Chương 99: Thiên nga đại bạo động
Đối mặt với lời chất vấn của Đoàn Giai Trạch, Lục Áp vẫn sửng sốt một lúc lâu, dường như chính hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này, có lẽ khoảnh khắc nghe thấy Đoàn Giai Trạch gọi tên hắn trong mơ khiến trí thông minh của hắn rớt xuống đáy.
Lục Áp: “………….”
Đoàn Giai Trạch: “…………..”
Lục Áp: “……………”
Đoàn Giai Trạch: “Anh có còn là người không??”
Nói xong anh cũng cảm thấy không đúng lắm, Lục Áp vốn không phải là người mà.
Vẻ mặt Lục Áp có phần chột dạ, nhưng hắn nhanh chóng bắt bẻ lại rằng: “Bản tôn liệu sự như thần, cố ý đi thu thập chứng cứ. Hôm.. hôm qua ngươi còn nói “trời đựu” nữa…”
Lúc hắn nói đến vế sau, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Đoàn Giai Trạch lấy hết dũng khí nói: “Anh nghĩ nhiều quá rồi, em.. em không có chút ý đồ gì với anh cả.”
Nói xong Đoàn Giai Trạch cũng cảm thấy thấp thỏm bất an trong lòng, tâm tình hết sức phức tạp, lại có chút hối hận, như vậy liệu có làm tổn thương người ta quá không, có cần nói thêm một câu “Anh rất tốt nhưng em không xứng với anh” không?
Lục Áp: “Hừ, ngươi tự lo lấy thân mình đi, bản tôn đi tới văn phòng.”
Nhìn bóng lưng Lục Áp rời đi, Đoàn Giai Trạch: “????”
Gì thế, làm như chưa nghe thấy à?
Còn văn phòng nữa? Còn một giờ nữa mới bắt đầu làm việc, anh đến “văn phòng” cho ai xem hả!
….
Lúc ăn sáng, Đoàn Giai Trạch mệt mỏi than thở với Hữu Tô một chút.
Người cố vấn Hữu Tô này, bây giờ còn phụ trách luôn cả tư vấn tình cảm cá nhân, ai bảo cô là người duy nhất biết chuyện chứ, tuy rằng cô cảm thấy mọi người đều biết cả.
Đoàn Giai Trạch: “……..Cứ bỏ đi như vậy, như chưa có gì xảy ra, em lấy dũng khí nói bộ dễ lắm à?”
Hữu Tô ăn bữa sáng, hai má phình ra, hết sức tự nhiên nói: “Bình thường mà, không phải bình thường đạo quân vẫn luôn nói ghét bỏ cậu, muốn ăn cậu hay sao… À câu này có khi là thật.”
Đoàn Giai Trạch: “………”
Đoàn Giai Trạch phiền muộn tiếp tục ăn đồ, trông thấy bản tin sáng nói có cơn bão áp sát, sẽ đi ngang qua Đông Hải, có thể khiến hạ nhiệt độ và mưa giông, càng thêm không vui, “Ầy, chẳng phải như vậy ảnh hưởng tới chuyện làm ăn chỗ mình hay sao, Hữu Tô, chị nói xem có thể mời đại thần nào mượn quan hệ mà giảm lượng mưa không?”
Hữu Tô suy nghĩ một chút, “Cậu bảo đạo quân hơ lửa cho giảm lượng mưa ở chỗ chúng ta đáng tin đấy, cố định được lượng mưa.”
Đoàn Giai Trạch cười gượng, “Thôi quên đi, đuôi anh ấy lại vểnh tít lên trời.”
Hữu Tô cười hì hì nói: “Thế cậu tìm thần quân Lăng Quang đi.”
Đoàn Giai Trạch: “… Không đùa được đâu.”
Tìm Lục Áp hắn chỉ vênh mặt, chứ tìm Lăng Quang chẳng phải hắn sẽ nổi điên lên hay sao?
—
Bão tới mưa như trút nước mấy ngày liền, ảnh hưởng rất lớn tới lưu lượng khách của Linh Hữu, Linh Hữu dựa vào núi Hải Giác, địa thế vẫn còn cao, nhưng trong nội thành bị ngập lụt rất nghiêm trọng, bị cúp điện khắp nơi, lại thêm lượng mưa không giảm, mọi người lấy đâu ra tâm tình tới vườn thú chơi.
Nhưng so với vườn thú thành phố, vườn thú Linh Hữu vẫn khá hơn nhiều.
Bởi vì cơ sở vật chất cũ kỹ, lại nằm ở trong thành phố, bị ngập lụt như vậy, một số chuồng cho động vật không thể ở được, thủy cầm thì bơi trong vườn thú, có một vài con còn xổng ra ngoài.
Vườn trưởng vườn thú sứt đầu mẻ trán, vội vã tìm người xử lý nước ngập, còn muốn chuyển động vật tới chỗ khác, chuồng thú của họ eo hẹp, không đưa động vật đi thì không tài nào sửa chữa được.
Sự lựa chọn đầu tiên của họ, vốn là một đơn vị khác trong thành phố. Nhưng có người kiến nghị với ông, hay là đưa tới vườn thú Linh Hữu đi, bọn họ và vườn thú Linh Hữu cũng là đơn vị hợp tác tốt.
Thực ra người kiến nghị cũng có chút tâm tư, đưa động vật tới Linh Hữu, chẳng phải họ sẽ ở lại cùng hay sao? Thức ăn ở Linh Hữu ngon lắm ấy!
Thành phố Đông Hải lớn như vậy, hai nhà còn từng hợp tác với nhau, có rất nhiều nhân viên quen biết. Trước kia, nhân viên ở vườn thú thành phố so với vườn thú tư nhân khác, thậm chí dù so sánh với một vài đơn vị chuyên nghiệp hơn, cũng không chênh lệch quá nhiều, đãi ngộ không tệ lại còn ổn định.
Sau đó Linh Hữu phất lên dần dần không còn giống như trước nữa, mới đầu Linh Hữu còn rất nghèo, sau này mở rộng quy mô, nhất là sau khi mở nhà hàng, nhân viên nhiều hơn, đãi ngộ cũng tăng lên. Thử hỏi một chút, có ai nhìn nhân viên Linh Hữu tới căn tin ăn đồ mà không động lòng không?
Thực đơn cao cấp của Linh Hữu một món mấy trăm tệ, tuy không phải bữa nào họ cũng được ăn, nhưng cũng thường xuyên có phúc lợi.
Nhân cơ hội này tới Linh Hữu làm khách, chẳng phải rất tốt hay sao.
Vườn trưởng vườn thú thành phố cũng động não một chút, cảm thấy tuy chuyện này làm phiền tới vườn thú Linh Hữu, nhưng cũng có thể xem như đây là cơ hội rút ngắn khoảng cách với vườn trưởng Đoàn, thế là ông đồng ý thật.
Đoàn Giai Trạch ở bên đây nhận được điện thoại xin viện trợ của vườn thú thành phố, không chút do dự mà nhận lời, chỗ anh nhiều buồng để không, có thể nhận những động vật kia trông nom hộ được.
Mấy chiếc xe ở vườn thú thành phố, đưa những động vật tạm thời không có chỗ ở tới Linh Hữu, trong đó bao gồm gấu đen, chim công, thiên nga, khỉ.. cũng có mấy nhân viên của vườn thú thành phố theo tới cùng.
Không so sánh thì không biết, nhưng so sánh mới thấy giật mình.
Những con động vật này tới Linh Hữu, ở bên cạnh hoặc ở cùng động vật nơi đây, so sánh mới thấy, giống như phát triển không tốt.
Một nhân viên chăm sóc gấu đen trong vườn thú thành phố trông thấy chú gấu hiếu động trong vườn thú của họ ở bên cạnh buồng của gấu đen ở Linh Hữu, lúc đó liền ỉu xìu hẳn, trước mặt gấu đen, giống như một đứa trẻ oan ức, ngồi dưới đất không dám động đậy.
Đúng vậy, có rất nhiều vườn thú không cho động vật ăn ngon lành, ví dụ như con gấu này chủ yếu ăn bắp ngô, đến thịt cũng hiếm thấy, thế nhưng mấy đồ ăn vặt như quả óc chó, đậu phộng, chuối tiêu thì đúng là ăn không ít, vậy đã là không tồi rồi. Bởi vậy nên bình thường tinh lực dồi dào, hoạt bát hiếu động, thi thoảng còn hướng về các chuồng động vật khác tỏ vẻ uy phong.
Lúc này đây tới Linh Hữu, so với Hắc Phong ở bên cạnh chỉ như gấu bông, vô cùng đáng thương. Trước đây bọn họ vẫn cảm thấy nó khỏe mạnh, so với Hắc Phong chắc không thành vấn đề, nhưng Hắc Phong không những cao to hơn rất nhiều, mà bộ lông cũng bóng mượt, bộ lông của chú gấu đen lập tức trở nên mờ nhạt.
Tuy rằng du khách tới Linh Hữu giảm đi, nhưng vẫn còn, ít nhất có không ít người muốn tới dùng bữa, thậm chí bởi nghĩ trời mưa ít người mà ngược lại đều bon chen tới.
Lúc gấu nhập chuồng, có du khách đứng xem, ở bên cạnh thảo luận:
“Ôi, sao Linh Hữu lại tiến cử gấu vậy, xem có vẻ dinh dưỡng không đầy đủ nhỉ.”
“Không phải của Linh Hữu đâu, tôi thấy nói trên vòng bạn bè rồi, vườn thú thành phố bị ngập, nên đưa động vật tới đây.”
“À à, vườn thú thành phố à, bảo sao. Tôi nghe nói có mấy đơn vị, tham ô rất nhiều tiền nguyên liệu và tiền tiến cử động vật.”
“Con gấu này đáng thương quá, trước đây nó không được ăn no à?”
“Mọi người xem nó trốn vào trong đây liền bất động, ủ rũ luôn.”
Lúc đó nhân viên chăn nuôi rất lúng túng, tai nóng ran lên.
Thực ra gấu chỗ họ vẫn còn tốt chán, nhưng nghe mấy du khách này nói chuyện, suýt chút nữa cậu ta cho rằng mình không cho con gấu ăn no, thậm chí còn ngược đãi nó.
Lại nhìn con gấu ủ rũ kia.. bình thường nó rất hiếu động mà!
Có một số thành phần du khách trẻ không đi vườn thú, đều bị “Linh Hữu” hấp dẫn, lúc này đây nhìn động vật trong vườn thú thành phố, thấy đến là thê thảm. Thực ra vẫn còn tốt, ở một vài vườn thú tư nhân, gấu chỗ họ còn thảm hại hơn nhiều.
Đứng ở đây, nghe các du khách thảo luận, nhân viên chăn nuôi vẫn còn mặc áo phông đồng phục của vườn thú thành phố, cảm giác như đang bị trách phạt công khai.
Mà ở các khu triển lãm khác, cũng xảy ra tình huống tương tự.
Thiên nga ở vườn thú thành phố được thả tới hồ thủy cầm, lông của chúng đều từng bị cắt, chỉ cắt một bên, thoạt nhìn như cái cánh bị tàn phế, chỉ có thể nhảy chứ không thể bay lên được. Xem một mình thì không sao, nhưng so với những con thiên nga lông bóng mượt có thể bay lên trời, thì giống như vịt con vậy.
Chim công lại càng khỏi phải nói.
Chim công ở vườn thú thành phố, đều là bạn cũ của Kim Vĩ và Thúy Thúy của vườn thú Linh Hữu. Đáng nhắc tới chính là, sau khi Kim Vĩ và Thúy Thúy ra mắt vườn thú thành phố, chim mái ở vườn thú thành phố mang thai, đẻ ra mười mấy quả trứng.
Những nhân viên chăn nuôi này đều không tình nguyện ấp trứng, vườn thú để cho gà mái ấp, tỷ lệ nở rất cao, hơn nữa gà mái chịu coi chim công nhỏ như con của mình. Thế nhưng đến khi lớn lên, các bé chim công vẫn được đưa trở về với bộ tộc của mình, tập tính sẽ không thay đổi.
Nói cách khác, trong quần thể chim công ở vườn thú thành phố, bao gồm cả người tình cũ, tình địch và con của Kim Vĩ và Thúy Thúy..
Nhóm tình địch cúi đầu trước thế lực chim công bản thổ, trốn trong góc run lẩy bẩy, không dám xòe đuôi ra, xòe đuôi ra cũng tự chuốc lấy nhục. Hơn nữa dù không xòe đuôi, thì cũng có thể trông thấy rõ ràng sự chênh lệch hình thể và độ dài đuôi của chúng nó.
Những con động vật ngoại lai này tạm thời làm khách ở vườn thú Linh Hữu, hệ thống sẽ không tính nó là động vật của mình, cũng sẽ không phân phát đồ ăn cho chúng. Vườn thú thành phố gửi “tiền ăn” cho Linh Hữu, Hồ Đại Vi phụ trách hậu cần phân phát cho chúng rau thịt ở làng bên, đây cũng là nguyên liệu nhà hàng nhập vào.
Nhưng mà chia buồng còn đỡ, những động vật được nuôi chung với nhau thì không hiểu được, giống như thiên nga, điên cuồng muốn cướp thức ăn của thiên nga ở Linh Hữu.
Cái đám gia hỏa có gan dám cướp đồ ăn của mình, động vật ở Linh Hữu sao có thể dung tha? Chúng đang đi vào vết xe đổ của đám chim sẻ lưu manh kia.
Tố chất thân thể vốn không bằng, lại còn muốn cướp thức ăn, đương nhiên sẽ luôn bị cảnh giác đánh đuổi, dám động thủ liền bị đánh. Dẫu có vậy bọn chúng cũng không bỏ cuộc, hết cách rồi, mùi thức ăn thơm quá!
Dù có liều lĩnh đối mặt với nguy hiểm để cướp lấy một miếng, cũng coi như chiếm tiện nghi rồi!
….
“Chu choa ngon quá, ngon thiệt sự luôn!” Nhân viên chăn nuôi ở vườn thú thành phố cắm đầu vào ăn, bộ dạng y hệt động vật của họ.
Hôm nay để tiếp đón họ mà đưa tới mấy món ở Giai Giai, thế nhưng dù không có, thì thức ăn ở Linh Hữu cũng ngon hơn nhiều so với các đơn vị công tác khác ở Đông Hải, Đoàn Giai Trạch tin rằng ăn ngon mới có thể làm việc tốt.
Mọi người đều là nhân viên chăn nuôi, kết thúc ngày làm việc hôm nay, gặp gỡ động vật hai bên, khác biệt một trời một vực, anh nuôi được, tôi không nuôi được, trong lòng nhân viên ở vườn thú thành phố ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu.
Sau khi ăn ở căng tin, thì lại càng thêm ghen tị.
Thế nhưng tuy rằng hâm mộ, nhưng họ cũng không có ý định đổi nghề. Nhân viên ở các nơi khác còn có thể đổi tới Linh Hữu, nhưng họ thì khác, công việc ổn định, các đơn vị khác lên lên xuống xuống bao nhiêu lần, nhưng vườn thú thành phố vẫn đứng sừng sững không đổ hai mươi năm.
Họ vừa hâm mộ lại vừa tự an ủi mình, tuy Linh Hữu phát triển rất tốt, nhưng ai biết được sau này sẽ ra sao.
Lúc này, nhân viên ở Linh Hữu tỏ ý: “Ăn ngon không? Sau này có thể thì thường xuyên tới làm khách nhé, vườn trưởng của bọn tôi chuẩn bị mở khách sạn nghỉ dưỡng, đều cùng một nghề với nhau, sẽ có ưu đãi.”
Cùng một nghề còn có ưu đãi, nhất định người của Linh Hữu lại càng có nhiều ưu đãi hơn. Nhân viên chăn nuôi ở vườn thú thành phố nghe xong, trong lòng lại càng thêm phức tạp.
“Móa ơi, chỗ các anh có thiếu người không?” Một nhân viên trong đó hỏi.
Người ở Linh Hữu bật cười nói: “Sao vậy, đừng nói cậu muốn nhảy việc nhé?”
Bọn họ không hiểu được người ở vườn thú thành phố ngay cả biên chế cũng không cần, muốn tới Linh Hữu.
“Thật đó.” Người này nghiêm túc nói, “Tôi rất muốn tới đây, đồ ăn ở căng tin mà ngon quá chừng.”
Những đồng nghiệp khác xót xa nói, “Đừng nói nữa, cậu ta sẽ nhảy việc thật đấy.” Cậu ta dạo gần đây mới trúng thưởng, mua cửa hàng, đúng là không để ý tới công việc ổn định này, có thể nhảy việc vì thức ăn ngon, thật hạnh phúc.
Bây giờ Linh Hữu tuyển dụng nhiều người chuyên nghiệp hơn, đều yêu cầu người có kinh nghiệm làm việc hoặc có chuyên ngành tương quan, người này làm việc ở vườn thú thành phố mấy năm, hơn nữa cũng làm công việc liên quan, Linh Hữu liên tục tuyển dụng đương nhiên hoan nghênh, nhưng đàm phán thế nào lại là chuyện bí mật.
..
Qua nửa tháng, những trận mưa to vẫn không dứt, thế nhưng chuồng ở vườn thú thành phố đã được sửa lại, có thể đón động vật trở về.
Các nhân viên chăn nuôi đều không nỡ, mấy hôm nay ở lại Linh Hữu, càng khiến họ cảm thấy nơi đây tốt hơn thành phố nhiều lắm, chưa đề cập tới tiền lương phúc lợi, mà điều kiện ở lại, thức ăn đều rất tốt, hoàn cảnh xếp hạng nhất.
Ngay cả trong công việc, buồng nuôi đều là đồ tốt nhất, trang bị rất nhiều thiết bị tự động hóa, thao tác đơn giản thuận tiện hơn, công việc nhẹ nhàng hơn nhiều so với vườn thú thành phố.
Thế nhưng dù có tiếc tới đâu thì vẫn phải đi, phần lớn bọn họ đều không dám như người đồng nghiệp kia, lập tức nhảy việc.
Chỉ là khi muốn đưa những động vật này đi, lại xảy ra vấn đề.
Có một vài động vật sống chết không chịu rời đi!
Con khỉ kia tứ chi ôm chặt lấy thân cây, kêu chít chít không muốn ra ngoài, nhân viên chăn nuôi dùng gậy cất tiếng gọi nó qua, nó cũng nhất quyết không chịu đi, thể như biết rằng họ đang cố ý đuổi chúng.
—— Đùa à, ở đây có Thất Hỏa tinh quân, người và động vật ở đều thoải mái hơn những nơi khác, động vật lại càng nhạy cảm hơn, huống hồ chúng đã ăn vụng một ít thức ăn ở Linh Hữu, có ngu mới chịu đi.
Lúc đến thì hết sức thuận lợi, khi đi lại phải cưỡng ép như vậy, người trong vườn thú thành phố đều hạn hán lời. Hết cách rồi, những con vật nhỏ bé còn có thể ép đi, nhưng như gấu chỉ có thể đánh thuốc gây mê, lượng công việc nhất thời tăng lên.
Con gấu kia bị đánh thuốc mê, đến khi thuốc bắt đầu hiệu quả, bước chân lảo đảo, trước khi ngất vẫn còn ôm chặt món đồ chơi mô phỏng.
Nhân viên chăn nuôi vã mồ hôi, “Cái con này, không muốn đi tới mức nào chứ!”
Tuy rằng họ rất hiểu chúng nó, bởi vì chính bản thân họ cũng không muốn đi, nhưng vẫn phải tách chân nó ra, rõ ràng đưa chúng nó về nhà, mà sao làm như họ ngược đãi chúng nó vậy.
Nhưng khiến người ta không ngờ được nhất, vẫn là thiên nga.
Trước đó đã nói, thiên nga trong vườn thú thành phố đã bị tỉa lông. Vườn thú thành phố cảm thấy cách làm tiểu phẫu, cắt đứt gân thiên nga và cắt đứt một phần xương để thiên nga mãi mãi không thể bay lên được hơi tàn nhẫn, bởi vậy nên chỉ cắt lông theo định kỳ.
Như vậy, chim trưởng thành một năm cắt lông một lần là được rồi, hơn nữa loài động vật vẫn luôn sống ở vườn thú, bị nuôi nhốt đã thành quán tính, thậm chí có xu hướng bị nhốt, sẽ không tùy tiện bỏ nhà đi.
Có ba mươi con thiên nga tới từ vườn thú thành phố, cũng giống như các động vật khác, chúng không muốn rời đi. Nhân viên chăn nuôi dùng đồ ăn gọi chúng ra, lại dùng lưới cách ly, muốn dùng kế “bắt ba ba trong rọ”, ai ngờ đám thiên nga này lại bay lên! Có hơi chệnh choạng, nhưng đúng là bay lên!
Lần tỉa lông trước đó là hơn nửa năm trước, theo lý mà nói còn phải mất mấy tháng nữa để mọc dài, nhân viên ở vườn thú thành phố làm thế nào cũng không ngờ chúng nó lại bay lên được, chúng thật sự bay lên, nhìn kỹ, lông chim đã dài gần được rồi.
Chăn nuôi thiên nga không giống các động vật khác, mấy hôm nay họ cũng không nhìn kỹ, càng không thể ngờ, sao nhanh như vậy lông chim đã dài gần được rồi.
Lúc này bắt đi phiền phức hơn rồi đây, đám thiên nga này đã biết họ muốn bắt mình, tuy rằng bay chệnh choạng, nhưng vẫn lảo đảo bay trong màn mưa.
Mắt thấy chúng sắp bay về phía đất bằng, nhân viên chăn nuôi nghĩ giăng lưới cũng chỉ bắt được vài con, vội vã đi bắt những con khác.
Người ở Linh Hữu cũng choáng váng, bọn họ chưa từng thấy tình huống như vậy, cũng hỗ trợ bắt thiên nga.
Cũng may mà những con thiên nga kia không có ý định bay ra ngoài, chỉ bay ở trong vườn.
Thế là hôm ấy, du khách ở Linh Hữu —— trong thời tiết này phải sửa lại, phải gọi là thực khách, tất cả đều tận mắt chứng kiến một cảnh tượng rất hoang đường, trong màn mưa rả rích, một nhóm nhân viên chăn nuôi chạy đi bắt thiên nga trắng.
Cánh thiên nga trắng vẫn chưa mọc dài hoàn toàn, bay một đoạn dừng một đoạn, những nhân viên chăn nuôi đuổi theo phía sau, chuẩn bị bắt lấy bất cứ lúc nào. Mà thiên nga trắng bay loạn khắp nơi, cũng quấy rầy một vài du khách, ví dụ như có con thiên nga trắng lập tức đáp xuống dù của du khách.
Nhất thời, cảnh tượng trở nên hết sức hỗn loạn.
Các du khách không rõ vấn đề đều lấy điện thoại ra ghi hình: “Móa ơi, thiên nga ở vườn thú bạo động rồi!!”
Chuyện vườn thú thành phố để xổng con khỉ ra, khách bắt được cũng thành đề tài cho mọi người nói chuyện say sưa, huống hồ là thiên nga mang bộ dạng như muốn chạy nạn, nhân viên chăn nuôi thì đuổi theo sau, cảnh tượng rất giống phim hoạt hình.
Thiên nga tán loạn, nhân viên chăn nuôi chạy theo, du khách bị quấy rầy, nhất thời Linh Hữu dưới trời mưa hết sức hỗn loạn.
Cảnh tượng này trong thời buổi thông tin đại chúng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, rất nhiều người dân thành phố Đông Hải đều thấy tin tức được đăng tải hoặc chia sẻ trong vòng bạn bè, vườn thú Linh Hữu vốn đã trở thành cảnh điểm, lại xảy ra tình cảnh hỗn loạn, thiên nga bạo động!
Chuyện này rất thú vị, bọn họ không biết nội tình của thiên nga, còn tưởng đây là thiên nga ở Linh Hữu, cũng không chú ý hình thể bất đồng, chỉ nghĩ chúng không ngoan ngoãn ở lại trong hồ, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
…
Đoàn Giai Trạch đang ở trong phòng làm việc thảo luận với Tiểu Tô, nghe thấy tiếng náo loạn bên ngoài, tò mò mở cửa sổ ra nhìn, kết quả có một con chim màu trắng lao tới.
“Móa ơi!” Đoàn Giai Trạch chỉ kịp giơ tay lên che mặt, bị thiên nga đập một cái, suýt chút nữa ngã lăn xuống.
Con thiên nga kia bay một vòng, đậu lại trên tủ, cảnh giác nhìn Đoàn Giai Trạch đứng phía trước cửa sổ, muốn động đậy cũng không dám, sau khi đi vào nó mới biết ở đây chỉ có một lỗ hổng.
Đoàn Giai Trạch ngẩng đầu lên, Tiểu Tô đã cầm điện thoại lên quay video.
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Tiểu Tô: “….Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp, sao thiên nga lại bay vào đây.”
Bên ngoài, một nhân viên trông thấy cảnh thiên nga đập mặt vườn trưởng, hết sức chột dạ, “Vườn trưởng à, anh không sao chứ? Tôi có thể tới bắt thiên nga không?”
Đoàn Giai Trạch nhìn con thiên nga thêm một lúc, nghi ngờ nói: “Đây không phải thiên nga vườn chúng ta phải không? Có chuyện gì vậy?”
“Đây là thiên nga vườn thú thành phố, hôm nay vốn phải đi, ai ngờ đều bay đi hết.” Nhân viên tội nghiệp nói, “Chúng tôi đang chạy khắp nơi bắt.”
“Cái quần què gì vậy, không phải nói mấy con đưa tới bị tỉa lông rồi sao.” Thiên nga ở chỗ Đoàn Giai Trạch, lúc mới tới bởi vì bị chim công đè ép, sau đó cũng không cần tỉa lông, thế nhưng anh nhớ chim công ở vườn thú thành phố đã bị tỉa lông rồi mà. Bây giờ nhìn lại, lông chim đã mọc tương đối.
Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, nhất định chúng nó ăn vụng thức ăn rồi, nếu không sao lại khôi phục nhanh như vậy được.
“Cậu đừng tới, phiền lắm, để tôi bắt nó xuống.” Đoàn Giai Trạch nói rồi đóng cửa sổ lại, cũng không có ý định đuổi thiên nga ra ngoài, nếu không chưa chắc nhân viên đã bắt được.
Tiểu Tô nấp trong góc tiếp tục ghi hình, nhìn vườn trưởng xắn tay áo lên, tự mình ra trận, dẫm lên ghế ôm lấy con thiên nga kia.
Thiên nga lập tức bay khỏi tủ, thế nhưng văn phòng lớn như vậy, Đoàn Giai Trạch bắt trái bắt phải cuối cùng vẫn bắt được nó, sau đó bế lên, thấy lông chim lả tả khắp phòng.
“Khụ khụ..” Đoàn Giai Trạch chật vật ho khan mấy tiếng, trong lòng thầm nói mình ngốc à, tự mình bắt làm cái gì chứ, đi tìm Lục Áp không phải đỡ hơn nhiều sao.
—— Tuyệt đối không phải anh lập tức nghĩ tới Lục Áp! Mà là sau khi cẩn thận suy xét, cho rằng tình huống cũng giống như gọi chim công, Lăng Quang không đáng tin, dù sao cũng bị nhiều người nhìn như vậy.
..
Một nhóm du khách đang che ô xem cảnh bắt thiên nga, trông thấy dưới màn mưa rả rích có một người bung dù xách thiên nga đi tới, con thiên nga ở trong tay anh ngoan như ngỗng nhà vậy.
Tán ô khẽ nhấc lên, liền lộ ra một cái đầu xoăn, với một vài khách quen mà nói, họ lập tức nhận ra được, đây chính là vườn trưởng của Linh Hữu.
Dù có không biết vườn trưởng, thì cũng có thể nhận ra con chim màu đỏ vàng bay lượn trên người anh, chim Lục Áp.
Các nhân viên ở hai vườn thú hợp lực bắt thiên nga, trông thấy Đoàn Giai Trạch đi tới, đều cảm thấy ngại ngùng, đã làm kinh động tới vườn trưởng, mà vườn trưởng còn ôm theo con thiên nga của họ..
Đoàn Giai Trạch thấy họ mới bắt được có năm, sáu con, khóe miệng giần giật nói rằng: “Thôi bỏ đi, mọi người tránh ra.”
Đoàn Giai Trạch nhét con thiên nga vào trong lồng, sau đó huýt sáo một tiếng.
Các du khách liền trông thấy, Lục Áp được “huấn luyện nghiêm chỉnh” sau khi vườn trưởng huýt sáo, liền ở trên bầu trời đổi hướng bay, nhắm về phía mấy con thiên nga kia, dáng vẻ hung mãnh khiến họ kinh ngạc đến mức phải thốt lên, tưởng rằng Lục Áp muốn tấn công đám thiên nga này.
Nhưng Lục Áp chỉ đuổi những con thiên nga kia đi, hắn vừa tới gần, đám thiên nga kinh hãi bay về phía trước, lập tức bị Lục Áp lùa tới bên cạnh lồng.
Đoàn Giai Trạch mở lồng sắt ra, thiên nga bên trong không tranh thủ chạy ra, mà ngược lại đám thiên nga bên ngoài vội vã trốn vào, chỉ sợ chậm một giây sẽ bị Lục Áp tấn công.
“Uầy ——” Nhìn thấy động tác ăn ý thành thạo như vậy, mọi người đứng xem đều kích động cảm thán.
Nhân viên ở Linh Hữu đã quen cảnh vườn trưởng và Lục Áp ăn ý với nhau, nhưng người ở vườn thú thành phố đều nuốt nước miếng, cùng làm công việc ở vườn thú, đương nhiên họ biết thao tác này khó nhường nào. Con chim không rõ giống này cũng lợi hại quá rồi, hơn nữa vườn trưởng cũng thật giỏi, sao có thể huấn luyện đến mức vừa huýt sáo Lục Áp liền hiểu chỉ thị của anh?
Động vật bạo động bị vườn trưởng trấn áp, câu chuyện này kết thúc cũng coi như phù hợp với ý của mọi người, họ hài lòng đăng video lên vòng bạn bè:
Chẳng trách có thể làm vườn trưởng, nhiều người như vậy không bắt được, một mình cậu ta dẫn theo một con chim, liền bắt được tất cả thiên nga về! Không hổ là tay nuôi chim thiện nghệ được CCTV chứng nhận.
..
Đoàn Giai Trạch nhấc tán ô cao lên, ra hiệu cho Lục Áp bay vào.
Lục Áp bay vòng quanh anh hai vòng, dường như chần chừ một chút mới bay vào, đậu trên bả vai anh.
Các du khách tò mò nói với Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng à, con chim này của cậu cũng lợi hại thật đấy, nghe nói cậu nhặt được à? Không biết giống gì nhỉ, chắc hiếm lắm.”
Đoàn Giai Trạch: “Ừm đúng vậy, không rõ giống gì..”
Còn phải nói à, từ cổ chí kim có tổng cộng mười con, mấy con khác đều chết hết, đây là con cuối cùng, quý hiếm nhất trong tam giới.
Du khách vừa hâm mộ vừa bội phục, hỏi một tràng dài: “Ác điểu mà cậu huấn luyện tốt ghê, tiếc là chỉ có một con, tôi cũng muốn nuôi một con chim như vậy. Ôi, vườn trưởng à, nó mấy tuổi rồi, đã động dục chưa? Lúc đến mùa giao phối nó không tìm được đồng loại thì phải làm sao bây giờ? Tôi nuôi một con vẹt, lúc đến mùa giao phối rõ là ầm ĩ, con ác điểu của cậu lúc tìm phối ngẫu có như những con chim khác không? Cậu từng thấy chưa??”
Lục Áp: “………”
Đoàn Giai Trạch từ tốn trả lời: “Thế nhất định sẽ không giống, còn ầm ĩ hơn ngàn vạn lần..”
Lục Áp: “…….”
Lục Áp: “………….”
Đoàn Giai Trạch: “…………..”
Lục Áp: “……………”
Đoàn Giai Trạch: “Anh có còn là người không??”
Nói xong anh cũng cảm thấy không đúng lắm, Lục Áp vốn không phải là người mà.
Vẻ mặt Lục Áp có phần chột dạ, nhưng hắn nhanh chóng bắt bẻ lại rằng: “Bản tôn liệu sự như thần, cố ý đi thu thập chứng cứ. Hôm.. hôm qua ngươi còn nói “trời đựu” nữa…”
Lúc hắn nói đến vế sau, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Đoàn Giai Trạch lấy hết dũng khí nói: “Anh nghĩ nhiều quá rồi, em.. em không có chút ý đồ gì với anh cả.”
Nói xong Đoàn Giai Trạch cũng cảm thấy thấp thỏm bất an trong lòng, tâm tình hết sức phức tạp, lại có chút hối hận, như vậy liệu có làm tổn thương người ta quá không, có cần nói thêm một câu “Anh rất tốt nhưng em không xứng với anh” không?
Lục Áp: “Hừ, ngươi tự lo lấy thân mình đi, bản tôn đi tới văn phòng.”
Nhìn bóng lưng Lục Áp rời đi, Đoàn Giai Trạch: “????”
Gì thế, làm như chưa nghe thấy à?
Còn văn phòng nữa? Còn một giờ nữa mới bắt đầu làm việc, anh đến “văn phòng” cho ai xem hả!
….
Lúc ăn sáng, Đoàn Giai Trạch mệt mỏi than thở với Hữu Tô một chút.
Người cố vấn Hữu Tô này, bây giờ còn phụ trách luôn cả tư vấn tình cảm cá nhân, ai bảo cô là người duy nhất biết chuyện chứ, tuy rằng cô cảm thấy mọi người đều biết cả.
Đoàn Giai Trạch: “……..Cứ bỏ đi như vậy, như chưa có gì xảy ra, em lấy dũng khí nói bộ dễ lắm à?”
Hữu Tô ăn bữa sáng, hai má phình ra, hết sức tự nhiên nói: “Bình thường mà, không phải bình thường đạo quân vẫn luôn nói ghét bỏ cậu, muốn ăn cậu hay sao… À câu này có khi là thật.”
Đoàn Giai Trạch: “………”
Đoàn Giai Trạch phiền muộn tiếp tục ăn đồ, trông thấy bản tin sáng nói có cơn bão áp sát, sẽ đi ngang qua Đông Hải, có thể khiến hạ nhiệt độ và mưa giông, càng thêm không vui, “Ầy, chẳng phải như vậy ảnh hưởng tới chuyện làm ăn chỗ mình hay sao, Hữu Tô, chị nói xem có thể mời đại thần nào mượn quan hệ mà giảm lượng mưa không?”
Hữu Tô suy nghĩ một chút, “Cậu bảo đạo quân hơ lửa cho giảm lượng mưa ở chỗ chúng ta đáng tin đấy, cố định được lượng mưa.”
Đoàn Giai Trạch cười gượng, “Thôi quên đi, đuôi anh ấy lại vểnh tít lên trời.”
Hữu Tô cười hì hì nói: “Thế cậu tìm thần quân Lăng Quang đi.”
Đoàn Giai Trạch: “… Không đùa được đâu.”
Tìm Lục Áp hắn chỉ vênh mặt, chứ tìm Lăng Quang chẳng phải hắn sẽ nổi điên lên hay sao?
—
Bão tới mưa như trút nước mấy ngày liền, ảnh hưởng rất lớn tới lưu lượng khách của Linh Hữu, Linh Hữu dựa vào núi Hải Giác, địa thế vẫn còn cao, nhưng trong nội thành bị ngập lụt rất nghiêm trọng, bị cúp điện khắp nơi, lại thêm lượng mưa không giảm, mọi người lấy đâu ra tâm tình tới vườn thú chơi.
Nhưng so với vườn thú thành phố, vườn thú Linh Hữu vẫn khá hơn nhiều.
Bởi vì cơ sở vật chất cũ kỹ, lại nằm ở trong thành phố, bị ngập lụt như vậy, một số chuồng cho động vật không thể ở được, thủy cầm thì bơi trong vườn thú, có một vài con còn xổng ra ngoài.
Vườn trưởng vườn thú sứt đầu mẻ trán, vội vã tìm người xử lý nước ngập, còn muốn chuyển động vật tới chỗ khác, chuồng thú của họ eo hẹp, không đưa động vật đi thì không tài nào sửa chữa được.
Sự lựa chọn đầu tiên của họ, vốn là một đơn vị khác trong thành phố. Nhưng có người kiến nghị với ông, hay là đưa tới vườn thú Linh Hữu đi, bọn họ và vườn thú Linh Hữu cũng là đơn vị hợp tác tốt.
Thực ra người kiến nghị cũng có chút tâm tư, đưa động vật tới Linh Hữu, chẳng phải họ sẽ ở lại cùng hay sao? Thức ăn ở Linh Hữu ngon lắm ấy!
Thành phố Đông Hải lớn như vậy, hai nhà còn từng hợp tác với nhau, có rất nhiều nhân viên quen biết. Trước kia, nhân viên ở vườn thú thành phố so với vườn thú tư nhân khác, thậm chí dù so sánh với một vài đơn vị chuyên nghiệp hơn, cũng không chênh lệch quá nhiều, đãi ngộ không tệ lại còn ổn định.
Sau đó Linh Hữu phất lên dần dần không còn giống như trước nữa, mới đầu Linh Hữu còn rất nghèo, sau này mở rộng quy mô, nhất là sau khi mở nhà hàng, nhân viên nhiều hơn, đãi ngộ cũng tăng lên. Thử hỏi một chút, có ai nhìn nhân viên Linh Hữu tới căn tin ăn đồ mà không động lòng không?
Thực đơn cao cấp của Linh Hữu một món mấy trăm tệ, tuy không phải bữa nào họ cũng được ăn, nhưng cũng thường xuyên có phúc lợi.
Nhân cơ hội này tới Linh Hữu làm khách, chẳng phải rất tốt hay sao.
Vườn trưởng vườn thú thành phố cũng động não một chút, cảm thấy tuy chuyện này làm phiền tới vườn thú Linh Hữu, nhưng cũng có thể xem như đây là cơ hội rút ngắn khoảng cách với vườn trưởng Đoàn, thế là ông đồng ý thật.
Đoàn Giai Trạch ở bên đây nhận được điện thoại xin viện trợ của vườn thú thành phố, không chút do dự mà nhận lời, chỗ anh nhiều buồng để không, có thể nhận những động vật kia trông nom hộ được.
Mấy chiếc xe ở vườn thú thành phố, đưa những động vật tạm thời không có chỗ ở tới Linh Hữu, trong đó bao gồm gấu đen, chim công, thiên nga, khỉ.. cũng có mấy nhân viên của vườn thú thành phố theo tới cùng.
Không so sánh thì không biết, nhưng so sánh mới thấy giật mình.
Những con động vật này tới Linh Hữu, ở bên cạnh hoặc ở cùng động vật nơi đây, so sánh mới thấy, giống như phát triển không tốt.
Một nhân viên chăm sóc gấu đen trong vườn thú thành phố trông thấy chú gấu hiếu động trong vườn thú của họ ở bên cạnh buồng của gấu đen ở Linh Hữu, lúc đó liền ỉu xìu hẳn, trước mặt gấu đen, giống như một đứa trẻ oan ức, ngồi dưới đất không dám động đậy.
Đúng vậy, có rất nhiều vườn thú không cho động vật ăn ngon lành, ví dụ như con gấu này chủ yếu ăn bắp ngô, đến thịt cũng hiếm thấy, thế nhưng mấy đồ ăn vặt như quả óc chó, đậu phộng, chuối tiêu thì đúng là ăn không ít, vậy đã là không tồi rồi. Bởi vậy nên bình thường tinh lực dồi dào, hoạt bát hiếu động, thi thoảng còn hướng về các chuồng động vật khác tỏ vẻ uy phong.
Lúc này đây tới Linh Hữu, so với Hắc Phong ở bên cạnh chỉ như gấu bông, vô cùng đáng thương. Trước đây bọn họ vẫn cảm thấy nó khỏe mạnh, so với Hắc Phong chắc không thành vấn đề, nhưng Hắc Phong không những cao to hơn rất nhiều, mà bộ lông cũng bóng mượt, bộ lông của chú gấu đen lập tức trở nên mờ nhạt.
Tuy rằng du khách tới Linh Hữu giảm đi, nhưng vẫn còn, ít nhất có không ít người muốn tới dùng bữa, thậm chí bởi nghĩ trời mưa ít người mà ngược lại đều bon chen tới.
Lúc gấu nhập chuồng, có du khách đứng xem, ở bên cạnh thảo luận:
“Ôi, sao Linh Hữu lại tiến cử gấu vậy, xem có vẻ dinh dưỡng không đầy đủ nhỉ.”
“Không phải của Linh Hữu đâu, tôi thấy nói trên vòng bạn bè rồi, vườn thú thành phố bị ngập, nên đưa động vật tới đây.”
“À à, vườn thú thành phố à, bảo sao. Tôi nghe nói có mấy đơn vị, tham ô rất nhiều tiền nguyên liệu và tiền tiến cử động vật.”
“Con gấu này đáng thương quá, trước đây nó không được ăn no à?”
“Mọi người xem nó trốn vào trong đây liền bất động, ủ rũ luôn.”
Lúc đó nhân viên chăn nuôi rất lúng túng, tai nóng ran lên.
Thực ra gấu chỗ họ vẫn còn tốt chán, nhưng nghe mấy du khách này nói chuyện, suýt chút nữa cậu ta cho rằng mình không cho con gấu ăn no, thậm chí còn ngược đãi nó.
Lại nhìn con gấu ủ rũ kia.. bình thường nó rất hiếu động mà!
Có một số thành phần du khách trẻ không đi vườn thú, đều bị “Linh Hữu” hấp dẫn, lúc này đây nhìn động vật trong vườn thú thành phố, thấy đến là thê thảm. Thực ra vẫn còn tốt, ở một vài vườn thú tư nhân, gấu chỗ họ còn thảm hại hơn nhiều.
Đứng ở đây, nghe các du khách thảo luận, nhân viên chăn nuôi vẫn còn mặc áo phông đồng phục của vườn thú thành phố, cảm giác như đang bị trách phạt công khai.
Mà ở các khu triển lãm khác, cũng xảy ra tình huống tương tự.
Thiên nga ở vườn thú thành phố được thả tới hồ thủy cầm, lông của chúng đều từng bị cắt, chỉ cắt một bên, thoạt nhìn như cái cánh bị tàn phế, chỉ có thể nhảy chứ không thể bay lên được. Xem một mình thì không sao, nhưng so với những con thiên nga lông bóng mượt có thể bay lên trời, thì giống như vịt con vậy.
Chim công lại càng khỏi phải nói.
Chim công ở vườn thú thành phố, đều là bạn cũ của Kim Vĩ và Thúy Thúy của vườn thú Linh Hữu. Đáng nhắc tới chính là, sau khi Kim Vĩ và Thúy Thúy ra mắt vườn thú thành phố, chim mái ở vườn thú thành phố mang thai, đẻ ra mười mấy quả trứng.
Những nhân viên chăn nuôi này đều không tình nguyện ấp trứng, vườn thú để cho gà mái ấp, tỷ lệ nở rất cao, hơn nữa gà mái chịu coi chim công nhỏ như con của mình. Thế nhưng đến khi lớn lên, các bé chim công vẫn được đưa trở về với bộ tộc của mình, tập tính sẽ không thay đổi.
Nói cách khác, trong quần thể chim công ở vườn thú thành phố, bao gồm cả người tình cũ, tình địch và con của Kim Vĩ và Thúy Thúy..
Nhóm tình địch cúi đầu trước thế lực chim công bản thổ, trốn trong góc run lẩy bẩy, không dám xòe đuôi ra, xòe đuôi ra cũng tự chuốc lấy nhục. Hơn nữa dù không xòe đuôi, thì cũng có thể trông thấy rõ ràng sự chênh lệch hình thể và độ dài đuôi của chúng nó.
Những con động vật ngoại lai này tạm thời làm khách ở vườn thú Linh Hữu, hệ thống sẽ không tính nó là động vật của mình, cũng sẽ không phân phát đồ ăn cho chúng. Vườn thú thành phố gửi “tiền ăn” cho Linh Hữu, Hồ Đại Vi phụ trách hậu cần phân phát cho chúng rau thịt ở làng bên, đây cũng là nguyên liệu nhà hàng nhập vào.
Nhưng mà chia buồng còn đỡ, những động vật được nuôi chung với nhau thì không hiểu được, giống như thiên nga, điên cuồng muốn cướp thức ăn của thiên nga ở Linh Hữu.
Cái đám gia hỏa có gan dám cướp đồ ăn của mình, động vật ở Linh Hữu sao có thể dung tha? Chúng đang đi vào vết xe đổ của đám chim sẻ lưu manh kia.
Tố chất thân thể vốn không bằng, lại còn muốn cướp thức ăn, đương nhiên sẽ luôn bị cảnh giác đánh đuổi, dám động thủ liền bị đánh. Dẫu có vậy bọn chúng cũng không bỏ cuộc, hết cách rồi, mùi thức ăn thơm quá!
Dù có liều lĩnh đối mặt với nguy hiểm để cướp lấy một miếng, cũng coi như chiếm tiện nghi rồi!
….
“Chu choa ngon quá, ngon thiệt sự luôn!” Nhân viên chăn nuôi ở vườn thú thành phố cắm đầu vào ăn, bộ dạng y hệt động vật của họ.
Hôm nay để tiếp đón họ mà đưa tới mấy món ở Giai Giai, thế nhưng dù không có, thì thức ăn ở Linh Hữu cũng ngon hơn nhiều so với các đơn vị công tác khác ở Đông Hải, Đoàn Giai Trạch tin rằng ăn ngon mới có thể làm việc tốt.
Mọi người đều là nhân viên chăn nuôi, kết thúc ngày làm việc hôm nay, gặp gỡ động vật hai bên, khác biệt một trời một vực, anh nuôi được, tôi không nuôi được, trong lòng nhân viên ở vườn thú thành phố ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu.
Sau khi ăn ở căng tin, thì lại càng thêm ghen tị.
Thế nhưng tuy rằng hâm mộ, nhưng họ cũng không có ý định đổi nghề. Nhân viên ở các nơi khác còn có thể đổi tới Linh Hữu, nhưng họ thì khác, công việc ổn định, các đơn vị khác lên lên xuống xuống bao nhiêu lần, nhưng vườn thú thành phố vẫn đứng sừng sững không đổ hai mươi năm.
Họ vừa hâm mộ lại vừa tự an ủi mình, tuy Linh Hữu phát triển rất tốt, nhưng ai biết được sau này sẽ ra sao.
Lúc này, nhân viên ở Linh Hữu tỏ ý: “Ăn ngon không? Sau này có thể thì thường xuyên tới làm khách nhé, vườn trưởng của bọn tôi chuẩn bị mở khách sạn nghỉ dưỡng, đều cùng một nghề với nhau, sẽ có ưu đãi.”
Cùng một nghề còn có ưu đãi, nhất định người của Linh Hữu lại càng có nhiều ưu đãi hơn. Nhân viên chăn nuôi ở vườn thú thành phố nghe xong, trong lòng lại càng thêm phức tạp.
“Móa ơi, chỗ các anh có thiếu người không?” Một nhân viên trong đó hỏi.
Người ở Linh Hữu bật cười nói: “Sao vậy, đừng nói cậu muốn nhảy việc nhé?”
Bọn họ không hiểu được người ở vườn thú thành phố ngay cả biên chế cũng không cần, muốn tới Linh Hữu.
“Thật đó.” Người này nghiêm túc nói, “Tôi rất muốn tới đây, đồ ăn ở căng tin mà ngon quá chừng.”
Những đồng nghiệp khác xót xa nói, “Đừng nói nữa, cậu ta sẽ nhảy việc thật đấy.” Cậu ta dạo gần đây mới trúng thưởng, mua cửa hàng, đúng là không để ý tới công việc ổn định này, có thể nhảy việc vì thức ăn ngon, thật hạnh phúc.
Bây giờ Linh Hữu tuyển dụng nhiều người chuyên nghiệp hơn, đều yêu cầu người có kinh nghiệm làm việc hoặc có chuyên ngành tương quan, người này làm việc ở vườn thú thành phố mấy năm, hơn nữa cũng làm công việc liên quan, Linh Hữu liên tục tuyển dụng đương nhiên hoan nghênh, nhưng đàm phán thế nào lại là chuyện bí mật.
..
Qua nửa tháng, những trận mưa to vẫn không dứt, thế nhưng chuồng ở vườn thú thành phố đã được sửa lại, có thể đón động vật trở về.
Các nhân viên chăn nuôi đều không nỡ, mấy hôm nay ở lại Linh Hữu, càng khiến họ cảm thấy nơi đây tốt hơn thành phố nhiều lắm, chưa đề cập tới tiền lương phúc lợi, mà điều kiện ở lại, thức ăn đều rất tốt, hoàn cảnh xếp hạng nhất.
Ngay cả trong công việc, buồng nuôi đều là đồ tốt nhất, trang bị rất nhiều thiết bị tự động hóa, thao tác đơn giản thuận tiện hơn, công việc nhẹ nhàng hơn nhiều so với vườn thú thành phố.
Thế nhưng dù có tiếc tới đâu thì vẫn phải đi, phần lớn bọn họ đều không dám như người đồng nghiệp kia, lập tức nhảy việc.
Chỉ là khi muốn đưa những động vật này đi, lại xảy ra vấn đề.
Có một vài động vật sống chết không chịu rời đi!
Con khỉ kia tứ chi ôm chặt lấy thân cây, kêu chít chít không muốn ra ngoài, nhân viên chăn nuôi dùng gậy cất tiếng gọi nó qua, nó cũng nhất quyết không chịu đi, thể như biết rằng họ đang cố ý đuổi chúng.
—— Đùa à, ở đây có Thất Hỏa tinh quân, người và động vật ở đều thoải mái hơn những nơi khác, động vật lại càng nhạy cảm hơn, huống hồ chúng đã ăn vụng một ít thức ăn ở Linh Hữu, có ngu mới chịu đi.
Lúc đến thì hết sức thuận lợi, khi đi lại phải cưỡng ép như vậy, người trong vườn thú thành phố đều hạn hán lời. Hết cách rồi, những con vật nhỏ bé còn có thể ép đi, nhưng như gấu chỉ có thể đánh thuốc gây mê, lượng công việc nhất thời tăng lên.
Con gấu kia bị đánh thuốc mê, đến khi thuốc bắt đầu hiệu quả, bước chân lảo đảo, trước khi ngất vẫn còn ôm chặt món đồ chơi mô phỏng.
Nhân viên chăn nuôi vã mồ hôi, “Cái con này, không muốn đi tới mức nào chứ!”
Tuy rằng họ rất hiểu chúng nó, bởi vì chính bản thân họ cũng không muốn đi, nhưng vẫn phải tách chân nó ra, rõ ràng đưa chúng nó về nhà, mà sao làm như họ ngược đãi chúng nó vậy.
Nhưng khiến người ta không ngờ được nhất, vẫn là thiên nga.
Trước đó đã nói, thiên nga trong vườn thú thành phố đã bị tỉa lông. Vườn thú thành phố cảm thấy cách làm tiểu phẫu, cắt đứt gân thiên nga và cắt đứt một phần xương để thiên nga mãi mãi không thể bay lên được hơi tàn nhẫn, bởi vậy nên chỉ cắt lông theo định kỳ.
Như vậy, chim trưởng thành một năm cắt lông một lần là được rồi, hơn nữa loài động vật vẫn luôn sống ở vườn thú, bị nuôi nhốt đã thành quán tính, thậm chí có xu hướng bị nhốt, sẽ không tùy tiện bỏ nhà đi.
Có ba mươi con thiên nga tới từ vườn thú thành phố, cũng giống như các động vật khác, chúng không muốn rời đi. Nhân viên chăn nuôi dùng đồ ăn gọi chúng ra, lại dùng lưới cách ly, muốn dùng kế “bắt ba ba trong rọ”, ai ngờ đám thiên nga này lại bay lên! Có hơi chệnh choạng, nhưng đúng là bay lên!
Lần tỉa lông trước đó là hơn nửa năm trước, theo lý mà nói còn phải mất mấy tháng nữa để mọc dài, nhân viên ở vườn thú thành phố làm thế nào cũng không ngờ chúng nó lại bay lên được, chúng thật sự bay lên, nhìn kỹ, lông chim đã dài gần được rồi.
Chăn nuôi thiên nga không giống các động vật khác, mấy hôm nay họ cũng không nhìn kỹ, càng không thể ngờ, sao nhanh như vậy lông chim đã dài gần được rồi.
Lúc này bắt đi phiền phức hơn rồi đây, đám thiên nga này đã biết họ muốn bắt mình, tuy rằng bay chệnh choạng, nhưng vẫn lảo đảo bay trong màn mưa.
Mắt thấy chúng sắp bay về phía đất bằng, nhân viên chăn nuôi nghĩ giăng lưới cũng chỉ bắt được vài con, vội vã đi bắt những con khác.
Người ở Linh Hữu cũng choáng váng, bọn họ chưa từng thấy tình huống như vậy, cũng hỗ trợ bắt thiên nga.
Cũng may mà những con thiên nga kia không có ý định bay ra ngoài, chỉ bay ở trong vườn.
Thế là hôm ấy, du khách ở Linh Hữu —— trong thời tiết này phải sửa lại, phải gọi là thực khách, tất cả đều tận mắt chứng kiến một cảnh tượng rất hoang đường, trong màn mưa rả rích, một nhóm nhân viên chăn nuôi chạy đi bắt thiên nga trắng.
Cánh thiên nga trắng vẫn chưa mọc dài hoàn toàn, bay một đoạn dừng một đoạn, những nhân viên chăn nuôi đuổi theo phía sau, chuẩn bị bắt lấy bất cứ lúc nào. Mà thiên nga trắng bay loạn khắp nơi, cũng quấy rầy một vài du khách, ví dụ như có con thiên nga trắng lập tức đáp xuống dù của du khách.
Nhất thời, cảnh tượng trở nên hết sức hỗn loạn.
Các du khách không rõ vấn đề đều lấy điện thoại ra ghi hình: “Móa ơi, thiên nga ở vườn thú bạo động rồi!!”
Chuyện vườn thú thành phố để xổng con khỉ ra, khách bắt được cũng thành đề tài cho mọi người nói chuyện say sưa, huống hồ là thiên nga mang bộ dạng như muốn chạy nạn, nhân viên chăn nuôi thì đuổi theo sau, cảnh tượng rất giống phim hoạt hình.
Thiên nga tán loạn, nhân viên chăn nuôi chạy theo, du khách bị quấy rầy, nhất thời Linh Hữu dưới trời mưa hết sức hỗn loạn.
Cảnh tượng này trong thời buổi thông tin đại chúng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, rất nhiều người dân thành phố Đông Hải đều thấy tin tức được đăng tải hoặc chia sẻ trong vòng bạn bè, vườn thú Linh Hữu vốn đã trở thành cảnh điểm, lại xảy ra tình cảnh hỗn loạn, thiên nga bạo động!
Chuyện này rất thú vị, bọn họ không biết nội tình của thiên nga, còn tưởng đây là thiên nga ở Linh Hữu, cũng không chú ý hình thể bất đồng, chỉ nghĩ chúng không ngoan ngoãn ở lại trong hồ, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
…
Đoàn Giai Trạch đang ở trong phòng làm việc thảo luận với Tiểu Tô, nghe thấy tiếng náo loạn bên ngoài, tò mò mở cửa sổ ra nhìn, kết quả có một con chim màu trắng lao tới.
“Móa ơi!” Đoàn Giai Trạch chỉ kịp giơ tay lên che mặt, bị thiên nga đập một cái, suýt chút nữa ngã lăn xuống.
Con thiên nga kia bay một vòng, đậu lại trên tủ, cảnh giác nhìn Đoàn Giai Trạch đứng phía trước cửa sổ, muốn động đậy cũng không dám, sau khi đi vào nó mới biết ở đây chỉ có một lỗ hổng.
Đoàn Giai Trạch ngẩng đầu lên, Tiểu Tô đã cầm điện thoại lên quay video.
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Tiểu Tô: “….Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp, sao thiên nga lại bay vào đây.”
Bên ngoài, một nhân viên trông thấy cảnh thiên nga đập mặt vườn trưởng, hết sức chột dạ, “Vườn trưởng à, anh không sao chứ? Tôi có thể tới bắt thiên nga không?”
Đoàn Giai Trạch nhìn con thiên nga thêm một lúc, nghi ngờ nói: “Đây không phải thiên nga vườn chúng ta phải không? Có chuyện gì vậy?”
“Đây là thiên nga vườn thú thành phố, hôm nay vốn phải đi, ai ngờ đều bay đi hết.” Nhân viên tội nghiệp nói, “Chúng tôi đang chạy khắp nơi bắt.”
“Cái quần què gì vậy, không phải nói mấy con đưa tới bị tỉa lông rồi sao.” Thiên nga ở chỗ Đoàn Giai Trạch, lúc mới tới bởi vì bị chim công đè ép, sau đó cũng không cần tỉa lông, thế nhưng anh nhớ chim công ở vườn thú thành phố đã bị tỉa lông rồi mà. Bây giờ nhìn lại, lông chim đã mọc tương đối.
Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, nhất định chúng nó ăn vụng thức ăn rồi, nếu không sao lại khôi phục nhanh như vậy được.
“Cậu đừng tới, phiền lắm, để tôi bắt nó xuống.” Đoàn Giai Trạch nói rồi đóng cửa sổ lại, cũng không có ý định đuổi thiên nga ra ngoài, nếu không chưa chắc nhân viên đã bắt được.
Tiểu Tô nấp trong góc tiếp tục ghi hình, nhìn vườn trưởng xắn tay áo lên, tự mình ra trận, dẫm lên ghế ôm lấy con thiên nga kia.
Thiên nga lập tức bay khỏi tủ, thế nhưng văn phòng lớn như vậy, Đoàn Giai Trạch bắt trái bắt phải cuối cùng vẫn bắt được nó, sau đó bế lên, thấy lông chim lả tả khắp phòng.
“Khụ khụ..” Đoàn Giai Trạch chật vật ho khan mấy tiếng, trong lòng thầm nói mình ngốc à, tự mình bắt làm cái gì chứ, đi tìm Lục Áp không phải đỡ hơn nhiều sao.
—— Tuyệt đối không phải anh lập tức nghĩ tới Lục Áp! Mà là sau khi cẩn thận suy xét, cho rằng tình huống cũng giống như gọi chim công, Lăng Quang không đáng tin, dù sao cũng bị nhiều người nhìn như vậy.
..
Một nhóm du khách đang che ô xem cảnh bắt thiên nga, trông thấy dưới màn mưa rả rích có một người bung dù xách thiên nga đi tới, con thiên nga ở trong tay anh ngoan như ngỗng nhà vậy.
Tán ô khẽ nhấc lên, liền lộ ra một cái đầu xoăn, với một vài khách quen mà nói, họ lập tức nhận ra được, đây chính là vườn trưởng của Linh Hữu.
Dù có không biết vườn trưởng, thì cũng có thể nhận ra con chim màu đỏ vàng bay lượn trên người anh, chim Lục Áp.
Các nhân viên ở hai vườn thú hợp lực bắt thiên nga, trông thấy Đoàn Giai Trạch đi tới, đều cảm thấy ngại ngùng, đã làm kinh động tới vườn trưởng, mà vườn trưởng còn ôm theo con thiên nga của họ..
Đoàn Giai Trạch thấy họ mới bắt được có năm, sáu con, khóe miệng giần giật nói rằng: “Thôi bỏ đi, mọi người tránh ra.”
Đoàn Giai Trạch nhét con thiên nga vào trong lồng, sau đó huýt sáo một tiếng.
Các du khách liền trông thấy, Lục Áp được “huấn luyện nghiêm chỉnh” sau khi vườn trưởng huýt sáo, liền ở trên bầu trời đổi hướng bay, nhắm về phía mấy con thiên nga kia, dáng vẻ hung mãnh khiến họ kinh ngạc đến mức phải thốt lên, tưởng rằng Lục Áp muốn tấn công đám thiên nga này.
Nhưng Lục Áp chỉ đuổi những con thiên nga kia đi, hắn vừa tới gần, đám thiên nga kinh hãi bay về phía trước, lập tức bị Lục Áp lùa tới bên cạnh lồng.
Đoàn Giai Trạch mở lồng sắt ra, thiên nga bên trong không tranh thủ chạy ra, mà ngược lại đám thiên nga bên ngoài vội vã trốn vào, chỉ sợ chậm một giây sẽ bị Lục Áp tấn công.
“Uầy ——” Nhìn thấy động tác ăn ý thành thạo như vậy, mọi người đứng xem đều kích động cảm thán.
Nhân viên ở Linh Hữu đã quen cảnh vườn trưởng và Lục Áp ăn ý với nhau, nhưng người ở vườn thú thành phố đều nuốt nước miếng, cùng làm công việc ở vườn thú, đương nhiên họ biết thao tác này khó nhường nào. Con chim không rõ giống này cũng lợi hại quá rồi, hơn nữa vườn trưởng cũng thật giỏi, sao có thể huấn luyện đến mức vừa huýt sáo Lục Áp liền hiểu chỉ thị của anh?
Động vật bạo động bị vườn trưởng trấn áp, câu chuyện này kết thúc cũng coi như phù hợp với ý của mọi người, họ hài lòng đăng video lên vòng bạn bè:
Chẳng trách có thể làm vườn trưởng, nhiều người như vậy không bắt được, một mình cậu ta dẫn theo một con chim, liền bắt được tất cả thiên nga về! Không hổ là tay nuôi chim thiện nghệ được CCTV chứng nhận.
..
Đoàn Giai Trạch nhấc tán ô cao lên, ra hiệu cho Lục Áp bay vào.
Lục Áp bay vòng quanh anh hai vòng, dường như chần chừ một chút mới bay vào, đậu trên bả vai anh.
Các du khách tò mò nói với Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng à, con chim này của cậu cũng lợi hại thật đấy, nghe nói cậu nhặt được à? Không biết giống gì nhỉ, chắc hiếm lắm.”
Đoàn Giai Trạch: “Ừm đúng vậy, không rõ giống gì..”
Còn phải nói à, từ cổ chí kim có tổng cộng mười con, mấy con khác đều chết hết, đây là con cuối cùng, quý hiếm nhất trong tam giới.
Du khách vừa hâm mộ vừa bội phục, hỏi một tràng dài: “Ác điểu mà cậu huấn luyện tốt ghê, tiếc là chỉ có một con, tôi cũng muốn nuôi một con chim như vậy. Ôi, vườn trưởng à, nó mấy tuổi rồi, đã động dục chưa? Lúc đến mùa giao phối nó không tìm được đồng loại thì phải làm sao bây giờ? Tôi nuôi một con vẹt, lúc đến mùa giao phối rõ là ầm ĩ, con ác điểu của cậu lúc tìm phối ngẫu có như những con chim khác không? Cậu từng thấy chưa??”
Lục Áp: “………”
Đoàn Giai Trạch từ tốn trả lời: “Thế nhất định sẽ không giống, còn ầm ĩ hơn ngàn vạn lần..”
Lục Áp: “…….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất