Chương 7
Edit: Nì
Beta: Wan
Chân Điềm đưa cho Trần Túy và Đặng Lệ Dương loại rượu mà cô mới ủ gần đây, là loại Belgian red ale (*).
(*) Belgian red ale: là loại bia bắt nguồn từ tỉnh Tây Bắc của Bỉ, West Flanders. Loại bia này có màu sắc từ đỏ đến nâu và có độ chua cân bằng nhưng khá đậm.

Đặng Lệ Dương vừa nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trong suốt bên trong ly, nhịn không được cảm thán: “Rượu này có màu đẹp thật.”
“Tất nhiên.” Nhắc tới rượu mình ủ, Chân Điềm có chút đắc ý, “Rượu này gọi là ‘Người đẹp ngủ trong rừng’, là bản cải tiến của bia em ủ vào Giáng Sinh năm ngoái, chất rượu càng thêm trong suốt, mùi hương cũng nồng đậm hơn.”
Đặng Lệ Dương nhẹ nhàng hít hà, đã ngửi được mùi thơm nồng đậm: “Thật sự rất thơm, ly rượu này chọn cũng rất phù hợp.”
“Anh Đặng là người trong nghề nha.” Chân Điềm thuận miệng nói một câu vỗ mông ngựa (), “Loại ly tulip mở miệng () này so với ly tulip bình thường () càng có thể gom mùi hương lại, trong quá trình pha chế bọt rượu vỡ ra cũng có thể mau khuếch tán mùi hương vào không khí.”
(*) Vỗ mông ngựa: nịnh nọt, nịnh hót.
(**) Ly tulip mở miệng:

(***) Ly tulip bình thường:

Đặng Lệ Dương cười giơ ngón tay cái với cô: “Anh thích kiểu người có ý tứ như em, ai nói uống bia phải cao lớn thô kệch? Không chỉ ly rượu mà cả lót ly của quán tiểu học muội cũng rất tinh tế.”
Chân Điềm bị Đặng Lệ Dương tang bốc nên cười mỉm: “Đó là đương nhiên.”
Trần Túy liếc Đặng Lệ Dương, cầm ly bia uống một ngụm. Để ý đến động tác của anh, Chân Điềm đặc biệt chú ý đến phản ứng của anh: “Thế nào?”
“Ừ, cảm giác uống được hương vị của pudding.” Trần Túy đặt ly bia xuống, nhìn bot bia trên thành ly do giảm bớt bia để lại, “Dấu vết thật đẹp, cái này có phải gọi là ren bia không?”
Chân Điềm chớp chớp mắt: “Đúng vậy, xem ra học trưởng quả nhiên cũng là người trong nghề.”
Trần Túy cười một tiếng: “Cũng tạm. Có thể tạo thành ‘bọt’ như vậy, chứng tỏ đây là một ly bia chất lượng tốt.”
Được Trần Túy khen ngợi, cái đuôi nhỏ của Chân Điềm lại muốn vểnh lên trời: “Kỳ thật cái này không phải sở trường số một của em, lần sau lại cho anh nếm thử những thứ khác.”
Đặng Lệ Dương một tay chống cằm, ở bên cạnh nhìn bọn họ: “Hình như tôi cảm thấy, ở đây không có chuyện gì liên quan đến tôi nhỉ?”
Chân Điềm vội vàng đẩy bia về hướng anh ta: “Anh Đặng, anh cũng nếm thử đi.”
“Được.” Đặng Lệ Dương uống bia, dư quang khóe mắt lại nhìn Trần Túy. Tất cả mọi người đều nói Trần dẫn chương trình khó gần, Đặng Lệ Dương cũng cảm thấy ngày thường anh cực kì dọa người, nhưng ở trước mặt tiểu học muội lại không phải dáng vẻ như vậy. Quả nhiên đàn ông có dáng vẻ gì, mấu chốt còn phải coi người phụ nữ trước mặt anh ta là ai.
“Tiểu học muội, bia này của em thật sự không tệ, có thể bán chút cho anh mang về không?” Đặng Lệ Dương uống một ngụm, còn chưa tới nửa ly bia.
Anh ta không phải người đầu tiên hỏi mua bia của Chân Điềm, có điều bia này không thể bán được: “Ngại quá… Anh Đặng, bia này là em tự ủ ở trong phòng bia, chỉ có thể uống và bán trong quán, không thể mua ra ngoài. Nếu anh thích loại này em có thể giới thiệu cho anh những loại tương tự như vậy.”
“Được.” Đặng Lệ Dương nhìn từng hàng bia trên tủ rượu của Chân Điềm nhất thời có chút hoa mắt.
Chân Điềm vừa mới cất chai bia của anh ta đi, liền có một khách nam đến trước quầy bar, đến gần Chân Điềm hỏi: “Bà chủ, có thể thêm WeChat không?”
Chân Điềm nghiêng đầu nhìn hắn một cái, quay sang gọi nhân viên pha chế bên cạnh: “A Trung.”
“Đến đây.” A Trung pha chế rượu đưa cho khách xong, cầm lấy thẻ thủy tinh đi tới: “Mã QR của quán đây, quét một cái là thêm được.”
Hắn đến gần nhìn nhìn mã QR của cửa hàng lại nhìn Chân Điềm: “Tôi đã thêm của quán, cũng thêm một cái của bà chủ nữa đi.”
“Ngại quá, bà chủ chúng tôi không dùng WeChat.” A Trung nhìn chằm chằm vị khách nam kia, muốn dùng ánh mắt của bức lui hắn.
Lúc Chân Điềm mới vừa mở quán bar này, A Trung đã tới rồi, có thể gọi là nhân viên lâu năm trong quán, hắn đương nhiên nhớ rõ từ lúc mở quán đến nay có bao nhiêu khách nam muốn đong đưa với Chân Điềm. Phần lớn khách sau khi bị từ chối đều sẽ thức thời rời đi, chỉ có một số nhỏ sẽ quấy rầy không ngừng. Người nổi bật nhất chính là dũng sĩ mấy năm trước chặn Chân Điềm ở ngoài quán pub, sau đó bị tài xế của Chân Điềm đánh đuổi, còn bị kể cho anh Chân Điềm.
Bây giờ A Trung còn nhớ rõ tình cảnh ngày đó, các anh của Chân Điềm một thân tây trang màu đen, chặn gã đã chặn Chân Điềm lại. Người mở quán bar ở hẻm Thanh Nam ít nhiều đều là người có bối cảnh, người nọ thấy như vậy liền đoán được đã đắc tội với người trên đường, lúc ấy run rẩy cúi đầu nhận sai, thành kính đảm bảo không giờ làm phiền Chân Điềm nữa.
Chuyện này không bao lâu liền truyền khắp hẻm Thanh Nam, hơn nữa càng truyền càng sai. Tuy nhiên về sau vẫn có khách đến bắt chuyện với Chân Điềm, nhưng không có dũng sĩ nào dám chặn đường cô nữa. Mà trong chuyện này, người mơ hồ nhất là Chân Hi ―― anh ta không hiểu được sao mình lại biến thành đại ca trên đường???
Không nói, cảm giác thật sự rất sướng.
“Tôi không hỏi WeChat của anh, anh nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?” Gã khách rõ ràng bất mãn với việc A Trung nhiều lần cản trở hắn, A Trung nghĩ thầm, sợ rằng người này không phải không biết truyền thuyết các anh của Chân Điềm ở hẻm Thanh Nam.
“Người anh em này, người ta cũng cự tuyệt anh rồi, đừng tiếp tục quấy rầy nữa.” Đặng Lệ Dương ngồi một bên nhịn không được lên tiếng. hắn liếc anh ta một cái, chế nhạo: “Ai là anh em của mày? Ở đây không có chuyện của mày, lo uống bia của mày đi.”
Trần Túy lạnh lùng ngồi cạnh Đặng Lệ Dương khẽ nhíu mày. Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ giải quyết bằng nắm đấm, nhưng bây giờ anh không phải mười bảy mười tám tuổi, không đơn giản mà dùng vũ lực như vậy được.
Gã khách cầm điện thoại đến, muốn Chân Điềm cho hắn quét mã QR, Trần Túy một tay cầm chặt cổ tay của hắn, hơi dùng sức: “Tôi cũng đang muốn phương thức liên lạc với bà chủ, bằng không chúng ta so tài một chút, người thắng có thể có WeChat của cô ấy còn người thua không bao giờ được tiếp cận cô ấy nữa.”
Lực tay của Trần Túy rất lớn, trước kia nắm đấm này cũng khiến cho người ta chịu không nổi, hiện tại chỉ là cầm tay hắn, hắn đã đau đến nhăn nhó mặt mày: “Mày buông tay ra, sao tao phải so với mày?”
Lúc bọn họ nói chuyện, có mấy nhân viên tới vây quanh, quan sát gã khách rồi hỏi Chân Điềm: “Bà chủ, có chuyện gì vậy? Có cần gọi bảo vệ không?”
Những người khách khác cũng tò mò nhìn về phía quầy bar, nhỏ giọng xì xào.
Trần Túy vẫn nắm lấy tay người nọ, không hề buông lỏng, trong mắt hiện lên ý chê cười: “Không dám?”
“Ai không dám?” Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, gx cũng không muốn mất mặt, “Mày nói thử, so cái gì?”
Trần Túy nói: “Nếu ở quán bar, đương nhiên là so uống rượu.”
Đặng Lệ Dương vừa nghe, không khỏi lo lắng mà thấp giọng nói với Trần Túy: “Cậu muốn thi uống rượu à?” Anh ta và Trần Túy tuy rằng không phải là minh tinh gì nhưng cũng đại diện cho hình tượng của đài truyền hình, nếu ở đây say rượu gây ra việc gì bị đài biết được, nhất định là bị xử phạt. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù đài truyền hình không phát hiện, uống nhiều rượu như vậy… Cũng không tốt cho cơ thể!
Chân Điềm cũng lo lắng về vấn đề này giống anh ta, cô đang muốn nói A Trung ở bên cạnh đi gọi bảo vệ tới, Trần Túy lại mở miệng trước: “Không thể so tửu lượng, vậy so ai đoán ra trước chúng ta uống là loại bia gì.” Anh nói xong, nhìn về phía Chân Điềm: “Em giúp chúng tôi pha chế vài ly bia vàng nhé, càng giống nhau càng tốt.”
Chân Điềm hiểu ý của anh, rất nhiều bia nhìn qua đều không khác nhau lắm nhưng khi uống có thể phát hiện ra được sự khác biệt. Cô cảm thấy phương pháp này không tệ nhưng lại sợ Trần Túy không phân biệt được. Dường như nhìn thấu tâm tư của cô, khoé miệng Trần Túy cong lên, nhìn cô: “Không cần lo lắng.” Anh đã uống nhiều bia vàng nhất mà.
Trần Túy nói như vậy, Chân Điềm cũng không khỏi tin tưởng, cô để Trần Túy và gã khách quay người lại, bắt đầu pha chế cùng A Trung.
“Được rồi.”
Sau khi Chân Điềm lên tiếng, Trần Túy và gã khách cùng quay lại. Trước mặt hai người là năm ly bia vàng được đựng trong các ly giống nhau, nhìn qua thật sự là giống nhau như đúc.
“Các vị khách khác không thể nhắc nhở, nếu không kết quả không được tính, phải thi lại lần nữa.” Chân Điềm nhìn bọn họ, thông báo luật chơi.
Đây là lần đầu có trận so tài như thế này trong quán, rất nhiều khách không có liên quan cũng đi đến trước quầy bar xem náo nhiệt.
“Chuẩn bị xong chưa? Sau khi chuẩn bị xong bắt đầu uống từ ly thứ nhất bên trái, ai nói ra tên trước được một điểm, năm ván thắng ba.”
Trần Túy liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, đồng thời cầm lấy ly bia thứ nhất bên trái lên.
“Bắt đầu!”
Mới vừa đem ly bia đưa tới bên miệng, Trần Túy đã ngửi được hương vị bia truyền ra mùi thơm: “Bia mật ong (*).”
(*) Bia mật ong (braggot): một dạng rượu mật ong được làm từ cả mật ong và mạch nha lúa mì. Tỉ lệ mạch nha ở đây thường dao động từ 1/3 đến 50%.

“Chính xác!” Chân Điềm đưa cho Trần Túy một cái lót ly, tương đương với một điểm.
“…” Gã khách mới nhấp được một chút bia, “Không phải nói là uống một ngụm sao?”
Chân Điềm trịnh trọng nói: “Không uống mà có thể đoán ra được, nói rõ là lợi hại hơn, lẽ ra phải cho anh ấy thêm một điểm nữa.”
Gã khách: “…” Đùa tôi à?
“Không cần thêm một điểm, tránh cho người khác nói tôi bắt nạt người ta, tiếp tục uống ly tiếp theo đi.” Trần Túy nhìn người bên cạnh tỏ vẻ rộng lượng.
Gã khách cười lạnh một tiếng, đặt ly bia trong tay xuống, chuẩn bị lấy ly thứ hai.
“Bắt đầu!”
Lần này Trần Túy không thể đoán được bằng mũi, liền uống một ngụm. Bởi vì vừa rồi không uống ly kia cho nên bây giờ hương vị trong miệng anh không bị ảnh hưởng, đối với gã khách mới uống một ly trước, rõ là anh có ưu thế hơn.
Vị khô, giống mùi thơm của cỏ xanh… “Pearson (*).”
(*) Bia pearson: là một loại ale trái cây lâu năm được đựng trongnhững thùng gỗ sồi dùng để trưng bày đào từ thung lũng Fort ở nông trại Georgiacủa nhà Pearson.

“Chính xác!” Chân Điềm lại đưa cho Trần Túy một cái lót ly.
Trần Túy nhìn cô giống như một bông hoa hồng nhỏ đưa cho mình lót ly, cười với cô nói: “Cảm ơn.”
Các vị khách vây quanh thấy Trần Túy đáp đúng liên tiếp hai câu, liền bắt đầu hướng sang gã khách ồn ào: “Anh bạn, rốt cuộc anh có chơi được không?”
Gã khách nổi giận đùng đùng nói: “Tôi cũng biết đó là Pearson, chỉ là mồm miệng anh ta nhanh hơn mà thôi!”
Đặng Lệ Dương ngồi một bên nghe hắn nói như vậy, nhịn không được cười một tiếng: “Tôi nói, người anh em này của tôi chả có gì giỏi, chỉ được cái mồm mép tép nhảy, nếu muốn thì lát nữa mấy người lại thi nói vè đọc nhịu (*) với cậu ấy nhé?”
(*) Vè đọc nhịu là một trò chơi ngôn ngữ truyền thống của Trung Quốc, là những thi pháp đơn giản, thú vị tạo thành từ một số phép điệp âm, từ điệp âm hoặc những từ phát âm tương tự giống nhau, những từ có nghĩa, yêu cầu khi đọc phải thật nhanh.
Chân Điềm mở to hai mắt nhìn hắn, thi nói vè đọc nhịu với người dẫn chương trình? Anh Đặng cũng quá xấu rồi.
Nhưng mà cô thích.
“Được, ly thứ ba quyết định thắng thua, mau lên đi.” A Trung ở một bên xem đến kích động, cũng thúc giục theo.
Trần Túy và gã khách đồng thời cầm lấy ly bia thứ ba, lần này gã khách rốt cuộc nhanh hơn Trần Túy một bước, nói tên trước: “Weissbier kiểu Đức (*)!”
Trần Túy không chút hoang mang bỏ ly bia xuống, mở miệng nói: “Hefeweizen kiểu Đức (**).”
(*) Weissbier kiểu Đức: một dòng bia lúa mạch Đức, bao gồm nhiều loại bia khác nhau, trong đó có Hefeweizen. Tất cả các loại Weissbier đều là loại lên men thượng hạng, được ủ với một dòng men đặc biệt mang đến mùi vị độc đáo cho bia thành phẩm theo những phong cách khác nhau.

(**) Hefeweizen kiểu Đức: một loại bia Đức cổ điển với tỷ lệ lúa mì lớn trong grain bill (những nguyên liệu mà nhà sản xuất rượu dùng để sản xuất hèm, sau đó lên men thành rượu). Từ ‘hefe’ có nghĩa là men, tức là men chưa được lọc ra, đó là lý do vì sao loại bia này có màu đục và cực kì ngon, cũng rất bổ dưỡng nữa :))) Vị của chúng sẽ thay đổi từ hơi ngọt, có vị bánh mì sang vị trái cây và có thêm một ít vị đặc trưng của hoa bia – đặc biệt là đắng.

“Chính xác!” Chân Điềm đưa lót ly thứ ba cho Trần Túy.
“Móa!” Gã khách chửi tục, hung hăng đập ly bia xuống quầy bar.
Thắng bại đã phân, khách xem náo nhiệt chung quanh vỗ tay ồn ào. Gã khách sắc mặt không tốt, Trần Túy nhìn hắn cảnh cáo: “Đã đánh cược thì phải chịu thua, nhớ rõ về sau tránh xa bà chủ một chút.”
Trong lòng gã khách tất nhiên là tức không nhịn nổi, nhưng dáng vẻ của Trần Túy không khỏi làm người ta sợ hãi, hắn không nói gì nữa đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.” Trần Túy lên tiếng gọi hắn lại.
“Còn chuyện gì?” Tính khí hắn rất nóng nảy, không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn Trần Túy. Hắn thề, nếu không phải hắn cảm giác được đánh không lại tên trước mặt này, hắn đã sớm động thủ.
Trần Túy nói: “Người thua phải trả tiền.”
“… Đệt.” Gã khách lại chửi tục lần nữa, lấy hết tiền mặt trong bóp của hắn ném lên quầy bar rồi không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Cuộc chơi đã tàn, các vị khách xem chưa thoả mãn mà trở về chỗ ngồi của mình. Trần Túy nhìn tiền trên bàn của gã khách, nói với Chân Điềm: “Em đếm xem có đủ không?”
“… À, được, chắc là đủ rồi.” Chân Điềm cất hết tiền, ngẩng đầu lén nhìn Trần Túy một cái.
Anh là học trưởng, anh vĩnh viễn là học trưởng!
Beta: Wan
Chân Điềm đưa cho Trần Túy và Đặng Lệ Dương loại rượu mà cô mới ủ gần đây, là loại Belgian red ale (*).
(*) Belgian red ale: là loại bia bắt nguồn từ tỉnh Tây Bắc của Bỉ, West Flanders. Loại bia này có màu sắc từ đỏ đến nâu và có độ chua cân bằng nhưng khá đậm.

Đặng Lệ Dương vừa nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trong suốt bên trong ly, nhịn không được cảm thán: “Rượu này có màu đẹp thật.”
“Tất nhiên.” Nhắc tới rượu mình ủ, Chân Điềm có chút đắc ý, “Rượu này gọi là ‘Người đẹp ngủ trong rừng’, là bản cải tiến của bia em ủ vào Giáng Sinh năm ngoái, chất rượu càng thêm trong suốt, mùi hương cũng nồng đậm hơn.”
Đặng Lệ Dương nhẹ nhàng hít hà, đã ngửi được mùi thơm nồng đậm: “Thật sự rất thơm, ly rượu này chọn cũng rất phù hợp.”
“Anh Đặng là người trong nghề nha.” Chân Điềm thuận miệng nói một câu vỗ mông ngựa (), “Loại ly tulip mở miệng () này so với ly tulip bình thường () càng có thể gom mùi hương lại, trong quá trình pha chế bọt rượu vỡ ra cũng có thể mau khuếch tán mùi hương vào không khí.”
(*) Vỗ mông ngựa: nịnh nọt, nịnh hót.
(**) Ly tulip mở miệng:

(***) Ly tulip bình thường:

Đặng Lệ Dương cười giơ ngón tay cái với cô: “Anh thích kiểu người có ý tứ như em, ai nói uống bia phải cao lớn thô kệch? Không chỉ ly rượu mà cả lót ly của quán tiểu học muội cũng rất tinh tế.”
Chân Điềm bị Đặng Lệ Dương tang bốc nên cười mỉm: “Đó là đương nhiên.”
Trần Túy liếc Đặng Lệ Dương, cầm ly bia uống một ngụm. Để ý đến động tác của anh, Chân Điềm đặc biệt chú ý đến phản ứng của anh: “Thế nào?”
“Ừ, cảm giác uống được hương vị của pudding.” Trần Túy đặt ly bia xuống, nhìn bot bia trên thành ly do giảm bớt bia để lại, “Dấu vết thật đẹp, cái này có phải gọi là ren bia không?”
Chân Điềm chớp chớp mắt: “Đúng vậy, xem ra học trưởng quả nhiên cũng là người trong nghề.”
Trần Túy cười một tiếng: “Cũng tạm. Có thể tạo thành ‘bọt’ như vậy, chứng tỏ đây là một ly bia chất lượng tốt.”
Được Trần Túy khen ngợi, cái đuôi nhỏ của Chân Điềm lại muốn vểnh lên trời: “Kỳ thật cái này không phải sở trường số một của em, lần sau lại cho anh nếm thử những thứ khác.”
Đặng Lệ Dương một tay chống cằm, ở bên cạnh nhìn bọn họ: “Hình như tôi cảm thấy, ở đây không có chuyện gì liên quan đến tôi nhỉ?”
Chân Điềm vội vàng đẩy bia về hướng anh ta: “Anh Đặng, anh cũng nếm thử đi.”
“Được.” Đặng Lệ Dương uống bia, dư quang khóe mắt lại nhìn Trần Túy. Tất cả mọi người đều nói Trần dẫn chương trình khó gần, Đặng Lệ Dương cũng cảm thấy ngày thường anh cực kì dọa người, nhưng ở trước mặt tiểu học muội lại không phải dáng vẻ như vậy. Quả nhiên đàn ông có dáng vẻ gì, mấu chốt còn phải coi người phụ nữ trước mặt anh ta là ai.
“Tiểu học muội, bia này của em thật sự không tệ, có thể bán chút cho anh mang về không?” Đặng Lệ Dương uống một ngụm, còn chưa tới nửa ly bia.
Anh ta không phải người đầu tiên hỏi mua bia của Chân Điềm, có điều bia này không thể bán được: “Ngại quá… Anh Đặng, bia này là em tự ủ ở trong phòng bia, chỉ có thể uống và bán trong quán, không thể mua ra ngoài. Nếu anh thích loại này em có thể giới thiệu cho anh những loại tương tự như vậy.”
“Được.” Đặng Lệ Dương nhìn từng hàng bia trên tủ rượu của Chân Điềm nhất thời có chút hoa mắt.
Chân Điềm vừa mới cất chai bia của anh ta đi, liền có một khách nam đến trước quầy bar, đến gần Chân Điềm hỏi: “Bà chủ, có thể thêm WeChat không?”
Chân Điềm nghiêng đầu nhìn hắn một cái, quay sang gọi nhân viên pha chế bên cạnh: “A Trung.”
“Đến đây.” A Trung pha chế rượu đưa cho khách xong, cầm lấy thẻ thủy tinh đi tới: “Mã QR của quán đây, quét một cái là thêm được.”
Hắn đến gần nhìn nhìn mã QR của cửa hàng lại nhìn Chân Điềm: “Tôi đã thêm của quán, cũng thêm một cái của bà chủ nữa đi.”
“Ngại quá, bà chủ chúng tôi không dùng WeChat.” A Trung nhìn chằm chằm vị khách nam kia, muốn dùng ánh mắt của bức lui hắn.
Lúc Chân Điềm mới vừa mở quán bar này, A Trung đã tới rồi, có thể gọi là nhân viên lâu năm trong quán, hắn đương nhiên nhớ rõ từ lúc mở quán đến nay có bao nhiêu khách nam muốn đong đưa với Chân Điềm. Phần lớn khách sau khi bị từ chối đều sẽ thức thời rời đi, chỉ có một số nhỏ sẽ quấy rầy không ngừng. Người nổi bật nhất chính là dũng sĩ mấy năm trước chặn Chân Điềm ở ngoài quán pub, sau đó bị tài xế của Chân Điềm đánh đuổi, còn bị kể cho anh Chân Điềm.
Bây giờ A Trung còn nhớ rõ tình cảnh ngày đó, các anh của Chân Điềm một thân tây trang màu đen, chặn gã đã chặn Chân Điềm lại. Người mở quán bar ở hẻm Thanh Nam ít nhiều đều là người có bối cảnh, người nọ thấy như vậy liền đoán được đã đắc tội với người trên đường, lúc ấy run rẩy cúi đầu nhận sai, thành kính đảm bảo không giờ làm phiền Chân Điềm nữa.
Chuyện này không bao lâu liền truyền khắp hẻm Thanh Nam, hơn nữa càng truyền càng sai. Tuy nhiên về sau vẫn có khách đến bắt chuyện với Chân Điềm, nhưng không có dũng sĩ nào dám chặn đường cô nữa. Mà trong chuyện này, người mơ hồ nhất là Chân Hi ―― anh ta không hiểu được sao mình lại biến thành đại ca trên đường???
Không nói, cảm giác thật sự rất sướng.
“Tôi không hỏi WeChat của anh, anh nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?” Gã khách rõ ràng bất mãn với việc A Trung nhiều lần cản trở hắn, A Trung nghĩ thầm, sợ rằng người này không phải không biết truyền thuyết các anh của Chân Điềm ở hẻm Thanh Nam.
“Người anh em này, người ta cũng cự tuyệt anh rồi, đừng tiếp tục quấy rầy nữa.” Đặng Lệ Dương ngồi một bên nhịn không được lên tiếng. hắn liếc anh ta một cái, chế nhạo: “Ai là anh em của mày? Ở đây không có chuyện của mày, lo uống bia của mày đi.”
Trần Túy lạnh lùng ngồi cạnh Đặng Lệ Dương khẽ nhíu mày. Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ giải quyết bằng nắm đấm, nhưng bây giờ anh không phải mười bảy mười tám tuổi, không đơn giản mà dùng vũ lực như vậy được.
Gã khách cầm điện thoại đến, muốn Chân Điềm cho hắn quét mã QR, Trần Túy một tay cầm chặt cổ tay của hắn, hơi dùng sức: “Tôi cũng đang muốn phương thức liên lạc với bà chủ, bằng không chúng ta so tài một chút, người thắng có thể có WeChat của cô ấy còn người thua không bao giờ được tiếp cận cô ấy nữa.”
Lực tay của Trần Túy rất lớn, trước kia nắm đấm này cũng khiến cho người ta chịu không nổi, hiện tại chỉ là cầm tay hắn, hắn đã đau đến nhăn nhó mặt mày: “Mày buông tay ra, sao tao phải so với mày?”
Lúc bọn họ nói chuyện, có mấy nhân viên tới vây quanh, quan sát gã khách rồi hỏi Chân Điềm: “Bà chủ, có chuyện gì vậy? Có cần gọi bảo vệ không?”
Những người khách khác cũng tò mò nhìn về phía quầy bar, nhỏ giọng xì xào.
Trần Túy vẫn nắm lấy tay người nọ, không hề buông lỏng, trong mắt hiện lên ý chê cười: “Không dám?”
“Ai không dám?” Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, gx cũng không muốn mất mặt, “Mày nói thử, so cái gì?”
Trần Túy nói: “Nếu ở quán bar, đương nhiên là so uống rượu.”
Đặng Lệ Dương vừa nghe, không khỏi lo lắng mà thấp giọng nói với Trần Túy: “Cậu muốn thi uống rượu à?” Anh ta và Trần Túy tuy rằng không phải là minh tinh gì nhưng cũng đại diện cho hình tượng của đài truyền hình, nếu ở đây say rượu gây ra việc gì bị đài biết được, nhất định là bị xử phạt. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù đài truyền hình không phát hiện, uống nhiều rượu như vậy… Cũng không tốt cho cơ thể!
Chân Điềm cũng lo lắng về vấn đề này giống anh ta, cô đang muốn nói A Trung ở bên cạnh đi gọi bảo vệ tới, Trần Túy lại mở miệng trước: “Không thể so tửu lượng, vậy so ai đoán ra trước chúng ta uống là loại bia gì.” Anh nói xong, nhìn về phía Chân Điềm: “Em giúp chúng tôi pha chế vài ly bia vàng nhé, càng giống nhau càng tốt.”
Chân Điềm hiểu ý của anh, rất nhiều bia nhìn qua đều không khác nhau lắm nhưng khi uống có thể phát hiện ra được sự khác biệt. Cô cảm thấy phương pháp này không tệ nhưng lại sợ Trần Túy không phân biệt được. Dường như nhìn thấu tâm tư của cô, khoé miệng Trần Túy cong lên, nhìn cô: “Không cần lo lắng.” Anh đã uống nhiều bia vàng nhất mà.
Trần Túy nói như vậy, Chân Điềm cũng không khỏi tin tưởng, cô để Trần Túy và gã khách quay người lại, bắt đầu pha chế cùng A Trung.
“Được rồi.”
Sau khi Chân Điềm lên tiếng, Trần Túy và gã khách cùng quay lại. Trước mặt hai người là năm ly bia vàng được đựng trong các ly giống nhau, nhìn qua thật sự là giống nhau như đúc.
“Các vị khách khác không thể nhắc nhở, nếu không kết quả không được tính, phải thi lại lần nữa.” Chân Điềm nhìn bọn họ, thông báo luật chơi.
Đây là lần đầu có trận so tài như thế này trong quán, rất nhiều khách không có liên quan cũng đi đến trước quầy bar xem náo nhiệt.
“Chuẩn bị xong chưa? Sau khi chuẩn bị xong bắt đầu uống từ ly thứ nhất bên trái, ai nói ra tên trước được một điểm, năm ván thắng ba.”
Trần Túy liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, đồng thời cầm lấy ly bia thứ nhất bên trái lên.
“Bắt đầu!”
Mới vừa đem ly bia đưa tới bên miệng, Trần Túy đã ngửi được hương vị bia truyền ra mùi thơm: “Bia mật ong (*).”
(*) Bia mật ong (braggot): một dạng rượu mật ong được làm từ cả mật ong và mạch nha lúa mì. Tỉ lệ mạch nha ở đây thường dao động từ 1/3 đến 50%.

“Chính xác!” Chân Điềm đưa cho Trần Túy một cái lót ly, tương đương với một điểm.
“…” Gã khách mới nhấp được một chút bia, “Không phải nói là uống một ngụm sao?”
Chân Điềm trịnh trọng nói: “Không uống mà có thể đoán ra được, nói rõ là lợi hại hơn, lẽ ra phải cho anh ấy thêm một điểm nữa.”
Gã khách: “…” Đùa tôi à?
“Không cần thêm một điểm, tránh cho người khác nói tôi bắt nạt người ta, tiếp tục uống ly tiếp theo đi.” Trần Túy nhìn người bên cạnh tỏ vẻ rộng lượng.
Gã khách cười lạnh một tiếng, đặt ly bia trong tay xuống, chuẩn bị lấy ly thứ hai.
“Bắt đầu!”
Lần này Trần Túy không thể đoán được bằng mũi, liền uống một ngụm. Bởi vì vừa rồi không uống ly kia cho nên bây giờ hương vị trong miệng anh không bị ảnh hưởng, đối với gã khách mới uống một ly trước, rõ là anh có ưu thế hơn.
Vị khô, giống mùi thơm của cỏ xanh… “Pearson (*).”
(*) Bia pearson: là một loại ale trái cây lâu năm được đựng trongnhững thùng gỗ sồi dùng để trưng bày đào từ thung lũng Fort ở nông trại Georgiacủa nhà Pearson.

“Chính xác!” Chân Điềm lại đưa cho Trần Túy một cái lót ly.
Trần Túy nhìn cô giống như một bông hoa hồng nhỏ đưa cho mình lót ly, cười với cô nói: “Cảm ơn.”
Các vị khách vây quanh thấy Trần Túy đáp đúng liên tiếp hai câu, liền bắt đầu hướng sang gã khách ồn ào: “Anh bạn, rốt cuộc anh có chơi được không?”
Gã khách nổi giận đùng đùng nói: “Tôi cũng biết đó là Pearson, chỉ là mồm miệng anh ta nhanh hơn mà thôi!”
Đặng Lệ Dương ngồi một bên nghe hắn nói như vậy, nhịn không được cười một tiếng: “Tôi nói, người anh em này của tôi chả có gì giỏi, chỉ được cái mồm mép tép nhảy, nếu muốn thì lát nữa mấy người lại thi nói vè đọc nhịu (*) với cậu ấy nhé?”
(*) Vè đọc nhịu là một trò chơi ngôn ngữ truyền thống của Trung Quốc, là những thi pháp đơn giản, thú vị tạo thành từ một số phép điệp âm, từ điệp âm hoặc những từ phát âm tương tự giống nhau, những từ có nghĩa, yêu cầu khi đọc phải thật nhanh.
Chân Điềm mở to hai mắt nhìn hắn, thi nói vè đọc nhịu với người dẫn chương trình? Anh Đặng cũng quá xấu rồi.
Nhưng mà cô thích.
“Được, ly thứ ba quyết định thắng thua, mau lên đi.” A Trung ở một bên xem đến kích động, cũng thúc giục theo.
Trần Túy và gã khách đồng thời cầm lấy ly bia thứ ba, lần này gã khách rốt cuộc nhanh hơn Trần Túy một bước, nói tên trước: “Weissbier kiểu Đức (*)!”
Trần Túy không chút hoang mang bỏ ly bia xuống, mở miệng nói: “Hefeweizen kiểu Đức (**).”
(*) Weissbier kiểu Đức: một dòng bia lúa mạch Đức, bao gồm nhiều loại bia khác nhau, trong đó có Hefeweizen. Tất cả các loại Weissbier đều là loại lên men thượng hạng, được ủ với một dòng men đặc biệt mang đến mùi vị độc đáo cho bia thành phẩm theo những phong cách khác nhau.

(**) Hefeweizen kiểu Đức: một loại bia Đức cổ điển với tỷ lệ lúa mì lớn trong grain bill (những nguyên liệu mà nhà sản xuất rượu dùng để sản xuất hèm, sau đó lên men thành rượu). Từ ‘hefe’ có nghĩa là men, tức là men chưa được lọc ra, đó là lý do vì sao loại bia này có màu đục và cực kì ngon, cũng rất bổ dưỡng nữa :))) Vị của chúng sẽ thay đổi từ hơi ngọt, có vị bánh mì sang vị trái cây và có thêm một ít vị đặc trưng của hoa bia – đặc biệt là đắng.

“Chính xác!” Chân Điềm đưa lót ly thứ ba cho Trần Túy.
“Móa!” Gã khách chửi tục, hung hăng đập ly bia xuống quầy bar.
Thắng bại đã phân, khách xem náo nhiệt chung quanh vỗ tay ồn ào. Gã khách sắc mặt không tốt, Trần Túy nhìn hắn cảnh cáo: “Đã đánh cược thì phải chịu thua, nhớ rõ về sau tránh xa bà chủ một chút.”
Trong lòng gã khách tất nhiên là tức không nhịn nổi, nhưng dáng vẻ của Trần Túy không khỏi làm người ta sợ hãi, hắn không nói gì nữa đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.” Trần Túy lên tiếng gọi hắn lại.
“Còn chuyện gì?” Tính khí hắn rất nóng nảy, không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn Trần Túy. Hắn thề, nếu không phải hắn cảm giác được đánh không lại tên trước mặt này, hắn đã sớm động thủ.
Trần Túy nói: “Người thua phải trả tiền.”
“… Đệt.” Gã khách lại chửi tục lần nữa, lấy hết tiền mặt trong bóp của hắn ném lên quầy bar rồi không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Cuộc chơi đã tàn, các vị khách xem chưa thoả mãn mà trở về chỗ ngồi của mình. Trần Túy nhìn tiền trên bàn của gã khách, nói với Chân Điềm: “Em đếm xem có đủ không?”
“… À, được, chắc là đủ rồi.” Chân Điềm cất hết tiền, ngẩng đầu lén nhìn Trần Túy một cái.
Anh là học trưởng, anh vĩnh viễn là học trưởng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất