Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 42: Chuẩn bị chào đón Tây vực Dịch Lạc An Hoa
Mặt trời vừa lên các cung nhân toàn thành này bắt đầu thức giấc chuẩn bị cho một ngày làm việc đầy bận rộn, hôm nay là một ngày quan trọng nên không được để bất kì sai sót nào xuất hiện. Tả ở Quán lâm các cũng đã tỉnh giấc từ lâu nhìn bên ngoài, ánh sáng dịu nhẹ từ mặt trời từng chút từng chút lan tỏa khắp kinh thành. Thân Ảnh xuất hiện từ sau lưng ta: - Tiểu thư!
Ta quay lại nhìn thấy trên tay hắn là một bộ hồng y vô cùng xinh đẹp, đây chính là trang phục của ngạch nương khi còn là trưởng công chúa chưa xuất giá gả cho phụ thân~ Nhìn bộ y phục tinh tế và sang trọng trước mắt khiến ta nhớ lại dáng vẻ của ngạch nương, ta biết hôm nay là một ngày trọng đại nên đặc biệt sai bảo Thân Ảnh đến những viện bên ngoài thành của phụ mẫu mang bộ y phục này đến.
Ta cầm lấy y phục bước vào sau tấm bình phong thay ra, vừa thay xong y phục bên ngoài liền có người
[ Cạch ]
Cửa phòng mở toan, Y Lan dẫn theo một đám cung nhân bước vào: - Vương phi, nương nương sai bảo chúng nô tỳ đến hầu hạ người canh y!
Bọn chúng vừa nhìn thấy ta một thân hồng y xinh đẹp ai nấy đều ngỡ ngàng, ta cười nhạt chẳng quan tâm chúng ngồi vào bàn trang điểm: - Làm việc mà các ngươi nên làm đi~.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Bọn chúng nghe ta nói vậy liền “ Vâng “ rồi đến chỗ ta, mỗi người một công việc, trang điểm, làm tóc khiến ta nhớ lại cảm giác bản thân còn là một quận chúa cao quý. Không mất quá nhiều thời gian bọn chúng cũng đã xong, ta nhìn bản thân trong gương…trải qua quá nhiều sóng gió giờ đây gương mặt của ta chẳng còn vẻ thơ ngây, trong sáng của thuở thiếu nữ nữa, mắt còn lộ cả quần thâm…ta xuống sắc quá nhỉ?! Nhưng dù sao nhan sắc này so với trước đây cũng chỉ thua vài phần thôi mà~
Ta hất tay để bọn chúng lui ra ngoài, Y Lan bước đến cúi người bảo: - Nương nương bảo người canh y xong đến Khôn ninh cung gặp nương nương~
Thẩm Nhược Hy lại truyền gọi ta ư? Cũng gần nửa tháng kể từ cái ngày định mệnh ấy ả chẳng gọi ta đến, cho ta yên binh sống qua ngày đúng là chẳng giống phong thái của Ả nhỉ? Ha~ Giờ gọi ta đến lại muốn phát điên gì đây? Ta nhìn Y Lan gật đầu: - Ra ngoài, bổn vương phi biết rồi~
Y Lan cung kính cúi người đi ra ngoài đợi ta, nhìn trang sức mang trên người ta chẳng hài lòng mà tháo từng món xuống thay bằng trang sức của ngạch nương…dù sao đây là những thứ tốt nhất mà bà ấy dành cho ta… Nhìn cây trâm nguyệt quang bên cạnh, làm ta nhớ lại bức thư của trưởng công chúa Tây vực: - “ Mong răng đến lúc đó sẽ thấy tiểu thư mang trâm cài này ra chào đón bọn ta “
Vô thức ta cầm lấy chiếc trâm cài lên tóc, nhìn bản thân trong gương thêm một lần nữa, chiếc trâm cài này bằng cách nào đó lại hợp với bộ hồng y này đến lạ…như thể chúng sinh ra là dành cho nhau vậy. Hôm nay, là ngày mà kế hoạch của ta chính thức bắt đầu, chính là ngày để ta đặt bước chân báo thù đầu tiên của ta… Thẩm Nhược Hy, Nam Cung Bắc Vũ,…từng kẻ từng kẻ một chuẩn bị cho màn trả thù này của ta đi!
Ta bình tĩnh đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi khỏi Quán lâm các chẳng bao lâu ta nhìn thấy Thẩm Nhược Hy từ xa bước đến. Ả ta trên người mặc một bộ phượng phục cao quý, đầu đội mũ phượng vô cùng sang trọng nhẹ nhàng bước về phía ta: - Xem kìa hôm nay tỷ tỷ thật xinh đẹp, khiến bổn cung suýt nữa chẳng nhận ra rồi~
Ta tránh bàn tay dơ bẩn của ả chạm vào người liếc nhìn ả: - Không phải đón sứ đoàn Tây vực ở cổng thành sao? “ Hoàng hậu nương nương “ không đến đó cùng hoàng thượng mà lại mất công đến Quán lâm các~
Ả cười nhạt tiến đến cạnh ta bảo: - Tứ lang vẫn còn đang thượng triều mất một lúc nữa mới có thể đón sứ đoàn~ Tỷ tỷ sao có vẻ rất nôn nóng đón chào sứ đoàn vậy?
Ta bình tĩnh bước đi trước ả: - Sứ đoàn đến triều ta tất nhiên ta phải nôn nóng rồi! Lỡ như có một sai sót nào đó xảy ra khiến hoàng thất Tây vực khó chịu e là…
Ả nghe vậy cười nhạt bảo: - Sao có chuyện đó được~ Tỷ tỷ yên tâm, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu~
Ta im lặng bước đi chẳng muốn quan tâm đến ả, Thẩm Nhược Hy bước theo phía sau, dù là chẳng mặt đối mặt nhưng ta luôn có cảm giác bị ả nhìn chầm chầm ở phía sau vậy. Ta rất sợ cảm giác ai đó nhìn từ phía sau huống chi cảm giác này như muốn thiên đốt toàn thân ta vậy, bỗng một lực kéo ta về phía sau, ta chẳng kịp trở tay liền ngã vào lòng ả. Mắt chạm mặt khiến ta có chút ngơ người, ánh mắt ả ta như ngọn lửa nóng bỏng muốn thiên đốt ta, ả cất tiếng trầm ngâm: - Tỷ tỷ sao lại không mang trang sức bổn cung bảo tỳ nữ mang đến vậy? Còn cả…cây trâm trên tóc tỷ là sao?
Ta đẩy ả ra nhưng lại bị ả giữ chặt trong lòng, rõ ràng ả và ta đều là nữ nhi nhưng sức khỏe ả ta lại mạnh đến lạ như thể từ nhỏ đã luyện tập võ công vậy, là con gái của đại tướng quân ta tất nhiên không hề yếu kém ả ta nhưng sức mạnh của ả lại mạnh hơn ta gấp ngàn lần khiến ta chẳng thể thoát ra được: - Buôn ta ra!
Ả nhíu mày nhìn ta: - Bổn cung không buôn đấy, trả lời bổn cung!
Ta chẳng buồn trả lời ả dùng sức đẩy ả ta ra, thoát khỏi vòng tau của ả ta bước nhanh: - “ Hoàng hậu “ sứ đoàn sắp đến rồi ta chẳng có thời gian chơi đùa với ngươi đâu~
Ả ta loạn choạng nhanh chóng được Vũ Nhi và Y Lan đỡ lấy, ta mặc kệ phía sau xảy ra chuyện gì ngay lúc này ta chỉ muốn chạy thật nhanh đến cổng thành, đến nơi sứ đoàn Tây vực mà thôi~
Ở phía sau Thẩm Nhược Hy được đỡ liền nhìn bóng lưng nàng bước vội mà cười lạnh: - “ Tiểu hồ ly, nàng là đang chạy trốn bổn cung sao? Ha~ Nàng dễ thương lắm đó nhưng mà Hạ Hạ à~ Nàng không bao giờ trốn thoát được bổn cung đâu! “
[ Cổng thành ]
Ta cuối cùng cũng đến được cổng thành rồi, phía trước là cẩu hoàng đế cùng các bá quan văn võ xếp hai hàng rất trang nghiêm, Thẩm Nhược Hy từ phía sau ta bước đến: - Tứ lang~
Cẩu hoàng đế vừa nghe giọng của ả liền xoay người vội bước đến, ánh mắt của hắn trìu mến nhìn ả khiến ta thả lỏng. Xem ra hắn quên chuyện của nửa tháng trước rồi. Quên cũng tốt!
[ Leng keng Leng keng ]
Âm thanh của những chiếc chuông gió cùng tiếng vó ngựa từ xa truyền đến thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đến rồi…thật sự đến rồi~
Ta quay lại nhìn thấy trên tay hắn là một bộ hồng y vô cùng xinh đẹp, đây chính là trang phục của ngạch nương khi còn là trưởng công chúa chưa xuất giá gả cho phụ thân~ Nhìn bộ y phục tinh tế và sang trọng trước mắt khiến ta nhớ lại dáng vẻ của ngạch nương, ta biết hôm nay là một ngày trọng đại nên đặc biệt sai bảo Thân Ảnh đến những viện bên ngoài thành của phụ mẫu mang bộ y phục này đến.
Ta cầm lấy y phục bước vào sau tấm bình phong thay ra, vừa thay xong y phục bên ngoài liền có người
[ Cạch ]
Cửa phòng mở toan, Y Lan dẫn theo một đám cung nhân bước vào: - Vương phi, nương nương sai bảo chúng nô tỳ đến hầu hạ người canh y!
Bọn chúng vừa nhìn thấy ta một thân hồng y xinh đẹp ai nấy đều ngỡ ngàng, ta cười nhạt chẳng quan tâm chúng ngồi vào bàn trang điểm: - Làm việc mà các ngươi nên làm đi~.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Bọn chúng nghe ta nói vậy liền “ Vâng “ rồi đến chỗ ta, mỗi người một công việc, trang điểm, làm tóc khiến ta nhớ lại cảm giác bản thân còn là một quận chúa cao quý. Không mất quá nhiều thời gian bọn chúng cũng đã xong, ta nhìn bản thân trong gương…trải qua quá nhiều sóng gió giờ đây gương mặt của ta chẳng còn vẻ thơ ngây, trong sáng của thuở thiếu nữ nữa, mắt còn lộ cả quần thâm…ta xuống sắc quá nhỉ?! Nhưng dù sao nhan sắc này so với trước đây cũng chỉ thua vài phần thôi mà~
Ta hất tay để bọn chúng lui ra ngoài, Y Lan bước đến cúi người bảo: - Nương nương bảo người canh y xong đến Khôn ninh cung gặp nương nương~
Thẩm Nhược Hy lại truyền gọi ta ư? Cũng gần nửa tháng kể từ cái ngày định mệnh ấy ả chẳng gọi ta đến, cho ta yên binh sống qua ngày đúng là chẳng giống phong thái của Ả nhỉ? Ha~ Giờ gọi ta đến lại muốn phát điên gì đây? Ta nhìn Y Lan gật đầu: - Ra ngoài, bổn vương phi biết rồi~
Y Lan cung kính cúi người đi ra ngoài đợi ta, nhìn trang sức mang trên người ta chẳng hài lòng mà tháo từng món xuống thay bằng trang sức của ngạch nương…dù sao đây là những thứ tốt nhất mà bà ấy dành cho ta… Nhìn cây trâm nguyệt quang bên cạnh, làm ta nhớ lại bức thư của trưởng công chúa Tây vực: - “ Mong răng đến lúc đó sẽ thấy tiểu thư mang trâm cài này ra chào đón bọn ta “
Vô thức ta cầm lấy chiếc trâm cài lên tóc, nhìn bản thân trong gương thêm một lần nữa, chiếc trâm cài này bằng cách nào đó lại hợp với bộ hồng y này đến lạ…như thể chúng sinh ra là dành cho nhau vậy. Hôm nay, là ngày mà kế hoạch của ta chính thức bắt đầu, chính là ngày để ta đặt bước chân báo thù đầu tiên của ta… Thẩm Nhược Hy, Nam Cung Bắc Vũ,…từng kẻ từng kẻ một chuẩn bị cho màn trả thù này của ta đi!
Ta bình tĩnh đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi khỏi Quán lâm các chẳng bao lâu ta nhìn thấy Thẩm Nhược Hy từ xa bước đến. Ả ta trên người mặc một bộ phượng phục cao quý, đầu đội mũ phượng vô cùng sang trọng nhẹ nhàng bước về phía ta: - Xem kìa hôm nay tỷ tỷ thật xinh đẹp, khiến bổn cung suýt nữa chẳng nhận ra rồi~
Ta tránh bàn tay dơ bẩn của ả chạm vào người liếc nhìn ả: - Không phải đón sứ đoàn Tây vực ở cổng thành sao? “ Hoàng hậu nương nương “ không đến đó cùng hoàng thượng mà lại mất công đến Quán lâm các~
Ả cười nhạt tiến đến cạnh ta bảo: - Tứ lang vẫn còn đang thượng triều mất một lúc nữa mới có thể đón sứ đoàn~ Tỷ tỷ sao có vẻ rất nôn nóng đón chào sứ đoàn vậy?
Ta bình tĩnh bước đi trước ả: - Sứ đoàn đến triều ta tất nhiên ta phải nôn nóng rồi! Lỡ như có một sai sót nào đó xảy ra khiến hoàng thất Tây vực khó chịu e là…
Ả nghe vậy cười nhạt bảo: - Sao có chuyện đó được~ Tỷ tỷ yên tâm, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu~
Ta im lặng bước đi chẳng muốn quan tâm đến ả, Thẩm Nhược Hy bước theo phía sau, dù là chẳng mặt đối mặt nhưng ta luôn có cảm giác bị ả nhìn chầm chầm ở phía sau vậy. Ta rất sợ cảm giác ai đó nhìn từ phía sau huống chi cảm giác này như muốn thiên đốt toàn thân ta vậy, bỗng một lực kéo ta về phía sau, ta chẳng kịp trở tay liền ngã vào lòng ả. Mắt chạm mặt khiến ta có chút ngơ người, ánh mắt ả ta như ngọn lửa nóng bỏng muốn thiên đốt ta, ả cất tiếng trầm ngâm: - Tỷ tỷ sao lại không mang trang sức bổn cung bảo tỳ nữ mang đến vậy? Còn cả…cây trâm trên tóc tỷ là sao?
Ta đẩy ả ra nhưng lại bị ả giữ chặt trong lòng, rõ ràng ả và ta đều là nữ nhi nhưng sức khỏe ả ta lại mạnh đến lạ như thể từ nhỏ đã luyện tập võ công vậy, là con gái của đại tướng quân ta tất nhiên không hề yếu kém ả ta nhưng sức mạnh của ả lại mạnh hơn ta gấp ngàn lần khiến ta chẳng thể thoát ra được: - Buôn ta ra!
Ả nhíu mày nhìn ta: - Bổn cung không buôn đấy, trả lời bổn cung!
Ta chẳng buồn trả lời ả dùng sức đẩy ả ta ra, thoát khỏi vòng tau của ả ta bước nhanh: - “ Hoàng hậu “ sứ đoàn sắp đến rồi ta chẳng có thời gian chơi đùa với ngươi đâu~
Ả ta loạn choạng nhanh chóng được Vũ Nhi và Y Lan đỡ lấy, ta mặc kệ phía sau xảy ra chuyện gì ngay lúc này ta chỉ muốn chạy thật nhanh đến cổng thành, đến nơi sứ đoàn Tây vực mà thôi~
Ở phía sau Thẩm Nhược Hy được đỡ liền nhìn bóng lưng nàng bước vội mà cười lạnh: - “ Tiểu hồ ly, nàng là đang chạy trốn bổn cung sao? Ha~ Nàng dễ thương lắm đó nhưng mà Hạ Hạ à~ Nàng không bao giờ trốn thoát được bổn cung đâu! “
[ Cổng thành ]
Ta cuối cùng cũng đến được cổng thành rồi, phía trước là cẩu hoàng đế cùng các bá quan văn võ xếp hai hàng rất trang nghiêm, Thẩm Nhược Hy từ phía sau ta bước đến: - Tứ lang~
Cẩu hoàng đế vừa nghe giọng của ả liền xoay người vội bước đến, ánh mắt của hắn trìu mến nhìn ả khiến ta thả lỏng. Xem ra hắn quên chuyện của nửa tháng trước rồi. Quên cũng tốt!
[ Leng keng Leng keng ]
Âm thanh của những chiếc chuông gió cùng tiếng vó ngựa từ xa truyền đến thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đến rồi…thật sự đến rồi~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất