Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Mẹ Bia Đỡ Đạn Của Nam Chính
Chương 14: Gia Đình Ba Người Ngồi Cùng Nhau
Bạch Kiều Kiều nắm chặt tay Hiên Hiên, không lâu sau, cô nhận được cuộc gọi từ Trần Ngôn.
"Alo?" Bạch Kiều Kiều nhận điện thoại.
"Bố ơi! ở đây." Hiên Hiên hét lên khi nhìn thấy Trần Ngôn.
Khi Bạch Kiều Kiều ngước mắt lên, cô nhìn thấy Trần Ngôn đang đứng bên đường, trả lời điện thoại.
Hai người nhìn nhau, điện thoại đã cúp, anh tựa hồ đang mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Bạch Kiều Kiều ở rất xa cũng không nghe rõ ràng.
Trần Ngôn bước một bước dài đi về phía Bạch Kiều Kiều.
Trần Ngôn bước tới đứng ở bên cạnh Bạch Kiều Kiều , anh nhìn thấy cô trạng thái không tệ, thoạt nhìn cũng không có mệt mỏi lắm.
Trần Ngôn hỏi: "Tại sao lại đợi ở đây?"
Bạch Kiều Kiều gật đầu: "Vốn là tôi và Hiên Hiên định trực tiếp bắt xe buýt về nhưng tôi không mang tiền mặt, với lại có vẻ như chúng tôi không thể bắt taxi ở gần đây."
Khi Hiên Hiên nhìn thấy bố, cậu dùng tay còn lại nắm lấy tay Trần Ngôn và hào hứng nói: "Bố, bố có tiền không? Chúng ta cùng bắt xe buýt về nhé."
Hiên Hiên, người chưa bao giờ đi xe buýt, rõ ràng là muốn thử nên đã hỏi bố.
Trần Ngôn nhìn con trai rất mong chờ , suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, tôi đi tìm tài xế xin tiền lẻ."
Sau khi nói xong, anh đi về phía chiếc Rolls-Royce đang đỗ trước mặt, nói gì đó với tài xế rồi quay lại với số tiền lẻ trên tay.
Người tài xế lái chiếc Rolls-Royce quay lại.
Bạch Kiều Kiều:? ? ?
Trần Ngôn thực sự đồng ý?
Ai nói cho cô biết tại sao một gia đình ba người lại phải đi xe buýt cùng nhau thay vì đi một chiếc ô tô đẹp?
Trần Ngôn đi đến bên Hiên Hiên và đưa hai đồng xu trong tay cho Hiên Hiên.
"Đây, đợi con nhét xu vào."
Bạch Kiều Kiều thất vọng nhìn đi nơi khác, cô tưởng rằng tổng giám đốc sẽ ném ra vài tờ tiền lớn khi đi xe buýt, sau đó độc đoán nói: “Xe này tôi thuê rồi.”
Xe buýt có giá một người một nhân dân tệ , vì Hiên Hiên cao chưa đến 1,2 mét nên không cần phải mua vé.
Sau khi lấy đồng xu, Hiên Hiên cười vui vẻ: “Lát nữa ba mẹ đi theo con nha.”
Chẳng mấy chốc, chuyến xe buýt tiếp theo đã tới. Ba người lên xe buýt, Trần Ngôn ôm Hiên Hiên trong tay nhét tiền xu vào.
Trên xe không có ghế, nhưng may mắn là không có nhiều người đứng nên ba người tìm một góc để đứng.
Một gia đình ba người giá trị nhan sắc cao vừa lên xe đã thu hút sự chú ý của cả xe, ba người ăn mặc sang trọng, khí chất, nhìn không giống người đi xe buýt chút nào.
Đã đến giờ học sinh cấp 3 tan học, trên xe buýt này phần lớn người là học sinh.
Nhanh chóng trong xe nghe thấy tiếng thì thầm.
"Wow, người đàn ông đó thật khí chất!"
"Chị kia có phải minh tinh không? Chị ấy rất xinh đẹp."
"Họ là một cặp phải không? Họ còn có một đứa con. Đứa trẻ đó thật dễ thương!"
Để Hiên Hiên dựa vào góc, Trần Ngôn cùng Bạch Kiều Kiều vây quanh cậu bé, đề phòng Hiên Hiên không đứng vững sẽ ngã xuống.
Trần Ngôn rất bình tĩnh đối những cuộc thảo luận này, anh nắm lấy tay vịn và bảo Hiên Hiên nhớ ôm mình.
Lần đầu tiên lên xe buýt, Hiên Hiên tò mò nhìn chung quanh, ngoan ngoãn ôm lấy đùi Trần Ngôn.
Xe bắt đầu nổ máy, hai người ở rất gần nhau.
Chiều cao của Bạch Kiều Kiều chỉ đến cổ Trần Ngôn, đứng cạnh anh, cô trông rất nhỏ nhắn.
Bạch Kiều Kiều hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu xám và buộc tóc đuôi ngựa, khiến cô trông trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Chỉ cần cúi đầu xuống, Trần Ngôn có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh thanh tú của cô, đồng thời anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên chóp mũi.
"Alo?" Bạch Kiều Kiều nhận điện thoại.
"Bố ơi! ở đây." Hiên Hiên hét lên khi nhìn thấy Trần Ngôn.
Khi Bạch Kiều Kiều ngước mắt lên, cô nhìn thấy Trần Ngôn đang đứng bên đường, trả lời điện thoại.
Hai người nhìn nhau, điện thoại đã cúp, anh tựa hồ đang mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Bạch Kiều Kiều ở rất xa cũng không nghe rõ ràng.
Trần Ngôn bước một bước dài đi về phía Bạch Kiều Kiều.
Trần Ngôn bước tới đứng ở bên cạnh Bạch Kiều Kiều , anh nhìn thấy cô trạng thái không tệ, thoạt nhìn cũng không có mệt mỏi lắm.
Trần Ngôn hỏi: "Tại sao lại đợi ở đây?"
Bạch Kiều Kiều gật đầu: "Vốn là tôi và Hiên Hiên định trực tiếp bắt xe buýt về nhưng tôi không mang tiền mặt, với lại có vẻ như chúng tôi không thể bắt taxi ở gần đây."
Khi Hiên Hiên nhìn thấy bố, cậu dùng tay còn lại nắm lấy tay Trần Ngôn và hào hứng nói: "Bố, bố có tiền không? Chúng ta cùng bắt xe buýt về nhé."
Hiên Hiên, người chưa bao giờ đi xe buýt, rõ ràng là muốn thử nên đã hỏi bố.
Trần Ngôn nhìn con trai rất mong chờ , suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, tôi đi tìm tài xế xin tiền lẻ."
Sau khi nói xong, anh đi về phía chiếc Rolls-Royce đang đỗ trước mặt, nói gì đó với tài xế rồi quay lại với số tiền lẻ trên tay.
Người tài xế lái chiếc Rolls-Royce quay lại.
Bạch Kiều Kiều:? ? ?
Trần Ngôn thực sự đồng ý?
Ai nói cho cô biết tại sao một gia đình ba người lại phải đi xe buýt cùng nhau thay vì đi một chiếc ô tô đẹp?
Trần Ngôn đi đến bên Hiên Hiên và đưa hai đồng xu trong tay cho Hiên Hiên.
"Đây, đợi con nhét xu vào."
Bạch Kiều Kiều thất vọng nhìn đi nơi khác, cô tưởng rằng tổng giám đốc sẽ ném ra vài tờ tiền lớn khi đi xe buýt, sau đó độc đoán nói: “Xe này tôi thuê rồi.”
Xe buýt có giá một người một nhân dân tệ , vì Hiên Hiên cao chưa đến 1,2 mét nên không cần phải mua vé.
Sau khi lấy đồng xu, Hiên Hiên cười vui vẻ: “Lát nữa ba mẹ đi theo con nha.”
Chẳng mấy chốc, chuyến xe buýt tiếp theo đã tới. Ba người lên xe buýt, Trần Ngôn ôm Hiên Hiên trong tay nhét tiền xu vào.
Trên xe không có ghế, nhưng may mắn là không có nhiều người đứng nên ba người tìm một góc để đứng.
Một gia đình ba người giá trị nhan sắc cao vừa lên xe đã thu hút sự chú ý của cả xe, ba người ăn mặc sang trọng, khí chất, nhìn không giống người đi xe buýt chút nào.
Đã đến giờ học sinh cấp 3 tan học, trên xe buýt này phần lớn người là học sinh.
Nhanh chóng trong xe nghe thấy tiếng thì thầm.
"Wow, người đàn ông đó thật khí chất!"
"Chị kia có phải minh tinh không? Chị ấy rất xinh đẹp."
"Họ là một cặp phải không? Họ còn có một đứa con. Đứa trẻ đó thật dễ thương!"
Để Hiên Hiên dựa vào góc, Trần Ngôn cùng Bạch Kiều Kiều vây quanh cậu bé, đề phòng Hiên Hiên không đứng vững sẽ ngã xuống.
Trần Ngôn rất bình tĩnh đối những cuộc thảo luận này, anh nắm lấy tay vịn và bảo Hiên Hiên nhớ ôm mình.
Lần đầu tiên lên xe buýt, Hiên Hiên tò mò nhìn chung quanh, ngoan ngoãn ôm lấy đùi Trần Ngôn.
Xe bắt đầu nổ máy, hai người ở rất gần nhau.
Chiều cao của Bạch Kiều Kiều chỉ đến cổ Trần Ngôn, đứng cạnh anh, cô trông rất nhỏ nhắn.
Bạch Kiều Kiều hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu xám và buộc tóc đuôi ngựa, khiến cô trông trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Chỉ cần cúi đầu xuống, Trần Ngôn có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh thanh tú của cô, đồng thời anh có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên chóp mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất