Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 91: Tam Túc Kim Ô điên lên như thế nào!

Trước Sau
Mỹ nữ trước mặt đây, dung mạo tuyệt thế, quyến rũ động lòng người, rõ ràng chính là cửu vĩ hồ yêu Hữu Tô sau khi tới Linh Hữu lấy thân phận trẻ con để gặp gỡ mọi người, cũng chính là yêu cơ Tô Đát Kỷ họa quốc từng lật đổ triều nhà Thương.

Hữu Tô đây cũng vì phát cuồng lên muốn khen ngợi, hận không thể nâng vườn trưởng lên trời cao, vừa thấy có người dám cười nhạo vườn trưởng không có bạn gái, trêu chọc anh yêu thầm không có kết quả, nên mới biến thành hình tượng người lớn để làm chỗ dựa cho anh.

Đoàn Giai Trạch thấy Linh Hữu có nhiều động vật phái tới như vậy, có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, gương mặt của Bạch Tố Trinh và Tinh Vệ đều rất đẹp, xuống nhân gian hiếm ai có thể sánh bằng. Nhưng so với cửu vĩ hồ, đúng là có phần bị lu mờ.

Dù sao thì với dung mạo của Hữu Tô, nói là nghiêng nước nghiêng thành cũng không quá đáng, lại thêm thiên phú mê hoặc của hồ tộc, mọi người ở đây bất tri bất giác bị hút hồn trong mắt chỉ có mình cô, không còn ai khác.

Có cô ở đây, ai dám nói Đoàn Giai Trạch yêu thầm Bạch Tố Trinh nữa?

Trước đây lúc Đoàn Giai Trạch lên đại học, việc học khá bận rộn, có thời gian rảnh đều đi làm thêm, phí sinh hoạt của anh đều dựa vào học bổng và tiền làm thêm kiếm được, lấy đâu ra thời gian và tiền bạc để yêu đương.

Hơn nữa, đúng là Đoàn Giai Trạch không vừa ý cô gái nào, nên bị trêu chọc không ít.

Sau khi tốt nghiệp lại bận bịu, càng không có thời gian đi tìm bạn gái. Hôm nay họp mặt bạn cũ, bởi vì bị trêu ghẹo chuyện này hoài, nên anh cũng đã chuẩn bị tâm lý, không cảm thấy thế nào cả.

Nhưng mà trước mắt là một đại mỹ nữ tuyệt thế như vậy, cất tiếng gọi anh thân mật như thế, anh thành thật cười mà không nói, dường như “Mỹ nhân trong tay, cười không thèm hay”.

Hữu Tô cất bước nhẹ nhàng tới bên cạnh Đoàn Giai Trạch, duỗi tay ra kéo lấy cánh tay anh, mỉm cười bảo rằng: “Em sợ anh uống nhiều, nên tới xem một chút, không giới thiệu các bạn học của anh một chút à?”

Lúc này đây các bạn học của Đoàn Giai Trạch mới dần hoàn hồn lại, nghiền ngẫm lời mỹ nữ nói, trong lòng càng dậy sóng.

Nếu nói giọng điệu ban nãy còn có thể hiểu lầm, thì hành động và lời nói lúc này đây đã có thể chứng minh, mỹ nữ này và Đoàn Giai Trạch có quan hệ không tầm thường.

Đoàn Giai Trạch bị bàn tay ngọc ngà của Hữu Tô khoác lấy cánh tay, càng thêm sởn tóc gáy.

Hữu Tô đương nhiên ‘hoạt sắc sinh hương’, thế nhưng Đoàn Giai Trạch vừa nghĩ tới chuyện chị gái dùng hình tượng này để làm những chuyện kia, phát minh ra những cực hình, gì mà bào lạc, sái bồn.. thì có chút không rét mà run.

Các bạn học đều vô cùng hâm mộ Đoàn Giai Trạch, còn lúng túng vì lúc trước mình không thấy ngại mà đi trêu chọc Đoàn Giai Trạch không có bạn gái.

Cũng không biết cậu bạn này sau khi tốt nghiệp làm cái gì mà như chó ngáp phải ruồi, chưa nói tới việc làm ăn lên như diều gặp gió, còn có một cô bạn gái ưu tú tuyệt diệu như vậy.

Không nói tới vế trước, nhưng vế sau khiến ngay cả người vốn ôn hòa nhất cũng phải ước ao đố kỵ, thật sự ngoại hình của Hữu Tô rất hiếm thấy trên đời.

Trình Quá đã sớm hồn bay phách lạc, cô bạn gái của cậu ta, đến Bạch Tố Trinh trước đó cũng không sánh bằng, huống hồ là Hữu Tô chứ.

“Đúng đấy Giai Giai, cậu không định giới thiệu em gái này với chúng tôi à?”

“Có cô bạn gái như vậy mà còn giấu.. đúng là không hiểu được cậu!”

“Bảo sao Giai Giai đột nhiên thích chưng diện chứ, còn uốn tóc xoăn nữa, xem ra là vì có đối tượng rồi chứ gì!”

“Đúng vậy, mau giới thiệu đi nào.”

Mọi người hoàn hồn lại rồi, để che đậy sự thất thố ban nãy, đều anh một lời tôi một lời.

Đoàn Giai Trạch và Hữu Tô liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy cô cứ cười tủm tỉm, bèn bất chấp nói: “Đây là bạn của mình, họ Tô, mọi người cứ gọi cô ấy Tiểu Tô là được.”

Mọi người cười gượng, đến tên đầy đủ cũng không dám nói, còn giấu đầu hở đuôi nói là bạn, rốt cuộc là sợ bị đập chậu hay là không sợ đây? Thế nhưng đổi lại là bọn họ, cũng không dám đưa bạn gái như vậy đi khắp nơi giới thiệu, hận không thể giấu đi.

Đoàn Giai Trạch lại giới thiệu một vài người bạn học cho Hữu Tô, quá nhiều người, không thể giới thiệu từng người một được.

Đoàn Giai Trạch lấy thêm một cái ghế đặt bên cạnh mình, cho Hữu Tô ngồi vào, lại nhìn, lớp trưởng vốn ngồi bên cạnh anh bây giờ lại ngồi cạnh Hữu Tô, tiếp xúc gần gũi, ngây dại cả người.

Một lúc sau, lớp trưởng mới véo mình một cái, có vẻ ngại ngùng nhìn Đoàn Giai Trạch, dù sao thì đây cũng là bạn gái của Đoàn Giai Trạch, anh ta cảm thấy mình không được lịch sự.

Đoàn Giai Trạch lại không cảm thấy có gì cả, anh cúi đầu gắp thức ăn.

Các bạn học lại bất bình.

“Ơ sao vậy, sao cậu chỉ ăn thôi vậy… cái này, cái này cạn một chén nào?”

Mọi người đều biết “cái này” là chỉ tình huống thế nào, anh có phúc khí như vậy, không uống một chén thì không còn gì để nói.

Hữu Tô cười dịu dàng nói: “Giai Giai còn phải đi làm nữa, để em uống cho anh ấy đi.”

— Không chỉ xinh đẹp, lại còn săn sóc như vậy! Thật ghen tị!

Mỹ nữ đã đề nghị như vậy, mọi người ngại ngùng không ai dám phản bác, trên thực tế khi họ đối mặt với Hữu Tô, tất cả đều không tiện nói chuyện với cô, chỉ nói lơ mơ mập mờ, hoặc nói về phía Đoàn Giai Trạch. Cách biệt quá lớn, rất dễ cảm thấy tự ti.

Người duy nhất có lập trường là Đoàn Giai Trạch lại không nói lời nào, để cho bạn gái mình nâng chén rượu lên uống.

Trên bàn bia nhiều rượu ít, bia đều lấy ở tủ lạnh ra, Hữu Tô đổ một cốc còn tỏa hơi lạnh nghi ngút, cạn chén với những người bạn của Đoàn Giai Trạch, mọi người đều vỗ tay khen hay.

Đoàn Giai Trạch nghe họ uống một ly mà khen tửu lượng lên trời, trong lòng thầm cảm thán: Mấy người này, có biết ‘tửu trì nhục lâm’ không hả?

(Tửu trì nhục lâm: Suối rượu rừng thịt, một hình thức giải trí của Trụ Vương.)

Đường Lệ nhìn Hữu Tô khiến người ta không thể dời tầm mắt, thấy cứ cúi đầu không nói lời nào thì thật không hay, lại cảm thấy dường như Đoàn Giai Trạch không vui khi để bạn gái lộ diện trước mặt mọi người, tâm tình phức tạp nói: “Hai người.. sao lại quen nhau?”

Hữu Tô nở nụ cười ngọt ngào, lại khiến mọi người nhìn mà trợn tròn mắt, “Em nhận lời mời tới đây làm việc, sau đó thì quen nhau.”

Dựa vào đâu cơ chứ, sao bọn tôi không gặp được chuyện tốt tới mức này!

Mọi người nghĩ trong lòng như vậy đấy.

Trình Quá chỉ cảm thấy nóng nực, cầm bia lên, “Nào, mọi người uống đi nào, chúc phúc cho Giai Giai và Tiểu Tô.”

Lúc này Đoàn Giai Trạch cũng nâng cốc lên, uống một ngụm.

Trình Quá đặt cốc xuống, xoa xoa cổ, “Này.. tôi bảo, mấy cậu có thấy trời nóng lên không? Có phải bia này hết lạnh rồi không?”

“Hình như đúng đấy, bớt lạnh rồi.”

“Đổi mấy chai đi..”

Mọi người tiếp tục nói chuyện, đúng là sau khi đổi bia, uống mát hơn một chút, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện ra, dường như không phải vì bia, mà là nhiệt độ tăng lên, cảm giác nóng bức kia không phải trong lòng, mà là cảm giác chân thực.

Cơ thể không ngừng đổ mồ hôi, gương mặt cũng đỏ lên, bia lạnh mới lấy ra không bao lâu đã nhanh chóng mất hơi lạnh, tất cả như tiết trời ngày tam phục.

(Ngày tam phục: ngày ẩm ướt nhưng lại oi nức và rất nóng, đây là ngày khó chịu nhất trong năm)

Mới đầu mọi người còn tưởng mình uống nhiều rồi, thế nhưng khi tiết trời càng ngày càng nóng, mọi người đều cảm thấy có gì đó sai sai, không nhịn được mà mở rộng cổ áo, xắn tay áo lên, có người không nói lời nào đã cởi trần luôn.

“Thời tiết kiểu quái gì thế này, sao đột nhiên lại nóng lên.”

“Móa nó chứ, nóng chết đi được, có mở điều hòa không?”

Chỉ thấy Đoàn Giai Trạch nhìn một chút, sau đó nói: “Hình như điều hòa hỏng rồi, để mình lấy quạt ra vậy.”

Nhưng quạt bật lên, cũng đều thổi gió nóng, không dễ chịu hơn chút nào. Mà nhiệt độ thậm chí còn có xu hướng tăng lên.

Các bạn học của Đoàn Giai Trạch sắp cảm nóng tới nơi, mồ hôi đầm đìa, bèn bảo có phải xung quanh có hỏa hoạn hay không, nếu không sao đột nhiên trời lại nóng như vậy.

“Cũng, cũng có thể như vậy.” Đoàn Giai Trạch nói, nhìn Hữu Tô một chút, hai người đều chột dạ, trong mắt Hữu Tô lóe lên một tia nhìn hoảng loạn, có chút đứng ngồi không yên.

Động tĩnh này rõ ràng do Lục Áp làm ra, trong lòng Đoàn Giai Trạch cũng rất muốn biết, đạo quân lại làm cái gì vậy.

Dưới tình huống như vậy, mọi người không tài nào tập trung được, cũng không có tâm tình đâu để nói chuyện nữa, thi nhau nói: “Vẫn là chúng ta về trước đi, lần sau gặp lại nhé, Giai Giai à cậu mau đi xem có phải ở đâu có cháy không…”

Vốn là mọi người định không say không về, thế nhưng bây giờ đã hết cách rồi, đến Hữu Tô ngồi chung một bàn cũng không thể giúp mọi người dễ chịu hơn, không thể làm gì hơn là nhanh chóng kết thúc.



Đoàn Giai Trạch dẫn Hữu Tô đi tiễn mọi người ra về, nhìn bọn họ vừa lau mồ hôi vừa lưu luyến nhìn Hữu Tô thêm vài lần nữa, còn tự cho là mình đã rất bí mật.

Sau khi mọi người rời đi, Đoàn Giai Trạch mới thở phào nhẹ nhõm, trông thấy Hữu Tô càng ngày càng thu nhỏ, cuối cùng thành một cô bé, rồi nắm lấy tay anh.

Tới lúc này Đoàn Giai Trạch mới nói được: “Chị à, có cần thiết phải làm như vậy không?”

Hữu Tô lấy một que kẹo ra, vừa ăn vừa nói: “Đó là đương nhiên, vườn trưởng à, cậu đại diện cho cả Linh Hữu đấy.”

“Bỏ đi…” Người cũng đã đi rồi, Đoàn Giai Trạch không xoắn xuýt gì nữa, “Chúng ta đi xem ai chọc giận đạo quân đi, nóng quá rồi!”

Đoàn Giai Trạch nghi ngờ lúc này nhiệt độ đã lên đến 40, 50 độ, Đông Hải vào ngày tam phục cũng chỉ đến mức ấy mà thôi, hơn nữa còn có xu hướng nóng dần lên, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải sẽ uốn xoăn tóc toàn thể nhân viên ở Linh Hữu hay sao.

Hữu Tô vừa nghe tới đây, trong mắt lóe lên một tia bất an, lập tức bình tĩnh lại, “Được rồi.”



Đoàn Giai Trạch dẫn Hữu Tô đi tới khu ký túc xá, tới phòng nghỉ cho các động vật phái tới, chỉ thấy cả phòng ngoài mấy người thuộc hành hỏa như Thiện Tài, Lăng Quang ra, tất cả đều đang lau mồ hôi. Nhiệt độ do Thái Dương Chân Hỏa gây ra, dù bọn họ có không phải phàm nhân, cũng có phần không chịu được, còn không dám động đậy.

Lục Áp thì đang ngồi một bên, vẻ mặt vô cùng âm trầm, cũng không nhìn ra được rốt cuộc đang tức cái gì, hơn nữa còn không bộc phát ra, chỉ cứ nóng lên mà thôi.

Sau khi hai người đi vào, mọi người mới âm thầm vui mừng một chút.

“Vườn trưởng, có vui không? Có hãnh diện không?”

“Còn phải nói nữa à, Hữu Tô ra tay cơ mà.”

Đoàn Giai Trạch cạn lời: “Mọi người đều biết à? Có phải đây là chủ ý của mọi người không?”

Hữu Tô cười ha hả nói: “Vườn trưởng à, tôi đã bảo rồi mà, ai dám bắt nạt cậu, chính là không nể mặt chúng tôi, có đúng không?”

Hữu Tô nói, còn nhìn quanh một vòng, dừng một chút trên gương mặt Lục Áp, lại bồi thêm một câu: “Ban nãy không thấy đạo quân đâu, đạo quân à, tôi làm như vậy không thành vấn đề chứ? Tại không xin ý kiến của đạo quân chứ biết đâu lại còn có cách tốt hơn.”

Cô hạ mình thật thấp, hơn nữa lần này không giống như trước, đều hàm chứa một vài thâm ý, vô cùng thành khẩn và tôn kính.

Mọi người đều len lén nhìn Lục Áp, mới đầu họ còn lén nhìn động tĩnh phía bên Đoàn Giai Trạch, cười ha hả. Nhưng Lục Áp cứ kỳ quái, lặng lẽ tăng nhiệt độ lên, cũng không nói mình bất mãn ở điểm nào, có người than nóng, hắn cũng tức giận thể như không phải hắn làm.

Thế nhưng những vị yêu quái thần tiên này, trong lòng đã sớm có tính toán.

Lúc này nghe Hữu Tô nói vậy, thầm nghĩ trong lòng, quả không hổ là hồ ly tinh.

Đoàn Giai Trạch cũng nhìn chòng chọc Lục Áp, với tính khí của Lục Áp, dù trước kia Hữu Tô có cung cung kính kính nói gì, hắn cũng sẽ bùng nổ.

Lục Áp trầm mặc mấy giây, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thành vấn đề.”

Nói rồi, nhiệt độ cũng giảm xuống, dường như cơn bực dọc của Lục Áp đã tan thành mây khói. Thế nhưng, tuy rằng nhiệt độ đã hạ xuống, nhưng gương mặt hắn vẫn lạnh tanh, còn nhìn chòng chọc Đoàn Giai Trạch nữa.

Đoàn Giai Trạch vô cùng ngạc nhiên, mới đầu anh còn cho rằng Hữu Tô lại chọc Lục Áp không vui, bởi vì Lục Áp lườm Hữu Tô một chút.

Không ngờ Hữu Tô vừa mở miệng nói mấy câu, Lục Áp đã hạ nhiệt độ, chẳng lẽ trước đó hắn thực sự cho rằng mọi người không cho hắn chơi cùng, bây giờ sau khi Hữu Tô tỏ vẻ tôn kính, liền không tính toán nữa?

Điều này đúng là rất phù hợp với tính cách hẹp hòi của Lục Áp, chỉ là nếu đã không tính toán, sao còn trưng ra cái bản mặt ấy chứ?

Cái gọi là trái tim Lục Áp, như dò kim đáy biển, Đoàn Giai Trạch cũng không thể nào nghiên cứu tìm tòi chân tướng. Hơn nữa ban nãy Lục Áp vừa nhìn anh, anh lại sởn da gà, sợ Lục Áp sẽ giận lẫy sang mình, vẫn là mau chóng rời đi.

Đoàn Giai Trạch ngáp một cái, “Lần sau đừng chơi như vậy nữa, chẳng lẽ sau này em cứ phải nói dối bạn mình, nói em với Hữu Tô tiến triển yêu đương chắc?”

Dù có nói chia tay, thì sau này tìm đối tượng, có lẽ cũng sẽ bị đem ra so sánh với Hữu Tô. Trừ khi tìm được người còn hơn cả Hữu Tô, nhưng khả năng này không cao lắm.

Hữu Tô nhất thời cười gượng, ngượng ngùng nói: “Lần sau không đùa như vậy…”

“Em vừa uống mấy chén, đi nghỉ trước đây.” Đoàn Giai Trạch hỏi thăm bọn họ một chút, rồi lui ra.

..

Sau khi Đoàn Giai Trạch rời đi, cứ chốc chốc Lục Áp lại gõ nhịp xuống mặt bàn, vẻ mặt khá là khó coi.

Hữu Tô thấy tình thế không ổn, vội vã tránh người đi, “Tôi cũng về phòng đây.”

Cô hơi cử động, thế mà Lục Áp cũng đồng thời đứng dậy, Hữu Tô không cẩn thận liền đụng phải người hắn, que kẹo trên tay cũng quẹt vào áo của Lục Áp.

Lục Áp kéo áo mình, nhìn thấy trên đó dính đường, trước khi tất cả mọi người phản ứng lại, đã lạnh lùng quát to: “Con hồ ly chết bầm dám không tôn trọng ta, chịu chết đi!”

Hữu Tô: “……….”

Mọi người: “………”

——

——

Hoàng Kỳ kéo vali hành lý, xuống xe taxi, nhìn cảnh sắc quen thuộc, nở nụ cười từ đáy lòng.

Hoàng Kỳ anh lại trở về rồi.

Lần thứ hai tới thành phố Đông Hải, cảm giác rất khác, nhớ lại bộ dạng ủ rũ chán nản trước đó của anh, thật sự khiến lòng người thổn thức.

Sau mấy tháng quay trở lại với công việc cũ, Hoàng Kỳ nhanh chóng quen với nhịp điệu trước kia, anh không làm việc ở công ty cũ, mà làm cho một công ty lớn khác, với sự ưu tú của anh, đương nhiên có thể làm mọi chuyện hoàn mỹ đâu ra đấy.

Thế nhưng Hoàng Kỳ phát hiện ra mình rất nhớ Linh Hữu, nhớ từng cành cây ngọn cỏ ở nơi đây, nhớ không khí trong lành, cơm nước ngon tuyệt cú mèo, còn cả những đồng nghiệp đáng yêu. Nhất là khi anh ăn những món ăn mang về, cảm giác này càng thêm mãnh liệt, cũng không hề phai nhạt theo thời gian.

Đến khi thấy Linh Hữu trưng cầu ý kiến, Hoàng Kỳ cũng rất quan tâm, có rất nhiều chuyện không buông xuống được.

Cuối cùng, Hoàng Kỳ suy nghĩ hồi lâu, quyết định tùy hứng một lần, không muốn gượng ép bản thân, quay về Linh Hữu làm việc.

Anh nói chuyện với ông chủ một chút, thực ra ông chủ rất tiếc Hoàng Kỳ, một nhân viên ưu tú như vậy mà. Nghe anh nói muốn quay về vườn thú làm việc, lại câm nín, không biết vì sao một vườn thú lại có mị lực lớn tới vậy.

Hai người nói chuyện một hồi, cuối cùng quyết định thành lập hợp tác với Hoàng Kỳ, với hình thức để Hoàng Kỳ nhận một vài dự án làm từ xa, thi thoảng có yêu cầu thì tới công ty.

Trước khi đến, Hoàng Kỳ vẫn không nói cho Đoàn Giai Trạch chuyện này, muốn mang tới cho mọi người một niềm vui bất ngờ.

Hoàng Kỳ đi tới trung tâm phục vụ du khách, Hứa Văn sắp tan ca trông thấy Hoàng Kỳ thì hét lên một tiếng: “Anh Hoàng, anh về thăm chúng em à?”

Hoàng Kỳ cười ha ha, “Không phải về thăm, anh về ở! Không đi nữa!”

Hứa Văn vui mừng reo to, “Tốt quá rồi, vườn trưởng có biết không?”

“Tôi muốn cho vườn trưởng một niềm vui bất ngờ.” Hoàng Kỳ cười đến là vui vẻ.

Hứa Văn ra sức gật đầu, vội vã thu dọn đồ đạc.

Hoàng Kỳ kéo vali vào trước, quen cửa quen nẻo đi tới ký túc xá, nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bẻ quen thuộc.

Em gái Hữu Tô đang ngồi đờ ra trên bậc thang.

Hoàng Kỳ cười đi tới, anh và Hữu Tô có mối quan hệ rất tốt, “Hữu Tô, anh Hoàng Kỳ về rồi này!”

Cô bé ngẩng đầu lên, Hoàng Kỳ giật cả mình, “Trời ơi!”

Hoàng Kỳ gần như không nhận ra —— chỉ thấy gương mặt vốn trắng trẻo non nớt của Hữu Tô, không biết vì sao đột nhiên đen thùi lùi, giống như bị bôi một lớp nhọ nồi, gò má còn sưng lên đầy khả nghi, nhưng bởi vì quá đen, nên không thấy rõ lắm.

Hữu Tô che mặt rầu rĩ nói: “Đừng nhìn, em không cẩn thẩn phơi nắng bị đen.”



“Em phơi nắng ở đâu mà đen như vậy? Hình như gương mặt sưng lên kìa?” Hoàng Kỳ vừa sợ vừa đau lòng, ai từng thấy dáng vẻ trước đó của Hữu Tô, nhất định đều thấy thương xót, cô bé đáng yêu tới nhường nào chứ, “Có phải.. em bôi gì lên mặt, sau đó bị anh trai đánh không?”

Hữu Tô nghe thấy chữ “anh trai”, không lên tiếng.

“Anh biết ngay mà!” Hoàng Kỳ kéo Hữu Tô lại, nhìn kỹ gương mặt cô bé, “Dù có là trẻ con nghịch ngợm, thì cũng không cần thiết phải ra tay chứ! Còn đánh lên mặt nữa, em là con gái mà! Anh em đúng là quá đáng thật đấy, bình thường thái độ với em đều rất tệ!”

Hữu Tô thở dài xót xa, “Thôi bỏ đi… cũng do em tự gây chuyện, chơi quá đà…”

Hoàng Kỳ vốn đang ngập tràn vui sướng, bây giờ niềm vui đã vơi đi một nửa, đau lòng xoa xoa đầu Hữu Tô, cô bé này hiểu chuyện như vậy, sao Lục Áp nỡ xuống tay chứ!

Hoàng Kỳ hỏi: “Vườn trưởng không quản à?”

Hữu Tô cúi đầu không nói lời nào.

Hoàng Kỳ tin vườn trưởng sẽ không dung túng cho Lục Áp đánh trẻ con như vậy, rất có thể Lục Áp ra tay nhân lúc vườn trưởng không chú ý, dặn dò: “Nếu như anh của em tái phạm, em cứ đi tìm vườn trưởng, hoặc tìm anh đây này!”

Hữu Tô khe khẽ gật đầu, Hoàng Kỳ không nhịn được mà xoa xoa đầu cô bé, nhìn gương mặt này này, sao lại thành ra như vậy..

Lúc Hoàng Kỳ tới cửa, Đoàn Giai Trạch đang ngồi đờ ra trong văn phòng, có người gõ cửa thì lơ đãng nói mời vào, đến khi trông thấy Hoàng Kỳ, vừa vui mừng vừa sợ.

“Hoàng Kỳ?”

Hoàng Kỳ cũng kích động ôm vai Đoàn Giai Trạch, bắt tay nói: “Vườn trưởng, đã lâu không gặp!”

Tuy rằng thường xuyên liên lạc trên wechat, nhưng đã mấy tháng rồi không gặp, khi đó còn nói sẽ thường xuyên quay lại, nhưng làm việc rồi, lấy đâu ra thời gian chứ.

Đoàn Giai Trạch còn tưởng Hoàng Kỳ tới thăm họ, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Hình như hôm nay không phải cuối tuần mà!”

Hoàng Kỳ cười ha hả, “Tôi từ chức rồi!”

Đoàn Giai Trạch giật mình, sau khi hỏi kỹ Hoàng Kỳ mới biết, lại vừa cảm động vừa lo lắng, cuối cùng ôm Hoàng Kỳ nói: “Chào mừng anh trở về!”

Hoàng Kỳ giúp Linh Hữu vượt qua giai đoạn phát triển quan trọng nhất, vốn là Đoàn Giai Trạch không nỡ để anh đi, nhưng vì sự nghiệp của Hoàng Kỳ, vẫn phải mỉm cười tiễn anh ra đi. Nghe thấy lựa chọn bây giờ của anh ta, vui mừng biết bao nhiêu, thế cũng coi như tìm được một điểm thăng bằng rồi.

Tuy rằng như vậy không bằng ngồi làm việc ở công ty, nhưng chí ít là bản thân hài lòng, Hoàng Kỳ và Đoàn Giai Trạch hưng phấn nói chuyện một lúc lâu, nói nhất định tối nay phải mở tiệc chúc mừng với các đồng nghiệp.

Lúc bấy giờ, Hoàng Kỳ nhớ tới Hữu Tô, lại kéo Đoàn Giai Trạch ra nói: “Anh Lục cũng quá đáng quá rồi!”

Đoàn Giai Trạch càng thêm sợ hết hồn, có chút lúng túng nhìn Hoàng Kỳ, “Hử?”

Hoàng Kỳ: “Ban nãy tôi thấy Hữu Tô ở tầng dưới, cô bé này bị cậu ta đánh, như cái.. như cái…”

Hoàng Kỳ thật sự không tiện dùng từ đầu heo đen để hình dung cô bé trước đây xinh đẹp như thiên sứ, anh ta hết sức đau đớn than: “Hữu Tô vẫn còn là trẻ con mà!”

Đoàn Giai Trạch thở phào nhẹ nhõm, “Anh nói Hữu Tô à.”

Hoàng Kỳ đen mặt lại, “Không thì còn có thể là ai nữa, vườn trưởng, chẳng lẽ cậu ta cũng đánh cậu?”

Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này, trước đây Lục Áp đều hở ra là hạch họe đòi đánh vườn trưởng, nói không chừng mấy tháng sau khi anh rời đi, Lục Áp thú tính quá độ, đánh em gái rồi lại đánh cả vườn trưởng.

Đúng là mặt người dạ thú, đẹp trai thì có ích gì chứ, thế mà lại thích bạo lực gia đình!

Đoàn Giai Trạch vội vàng nói: “Không có đâu, sao lại đánh em chứ, anh ấy chỉ nói ngoài miệng vậy thôi. Hữu Tô… chắc là dạy dỗ một chút, nhưng em sẽ nhắc nhở, không thể dạy dỗ con gái như vậy được.”

Lục Áp thường xuyên dọa Hữu Tô chạy khắp vườn thú, thế nhưng có Đoàn Giai Trạch bảo vệ, làm thành như vậy vẫn là lần đầu tiên, tuy không có vết thương chí mạng, nhưng đúng là rất dọa người.

Hoàng Kỳ vẫn rất đau lòng, dù sao cũng không có anh Lục ở đây, anh ta liền lớn mật nói: “Vườn trưởng, anh Lục cũng chỉ có vẻ ngoài khá ưu tú, nhưng tôi cảm thấy con người thì phẩm hạnh quan trọng hơn, nếu là bạn bè bình thường thì thôi đi, nhưng mà… ừm, cậu phải cẩn thận một chút!”

Đoàn Giai Trạch: “……”

Hoàng Kỳ còn chưa nói xong, Đoàn Giai Trạch đã biết anh ta nói gì.

Nếu như đổi lại là trước đây, nhất định Đoàn Giai Trạch sẽ nói tư tưởng của anh ta bị Tiểu Tô lây nhiễm rồi, thế nhưng bây giờ, anh thật sự không dám nói như vậy.

Nghĩ tới đây, Đoàn Giai Trạch thấy cả người không được dễ chịu, anh đã xoắn xuýt cả ngày hôm nay rồi.



Tối hôm qua, Đoàn Giai Trạch mang theo chút men say, về phòng rửa mặt xong là lăn ra ngủ.

Bởi vì bình thường Lục Áp cứ cổ cổ quái quái, bởi vậy nên tuy rằng trước đó hắn có vẻ dị thường, nhưng Đoàn Giai Trạch cũng không để trong lòng.

Chỉ là ngủ được một lúc, Đoàn Giai Trạch cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, bèn mở mắt ra rót cốc nước để uống, ai ngờ vừa mở mắt trong bóng đêm, đập vào mắt là một gương mặt lù lù ngay bên giường, đang nhìn mình đăm đăm, lúc đó Đoàn Giai Trạch sợ suýt chút nữa ngã lăn xuống giường.

Hơn nữa Đoàn Giai Trạch đột nhiên tỉnh lại như vậy, cũng khiến người nằm bên giường sợ hết hồn, suýt chút nữa dập mông xuống đất.

Đến khi Đoàn Giai Trạch định thần nhìn lại gương mặt kia, là một gương mặt đẹp trai rất đỗi quen thuộc, bèn thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi không thôi: “Anh à, nửa đêm nửa hôm anh không ngủ mà ngồi bên giường em làm gì? Anh ngồi đây thì tiền rớt ra à? Dọa chết em rồi!”

Trước đây cũng có lúc nửa đêm Lục Áp tới phòng anh, nhưng mà để dọa anh, chứ không giống như lúc này đây, nhân lúc anh ngủ mà nhìn chòng chọc.

Lục Áp cũng không ngờ anh đột nhiên mở mắt ra, trong lòng tuy chột dạ, nhưng vẫn theo bản năng trả lời: “Làm càn, ngươi mới dọa bản tôn.”

Đoàn Giai Trạch câm nín: “Anh không ngồi ở đây thì sao em dọa anh được, sao vậy?”

Đoàn Giai Trạch hỏi lại một lần nữa, nhưng Lục Áp vẫn không nghĩ tới lý do, hắn đơ mặt ra, cùng Đoàn Giai Trạch mắt to trừng mắt nhỏ một lát, càng nhìn ánh mắt càng lập lòe, gương mặt còn đỏ lên, cuối cùng gượng gạo đứng dậy nói: “…Ta tùy tiện đi thôi.”

Sau đó thì hắn bỏ đi mất.

Đoàn Giai Trạch: “……..”

Con lợn gặm tỏi, ánh mắt kỳ dị và gương mặt đỏ lên ban nãy là có ý gì hả?

Lục Áp đi rồi, nhưng Đoàn Giai Trạch thì không ngủ được, kết hợp với chuyện xảy ra trước khi đi ngủ, cùng một vài chi tiết nhỏ, anh đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ, đáng sợ đến mức anh không nhịn được rót một cốc nước nóng để an ủi.

Cũng không biết là đạo quân điên rồi, hay là mình điên mất rồi —— Anh lại cảm thấy không biết có phải Lục Áp thích mình không?!

….

Hành lang. Dưới ánh trăng lạnh lùng.

Lục Áp dựa vào lan can, vô cùng mê man: “Có phải ta điên rồi không?”Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Từ góc độ của Lục Áp để giải thích một chút:

Ả hồ ly kia làm cái gì vậy? Bực mình ghê!



Khoan đã, vì sao ta lại tức chứ, hình như không nói được lý do… Tức hay không tức, đây là một vấn đề.



Mặc kệ, không chịu được, tìm lý do đánh ả hồ ly rồi tính sau.



Tiếp tục suy nghĩ nhân sinh, vừa nhìn nhân viên chăn nuôi vừa suy nghĩ



Dường như đưa ra được một kết luận đáng sợ _(:з” ∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau