Chương 96: Lễ Tốt Nghiệp (3)
Lễ tốt nghiệp sắp bắt đầu, cô và anh tách ta ở khu sinh viên và phụ huynh đến dự, bên cạnh số ghế của cô quả nhiên có một chị gái xinh đẹp trẻ tuổi, đang ngồi, chị ấy khi nhìn thấy cô liền nở nụ cười.
‘‘Em là Tịch Ngưng đúng không?’’
Cô gật đầu, hỏi:’‘Chị là…chị của anh Giao Hi sao ạ?’’
Chị gái xinh đẹp lại cười, nhẹ gật đầu. Cánh tay chị ấy vươn lên vẫy bảo cô lại đây rồi ngồi xuống.
Thương Mộ Nghiêm thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Phó Giao Hi, để túi giấy dưới chân ghế của mình.
Phó Giao Hi nhìn nhìn, đoán được chủ nhân của túi đồ ăn đó là của ai, khoé môi không tự chủ mà cong lên.
Một hồi sau Thương Mộ Nghiêm lại nhìn xuống túi đồ ăn, suy nghĩ một lúc rồi lại cúi người xuống, vươn cánh tay dài, hơi rũ mi mà xem những thứ bên trong chiếc túi Tịch Ngưng đã chuẩn bị.
Bên trong, có hai hộp bánh quy, vài chai nước có ga và nước khoáng, khăn giấy khô và ướt, và cả một cây quạt điện màu đen.
Trên cây quạt đen có dán một mảnh giấy nhỏ…
Cánh tay anh hơi khựng lại, sau đó cầm tờ giấy màu xanh đó lên.
Chúc anh buổi sáng vui vẻ.
Lễ tốt nghiệp dự rất lâu, đói có thể dùng đồ ăn bên trong túi.
Sau đó là một hình mặt cười, bên góc trái còn có tên của người viết. Tịch Ngưng.
Hàng mi anh hơi rũ xuống, nhìn nội dung bên trong thật lâu, sau đó lấy di động ra, ngón tay thon dài mở ốp lưng ra, bên trong ốp lưng xuất hiện một tấm ảnh của Tịch Ngưng, anh cầm tấm ảnh lên, để tờ giấy đó phía dưới, lại cẩn thận để tấm ảnh cô ở phía trên, đặt di động lại vào trong ốp.
Bên trong tấm ảnh là cô gái mái tóc dài màu đỏ rượu, trên người mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trên tay cầm một cây cọ vẽ, tay còn lại cầm khay pha màu bằng gỗ, dáng người mảnh mai yêu kiều, mái tóc được búi lên có vài sợi rơi xuống, trước mặt là một khung bức tranh sơn dầu được dựng đứng, cô nghiêng đầu nhìn thẳng vào ống kính phía sau cười ngọt ngào, trong đôi mắt cũng không giấu được sự vui vẻ, trên gò má có một vệt màu sơn màu đỏ, xinh đẹp rực rỡ cả một tấm ảnh.
Anh nhớ lại đêm hôm ấy, cô gái nhỏ của anh bị bạn bè hại mà chịu uất ức rất lâu, sau đó anh bế cô lên phòng ngủ của anh.
Vừa chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì anh vô tình làm rơi di động cô, muốn mở ốp lưng ra kiểm tra thử, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra tấm ảnh này.
Lễ Tốt Nghiệp đã diễn ra được hơn ba mươi phút, Tịch Ngưng và chị gái xinh đẹp nói chuyện với nhau cũng khá có chủ đề, chị ấy là thạc sĩ ngành Y, có xem qua cuộc thi cô tham gia, cho nên khi nghe tên cô đã có suy đoán, không ngờ lại thật sự là cô.
Vì vậy cho nên chị ấy mới thân thiết xem cô như người quen, nói chuyện cùng cô nói chuyện, không khí cũng hoà hợp và thoải mái.
Trên tay cô cầm một chiếc ví da màu đen, Phó An Trình nhìn chiếc ví ấy, tò mò hỏi:’‘Đây là ví của anh trai em sao?’’
Tịch Ngưng nhìn theo ánh mắt chị ấy, hơi xấu hổ nhưng vẫn thành thật nói:’‘Của anh Mộ Nghiêm ạ…’’
‘‘Ồ.’’ Chị ấy ý vị thâm trường mà giương mắt nhìn cô:’‘Đến cả cậu ta mà em cũng thu phục được rồi sao?’’
Tịch Ngưng đột nhiên hốt hoảng:’‘Không phải đâu, chị. Chị nói thế nếu anh ấy nghe được thì không tốt đâu.’’
Dù sao cô và anh cũng chưa xác định quan hệ, nếu Phó An Trình cứ nghĩ như thế…lọt đến tai Thương Mộ Nghiêm anh sẽ nghĩ cô là loại người gì đây.
Phó An Trình cười khoái chí, giọng điệu cũng tự nhiên hơn rất nhiều, nhìn vẻ mặt non nót ngây thơ của cô thì cô ấy biết Tịch Ngưng vẫn chưa nhận ra bản thân đối với Thương Mộ Nghiêm đặc biệt như thế nào.
‘‘Được được, không trêu em nữa, gáng mà giữ cho tốt.’’
…
Khoảng khắc cô nhìn người đàn ông cao lớn từ từ bước lên bục với thành tích Thủ Khoa ngành Kinh Tế, đáy lòng cô không kiềm được mà ngưỡng mộ cực kì.
Cho dù cô cũng đoạt được HCV IBO…
Nhưng không biết vì sao khi so với anh cô lại cảm thấy bản thân mình kém xa rất nhiều.
Khi anh bước lên bục phát biểu bên dưới đã trở nên ồn ào lên, Thương Mộ Nghiêm gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhận bằng khen thưởng Thủ Khoa của bộ giáo dục và nhà trường, sau đó bước ở vị trí bục giảng, hướng mắt nhìn xuống sân khấu, trùng hơp ánh mắt đó lại nhìn đến chỗ cô.
Anh thật sự rất đẹp trai, xương quai hàm mạnh mẽ hoàn hảo, chiếc mũi cao cùng đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh, khí chất lại trầm ổn mang theo sự chững chạc của người đàn ông. Dù ngồi ở vị trí khá xa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hocmooon nam tính của Thương Mộ Nghiêm.
Đột nhiên nhớ lại lúc hơi thở anh nóng hổi phả vào vành tai cô, đôi môi như có như không chạm vào vành tai cô mà cất giọng thì thầm gợi cảm.
Tịch Ngưng rùng mình một cái, từ má đến tai đỏ hết cả lên, bàn tay đặt trên đùi cũng vô thức siết chặt lại.
Bài phát biểu của anh chỉ kéo dài năm phút, nội dung chỉ bao gồm những vấn đề trong học tập. Khi sắp kết thúc bài phát biểu, đột nhiên anh ngưng lại, ánh mắt trắng trợn mà nhìn chẳm chằm cô.
‘‘Cũng là cảm ơn một cô gái, trước đây tôi là một người không thích nói nhiều, thậm chí khi lên đại học, tôi cũng không thể thoải mái giải bày cùng bất kì ai. Tôi luôn cho rằng mình vẫn sẽ sống một cuộc đời vô vị như vậy, cho đến khi gặp cô ấy.’’
Nhịp tim cô chợt hẫng đi một nhìn, cô căng thẳng nhìn chằm chằm anh.
Cả hội trường im ắng đến lạ thường.
Ánh mắt anh không giấu giếm mà nhìn thẳng về phía cô, dáng vẻ bình tĩnh, giọng nói trầm thấp tiếp tục:’‘Mỗi khi nhìn về phía cô ấy, trong mắt cô ấy luôn tràn ngập hình bóng tôi. Tôi vẫn luôn tự hỏi, tại sao trên đời này lại có người rực rỡ như ánh mặt trời đến vậy. Những lúc tôi gặp khó khăn không tìm được cách giải quyết, cô ấy luôn xuất hiện đúng lúc nhất, dùng cách thức của cô ấy để an ủi tôi rất nhiều. Chính vì những điều đó đã khiến tôi cố gắng hơn rất nhiều, ít nhất là vì cô ấy.’’
Gần đến mười một giờ buổi dự lễ mới thật sự kết thúc, phụ huynh và sinh viên lần lượt ra khỏi khán đài, mọi người đều đồng loạt đứng dậy rời đi, Tịch Ngưng muốn tìm anh cũng không thể nhìn thấy anh đang ở đâu, thế là cô cùng với Phó An Trình cả hai chậm rãi đi ra bên ngoài.
Vừa kết thúc lễ Tốt Nghiệp.
Thương Mộ Nghiêm khi đang định đi hướng ngược lại ra bên ngoài để tìm Tịch Ngưng, đột nhiên thấy cánh tay Tịch Khương đang vươn tới chỗ anh.
Thương Mộ Nghiêm nhạy bén phát hiện, ngay lập tức rụt tay lại trước khi Tịch Khương đụng vào.
‘‘Làm gì?’’
Trong mắt anh có tia lạnh lẽo, khó chịu mà nhìn chằm chằm Tịch Khương.
Vì sự phấn khích nhất thời mà Tịch Khương quên mất Thương Mộ Nghiêm rất ghét bị người khác động chạm vào.
Anh ấy không biết lời phát biểu đó của anh là đang nói đến ai, nên chỉ nghĩ là anh đang để ý một cô gái nào đó.
Trước đó Tịch Khương cũng bị anh né tránh thẳng thừng như thế, bây giờ thì đã quen rồi nên chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Con người Thương Mộ Nghiêm là thế. Cảm xúc không thể hiện trên mặt, khó tiếp xúc, trầm lặng, ít nói, lại vô cùng khó đoán được.
Tịch Khương nhìn ánh mắt ấy chợt thức thời lại, cả người đều nổi hết da gà, chần chừ rồi hỏi:’‘Có ai đợi cậu sao?’’
Thương Mộ Nghiêm im lặng, trầm giọng “Ừ” một cái.
Phó Giao Hi trong nháy mắt đọc được tâm tư của anh, biểu cảm này rõ ràng là lo cho cô nhóc kia đợi lâu đây mà…
Phó Giao Hi cười cười.
‘‘Cậu đừng lo, con bé còn có chị tớ bên cạnh. Cậu đừng có lo lắng quá.’’
Tịch Khương không hiểu:’‘Sao cơ? Con bé nào? Con bé trong bài phát biểu của cậu sao? Là ai thế?’’ Trong mắt anh chàng có sự tò mò và hưng phấn tột cùng.
Nụ cười Phó Giao Hi càng thâm thuý hơn:’‘Cậu sẽ biết thôi.’’
Tất cả mọi người đều kéo nhau đến sân vận động mà chụp một tấm ảnh tập thể, chụp cũng không tốn nhiều thời gian, tầm vài phút là đã xong.
Khi chụp ảnh tập thể xong, Thương Mộ Nghiêm cũng biến mất.
Đến khi Tịch Khương gọi mọi người chụp ảnh tập thể nhóm bốn người thì mới phát hiện sự bốc hơi của anh.
Tịch Ngưng đứng dưới một góc cây cổ thụ, bên cạnh là một người đàn ông mặc áo sơ mi và quần âu chỉnh tề.
Khi Thương Mộ Nghiêm đến gần, lạnh nhạt nhìn Cố Quyền.
Cố Quyền và Tịch Ngưng đang trò chuyện cái gì đó, trong rất vui vẻ.
Nhiệt độ trên người anh càng giảm xuống, khí lạnh tràn ra, đến cả ánh mắt cũng lạnh đi rất nhiều
‘‘Anh Cố Quyền, trường anh đã tốt nghiệp xong rồi sao?’’
‘‘Ừ, đã xong từ tháng trước rồi. Anh có xem đến chương trình em tham gia, thật không ngờ là em đó. Lúc đầu anh còn tưởng là người nào trông giống em, không ngờ lại thật sự là em, nhìn không ra em lại học giỏi đến thế.’’
Tịch Ngưng nhìn Cố Quyền cong môi cười, chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã có một hơi thở lạ.
Giọng nói trầm thấp của Thương Mộ Nghiêm nói nhỏ vào tai cô, ánh mắt anh híp lại cực kì thâm trầm.
‘‘Nói chuyện với cậu ta em rất vui sao?’’
Cố Quyền đứng đối diện Tịch Ngưng, khoảng cách không xa cũng không gần, tình cờ nghe được câu nói đó của Thương Mộ Nghiêm.
Trong lòng thầm mắng anh một câu ‘‘Đã không có thân phận còn thích ăn giấm!’’
Tịch Ngưng giật nảy mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn đến anh.
Thương Mộ Nghiêm chú ý đến bó hoa cô đang ôm trong ngực.
Khi nãy cô đứng quay lưng với anh, Thương Mộ Nghiêm chỉ cảm thấy cô nói chuyện với Cố Quyền rất vui vẻ, bây giờ mới nhận ra trước ngực còn có một bó hoa hướng dương.
Tịch Ngưng nhìn anh, nét kinh ngạc khi nảy đã biến mất, trên môi cô đã thay thế nụ cười ngọt ngào, cô quay người lại nhìn anh, đem bó hoa trong tay đưa ra.
‘‘Thương Mộ Nghiêm, chúc anh tốt nghiệp vui vẻ.’’
Anh cụp mắt nhìn bó hoa trong tay cô, trong lòng suy nghĩ đến cái gì đó.
Cố Quyền thấy Thương Mộ Nghiêm phản ứng chậm, cũng gấp gáp giùm cho Tịch Ngưng:’‘Này! Còn không mau nhận đi chứ! Cậu không thích à? Vậy tôi nhận giúp cậu nhá?’’
Cánh tay Cố Quyền vờ vươn ra như muốn nhận lấy, chưa đến ba giây bó hoa trong tay cô đã bị Thương Mộ Nghiêm đoạt lấy.
Cố Quyền giương mắt, thấy ánh mắt sắc bén cảnh cáo của anh.
Khoé môi Cố Quyền cong lên cười.
Thương Mộ Nghiêm im lặng một lúc, lần đầu tiên lại nhận một bó hoa từ một người con gái. Trong lòng sinh ra nhiều cảm xúc kì lạ, nhưng rõ ràng đó là sự sung sướng, hạnh phúc và cả sự ấm áp.
‘‘Cảm ơn em.’’
Nói xong, anh hơi cong khoé môi, trong mắt là sự vui vẻ và dịu dàng.
Cố Quyền lặng lẽ quan sát cả hai người, dù bị ngược ăn một đống thức ăn cho chó nhưng vẫn cảm thấy vui mừng thay cho anh.
Phải biết một người như anh rất khó để rung động với người khác, từ mặt tâm lý đến tính cách, Thương Mộ Nghiêm đều bị ảnh hưởng từ chuyện trong nhà rất nhiều.
Nhưng một khi Thương Mộ Nghiêm đã thật sự mở lòng thì chắc chắn anh đã có hiểu rõ tình cảm của mình đối với đối phương.
Cố Quyền cũng phải thừa nhận, Tịch Ngưng là cô gái đầu tiên có thể trò chuyện được với anh, cũng như có thể đứng cạnh anh với khoảng cách cực kì gần gũi mà Thương Mộ Nghiêm không bài xích thế này.
Cố Quyền lúc sau có hơi trầm mặt lại.
Tính cách của anh tuy bây giờ vẫn đã tốt lên không ít nhưng mà anh ta vẫn cảm nhận được có một số thứ anh vẫn không thay đổi.
Là sự cường thế muốn kiểm soát hết mọi thứ.
Cố Quyền hiểu rõ anh, Thương Mộ Nghiêm chưa xác định rõ ràng mối quan hệ giữa hai người chính là do anh chưa thật sự rõ tâm tư mình.
Một khi anh thật sự hiểu rõ tâm tư mình, đã đưa ra quyết định thì đối phương không thể chạy thoát, người anh muốn là muốn cả đời, phải chịu sự trói buộc bên cạnh anh cả đời.
Giống như ánh mắt bây giờ của Thương Mộ Nghiêm khi nhìn Tịch Ngưng vậy.
Giống như đã đưa ra quyết định rồi.
Ánh mắt đó có sự cưng chiều và nồng nàn tình cảm, nhưng lại mơ hồ còn có sự chiếm hữu khi nhìn Tịch Ngưng.
Cô và anh sau này thành đôi thì không nói…
Nếu Tịch Ngưng sau này có suy nghĩ muốn chia tay, anh ấy không thể tưởng tượng nổi khi đó Thương Mộ Nghiêm sẽ làm ra hành động gì.
Cố Quyền thầm cầu nguyện cho Tịch Ngưng, anh ấy cũng không biết đây là phúc hay là hoạ của cô gái nhỏ này nữa.
‘‘Em là Tịch Ngưng đúng không?’’
Cô gật đầu, hỏi:’‘Chị là…chị của anh Giao Hi sao ạ?’’
Chị gái xinh đẹp lại cười, nhẹ gật đầu. Cánh tay chị ấy vươn lên vẫy bảo cô lại đây rồi ngồi xuống.
Thương Mộ Nghiêm thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Phó Giao Hi, để túi giấy dưới chân ghế của mình.
Phó Giao Hi nhìn nhìn, đoán được chủ nhân của túi đồ ăn đó là của ai, khoé môi không tự chủ mà cong lên.
Một hồi sau Thương Mộ Nghiêm lại nhìn xuống túi đồ ăn, suy nghĩ một lúc rồi lại cúi người xuống, vươn cánh tay dài, hơi rũ mi mà xem những thứ bên trong chiếc túi Tịch Ngưng đã chuẩn bị.
Bên trong, có hai hộp bánh quy, vài chai nước có ga và nước khoáng, khăn giấy khô và ướt, và cả một cây quạt điện màu đen.
Trên cây quạt đen có dán một mảnh giấy nhỏ…
Cánh tay anh hơi khựng lại, sau đó cầm tờ giấy màu xanh đó lên.
Chúc anh buổi sáng vui vẻ.
Lễ tốt nghiệp dự rất lâu, đói có thể dùng đồ ăn bên trong túi.
Sau đó là một hình mặt cười, bên góc trái còn có tên của người viết. Tịch Ngưng.
Hàng mi anh hơi rũ xuống, nhìn nội dung bên trong thật lâu, sau đó lấy di động ra, ngón tay thon dài mở ốp lưng ra, bên trong ốp lưng xuất hiện một tấm ảnh của Tịch Ngưng, anh cầm tấm ảnh lên, để tờ giấy đó phía dưới, lại cẩn thận để tấm ảnh cô ở phía trên, đặt di động lại vào trong ốp.
Bên trong tấm ảnh là cô gái mái tóc dài màu đỏ rượu, trên người mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trên tay cầm một cây cọ vẽ, tay còn lại cầm khay pha màu bằng gỗ, dáng người mảnh mai yêu kiều, mái tóc được búi lên có vài sợi rơi xuống, trước mặt là một khung bức tranh sơn dầu được dựng đứng, cô nghiêng đầu nhìn thẳng vào ống kính phía sau cười ngọt ngào, trong đôi mắt cũng không giấu được sự vui vẻ, trên gò má có một vệt màu sơn màu đỏ, xinh đẹp rực rỡ cả một tấm ảnh.
Anh nhớ lại đêm hôm ấy, cô gái nhỏ của anh bị bạn bè hại mà chịu uất ức rất lâu, sau đó anh bế cô lên phòng ngủ của anh.
Vừa chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì anh vô tình làm rơi di động cô, muốn mở ốp lưng ra kiểm tra thử, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra tấm ảnh này.
Lễ Tốt Nghiệp đã diễn ra được hơn ba mươi phút, Tịch Ngưng và chị gái xinh đẹp nói chuyện với nhau cũng khá có chủ đề, chị ấy là thạc sĩ ngành Y, có xem qua cuộc thi cô tham gia, cho nên khi nghe tên cô đã có suy đoán, không ngờ lại thật sự là cô.
Vì vậy cho nên chị ấy mới thân thiết xem cô như người quen, nói chuyện cùng cô nói chuyện, không khí cũng hoà hợp và thoải mái.
Trên tay cô cầm một chiếc ví da màu đen, Phó An Trình nhìn chiếc ví ấy, tò mò hỏi:’‘Đây là ví của anh trai em sao?’’
Tịch Ngưng nhìn theo ánh mắt chị ấy, hơi xấu hổ nhưng vẫn thành thật nói:’‘Của anh Mộ Nghiêm ạ…’’
‘‘Ồ.’’ Chị ấy ý vị thâm trường mà giương mắt nhìn cô:’‘Đến cả cậu ta mà em cũng thu phục được rồi sao?’’
Tịch Ngưng đột nhiên hốt hoảng:’‘Không phải đâu, chị. Chị nói thế nếu anh ấy nghe được thì không tốt đâu.’’
Dù sao cô và anh cũng chưa xác định quan hệ, nếu Phó An Trình cứ nghĩ như thế…lọt đến tai Thương Mộ Nghiêm anh sẽ nghĩ cô là loại người gì đây.
Phó An Trình cười khoái chí, giọng điệu cũng tự nhiên hơn rất nhiều, nhìn vẻ mặt non nót ngây thơ của cô thì cô ấy biết Tịch Ngưng vẫn chưa nhận ra bản thân đối với Thương Mộ Nghiêm đặc biệt như thế nào.
‘‘Được được, không trêu em nữa, gáng mà giữ cho tốt.’’
…
Khoảng khắc cô nhìn người đàn ông cao lớn từ từ bước lên bục với thành tích Thủ Khoa ngành Kinh Tế, đáy lòng cô không kiềm được mà ngưỡng mộ cực kì.
Cho dù cô cũng đoạt được HCV IBO…
Nhưng không biết vì sao khi so với anh cô lại cảm thấy bản thân mình kém xa rất nhiều.
Khi anh bước lên bục phát biểu bên dưới đã trở nên ồn ào lên, Thương Mộ Nghiêm gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhận bằng khen thưởng Thủ Khoa của bộ giáo dục và nhà trường, sau đó bước ở vị trí bục giảng, hướng mắt nhìn xuống sân khấu, trùng hơp ánh mắt đó lại nhìn đến chỗ cô.
Anh thật sự rất đẹp trai, xương quai hàm mạnh mẽ hoàn hảo, chiếc mũi cao cùng đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh, khí chất lại trầm ổn mang theo sự chững chạc của người đàn ông. Dù ngồi ở vị trí khá xa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hocmooon nam tính của Thương Mộ Nghiêm.
Đột nhiên nhớ lại lúc hơi thở anh nóng hổi phả vào vành tai cô, đôi môi như có như không chạm vào vành tai cô mà cất giọng thì thầm gợi cảm.
Tịch Ngưng rùng mình một cái, từ má đến tai đỏ hết cả lên, bàn tay đặt trên đùi cũng vô thức siết chặt lại.
Bài phát biểu của anh chỉ kéo dài năm phút, nội dung chỉ bao gồm những vấn đề trong học tập. Khi sắp kết thúc bài phát biểu, đột nhiên anh ngưng lại, ánh mắt trắng trợn mà nhìn chẳm chằm cô.
‘‘Cũng là cảm ơn một cô gái, trước đây tôi là một người không thích nói nhiều, thậm chí khi lên đại học, tôi cũng không thể thoải mái giải bày cùng bất kì ai. Tôi luôn cho rằng mình vẫn sẽ sống một cuộc đời vô vị như vậy, cho đến khi gặp cô ấy.’’
Nhịp tim cô chợt hẫng đi một nhìn, cô căng thẳng nhìn chằm chằm anh.
Cả hội trường im ắng đến lạ thường.
Ánh mắt anh không giấu giếm mà nhìn thẳng về phía cô, dáng vẻ bình tĩnh, giọng nói trầm thấp tiếp tục:’‘Mỗi khi nhìn về phía cô ấy, trong mắt cô ấy luôn tràn ngập hình bóng tôi. Tôi vẫn luôn tự hỏi, tại sao trên đời này lại có người rực rỡ như ánh mặt trời đến vậy. Những lúc tôi gặp khó khăn không tìm được cách giải quyết, cô ấy luôn xuất hiện đúng lúc nhất, dùng cách thức của cô ấy để an ủi tôi rất nhiều. Chính vì những điều đó đã khiến tôi cố gắng hơn rất nhiều, ít nhất là vì cô ấy.’’
Gần đến mười một giờ buổi dự lễ mới thật sự kết thúc, phụ huynh và sinh viên lần lượt ra khỏi khán đài, mọi người đều đồng loạt đứng dậy rời đi, Tịch Ngưng muốn tìm anh cũng không thể nhìn thấy anh đang ở đâu, thế là cô cùng với Phó An Trình cả hai chậm rãi đi ra bên ngoài.
Vừa kết thúc lễ Tốt Nghiệp.
Thương Mộ Nghiêm khi đang định đi hướng ngược lại ra bên ngoài để tìm Tịch Ngưng, đột nhiên thấy cánh tay Tịch Khương đang vươn tới chỗ anh.
Thương Mộ Nghiêm nhạy bén phát hiện, ngay lập tức rụt tay lại trước khi Tịch Khương đụng vào.
‘‘Làm gì?’’
Trong mắt anh có tia lạnh lẽo, khó chịu mà nhìn chằm chằm Tịch Khương.
Vì sự phấn khích nhất thời mà Tịch Khương quên mất Thương Mộ Nghiêm rất ghét bị người khác động chạm vào.
Anh ấy không biết lời phát biểu đó của anh là đang nói đến ai, nên chỉ nghĩ là anh đang để ý một cô gái nào đó.
Trước đó Tịch Khương cũng bị anh né tránh thẳng thừng như thế, bây giờ thì đã quen rồi nên chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Con người Thương Mộ Nghiêm là thế. Cảm xúc không thể hiện trên mặt, khó tiếp xúc, trầm lặng, ít nói, lại vô cùng khó đoán được.
Tịch Khương nhìn ánh mắt ấy chợt thức thời lại, cả người đều nổi hết da gà, chần chừ rồi hỏi:’‘Có ai đợi cậu sao?’’
Thương Mộ Nghiêm im lặng, trầm giọng “Ừ” một cái.
Phó Giao Hi trong nháy mắt đọc được tâm tư của anh, biểu cảm này rõ ràng là lo cho cô nhóc kia đợi lâu đây mà…
Phó Giao Hi cười cười.
‘‘Cậu đừng lo, con bé còn có chị tớ bên cạnh. Cậu đừng có lo lắng quá.’’
Tịch Khương không hiểu:’‘Sao cơ? Con bé nào? Con bé trong bài phát biểu của cậu sao? Là ai thế?’’ Trong mắt anh chàng có sự tò mò và hưng phấn tột cùng.
Nụ cười Phó Giao Hi càng thâm thuý hơn:’‘Cậu sẽ biết thôi.’’
Tất cả mọi người đều kéo nhau đến sân vận động mà chụp một tấm ảnh tập thể, chụp cũng không tốn nhiều thời gian, tầm vài phút là đã xong.
Khi chụp ảnh tập thể xong, Thương Mộ Nghiêm cũng biến mất.
Đến khi Tịch Khương gọi mọi người chụp ảnh tập thể nhóm bốn người thì mới phát hiện sự bốc hơi của anh.
Tịch Ngưng đứng dưới một góc cây cổ thụ, bên cạnh là một người đàn ông mặc áo sơ mi và quần âu chỉnh tề.
Khi Thương Mộ Nghiêm đến gần, lạnh nhạt nhìn Cố Quyền.
Cố Quyền và Tịch Ngưng đang trò chuyện cái gì đó, trong rất vui vẻ.
Nhiệt độ trên người anh càng giảm xuống, khí lạnh tràn ra, đến cả ánh mắt cũng lạnh đi rất nhiều
‘‘Anh Cố Quyền, trường anh đã tốt nghiệp xong rồi sao?’’
‘‘Ừ, đã xong từ tháng trước rồi. Anh có xem đến chương trình em tham gia, thật không ngờ là em đó. Lúc đầu anh còn tưởng là người nào trông giống em, không ngờ lại thật sự là em, nhìn không ra em lại học giỏi đến thế.’’
Tịch Ngưng nhìn Cố Quyền cong môi cười, chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã có một hơi thở lạ.
Giọng nói trầm thấp của Thương Mộ Nghiêm nói nhỏ vào tai cô, ánh mắt anh híp lại cực kì thâm trầm.
‘‘Nói chuyện với cậu ta em rất vui sao?’’
Cố Quyền đứng đối diện Tịch Ngưng, khoảng cách không xa cũng không gần, tình cờ nghe được câu nói đó của Thương Mộ Nghiêm.
Trong lòng thầm mắng anh một câu ‘‘Đã không có thân phận còn thích ăn giấm!’’
Tịch Ngưng giật nảy mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn đến anh.
Thương Mộ Nghiêm chú ý đến bó hoa cô đang ôm trong ngực.
Khi nãy cô đứng quay lưng với anh, Thương Mộ Nghiêm chỉ cảm thấy cô nói chuyện với Cố Quyền rất vui vẻ, bây giờ mới nhận ra trước ngực còn có một bó hoa hướng dương.
Tịch Ngưng nhìn anh, nét kinh ngạc khi nảy đã biến mất, trên môi cô đã thay thế nụ cười ngọt ngào, cô quay người lại nhìn anh, đem bó hoa trong tay đưa ra.
‘‘Thương Mộ Nghiêm, chúc anh tốt nghiệp vui vẻ.’’
Anh cụp mắt nhìn bó hoa trong tay cô, trong lòng suy nghĩ đến cái gì đó.
Cố Quyền thấy Thương Mộ Nghiêm phản ứng chậm, cũng gấp gáp giùm cho Tịch Ngưng:’‘Này! Còn không mau nhận đi chứ! Cậu không thích à? Vậy tôi nhận giúp cậu nhá?’’
Cánh tay Cố Quyền vờ vươn ra như muốn nhận lấy, chưa đến ba giây bó hoa trong tay cô đã bị Thương Mộ Nghiêm đoạt lấy.
Cố Quyền giương mắt, thấy ánh mắt sắc bén cảnh cáo của anh.
Khoé môi Cố Quyền cong lên cười.
Thương Mộ Nghiêm im lặng một lúc, lần đầu tiên lại nhận một bó hoa từ một người con gái. Trong lòng sinh ra nhiều cảm xúc kì lạ, nhưng rõ ràng đó là sự sung sướng, hạnh phúc và cả sự ấm áp.
‘‘Cảm ơn em.’’
Nói xong, anh hơi cong khoé môi, trong mắt là sự vui vẻ và dịu dàng.
Cố Quyền lặng lẽ quan sát cả hai người, dù bị ngược ăn một đống thức ăn cho chó nhưng vẫn cảm thấy vui mừng thay cho anh.
Phải biết một người như anh rất khó để rung động với người khác, từ mặt tâm lý đến tính cách, Thương Mộ Nghiêm đều bị ảnh hưởng từ chuyện trong nhà rất nhiều.
Nhưng một khi Thương Mộ Nghiêm đã thật sự mở lòng thì chắc chắn anh đã có hiểu rõ tình cảm của mình đối với đối phương.
Cố Quyền cũng phải thừa nhận, Tịch Ngưng là cô gái đầu tiên có thể trò chuyện được với anh, cũng như có thể đứng cạnh anh với khoảng cách cực kì gần gũi mà Thương Mộ Nghiêm không bài xích thế này.
Cố Quyền lúc sau có hơi trầm mặt lại.
Tính cách của anh tuy bây giờ vẫn đã tốt lên không ít nhưng mà anh ta vẫn cảm nhận được có một số thứ anh vẫn không thay đổi.
Là sự cường thế muốn kiểm soát hết mọi thứ.
Cố Quyền hiểu rõ anh, Thương Mộ Nghiêm chưa xác định rõ ràng mối quan hệ giữa hai người chính là do anh chưa thật sự rõ tâm tư mình.
Một khi anh thật sự hiểu rõ tâm tư mình, đã đưa ra quyết định thì đối phương không thể chạy thoát, người anh muốn là muốn cả đời, phải chịu sự trói buộc bên cạnh anh cả đời.
Giống như ánh mắt bây giờ của Thương Mộ Nghiêm khi nhìn Tịch Ngưng vậy.
Giống như đã đưa ra quyết định rồi.
Ánh mắt đó có sự cưng chiều và nồng nàn tình cảm, nhưng lại mơ hồ còn có sự chiếm hữu khi nhìn Tịch Ngưng.
Cô và anh sau này thành đôi thì không nói…
Nếu Tịch Ngưng sau này có suy nghĩ muốn chia tay, anh ấy không thể tưởng tượng nổi khi đó Thương Mộ Nghiêm sẽ làm ra hành động gì.
Cố Quyền thầm cầu nguyện cho Tịch Ngưng, anh ấy cũng không biết đây là phúc hay là hoạ của cô gái nhỏ này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất