Chương 9
Edit: El
Beta: Wan
Khi Chu Linh đến quán uống rượu, mới nghe nói chuyện so rượu, hối hận đến mức thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân tại chỗ: “Trò hay xuất sắc như vậy mà tôi lại bỏ lỡ!”
Chân Điềm khoanh tay: “Ai bảo cậu đến muộn làm gì.”
Chu Linh thậm chí càng tức giận hơn: “Tôi không nên ngoan ngoãn tăng ca. Nhất định ngày mai tôi phải tan tầm đúng giờ!”
Như muốn cho hả giận, cô ngửa đầu uống một ngụm bia lớn, vui sướng mà thở ra: “Thật sảng khoái ―― tôi nghe A Trung nói, người so rượu với người kia chính là phóng viên lần trước.”
“Là dẫn chương trình.” Chân Điềm bình tĩnh sửa đúng lại cho cô: “Hai người định sẵn không có duyên phận.”
“Ồ.” Chu Linh rất có hứng thú mà giương lên đuôi chân mày: “Nói giống như cậu và anh ta rất có duyên vậy.”
Khóe miệng Chân Điềm giật giật, muốn nói cái gì đó nhưng nghẹn lại. Sau một lúc rụt rè, cô vẫn nhịn không được mà nói: “Thật ra người dẫn chương trình kia, chính là học trưởng lần trước tôi đã nói với cậu.”
“Ặc khụ khụ!” Chu Linh bị rượu trong miệng làm sặc, hơn nửa ngày mới bình phục lại: “Đó là học trưởng mà cậu yêu thầm?”
“… Ai nói với cậu tôi yêu thầm anh ta!” Chân Điềm thề thốt phủ nhận.
Chu Linh bĩu môi, nhìn cô không nói chuyện. Còn cần ai nói cho cô ấy sao, đều đã nhìn ra hết rồi.
Có lẽ lời nói của Chu Linh khiến Chân Điềm cảm thấy khó xử. Cô đi đến một bên, tiếp đón khách khác. Lúc pha chế rượu, trái tim Chân Điềm vẫn còn đập thình thịch.
Lúc đầu cô vì tò mò nên mới tiếp cận Trần Túy, nhưng sau khi theo dõi anh một tuần, cô phát hiện anh cũng không tệ như trong lời đồn của các bạn cùng lớp, ngược lại còn khá dịu dàng, điều này đã thôi thúc cô quyết tâm đem chân tướng câu chuyện đưa thành bản tin. Cô hy vọng mọi người có thể hiểu được con người thật của Trần Túy, cái vị Trần Túy ở trong mắt cô, chứ không phải giống trong lời đồn chỉ vừa nhìn thấy anh liền nhanh chóng đi đường vòng.
Có thể là cô quá thân với Trần Túy, bị một số học sinh bất lương ở ngoài trường xem cô thành bạn gái Trần Túy, bị chặn ở trên đường đến trường. Những kẻ đó vây quanh cô, cô vẫn còn ấn tượng, chính là đám người lần trước đánh nhau với Trần Túy.
Bọn họ đánh không lại Trần Túy, liền chạy tới chặn đường một nữ sinh, đúng là rất khí phách.
Lúc đó Chân Điềm trong lòng rất sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn giả vờ trấn định. Dù nói như thế nào đi nữa, cô cũng là một tiểu phóng viên ở trong trường, trời sinh chính là đấu tranh cùng các thế lực hắc ám, sao có thể khuất phục ở chỗ này.
“Mấy người muốn gì?” Cô cầm thẻ phóng viên trong tay, ngẩng đầu nhìn bọn họ, tựa như thể thẻ phóng viên có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Em là bạn gái Trần Túy?” Nam sinh cầm đầu bước một bước về phía cô, duỗi tay ra muốn nắm tóc cô, lại bị Chân Điềm nghiêng đầu né qua một bên. Nam sinh chỉ bắt được không khí, hiển nhiên có chút không vui, ánh mắt nhìn Chân Điềm làm người ta cảm thấy không thoải mái: “Nhìn kỹ lại, thật là xinh đẹp. Đi theo thằng khốn Trần Túy kia quá lãng phí, không bằng về sau đi theo anh đi.”
Những người xung quanh cười vang như để phụ họa, thần kinh Chân Điềm càng căng chặt hơn. Nơi này cách trường học không xa nhưng bởi vì hôm nay cô phải làm trực nhật, đi học về trễ, không còn nhiều học sinh nữa. Nếu cô hét to, có lẽ sẽ có một số học sinh đi học về trễ khác nghe thấy, nếu không có, cô sẽ tìm cách chạy trốn, thành tích chạy bộ của cô vẫn đủ.
“Sao lại không nói lời nào?”
Nam sinh thấy cô không phản ứng gì với mình, lại muốn đi tới bắt cô, chẳng qua lần này không trung đưa ra một bàn tay, nắm chặt cổ tay của hắn: “Một đám nam sinh ở chỗ này khi dễ một nữ sinh, không thấy xấu hổ sao?”
Chân Điềm sửng sốt, thấy Trần Túy bất ngờ xuất hiện, mắt liền sáng lên. Học trưởng vẫn chưa rời đi!
“Mày buông tao ra!” Lực đạo của Trần Túy dường như rất lớn, khuôn mặt của nam sinh đều nhăn lại đến biến dạng: “Bọn mày còn đứng ngốc ở đó làm gì, bắt nó lại cho tao!”
Giọng hắn vừa thoát ra, Chân Điềm liền cảm giác có một bàn tay mạnh mẽ đẩy lên vai cô, đẩy cô ra khỏi đám người. Trần Túy trong nháy mắt đã bị vây quanh ở bên trong, âm thanh thân thể vật lộn cùng tiếng gào thét tràn ngập màng nhĩ. Những người này lần trước bị ăn mệt, lần này họ có chuẩn bị mà đến, Chân Điềm thấy có người lấy vợt tennis ra, chuẩn bị đánh lên người Trần Túy. Gần như không hề nghĩ ngợi, cô một bước dài tiến lên, dùng cặp sách nặng trịch của mình hung hăng nện trên đầu người nọ.
Lúc này Trần Túy mới chú ý đến bên này, lúc quay đầu lại kinh ngạc mà liếc nhìn Chân Điềm một cái. Chẳng mấy chốc, anh nắm lấy tay Chân Điềm, đẩy người che ở trước mặt ra, nhanh như gió chạy đi ra ngoài: “Chạy!”
Chân Điềm cả người còn chưa có nhìn rõ tình hình đã bị Trần Túy kéo tay chạy ngay trên đường. Buổi tối, gió thổi qua bên tai, hai người vẫn luôn chạy từ hẻm nhỏ đến đầu đường lớn, đi ngang qua những người đi đường.
Ngày hôm đó, cô không biết khi nào thì người đuổi theo phía sau họ dừng lại, cũng như cô không biết thẻ báo chí bị rơi ở nơi nào. Điều duy nhất cô nhớ rõ nhất, chính là lúc Trần Túy kéo cô chạy đi, tim đập kịch liệt ở trong lồng ngực.
Cảm giác đó vẫn tồn tại trong tâm trí cô, mỗi lần vừa nhìn thấy Trần Túy, liền sẽ dễ dàng bị đánh thức.
“Để tôi đoán xem cậu đang nghĩ đến cái gì, có phải đang nghĩ về học trưởng của cậu?” Chu Linh nhân lúc Chân Điềm không chú ý, lại đi đến trước mặt cô. Cô ấy chống cằm bằng cả hai tay, rất có hứng thú mà nhìn cô.
Chân Điềm mặt nóng lên, hợp tình hợp lý mà hỏi lại cô ấy: “Tôi thế nào lại suy nghĩ cái đó chứ?”. Học trưởng đẹp như vậy, cô không thể nghĩ đến sao? Năm đó sau khi những người đó chặn cô một lần, không còn xuất hiện trước mặt cô nữa, cũng không biết học trưởng đã làm gì.
Chu Linh nói: “Không thể nào, bộ dạng cậu thế này, thực sự giống như đang yêu.”
Chân Điềm: “…”
Cô đảo mắt, nhìn quanh một vòng trong quán pub, kéo A Trung sang bên cạnh: “A Trung, vị khách bàn số 6 đã uống rất nhiều, cậu đi xem tình huống ở đó như thế nào.”
“Ồ, được thôi.”
Chu Linh ở bên cạnh cười một tiếng: “Cậu đánh trống lảng thật vụng về.”
Chân Điềm hừ nói: “Ai đánh trống lảng, cậu đừng làm phiền công việc của tôi.”
“Chà chà.” Chu Linh đầu hàng, rõ ràng là cô ấy đề cập đến học trưởng trước, kết quả lại không cho người khác nói, “Vị khách ở bàn số 6 vô tội.”
“Gã đúng là đã uống rất nhiều.”
Chu Linh cảm thấy buồn cười: “Cậu cho rằng mọi người đến quán bar là để dưỡng sinh hả? Uống rượu chính là uống để vui vẻ. Cậu đến nói với gã rằng rượu là chất gây ung thư, gã sẽ ngưng à? Lúc cậu thức khuya có biết thức khuya sẽ đột tử không?”
Chân Điềm: “…”
Nói rất có đạo lý, cô không thể phản bác.
“Khụ, mặc kệ nói thế nào đi nữa, tôi phải chịu trách nhiệm cho những vị khách uống rượu trong tiệm của tôi. Nếu gã đó ở chỗ này uống đến nhập viện, chúng ta không thể thoát khỏi liên can.”
“Chà chà, dù sao đi nữa, cậu nói cái gì cũng đúng cả, ai bảo cậu có học trưởng chứ.”
“…”
Học trưởng của Chân Điềm đêm nay khó lắm mới không cần rời giường lúc nửa đêm, nhưng khi trời mới tờ mờ sáng lại bị ánh sáng trực tiếp lọt qua cửa sổ đánh thức.
Đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, phản ứng đầu tiên của Trần Túy là mình bị nhầm lịch. Sau một lát bình tĩnh lại, cuối cùng mới ý thức được hôm nay không cần đi làm. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn ba cái lót ly được đặt trên tủ đầu giường trước khi mình đi ngủ.
Là tối hôm qua Chân Điềm đưa cho anh, chiến lợi phẩm của anh.
Khóe miệng lơ đãng nở một nụ cười, Trần Túy cầm lấy lót ly nhìn một lúc, rồi đặt nó vào tủ sách phòng ngủ.
Vừa rồi sợ bóng sợ gió, Trần Túy hiện tại cũng không thấy buồn ngủ, dứt khoát đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Trần Nhất Nhiên đến giờ ra đi ra rửa mặt. Sau khi thấy Trần Túy không khỏi ngẩn người: “Cậu à, hôm nay cậu không đi đến đài truyền hình mà sao vẫn dậy sớm thế?”
“Thói quen thôi.” Trần Túy đặt bữa sáng lên bàn, ngồi xuống trước bàn trà của mình: “Ăn cơm đi.”
“Dạ, cháu đánh răng xong sẽ ra sau!”
Bữa sáng của Trần Nhất Nhiên vẫn luôn do Trần Túy chuẩn bị. Hầu hết thời gian là một ít bánh mì sữa bò có sẵn, lâu lâu thì luộc thêm một quả trứng gà. Hôm nay có rất nhiều thời gian, Trần Túy chuẩn bị phong phú hơn mọi hôm.
“Buổi tối muốn ăn gì không?” Trần Túy một bên phết một ít mứt trái cây lên bánh mì, một bên hỏi Trần Nhất Nhiên.
Trần Nhất Nhiên gật gật đầu nói: “Dạ, cháu muốn đến Bách hóa Tinh Quang ăn thịt nướng! Nếu không thì lẩu cũng được!”
Trần Túy liếc thằng bé một cái: “Rốt cuộc muốn ăn cái gì?”
“Có thể đều ăn cả hai được không? “
“Không được.”
“Vậy McDonald đi!”
Trần Túy: “…”
“Họ mới cho ra mắt đồ chơi mới, được tặng kèm khi mua một suất trẻ em! Bạn cháu cũng có một cái, nhìn rất cool!”
“… Cũng chỉ có lúc này cháu mới nhớ mình là trẻ con.” Trần Túy hơi bất đắc dĩ mà nói một câu. Anh một chút cũng không thích ăn những thứ đó, quả nhiên ăn một bữa cơm cùng cậu bé không có một chút ý nghĩa gì. Tuy nhiên những thương nhân này vì lung lạc những đứa trẻ đi ăn cơm, cũng hao hết tâm tư, nên những món đồ chơi cũng lần lượt xuất hiện.
Ban ngày Trần Túy cũng không ra khỏi cửa, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, sau đó lại đọc sách, gần đến thời gian Trần Nhất Nhiên tan học. Quần áo Trần Túy chủ yếu là tây trang, hôm nay đi đón Trần Nhất Nhiên, anh không nghĩ ăn mặc quá trang trọng, liền chỉ mặc một chiếc áo sơmi, phối hợp một cái quần jean chưa mặc mấy lần.
Khi hắn lái xe đến cổng nhỏ của trường học, mới chỉ bốn giờ hai mươi, nhưng ở cổng trường đã không ít phụ huynh chờ đợi. Trần Túy tìm chỗ tốt đậu xe lại, rồi bước ra khỏi trạm xe rồi đợi ở bên ngoài.
Ngay khi Trần Nhất Nhiên vừa bước ra, liền thấy Trần Túy đang dựa người vào xe. Không thể không nói, cậu thật sự quá nổi bật, chỉ cần một thân thường phục đứng ở cửa ra vào của trường học, ông bà cha mẹ của những bạn học đi đón con đều phải nhìn về phía anh vài lần.
“Cậu!” Trần Nhất Nhiên chạy chậm tới, gọi anh một tiếng.
Trần Túy thuận thế nhìn về phía cậu bé, lấy cặp xách trên vai cậu bé xuống: “Cháu lề mề như vậy, xem ra không phải rất muốn có đồ chơi rồi.”
“Hôm nay chúng cháu có bài kiểm tra vào tiết cuối, cháu là người thứ mười đi ra đấy!”
Trần Túy nghe hắn nói như vậy, động tác cũng dừng một chút: “Vậy cháu hết bài kiểm tra chưa?”
“Làm xong hết ạ, có mấy câu đã được cậu giảng qua, cứ yên tâm!”
Trần Nhất Nhiên nói, muốn bước vào xe, lúc này ở cổng trường lại có một cô bé đi ra, thấy cậu bé liền kêu: “Trần Nhất Nhiên, tớ đã nói tớ không cần cục tẩy này rồi!”
Trần Túy đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn cô bé với mái tóc đuôi ngựa. Trần Nhất Nhiên nghe giọng nói của cô bé, vẻ mặt liền trở nên mất tự nhiên: “Ngày mai tớ sẽ mua cái mới trả lại cho cậu, được không?”
“Tớ không cần cậu mua, tớ tự mua!” Lúc cô bé nói chuyện liền đi tới trước mặt bọn họ, cô nhìn Trần Túy đứng bên cạnh Trần Nhất Nhiên, kinh ngạc mà há miệng thở dốc, như thể bây giờ mới phát hiện ra anh: “Trần Nhất Nhiên, đây là bố cậu à?”
Trần Nhất Nhiên ngày thường đều đi xe của trường, hiếm khi thấy phụ huynh tới đón cậu.
Trần Nhất Nhiên nói: “Đây là cậu tớ.”
“Ồ…” Cô bé vẫn nhìn chằm chằm Trần Túy, chậm rãi gật gật đầu: “Vậy khi cậu lớn lên cũng sẽ đẹp trai như cậu của cậu à?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Có ý gì đây, chẳng lẽ bây giờ cậu không đẹp trai?
Trần Túy ở bên cạnh cười một tiếng, cúi đầu hỏi cô bé: “Cháu là bạn học của Trần Nhất Nhiên?”
Cô bé nhìn vào mắt hắn càng chuyên chú hơn, giọng nói của anh đẹp trai cũng rất hay nha. Hai má cô bé đỏ bừng: “Vâng ạ, cháu tên Chu Tuệ Tuệ, là lớp trưởng ạ.”
“Tuệ Tuệ!” Bà ngoại của Chu Tuệ Tuệ bước nhanh về phía Chu Tuệ Tuệ, còn cảnh giác mà đánh giá Trần Túy. Lúc đánh giá, liền cảm thấy anh chàng này có chút quen mắt.
“Bà ngoại, đây là cậu của bạn cùng lớp của cháu.” Chu Tuệ Tuệ nói.
“À.” Bà ngoại của Chu Tuệ Tuệ nắm lấy tay cô bé, vẫn là nhìn Trần Túy: “Ôi, cậu trông giống như người dẫn chương trình trong thời sự buổi sáng…”
Trần Nhất Nhiên vừa nghe, lập tức chạy nhanh đến kéo cậu mình lên xe: “Mai tớ sẽ mua cho cậu một cục tẩy khác, tạm biệt!”
Beta: Wan
Khi Chu Linh đến quán uống rượu, mới nghe nói chuyện so rượu, hối hận đến mức thiếu chút nữa đấm ngực dậm chân tại chỗ: “Trò hay xuất sắc như vậy mà tôi lại bỏ lỡ!”
Chân Điềm khoanh tay: “Ai bảo cậu đến muộn làm gì.”
Chu Linh thậm chí càng tức giận hơn: “Tôi không nên ngoan ngoãn tăng ca. Nhất định ngày mai tôi phải tan tầm đúng giờ!”
Như muốn cho hả giận, cô ngửa đầu uống một ngụm bia lớn, vui sướng mà thở ra: “Thật sảng khoái ―― tôi nghe A Trung nói, người so rượu với người kia chính là phóng viên lần trước.”
“Là dẫn chương trình.” Chân Điềm bình tĩnh sửa đúng lại cho cô: “Hai người định sẵn không có duyên phận.”
“Ồ.” Chu Linh rất có hứng thú mà giương lên đuôi chân mày: “Nói giống như cậu và anh ta rất có duyên vậy.”
Khóe miệng Chân Điềm giật giật, muốn nói cái gì đó nhưng nghẹn lại. Sau một lúc rụt rè, cô vẫn nhịn không được mà nói: “Thật ra người dẫn chương trình kia, chính là học trưởng lần trước tôi đã nói với cậu.”
“Ặc khụ khụ!” Chu Linh bị rượu trong miệng làm sặc, hơn nửa ngày mới bình phục lại: “Đó là học trưởng mà cậu yêu thầm?”
“… Ai nói với cậu tôi yêu thầm anh ta!” Chân Điềm thề thốt phủ nhận.
Chu Linh bĩu môi, nhìn cô không nói chuyện. Còn cần ai nói cho cô ấy sao, đều đã nhìn ra hết rồi.
Có lẽ lời nói của Chu Linh khiến Chân Điềm cảm thấy khó xử. Cô đi đến một bên, tiếp đón khách khác. Lúc pha chế rượu, trái tim Chân Điềm vẫn còn đập thình thịch.
Lúc đầu cô vì tò mò nên mới tiếp cận Trần Túy, nhưng sau khi theo dõi anh một tuần, cô phát hiện anh cũng không tệ như trong lời đồn của các bạn cùng lớp, ngược lại còn khá dịu dàng, điều này đã thôi thúc cô quyết tâm đem chân tướng câu chuyện đưa thành bản tin. Cô hy vọng mọi người có thể hiểu được con người thật của Trần Túy, cái vị Trần Túy ở trong mắt cô, chứ không phải giống trong lời đồn chỉ vừa nhìn thấy anh liền nhanh chóng đi đường vòng.
Có thể là cô quá thân với Trần Túy, bị một số học sinh bất lương ở ngoài trường xem cô thành bạn gái Trần Túy, bị chặn ở trên đường đến trường. Những kẻ đó vây quanh cô, cô vẫn còn ấn tượng, chính là đám người lần trước đánh nhau với Trần Túy.
Bọn họ đánh không lại Trần Túy, liền chạy tới chặn đường một nữ sinh, đúng là rất khí phách.
Lúc đó Chân Điềm trong lòng rất sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn giả vờ trấn định. Dù nói như thế nào đi nữa, cô cũng là một tiểu phóng viên ở trong trường, trời sinh chính là đấu tranh cùng các thế lực hắc ám, sao có thể khuất phục ở chỗ này.
“Mấy người muốn gì?” Cô cầm thẻ phóng viên trong tay, ngẩng đầu nhìn bọn họ, tựa như thể thẻ phóng viên có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Em là bạn gái Trần Túy?” Nam sinh cầm đầu bước một bước về phía cô, duỗi tay ra muốn nắm tóc cô, lại bị Chân Điềm nghiêng đầu né qua một bên. Nam sinh chỉ bắt được không khí, hiển nhiên có chút không vui, ánh mắt nhìn Chân Điềm làm người ta cảm thấy không thoải mái: “Nhìn kỹ lại, thật là xinh đẹp. Đi theo thằng khốn Trần Túy kia quá lãng phí, không bằng về sau đi theo anh đi.”
Những người xung quanh cười vang như để phụ họa, thần kinh Chân Điềm càng căng chặt hơn. Nơi này cách trường học không xa nhưng bởi vì hôm nay cô phải làm trực nhật, đi học về trễ, không còn nhiều học sinh nữa. Nếu cô hét to, có lẽ sẽ có một số học sinh đi học về trễ khác nghe thấy, nếu không có, cô sẽ tìm cách chạy trốn, thành tích chạy bộ của cô vẫn đủ.
“Sao lại không nói lời nào?”
Nam sinh thấy cô không phản ứng gì với mình, lại muốn đi tới bắt cô, chẳng qua lần này không trung đưa ra một bàn tay, nắm chặt cổ tay của hắn: “Một đám nam sinh ở chỗ này khi dễ một nữ sinh, không thấy xấu hổ sao?”
Chân Điềm sửng sốt, thấy Trần Túy bất ngờ xuất hiện, mắt liền sáng lên. Học trưởng vẫn chưa rời đi!
“Mày buông tao ra!” Lực đạo của Trần Túy dường như rất lớn, khuôn mặt của nam sinh đều nhăn lại đến biến dạng: “Bọn mày còn đứng ngốc ở đó làm gì, bắt nó lại cho tao!”
Giọng hắn vừa thoát ra, Chân Điềm liền cảm giác có một bàn tay mạnh mẽ đẩy lên vai cô, đẩy cô ra khỏi đám người. Trần Túy trong nháy mắt đã bị vây quanh ở bên trong, âm thanh thân thể vật lộn cùng tiếng gào thét tràn ngập màng nhĩ. Những người này lần trước bị ăn mệt, lần này họ có chuẩn bị mà đến, Chân Điềm thấy có người lấy vợt tennis ra, chuẩn bị đánh lên người Trần Túy. Gần như không hề nghĩ ngợi, cô một bước dài tiến lên, dùng cặp sách nặng trịch của mình hung hăng nện trên đầu người nọ.
Lúc này Trần Túy mới chú ý đến bên này, lúc quay đầu lại kinh ngạc mà liếc nhìn Chân Điềm một cái. Chẳng mấy chốc, anh nắm lấy tay Chân Điềm, đẩy người che ở trước mặt ra, nhanh như gió chạy đi ra ngoài: “Chạy!”
Chân Điềm cả người còn chưa có nhìn rõ tình hình đã bị Trần Túy kéo tay chạy ngay trên đường. Buổi tối, gió thổi qua bên tai, hai người vẫn luôn chạy từ hẻm nhỏ đến đầu đường lớn, đi ngang qua những người đi đường.
Ngày hôm đó, cô không biết khi nào thì người đuổi theo phía sau họ dừng lại, cũng như cô không biết thẻ báo chí bị rơi ở nơi nào. Điều duy nhất cô nhớ rõ nhất, chính là lúc Trần Túy kéo cô chạy đi, tim đập kịch liệt ở trong lồng ngực.
Cảm giác đó vẫn tồn tại trong tâm trí cô, mỗi lần vừa nhìn thấy Trần Túy, liền sẽ dễ dàng bị đánh thức.
“Để tôi đoán xem cậu đang nghĩ đến cái gì, có phải đang nghĩ về học trưởng của cậu?” Chu Linh nhân lúc Chân Điềm không chú ý, lại đi đến trước mặt cô. Cô ấy chống cằm bằng cả hai tay, rất có hứng thú mà nhìn cô.
Chân Điềm mặt nóng lên, hợp tình hợp lý mà hỏi lại cô ấy: “Tôi thế nào lại suy nghĩ cái đó chứ?”. Học trưởng đẹp như vậy, cô không thể nghĩ đến sao? Năm đó sau khi những người đó chặn cô một lần, không còn xuất hiện trước mặt cô nữa, cũng không biết học trưởng đã làm gì.
Chu Linh nói: “Không thể nào, bộ dạng cậu thế này, thực sự giống như đang yêu.”
Chân Điềm: “…”
Cô đảo mắt, nhìn quanh một vòng trong quán pub, kéo A Trung sang bên cạnh: “A Trung, vị khách bàn số 6 đã uống rất nhiều, cậu đi xem tình huống ở đó như thế nào.”
“Ồ, được thôi.”
Chu Linh ở bên cạnh cười một tiếng: “Cậu đánh trống lảng thật vụng về.”
Chân Điềm hừ nói: “Ai đánh trống lảng, cậu đừng làm phiền công việc của tôi.”
“Chà chà.” Chu Linh đầu hàng, rõ ràng là cô ấy đề cập đến học trưởng trước, kết quả lại không cho người khác nói, “Vị khách ở bàn số 6 vô tội.”
“Gã đúng là đã uống rất nhiều.”
Chu Linh cảm thấy buồn cười: “Cậu cho rằng mọi người đến quán bar là để dưỡng sinh hả? Uống rượu chính là uống để vui vẻ. Cậu đến nói với gã rằng rượu là chất gây ung thư, gã sẽ ngưng à? Lúc cậu thức khuya có biết thức khuya sẽ đột tử không?”
Chân Điềm: “…”
Nói rất có đạo lý, cô không thể phản bác.
“Khụ, mặc kệ nói thế nào đi nữa, tôi phải chịu trách nhiệm cho những vị khách uống rượu trong tiệm của tôi. Nếu gã đó ở chỗ này uống đến nhập viện, chúng ta không thể thoát khỏi liên can.”
“Chà chà, dù sao đi nữa, cậu nói cái gì cũng đúng cả, ai bảo cậu có học trưởng chứ.”
“…”
Học trưởng của Chân Điềm đêm nay khó lắm mới không cần rời giường lúc nửa đêm, nhưng khi trời mới tờ mờ sáng lại bị ánh sáng trực tiếp lọt qua cửa sổ đánh thức.
Đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, phản ứng đầu tiên của Trần Túy là mình bị nhầm lịch. Sau một lát bình tĩnh lại, cuối cùng mới ý thức được hôm nay không cần đi làm. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn ba cái lót ly được đặt trên tủ đầu giường trước khi mình đi ngủ.
Là tối hôm qua Chân Điềm đưa cho anh, chiến lợi phẩm của anh.
Khóe miệng lơ đãng nở một nụ cười, Trần Túy cầm lấy lót ly nhìn một lúc, rồi đặt nó vào tủ sách phòng ngủ.
Vừa rồi sợ bóng sợ gió, Trần Túy hiện tại cũng không thấy buồn ngủ, dứt khoát đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Trần Nhất Nhiên đến giờ ra đi ra rửa mặt. Sau khi thấy Trần Túy không khỏi ngẩn người: “Cậu à, hôm nay cậu không đi đến đài truyền hình mà sao vẫn dậy sớm thế?”
“Thói quen thôi.” Trần Túy đặt bữa sáng lên bàn, ngồi xuống trước bàn trà của mình: “Ăn cơm đi.”
“Dạ, cháu đánh răng xong sẽ ra sau!”
Bữa sáng của Trần Nhất Nhiên vẫn luôn do Trần Túy chuẩn bị. Hầu hết thời gian là một ít bánh mì sữa bò có sẵn, lâu lâu thì luộc thêm một quả trứng gà. Hôm nay có rất nhiều thời gian, Trần Túy chuẩn bị phong phú hơn mọi hôm.
“Buổi tối muốn ăn gì không?” Trần Túy một bên phết một ít mứt trái cây lên bánh mì, một bên hỏi Trần Nhất Nhiên.
Trần Nhất Nhiên gật gật đầu nói: “Dạ, cháu muốn đến Bách hóa Tinh Quang ăn thịt nướng! Nếu không thì lẩu cũng được!”
Trần Túy liếc thằng bé một cái: “Rốt cuộc muốn ăn cái gì?”
“Có thể đều ăn cả hai được không? “
“Không được.”
“Vậy McDonald đi!”
Trần Túy: “…”
“Họ mới cho ra mắt đồ chơi mới, được tặng kèm khi mua một suất trẻ em! Bạn cháu cũng có một cái, nhìn rất cool!”
“… Cũng chỉ có lúc này cháu mới nhớ mình là trẻ con.” Trần Túy hơi bất đắc dĩ mà nói một câu. Anh một chút cũng không thích ăn những thứ đó, quả nhiên ăn một bữa cơm cùng cậu bé không có một chút ý nghĩa gì. Tuy nhiên những thương nhân này vì lung lạc những đứa trẻ đi ăn cơm, cũng hao hết tâm tư, nên những món đồ chơi cũng lần lượt xuất hiện.
Ban ngày Trần Túy cũng không ra khỏi cửa, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, sau đó lại đọc sách, gần đến thời gian Trần Nhất Nhiên tan học. Quần áo Trần Túy chủ yếu là tây trang, hôm nay đi đón Trần Nhất Nhiên, anh không nghĩ ăn mặc quá trang trọng, liền chỉ mặc một chiếc áo sơmi, phối hợp một cái quần jean chưa mặc mấy lần.
Khi hắn lái xe đến cổng nhỏ của trường học, mới chỉ bốn giờ hai mươi, nhưng ở cổng trường đã không ít phụ huynh chờ đợi. Trần Túy tìm chỗ tốt đậu xe lại, rồi bước ra khỏi trạm xe rồi đợi ở bên ngoài.
Ngay khi Trần Nhất Nhiên vừa bước ra, liền thấy Trần Túy đang dựa người vào xe. Không thể không nói, cậu thật sự quá nổi bật, chỉ cần một thân thường phục đứng ở cửa ra vào của trường học, ông bà cha mẹ của những bạn học đi đón con đều phải nhìn về phía anh vài lần.
“Cậu!” Trần Nhất Nhiên chạy chậm tới, gọi anh một tiếng.
Trần Túy thuận thế nhìn về phía cậu bé, lấy cặp xách trên vai cậu bé xuống: “Cháu lề mề như vậy, xem ra không phải rất muốn có đồ chơi rồi.”
“Hôm nay chúng cháu có bài kiểm tra vào tiết cuối, cháu là người thứ mười đi ra đấy!”
Trần Túy nghe hắn nói như vậy, động tác cũng dừng một chút: “Vậy cháu hết bài kiểm tra chưa?”
“Làm xong hết ạ, có mấy câu đã được cậu giảng qua, cứ yên tâm!”
Trần Nhất Nhiên nói, muốn bước vào xe, lúc này ở cổng trường lại có một cô bé đi ra, thấy cậu bé liền kêu: “Trần Nhất Nhiên, tớ đã nói tớ không cần cục tẩy này rồi!”
Trần Túy đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn cô bé với mái tóc đuôi ngựa. Trần Nhất Nhiên nghe giọng nói của cô bé, vẻ mặt liền trở nên mất tự nhiên: “Ngày mai tớ sẽ mua cái mới trả lại cho cậu, được không?”
“Tớ không cần cậu mua, tớ tự mua!” Lúc cô bé nói chuyện liền đi tới trước mặt bọn họ, cô nhìn Trần Túy đứng bên cạnh Trần Nhất Nhiên, kinh ngạc mà há miệng thở dốc, như thể bây giờ mới phát hiện ra anh: “Trần Nhất Nhiên, đây là bố cậu à?”
Trần Nhất Nhiên ngày thường đều đi xe của trường, hiếm khi thấy phụ huynh tới đón cậu.
Trần Nhất Nhiên nói: “Đây là cậu tớ.”
“Ồ…” Cô bé vẫn nhìn chằm chằm Trần Túy, chậm rãi gật gật đầu: “Vậy khi cậu lớn lên cũng sẽ đẹp trai như cậu của cậu à?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Có ý gì đây, chẳng lẽ bây giờ cậu không đẹp trai?
Trần Túy ở bên cạnh cười một tiếng, cúi đầu hỏi cô bé: “Cháu là bạn học của Trần Nhất Nhiên?”
Cô bé nhìn vào mắt hắn càng chuyên chú hơn, giọng nói của anh đẹp trai cũng rất hay nha. Hai má cô bé đỏ bừng: “Vâng ạ, cháu tên Chu Tuệ Tuệ, là lớp trưởng ạ.”
“Tuệ Tuệ!” Bà ngoại của Chu Tuệ Tuệ bước nhanh về phía Chu Tuệ Tuệ, còn cảnh giác mà đánh giá Trần Túy. Lúc đánh giá, liền cảm thấy anh chàng này có chút quen mắt.
“Bà ngoại, đây là cậu của bạn cùng lớp của cháu.” Chu Tuệ Tuệ nói.
“À.” Bà ngoại của Chu Tuệ Tuệ nắm lấy tay cô bé, vẫn là nhìn Trần Túy: “Ôi, cậu trông giống như người dẫn chương trình trong thời sự buổi sáng…”
Trần Nhất Nhiên vừa nghe, lập tức chạy nhanh đến kéo cậu mình lên xe: “Mai tớ sẽ mua cho cậu một cục tẩy khác, tạm biệt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất