Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay

Chương 5: Vào Huyện Bán Trứng Vịt

Trước Sau
Năm nay vẫn chưa tới đợt phát lương thực, chờ Hạ Đại Quân trở về, khẳng định sẽ tới tìm Lưu Phân trở về, nhưng Hạ gia sẽ tha thứ Hiểu Lan sao? Lưu Phân đang nghĩ ngày mai sẽ trở về nhà mẹ để xin ý kiến , mặc dù Lưu gia cũng nghèo. Nhưng cậu của Hạ Hiểu Lan là người nghèo hào phóng, chắc sẽ không trơ mắt nhìn cháu ngoại gái đói chết.

Đang tính toán liền thấy Hạ Hiểu Lan ôm một đống nhánh cây khô trở về, đôi mắt phát sáng nói muốn ăn khoai nướng. Lưu Phân thấy tinh thần con gái khá tốt, dù cho có khổ hơn đều nguyện ý:

“Được, để mẹ nướng khoai cho con ăn.”

Lại thấy Hạ Hiểu Lan đẩy bó củi ra, lộ ra trứng vịt hoang ở bên trong.

Lưu Phân cũng rất vui, trứng vịt hoang có kích cỡ gần giống như trứng gà, vừa thấy liền biết là nhặt được ở bãi cỏ lau. Có vài quả trứng vịt này hẳn là có thể bồi bổ cho Hạ Hiểu Lan một chút, hiện tại gầy đến nỗi gió đều có thể thổi bay, Lưu Phân rất là đau lòng con gái.

“Để mẹ nấu cho con quả trứng vịt nữa.”

Tuy ở trong phòng cũ này không có nồi chén gì cả, nhưng dân quê không chú ý nhiều như vậy, chỉ cần dùng bát nấu trứng là được. Hạ Hiểu Lan lại ngăn Lưu Phân lại:

“Hiện tại không thể ăn trứng vịt, cuộc sống của chúng ta còn phải dựa vào trứng vịt đó, hiện tại người trong thôn đều vội đi chăm sóc lương thực ngoài ruộng, không có thời gian đi cắt cỏ lau, con muốn tìm thêm chút trứng vịt mang vào huyện bán. Đêm nay chúng ta liền đi đến bãi cỏ lau tìm, nếu có thể bắt được 2 con vịt hoang cũng tốt”

Lưu Phân chưa từng làm truyện này.

Hạ gia chưa phân gia, trứng gà tích cóp được đều do mẹ chồng bà cùng với chị dâu đi vào trong thành bán.

Từ thôn Đại Hà đi vào huyện thành phải mất hai tiếng, nếu không có việc gì mọi người sẽ không đi vào thành.

Nhưng Hạ Hiểu Lan rất giỏi thuyết phục người khác, Lưu Phân không thể nói con gái, lại có thói quen thuận theo, thế nhưng không thể tìm ra lời nào để phản bác.

Hai mẹ con mỗi người ăn 1 củ khoai lang đỏ, Lưu Phân nghĩ tới nếu thật sự muốn đi trong huyện thành bán trứng vịt thì ít nhất phải có hai rổ trứng vịt mới được. Bà chạy ra bên ngoài lấy chút cây cỏ lau trở về, Lưu Phân bện hai cái sọt nhỏ:

“Không có công cụ, cũng không ngâm nước, chắc chỉ dùng được trong 2 tháng thôi.”

Lưu Phân lấy cục đá đè nặng sọt được làm bằng cỏ lau đặt ở trong sông để ngâm, còn rất ghét bỏ tay nghề của chính mình, Hạ Hiểu Lan lại cảm thấy khá tốt, dù sao có hai cái Hạ Hiểu Lan thêm vào cũng không biết làm cái này.

Vì tối nay 2 mẹ con muốn đi làm “kẻ trộm trứng” nên sau khi đan sọt xong liền đi ngủ luôn. Cửa không có khóa nên chỉ có thể lấy đầu gỗ chống, trong phòng cũng không có giường, Hạ Hiểu Lan lấy cỏ lau sạch sẽ phô trên mặt đất.

May mắn hiện tại là tháng 8, nếu không ngủ trong cái phòng khắp nơi gió lùa này sẽ khiến người bị đông lạnh chết mất.

Không có đồng hồ báo thức, trong lòng có tâm sự nên Hạ Hiểu Lan ngủ không sâu, cô bị tiếng sột sột soạt soạt đánh thức, thì ra Lưu Phân đã vớt sọt cỏ lau lên khỏi nước sông rồi.

“Con cứ ngủ thêm 1 lát đi, để mẹ đi tìm trước”

Lá cây cỏ lau cắt vào người nóng rát, nếu không thì tại sao trứng vịt hoang đặt ở nơi đó lại không có ai đi nhặt? Đây là 1 việc vất vả, Lưu Phân không muốn con gái chịu khổ, nguyên chủ thật ra cũng rất nũng nịu, không làm quá nhiều việc nhà nông.

Hạ Hiểu Lan lắc đầu.

“Con cùng đi với mẹ”

Hai người vừa làm khá nhanh còn an toàn, các cô còn không có cả đèn pin, chỉ có thể dựa vào ánh trăng. May mắn đêm nay ánh trăng khá sáng, ngày mai khẳng định lại là một ngày nắng.

Mẹ con Hạ Hiểu Lan xách theo chiếc sọt nhỏ, cố gắng chọn chỗ hẻo lánh để đi. Đụng phải cỏ lau liền có vịt hoang bị dọa bay ra, thật vất vả sờ đến ổ của vịt hoang thì bên trong lại là trống không.



Đợi khi tìm được ổ trứng gà đầu tiên, đã kinh động người trong chuồng bò.

Người trông chuồng bò là ông Vương, một người góa vợ, ông Vương cảnh giác kêu to:

“Ai ở nơi đó!”

Ánh sáng đèn pin chiếu ra chỗ cỏ lau, Lưu Phân che phía trước Hạ Hiểu Lan, rất là ngượng ngùng nói:

“ Chú Vương, là cháu, cháu đang nhặt mấy cái trứng vịt để tẩm bổ cho con gái.”

“Là vợ Đại Quân à?”

Ông Vương nhìn hai mẹ con đầy đầu đều là cọng cỏ.

Chuyện Hạ Hiểu Lan bị đuổi ra khỏi nhà đã tuyền khắp thôn Đại Hà, ông Vương cũng không quá thích Hạ Hiểu Lan, không nói đến chuyện vấn đề về tác phong, đứa bé kia không hề tôn trọng người lớn tuổi, bình thường gặp mặt cũng không hề thấy nó chào hỏi.

Nhưng mà Lưu Phân rất đáng thương, còn Hạ Hiểu Lan thì đang quấn băng gạc thấm máu trên trán, ông Vương ngẫm nghĩ liền đưa đèn pin trong tay cho Lưu Phân:

“Ngày mai trả lại cho chú”

Lưu Phân cảm kích đến nỗi vành mắt đỏ cả lên.

Hạ Hiểu Lan nghĩ, thôn Đại Hà cũng không phải không có người tốt, cô chân thành cảm ơn:

“Cảm ơn ông Vương”

Ông Vương hơi kinh ngạc, ông ấy liếc nhìn Hạ Hiểu Lan một cái, dắt chó quay lại chuồng bò, không hề quản chuyện của hai mẹ con.

Có đèn pin giúp đỡ, một mảnh ổ vịt ở chỗ này liền gặp nguy rồi. Hai mẹ con Hạ Hiểu Lan tìm kiếm mấy tiếng đồng hồ, nhặt được khoảng hơn 70 quả trứng vịt hoang.

Trừ bỏ trứng vịt, các cô còn tìm được một ổ vịt con.

“Có thể nuôi sống.”

Những con vịt này đều đã mọc hết lông rồi, Lưu Phân rất vui.

Hạ Hiểu Lan nghĩ đến căn phòng rách nát kia liền lắc đầu:

“Dù nuôi lớn cũng chưa biết có bị trộm đi hay không, cứ bán cùng với trứng thôi”

Lưu Phân có chút luyến tiếc.

Nhưng mà hiện tại đến việc ăn cơm của bà và Hiểu Lan đều thành vấn đề, nếu lại nuôi thêm vài con vịt hoang thì sẽ khiến mọi người chú ý.

Hai người mang trứng về nhà, cộng thêm 12 quả trứng lúc trước Hạ Hiểu Lan nhặt được, tổng cộng bọn họ có 84 quả trứng.

Còn chưa tới hừng đông, Hạ Hiểu Lan và Lưu Phân đã xuất phát đi vào thành, bữa sáng của 2 mẹ con chính là 2 của khoai nướng.

Khi tới huyện thành thì trời đã sắp sáng rồi. Tuy thôn Đại Hà nghèo nhưng huyện Khánh An lại hơi phát triển hơn một chút bởi vì trong huyện có một xưởng chế biến thịt lớn và còn có một xưởng máy móc nông nghiệp nên có thể nuôi sống rất nhiều công nhân.



Thôn Đại Hà nuôi bò ở chuồng bò chính là muốn bán cho xưởng chế biến thịt.

Các công nhân của xưởng chế biến thịt ngày thường còn có thể lấy được chút thịt ăn nhưng trứng lại không hề dễ mua như vậy. Các thôn trấn phía dưới của huyện An Khánh chủ yếu đều nuôi lợn và trâu chứ nuôi gia cầm rất ít.

“Đi chỗ nào bán?”

An Khánh huyện có hai cái xưởng lớn, công nhân có tiền, nên chợ đen cũng vây quanh hai cái xưởng này. Xưởng chế biến thịt có nhiều lợi ích, công nhân của xưởng này cũng có nhiều tiền, Lưu Phân đề nghị tới xưởng chế biến thịt.

Hạ Hiểu Lan lại làm theo cách trái ngược:

“Chúng ta thử đi tới xưởng máy móc xem sao đã.”

Xưởng máy móc có nhiều công nhân, với cả Hạ Hiểu Lan quen thuộc với loại nhà máy kiểu này hơn.

Khi đi tới xưởng máy móc, trời đều đã sáng. Công nhân của nhà máy cưỡi xe đạp, Hạ Hiểu Lan thấy ven đường cũng có mấy người cầm đồ vật trong tay, xem ra là đồng hành.

Thật tốt, có người cầm gà, có người cầm khoai lang đỏ mới đào, nhưng hôm nay không có ai bán trứng cả.

Vừa mới tìm vị trí, đã có một bác gái đi tới hỏi:

“Bán trứng gà à?”

Hạ Hiểu Lan cũng không che giấu nói:

“Là trứng vịt hoang, đều mới nhặt đêm qua, nếu bác thích thì cháu sẽ lấy giá rẻ hơn giá trứng gà”.

Trứng vịt hoang to bằng trứng gà, nếu lại rẻ hơn trứng gà vậy khẳng định là có lời. Còn chuyện hương vị không ngon bằng trứng gà, ai quan tâm nhiều như vậy!

Bình thường trứng gà muốn bán 12 nguyên một cân, còn phải dùng phiếu gạo, nếu nông dân tự mình bán trứng gà thì không cần phiếu gạo, chỉ cần 15 nguyên.

Vừa rồi Hạ Hiểu Lan đã hỏi thăm qua, phía dưới cái mũi chính là miệng, khách khách khí khí chào hỏi với mọi người, miệng lại ngọt một chút, liền có thể hỏi ra chút thông tin có ích.

Thấy bác gái đứng không đi, chắc là cũng muốn mua, Hạ Hiểu Lan đẩy mạnh tiêu thụ:

“Nếu bác mua dưới 10 quả trứng gà, giá cả là 1 mao 3 phân một quả, nếu bác mua trên 10 quả sẽ tính là 1 mao 2 phân, nếu mua trên 20 quả sẽ tính là 1 mao 1 phân”.

Lời nói của cô làm bác gái hơi kinh ngạc.

Có tiện nghi mà không chiếm chính là con rùa đen, vốn dĩ bác gái này chỉ muốn mua mấy quả trứng. Nghe vậy liền quyết định mua quả trứng.

Hạ Hiểu Lan thu của bác gái 2 khối 3 mao, còn giảm 1 phân tiền cho bác gái.

Đến khi cô giao tiền cho Lưu Phân cầm, Lưu Phân vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Mấy người bán hàng ở xung quanh cũng đang xem Hạ Hiểu Lan, cô gái này lớn lên quyến rũ, không nghĩ tới nói chuyện hay làm việc đều rất nhanh nhẹn!

Đơn vị tiền tệ ở trong này mình để là:

1 khối tiền = 10 mao tiền = 100 phân tiền

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau