Chương 8
Kể từ sau khi Du Hàn nói vậy, Lạc Lâm Viễn vẫn giữ im lặng. Du Hàn ra bên ngoài mới phát hiện đèn cảm ứng không sáng, hành lang tối om.
Anh lấy điện thoại di động ra bật đèn pin, dựa vào ánh sáng nhìn thấy túi rác to đùng hàng xóm bên cạnh để ở cửa, miệng túi cũng không buộc vào, nước rỉ ra chảy lênh láng trên đất.
Du Hàn biết người chắp tay đi sau lưng mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, anh xoay người định nhắc nhở Lạc Lâm Viễn.
Nào ngờ Lạc Lâm Viễn đang thất thần, giống như không nghe thấy, thậm chí còn đi lướt qua anh tiến về phía trước. Thấy cậu sắp giẫm lên vũng nước bẩn, Du Hàn hết cách, chỉ có thể duỗi tay nắm lấy tay cậu kéo nhẹ ra sau.
Lạc Lâm Viễn hất tay anh ra, "Không phải nói giả vờ không quen nhau sao?"
Du Hàn buồn cười nói: "Tôi đâu có nói ra khỏi cánh cửa này chúng ta không quen nhau nữa."
Lạc Lâm Viễn phản bác: "Từ khi nào do cậu quyết định tôi có được quen biết cậu hay không?"
Du Hàn nhìn ánh mắt sáng ngời trong bóng tối của Lạc Lâm Viễn, bây giờ đôi mắt đẹp này đang ánh lên ngọn đuốc bốc cháy hừng hực.
Anh nhượng bộ trước: "Được rồi, nếu như ban nãy lời tôi nói khiến cậu không thoải mái..."
Lạc Lâm Viễn không nể nang gì cắt ngang lời anh: "Là rất không thoải mái!"
Du Hàn gật đầu, anh chỉ xuống mặt đất rồi giơ đèn pin qua, ra hiệu cho cậu đừng giẫm lên.
Lạc Lâm Viễn thấy được: "Sao nào? Cậu sợ tôi không cẩn thận giẫm lên lại muốn ăn vạ đến nhà cậu tắm chứ gì?"
Du Hàn: "..."
Lạc Lâm Viễn lấy điện thoại di động của mình ra bật đèn rồi đi thẳng. Chỉ là bây giờ cậu đi đứng không quá tiện, cứ lảo đảo lắc qua lắc lại, trông rất giống một con chim cánh cụt đang tức giận.
Du Hàn thấy buồn cười nhưng rõ ràng lúc này cười thành tiếng là không đúng lúc, anh thật sự không muốn khiến cậu cáu bẳn thêm.
Lạc Lâm Viễn đi lại không vững nhưng cứ nhất quyết không chịu đỡ lên tay vịn cầu thang, Du Hàn đoán cậu sợ bẩn. Vì thế anh bước nhanh về phía trước, chìa cánh tay mình ra, "Bám vào người tôi."
Lạc Lâm Viễn liếc anh, không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng ghét bỏ anh giống như cái tay vịn cầu thang.
Du Hàn cười lạnh, cái tên này mặc quần áo của anh, đi dép của anh, còn tắm rửa sạch sẽ ở nhà anh nhưng vẫn chê anh.
Làm sao vậy? Còn chẳng phải do hôm nay bận quá nên anh chưa kịp tắm rửa sao?
Còn nữa, kẻ chiếm dụng phòng tắm nhà anh đến nửa tiếng, dùng hết nước nóng còn không phải vị công chúa nhỏ nhà họ Lạc này ư?
Du Hàn sờ mũi, có phần bất lực đi theo, ánh mắt dõi theo sát sao Lạc Lâm Viễn, chỉ lo người này tự ngã lăn xuống cầu thang.
May mà lo lắng thừa thãi, lúc Lạc Lâm Viễn khoanh tay ngồi vào xe taxi, Du Hàn vẫy tay, nói: "Tạm biệt."
Ngay cả ánh mắt Lạc Lâm Viễn cũng không thèm nhìn anh, Du Hàn cười khổ hạ tay xuống, trong lòng cũng cảm thấy quyết định vừa rồi của mình rất sáng suốt, quả nhiên anh không thích hợp để dây vào Lạc Lâm Viễn.
Sau khi tiễn Đại Phật về, anh thầm thở phào, chuẩn bị về nhà. Kết quả chiếc taxi đã đi rồi lại quay trở lại, Lạc Lâm Viễn từ từ hạ cửa sổ xe xuống, chìa điện thoại di động của mình ra, trên màn hình hiển thị mã QR WeChat: "Thêm tôi."
Du Hàn: "Hả?"
Lạc Lâm Viễn: "Kết bạn với tôi, tôi chuyển tiền cho cậu."
Du Hàn sầm mặt: "Không cần, cậu cũng không nợ gì tôi."
Sắc mặt Lạc Lâm Viễn còn khó ở hơn anh, "Cậu thêm bạn với tôi thì tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, ở trường sẽ tỏ ra không quen cậu!"
Du Hàn chậm rãi nhắm mắt, cuối cùng chỉ có thể nhận máy quét mã rồi trả lại: "Được rồi."
Lạc Lâm Viễn: "Chấp nhận đi."
Du Hàn cảm thấy hơi buồn cười, cậu ta bị làm sao vậy? Cứ nhất quyết phải nhìn chằm chằm anh chấp nhận lời kết bạn mới chịu.
Lạc Lâm Viễn nhìn ảnh đại diện của Du Hàn xuất hiện trong danh sách bạn bè trên điện thoại mới hài lòng cất máy đi, nhìn ra ngoài cửa sổ làm vẻ mặt chế giễu: "Nói thật vừa nãy cậu khiến tôi rất rất khó chịu, nhưng mà con người tôi ấy, chuyện mà người khác không muốn làm thì tôi càng muốn làm, cậu không vui tôi lại càng vui hơn."
Tuyên bố xong câu ấu trĩ này, Lạc Lâm Viễn quay đầu nói với tài xế: "Bác tài, đi thôi!"
Xe lái đi, Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm bóng dáng Du Hàn càng ngày càng nhỏ đi trên gương chiếu hậu, cả sống lưng căng ra cuối cùng cũng được thả lỏng.
Cậu cảm thấy bản thân cực kỳ mất mặt và xấu hổ, Du Hàn đã tỏ thái độ vậy rồi mà cậu còn khăng khăng đòi kết bạn WeChat. Có trời mới biết lúc cậu nghe thấy anh nói như vậy đã thấy tổn thương lòng tự trọng thế nào.
Do khi còn bé thường không đến trường nên Lạc Lâm Viễn không có bạn bè mấy.
Nhưng từ trước đến nay cậu luôn tự nhủ với bản thân, không phải cậu không có người bạn nào mà do cậu không muốn kết bạn với người ta.
Sau khi lớn thêm một chút thì cũng có thêm vài người bạn tốt, ví dụ như bọn Phương Tiếu, Lý Vũ Kiệt.
Mặc dù tính tình cậu không tốt, nhưng cậu vẫn thật lòng với những người bạn này. Người đầu tiên khiến cậu muốn kết bạn chính là Du Hàn.
Đúng rồi, cậu muốn làm bạn với anh, nếu không tại sao cậu cứ để ý Du Hàn như vậy? Đương nhiên là vì muốn kết bạn cùng anh rồi. Mặc dù mục đích ban đầu xuất phát từ chuyện anh hôn một cậu con trai, cho nên nảy sinh tâm lý phản cảm và sự hiếu kỳ không nên có.
Sau đó mới phát hiện ra Du Hàn đánh đàn rất hay, viết chữ cũng đẹp, vẻ ngoài cũng không tệ, cho nên cậu mới muốn tới gần người ta hơn.
Kết quả thì sao? Vậy mà Du Hàn lại ghét bỏ cậu, còn nói cái gì mà tôi với cậu tốt nhất giả vờ không quen nhau ở trường!
Buồn cười quá, có ai muốn quấn lấy anh ở trường đâu?
Tài xế đỡ tay lái, vặn đài phát thanh lên. Giọng nữ dịu dàng của người dẫn chương trình vang lên trong đêm, cô nói mình có nhận được một bức thư.
Có một cô gái tên là Tiểu Phương, gần đây thích một người, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy có người trong lòng.
Tiểu Phương nói ban đầu cô chỉ cảm thấy đôi mắt của anh ấy rất đẹp, sau đó dần dần phát hiện ra tay anh cũng rất đẹp, chữ viết cũng rất đẹp.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, cô đã không kìm lòng trót yêu thầm đàn anh này.
Tài xế vừa nghe vừa cảm khái học sinh bây giờ không chịu học hành cho tử tế, chỉ nghe thấy thanh niên phía sau đột nhiên phản ứng gào to lên một câu: "Nói vớ va vớ vẩn! Yêu đương cái quái gì, con mẹ nó đây chỉ là tình hữu nghị giữa những người đàn ông thôi!"
Tài xế bị dọa giật bắn cả mình: "Sao thế? Cháu trai, có chuyện gì thế?"
Lạc Lâm Viễn đỡ ghế dựa hàng trước: "Bác tài, đổi kênh."
Tài xế không thể làm gì khác đành ấn nút, lúc này vang lên một giọng ca nam đang ngâm nga bản tình ca:
——Khoác vai nhau hát vang khúc ca Auld Lang Syne(*)
——Nếu như "Tôi yêu em" trở thành một thứ ngôn ngữ
——Cái gì sẽ có được? Cái gì sẽ mất đi?
——Cứ để người ta suy đoán chúng ta vô cùng thuần khiết đi.
(*) Auld Lang Syne – Tình bạn muôn năm: giai điệu dân gian của người Scotland, sử dụng trong các dịp như năm mới, chỉ sự khởi đầu/kết thúc trong các buổi lễ tốt nghiệp, bữa tiệc chia tay, v.v... Còn bài hát đang phát trên radio là ca khúc Secret Love của Trương Chí Thành (Z-Chen).
Tài xế: "..."
Lạc Lâm Viễn: "..."
Lạc Lâm Viễn: "Bác tài, hay là bác tắt luôn đi."
Tài xế: "Tôi có thể hút điếu thuốc để nâng cao tinh thần không?"
Lạc Lâm Viễn: "Không được."
Tài xế: "..."
Anh lấy điện thoại di động ra bật đèn pin, dựa vào ánh sáng nhìn thấy túi rác to đùng hàng xóm bên cạnh để ở cửa, miệng túi cũng không buộc vào, nước rỉ ra chảy lênh láng trên đất.
Du Hàn biết người chắp tay đi sau lưng mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, anh xoay người định nhắc nhở Lạc Lâm Viễn.
Nào ngờ Lạc Lâm Viễn đang thất thần, giống như không nghe thấy, thậm chí còn đi lướt qua anh tiến về phía trước. Thấy cậu sắp giẫm lên vũng nước bẩn, Du Hàn hết cách, chỉ có thể duỗi tay nắm lấy tay cậu kéo nhẹ ra sau.
Lạc Lâm Viễn hất tay anh ra, "Không phải nói giả vờ không quen nhau sao?"
Du Hàn buồn cười nói: "Tôi đâu có nói ra khỏi cánh cửa này chúng ta không quen nhau nữa."
Lạc Lâm Viễn phản bác: "Từ khi nào do cậu quyết định tôi có được quen biết cậu hay không?"
Du Hàn nhìn ánh mắt sáng ngời trong bóng tối của Lạc Lâm Viễn, bây giờ đôi mắt đẹp này đang ánh lên ngọn đuốc bốc cháy hừng hực.
Anh nhượng bộ trước: "Được rồi, nếu như ban nãy lời tôi nói khiến cậu không thoải mái..."
Lạc Lâm Viễn không nể nang gì cắt ngang lời anh: "Là rất không thoải mái!"
Du Hàn gật đầu, anh chỉ xuống mặt đất rồi giơ đèn pin qua, ra hiệu cho cậu đừng giẫm lên.
Lạc Lâm Viễn thấy được: "Sao nào? Cậu sợ tôi không cẩn thận giẫm lên lại muốn ăn vạ đến nhà cậu tắm chứ gì?"
Du Hàn: "..."
Lạc Lâm Viễn lấy điện thoại di động của mình ra bật đèn rồi đi thẳng. Chỉ là bây giờ cậu đi đứng không quá tiện, cứ lảo đảo lắc qua lắc lại, trông rất giống một con chim cánh cụt đang tức giận.
Du Hàn thấy buồn cười nhưng rõ ràng lúc này cười thành tiếng là không đúng lúc, anh thật sự không muốn khiến cậu cáu bẳn thêm.
Lạc Lâm Viễn đi lại không vững nhưng cứ nhất quyết không chịu đỡ lên tay vịn cầu thang, Du Hàn đoán cậu sợ bẩn. Vì thế anh bước nhanh về phía trước, chìa cánh tay mình ra, "Bám vào người tôi."
Lạc Lâm Viễn liếc anh, không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng ghét bỏ anh giống như cái tay vịn cầu thang.
Du Hàn cười lạnh, cái tên này mặc quần áo của anh, đi dép của anh, còn tắm rửa sạch sẽ ở nhà anh nhưng vẫn chê anh.
Làm sao vậy? Còn chẳng phải do hôm nay bận quá nên anh chưa kịp tắm rửa sao?
Còn nữa, kẻ chiếm dụng phòng tắm nhà anh đến nửa tiếng, dùng hết nước nóng còn không phải vị công chúa nhỏ nhà họ Lạc này ư?
Du Hàn sờ mũi, có phần bất lực đi theo, ánh mắt dõi theo sát sao Lạc Lâm Viễn, chỉ lo người này tự ngã lăn xuống cầu thang.
May mà lo lắng thừa thãi, lúc Lạc Lâm Viễn khoanh tay ngồi vào xe taxi, Du Hàn vẫy tay, nói: "Tạm biệt."
Ngay cả ánh mắt Lạc Lâm Viễn cũng không thèm nhìn anh, Du Hàn cười khổ hạ tay xuống, trong lòng cũng cảm thấy quyết định vừa rồi của mình rất sáng suốt, quả nhiên anh không thích hợp để dây vào Lạc Lâm Viễn.
Sau khi tiễn Đại Phật về, anh thầm thở phào, chuẩn bị về nhà. Kết quả chiếc taxi đã đi rồi lại quay trở lại, Lạc Lâm Viễn từ từ hạ cửa sổ xe xuống, chìa điện thoại di động của mình ra, trên màn hình hiển thị mã QR WeChat: "Thêm tôi."
Du Hàn: "Hả?"
Lạc Lâm Viễn: "Kết bạn với tôi, tôi chuyển tiền cho cậu."
Du Hàn sầm mặt: "Không cần, cậu cũng không nợ gì tôi."
Sắc mặt Lạc Lâm Viễn còn khó ở hơn anh, "Cậu thêm bạn với tôi thì tôi đáp ứng yêu cầu của cậu, ở trường sẽ tỏ ra không quen cậu!"
Du Hàn chậm rãi nhắm mắt, cuối cùng chỉ có thể nhận máy quét mã rồi trả lại: "Được rồi."
Lạc Lâm Viễn: "Chấp nhận đi."
Du Hàn cảm thấy hơi buồn cười, cậu ta bị làm sao vậy? Cứ nhất quyết phải nhìn chằm chằm anh chấp nhận lời kết bạn mới chịu.
Lạc Lâm Viễn nhìn ảnh đại diện của Du Hàn xuất hiện trong danh sách bạn bè trên điện thoại mới hài lòng cất máy đi, nhìn ra ngoài cửa sổ làm vẻ mặt chế giễu: "Nói thật vừa nãy cậu khiến tôi rất rất khó chịu, nhưng mà con người tôi ấy, chuyện mà người khác không muốn làm thì tôi càng muốn làm, cậu không vui tôi lại càng vui hơn."
Tuyên bố xong câu ấu trĩ này, Lạc Lâm Viễn quay đầu nói với tài xế: "Bác tài, đi thôi!"
Xe lái đi, Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm bóng dáng Du Hàn càng ngày càng nhỏ đi trên gương chiếu hậu, cả sống lưng căng ra cuối cùng cũng được thả lỏng.
Cậu cảm thấy bản thân cực kỳ mất mặt và xấu hổ, Du Hàn đã tỏ thái độ vậy rồi mà cậu còn khăng khăng đòi kết bạn WeChat. Có trời mới biết lúc cậu nghe thấy anh nói như vậy đã thấy tổn thương lòng tự trọng thế nào.
Do khi còn bé thường không đến trường nên Lạc Lâm Viễn không có bạn bè mấy.
Nhưng từ trước đến nay cậu luôn tự nhủ với bản thân, không phải cậu không có người bạn nào mà do cậu không muốn kết bạn với người ta.
Sau khi lớn thêm một chút thì cũng có thêm vài người bạn tốt, ví dụ như bọn Phương Tiếu, Lý Vũ Kiệt.
Mặc dù tính tình cậu không tốt, nhưng cậu vẫn thật lòng với những người bạn này. Người đầu tiên khiến cậu muốn kết bạn chính là Du Hàn.
Đúng rồi, cậu muốn làm bạn với anh, nếu không tại sao cậu cứ để ý Du Hàn như vậy? Đương nhiên là vì muốn kết bạn cùng anh rồi. Mặc dù mục đích ban đầu xuất phát từ chuyện anh hôn một cậu con trai, cho nên nảy sinh tâm lý phản cảm và sự hiếu kỳ không nên có.
Sau đó mới phát hiện ra Du Hàn đánh đàn rất hay, viết chữ cũng đẹp, vẻ ngoài cũng không tệ, cho nên cậu mới muốn tới gần người ta hơn.
Kết quả thì sao? Vậy mà Du Hàn lại ghét bỏ cậu, còn nói cái gì mà tôi với cậu tốt nhất giả vờ không quen nhau ở trường!
Buồn cười quá, có ai muốn quấn lấy anh ở trường đâu?
Tài xế đỡ tay lái, vặn đài phát thanh lên. Giọng nữ dịu dàng của người dẫn chương trình vang lên trong đêm, cô nói mình có nhận được một bức thư.
Có một cô gái tên là Tiểu Phương, gần đây thích một người, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy có người trong lòng.
Tiểu Phương nói ban đầu cô chỉ cảm thấy đôi mắt của anh ấy rất đẹp, sau đó dần dần phát hiện ra tay anh cũng rất đẹp, chữ viết cũng rất đẹp.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, cô đã không kìm lòng trót yêu thầm đàn anh này.
Tài xế vừa nghe vừa cảm khái học sinh bây giờ không chịu học hành cho tử tế, chỉ nghe thấy thanh niên phía sau đột nhiên phản ứng gào to lên một câu: "Nói vớ va vớ vẩn! Yêu đương cái quái gì, con mẹ nó đây chỉ là tình hữu nghị giữa những người đàn ông thôi!"
Tài xế bị dọa giật bắn cả mình: "Sao thế? Cháu trai, có chuyện gì thế?"
Lạc Lâm Viễn đỡ ghế dựa hàng trước: "Bác tài, đổi kênh."
Tài xế không thể làm gì khác đành ấn nút, lúc này vang lên một giọng ca nam đang ngâm nga bản tình ca:
——Khoác vai nhau hát vang khúc ca Auld Lang Syne(*)
——Nếu như "Tôi yêu em" trở thành một thứ ngôn ngữ
——Cái gì sẽ có được? Cái gì sẽ mất đi?
——Cứ để người ta suy đoán chúng ta vô cùng thuần khiết đi.
(*) Auld Lang Syne – Tình bạn muôn năm: giai điệu dân gian của người Scotland, sử dụng trong các dịp như năm mới, chỉ sự khởi đầu/kết thúc trong các buổi lễ tốt nghiệp, bữa tiệc chia tay, v.v... Còn bài hát đang phát trên radio là ca khúc Secret Love của Trương Chí Thành (Z-Chen).
Tài xế: "..."
Lạc Lâm Viễn: "..."
Lạc Lâm Viễn: "Bác tài, hay là bác tắt luôn đi."
Tài xế: "Tôi có thể hút điếu thuốc để nâng cao tinh thần không?"
Lạc Lâm Viễn: "Không được."
Tài xế: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất