Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 52: Ngắm trăng~
Ánh mắt của ả như gươm đao nhìn ta muốn xé nát ta, ả lạnh giọng nhìn ta: - Tỷ tỷ không thích ngồi với bổn cung sao?
Ta hít một hơi thật sâu nhìn ả: - “ Nương nương “ ngồi cạnh “ bệ hạ “ phu thê tình thâm ta nào dám làm “ kì đà cản mũi “ hai người~
Ta vừa dứt lời ả liền xoay người liếc ta: - Cảm tạ tỷ tỷ đã suy nghĩ chu toàn cho tq~
Ả bước đến cạnh cẩu hoàng đế, cả hai người bọn họ liền bước lên nơi cao ngồi vào đó, Dự vương thì thất thần ánh mắt sắc bén nhìn ta rồi về chỗ. Trưởng công chúa lúc này mới về chỗ ngồi ngay sát bên ta, cô ấy nhìn cổ tay sưng đỏ của ta bảo: - Đau không?
Ta khẽ lắc đầu, khí tức đế vương của cô ấy khiến mọi người xung quanh chẳng dám lên tiếng nói một lời, lúc này cẩu hoàng đế lên tiếng phá tan bàu không khí đầy ngượng ngùng này: - Chào mừng quý quốc đến thăm Quốc Cung Hoàng Triều của bọn ta! Hôm nay là buổi cung yến gắn kết tình hữu nghị giữa hai nước nên mong mọi người hãy cứ thoải mái trò chuyện xem đây như là nhà của bản thân!
Tiếng vỗ tay vang lên sau đó là tiếng nhạc khiến cho không khí dễ thở hơn một chút, tiếng đàn nhạc vang lên các vũ cơ thay nhau bước vào chính điện, từng tư thế uyển chuyển, cuốn hút theo giai điệu. Những lời nói tiếng chào bắt đầu vang lên, các vị thân vương thay nhau chúc rượu, khung cảnh nhộn nhịp trước mắt này nói với ta mọi thứ đã đi vào quỹ đạo của nó. Ta vừa tỉnh lại lúc này cả người rất mệt, Lạc Ý không ngừng gắp thức ăn vào chén giúp ta nhưng thật lòng ta chẳng có chút hứng thú nào để dùng bữa. Ánh mắt của Thẩm Nhược Hy luôn nhìn về hướng ta khiến ta vô cùng khó chịu, ánh mắt thù hận như thể ả ta sẽ phóng xuống giết chết ta bất kì lúc nào~ Nhưng ta chẳng còn muốn quan tâm đến ả…
Lòng ta khi này như lửa đốt còn đâu thời gian chú ý ánh mắt của ả, ta thật sự rất muốn rất muốn bay đến gặp hoàng đế và hoàng hậu của Tây vực để hỏi chuyện của phụ thân nhưng hiện tại họ đang bận nói chuyện với cẩu hoàng đế nên ta cũng đành kìm chế cảm xúc. Trưởng công chúa bên cạnh ta từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào, chỉ im lặng nhùn vũ cơ trước mặt, hình như nhận ra ánh mắt của ta cô ấy quay mặt nhìn ta: - Vương phi không ăn sao?
Ta khẽ lắc đầu: - Ta vừa mới tỉnh không có tâm trạng dùng bữa~ Trưởng công chúa cũng không dùng bữa sao?
Cô ấy cười nhẹ nụ cười ấy lúc ẩn lúc hiện khiến ta vô cùng tò mò: - Tàn những thức ăn vô vị, ta ăn quen rồi nên có chút chán! Số thức ăn này nên để cho những người dân nghèo ở dưới, họ cần hơn chúng ta!
Nghe cô ấy nói vậy ta cười nhẹ cầm ly rượu uống một ngụm che đậy sự bối rối của chính bản thân, ta bối rối cái gì chứ? Ta uống rất nhiều, chẳng biết là đã bao nhiêu ly bỗng nhiên có bàn tay cản lại ly rượu của ta: - Vương phi cô say rồi~ Mới tỉnh lại không nên uống nhiều!
Ta nhìn cô ấy, ngũ quan tinh tế sắc xảo vô cùng xinh đẹp khiến ta nhìn mãi chẳng rời được mắt, giọng nói trầm ấm vang lên từ cô ấy: - Vương phi muốn ra ngoài hóng mát chút chứ?
Yến tiệc vẫn đang diễn ra…ta có chút bối rối nhìn cô ấy nhưng thôi vậy, ở lại cũng chẳng có gì thú vị chi bằng đứng dậy ra ngoài có lẽ sẽ thoải mái hơn. Ta gật đầu rồi cùng cô ấy bước ra ngoài, Lạc Ý vội vã chạy theo ta dìu lấy ta. Chân ta hình như đau hơn thì phải~ Đi được hai bước là đã run đến khó tả, ta như muốn ngã nhào nhưng may có Lạc Ý đỡ lấy: - Tiểu thư~ Người ổn chứ?
Ta gật đầu bước theo sau trưởng công chúa, ta cùng cô ấy bước ngoài, hoàng cung rộng lớn bọn ta chẳng đi đâu xa cả chỉ đứng bên ngoài.
[ Vù vù ]
Gió lớn thổi qua làm mái tóc của cô ấy chuyển động trong gió, thấy ta được Lạc Ý dìu đến cô nhướng mày hỏi: - Bị sao vậy?
Ta cười nhẹ đáp: - Chỉ là chân còn hơi đau thôi công chúa đừng lo~
Cô ấy bước đến dìu lấy ta, cẩn thân đưa ta đến ban công, gió ngày càng thổi lớn làm mái tóc của ta và cô ấy chuyển động mạnh mẽ hơn trong gió, ta rất mệt cả người vô cùng nặng nề nhưng nhờ cơn gió ta có chút tỉnh táo. Trăng hôm nay lại sáng đến khó tả nhưng gió đêm nay cũng lạnh đến lạ, người ta có chút run rẩy cô nhận ra liền nhìn ta: - Lạnh sao?
Đôi mắt phượng dài cùng hàng lông mi dài và dày ấy khiến ta nhìn đến ngẩn người chẳng trả lời chỉ gật đầu, cô liền nhìn Lạc Ý: - Mau mang một cái áo choàng đến đây!
Lạc Ý cúi người rồi vội vã đi ngay, lúc này chỉ còn ta và cô ở lại không gian lúc này rất im lặng chỉ có tiếng gió thổi qua, cô ấy kéo ta lại gần hơn một chút dường như muốn dùng thân mình chắn gió cho ta: - Còn lạnh không?
Giọng nói hờ hững nhưng mang ý quan tâm ta khiến ta bất giác bật cười: - Không! Không lạnh nữa~
Cô ấy rũ mắt xuống nhìn ta: - Mặt của cô…
Nhìn ánh mắt của cô ấy, ta chẳng nhìn được cô ấy đang nghĩ gì, ánh mắt ấy đầy sương mù khiến ta mơ hồ, ta cười nhẹ chẳng biết bắt đầu nói từ đâu: - Ta…Ta tự làm thôi~ Tộc diệt…ta dùng gương mặt này bồi táng cho họ!
Ta cúi đầu chẳng dám nhìn thẳng mặt cô ấy, lòng ta lúc này đầy sự bối rối và hoản loạn, ta thật lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng ta lại chẳng biết nói gì ngay lúc này. Bỗng…một cái khoác vai kéo sát ta vào cô ấy khiến ta như bừng tỉnh, ta ngẩng đầu nhìn cô ấy, giọng cô ấy vẫn vậy…vẫn hờ hững: - Tại sao lại làm đau bản thân mình?
Ta im lặng, chính bản thân ta cũng chẳng biết tại sao ta lại làm như vậy, chẳng biết việc đó mang lại điều gì cho ta nhưng với ta của lúc ấy thì hành động chính là dấu chấm hết…là nhát dao kết thúc chuỗi sai lầm và sự ngu ngốc của ta. Ta chẳng biết…ta làm vậy là đúng hay sai nhưng ta biết lúc đó ta phải làm vậy để bản thân mạnh mẽ, để sau này khi nhìn vào gương ta sẽ không bao giờ, không bao giờ quên những gì bọn khốn nạn đó đã đối xử với ta với cả tộc của ta~
Bỗng nhiên một hơi ấm từ đầu truyềng xuống khiến ta ngẩng người, cô ấy…xoa đầu ta ư? Ta ngơ ngác nhìn cô ấy thì cô chỉ lạnh nhạt bảo với ta: - Cô mạnh mẽ lắm! Không sao rồi~ Có bọn ta ở đây, cô sẽ không phải chịu những ấm ức những bất công đó nữa~
[ Lách tách ]
Ta hít một hơi thật sâu nhìn ả: - “ Nương nương “ ngồi cạnh “ bệ hạ “ phu thê tình thâm ta nào dám làm “ kì đà cản mũi “ hai người~
Ta vừa dứt lời ả liền xoay người liếc ta: - Cảm tạ tỷ tỷ đã suy nghĩ chu toàn cho tq~
Ả bước đến cạnh cẩu hoàng đế, cả hai người bọn họ liền bước lên nơi cao ngồi vào đó, Dự vương thì thất thần ánh mắt sắc bén nhìn ta rồi về chỗ. Trưởng công chúa lúc này mới về chỗ ngồi ngay sát bên ta, cô ấy nhìn cổ tay sưng đỏ của ta bảo: - Đau không?
Ta khẽ lắc đầu, khí tức đế vương của cô ấy khiến mọi người xung quanh chẳng dám lên tiếng nói một lời, lúc này cẩu hoàng đế lên tiếng phá tan bàu không khí đầy ngượng ngùng này: - Chào mừng quý quốc đến thăm Quốc Cung Hoàng Triều của bọn ta! Hôm nay là buổi cung yến gắn kết tình hữu nghị giữa hai nước nên mong mọi người hãy cứ thoải mái trò chuyện xem đây như là nhà của bản thân!
Tiếng vỗ tay vang lên sau đó là tiếng nhạc khiến cho không khí dễ thở hơn một chút, tiếng đàn nhạc vang lên các vũ cơ thay nhau bước vào chính điện, từng tư thế uyển chuyển, cuốn hút theo giai điệu. Những lời nói tiếng chào bắt đầu vang lên, các vị thân vương thay nhau chúc rượu, khung cảnh nhộn nhịp trước mắt này nói với ta mọi thứ đã đi vào quỹ đạo của nó. Ta vừa tỉnh lại lúc này cả người rất mệt, Lạc Ý không ngừng gắp thức ăn vào chén giúp ta nhưng thật lòng ta chẳng có chút hứng thú nào để dùng bữa. Ánh mắt của Thẩm Nhược Hy luôn nhìn về hướng ta khiến ta vô cùng khó chịu, ánh mắt thù hận như thể ả ta sẽ phóng xuống giết chết ta bất kì lúc nào~ Nhưng ta chẳng còn muốn quan tâm đến ả…
Lòng ta khi này như lửa đốt còn đâu thời gian chú ý ánh mắt của ả, ta thật sự rất muốn rất muốn bay đến gặp hoàng đế và hoàng hậu của Tây vực để hỏi chuyện của phụ thân nhưng hiện tại họ đang bận nói chuyện với cẩu hoàng đế nên ta cũng đành kìm chế cảm xúc. Trưởng công chúa bên cạnh ta từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào, chỉ im lặng nhùn vũ cơ trước mặt, hình như nhận ra ánh mắt của ta cô ấy quay mặt nhìn ta: - Vương phi không ăn sao?
Ta khẽ lắc đầu: - Ta vừa mới tỉnh không có tâm trạng dùng bữa~ Trưởng công chúa cũng không dùng bữa sao?
Cô ấy cười nhẹ nụ cười ấy lúc ẩn lúc hiện khiến ta vô cùng tò mò: - Tàn những thức ăn vô vị, ta ăn quen rồi nên có chút chán! Số thức ăn này nên để cho những người dân nghèo ở dưới, họ cần hơn chúng ta!
Nghe cô ấy nói vậy ta cười nhẹ cầm ly rượu uống một ngụm che đậy sự bối rối của chính bản thân, ta bối rối cái gì chứ? Ta uống rất nhiều, chẳng biết là đã bao nhiêu ly bỗng nhiên có bàn tay cản lại ly rượu của ta: - Vương phi cô say rồi~ Mới tỉnh lại không nên uống nhiều!
Ta nhìn cô ấy, ngũ quan tinh tế sắc xảo vô cùng xinh đẹp khiến ta nhìn mãi chẳng rời được mắt, giọng nói trầm ấm vang lên từ cô ấy: - Vương phi muốn ra ngoài hóng mát chút chứ?
Yến tiệc vẫn đang diễn ra…ta có chút bối rối nhìn cô ấy nhưng thôi vậy, ở lại cũng chẳng có gì thú vị chi bằng đứng dậy ra ngoài có lẽ sẽ thoải mái hơn. Ta gật đầu rồi cùng cô ấy bước ra ngoài, Lạc Ý vội vã chạy theo ta dìu lấy ta. Chân ta hình như đau hơn thì phải~ Đi được hai bước là đã run đến khó tả, ta như muốn ngã nhào nhưng may có Lạc Ý đỡ lấy: - Tiểu thư~ Người ổn chứ?
Ta gật đầu bước theo sau trưởng công chúa, ta cùng cô ấy bước ngoài, hoàng cung rộng lớn bọn ta chẳng đi đâu xa cả chỉ đứng bên ngoài.
[ Vù vù ]
Gió lớn thổi qua làm mái tóc của cô ấy chuyển động trong gió, thấy ta được Lạc Ý dìu đến cô nhướng mày hỏi: - Bị sao vậy?
Ta cười nhẹ đáp: - Chỉ là chân còn hơi đau thôi công chúa đừng lo~
Cô ấy bước đến dìu lấy ta, cẩn thân đưa ta đến ban công, gió ngày càng thổi lớn làm mái tóc của ta và cô ấy chuyển động mạnh mẽ hơn trong gió, ta rất mệt cả người vô cùng nặng nề nhưng nhờ cơn gió ta có chút tỉnh táo. Trăng hôm nay lại sáng đến khó tả nhưng gió đêm nay cũng lạnh đến lạ, người ta có chút run rẩy cô nhận ra liền nhìn ta: - Lạnh sao?
Đôi mắt phượng dài cùng hàng lông mi dài và dày ấy khiến ta nhìn đến ngẩn người chẳng trả lời chỉ gật đầu, cô liền nhìn Lạc Ý: - Mau mang một cái áo choàng đến đây!
Lạc Ý cúi người rồi vội vã đi ngay, lúc này chỉ còn ta và cô ở lại không gian lúc này rất im lặng chỉ có tiếng gió thổi qua, cô ấy kéo ta lại gần hơn một chút dường như muốn dùng thân mình chắn gió cho ta: - Còn lạnh không?
Giọng nói hờ hững nhưng mang ý quan tâm ta khiến ta bất giác bật cười: - Không! Không lạnh nữa~
Cô ấy rũ mắt xuống nhìn ta: - Mặt của cô…
Nhìn ánh mắt của cô ấy, ta chẳng nhìn được cô ấy đang nghĩ gì, ánh mắt ấy đầy sương mù khiến ta mơ hồ, ta cười nhẹ chẳng biết bắt đầu nói từ đâu: - Ta…Ta tự làm thôi~ Tộc diệt…ta dùng gương mặt này bồi táng cho họ!
Ta cúi đầu chẳng dám nhìn thẳng mặt cô ấy, lòng ta lúc này đầy sự bối rối và hoản loạn, ta thật lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng ta lại chẳng biết nói gì ngay lúc này. Bỗng…một cái khoác vai kéo sát ta vào cô ấy khiến ta như bừng tỉnh, ta ngẩng đầu nhìn cô ấy, giọng cô ấy vẫn vậy…vẫn hờ hững: - Tại sao lại làm đau bản thân mình?
Ta im lặng, chính bản thân ta cũng chẳng biết tại sao ta lại làm như vậy, chẳng biết việc đó mang lại điều gì cho ta nhưng với ta của lúc ấy thì hành động chính là dấu chấm hết…là nhát dao kết thúc chuỗi sai lầm và sự ngu ngốc của ta. Ta chẳng biết…ta làm vậy là đúng hay sai nhưng ta biết lúc đó ta phải làm vậy để bản thân mạnh mẽ, để sau này khi nhìn vào gương ta sẽ không bao giờ, không bao giờ quên những gì bọn khốn nạn đó đã đối xử với ta với cả tộc của ta~
Bỗng nhiên một hơi ấm từ đầu truyềng xuống khiến ta ngẩng người, cô ấy…xoa đầu ta ư? Ta ngơ ngác nhìn cô ấy thì cô chỉ lạnh nhạt bảo với ta: - Cô mạnh mẽ lắm! Không sao rồi~ Có bọn ta ở đây, cô sẽ không phải chịu những ấm ức những bất công đó nữa~
[ Lách tách ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất