[70] Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Trong Niên Đại Văn

Chương 38:

Trước Sau
Nghe ý của bà mẹ chồng, nếu không phải Ôn Thu Vũ nhất quyết đòi đứa con đầu lòng phải mang họ Ôn, nhà họ Ngụy không đồng ý thì hai nhà đã thành đôi, cũng không có chuyện gì của Vương Tiểu Thúy.

Nhà họ Ngụy truyền thống và bảo thủ, đừng nói là đứa con đầu lòng là con trai, ngay cả con gái cũng không được mang họ mẹ.

Ước chừng cũng chính chuyện này khiến Ôn Thu Vũ hiểu rằng, muốn có một đứa con mang họ Ôn không dễ, chi bằng tìm một người dễ chịu thì bao nhiêu đứa con cũng có thể mang họ Ôn.

Ôn Thu Vũ lấy chồng, Ngụy Hồng Tinh đau buồn, quyết định đi lính, tạm thời rời xa nơi đau lòng này.

Trước khi rời nhà, Ngụy Hồng Tinh bị chuốc rượu say, Vương Tiểu Thúy nhịn nhục với anh ta.

Ngụy Hồng Tinh tỉnh lại phát hiện ra chuyện hoang đường này, bất đắc dĩ, đành phải cùng Vương Tiểu Thúy đi đăng ký kết hôn.

Bấy nhiêu năm nay, mỗi khi Vương Tiểu Thúy nhìn thấy Ôn Thu Vũ, cô lại không thể quên được người đàn ông của mình đã từng hẹn hò với người phụ nữ này.

Có lẽ hầu hết phụ nữ trên đời đều mong bạn gái cũ của chồng mình mọi thứ đều không bằng mình, những người có tâm lý thiên vị hơn một chút, khi thấy bạn gái cũ của chồng mình sống tốt hơn mình, đẹp hơn mình, trong lòng sẽ chua như ăn chanh.

Cái gọi là ghét lây, ghét Ôn Thu Vũ, liên lụy đến cả hai ông bà già nhà họ Ôn trong mắt cô cũng trở nên khó chịu.

Bây giờ nhìn thấy hai ông bà sống không tốt, tâm lý của Vương Tiểu Thúy cũng thoải mái hơn.

Lúc này đã đến giờ ăn cơm, ông bà Ôn đã sớm đói cồn cào, ngóng trái ngóng phải cũng không thấy con gái mình đến.

Đang sốt ruột thì thấy xa xa có một bóng người quen thuộc đội mũ rơm, xách túi lưới đi về phía này.

Nhìn kỹ, không phải là Ôn Thu Vũ thì là ai! Không chỉ có hai người họ nhìn thấy Ôn Thu Vũ.



Khi Ôn Thu Vũ càng đi đến gần, nhìn thấy cô đội mũ rơm, làn da trắng nõn, kết hôn nhiều năm, vẫn là một người vợ quê mùa bị bỏ rơi nhưng trông vẫn như một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, sao Vương Tiểu Thúy không thấy khói chịu.

Cô ta chạnh lòng đến mức bóp chặt chiếc bánh ngô, các ngón tay trắng bệch, trên bánh ngô chọc thủng năm lỗ.

Vương Tiểu Thúy cao một mét năm lăm, nặng 70 cân, làn da vì quanh năm làm việc ngoài trời nên đen đỏ, xương ngón tay thô to, da thô ráp, bụng vì sinh ba đứa con mà có một vòng mỡ dày không thể nào tiêu được.

Ôn Thu Vũ cao một mét sáu lăm, nặng 45 cân, làn da vì quanh năm ngồi trong văn phòng nên trắng nõn, mùa thu đông không quên bôi dầu ngao, da mịn màng, các ngón tay cầm bút trắng nõn thon dài, sinh hai đứa con mà dáng người vẫn không hề thay đổi.

Sự đối lập rõ ràng này khiến Vương Tiểu Thúy muốn làm ngơ cũng không được.

Sự đối lập càng rõ ràng, cô ta càng chua xót.

Càng chua xót, cô ta càng để ý đến Ôn Thu Vũ.

Càng để ý, càng dễ phát hiện ra sự chênh lệch giữa hai người...

Trong vòng luẩn quẩn độc ác này, mỗi lần Ôn Thu Vũ xuất hiện, đôi mắt của Vương Tiểu Thúy như thể dính chặt vào người Ôn Thu Vũ vậy.

Những người hiểu rõ sự tình thì biết cô ta đang ghen tị, còn những người không hiểu rõ sự tình thì còn tưởng Ôn Thu Vũ mới là người mà Vương Tiểu Thúy thầm thương trộm nhớ...

Dì Tưởng ho hai tiếng, Vương Tiểu Thúy không để ý.

Dì Tưởng cau mày, lén đưa tay véo vào mỡ bụng của Vương Tiểu Thúy –"Mẹ nó! Tên khốn nào..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau