Hồi còn học năm nhất anh đã xung phong làm tình nguyện viên, tranh thủ lúc nghỉ hè để xuống vùng nông thôn, đến Thanh Hải làm giáo viên hỗ trợ. Đám trẻ ở vùng đó thực sự rất khổ, không biết tới KFC, iPad là cái gì, dù đã sang cuối thu cũng phải đi chân đất tới trường. Sau khi trở về, anh liền quyết định quyên góp để giúp đỡ học sinh nghèo vượt khó.”
“Vì vậy anh liền chọn em?”
“Thực ra cái đó là trùng hợp thôi.” Tống Ngạn Thành nói sâu xa: “Cũng là chọn bừa, anh cũng không nhớ ảnh chụp hồi cấp ba của em thế nào rồi, có lẽ là khó coi nên anh mới không nhớ kỹ.”
Lê Chi đưa tay nhéo bàn tay anh, “Anh đi luôn đi!”
Tống Ngạn Thành khàn giọng, nhíu mày, “Em có giỏi thì ra tay nặng thêm chút nữa đi, đảm bảo em sẽ thành góa phụ thủ tiết thờ chồng luôn đó.”
Đêm nay, cả hai người đều ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Lê Chi lục tung cái phòng để đồ, sau đó ném ra cho Tống Ngạn Thành một bộ quần áo mới tinh, “Áo sơ mi trắng em mua cho anh đây này.”
Tống Ngạn Thành vui vẻ, chống đầu, nghiêng người nằm trên giường trêu cô, “Đã chuẩn bị từ lâu rồi sao? Lê Chi, có phải em đã có ý muốn gả cho anh từ lâu rồi không?”
“Đúng mà!” Lê Chi ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt vô tội, “Hẳn là anh đối xử với em không tốt nên mới không nhận ra sớm hơn.”
Tống Ngạn Thành cảm thán, cô nhóc này, mặt càng ngày càng dày, kĩ năng đáp trả càng này càng lên trình.
Bọn họ lần lượt rời giường, ngồi đối diện với nhau, ăn một bữa sáng đơn giản. Lê Chi còn dính sữa bò ở mép, Tống Ngạn Thành đưa tay qua, dùng ngón tay lau nó đi.
Lê Chi mỉm cười với anh, lấy ra một miếng thịt trong bát tặng anh.
Tám giờ hai người ra ngoài, trước khi lái xe đi, Tống Ngạn Thành giúp cô chỉnh trang lại mũ nón, nói nhỏ: “Ngồi vững chưa, ảnh hậu?”
Trời đầu đông có nắng, vô cùng tươi sáng, màu xanh của trời như được tạo nên bởi những tấm lụa mỏng, những cây ngô đồng bên đường như đều có sức sống, đung đưa trong gió. Mỗi mùa mỗi khác, nhưng tổ hợp gió, mưa, tuyết vẫn luôn có gì đó khá lãng mạn.
Tống Ngạn Thành đỗ xe ở cửa sau của cục Dân chính, anh nắm tay Lê Chi đi vào trong.
Bởi vì đã liên hệ với người quen từ trước, vì vậy thủ tục cũng làm xong khá nhau.
Trình giấy tờ, đưa hộ khẩu, sau đó dán ảnh chụp, cuối cùng đóng dấu đỏ… Cả quá trình trôi qua như một giấc mộng.
Vị cán bộ sau đó đưa cho hai người hai tấm bìa đỏ, “Chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn.” Tống Ngạn Thành đứng dậy, lịch sự bắt tay người ta. Sau đó anh đưa mắt nhìn Lê Chi vẫn còn đang ngồi, nhíu mày, cười: “Tới lúc phải về rồi, vợ ơi.”
Lê Chi bị cách gọi mới này làm cho nóng cả tai, nổi cả da gà da vịt. Mãi sau cô mới khẽ nhíu mày, sau đó như trút được gánh nặng, chậm rãi đứng dậy, “Ừm, em biết rồi, chồng à.”
Tống Ngạn Thành khẽ giật mình, đứng ngây như tượng phỗng tại chỗ, mãi chẳng thể cất bước.
Mà Lê Chi dường như được ‘bật công tắc’, càng nói càng nghiện:
“Chồng ơi, tối nay ăn gì nhỉ?”
“Chồng ơi, chữ kí của anh đẹp quá đi!”
“Chồng ơi, anh xem hôm nay trời không có mưa này.”
“Chồng ơi, vợ của anh trông xinh thật đấy.”
Cô thực ra chẳng có ra tấm ra miếng gì, chỉ là mấy lời không có nội dung, cũng không cần Tống Ngạn Thành phải trả lời, chỉ là cô thấy thích cách xưng hô mới này, như một mầm non mới nhú lên mặt đất. Cô lải nhải mãi không ngừng, thao thao bất tuyệt, mãi chẳng thấy anh nói gì, quay đầu nhìn thì đã thấy Tống Ngạn Thành còn ở đằng sau, cô cười híp cả mắt, hỏi: “Chồng, anh ngốc luôn rồi à?”
Ánh mắt của Tống Ngạn Thành nóng lên, anh cúi đầu, bước thật nhanh để theo kịp cô.
Anh biết.
Từ nay về sau, anh đã có mái ấm của riêng mình.
Buổi tối, hai người tới nhà hàng dùng bữa.
Lê Chi không thể ngồi yên, giấu không nổi tin tức tốt như thế này, chụp hàng trăm cái ảnh, trong cả ngàn cái chọn ra tấm đẹp nhất gửi tới phòng làm việc, “Nào nào ~ nhìn nè, tiên nữ tôi đây kết hôn rồi ~!”
Mao Phi Du: “?”
Minh Tiểu Kỳ: “!”
Tâm trạng của Lê Chi rất tốt, cho nên liên tục gửi mười cái lì xì vào group chat, sau đó tắt máy luôn, “Nếu còn để máy chắc anh Tiểu Mao sẽ gọi cho em cả đêm mất.”
Tống Ngạn Thành cởi áo khoác ngoài, điều hòa đã được chỉnh ấm, chiếc áo len cũng được xắn tới khuỷu tay. Anh nhìn Lê Chi thật sâu, ánh mắt vô cùng quyến rũ. Lê Chi mỉm cười, trong ánh nhìn chăm chú của anh, cô dần dần đỏ mặt.
Sau khi ăn xong, hai người dắt tay nhau về nhà.
Suốt đường đi Lê Chi nói rất nhiều, nói những chuyện lý thú lúc ở trường quay, nói mình đã tìm được vài kịch bản khá là hay ho, còn nói sữa mà trợ lý mua cho cô hôm trước khá là ngon. Cô còn nhắc tới Tiểu Chu và Tiểu Ngư Nhi, hi vọng hai người họ có thể thực hiện ca phẫu thuật thành công.
Thời gian giống như chẳng có gì thay đổi, về đến nhà, Lê Chi tự động giảm âm lượng, nằm rạp trên mặt thảm đọc kịch bản, bé Lông Vàng to lớn nằm phủ phục ở bên cạnh, thè lưỡi thở hè hè. Ngọn đèn vàng ấm áp chiếu sáng cả gian phòng, trong không khí còn thoang thoảng hương tinh dầu thơm.
Tống Ngạn Thành dựa vào lan can, không hiểu nghĩ gì mà lại lấy điện thoại ra, lặng lẽ chụp cho Lê Chi một tấm hình.
Như là có tâm linh tương thông, Lê Chi quay đầu lại, nháy mắt với anh mấy cái, “Anh chụp em hả?”
Tống Ngạn Thành ừ một tiếng, “Sau này, cứ mỗi một năm tới ngày này, anh đều sẽ chụp cho em một tấm hình.”
Anh nhoẻn miệng cười, nói: “Mỗi năm đều có Chi Chi.”
Lê Chi cũng cười theo, nhẹ giọng nói, “Mỗi năm đều có anh.”
―― Hoàn Chính Văn ――
Mao Phi Du tức giận vây quanh cô, “Cái cô này, sao mà xấu tính thế? Cô thích chơi trò im ỉm rồi mất tích đúng không? Tôi đã cho phép cô nghỉ chưa? Tự tính đi, tiền lương tháng này cô đừng hòng lấy!”
Lê Chi hất cằm, bảo Minh Tiểu Kỳ đang đứng bên cạnh: “Đổi người đại diện.”
Mao Phi Du: “…”
Lê Chi dương dương tự đắc nhìn anh ta, “Biết cái gì gọi là qua cầu rút ván chưa?”
Mao Phi Du búng trán cô một cái, “Diễn thử lần nữa cho tôi xem!”
Lê Chi vờ khóc hu hu khêu đau, trống sau lưng Minh Tiểu Kỳ, “Anh đánh tôi, đợi đấy, tôi sẽ mách anh Thành nhà tôi.”
“Cứ việc, tôi còn đang muốn đánh nhau với cậu ta đây!” Mao Phi Du nhìn cô chướng mắt, trừng mắt quát: “Phắn về nhà nghỉ ngơi đi! Lễ từ thiện ngày mai cô mà dám đến muộn là tôi giết cô luôn đó!”
Lê Chi thè lưỡi, cầm lấy túi xách rồi hí hửng rời đi.
Mao Phi Du vẫn còn tức giận, gần đây bị áp lực công việc đè nặng nên tần suất hút thuốc của anh ta đột nhiên tăng. Vừa mới lấy bao thuốc từ trong túi ra thì “khụ khụ ――” Minh Tiểu Kỳ giả bộ vô tình mà húng hắng ho hai tiếng.
Mao Phi Du nhìn cô một cái, lưỡng lự vài giây, “Rồi rồi rồi, không hút.” Anh ta cất thuốc lá vào bao, vô cùng phục, “Phụ nữ ở phòng làm việc này đều khó hầu như nhau.”
Lê Chi lái xe quay về biệt thự Tân Giang, gần đây Tống Ngạn Thành không hay quay về chung cư Ôn Thần, toàn ỷ lại cô, ăn nhờ ở đậu tại đây. Vừa mới mở cửa, Lê Chi liền thấy vị đại gia này ngồi xếp bằng trên sàn nhà chơi game. Anh mặc một cái áo lông màu trắng, mặc bừa một cái quần không biết đào ở đâu ra.
Lê Chi không khỏi cảm thán, đúng là đẹp trai thì có cuốn giẻ rách cũng thành phong cách.
“Này, Tống tiên sinh.” Lê Chi đi qua, chọt chọt bả vai anh, “Mấy ngày nay anh không đi làm hả? Có còn muốn kiếm tiền nuôi gia đình không thế?”
“Anh từ chức rồi.” Tống Ngạn Thành nói rất hùng hồn, “Anh không còn khả năng nuôi gia đình, phải nhận trợ cấp thất nghiệp. Anh mặc kệ đấy, phí tài sản của chung cư Ôn Thần kia anh không đóng nổi nữa, quản lý vật tư bên đó chặn số anh rồi. Đám Duy Tất cũng nghỉ chơi với anh, xóa anh khỏi nhóm WeChat, anh thảm thương tới mức độ này rồi, em có muốn làm chút chuyện với anh không, kiểu như… ân ái đó?”
Lê Chi: “…??”
Tống Ngạn Thành quay đầu ra sau, nhoẻn miệng cười với cô, khoe hàm răng trắng bóng, đều như hạt bắp của mình, tỏ vẻ vô hại, “Làm đi, anh đồng ý.”
Lê Chi: “…”
Giờ đổi bạn trai còn kịp không?
Cô nhướn mày, ôm anh từ phía sau, hôn mặt anh một cái, “Được, để ảnh hậu bao nuôi anh. Chủ nhật, ba, năm anh tới đây, hai bốn sáu thì em đi ‘lâm hạnh’ một tiểu bạch kiểm* khác.”
(*) Tiểu bạch kiểm: nghĩa đen là người mặt trắng, ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý mỉa mai.
Tống Ngạn Thành ‘à’ một tiếng, “Khả năng là em không làm thế được đâu, vì anh sẽ khiến em không xuống được giường.”
Lê Chi: “…”
Luận về mặt dày, cô xin giương cờ trắng đầu hàng.
Tống Ngạn Thành nhấn nút tạm dừng trò chơi, buông điều khiển, nghiêm túc nói, “Chi Nhi, có chuyện anh muốn nói cho em biết, anh thực sự đã từ chức.”
“Hả?” Lê Chi khiếp sợ, “Anh từ bỏ tập đoàn rồi sao?”
“Ừ.” Tống Ngạn Thành cười nhạt, “Đã bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ không hề coi anh là người nhà, vậy anh cũng chẳng cần cho đó là nhà mình. Nhà anh ở đây cơ.”
Lê Chi giả bộ cao ngạo, cái cằm nhỏ hếch lên tận trời, “Đây là biệt thự em mua, em còn chưa đồng ý cho anh vào cửa đâu đó.”
Tống Ngạn Thành buồn cười, khoanh tay trước ngực, ra vẻ ung dung: “Ảnh hậu, lúc nào thì em mới chịu lấ anh đây?”
Bị chữ “lấy” này làm cho nóng cả vành tai, Lê Chi đưa tay phủ mặt anh, “Không cho nhìn em.”
Cô đứng lên, chạy lên tầng nhanh như chớp.
Không bao lâu sau, cô lại nhẹ nhàng xuống tầng, nhưng mà lúc này lại cầm thêm một cái cặp da.
Tống Ngạn Thành nhìn cô bằng vẻ mặt khó hiểu.
Tống Ngạn Thành ngồi xuống trước mặt anh, vẻ mặt giống như vừa tìm được bảo bối, đổ hết các thứ trong cặp ra, những tiếng loạch xoạch vang lên, tất cả đều là giấy tờ, tài liệu.
“Đây là sổ nhà đất của căn Tân Giang này, đây là bộ hợp đồng nhà đất của một căn hộ nhỏ em sắp ký, đây là sổ tiết kiệm ngân hàng định kỳ của em, chờ trả xong tiền căn hộ nhỏ kia thì chắc không còn nhiều lắm. Những thứ này chính là một chút tài sản ít ỏi của em, em cũng không biết chọn cho lắm, đều là loại ổn định, không thu được lãi cao.”
Lê Chi thuộc như lòng bàn tay, ngữ khí dào dạt tự hào, “Nhưng đây đều là tiền em tự mình kiếm được, không có vay mượn gì hết nhé.”
Tống Ngạn Thành giật mình, ánh mắt trầm tư.
Lê Chi thò tay quơ hết chúng vào lòng, ngẩng đầu cười với anh, đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, đáy mắt có chút tia sáng, trong như sao băng bay ngang bầu trời đêm. Cô nói: “Tống Ngạn Thành! Có từ chức anh cũng không cần phải sợ, anh muốn gây dựng sự nghiệp hay làm gì cũng được.”
Cô cười, nói: “Đây đều là đồ cưới của em, cho anh mượn trước để dùng đó.”
Khuôn mặt cô tươi tắn như hoa, sức sống toát ra từ cả cơ thể, giống như mặt trời nhỏ sau cơn bão tuyết, khiến cho những nơi âm u hẻo lánh sáng bừng lên.
Tống Ngạn Thành đưa tay ôm lấy Lê Chi, vùi mặt vào cần cổ cô, không muốn để cô thấy đôi mắt đã đỏ hoe của mình.
Lê Chi không hỏi nhiều tới chuyện tiền nong của anh, vì vậy cũng không biết tình trạng tài chính của anh nhiều ít ra sao. Tống Ngạn Thành nếu đã có thể chặt đứt liên hệ, từ chối chức vụ Chủ tịch tập đoàn, vậy đương nhiên là đã suy nghĩ thấu đáo, để chừa vạn đường lui cho mình.
Không cần thề non hẹn biển, anh sẽ dùng hành động cả đời của mình để chứng minh.
Buổi tối, hai người ăn chút bít-tết, hoàn thành bữa cơm tối đơn giản ấm áp. Lê Chi nói: “Ngày kia chúng ta về xem bà nội đi, hôm qua em gọi cho bà, hẹn thời gian với bà như trước, nếu ngày kia mà không tới thì bà lại đi thắp hương ở vùng núi nam với mấy người bạn già mất.”
Tống Ngạn Thành: “Sức khỏe của bà vẫn tốt chứ?”
“Cũng tạm, vẫn duy trì kiểm tra định kì, bác sĩ nói bà vẫn uống thuốc đều đặn, bệnh tình cũng ổn định.” Lê Chi nói: “Em cũng đã liên hệ với bệnh viện ở nước ngoài rồi, chuẩn bị đầy đủ để đề phòng vẫn hơn.”
Bộ dáng cắt bít-tết của Tống Ngạn Thành rất đẹp, từng miếng vuông gọn ghẽ nằm trên đĩa, sau khi cắt xong, anh đưa phần vừa cắt cho Lê Chi, đổi lấy phần của cô rồi bắt đầu ăn.
Anh hỏi: “Thịnh Tinh không còn người thân nào khác sao?”
“Chuyện nhà anh ấy có hơi phức tạp, cha mẹ không phải người tốt lắm, sợ bệnh của bà nội sẽ tốn nhiều tiền nên không muốn phụng dưỡng.” Lê Chi bình tĩnh nói: “Lúc Thịnh Tinh lên đại học thì dẫn cả bà nội lên thành phố. Anh ấy cũng vất vả, vừa làm thêm, vừa viết kịch bản, nói chung cũng tạm đủ tiền thuốc men. Sau khi anh ấy qua đời, bà nội không còn ai chăm sóc.”
Tống Ngạn Thành bỗng nhiên hiểu ra, anh gật đầu, ngữ khí bình tĩnh, “Không sao, về sau còn có anh.”
“Ngày mai anh đi có việc sao?” Hai người nói chuyện phiếm với nhau, Lê Chi báo với anh, “Có khả năng là tối muộn ngày mai em mới về, có một hoạt động cần phải tham gia.”
“Anh cũng có chút việc.” Tống Ngạn Thành nói: “Khi nào em xong việc? Nếu tiện đường thì anh tới đón em luôn.”
“Mười giờ ạ.”
“Cũng giống anh.” Tống Ngạn Thành lấy cà chua trong đĩa tặng cô, “Vậy em nhớ chờ anh.”
――
Bảy giờ tối ngày hôm sau, điển lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập quỹ chính thức bắt đầu.
Lê Chi trang điểm luôn trong phòng làm việc, đây là sự kiện được tổ chức do chính phủ phối hợp tổ chức nên sẽ không quá xa xỉ, thời thường, cùng với chủ đề có liên quan, Lê Chi cũng không định mặc lễ phục kiểu váy dài. Cô chỉ mặc đồ riêng của mình, một bộ áo choàng chiết eo màu sáng, vừa bình dị gần gũi lại vừa toát ra khí chất.
Vốn là sáu giờ xuất phát nhưng Lê Chi lại tới trước đó nửa tiếng. Mao Phi Du cảm thấy kỳ lạ, “Đúng là hiếm thấy đó, không ngờ ảnh hậu cũng có lúc hăng hái như vậy.”
Lê Chi lườm anh ta một cái, “Có phải anh tới thời kỳ tiền mãn kinh không, không móc mỉa tôi một ngày là anh không sống được nữa à?”
Mao Phi Du lại muốn tới búng trán cô, Lê Chi chạy xa ra để tránh, hai người cãi nhau ầm ĩ cả lên.
Minh Tiểu Kỳ không nói gì, lấy điện thoại di động ra nhắn tin WeChat: [Bố ơi, bố đã thấy mối quan hệ người đại diện – nghệ sĩ nào như anh em trong nhà chưa? Như nước với lửa, trêu nhau như trẻ con vậy.]
Lễ kỷ niệm được tổ chức tại sảnh tham quan của Cadillac, bởi vì không tuyên truyền rộng rãi nên không có nhiều phóng viên. Bọn họ cũng không ngờ Lê Chi lại tới với tư cách khách quý. Tin tức ảnh hậu trẻ tuổi của làng giải trí gần như ở ẩn lại bắt đầu dấy lên lần nữa.
Trải qua bao sóng gió, bây giờ Lê Chi đã có thể bình thản đối diện với ống kính. Cô tự nhiên phóng khoáng, cũng mộc mạc gần gũi, phối hợp với phóng viên chụp ảnh, cũng trả lời ngắn gọn một số vấn đề.
“Chi Chi! Xin chào cô, đã lâu không thấy cô lộ diện, xin hỏi gần đây cô bận gì vậy?”
“Tôi đang xem xét một số kịch bản, cũng nỗ lực làm việc mỗi ngày giống mọi người thôi.”
“Chi Chi, vì sao cô lại quyết dịnh tham gia hoạt động lần này?”
“Bởi vì tôi cảm thấy nó có ý nghĩa to lớn cho nên mới tới.”
“Chi Chi, Chi Chi, giấy đăng kí kết hôn trên mạng lan truyền có phải thật không vậy? Cô đã kết hôn thật sao?”
Lê Chi cười cười, không trả lời, được nhân viên công tác che chở tiến vào bên trong sảnh.
Còn 40 phút nữa mới đến thời điểm khai mạc buổi lễ, Lê Chi ngồi trong phòng nghỉ chờ đợi, sau đó đi tới bên cửa số gọi điện thoại. Cô khẽ nói: “Xin chào Giám đốc Dương, ngài khỏe không? Phiền ngài, tôi muốn hỏi một chút, lúc trên xe tôi đã nhờ ngài một chuyện, không biết là đã có tin tức gì chưa?”
Giám đốc Dương nói lời xin lỗi, “Tôi nghe nói là cô đã tới cho nên đang định qua gặp mặt trực tiếp để nói chuyện. Là thế này, người đó thì tôi đã tìm ra rồi, có ghi chép lại nên cũng dễ tra. Nhưng theo quy định, nếu không được người đó đồng ý thì chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của ngài ấy cho cô được.”
Lê Chi nắm chặt điện thoại, “Người đó không đồng ý sao?”
“Đúng vậy, tôi đã liên hệ với ngài ấy, hơn nữa cũng đã truyền đạt lại ý của cô, nhưng đối phương vẫn từ chối.” Giám đốc Dương tiếc nuối nói: “Xin lỗi cô, không giúp được cô rồi.”
“Tôi không sao mà, tôi, tôi chỉ là muốn gặp mặt nói tiếng cảm ơn với người ta thôi. Nếu không gặp được thì gọi điện cũng được.” Lê Chi vội vã nói: “Tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của người đó, thật đấy.”
“Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cô.” Giám đốc Dương thở dài, “Nhưng chuyện này thực sự là không còn cách nào khác.”
Sự mất mát hiện trên mặt Lê Chi, sau khi cúp điện thoại, cô đứng ở bên cửa số, không nhúc nhích. Cô cúi đầu, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Mao Phi Du đi tới, “Vẫn cố tìm vị ân nhân kia của cô sao?”
“Ừm.” Ngữ khí của Lê Chi như bóng bay bị bục, ỉu xìu, “Người đó lại không đồng ý, haizz, thực ra tôi cũng không hiểu, chuyện này có gì mà phải lăn tăn.”
“Người có thể kiên trì làm việc thiện chắc chắn là người có tầm nhìn xa trông rộng, là có người có tầm. Người ta đã không ham danh lợi, muốn âm thầm làm việc tốt, không muốn để người khác biết danh phận. Cô muốn thực hiện tâm nguyện, nhưng người ta cũng có suy nghĩ riêng của mình, Chi Nhi, tỉnh táo lại nào, đừng quá tiêu chuẩn kép, cũng nên đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ.”
Mao Phi Du tuy rằng có chút độc đoán, nhưng dù sao thì chuyện đó cũng tốt, để lúc nào Lê Chi không biết giải quyết sao thì có thể kéo cô lại một chút, “Cô cứ lo sống khỏe mạnh trước đi, nếu thật sự muốn báo ân thì hãy nghĩ tới lúc người đó đã giúp cô trở nên ưu tú được như bây giờ, vì người đó tích đức cũng là một phương thức đền ơn đáp nghĩa.”
Lê Chi thở dài thườn thượt, nội tâm cũng thư thái chút ít.
Tới bảy giờ, sân khấu của lễ kỷ niệm được mở màn.
Dù sự kiện này không xa hoa cho lắm, nhưng những chính khách, doanh nhân cũng tới khá nhiều. Mao Phi Du nhìn thấy mấy người quen, cũng có cảm giác bất ngờ, mấy người đó đều là người có gia thể khủng. Lê Chi ngồi ở phía bên phải hàng ghế đầu, đang thấp giọng trò chuyện cùng Giám đốc Dương.
MC ở một người có tiếng ở đài truyền hình, phong thái ổn trọng, mở màn là một bài phát biểu về sự hình thành và phát triển của quỹ từ thiện tại Hải Thành trong mấy chục năm qua.
“Sáng nay chúng tôi đã đưa ra kế hoạch trợ giúp một triệu trẻ em ở vùng sâu vùng xa, thực hiện kế hoạch cho trẻ em uống sữa tươi mỗi ngày. Quỹ Tiểu Mộc của chúng tôi được dành riêng cho việc cải thiện môi trường, hỗ trợ người dân địa phương các vùng núi cải thiện đại chất, địa hình. Các cây con của chúng tôi được trồng trên sa mạc với quy mô một triệu hecta, mười năm trước dày công vun xới, giờ đã trở thành những cổ thụ to lớn.”
Một video được phát để phối hợp với bài phát biểu, khiến bầu không khí trở nên phấn khởi hơn.
Sau một lát, hình ảnh được chuyển, hiện lên tấm hình của một nhóm trẻ em.
MC nói: “Viện phúc lợi Hải Thành đã cưu mang, tiếp nhận hơn hai ngàn trẻ mồ côi, những đứa bé này, có những bé thân mang bệnh tật, có những mảnh đời bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng vẫn có những nhà hảo tâm sẵn sàng giúp đỡ các em, dùng lòng nhân ái của mình để tạo nên một mảng trời đầy sao cho các em. Tới hiện tại, trong những đứa trẻ được giúp đỡ đó, có người thi đậu đại học hàng đầu đất nước, có người đã thành gia lập nghiệp, cũng có những người tài trở thành trụ cột của các ngành nghề khác nhau trong xã hội. Hôm nay, chúng tôi đã mời đến đây một vị khách quý rất đặc biệt.”
MC còn chưa nói tên, toàn trường đã vỗ tay rào rào, những tiếng khen ngợi vang lên từng đợt. Thậm chí còn có những Quả Lê Cam phấn khích quá, khó nén nổi kích động nên gọi tên: “Lê Chi! Lê Chi!”
Lê Chi bước lên bục, MC nhìn cô với vẻ hoan nghênh, “Lê tiểu thư đã có những bước tiến rất xuất sắc trong lĩnh vực điện ảnh, nhưng cũng không hề thờ ơ với sự nghiệp công ích, đã đóng góp toàn bộ phần cát xê của mình khi đóng phim “20 Tuổi” cho quỹ từ thiện Hải Thành.”
Toàn trường tiếp tục vỗ tay không ngớt, vô cùng nhiệt liệt.
MC: “Tôi muốn hỏi Lê tiểu thư một chút, suy nghĩ hay là cơ duyên nào đã khiến cô đưa ra quyết định này?”
Kỳ thực đây cũng là một trong những hoạt động theo quy trình, đều được tiến hành theo kịch bản. Vấn đề kiểu này cũng khá tốt, Lê Chi tùy tiện nói vài câu cũng có thể nâng cao hình tượng của bản thân thêm vài phần. Lê Chi nhận lấy microphone, khẽ gật đầu với MC, sau đó nhàn nhã nói: “Đưa ra quyết định này cũng không khó, trong khả năng của mình, tôi hi vọng mình có thể giúp đỡ được càng nhiều trẻ em càng tốt.”
Ngừng tạm, cô nói: “Nhưng tôi không giống như những người khác, bởi vì cũng là một người lớn lên trong viện phúc lợi Hải Thành.”
Cô vừa nói xong, toàn trường xôn xao.
Lê Chi vẫn bình thản, nhoẻn miệng cười, “Khi đó viện phúc lợi còn khá nhỏ, không được trùng tu, cũng không có đủ điều kiện xây lại. Một cái giường lớn mà hai mươi mấy đứa trẻ dùng chung. Các thầy cô dùng ba ván gỗ thật dài ghép lại, thế là thành giường. Bé lớn nhất thì mười một mười hai, bé nhỏ nhất là hơn hai tuổi. Đây là những gì tôi còn nhớ về viện.”
MC cũng thấy bất ngờ, cũng không ai ngờ tới, một tiểu hoa đán nổi tiếng, một nữ diễn viên được cầm giải Ảnh hậu lại có thể thẳng thắn nói ra quá khứ của bản thân như vậy. Ở những nơi như thế này, mọi người luôn cố gắng giấu đi, thậm chí còn muốn tốt khoe xấu che, giấu hết quá khứ của mình để có thể trở thành một viên ngọc không tì vết trong ngành giải trí. Lê Chi thế mà lại tự vạch trần vết sẹo của mình, để cho mọi người thấy được phiên bản chân thật nhất của bản thân.
Đó là một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời, nhưng cũng vô cùng thoải mái.
Ánh mắt Lê Chi bộc lộ sự chân thành, nói chuyện không kiêu ngạo, cũng không có ý siểm nịnh, “Cuộc đời tôi vốn từ lúc mới bắt đầu đã bị vứt bỏ, nhưng cũng được người đời ưu ái, chiếu cố. Tôi có một tuổi thơ bình yên trong viện phúc lợi, cũng được tiếp cận với nền giáo dục nước nhà, được học hành tử tế, được có cơ hội trợ giúp những người khác. Nói thật lòng thì, nếu không trải qua thì mọi người cũng khó có thể lý giải cho tâm lý ‘buông bỏ’ này. Tôi sở dĩ có thể đứng ở chỗ này, bình đạm kể cho một mọi người một chút điều tốt lành như vậy, là vì chính tôi đã đúc rút kinh nghiệm, học hỏi từ chính quá khứ của mình.”
Lê Chi cố hết sức để ổn định tâm trạng, nhưng giọng nói vẫn không kiềm được mà có chút nghẹn ngào, “Ngoài kia vẫn còn có những đứa trẻ không thể chịu đựng được thêm nữa, bọn họ đang bị chìm trong bóng đêm, vẫn còn đang sợ hãi, vẫn còn chưa xác định được hướng đi của mình trong tương lai. Bọn họ cũng đâu làm gì sai, nhưng lại trở thành người bị bỏ rơi như vậy. Đời người có duyên gặp gỡ, nhất định phải có những tia sáng dẫn lối mới có thể khiến bản thân không đi chệch quỹ đạo.”
“Tôi thật sự rất may mắn, được một nhà hảo tâm giúp đỡ nên tôi mới có thể thuận lợi hoàn thành việc học của mình, hơn nữa người đó còn giúp tôi đỗ được vào trường đại học mình thích. Chỉ với phần lòng thành từ người nặc danh đó cũng đã khiến tôi có đủ dũng khí theo đuổi giấc mơ của mình.” Đôi mắt Lê Chi đỏ lên, cô chắp hai tay sau lưng, cúi đầu thật sâu trước ống kính, “Tuy rằng tôi không thể biết được tên họ của ngài, nhưng vẫn muốn gửi một lời cảm tạ chân thành tới ngài.”
Minh Tiểu Kỳ ngồi ở dưới ghế khán giả cũng đã mau nước mắt, cô hỏi Mao Phi Du, “Anh Tiểu Mao, thân thế của chị Chi thực sự là vậy sao?”
Mao Phi Du phiền muộn nói, “Cuộc sống của cô ấy vốn rất khó khăn, nhưng dù sao thì cô ấy luôn biết chịu đựng nhẫn nhịn, là người có thể làm nên nghiệp lớn, không cần phải nói ra với anh đâu, quen được là tốt rồi.”
Lúc này, bỗng nhân viên ở sau sân khấu bỗng báo cho MC biết, sau ba mươi giây ngắn ngủi, MC trở lại vị trí cũ. Anh ta cười thật tươi, thực sự phấn khởi, “Lê tiểu thư, hôm nay có một niềm vui bất ngờ chúng tôi muốn dành tặng cô, là do Quỹ từ thiện và Viện phúc lợi Hải Thành gửi riêng cho cô đó ạ.”
Lê Chi khó hiểu, “Tôi sao?”
“Đúng vậy.” MC nói: “Đã được đương sự chấp thuận, chúng tôi hôm nay cũng đã mời được người đó đến, hơn nữa hiện giờ người đó cũng đang ở hiện trường.”
Lê Chi sững sờ, vô thức nhìn quanh khán đài.
Biển người mênh mông, trái tim cô cũng đang đập thình thịch.
MC cũng không câu thêm giờ để làm nóng bầu không khí nữa, anh ta vô cùng chân thành và tôn trọng cô. Anh ta nói: “Xin kính mời nhà thiện nguyện kính mến, đồng thời cũng là doanh nhân đứng đầu trong danh sách thiện nguyện năm nay của chúng tôi ―― Xin được hoan nghênh tiên sinh Tống Ngạn Thành.”
Ánh đèn spotlight chiếu về khán đài bên trái, Tống Ngạn Thành thản nhiên đứng lên, bộ Âu phục anh mặc tôn lên dáng người cao lớn. Anh tựa như cây gậy Như Ý từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã lọt vào tầm mắt của Lê Chi. Anh từ khán đài đi lên sân khấu, khôi ngô tuấn tú, tiêu dao tự tại, cũng vô cùng thong dong.
Nhóm Quả Lê Cam trong phút chốc liền thét lên, “Aaaaa!! Là anh rể!!”
“Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi!! Vợ chồng cùng chung khung hình kìa!!”
“Má ơi!! Người thật!! Bằng xương bằng thịt!!”
Lê Chi nhìn Tống Ngạn Thành đứng trước mặt mình, vẻ mặt đờ ra, há hốc miệng. Tống Ngạn Thành nhịn cười, thì thầm nhắc nhở: “Hơi xấu đó.”
Nói xong, anh vươn tay ra với Lê Chi, “Bạn học Lê Chi, lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh.”
Lê Chi che miệng lại, nước mắt tràn mi.
Cô nghẹn ngào tới nỗi không nói nên lời.
Ánh mắt Tống Ngạn Thành tràn ngập sự dịu dàng cùng sự thương xót. Anh tiến lên trước một bước, chủ động ôm cô vào lòng, thủ thỉ: “Anh nói rồi mà, em chính là một cô bé tốt, không cần phải cứ canh cánh trong lòng làm gì. Em cứ dũng cảm tiến về phía trước, anh luôn đứng sau lưng em, mãi mãi đồng hành cùng em trên quãng đường đời.”
Toàn trường vang lên tràng vỗ tay như sấm dậy, mọi người nhao nhao đứng lên, lấy điện thoại chụp lại khoảng khắc này.
Trong đám người, không biết từ góc nào có một tiếng thét to vang lên: “Anh rể!! Anh còn nợ chúng em một buổi livestream mặc áo bó khoe body đó!!”
Tiếng cười thiện ý vang lên trong hội trường.
Lê Chi ở trong vòng tay anh, ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng cười theo, sau đó huớng về phía ống kính, thoải mái để người ta nhìn mình chăm chú.
Lễ kỷ niệm còn chưa kết thúc, hai người đã lén lút về trước.
Vừa về tới biệt thự Tân Giang, mở cửa nhà ra, hai người đã mãnh liệt quấn quit lấy nhau. Hôm nay Lê Chi cũng vô cùng nhiệt tình, níu lấy cánh tay anh, rõ ràng là đã tới cực độ, nhưng vẫn liều mình, không hề kinh sợ.
Tống Ngạn Thành cũng hết cách với cô, lấy bạo chế bạo, sau khi thay đổi tư thế liền khiến cô khóc ngất đi.
Lê Chi dùng hết chút lực cuối cùng cắn cánh tay anh, nghẹn ngào nói: “Vừa rồi anh tiêu nhiều tiền mua lại trang phục của em như vậy làm gì?!”
Tống Ngạn Thành đêm nay cũng coi như là bị cô ép khô, cảm thấy có chút không thở nổi, “Đó là quần áo em đã mặc qua, anh không muốn người khác đụng tới.”
“Năm triệu đó!” Lê Chi nói tiếp: “Hu hu, em đã phải quay phim rất vất vả mới kiếm được từng đó đấy. Anh đúng là cái máy tiêu tiền mà!”
Tống Ngạn Thành nín cười, “Được được, anh sai rồi.”
Lê Chi vùi người vào lòng anh, vẽ vòng tròn lên ngực anh, khàn giọng hỏi: “Tống Ngạn Thành, hóa ra là anh quyên nhiều tiền tới vậy luôn.”
“Ừm.” Tống Ngạn Thành lười biếng đáp, không để bụng lắm, “Hồi còn học năm nhất anh đã xung phong làm tình nguyện viên, tranh thủ lúc nghỉ hè để xuống vùng nông thôn, đến Thanh Hải làm giáo viên hỗ trợ. Đám trẻ ở vùng đó thực sự rất khổ, không biết tới KFC, iPad là cái gì, dù đã sang cuối thu cũng phải đi chân đất tới trường. Sau khi trở về, anh liền quyết định quyên góp để giúp đỡ học sinh nghèo vượt khó.”
“Vì vậy anh liền chọn em?”
“Thực ra cái đó là trùng hợp thôi.” Tống Ngạn Thành nói sâu xa: “Cũng là chọn bừa, anh cũng không nhớ ảnh chụp hồi cấp ba của em thế nào rồi, có lẽ là khó coi nên anh mới không nhớ kỹ.”
Lê Chi đưa tay nhéo bàn tay anh, “Anh đi luôn đi!”
Tống Ngạn Thành khàn giọng, nhíu mày, “Em có giỏi thì ra tay nặng thêm chút nữa đi, đảm bảo em sẽ thành góa phụ thủ tiết thờ chồng luôn đó.”
Đêm nay, cả hai người đều ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Lê Chi lục tung cái phòng để đồ, sau đó ném ra cho Tống Ngạn Thành một bộ quần áo mới tinh, “Áo sơ mi trắng em mua cho anh đây này.”
Tống Ngạn Thành vui vẻ, chống đầu, nghiêng người nằm trên giường trêu cô, “Đã chuẩn bị từ lâu rồi sao? Lê Chi, có phải em đã có ý muốn gả cho anh từ lâu rồi không?”
“Đúng mà!” Lê Chi ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt vô tội, “Hẳn là anh đối xử với em không tốt nên mới không nhận ra sớm hơn.”
Tống Ngạn Thành cảm thán, cô nhóc này, mặt càng ngày càng dày, kĩ năng đáp trả càng này càng lên trình.
Bọn họ lần lượt rời giường, ngồi đối diện với nhau, ăn một bữa sáng đơn giản. Lê Chi còn dính sữa bò ở mép, Tống Ngạn Thành đưa tay qua, dùng ngón tay lau nó đi.
Lê Chi mỉm cười với anh, lấy ra một miếng thịt trong bát tặng anh.
Tám giờ hai người ra ngoài, trước khi lái xe đi, Tống Ngạn Thành giúp cô chỉnh trang lại mũ nón, nói nhỏ: “Ngồi vững chưa, ảnh hậu?”
Trời đầu đông có nắng, vô cùng tươi sáng, màu xanh của trời như được tạo nên bởi những tấm lụa mỏng, những cây ngô đồng bên đường như đều có sức sống, đung đưa trong gió. Mỗi mùa mỗi khác, nhưng tổ hợp gió, mưa, tuyết vẫn luôn có gì đó khá lãng mạn.
Tống Ngạn Thành đỗ xe ở cửa sau của cục Dân chính, anh nắm tay Lê Chi đi vào trong.
Bởi vì đã liên hệ với người quen từ trước, vì vậy thủ tục cũng làm xong khá nhau.
Trình giấy tờ, đưa hộ khẩu, sau đó dán ảnh chụp, cuối cùng đóng dấu đỏ… Cả quá trình trôi qua như một giấc mộng.
Vị cán bộ sau đó đưa cho hai người hai tấm bìa đỏ, “Chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn.” Tống Ngạn Thành đứng dậy, lịch sự bắt tay người ta. Sau đó anh đưa mắt nhìn Lê Chi vẫn còn đang ngồi, nhíu mày, cười: “Tới lúc phải về rồi, vợ ơi.”
Lê Chi bị cách gọi mới này làm cho nóng cả tai, nổi cả da gà da vịt. Mãi sau cô mới khẽ nhíu mày, sau đó như trút được gánh nặng, chậm rãi đứng dậy, “Ừm, em biết rồi, chồng à.”
Tống Ngạn Thành khẽ giật mình, đứng ngây như tượng phỗng tại chỗ, mãi chẳng thể cất bước.
Mà Lê Chi dường như được ‘bật công tắc’, càng nói càng nghiện:
“Chồng ơi, tối nay ăn gì nhỉ?”
“Chồng ơi, chữ kí của anh đẹp quá đi!”
“Chồng ơi, anh xem hôm nay trời không có mưa này.”
“Chồng ơi, vợ của anh trông xinh thật đấy.”
Cô thực ra chẳng có ra tấm ra miếng gì, chỉ là mấy lời không có nội dung, cũng không cần Tống Ngạn Thành phải trả lời, chỉ là cô thấy thích cách xưng hô mới này, như một mầm non mới nhú lên mặt đất. Cô lải nhải mãi không ngừng, thao thao bất tuyệt, mãi chẳng thấy anh nói gì, quay đầu nhìn thì đã thấy Tống Ngạn Thành còn ở đằng sau, cô cười híp cả mắt, hỏi: “Chồng, anh ngốc luôn rồi à?”
Ánh mắt của Tống Ngạn Thành nóng lên, anh cúi đầu, bước thật nhanh để theo kịp cô.
Anh biết.
Từ nay về sau, anh đã có mái ấm của riêng mình.
Buổi tối, hai người tới nhà hàng dùng bữa.
Lê Chi không thể ngồi yên, giấu không nổi tin tức tốt như thế này, chụp hàng trăm cái ảnh, trong cả ngàn cái chọn ra tấm đẹp nhất gửi tới phòng làm việc, “Nào nào ~ nhìn nè, tiên nữ tôi đây kết hôn rồi ~!”
Mao Phi Du: “?”
Minh Tiểu Kỳ: “!”
Tâm trạng của Lê Chi rất tốt, cho nên liên tục gửi mười cái lì xì vào group chat, sau đó tắt máy luôn, “Nếu còn để máy chắc anh Tiểu Mao sẽ gọi cho em cả đêm mất.”
Tống Ngạn Thành cởi áo khoác ngoài, điều hòa đã được chỉnh ấm, chiếc áo len cũng được xắn tới khuỷu tay. Anh nhìn Lê Chi thật sâu, ánh mắt vô cùng quyến rũ. Lê Chi mỉm cười, trong ánh nhìn chăm chú của anh, cô dần dần đỏ mặt.
Sau khi ăn xong, hai người dắt tay nhau về nhà.
Suốt đường đi Lê Chi nói rất nhiều, nói những chuyện lý thú lúc ở trường quay, nói mình đã tìm được vài kịch bản khá là hay ho, còn nói sữa mà trợ lý mua cho cô hôm trước khá là ngon. Cô còn nhắc tới Tiểu Chu và Tiểu Ngư Nhi, hi vọng hai người họ có thể thực hiện ca phẫu thuật thành công.
Thời gian giống như chẳng có gì thay đổi, về đến nhà, Lê Chi tự động giảm âm lượng, nằm rạp trên mặt thảm đọc kịch bản, bé Lông Vàng to lớn nằm phủ phục ở bên cạnh, thè lưỡi thở hè hè. Ngọn đèn vàng ấm áp chiếu sáng cả gian phòng, trong không khí còn thoang thoảng hương tinh dầu thơm.
Tống Ngạn Thành dựa vào lan can, không hiểu nghĩ gì mà lại lấy điện thoại ra, lặng lẽ chụp cho Lê Chi một tấm hình.
Như là có tâm linh tương thông, Lê Chi quay đầu lại, nháy mắt với anh mấy cái, “Anh chụp em hả?”
Tống Ngạn Thành ừ một tiếng, “Sau này, cứ mỗi một năm tới ngày này, anh đều sẽ chụp cho em một tấm hình.”
Anh nhoẻn miệng cười, nói: “Mỗi năm đều có Chi Chi.”
Lê Chi cũng cười theo, nhẹ giọng nói, “Mỗi năm đều có anh.”
―― Hoàn Chính Văn ――
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất