Chương 4
Quay trở lại quầy bar, Chân Điềm đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, ít nhất biểu hiện của cô nên là như thế này.
Cô đi đến bên cạnh Trần Túy ngồi xuống, nhìn anh cười nói: "Thật ngại quá học trưởng, đã để anh đợi lâu, anh có muốn uống một chút bia không?"
"Không cần đâu, tôi còn phải làm việc, không thể uống." Trần Túy vừa nói, vừa nhìn cô, "Em đừng cứ mãi gọi tôi là học trưởng, em có thể gọi tôi bằng tên."
"Ah, được." Chân Điềm ý thức được một chút, ngước mắt nhìn anh, "Trần Túy học trưởng."
Trần Túy: "......."
Anh cười nhẹ một tiếng, chào một tiếng với đạo diễn quay phim, rồi mới nhìn Chân Điềm nói: "Chúng ta bắt đầu thôi."
"Khụ, được." Chân Điềm thấy camera được dựng lên, liền có chút khẩn trương. Trần Túy điều chỉnh microphone, nhìn cô nở nụ cười: "Nếu em cảm thấy khẩn trương, có thể uống một cốc bia."
"Không có, em không có khẩn trương." Chân Điềm vô ý thức mà ngồi thẳng người, kiên định mà phủ nhận nói.
Khóe miệng Trần Túy khẽ nhếch, đưa bản thảo trong tay cho cô: "Đây là một phần câu hỏi phỏng vấn tôi đã soạn, em có thể chuẩn bị trước một chút."
"Ah, được." Chân Điềm cầm lấy bản thảo, cúi đầu nhìn. Sau khi đem lực chú ý lên bản thảo, tâm trạng của cô đã buông lỏng không ít, vấn đề Trần Túy hỏi cũng không nhiều lắm, cũng không khó trả lời, cô xem xong, liền ngẩng đầu nhìn anh cười cười: "Chúng ta bắt đầu thôi."
Trần Túy gật gật đầu, đem bản thảo để ra ngoài ống kính, nói rõ với Chân Điềm: "Cái này không phải quay trực tiếp, em có thể nói từ từ, nói sai thì có thể nói lại, không sao cả."
Giọng nói anh rất nhu hòa, làm cho người quay phim ở bên cạnh phải kinh ngạc nhìn anh một cái. Thật sự là đã gặp quỷ, sao hôm nay Trần chủ bá lại ôn nhu thế này??!
Chân Điềm tự nhiên không có phát hiện cái gì khác thường, cô thở phào một hơi, nhìn Trần Túy cười cười: "Vâng, cảm ơn học trưởng."
Xưng hô của cô lại trở thành học trưởng, Trần Túy không nói gì, chẳng qua là cười cười, bắt đầu cuộc phỏng vấn. Trước hết anh giới thiệu sơ lược về Chân Điềm cùng quán bar của cô, sau đó mới bắt đầu đi vào trọng tâm vấn đề. Đối mặt với màn ảnh, lúc đầu Chân Điềm còn có chút không được tự nhiên, nhưng nội dung phỏng vấn đều quay chung quanh đề tài bia, đây là lĩnh vực thông thạo của cô, dần dần cô cũng tiến vào trạng thái.
Trần Túy nói: "Đồng nghiệp của tôi sau khi biết được bạn là người của phái nữ, có chút kinh ngạc, có phải phái nữ làm nghề này rất ít hay không?"
Chân Điềm gật gật đầu: "Quả thật là rất ít, ít đến nỗi mà mọi người cảm thấy nghề này bị phái nam thống trị a? Nhưng hiện tại càng ngày có nhiều phái nữ gia nhập vào nghề này, từ kinh doanh quán bar đến tự cất bia, trong đó phái nữ đều có người nổi bật."
Trần Túy khẽ vuốt cằm, lại hỏi: "Phái nam chiếm nhiều trong ngành như vậy, có lẽ sẽ xuất hiện tình huống phái nữ bị kì thị phải không?"
"Sẽ có, mà ngay cả những người thưởng thức bia của phái nữ có khi cũng sẽ bị kì thị." Chân Điềm lấy một cái ví dụ, "Ví dụ như một người phái nữ chọn một ly thế đào* người pha chế có thể sẽ nói với cô ấy rằng, bia này không thích hợp với phái nữ, hoặc là phái nữ không thích loại bia này. Bọn họ cũng không tôn trọng ý nguyện của khách hàng nữ. Có quán bar, thậm chí chỉ sẽ làm một loại bia cho phái nữ, phái nữ chỉ có thể chọn được một loại, trong khi phái nam có thể chọn tất cả các loại. Tôi cho rằng đây không phải là một điều công bằng."
"Cho nên bây giờ bạn kinh doanh Tipsy Cat, có phải rất đặc biệt chú ý vấn đề này hay không?"
"Đúng vậy, đây là ước nguyện ban đầu của tôi khi mở quán, tôi hy vọng tất cả mọi người ở đây có thể tự do uống bia, chúng tôi sẽ không quyết định bạn nên uống gì."
"Vậy bạn thử dùng kinh nghiệm kinh doanh bia của mình nói thử xem, khẩu vị của phái nữ và phái nam, có phải giống nhau hay không?"
"Phái nam có thể sẽ rất muôn nếm thử các loại bia khác nhau, nhưng đây không phải là tuyệt đối, hiện tại càng ngày có càng nhiều phái nữ sẽ uống cạn bia theo phong cách hu bơ lông, cũng sẽ có phái nam thích bia ngọt hoặc bia đắng. Tôi cho rằng khẩu vị của mỗi người đều sẽ được tôn trọng, chứ không phải khắt nghiệt dùng giới tính để tiến hành phân chia."
Phỏng vấn đã tiến hành không lâu, bất tri bất giác đã chuẩn bị kết thúc. Sau khi kết thúc, thời gian mở cửa quán cũng sắp đến gần. Trần Túy nói với Chân Điềm "Vất vả rồi", rồi hỏi cô: "Sau khi mở cửa quán chúng ta còn có thể tiếp tục phỏng vấn không? Chúng tôi muốn quay một chút hình ảnh lúc buôn bán, nếu có thể, chúng tôi cũng muốn phỏng vấn một vài vị khách ở đây. Chúng tôi sẽ không quấy rầy các khách hàng khác đâu."
Chân Điềm liên tục gật đầu: "Có thể có thể, có cần em đi cùng không."
"Không cần đâu, em cứ vội việc của em đi."
"Vậy cũng được, anh cần gì thì cứ gọi em."
"Ừ." Trần Túy nhìn Chân Điềm đi vào quầy bar, sau đó cùng người quay phim đi tham quan xung quanh. Trong quầy bar Chân Điềm có treo một bức tranh sơn dầu, lúc vừa đi vào Trần Túy đã chú ý đến nó, bởi vì đèn trong quán có chút tối, Trần Túy cũng không thể nhìn được rõ ràng.
Chân Điềm thấy anh đang quan sát bức vẽ, liền chủ động giới thiệu với anh: "Đây là Mã Nại danh họa,《Phúc lợi• Quầy bar của Berger》*. Đương nhiên, bức tranh này chỉ là bức tranh được vẽ lại, bức tranh thật đang được trưng bày trong viện mỹ thuật ở Anh Quốc."
Tuy Trần Túy thường uống bia, nhưng đối với tác phẩm hội họa nước ngoài thì không hiểu rõ lắm, anh lại nhìn một hồi, rồi mở miệng nói: "Ngược lại bức tranh này rất có ý tứ."
"Đúng không, em cũng cảm thấy như vậy." Cầm bức tranh Mã Nại trên tay, Chân Điềm có chút hào hứng, "Vẽ bức tranh bên trong tấm kính cũng không phản chiếu được vị trí chân thực của vật thể, Mã Nại sử dụng kỹ thuật phối cảnh rất đặc biệt, giống như những người ủ bia, đối với triết lý ủ bia của mình rất kiên trì."
Trần Túy nghe cô nói như vậy, quay đầu nhìn về phía cô: "Tôi nghe nói, Tipsy Cat cũng bán bia tự cất sao?"
"Đúng vậy." Chân Điềm có chút ngẩng đầu lên, trong mắt sáng lấp lánh cùng một chút vui vẻ, "Vừa lúc em mới cất bia xong, anh có muốn nếm thử không?"
Không phải không thừa nhận, những lời này đã hấp dẫn được Trần Túy. Trong lòng không khỏi sinh ra hiếu kỳ với bia mà Chân Điềm cất, nhưng nghĩ đến kế tiếp anh còn phải làm việc, anh vẫn cự tuyệt: "Lần sau đi."
"Được."
Trần Túy cũng không có ở đây lâu, phỏng vấn xong mấy khách hàng đã đến đây, liền thu thập thiết bị chuẩn bị trở về nhà. Trước khi đi, anh đi đến quầy bar chào một tiếng với Chân Điềm, Chân Điềm thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, không hiểu sao trong lòng lại nảy lên một trận không muốn: "Các anh phỏng vấn xong chưa?"
"Ừ." Trần Túy gật gật đầu, nhìn không ra quá nhiều cảm xúc, "Chúng tôi không nên quấy rầy quá lâu, chương trình chế tác xong sẽ nhanh chóng được phát sóng, lúc đó em nhớ đón xem."
"Được, phát sóng trên 《tin tức quan trọng của sáng nay》phải không a?"
"Ừ."
"Đại khái là lúc nào a..., có thể cho em biết sớm một chút được không? Em sợ sẽ bỏ lỡ." Sau khi Chân Điềm nói xong, lại cảm thấy chính mình quá lo xa, mẹ của cô là người xem trung thành của chương trình này a..., đến lúc đó bà nhìn thấy, nhất định sẽ gọi cô.
"Nếu bỏ lỡ, em có thể xem phát lại, chương trình của chúng tôi đều phát lại ở trên mạng."
"Ah." Chân Điềm lại gật đầu thêm một cái.
Bỗng nhiên Trần Túy thoáng trầm mặc một chút, nhìn Chân Điềm nói: "Nếu không thì trước khi phát sóng tôi sẽ thông báo cho em."
"Thật vậy chăng, vậy thì tốt quá!" Đôi mắt Chân Điềm sáng ngời, lại có chút do dự, "Nhưng mà lúc trước người liên lạc với em không phải là anh, anh có phương thức liên lạc của em không?"
Ánh mắt Trần Túy thoáng qua một chút vui vẻ, giống như vô tình đi qua mặt nước: "Em có thuận tiện để lại phương thức liên lạc không?" Thật sự mà nói, anh cũng có thể quay về đài để tra, dù sao trên bản khai cái gì cũng có.
Đầu óc Chân Điềm còn chưa phản ứng, tay đã tự động lấy điện thoại trong túi ra: "Thuận tiện."
Cô đem số điện thoại của mình nói cho Trần Túy, cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu: "Wechat cũng là số điện thoại này."
"Được." Trần Túy cúi đầu lưu lại phương thức liên lạc, vừa lúc giấu đi ý cười: "Tôi sẽ nhớ thông báo cho em."
"Cảm ơn học trưởng." Nhưng mà lúc nào anh cũng có thể liên lạc cho em. Chân Điềm nghĩ như vậy, nhưng lại không có mặt mũi nói ra.
"Chúng tôi đi trước." Trần Túy cất di động, liếc mắt nhìn Chân Điềm một cái, cùng người quay phim đi ra ngoài.
Quay về đài báo cáo công tác xong, Trần Túy thay đổi quần áo của mình, trực tiếp tan tầm. Lúc này đã hơn 7 giờ, bạn học nhỏ Trần Nhất Nhiên đã tan học về nhà, còn gửi cho Trần Túy một cái tin nhắn, hỏi anh khi nào trở về.
Trần Túy trả lời tin nhắn của cậu bé, trên đường về nhà thuận tiện mua một chút đồ ăn tối. Đài truyền hình ABA nằm ở trung tâm thành phố, cách bách hóa Tinh Quang không xa, thời điểm Trần Túy mua phòng, suy xét đến vấn đề đi học của Trần Nhất Nhiên, nên anh chọn phòng ở một nơi nhỏ trong thành phố.
Cũng may mắn ngày thường anh đi làm cùng tan tầm không phải là giờ cao điểm, lái xe cũng không tốn nhiều thời gian.
Phòng ở là anh mua ba năm trước, chỉ là một căn hộ nhỏ với hai phòng một sảnh, nhưng bởi vì ở khu vực này, vẫn không rẻ. Trần Nhất Nhiên tuổi còn nhỏ, lại bởi vì vấn đề phòng ở mà phát sầu, cậu nghiêm túc cân nhắc qua, tương lai Trần Túy phải kết hôn đi, kết hôn xong thì phải có em bé đi, em bé sau khi sinh, không phải sẽ không có phòng ở sao?
Cậu thành tâm kiến nghị Trần Túy mua ba phòng một sảnh, lúc đó cậu chỉ mới có năm tuổi, Trần Túy nhìn cậu bé nho nhỏ chỉ anh, cảm thấy dở khóc dở cười. Không phải anh không cân nhắc qua vấn đề này, chẳng qua mua ba phòng một sảnh sẽ vượt qua dự toán, hơn nữa lúc đó anh không có dự tính kết hôn, càng không cần phải có em bé.
Trần Túy mang theo đồ ăn trở về, vừa mở cửa ra liền thấy trên bàn dư lại một hôp cơm hộp. Trần Nhất Nhiên đã tự mình ăn qua cơm hộp, nếu là chờ cậu của cậu về ăn, phỏng chừng cậu đã đói thành thây khô.
Trần Túy một bên đổi giày,một bên hướng về phía phòng Trần Nhất Nhiên nói một câu: "Ăn cơm xong sao lại không dọn dẹp?"
Trần Nhất Nhiên đang ở trong phòng làm bài tập, cửa phòng lại đóng, nghe thấy giọng nói của Trân Túy ở bên ngoài, cậu đặt bút xuống, nhảy nhót chạy ra: "Đó là con cố ý chừa lại cho cậu, đây là con dùng tiền tiêu vặt để mua!"
Trần Túy nhìn thoáng qua hộp cơm trên bàn, "Ah" một tiếng: "Cậu phải cảm ơn con đã chừa lại cơm thừa thịt nguội này cho cậu sao?"
"......Còn không phải là cậu về trễ!" Trần Nhất Nhiên thấy Trần Túy lấy thức ăn trong tay ra, cũng ngồi xuống bàn, tính toán đợi một lát ăn một miếng, "Sao hôm nay cậu lại về trễ vậy?"
Trần Túy là người phát sóng tin tức buổi sáng, mỗi ngày ba giờ sáng liền ra cửa đi làm, không có công việc khác, giữa trưa sẽ trở về nhà. Bây giờ đã là tám giờ tối, chẳng lẽ cậu của cậu đang giấu cậu điều gì sao?
Trần Nhất Nhiên rầu thúi ruột.
Trần Túy nói: "Bất ngờ có một nhiệm vụ phỏng vấn."
"Ah....."
Trần Túy ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Con ngồi ở đây làm gì? Không phải con đã ăn qua rồi sao?"
"Con đói bụng lại rồi." Trần Nhất Nhiên nói với vẻ mặt đương nhiên.
Trần Túy rũ mắt cười một tiếng, cũng lấy một đôi đũa đưa cho cậu. Trần Nhất Nhiên cầm đũa, lại không vội ăn, bởi vì vừa rồi Trần Túy cười, thật sự là quá khác thường!
Cậu của cậu đã từng cười qua như vậy lúc nào đâu!
Trần Nhất Nhiên đã ở trong lòng kết luận, khẳng định hôm nay Trần Túy đã gặp được chuyện gì.
"Cậu ơi?" Trần Nhất Nhiên nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, chớp đôi mắt to tò mò nhìn anh, "Hôm nay tâm tình của cậu rất tốt a?"
"Có sao?" Tay gắp đồ ăn của Trần Túy hơi hơi cứng lại.
"Có a!" Trần Nhất Nhiên khẳng định gật gật đầu, "Con chắc rằng cậu đã gặp được chuyện gì tốt."
Trần Túy thong thả gắp một đũa đồ ăn, bỏ vào chén của mình: "À, không có gì, hôm nay đài truyền hình tăng tiền lương cho cậu."
Hết chương 4.
Cô đi đến bên cạnh Trần Túy ngồi xuống, nhìn anh cười nói: "Thật ngại quá học trưởng, đã để anh đợi lâu, anh có muốn uống một chút bia không?"
"Không cần đâu, tôi còn phải làm việc, không thể uống." Trần Túy vừa nói, vừa nhìn cô, "Em đừng cứ mãi gọi tôi là học trưởng, em có thể gọi tôi bằng tên."
"Ah, được." Chân Điềm ý thức được một chút, ngước mắt nhìn anh, "Trần Túy học trưởng."
Trần Túy: "......."
Anh cười nhẹ một tiếng, chào một tiếng với đạo diễn quay phim, rồi mới nhìn Chân Điềm nói: "Chúng ta bắt đầu thôi."
"Khụ, được." Chân Điềm thấy camera được dựng lên, liền có chút khẩn trương. Trần Túy điều chỉnh microphone, nhìn cô nở nụ cười: "Nếu em cảm thấy khẩn trương, có thể uống một cốc bia."
"Không có, em không có khẩn trương." Chân Điềm vô ý thức mà ngồi thẳng người, kiên định mà phủ nhận nói.
Khóe miệng Trần Túy khẽ nhếch, đưa bản thảo trong tay cho cô: "Đây là một phần câu hỏi phỏng vấn tôi đã soạn, em có thể chuẩn bị trước một chút."
"Ah, được." Chân Điềm cầm lấy bản thảo, cúi đầu nhìn. Sau khi đem lực chú ý lên bản thảo, tâm trạng của cô đã buông lỏng không ít, vấn đề Trần Túy hỏi cũng không nhiều lắm, cũng không khó trả lời, cô xem xong, liền ngẩng đầu nhìn anh cười cười: "Chúng ta bắt đầu thôi."
Trần Túy gật gật đầu, đem bản thảo để ra ngoài ống kính, nói rõ với Chân Điềm: "Cái này không phải quay trực tiếp, em có thể nói từ từ, nói sai thì có thể nói lại, không sao cả."
Giọng nói anh rất nhu hòa, làm cho người quay phim ở bên cạnh phải kinh ngạc nhìn anh một cái. Thật sự là đã gặp quỷ, sao hôm nay Trần chủ bá lại ôn nhu thế này??!
Chân Điềm tự nhiên không có phát hiện cái gì khác thường, cô thở phào một hơi, nhìn Trần Túy cười cười: "Vâng, cảm ơn học trưởng."
Xưng hô của cô lại trở thành học trưởng, Trần Túy không nói gì, chẳng qua là cười cười, bắt đầu cuộc phỏng vấn. Trước hết anh giới thiệu sơ lược về Chân Điềm cùng quán bar của cô, sau đó mới bắt đầu đi vào trọng tâm vấn đề. Đối mặt với màn ảnh, lúc đầu Chân Điềm còn có chút không được tự nhiên, nhưng nội dung phỏng vấn đều quay chung quanh đề tài bia, đây là lĩnh vực thông thạo của cô, dần dần cô cũng tiến vào trạng thái.
Trần Túy nói: "Đồng nghiệp của tôi sau khi biết được bạn là người của phái nữ, có chút kinh ngạc, có phải phái nữ làm nghề này rất ít hay không?"
Chân Điềm gật gật đầu: "Quả thật là rất ít, ít đến nỗi mà mọi người cảm thấy nghề này bị phái nam thống trị a? Nhưng hiện tại càng ngày có nhiều phái nữ gia nhập vào nghề này, từ kinh doanh quán bar đến tự cất bia, trong đó phái nữ đều có người nổi bật."
Trần Túy khẽ vuốt cằm, lại hỏi: "Phái nam chiếm nhiều trong ngành như vậy, có lẽ sẽ xuất hiện tình huống phái nữ bị kì thị phải không?"
"Sẽ có, mà ngay cả những người thưởng thức bia của phái nữ có khi cũng sẽ bị kì thị." Chân Điềm lấy một cái ví dụ, "Ví dụ như một người phái nữ chọn một ly thế đào* người pha chế có thể sẽ nói với cô ấy rằng, bia này không thích hợp với phái nữ, hoặc là phái nữ không thích loại bia này. Bọn họ cũng không tôn trọng ý nguyện của khách hàng nữ. Có quán bar, thậm chí chỉ sẽ làm một loại bia cho phái nữ, phái nữ chỉ có thể chọn được một loại, trong khi phái nam có thể chọn tất cả các loại. Tôi cho rằng đây không phải là một điều công bằng."
"Cho nên bây giờ bạn kinh doanh Tipsy Cat, có phải rất đặc biệt chú ý vấn đề này hay không?"
"Đúng vậy, đây là ước nguyện ban đầu của tôi khi mở quán, tôi hy vọng tất cả mọi người ở đây có thể tự do uống bia, chúng tôi sẽ không quyết định bạn nên uống gì."
"Vậy bạn thử dùng kinh nghiệm kinh doanh bia của mình nói thử xem, khẩu vị của phái nữ và phái nam, có phải giống nhau hay không?"
"Phái nam có thể sẽ rất muôn nếm thử các loại bia khác nhau, nhưng đây không phải là tuyệt đối, hiện tại càng ngày có càng nhiều phái nữ sẽ uống cạn bia theo phong cách hu bơ lông, cũng sẽ có phái nam thích bia ngọt hoặc bia đắng. Tôi cho rằng khẩu vị của mỗi người đều sẽ được tôn trọng, chứ không phải khắt nghiệt dùng giới tính để tiến hành phân chia."
Phỏng vấn đã tiến hành không lâu, bất tri bất giác đã chuẩn bị kết thúc. Sau khi kết thúc, thời gian mở cửa quán cũng sắp đến gần. Trần Túy nói với Chân Điềm "Vất vả rồi", rồi hỏi cô: "Sau khi mở cửa quán chúng ta còn có thể tiếp tục phỏng vấn không? Chúng tôi muốn quay một chút hình ảnh lúc buôn bán, nếu có thể, chúng tôi cũng muốn phỏng vấn một vài vị khách ở đây. Chúng tôi sẽ không quấy rầy các khách hàng khác đâu."
Chân Điềm liên tục gật đầu: "Có thể có thể, có cần em đi cùng không."
"Không cần đâu, em cứ vội việc của em đi."
"Vậy cũng được, anh cần gì thì cứ gọi em."
"Ừ." Trần Túy nhìn Chân Điềm đi vào quầy bar, sau đó cùng người quay phim đi tham quan xung quanh. Trong quầy bar Chân Điềm có treo một bức tranh sơn dầu, lúc vừa đi vào Trần Túy đã chú ý đến nó, bởi vì đèn trong quán có chút tối, Trần Túy cũng không thể nhìn được rõ ràng.
Chân Điềm thấy anh đang quan sát bức vẽ, liền chủ động giới thiệu với anh: "Đây là Mã Nại danh họa,《Phúc lợi• Quầy bar của Berger》*. Đương nhiên, bức tranh này chỉ là bức tranh được vẽ lại, bức tranh thật đang được trưng bày trong viện mỹ thuật ở Anh Quốc."
Tuy Trần Túy thường uống bia, nhưng đối với tác phẩm hội họa nước ngoài thì không hiểu rõ lắm, anh lại nhìn một hồi, rồi mở miệng nói: "Ngược lại bức tranh này rất có ý tứ."
"Đúng không, em cũng cảm thấy như vậy." Cầm bức tranh Mã Nại trên tay, Chân Điềm có chút hào hứng, "Vẽ bức tranh bên trong tấm kính cũng không phản chiếu được vị trí chân thực của vật thể, Mã Nại sử dụng kỹ thuật phối cảnh rất đặc biệt, giống như những người ủ bia, đối với triết lý ủ bia của mình rất kiên trì."
Trần Túy nghe cô nói như vậy, quay đầu nhìn về phía cô: "Tôi nghe nói, Tipsy Cat cũng bán bia tự cất sao?"
"Đúng vậy." Chân Điềm có chút ngẩng đầu lên, trong mắt sáng lấp lánh cùng một chút vui vẻ, "Vừa lúc em mới cất bia xong, anh có muốn nếm thử không?"
Không phải không thừa nhận, những lời này đã hấp dẫn được Trần Túy. Trong lòng không khỏi sinh ra hiếu kỳ với bia mà Chân Điềm cất, nhưng nghĩ đến kế tiếp anh còn phải làm việc, anh vẫn cự tuyệt: "Lần sau đi."
"Được."
Trần Túy cũng không có ở đây lâu, phỏng vấn xong mấy khách hàng đã đến đây, liền thu thập thiết bị chuẩn bị trở về nhà. Trước khi đi, anh đi đến quầy bar chào một tiếng với Chân Điềm, Chân Điềm thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, không hiểu sao trong lòng lại nảy lên một trận không muốn: "Các anh phỏng vấn xong chưa?"
"Ừ." Trần Túy gật gật đầu, nhìn không ra quá nhiều cảm xúc, "Chúng tôi không nên quấy rầy quá lâu, chương trình chế tác xong sẽ nhanh chóng được phát sóng, lúc đó em nhớ đón xem."
"Được, phát sóng trên 《tin tức quan trọng của sáng nay》phải không a?"
"Ừ."
"Đại khái là lúc nào a..., có thể cho em biết sớm một chút được không? Em sợ sẽ bỏ lỡ." Sau khi Chân Điềm nói xong, lại cảm thấy chính mình quá lo xa, mẹ của cô là người xem trung thành của chương trình này a..., đến lúc đó bà nhìn thấy, nhất định sẽ gọi cô.
"Nếu bỏ lỡ, em có thể xem phát lại, chương trình của chúng tôi đều phát lại ở trên mạng."
"Ah." Chân Điềm lại gật đầu thêm một cái.
Bỗng nhiên Trần Túy thoáng trầm mặc một chút, nhìn Chân Điềm nói: "Nếu không thì trước khi phát sóng tôi sẽ thông báo cho em."
"Thật vậy chăng, vậy thì tốt quá!" Đôi mắt Chân Điềm sáng ngời, lại có chút do dự, "Nhưng mà lúc trước người liên lạc với em không phải là anh, anh có phương thức liên lạc của em không?"
Ánh mắt Trần Túy thoáng qua một chút vui vẻ, giống như vô tình đi qua mặt nước: "Em có thuận tiện để lại phương thức liên lạc không?" Thật sự mà nói, anh cũng có thể quay về đài để tra, dù sao trên bản khai cái gì cũng có.
Đầu óc Chân Điềm còn chưa phản ứng, tay đã tự động lấy điện thoại trong túi ra: "Thuận tiện."
Cô đem số điện thoại của mình nói cho Trần Túy, cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu: "Wechat cũng là số điện thoại này."
"Được." Trần Túy cúi đầu lưu lại phương thức liên lạc, vừa lúc giấu đi ý cười: "Tôi sẽ nhớ thông báo cho em."
"Cảm ơn học trưởng." Nhưng mà lúc nào anh cũng có thể liên lạc cho em. Chân Điềm nghĩ như vậy, nhưng lại không có mặt mũi nói ra.
"Chúng tôi đi trước." Trần Túy cất di động, liếc mắt nhìn Chân Điềm một cái, cùng người quay phim đi ra ngoài.
Quay về đài báo cáo công tác xong, Trần Túy thay đổi quần áo của mình, trực tiếp tan tầm. Lúc này đã hơn 7 giờ, bạn học nhỏ Trần Nhất Nhiên đã tan học về nhà, còn gửi cho Trần Túy một cái tin nhắn, hỏi anh khi nào trở về.
Trần Túy trả lời tin nhắn của cậu bé, trên đường về nhà thuận tiện mua một chút đồ ăn tối. Đài truyền hình ABA nằm ở trung tâm thành phố, cách bách hóa Tinh Quang không xa, thời điểm Trần Túy mua phòng, suy xét đến vấn đề đi học của Trần Nhất Nhiên, nên anh chọn phòng ở một nơi nhỏ trong thành phố.
Cũng may mắn ngày thường anh đi làm cùng tan tầm không phải là giờ cao điểm, lái xe cũng không tốn nhiều thời gian.
Phòng ở là anh mua ba năm trước, chỉ là một căn hộ nhỏ với hai phòng một sảnh, nhưng bởi vì ở khu vực này, vẫn không rẻ. Trần Nhất Nhiên tuổi còn nhỏ, lại bởi vì vấn đề phòng ở mà phát sầu, cậu nghiêm túc cân nhắc qua, tương lai Trần Túy phải kết hôn đi, kết hôn xong thì phải có em bé đi, em bé sau khi sinh, không phải sẽ không có phòng ở sao?
Cậu thành tâm kiến nghị Trần Túy mua ba phòng một sảnh, lúc đó cậu chỉ mới có năm tuổi, Trần Túy nhìn cậu bé nho nhỏ chỉ anh, cảm thấy dở khóc dở cười. Không phải anh không cân nhắc qua vấn đề này, chẳng qua mua ba phòng một sảnh sẽ vượt qua dự toán, hơn nữa lúc đó anh không có dự tính kết hôn, càng không cần phải có em bé.
Trần Túy mang theo đồ ăn trở về, vừa mở cửa ra liền thấy trên bàn dư lại một hôp cơm hộp. Trần Nhất Nhiên đã tự mình ăn qua cơm hộp, nếu là chờ cậu của cậu về ăn, phỏng chừng cậu đã đói thành thây khô.
Trần Túy một bên đổi giày,một bên hướng về phía phòng Trần Nhất Nhiên nói một câu: "Ăn cơm xong sao lại không dọn dẹp?"
Trần Nhất Nhiên đang ở trong phòng làm bài tập, cửa phòng lại đóng, nghe thấy giọng nói của Trân Túy ở bên ngoài, cậu đặt bút xuống, nhảy nhót chạy ra: "Đó là con cố ý chừa lại cho cậu, đây là con dùng tiền tiêu vặt để mua!"
Trần Túy nhìn thoáng qua hộp cơm trên bàn, "Ah" một tiếng: "Cậu phải cảm ơn con đã chừa lại cơm thừa thịt nguội này cho cậu sao?"
"......Còn không phải là cậu về trễ!" Trần Nhất Nhiên thấy Trần Túy lấy thức ăn trong tay ra, cũng ngồi xuống bàn, tính toán đợi một lát ăn một miếng, "Sao hôm nay cậu lại về trễ vậy?"
Trần Túy là người phát sóng tin tức buổi sáng, mỗi ngày ba giờ sáng liền ra cửa đi làm, không có công việc khác, giữa trưa sẽ trở về nhà. Bây giờ đã là tám giờ tối, chẳng lẽ cậu của cậu đang giấu cậu điều gì sao?
Trần Nhất Nhiên rầu thúi ruột.
Trần Túy nói: "Bất ngờ có một nhiệm vụ phỏng vấn."
"Ah....."
Trần Túy ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Con ngồi ở đây làm gì? Không phải con đã ăn qua rồi sao?"
"Con đói bụng lại rồi." Trần Nhất Nhiên nói với vẻ mặt đương nhiên.
Trần Túy rũ mắt cười một tiếng, cũng lấy một đôi đũa đưa cho cậu. Trần Nhất Nhiên cầm đũa, lại không vội ăn, bởi vì vừa rồi Trần Túy cười, thật sự là quá khác thường!
Cậu của cậu đã từng cười qua như vậy lúc nào đâu!
Trần Nhất Nhiên đã ở trong lòng kết luận, khẳng định hôm nay Trần Túy đã gặp được chuyện gì.
"Cậu ơi?" Trần Nhất Nhiên nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, chớp đôi mắt to tò mò nhìn anh, "Hôm nay tâm tình của cậu rất tốt a?"
"Có sao?" Tay gắp đồ ăn của Trần Túy hơi hơi cứng lại.
"Có a!" Trần Nhất Nhiên khẳng định gật gật đầu, "Con chắc rằng cậu đã gặp được chuyện gì tốt."
Trần Túy thong thả gắp một đũa đồ ăn, bỏ vào chén của mình: "À, không có gì, hôm nay đài truyền hình tăng tiền lương cho cậu."
Hết chương 4.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất