Meme Của Anh Đẹp Hơn Người Thật
Chương 95: Phiên ngoại 5
Edit & Beta: NiMi
Trước khi đi hưởng tuần trăng mật, Giang Tầm và Cố Vị dành chút thời gian quay lại thị trấn nơi Cố Vị từng sống trước đây.
Cố Vị đã dành mười mấy năm cuộc đời sống tại nơi này, mặc dù căn phòng nhỏ lâu ngày không ở chứa đầy bụi bặm nhưng vẫn còn lưu lại rất nhiều đồ đạc từ thời còn đi học của Cố Vị.
Cố Vị không quan tâm lắm, nhưng Giang Tầm cảm thấy đó đều là dấu vết mà Cố Vị lưu lại, rất có giá trị lưu giữ, mang mấy thứ này đi giống như là bù đắp lại cho khoảng thời gian anh chưa gặp được Cố Vị vậy.
Vì thế hai người tranh thủ thời gian rảnh quay về đây thu thập không ít đồ đạc này nọ.
Lúc bọn họ đến đang là giờ làm việc, trên đường vắng vẻ không nhiều người lắm, tiếng nhạc trong các quán bar bên đường còn mơ hồ. Lại thêm một lần quay lại cố hương, tâm tình của Cố Vị so với lần trước hoàn toàn không giống nhau, lúc trước trong lòng cậu còn sự do dự không chắc chắn, hiện giờ toàn bộ cảm giác đó đã tan thành mây khói.
“Mấy tấm giấy khen ngày trước không cần mang đi đâu anh, cũ lắm rồi.” Cố Vị nhìn hàng giấy khen dán trên tường có chút chần chừ, đã dán lên lâu như vậy, lúc bóc xuống hẳn sẽ không còn nguyên vẹn nữa.
“Lần trước tới vội vàng nên cũng không kịp nhìn kỹ, Cố Vị nhà ta từ năm lớp ba đã là học sinh giỏi, cán bộ gương mẫu rồi.” Giang Tầm cầm cái xẻng nhỏ nhẹ nhàng gẩy gẩy băng dán ra, nhân tiện đọc chữ trên bằng khen: “Lớp ba, bạn nhỏ Cố Vị, đạt danh hiệu hoa đỏ thẫm.”
“Bạn nhỏ Cố Vị?” Giang Tầm đọc xưng hô trên giấy khen, “Nhìn không ra nhà trẻ hồi ấy cũng tốt như vậy.”
“Cái danh hiệu hoa đỏ kia ai cũng có mà.” Cố Vị hơi ngại ngùng, mở ngăn kéo lấy ra hai bông hoa được làm thủ công xiêu xiêu vẹo vẹo. chính là đoá hoa đỏ thẫm kia, vỗ vỗ lên bề mặt cho bớt bụi bẩn sau đó nhét vào tay Giang Tầm, “Nè, nếu anh thích thế thì em cũng phát cho “bạn nhỏ” Giang Tầm của chúng ta một đoá hoa đỏ.”
Giang Tầm bỏ hoa và giấy khen vào cùng với nhau, tính mang hết đống này đi thì thấy Cố Vị ngó nghiêng vào ngắn kéo: “Đừng giấu, để anh xem.”
“Không có gì để xem đâu.” Cố Vị kéo ra, “Đây là bài tập hè và bài tập nghỉ đông của em.”
Cố Vị năm lớp sáu đã phải làm bài tập kỳ nghỉ đông, vì đã lâu lắm rồi, lại không bảo quản cẩn thận, nên trang sách đã ngả màu ố vàng, nhưng chữ viết trên giấy vẫn vô cùng rành mạch.
“Ước mơ của em?” Giang Tầm mở một trang, vừa hay là bài văn của Cố Vị.
“Bài văn từ hồi tiểu học anh cũng muốn xem à.” Cố Vị muốn đoạt lại quyển vở cất đi.
“Em sợ cái gì, trong nhà có vở của anh, nếu em muốn xem lát về anh cho em xem.”
“Cái đề bài này hồi anh học tiểu học cũng từng làm rồi, lúc đó ước mơ của anh chính là đánh game, thầy dạy văn lúc đó đọc mà sợ hãi, phê cho cho một dấu chấm hỏi, sau đó còn gọi cho ba mẹ.” Giang Tầm cười cười, không tỏ ý kiến gì, nhân lúc Cố Vị còn đang mải nghĩ ngợi anh đã mở ngăn kéo lấy ra hết bài tập đông bài tập hè của cậu.
Giang Tầm: “Hồi đó bộ phim truyền hình ba anh đóng đang phát sóng, hơn nữa còn phủ sóng toàn quốc, hầu như ai cũng biết ông ấy, cho nên khi ông ấy vào văn phòng, mấy thầy cô thấy mà sợ ngớ người.”
Cố Vị tưởng tượng lại cảnh tưởng ấy suýt nữa thì cười thành tiếng: “Anh còn nhỏ như thế đã muốn chơi game thi đấu sao?”
Giang Tầm: “Còn sớm hơn hồi đó nữa kìa, chẳng qua không có cơ hội nói ra thôi.”
“Vị Vị, đây là thời khoá biểu em chép tay sao?” Giang Tầm hỏi, “Mang đi mang đi.”
Trong tập đồ dùng học tập của Cố Vị kẹp thời khoá biểu của cậu, chữ vuông vức gọn gàng sạch đẹp, Giang Tầm tìm kiếm một hồi ngay cả mấy đồ dùng học tập linh tinh gì đó cũng mang đi.
“Giang Tầm, anh định mang cả căn phòng đi đấy à.” Cố Vị bất đắc dĩ.
Giang Tầm trầm tư một lát: “Như thế thì hơi phiền toái nhỉ.”
Cố Vị: “......”
Cậu hiểu rồi, Giang Tầm cái gì cũng muốn cất mang đi.
“Có nhật ký nữa, anh muốn xem không?” Dù sao trước sau gì cũng bị anh mang về, xem sớm hay xem muộn cũng như nhau, cho nên Cố Vị chủ động dâng lên nhật ký của mình.
Đó là một quyển nhật ký vô cùng bình thường, bên trên đề tên Cố Vị, hình như đã lâu lắm rồi chưa có ai xem qua.
[Ngày 9 tháng 4, lúc bị chó đuổi mình đã không cẩn thẩn đạp lên luống rau nhà hàng xóm.]
[Ngày 7 tháng 5, mình bỏ quên cặp sách ở trường mất rồi. ]
“Ngày trước em cứ mơ mơ màng màng thế này à.” Cái này giống một bản ghi chép ngắn gọn hơn, cái này làm cho Giang Tầm nhớ lại đoạn lịch sử dở khóc dở cười hồi họ mới quen nhau.
“Này cũng không thể trách em được.” Cố Vị biết Giang Tầm đang nói đến chuyện gì, “Ai mà tin được tự nhiên có một đối tượng đính hôn từ trên trời rơi xuống chứ.”
[Ngày 9 tháng 5, mua chậu hoa. ]
[Ngày 1 tháng 6, mình bị mẹ đánh. Nếu được thì mình không muốn thấy mẹ biến thành như thế này. Hôm nay đi học thầy có nói đến “yêu”, yêu là gì, liệu sau này sẽ có người nào đó yêu mình không?]
“Có phải ngày trước em giả tạo lắm không.” Cố Vị ngượng cười, tự nhiên hơi hối hận vì để cho Giang Tầm đọc nhật ký của mình.
Giang Tầm đóng cuốn nhật ký lại để sang một bên, muốn đi tới xoa đầu Cố Vị nhưng lại lo tay mình còn đang dính bụi.
Khi bạn quý trọng nâng niu một ai đó thì tự nhiên bạn sẽ trở nên thật cẩn thận.
“Vị Vị, tuần trăng mật em đã nghĩ đến đi đâu chưa?”
“Em không biết, anh nghĩ đi.” Cố Vị lắc đầu.
Giang Tầm càng trêu người ta càng thấy vui: “Có phải em muốn nói, chỉ cần có thể ở cùng anh thì chỉ cần nằm trên giường không ra khỏi cửa cũng thấy vui đúng không?”
Cố Vị: “......”
“Em đây vẫn muốn ra khỏi cửa nhé.” Bằng không Giang Tầm sẽ không biết tiết chế mà ức hiếp người ta mất.
“Ba mẹ nói tìm một hòn đảo để nghỉ dưỡng, em có muốn đi không?” Giang Tầm đề nghị.
“Được nha.” Cố Vị gật đầu, trên góc bàn học là một con diều nhỏ, diều vẫn còn mới, chưa bao giờ được thả, “Có thể thả diều không anh?”
Cậu mua con diều này năm mười tuổi, nhưng khi ấy tâm trạng mẹ cậu vô cùng tệ, thường xuyên nổi giận vô cớ, Cố Vị có muốn đi chơi cũng không dám xin mẹ, nhưng nếu là Giang Tầm thì cậu nguyện ý hỏi thêm một lần nữa.
“Đương nhiên là có thể.” Giang Tầm cuối cùng cũng lau sạch tay, nhẹ nhàng tới ôm Cố Vị.
Giá sách của Cố Vị ở tầng chót, đống sách đè nặng lên một trang giấy, Giang Tầm tiện tay rút ra, bên trên là một bức tranh người que nhỏ nhỏ, người que mang khuôn mặt tươi cười, thoạt nhìn có hơi ngốc.
“Hình như là tranh vẽ hồi cấp 2.” Cố Vị nhận ra tác phẩm của mình, “Hồi đi học em thích dùng bút bi vẽ linh tinh.”
Giang Tầm quyết định ăn ngay nói thật: “Tranh này vẽ ai đó, nhìn vừa xấu vừa ngốc.”
Anh lật tờ giấy lại, trên đó là hàng chữ vuông vắn của Cố Vị:
“Đối tượng tương lai của tôi.”
Giang Tầm: “......”
Cùng ngày hôm đó, đại thần Esport Giang Tầm đăng weibo ba tấm ảnh, hai tấm trước là bài văn của hai người, tấm còn lại là kiệt tác người que của người nào đó.
Hai bài văn hồi tiểu học của hai người, ước mơ của Cố Vị là nhảy cho thật tốt, còn Giang Tầm là chơi game, phải đi thi đấu.
Dù là ngẫu nhiên hay là định mệnh, hai người họ đều đạt được ước mơ của mình, cho nên cũng được xem như là hoàn thành tâm nguyện từ khi còn nhỏ.
Còn về bức tranh kia, cư dân mạng thảo luận một hồi cũng không đoán ra người que kia chỉ ai, chắc chỉ có đương sự mới hiểu được tính nghệ thuật và ý nghĩa trong kiệt tác ấy mà thôi.
Trước khi đi hưởng tuần trăng mật, Giang Tầm và Cố Vị dành chút thời gian quay lại thị trấn nơi Cố Vị từng sống trước đây.
Cố Vị đã dành mười mấy năm cuộc đời sống tại nơi này, mặc dù căn phòng nhỏ lâu ngày không ở chứa đầy bụi bặm nhưng vẫn còn lưu lại rất nhiều đồ đạc từ thời còn đi học của Cố Vị.
Cố Vị không quan tâm lắm, nhưng Giang Tầm cảm thấy đó đều là dấu vết mà Cố Vị lưu lại, rất có giá trị lưu giữ, mang mấy thứ này đi giống như là bù đắp lại cho khoảng thời gian anh chưa gặp được Cố Vị vậy.
Vì thế hai người tranh thủ thời gian rảnh quay về đây thu thập không ít đồ đạc này nọ.
Lúc bọn họ đến đang là giờ làm việc, trên đường vắng vẻ không nhiều người lắm, tiếng nhạc trong các quán bar bên đường còn mơ hồ. Lại thêm một lần quay lại cố hương, tâm tình của Cố Vị so với lần trước hoàn toàn không giống nhau, lúc trước trong lòng cậu còn sự do dự không chắc chắn, hiện giờ toàn bộ cảm giác đó đã tan thành mây khói.
“Mấy tấm giấy khen ngày trước không cần mang đi đâu anh, cũ lắm rồi.” Cố Vị nhìn hàng giấy khen dán trên tường có chút chần chừ, đã dán lên lâu như vậy, lúc bóc xuống hẳn sẽ không còn nguyên vẹn nữa.
“Lần trước tới vội vàng nên cũng không kịp nhìn kỹ, Cố Vị nhà ta từ năm lớp ba đã là học sinh giỏi, cán bộ gương mẫu rồi.” Giang Tầm cầm cái xẻng nhỏ nhẹ nhàng gẩy gẩy băng dán ra, nhân tiện đọc chữ trên bằng khen: “Lớp ba, bạn nhỏ Cố Vị, đạt danh hiệu hoa đỏ thẫm.”
“Bạn nhỏ Cố Vị?” Giang Tầm đọc xưng hô trên giấy khen, “Nhìn không ra nhà trẻ hồi ấy cũng tốt như vậy.”
“Cái danh hiệu hoa đỏ kia ai cũng có mà.” Cố Vị hơi ngại ngùng, mở ngăn kéo lấy ra hai bông hoa được làm thủ công xiêu xiêu vẹo vẹo. chính là đoá hoa đỏ thẫm kia, vỗ vỗ lên bề mặt cho bớt bụi bẩn sau đó nhét vào tay Giang Tầm, “Nè, nếu anh thích thế thì em cũng phát cho “bạn nhỏ” Giang Tầm của chúng ta một đoá hoa đỏ.”
Giang Tầm bỏ hoa và giấy khen vào cùng với nhau, tính mang hết đống này đi thì thấy Cố Vị ngó nghiêng vào ngắn kéo: “Đừng giấu, để anh xem.”
“Không có gì để xem đâu.” Cố Vị kéo ra, “Đây là bài tập hè và bài tập nghỉ đông của em.”
Cố Vị năm lớp sáu đã phải làm bài tập kỳ nghỉ đông, vì đã lâu lắm rồi, lại không bảo quản cẩn thận, nên trang sách đã ngả màu ố vàng, nhưng chữ viết trên giấy vẫn vô cùng rành mạch.
“Ước mơ của em?” Giang Tầm mở một trang, vừa hay là bài văn của Cố Vị.
“Bài văn từ hồi tiểu học anh cũng muốn xem à.” Cố Vị muốn đoạt lại quyển vở cất đi.
“Em sợ cái gì, trong nhà có vở của anh, nếu em muốn xem lát về anh cho em xem.”
“Cái đề bài này hồi anh học tiểu học cũng từng làm rồi, lúc đó ước mơ của anh chính là đánh game, thầy dạy văn lúc đó đọc mà sợ hãi, phê cho cho một dấu chấm hỏi, sau đó còn gọi cho ba mẹ.” Giang Tầm cười cười, không tỏ ý kiến gì, nhân lúc Cố Vị còn đang mải nghĩ ngợi anh đã mở ngăn kéo lấy ra hết bài tập đông bài tập hè của cậu.
Giang Tầm: “Hồi đó bộ phim truyền hình ba anh đóng đang phát sóng, hơn nữa còn phủ sóng toàn quốc, hầu như ai cũng biết ông ấy, cho nên khi ông ấy vào văn phòng, mấy thầy cô thấy mà sợ ngớ người.”
Cố Vị tưởng tượng lại cảnh tưởng ấy suýt nữa thì cười thành tiếng: “Anh còn nhỏ như thế đã muốn chơi game thi đấu sao?”
Giang Tầm: “Còn sớm hơn hồi đó nữa kìa, chẳng qua không có cơ hội nói ra thôi.”
“Vị Vị, đây là thời khoá biểu em chép tay sao?” Giang Tầm hỏi, “Mang đi mang đi.”
Trong tập đồ dùng học tập của Cố Vị kẹp thời khoá biểu của cậu, chữ vuông vức gọn gàng sạch đẹp, Giang Tầm tìm kiếm một hồi ngay cả mấy đồ dùng học tập linh tinh gì đó cũng mang đi.
“Giang Tầm, anh định mang cả căn phòng đi đấy à.” Cố Vị bất đắc dĩ.
Giang Tầm trầm tư một lát: “Như thế thì hơi phiền toái nhỉ.”
Cố Vị: “......”
Cậu hiểu rồi, Giang Tầm cái gì cũng muốn cất mang đi.
“Có nhật ký nữa, anh muốn xem không?” Dù sao trước sau gì cũng bị anh mang về, xem sớm hay xem muộn cũng như nhau, cho nên Cố Vị chủ động dâng lên nhật ký của mình.
Đó là một quyển nhật ký vô cùng bình thường, bên trên đề tên Cố Vị, hình như đã lâu lắm rồi chưa có ai xem qua.
[Ngày 9 tháng 4, lúc bị chó đuổi mình đã không cẩn thẩn đạp lên luống rau nhà hàng xóm.]
[Ngày 7 tháng 5, mình bỏ quên cặp sách ở trường mất rồi. ]
“Ngày trước em cứ mơ mơ màng màng thế này à.” Cái này giống một bản ghi chép ngắn gọn hơn, cái này làm cho Giang Tầm nhớ lại đoạn lịch sử dở khóc dở cười hồi họ mới quen nhau.
“Này cũng không thể trách em được.” Cố Vị biết Giang Tầm đang nói đến chuyện gì, “Ai mà tin được tự nhiên có một đối tượng đính hôn từ trên trời rơi xuống chứ.”
[Ngày 9 tháng 5, mua chậu hoa. ]
[Ngày 1 tháng 6, mình bị mẹ đánh. Nếu được thì mình không muốn thấy mẹ biến thành như thế này. Hôm nay đi học thầy có nói đến “yêu”, yêu là gì, liệu sau này sẽ có người nào đó yêu mình không?]
“Có phải ngày trước em giả tạo lắm không.” Cố Vị ngượng cười, tự nhiên hơi hối hận vì để cho Giang Tầm đọc nhật ký của mình.
Giang Tầm đóng cuốn nhật ký lại để sang một bên, muốn đi tới xoa đầu Cố Vị nhưng lại lo tay mình còn đang dính bụi.
Khi bạn quý trọng nâng niu một ai đó thì tự nhiên bạn sẽ trở nên thật cẩn thận.
“Vị Vị, tuần trăng mật em đã nghĩ đến đi đâu chưa?”
“Em không biết, anh nghĩ đi.” Cố Vị lắc đầu.
Giang Tầm càng trêu người ta càng thấy vui: “Có phải em muốn nói, chỉ cần có thể ở cùng anh thì chỉ cần nằm trên giường không ra khỏi cửa cũng thấy vui đúng không?”
Cố Vị: “......”
“Em đây vẫn muốn ra khỏi cửa nhé.” Bằng không Giang Tầm sẽ không biết tiết chế mà ức hiếp người ta mất.
“Ba mẹ nói tìm một hòn đảo để nghỉ dưỡng, em có muốn đi không?” Giang Tầm đề nghị.
“Được nha.” Cố Vị gật đầu, trên góc bàn học là một con diều nhỏ, diều vẫn còn mới, chưa bao giờ được thả, “Có thể thả diều không anh?”
Cậu mua con diều này năm mười tuổi, nhưng khi ấy tâm trạng mẹ cậu vô cùng tệ, thường xuyên nổi giận vô cớ, Cố Vị có muốn đi chơi cũng không dám xin mẹ, nhưng nếu là Giang Tầm thì cậu nguyện ý hỏi thêm một lần nữa.
“Đương nhiên là có thể.” Giang Tầm cuối cùng cũng lau sạch tay, nhẹ nhàng tới ôm Cố Vị.
Giá sách của Cố Vị ở tầng chót, đống sách đè nặng lên một trang giấy, Giang Tầm tiện tay rút ra, bên trên là một bức tranh người que nhỏ nhỏ, người que mang khuôn mặt tươi cười, thoạt nhìn có hơi ngốc.
“Hình như là tranh vẽ hồi cấp 2.” Cố Vị nhận ra tác phẩm của mình, “Hồi đi học em thích dùng bút bi vẽ linh tinh.”
Giang Tầm quyết định ăn ngay nói thật: “Tranh này vẽ ai đó, nhìn vừa xấu vừa ngốc.”
Anh lật tờ giấy lại, trên đó là hàng chữ vuông vắn của Cố Vị:
“Đối tượng tương lai của tôi.”
Giang Tầm: “......”
Cùng ngày hôm đó, đại thần Esport Giang Tầm đăng weibo ba tấm ảnh, hai tấm trước là bài văn của hai người, tấm còn lại là kiệt tác người que của người nào đó.
Hai bài văn hồi tiểu học của hai người, ước mơ của Cố Vị là nhảy cho thật tốt, còn Giang Tầm là chơi game, phải đi thi đấu.
Dù là ngẫu nhiên hay là định mệnh, hai người họ đều đạt được ước mơ của mình, cho nên cũng được xem như là hoàn thành tâm nguyện từ khi còn nhỏ.
Còn về bức tranh kia, cư dân mạng thảo luận một hồi cũng không đoán ra người que kia chỉ ai, chắc chỉ có đương sự mới hiểu được tính nghệ thuật và ý nghĩa trong kiệt tác ấy mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất