Chương 13: Phỏng vấn (Phần 2)
Hai phóng viên kia còn đang nghĩ, “Có đúng ngày nào bọn chúng cũng xòe đuôi không? Nếu như mình ngồi chầu chực cả ngày, nói không chừng chúng ta có thể quay được cảnh xòe đuôi ấy nhỉ, mọi người có điện thoại có thể ghi hình không, chúng ta có thể dùng.”
Hai người họ vừa nói vậy xong, liền nghe thấy Trần Úy khẽ kêu lên, lập tức nhấc camera lên.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên có một chú chim công trong đó khẽ rung đuôi, chiếc đuôi liền xòe rộng ra.
Lông đuôi lấy sắc lam và lục làm chủ đạo, trong đó còn có những sắc vàng, đỏ đan xen lại với nhau, ánh dương chiếu xuyên qua nóc buồng trong suốt, lông chim bóng lộn dường như phản chiếu tia sáng, mang theo sắc vàng kim lạnh lùng, khiến người ta nhìn vào vô cùng rung động.
Hai người khẽ ồ lên, vội vã quay lại cảnh tượng này.
Chim công rung rung đuôi rồi xòe toàn bộ ra, lúc này mọi người mới phát hiện, đuôi chim lớn đến ngạc nhiên, dài tới gần hai mét, choán toàn bộ tầm nhìn, không khỏi khiến người khác nghẹt thở.
Một con chim công đực khác cũng bắt đầu đứng dậy, Trần Úy không quay được cảnh lúc đầu con chim công xòe đuôi, nên từ từ di chuyển ống kính, quay sang con chim công khác, vừa khéo quay được cảnh nó bung đuôi ra.
Người của vườn bách thú Linh Hữu không chém gió, không biết đám chim công ở đây có thú vui gì, nhưng quả thực rất thích xòe đuôi.
Cứ chốc chốc hai con chim công lại lay người, bung toàn bộ đuôi ra, được mấy phút sau mới từ tốn thu lại.
“Thần kỳ thật đấy,” Có phóng viên cảm thán, “Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy công xòe đuôi đấy. Trước đây chỉ thấy công xòe đuôi qua ảnh với video thôi, nhưng đúng là không gây chấn động như ở đời thực, đẹp quá đi!”
“Tôi thấy công ở vườn bách thú khác xòe đuôi rồi, nhưng không đẹp bằng ở đây. Camera không quay được màu sắc này, lông công cứ như đang phát sáng ấy, hơn nữa còn to như vậy cơ chứ.”
Không ngờ hôm nay lại may mắn quay được cảnh xòe đuôi, các phóng viên đều vô cùng thỏa mãn.
Sau đó, bọn họ lại được trải nghiệm đãi ngộ như các em học sinh trường Đồng Tâm. Chẳng cần thức ăn gì, chỉ cần họ giang tay ra, mấy chú chim nhỏ liền đậu trên tay họ.
Các nhân viên chăn nuôi cũng được quay cùng chim, quay cảnh cho chim ăn gì đó. Tiểu Tô biết khá nhiều về mặt này, cô nói: “Chúng tôi với bọn nó như người một nhà, mà giữa bọn chúng với nhau cũng như vậy, mọi người xem, hòa hợp chưa kìa.”
Các loài chim không cùng giống cũng sẽ mổ lông cho nhau, mấy con chim mập mạp còn cọ đầu vào gò má Tiểu Tô nữa, cái đầu lông nhung của nó tròn như quả bóng, cả người bông xù, thoạt trông rất đáng yêu. Lúc nó chạm vào gò má Tiểu Tô, thậm chí còn thích đến mức híp mắt lại, động tác như được nhân tính hóa.
Từ Thành Công là một người mới toanh, bởi vì không có nhiều người nên hôm nay cũng phải ra mặt. Mới đầu anh ta còn thấp thỏm, anh ta không thân không quen với mấy chú chim này, nhỡ bị bọn chúng mổ thì biết làm sao bây giờ?
Nhưng qua một lúc mới biết mấy chú chim này tự thân tự quen.
Anh chưa từng tiếp xúc với chúng nó, ấy thế mà đã có một con vẹt đậu xuống vai anh, liên tục cọ cọ thân mình vào người anh, bộ dạng như muốn anh chơi cùng nó.
Mới đầu cơ thể anh có hơi cứng ngắc, dù sao cũng là lần đầu tiên được ghi hình. Nhưng sau khi phát hiện tụi chim chủ động như vậy, Từ Thành Công liền quên luôn sự tồn tại của camera, trên gương mặt dữ dằn nở nụ cười tươi rói.
Cảnh của anh và Tiểu Tô cuối cùng lại ‘dị khúc đồng công’, Tiểu Tô vốn rất thanh tú đáng yêu, nên khi quay cùng lũ chim trông rất moe, nhưng Từ Thành Công ngoại hình thô kệch dữ dằn, chơi cùng vẹt như vậy, lại khiến người ta chợt thấy rung động.
(Dị khúc đồng công: tuy cách làm khác nhau nhưng hiệu quả thu về ngang nhau)
Sau khi quay cảnh này, cánh phóng viên mạng quyết định đặt trọng điểm ở tình yêu giữa con người với động vật, kêu bọn họ tương tác nhiều hơn.
Tất cả mọi người đều quay được những cảnh vừa ý mình, nhân viên chăn nuôi tương tác cùng các giống chim trông rất hài hòa, giữa bọn họ dường như có tình yêu, có linh tính, rất ít dấu vết nhân tạo, không như các vườn bách thú khác, quan hệ tương tác chỉ là nhân viên ra lệnh, chim tiến hành biểu diễn.
Tuy rằng bọn họ dần dà hiểu được, đây chắc chắn là kết quả của huấn luyện, nhưng người có thể huấn luyện xuất sắc như vậy, đúng là rất tài ba!
Nếu người ta đã có thể làm tới trình độ này, như vậy bọn họ cũng phải cố gắng nâng chủ đề “tình yêu” lên tận mây xanh, tuy rằng ở đây không có nhiều chủng loại động vật, nhưng lại ngập tràn tình yêu thương: Nếu không có tình yêu, sao vườn trưởng có thể lấy hết gia sản ra để lo cho vườn bách thú tư nhân này? Nếu không có tình yêu, sao những chú chim và cá kia lại thân mật với nhân viên chăn nuôi như vậy?
Sau đó, các chú chim lại thể hiện một số kỹ xảo bay, khiến cánh phóng viên vô cùng thỏa mãn.
Trần Úy tiếc nuối nói: “Quay vậy rồi khiến tôi không biết khi về nên cắt hậu kỳ thế nào đây, tôi nghĩ mình có thể kéo dài nửa tiếng.”
Rất nhiều cảnh họ thấy vô cùng đặc sắc, nhưng chủ đề của họ không linh hoạt như báo mạng, bởi vì muốn lấy người làm chủ, nên yêu cầu Đoàn Giai Trạch cũng tham gia tương tác cùng.
Thế là Đoàn Giai Trạch lại biểu diễn cảnh các chú chim bay ra ngoài một vòng, sau đó còn chủ động xếp hàng theo thứ tự từ lớn đến bé rồi quay về. Lúc chúng nó bay về, từng con từng con một bay qua cửa, dáng hình giảm dần, khiến mấy cô gái nhìn mà chợt thấy vui vui.
…
Sau khi quay cảnh các chú chim xong, mọi người lại đi tới chuồng của sư tử.
Đám Tiểu Tô không dám đi vào, Đoàn Giai Trạch đành tự mình ra trận, tiếp xúc thân mật cùng sư tử một phen. Chú sư tử lắc đầu vẫy đuôi về phía Đoàn Giai Trạch, cọ đầu mình vào chân anh, giống như một chú mèo lớn vậy.
Trần Úy cảm thấy thú vị, bèn hỏi: “Sau khi khai trương, liệu có cho sư tử tương tác giống chim không?”
“Chỉ có loài chim thôi, dù sao thì sư tử cũng khác mà.” Đoàn Giai Trạch trả lời. Đùa nhau à, con gì cũng muốn chơi một chút, có cho Lục Áp nghỉ ngơi không hả, mình không có sofa nằm, lại còn phải đi dẫn đội? Thôi cho chúng tự xử đi.
Trần Úy hiểu ý gật đầu, nhưng cảnh Đoàn Giai Trạch tương tác cùng sư tử cũng rất có sức hấp dẫn và có tính thuyết phục, Trần Úy có cảm giác, sau khi tin tức lên sóng sẽ thu được hiệu quả tốt.
Sau đó bọn họ lại đi qua mấy chuồng động vật quay tư liệu sống, các nhân viên và vườn trưởng điều được phỏng vấn riêng.
Buổi trưa, các phóng viên ở lại ăn cơm do đích thân vườn trưởng nấu, đến ba giờ hơn mới hoàn toàn quay xong.
“Vườn trường Đoàn, hôm nay mọi người đã vất vả rồi!” Trần Úy nói, “Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, bản tin sẽ lên sóng vào tám giờ ngày kia trên TV, anh có thể mời bạn mình xem cùng. Về phần đưa tin lên mạng..” Cô nhìn về phía hai phóng viên báo mạng.
Hai người kia suy nghĩ một chút, đoạn nói: “Chúng tôi sẽ về lên bài ngay, nhanh nhất là ngày mai sẽ đưa tin. Chúng ta add friend đi, đến lúc đó sẽ chia sẻ sang cho anh ngay.”
Đoàn Giai Trạch vội nói lời cảm ơn cánh phóng viên cùng nhân viên công tác xã hội, cảm ơn họ đã tuyên truyền giúp anh. Tài chính của anh có hạn, nhóm Trần Úy tới đây đã giúp anh giảm rất nhiều áp lực, cho nên ban nãy phỏng vấn anh cũng đã cố hết sức phối hợp cùng.
…
Sau khi các phóng viên rời đi, Đoàn Giai Trạch cũng cho ba người Tiểu Tô tan tầm sớm, dù sao thì hôm nay họ cũng đã làm xong việc, để ghi hình mọi người đã rất vất vả, về nhà sớm thì tốt hơn.
Đoàn Giai Trạch vừa mệt nhưng cũng vừa thấy hài lòng, anh quay trở lại phòng làm việc.
Lục Áp cũng đã biến lại về dạng người, ngồi ở bên cạnh thủy cung, nhìn chằm chằm lũ cá bên trong, trông vô cùng kì dị! Đám cá kia đều núp vào một góc, sợ run lên.
Đoàn Giai Trạch thấy mà cuống cả người, “Đạo quân à, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, anh có đói bụng cũng không thể ăn chúng được..”
Lục Áp lườm xéo anh, Đoàn Giai Trạch liền im bặt, cúi đầu vọc điện thoại.
Lúc này app công trình hy vọng Lăng Tiêu cũng có thông báo, có nhiệm vụ mới tới, đồng thời, Lăng Tiêu giúp đỡ cũng sáng lên, sau Lục Áp, lại có một nhân viên đặc biệt tới.
Đoàn Giai Trạch mở nhiệm vụ ra xem.
Miêu tả nhiệm vụ: Sắp khai trương rồi, để thực hiện bước phát triển đầu tiên, xin hãy đạt ít nhất 2000 lượt tham quan trong vòng một tuần lễ.
Phần thưởng nhiệm vụ: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được thức ăn gia súc cao cấp trong vòng 30 ngày, một trung tâm phục vụ du khách..
…
Đoàn Giai Trạch vừa xem nhiệm vụ, nhất thời cảm thấy áp lực ghê gớm.
Bảy ngày hai ngàn người, trung bình mỗi ngày chưa tới 300 người, thoạt nhìn có vẻ bình thường đấy.
Nhưng vườn bách thú không phải nơi bình thường, từ thứ hai đến thứ sáu ít khách tới, hai ngày nghỉ thì đỡ hơn, khi đó mọi người không cần đi học, đi làm, nên mới có thời gian du lịch.
Bọn họ vừa khai trương vườn bách thú, tuy rằng có ban truyền thông khu vực hỗ trợ tuyên truyền, nhưng mới tuần đầu tiên mà đã thu hút nhiều khách du lịch như vậy đúng là rất khó.
Kể cả có đài truyền hình quốc gia giúp họ tuyên truyền, thì cũng chỉ có một số người muốn tới xem động vật thôi. Huống hồ bây giờ nhiều tụ điểm ăn chơi như vậy, vườn bách thú không còn là lựa chọn số một nữa.
Bây giờ nội dung tuyên truyền được đăng tải, liệu có thể thu hút nhiều người tới thăm quan vườn bách thú không, cũng là cả một vấn đề, biết đâu mọi người ăn chơi chán chê rồi, nên thấy hứng thú thì sao?
Vườn bách thú khác các trung tâm thương mại, không thể tạo hoạt động ưu đãi gì đó để thu hút khách hàng, vé vào cửa của họ đã đủ rẻ rồi, lại còn ở xa tít tắp, dù có giảm 50%, cũng không ai vì ít tiền mà chạy tới.
—— Ngay cả khi có người tới, thì cũng có chút rắc rối.
Giờ có rất nhiều khu trống trong vườn bách thú Linh Hữu, động vật lại nhiều như vậy, chẳng may sơ ý một chút, mọi người sẽ chen chúc nhau. Cảm nhận của khách tham quan sẽ trở nên tệ hơn, còn có việc giữ an toàn cho mọi người, cũng trở thành một áp lực lớn.
Giờ anh có ba nhân viên, là mức thấp nhất mà hệ thống yêu cầu, anh thấy không có nhiều động vật, lại không ngờ vừa bắt đầu đã phải tiếp đón nhiều khách như vậy, vì tiết kiệm tiền mà không thuê nhiều.
Giờ Đoàn Giai Trạch mới thấy bất ổn, hệ thống không có ý cho anh tiến hành mọi việc từ từ. Mà với ba nhân viên hiện tại, để hoàn thành nhiệm vụ tuần đầu khai trương, ba người họ sẽ làm mệt chết mất.
Thế nên là hiện tại, Đoàn Giai Trạch vấp phải hai vấn đề cần phải hoàn thành trong một tuần.
Thứ nhất là phải đảm bảo đủ lưu lượng khách; thứ hai là đảm bảo đủ nhân lực.
Hai người họ vừa nói vậy xong, liền nghe thấy Trần Úy khẽ kêu lên, lập tức nhấc camera lên.
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên có một chú chim công trong đó khẽ rung đuôi, chiếc đuôi liền xòe rộng ra.
Lông đuôi lấy sắc lam và lục làm chủ đạo, trong đó còn có những sắc vàng, đỏ đan xen lại với nhau, ánh dương chiếu xuyên qua nóc buồng trong suốt, lông chim bóng lộn dường như phản chiếu tia sáng, mang theo sắc vàng kim lạnh lùng, khiến người ta nhìn vào vô cùng rung động.
Hai người khẽ ồ lên, vội vã quay lại cảnh tượng này.
Chim công rung rung đuôi rồi xòe toàn bộ ra, lúc này mọi người mới phát hiện, đuôi chim lớn đến ngạc nhiên, dài tới gần hai mét, choán toàn bộ tầm nhìn, không khỏi khiến người khác nghẹt thở.
Một con chim công đực khác cũng bắt đầu đứng dậy, Trần Úy không quay được cảnh lúc đầu con chim công xòe đuôi, nên từ từ di chuyển ống kính, quay sang con chim công khác, vừa khéo quay được cảnh nó bung đuôi ra.
Người của vườn bách thú Linh Hữu không chém gió, không biết đám chim công ở đây có thú vui gì, nhưng quả thực rất thích xòe đuôi.
Cứ chốc chốc hai con chim công lại lay người, bung toàn bộ đuôi ra, được mấy phút sau mới từ tốn thu lại.
“Thần kỳ thật đấy,” Có phóng viên cảm thán, “Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy công xòe đuôi đấy. Trước đây chỉ thấy công xòe đuôi qua ảnh với video thôi, nhưng đúng là không gây chấn động như ở đời thực, đẹp quá đi!”
“Tôi thấy công ở vườn bách thú khác xòe đuôi rồi, nhưng không đẹp bằng ở đây. Camera không quay được màu sắc này, lông công cứ như đang phát sáng ấy, hơn nữa còn to như vậy cơ chứ.”
Không ngờ hôm nay lại may mắn quay được cảnh xòe đuôi, các phóng viên đều vô cùng thỏa mãn.
Sau đó, bọn họ lại được trải nghiệm đãi ngộ như các em học sinh trường Đồng Tâm. Chẳng cần thức ăn gì, chỉ cần họ giang tay ra, mấy chú chim nhỏ liền đậu trên tay họ.
Các nhân viên chăn nuôi cũng được quay cùng chim, quay cảnh cho chim ăn gì đó. Tiểu Tô biết khá nhiều về mặt này, cô nói: “Chúng tôi với bọn nó như người một nhà, mà giữa bọn chúng với nhau cũng như vậy, mọi người xem, hòa hợp chưa kìa.”
Các loài chim không cùng giống cũng sẽ mổ lông cho nhau, mấy con chim mập mạp còn cọ đầu vào gò má Tiểu Tô nữa, cái đầu lông nhung của nó tròn như quả bóng, cả người bông xù, thoạt trông rất đáng yêu. Lúc nó chạm vào gò má Tiểu Tô, thậm chí còn thích đến mức híp mắt lại, động tác như được nhân tính hóa.
Từ Thành Công là một người mới toanh, bởi vì không có nhiều người nên hôm nay cũng phải ra mặt. Mới đầu anh ta còn thấp thỏm, anh ta không thân không quen với mấy chú chim này, nhỡ bị bọn chúng mổ thì biết làm sao bây giờ?
Nhưng qua một lúc mới biết mấy chú chim này tự thân tự quen.
Anh chưa từng tiếp xúc với chúng nó, ấy thế mà đã có một con vẹt đậu xuống vai anh, liên tục cọ cọ thân mình vào người anh, bộ dạng như muốn anh chơi cùng nó.
Mới đầu cơ thể anh có hơi cứng ngắc, dù sao cũng là lần đầu tiên được ghi hình. Nhưng sau khi phát hiện tụi chim chủ động như vậy, Từ Thành Công liền quên luôn sự tồn tại của camera, trên gương mặt dữ dằn nở nụ cười tươi rói.
Cảnh của anh và Tiểu Tô cuối cùng lại ‘dị khúc đồng công’, Tiểu Tô vốn rất thanh tú đáng yêu, nên khi quay cùng lũ chim trông rất moe, nhưng Từ Thành Công ngoại hình thô kệch dữ dằn, chơi cùng vẹt như vậy, lại khiến người ta chợt thấy rung động.
(Dị khúc đồng công: tuy cách làm khác nhau nhưng hiệu quả thu về ngang nhau)
Sau khi quay cảnh này, cánh phóng viên mạng quyết định đặt trọng điểm ở tình yêu giữa con người với động vật, kêu bọn họ tương tác nhiều hơn.
Tất cả mọi người đều quay được những cảnh vừa ý mình, nhân viên chăn nuôi tương tác cùng các giống chim trông rất hài hòa, giữa bọn họ dường như có tình yêu, có linh tính, rất ít dấu vết nhân tạo, không như các vườn bách thú khác, quan hệ tương tác chỉ là nhân viên ra lệnh, chim tiến hành biểu diễn.
Tuy rằng bọn họ dần dà hiểu được, đây chắc chắn là kết quả của huấn luyện, nhưng người có thể huấn luyện xuất sắc như vậy, đúng là rất tài ba!
Nếu người ta đã có thể làm tới trình độ này, như vậy bọn họ cũng phải cố gắng nâng chủ đề “tình yêu” lên tận mây xanh, tuy rằng ở đây không có nhiều chủng loại động vật, nhưng lại ngập tràn tình yêu thương: Nếu không có tình yêu, sao vườn trưởng có thể lấy hết gia sản ra để lo cho vườn bách thú tư nhân này? Nếu không có tình yêu, sao những chú chim và cá kia lại thân mật với nhân viên chăn nuôi như vậy?
Sau đó, các chú chim lại thể hiện một số kỹ xảo bay, khiến cánh phóng viên vô cùng thỏa mãn.
Trần Úy tiếc nuối nói: “Quay vậy rồi khiến tôi không biết khi về nên cắt hậu kỳ thế nào đây, tôi nghĩ mình có thể kéo dài nửa tiếng.”
Rất nhiều cảnh họ thấy vô cùng đặc sắc, nhưng chủ đề của họ không linh hoạt như báo mạng, bởi vì muốn lấy người làm chủ, nên yêu cầu Đoàn Giai Trạch cũng tham gia tương tác cùng.
Thế là Đoàn Giai Trạch lại biểu diễn cảnh các chú chim bay ra ngoài một vòng, sau đó còn chủ động xếp hàng theo thứ tự từ lớn đến bé rồi quay về. Lúc chúng nó bay về, từng con từng con một bay qua cửa, dáng hình giảm dần, khiến mấy cô gái nhìn mà chợt thấy vui vui.
…
Sau khi quay cảnh các chú chim xong, mọi người lại đi tới chuồng của sư tử.
Đám Tiểu Tô không dám đi vào, Đoàn Giai Trạch đành tự mình ra trận, tiếp xúc thân mật cùng sư tử một phen. Chú sư tử lắc đầu vẫy đuôi về phía Đoàn Giai Trạch, cọ đầu mình vào chân anh, giống như một chú mèo lớn vậy.
Trần Úy cảm thấy thú vị, bèn hỏi: “Sau khi khai trương, liệu có cho sư tử tương tác giống chim không?”
“Chỉ có loài chim thôi, dù sao thì sư tử cũng khác mà.” Đoàn Giai Trạch trả lời. Đùa nhau à, con gì cũng muốn chơi một chút, có cho Lục Áp nghỉ ngơi không hả, mình không có sofa nằm, lại còn phải đi dẫn đội? Thôi cho chúng tự xử đi.
Trần Úy hiểu ý gật đầu, nhưng cảnh Đoàn Giai Trạch tương tác cùng sư tử cũng rất có sức hấp dẫn và có tính thuyết phục, Trần Úy có cảm giác, sau khi tin tức lên sóng sẽ thu được hiệu quả tốt.
Sau đó bọn họ lại đi qua mấy chuồng động vật quay tư liệu sống, các nhân viên và vườn trưởng điều được phỏng vấn riêng.
Buổi trưa, các phóng viên ở lại ăn cơm do đích thân vườn trưởng nấu, đến ba giờ hơn mới hoàn toàn quay xong.
“Vườn trường Đoàn, hôm nay mọi người đã vất vả rồi!” Trần Úy nói, “Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, bản tin sẽ lên sóng vào tám giờ ngày kia trên TV, anh có thể mời bạn mình xem cùng. Về phần đưa tin lên mạng..” Cô nhìn về phía hai phóng viên báo mạng.
Hai người kia suy nghĩ một chút, đoạn nói: “Chúng tôi sẽ về lên bài ngay, nhanh nhất là ngày mai sẽ đưa tin. Chúng ta add friend đi, đến lúc đó sẽ chia sẻ sang cho anh ngay.”
Đoàn Giai Trạch vội nói lời cảm ơn cánh phóng viên cùng nhân viên công tác xã hội, cảm ơn họ đã tuyên truyền giúp anh. Tài chính của anh có hạn, nhóm Trần Úy tới đây đã giúp anh giảm rất nhiều áp lực, cho nên ban nãy phỏng vấn anh cũng đã cố hết sức phối hợp cùng.
…
Sau khi các phóng viên rời đi, Đoàn Giai Trạch cũng cho ba người Tiểu Tô tan tầm sớm, dù sao thì hôm nay họ cũng đã làm xong việc, để ghi hình mọi người đã rất vất vả, về nhà sớm thì tốt hơn.
Đoàn Giai Trạch vừa mệt nhưng cũng vừa thấy hài lòng, anh quay trở lại phòng làm việc.
Lục Áp cũng đã biến lại về dạng người, ngồi ở bên cạnh thủy cung, nhìn chằm chằm lũ cá bên trong, trông vô cùng kì dị! Đám cá kia đều núp vào một góc, sợ run lên.
Đoàn Giai Trạch thấy mà cuống cả người, “Đạo quân à, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, anh có đói bụng cũng không thể ăn chúng được..”
Lục Áp lườm xéo anh, Đoàn Giai Trạch liền im bặt, cúi đầu vọc điện thoại.
Lúc này app công trình hy vọng Lăng Tiêu cũng có thông báo, có nhiệm vụ mới tới, đồng thời, Lăng Tiêu giúp đỡ cũng sáng lên, sau Lục Áp, lại có một nhân viên đặc biệt tới.
Đoàn Giai Trạch mở nhiệm vụ ra xem.
Miêu tả nhiệm vụ: Sắp khai trương rồi, để thực hiện bước phát triển đầu tiên, xin hãy đạt ít nhất 2000 lượt tham quan trong vòng một tuần lễ.
Phần thưởng nhiệm vụ: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được thức ăn gia súc cao cấp trong vòng 30 ngày, một trung tâm phục vụ du khách..
…
Đoàn Giai Trạch vừa xem nhiệm vụ, nhất thời cảm thấy áp lực ghê gớm.
Bảy ngày hai ngàn người, trung bình mỗi ngày chưa tới 300 người, thoạt nhìn có vẻ bình thường đấy.
Nhưng vườn bách thú không phải nơi bình thường, từ thứ hai đến thứ sáu ít khách tới, hai ngày nghỉ thì đỡ hơn, khi đó mọi người không cần đi học, đi làm, nên mới có thời gian du lịch.
Bọn họ vừa khai trương vườn bách thú, tuy rằng có ban truyền thông khu vực hỗ trợ tuyên truyền, nhưng mới tuần đầu tiên mà đã thu hút nhiều khách du lịch như vậy đúng là rất khó.
Kể cả có đài truyền hình quốc gia giúp họ tuyên truyền, thì cũng chỉ có một số người muốn tới xem động vật thôi. Huống hồ bây giờ nhiều tụ điểm ăn chơi như vậy, vườn bách thú không còn là lựa chọn số một nữa.
Bây giờ nội dung tuyên truyền được đăng tải, liệu có thể thu hút nhiều người tới thăm quan vườn bách thú không, cũng là cả một vấn đề, biết đâu mọi người ăn chơi chán chê rồi, nên thấy hứng thú thì sao?
Vườn bách thú khác các trung tâm thương mại, không thể tạo hoạt động ưu đãi gì đó để thu hút khách hàng, vé vào cửa của họ đã đủ rẻ rồi, lại còn ở xa tít tắp, dù có giảm 50%, cũng không ai vì ít tiền mà chạy tới.
—— Ngay cả khi có người tới, thì cũng có chút rắc rối.
Giờ có rất nhiều khu trống trong vườn bách thú Linh Hữu, động vật lại nhiều như vậy, chẳng may sơ ý một chút, mọi người sẽ chen chúc nhau. Cảm nhận của khách tham quan sẽ trở nên tệ hơn, còn có việc giữ an toàn cho mọi người, cũng trở thành một áp lực lớn.
Giờ anh có ba nhân viên, là mức thấp nhất mà hệ thống yêu cầu, anh thấy không có nhiều động vật, lại không ngờ vừa bắt đầu đã phải tiếp đón nhiều khách như vậy, vì tiết kiệm tiền mà không thuê nhiều.
Giờ Đoàn Giai Trạch mới thấy bất ổn, hệ thống không có ý cho anh tiến hành mọi việc từ từ. Mà với ba nhân viên hiện tại, để hoàn thành nhiệm vụ tuần đầu khai trương, ba người họ sẽ làm mệt chết mất.
Thế nên là hiện tại, Đoàn Giai Trạch vấp phải hai vấn đề cần phải hoàn thành trong một tuần.
Thứ nhất là phải đảm bảo đủ lưu lượng khách; thứ hai là đảm bảo đủ nhân lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất