Chương 206: Phiên ngoại 2.1 – Tiên đồ Của Kỳ Tích
Đại đế Kim Linh Động Âm trên giải thiên tai, dưới quản ngũ hồ tứ hải, mười hai khê thủy phủ, phụ tá thượng đế Hạo Thiên, là một trong tam tể của tam giới. Còn một cách xưng hô thông tục hơn, ấy là Thái Âm Tinh Quân, hoặc là đế quân phương Đông.
Thiên đình yêu tộc thời thượng cổ, nữ thần Hy Hòa đảm nhiệm vị trí sao Thái Âm, đại chiến Vu Yêu kết thúc, Hy Hòa ngã xuống, mới có thiên đình hiện tại, cũng phân phong Thái Âm Tinh Quân.
Thái Âm Tinh Quân quản lý sổ sách tiên lục thần tiên thủy mạch trong thiên hạ, còn phụ trách hiệu giải tội phúc, thường ngày vô cùng bận rộn, trong tay có bốn mươi hai bộ tào, vô số bộ hạ giúp sức.
Tiên nhân cũng có điều động, đạo trường của Thái Âm Tinh Quân luôn thay đổi, có mới đổi cũ, hôm nay chính là thời điểm năm mươi năm đưa người mới tới một lần.
Ngọc Vanh là một tiểu lại trong cung Thái Âm, thường ngày phụ trách kiểm tra, đợi mấy chục năm, cuối cùng cũng coi như quen với nghiệp vụ phức tạp, bây giờ được ủy nhiệm dẫn dắt người mới.
Ngọc Vanh vất vả chịu đựng thành người cũ, rất đỗi hưng phấn, còn tới văn phòng sớm hơn thường ngày.
Đợi đến đúng giờ, quả nhiên có người lạ mặt đi vào, trong tay cầm tập công văn, hiển nhiên là tới báo danh.
Ngọc Vanh vừa nhìn, người mới này có vẻ còn nhỏ tuổi, vẻ ngoài chỉ như thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, hai má phúng phính, đôi mắt đen tròn, gương mặt non choẹt, mặc đồ theo phong cách lưu hành dưới nhân gian, áo phông trắng, cardigan dệt len màu đen, còn đeo một chiếc vòng lông chim màu vàng nhạt.
“Xin hỏi, có phải sư huynh Ngọc Vanh không ạ? Em tới để báo danh.” Quả nhiên thiếu niên này hỏi vậy.
“Tôi chính là Ngọc Vanh đây!” Ngọc Vanh không nén nổi sự hưng phấn mà đứng lên, đưa tay tiếp nhận công văn của thiếu niên, nhìn lướt qua. Với tu vi của y, không thể nhìn ra căn nguyên của thiếu niên này, cũng may y là người sẽ chỉ điểm thiếu niên này mấy chục năm tới, có nhiều quyền hạn hơn, có thể nhìn thấy chủng tộc trên công văn.
Họ tên: Kỳ Tích.
Chủng tộc: Cánh cụt hoàng đế.
….
Ngọc Vanh suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra cánh cụt hoàng đế là động vật gì, dù sao ở tiên giới có nhiều chủng tộc như vậy, sao y có thể biết hết được chứ. Dù sao thì, có chữ “ngỗng”, còn bị phái tới đây, khả năng lớn là thủy cầm.
(T/N: trong tiếng Trung cánh cụt hoàng đế là Đế xí nga, nga là ngan, ngỗng)
“Trước tiên tôi ghi danh cho cậu, ngồi xuống đi.” Ngọc Vanh nhiệt tình bắt chuyện với Kỳ Tích, thấy dáng vẻ tò mò nhìn văn phòng của Kỳ Tích, trong lòng còn tự đắc, năm đó vừa tới y cũng như vậy.
Căn phòng này dùng để chứa đựng hồ sơ sổ sách phong phú, các pháp luật từng thi hành nội bộ, chứa đựng một thế giới nhỏ, bên ngoài không thấy được, nhưng bên trong nhìn không thấy đỉnh, giá sách như những nấc thang kéo dài lên cao vút.
“Chúng ta làm việc ở đây, hơi lộn xộn, nhưng có thể học được rất nhiều việc, nhân viên cũng đơn giản.” Ngọc Vanh giới thiệu cho Kỳ Tích một chút, “So với những bộ tào khác, thực ra chúng ta nhàn hơn rất nhiều, hằng năm nhiều thí sinh như vậy, nhưng chỉ có mấy người mới chính thức được tuyển vào đây. Sao hả, cuộc thi khó lắm đúng không?”
Kỳ Tích sửng sốt một chút, cười hì hì cho qua.
“Giờ nghỉ ngơi, chúng ta tham khảo điển tích một chút, tự mình tu hành, cũng có thể tới hỏi tiền bối trong văn phòng, nếu họ không bận quá.” Nói tới đây, Ngọc Vanh kích động nói, “Nếu như số may, còn được một vài đại thần chỉ điểm nữa đấy! Lần trước đế quân tới đây, ban cho tôi Tam Quang Thần Thủy.”
Kỳ Tích tò mò hỏi: “Tam Quang Thần Thủy là gì vậy?”
“Cậu thế mà không biết Tam Quang Thần Thủy ư?” Ngọc Vanh kinh ngạc nhìn Kỳ Tích, “Tam Quang Thần Thủy chính là tam quang cầu vồng, nhật, nguyệt của Nguyên Thủy Thánh Nhân biến thành, năm đó đại chiến phong thần, Khương Thượng còn dùng nước Bắc Hải bọc lại Tây Kỳ, Vũ Dực Tiên định bụng quạt hong khô nước Bắc Hải, Thánh Nhân tung Tam Quang Thần Thủy ra, Vũ Dực Tiên quạt nửa đêm, càng quạt càng dài, cuối cùng lực kiệt coi như thôi. Tam Quang Thần Thủy chỗ đế quân cũng là được Thánh Nhân ban tặng, đế quân cũng ban cho tôi một ít.”
Ngọc Vanh kể lại câu chuyện về Tam Quang Thần Thủy, Kỳ Tích say sưa lắng nghe, “Ồ, thế thì lợi hại lắm nhỉ.”
“Đâu chỉ lợi hại thôi đâu.” Ngọc Vanh lấy làm kỳ quái nhìn Kỳ Tích, cảm thấy thiếu niên này lạ ghê, đến chuyện này mà cũng không biết, không rõ năm nay bao tuổi rồi.
Thế nhưng tuy rằng Kỳ Tích không am hiểu nhiều kiến thức, nhưng vẫn rất chú tâm học tập, học hỏi cũng rất nhanh. Bọn họ cần làm quen thủy mạch, dường như Kỳ Tích cũng đã chuẩn bị, thuộc làu thủy phủ khắp nơi.
Càng tiếp xúc, trong lòng Ngọc Vanh càng nắm chắc. Nhìn dáng vẻ, chắc hẳn Kỳ Tích có bối cảnh, có lẽ trong nhà có người làm quan chức thủy phủ. Chỉ là vì sao đến Tam Quang Thần Thủy cũng không biết thì thật khó hiểu.
Đến sau giờ ngọ, có nhiệm vụ được phân xuống, Ngọc Vanh dẫn Kỳ Tích đi làm việc, lúc này phải lập bảng, thống kê ưu khuyết điểm tội ác, phàm là sinh linh nhiều nghiệp, thì có thể độ ách. Hai người hiệu suất cao, cuối cùng đều cầm một quyển sách chi chít chữ, cần phải đi nộp.
Thực ra cung điện lớn nhỏ phân tán rải rác khắp cung Thái Âm, chứ không tụ lại một chỗ, dù sao chỉ riêng bộ hạ của Thái Âm Tinh Quân cũng đã có đến cả ngàn vạn người, Ngọc Vanh và Kỳ Tích đáp mây bay đi, Kỳ Tích vẫn có chút căng thẳng, Ngọc Vanh không khỏi hỏi cậu: “Sao vậy?”
Bộ dạng Kỳ Tích không muốn nói, chỉ cự nự bảo: “Không quen..”
Không quen? Không quen bay á? Ngọc Vanh càng tò mò rốt cuộc căn nguyên Kỳ Tích như thế nào.
Lúc này, phía trước có một đoàn người đi tới, Ngọc Vanh lập tức bị dời sự chú ý, “Những người này…”
Kỳ Tích chưa được phát chế phục, nhưng trên người Ngọc Vanh mặc áo bào thủy quan, nền màu xanh nhạt. Còn đám người tới trước mắt kia, chế phục trên người lại có hoa văn ngọn lửa đỏ.
Bọn họ trông thấy Ngọc Vanh, cũng đều biểu hiện cười như không cười.
Hai bên còn chưa nói chuyện, Kỳ Tích đã vẫy tay, vui vẻ chào hỏi: “Chào mọi người, em là Kỳ Tích, hôm nay mới tới cung Thái Âm báo danh.”
Mọi người: “????”
Ngọc Vanh ngạc nhiên, kéo lấy Kỳ Tích, nhỏ giọng nói: “Những người kia là hỏa quan đấy!!”
Thái Dương Tinh Quân nắm giữ sao Thái Dương, chúng tinh mượn ánh sáng, những hỏa quan này đều là thủ hạ của Thái Dương Tinh Quân.
Thái Dương Tinh Quân và Tam Nguyên đại đế, cũng chính là thiên quan, địa quan, thủy quan đại đế bình thường công việc có vãng lai, dường như cũng có chút giao tình, thế nhưng thủ hạ là hỏa quan và thủy quan thì không được hòa hợp lắm. Xưa giờ nước lửa bất dung, phương hướng tu hành của mọi người khác nhau, khó tránh khỏi ầm ĩ xem ai lợi hại hơn ai, hoặc cũng có chút phiến diện. Có lúc phải làm việc cùng, nảy sinh xung đột, lại càng chó cắn áo rách.
Những hỏa quan này kề vai sát cánh tới cung Thái Âm của họ, hơn nửa phần là nhân cơ hội tới cung Nghiễm Hàn, xem có thể gặp tiên tử Phương Dung không, hoặc cũng là tới gần cung nữ một chút. Ngọc Vanh còn đang nghĩ nên trào phúng thế nào đây, thế mà Kỳ Tích đã đần độn chào hỏi đối phương, khiến y vừa cuống vừa tức.
Quả nhiên, những hỏa quan kia nhìn dáng vẻ của Kỳ Tích, sau một hồi sửng sốt, cũng bắt đầu bật cười ha hả.
Ngọc Vanh che mặt, không tiện nói điều gì, kéo lấy Kỳ Tích tăng tốc độ đáp mây bay, lướt qua nhóm hỏa quan. Y vừa khó xử, vừa phát hiện Kỳ Tích đã đen mặt, có lẽ ở nhà chưa từng gặp chuyện giống như vậy.
“Sao bọn họ lại cười chứ?” Kỳ Tích cũng không ngốc, nhìn ra được hỏa quan kia không nở nụ cười thiện ý, tức giận hỏi, nếu không phải Ngọc Vanh kéo cậu đi, cậu muốn vén tay áo lên hỏi cho rõ.
Ngọc Vanh sụp vai nói: “Bởi vì họ là hỏa quan, mà chúng ta là thủy quan.”
Kỳ Tích mờ mịt: “..Vâng, em nhìn ra được, nhưng mà tại sao?”
Ngọc Vanh: “……..”
Ngọc Vanh ôm vai Kỳ Tích, “Kỳ Tích à, rốt cuộc cậu không biết bao nhiêu điều vậy? Chẳng lẽ trưởng bối trong nhà không nói gì với cậu? Nước lửa bất dung, thế mà cũng phải hỏi tại sao à?”
Kỳ Tích suy tư, miệng lẩm bẩm nói: “Hóa ra ở ngoài nghiêm trọng như vậy à…”
Trong lòng Ngọc Vanh còn đang mải nghĩ, không biết sẽ bị đám hỏa quan kia cười nhạo bao lâu nữa, không để ý xem Kỳ Tích nói gì, hai người bụng đầy tâm sự đi nộp tài liệu.
..
Dọc đường về, Ngọc Vanh dặn dò Kỳ Tích: “Sau này cậu thấy hỏa quan, đừng nhiệt tình chào hỏi như vậy, không phải là không có hỏa quan bình thường, nhưng dù có vậy cũng không được để mất uy phong cung Thái Âm chúng ta.”
Kỳ Tích than thở nói: “Không ngờ hình thức lại nghiêm túc như vậy.”
Ngọc Vanh nhỏ giọng nói: “Cậu nghĩ sao, tháng nào cũng có người bị phê bình mà nguyên nhân là do ẩu đả đấy.”
Kỳ Tích hỏi: “Giữa các vườn ngự uyển khác cũng tranh đấu như vậy à?”
“Đương nhiên rồi, nhất là các đại thần qua lại với nhau, hoặc căn nguyên đụng độ cũng sẽ ảnh hưởng tới thủ hạ. Nhưng mà…” Ngọc Vanh trầm mặc hồi lâu, cất lời sâu xa, “Bình thường để hình dung hai nhà không hợp nhau, đều nói “Như nước với lửa”..”
Kỳ Tích: “………”
Lúc họ trở về, đi ngang qua cung Nghiễm Hàn, quả nhiên những hỏa quan ban nãy họ gặp đều ngồi xổm ở bên ngoài.
Ngọc Vanh nhìn thấy họ, liền sa sầm mặt, kéo Kỳ Tích không nói lời nào tiến về phía trước.
Nhưng các hỏa quan lại không định buông tha cho họ, còn nháy mắt, vẫy tay với Kỳ Tích: “Xin chào, ta là Phong Kỷ, 100 năm trước tới cung Phù Tang báo danh.”
“Hahahahaha! Chào cậu nhóc, ta tới cung Phù Tang báo danh từ 500 năm trước~~”
Bọn họ bắt chước cách Kỳ Tích bắt chuyện, coi đây như trò đùa. Nói thật là chuyện này đủ cho họ cười mười năm, thế mà lại có nhóc thủy quan nhiệt tình bắt chuyện với họ.
Ngọc Vanh tức đến mức dừng bước, “Muốn cho qua hay là không đây?”
Tính khí hỏa quan táo bạo, cũng không để ý họ đang ở trong cung Thái Âm, đứng bật dậy nói: “Không phục, thiên hà bên cạnh, tới làm một ván đi!”
Đấu pháp, theo như Ngọc Vanh nói, thứ này quá tầm thường. Dù là ẩu đả chính thức hay là lén lút.
Ngọc Vanh tức giận: “Tới thì tới, ai sợ ai, cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của Tam Quang Thần Thủy!!”
Những năm qua y luyện từ ngày này qua ngày khác, đã luyện hóa hoàn toàn Tam Quang Thần Thủy, nếu lấy ra nhất định sẽ khiến bọn họ phải nếm trái đắng.
Nhóm hỏa quan nghe thấy y có Tam Quang Thần Thủy, nhìn nhau mấy lượt, một hỏa quan trong đó đứng lên, cười lạnh nói: “Được lắm, thế xem Tam Quang Thần Thủy của ngươi lợi hại, hay là Lục Đinh Thần Hỏa của ta lợi hại!!”
Đây là thiên đình mà, nói không chừng lại xuất hiện một thần tiên có bối cảnh. Ngọc Vanh từng bị chỉ điểm rồi, hỏa quan này xem như cũng có kỳ ngộ, hoặc là trong nhà có bối cảnh. Lục Đinh Thần Hỏa chính là lửa trong lò bát quái của lão quân, còn có thể hơ khô cành liễu của đại sĩ Quan Âm.
Kỳ Tích giữ Ngọc Vanh lại, nói rằng: “Khoan đã, sư huynh Ngọc Vanh, nếu muốn đánh một trận, thì để em đánh với tên ấy đi.”
Lần trước cậu chào hỏi những người này, bọn họ còn cười nhạo cậu. Chỉ là cung Thái Âm là một tập thể, Ngọc Vanh không thể khoan dung được. Mà Kỳ Tích thì đã khó chịu từ trước rồi, nếu không phải Ngọc Vanh kéo đi, cậu đã muốn trút giận từ lâu rồi.
Mặt Kỳ Tích còn non choẹt, đôi mắt tròn xoe, trông vừa bé nhỏ lại vừa ngoan ngoãn, đừng nói là thiêu đốt, mà dường như đẩy một cái xuống đất cũng khóc òa rồi.
Ngọc Vanh nhìn cậu một lúc, lắc đầu: “Kỳ Tích à, tôi biết có lẽ thân thế của cậu không tầm thường, nhưng quan hệ trong thiên đình rất phức tạp, có rất nhiều người có bối cảnh. Chuyện của chúng ta thì chúng ta tự giải quyết, Lục Đinh Thần Hỏa không dễ đối phó đâu.”
Tuy rằng y có Tam Quang Thần Thủy, cũng phải kiêng kỵ đôi điều, nếu như thả Kỳ Tích ra, bị thiêu đến khóc nhè, phải đi tìm phụ huynh lại càng mất mặt hơn.
Hỏa quan đối diện nghe loáng thoáng thấy tiếng Kỳ Tích, cười khà khà, lật cổ tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện Lục Đinh Thần Hỏa, hắn khoe khoang Lục Đinh Thần Hỏa, chế giễu nói: “Nhóc con, muốn tới mát xa cho ca ca à?”
Ngọc Vanh trơ mắt ra nhìn Kỳ Tích nghe câu nói này xong, mặc kệ đang ở đâu, liền lao lên, nhất thời mặt biến sắc, “Kỳ Tích!!”
Không ngờ Kỳ Tích chạy rất nhanh, thoáng cái đã lao tới đối diện, đâm đầu vào hỏa quan kia.
Hỏa quan chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh kéo tới, cậu nhóc này nhìn non nớt, nhưng sức mạnh không nhỏ, lúc đó hắn chao đảo, nếu không có đạo hữu nâng đỡ, có lẽ sắp ngã xuống, Lục Đinh Thần Hỏa cũng bởi vì tâm thần bất định mà lóe lên hai lần.
Hỏa quan không dám phóng hỏa ở đây, chỉ lấy ra hù dọa một chút, nếu hắn gọi nhóc con ra bên bờ thiên hà đánh nhau thì ngu quá, thế nhưng trước mắt sao có thể chịu thua? Lúc này liền lấy Lục Đinh Thần Hỏa định thu hồi ra, chuẩn bị giáo huấn nhóc con này.
Chạy tới cà khịa người ta, xong về nhà khóc lóc với cha mẹ à?
Nhưng lúc này, Kỳ Tích lại gỡ vòng tay lông chim xuống, mạnh mẽ thu hết Lục Đinh Thần Hỏa.
Hỏa quan không có cơ hội phản ứng, Lục Đinh Thần Hỏa sau khi bị thu vào như đá chìm xuống đáy biển, không có chút phản ứng gì, cuống đến độ vã mồ hôi, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Hắn luyện hóa Lục Đinh Thần Hỏa này rất lâu, sao lại như vậy chứ, rốt cuộc là pháp bảo gì vậy, trông vẻ ngoài cũng đâu có gì là ghê gớm.
“Lục Đinh Thần Hỏa của ta đâu? Mau trả lại cho ta!” Hỏa quan cuống lên quát, đây là thứ vất vả lắm hắn mới có được, sao có thể cứ như vậy mất đi.
“Mất rồi!” Kỳ Tích tỉnh bơ nói.
Lúc này Ngọc Vanh cũng chạy tới, thấy Kỳ Tích thu Lục Đinh Thần Hỏa đi, nghĩ nhất định đó là pháp bảo mà trưởng bối cậu ban tặng, cho nên mới không sợ hãi, trong lòng yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn nhắc nhở: “Kỳ Tích, vậy là được rồi.”
Chỉ đùa giỡn một chút còn được, chứ nếu làm lớn là bọn họ sẽ bị phê bình.
Kỳ Tích quay đầu lại nhìn Ngọc Vanh với ánh mắt “Em biết chừng mực mà”, Ngọc Vanh liền yên tâm. Thế nhưng một giây sau, lại thấy Kỳ Tích ngẩng đầu nói, “Ngươi phóng hỏa rồi, giờ đến lượt ta!!”
Dứt lời, chiếc vòng lông chim trong tay cậu bốc lên một ngọn Thái Dương Chân Hỏa, hô một tiếng vây hỏa quan kia lại, người khác không tới gần được. Sau đó Kỳ Tích liền nhảy vào trong vòng lửa, đặt mông lên người hỏa quan kia, dữ tợn nói: “Ngươi nói muốn bóp mặt ta?”
Thái Dương Chân Hỏa cháy hừng hực, lại bị Kỳ Tích cưỡi lên, suýt chút nữa khiến hỏa quan đã đờ đẫn ánh nhìn phải thổ huyết.
Giờ thì hắn đã biết sao cậu nhóc này lại nói “mất rồi”, tại sao mình không cảm ứng được thần hỏa. Pháp bảo này không phải thứ dùng để hút vật, mà dùng để chứa vật, bên trong lại chứa Thái Dương Chân Hỏa, bổn nguyên của vạn hỏa.
Lục Đinh Thần Hỏa của hắn bị hút vào đó, chỉ e đã bị thôn phệ rồi!!
Các hỏa quan khác cũng như vậy, sao có thể không nhận ra đây là Thái Dương Chân Hỏa chứ, nhưng càng nhận ra, càng khiến họ nghi ngờ nhân sinh. Hỏa quan bọn họ, lại bị thủy quan dùng Thái Dương Chân Hỏa giáo huấn ư??!!
Ngọc Vanh thì nhìn chế phục thủy quan của mình hồi lâu.. Đây là người mới tới cung Thái Âm của họ á hả????
Thiên đình yêu tộc thời thượng cổ, nữ thần Hy Hòa đảm nhiệm vị trí sao Thái Âm, đại chiến Vu Yêu kết thúc, Hy Hòa ngã xuống, mới có thiên đình hiện tại, cũng phân phong Thái Âm Tinh Quân.
Thái Âm Tinh Quân quản lý sổ sách tiên lục thần tiên thủy mạch trong thiên hạ, còn phụ trách hiệu giải tội phúc, thường ngày vô cùng bận rộn, trong tay có bốn mươi hai bộ tào, vô số bộ hạ giúp sức.
Tiên nhân cũng có điều động, đạo trường của Thái Âm Tinh Quân luôn thay đổi, có mới đổi cũ, hôm nay chính là thời điểm năm mươi năm đưa người mới tới một lần.
Ngọc Vanh là một tiểu lại trong cung Thái Âm, thường ngày phụ trách kiểm tra, đợi mấy chục năm, cuối cùng cũng coi như quen với nghiệp vụ phức tạp, bây giờ được ủy nhiệm dẫn dắt người mới.
Ngọc Vanh vất vả chịu đựng thành người cũ, rất đỗi hưng phấn, còn tới văn phòng sớm hơn thường ngày.
Đợi đến đúng giờ, quả nhiên có người lạ mặt đi vào, trong tay cầm tập công văn, hiển nhiên là tới báo danh.
Ngọc Vanh vừa nhìn, người mới này có vẻ còn nhỏ tuổi, vẻ ngoài chỉ như thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, hai má phúng phính, đôi mắt đen tròn, gương mặt non choẹt, mặc đồ theo phong cách lưu hành dưới nhân gian, áo phông trắng, cardigan dệt len màu đen, còn đeo một chiếc vòng lông chim màu vàng nhạt.
“Xin hỏi, có phải sư huynh Ngọc Vanh không ạ? Em tới để báo danh.” Quả nhiên thiếu niên này hỏi vậy.
“Tôi chính là Ngọc Vanh đây!” Ngọc Vanh không nén nổi sự hưng phấn mà đứng lên, đưa tay tiếp nhận công văn của thiếu niên, nhìn lướt qua. Với tu vi của y, không thể nhìn ra căn nguyên của thiếu niên này, cũng may y là người sẽ chỉ điểm thiếu niên này mấy chục năm tới, có nhiều quyền hạn hơn, có thể nhìn thấy chủng tộc trên công văn.
Họ tên: Kỳ Tích.
Chủng tộc: Cánh cụt hoàng đế.
….
Ngọc Vanh suy nghĩ hồi lâu, cũng không nhớ ra cánh cụt hoàng đế là động vật gì, dù sao ở tiên giới có nhiều chủng tộc như vậy, sao y có thể biết hết được chứ. Dù sao thì, có chữ “ngỗng”, còn bị phái tới đây, khả năng lớn là thủy cầm.
(T/N: trong tiếng Trung cánh cụt hoàng đế là Đế xí nga, nga là ngan, ngỗng)
“Trước tiên tôi ghi danh cho cậu, ngồi xuống đi.” Ngọc Vanh nhiệt tình bắt chuyện với Kỳ Tích, thấy dáng vẻ tò mò nhìn văn phòng của Kỳ Tích, trong lòng còn tự đắc, năm đó vừa tới y cũng như vậy.
Căn phòng này dùng để chứa đựng hồ sơ sổ sách phong phú, các pháp luật từng thi hành nội bộ, chứa đựng một thế giới nhỏ, bên ngoài không thấy được, nhưng bên trong nhìn không thấy đỉnh, giá sách như những nấc thang kéo dài lên cao vút.
“Chúng ta làm việc ở đây, hơi lộn xộn, nhưng có thể học được rất nhiều việc, nhân viên cũng đơn giản.” Ngọc Vanh giới thiệu cho Kỳ Tích một chút, “So với những bộ tào khác, thực ra chúng ta nhàn hơn rất nhiều, hằng năm nhiều thí sinh như vậy, nhưng chỉ có mấy người mới chính thức được tuyển vào đây. Sao hả, cuộc thi khó lắm đúng không?”
Kỳ Tích sửng sốt một chút, cười hì hì cho qua.
“Giờ nghỉ ngơi, chúng ta tham khảo điển tích một chút, tự mình tu hành, cũng có thể tới hỏi tiền bối trong văn phòng, nếu họ không bận quá.” Nói tới đây, Ngọc Vanh kích động nói, “Nếu như số may, còn được một vài đại thần chỉ điểm nữa đấy! Lần trước đế quân tới đây, ban cho tôi Tam Quang Thần Thủy.”
Kỳ Tích tò mò hỏi: “Tam Quang Thần Thủy là gì vậy?”
“Cậu thế mà không biết Tam Quang Thần Thủy ư?” Ngọc Vanh kinh ngạc nhìn Kỳ Tích, “Tam Quang Thần Thủy chính là tam quang cầu vồng, nhật, nguyệt của Nguyên Thủy Thánh Nhân biến thành, năm đó đại chiến phong thần, Khương Thượng còn dùng nước Bắc Hải bọc lại Tây Kỳ, Vũ Dực Tiên định bụng quạt hong khô nước Bắc Hải, Thánh Nhân tung Tam Quang Thần Thủy ra, Vũ Dực Tiên quạt nửa đêm, càng quạt càng dài, cuối cùng lực kiệt coi như thôi. Tam Quang Thần Thủy chỗ đế quân cũng là được Thánh Nhân ban tặng, đế quân cũng ban cho tôi một ít.”
Ngọc Vanh kể lại câu chuyện về Tam Quang Thần Thủy, Kỳ Tích say sưa lắng nghe, “Ồ, thế thì lợi hại lắm nhỉ.”
“Đâu chỉ lợi hại thôi đâu.” Ngọc Vanh lấy làm kỳ quái nhìn Kỳ Tích, cảm thấy thiếu niên này lạ ghê, đến chuyện này mà cũng không biết, không rõ năm nay bao tuổi rồi.
Thế nhưng tuy rằng Kỳ Tích không am hiểu nhiều kiến thức, nhưng vẫn rất chú tâm học tập, học hỏi cũng rất nhanh. Bọn họ cần làm quen thủy mạch, dường như Kỳ Tích cũng đã chuẩn bị, thuộc làu thủy phủ khắp nơi.
Càng tiếp xúc, trong lòng Ngọc Vanh càng nắm chắc. Nhìn dáng vẻ, chắc hẳn Kỳ Tích có bối cảnh, có lẽ trong nhà có người làm quan chức thủy phủ. Chỉ là vì sao đến Tam Quang Thần Thủy cũng không biết thì thật khó hiểu.
Đến sau giờ ngọ, có nhiệm vụ được phân xuống, Ngọc Vanh dẫn Kỳ Tích đi làm việc, lúc này phải lập bảng, thống kê ưu khuyết điểm tội ác, phàm là sinh linh nhiều nghiệp, thì có thể độ ách. Hai người hiệu suất cao, cuối cùng đều cầm một quyển sách chi chít chữ, cần phải đi nộp.
Thực ra cung điện lớn nhỏ phân tán rải rác khắp cung Thái Âm, chứ không tụ lại một chỗ, dù sao chỉ riêng bộ hạ của Thái Âm Tinh Quân cũng đã có đến cả ngàn vạn người, Ngọc Vanh và Kỳ Tích đáp mây bay đi, Kỳ Tích vẫn có chút căng thẳng, Ngọc Vanh không khỏi hỏi cậu: “Sao vậy?”
Bộ dạng Kỳ Tích không muốn nói, chỉ cự nự bảo: “Không quen..”
Không quen? Không quen bay á? Ngọc Vanh càng tò mò rốt cuộc căn nguyên Kỳ Tích như thế nào.
Lúc này, phía trước có một đoàn người đi tới, Ngọc Vanh lập tức bị dời sự chú ý, “Những người này…”
Kỳ Tích chưa được phát chế phục, nhưng trên người Ngọc Vanh mặc áo bào thủy quan, nền màu xanh nhạt. Còn đám người tới trước mắt kia, chế phục trên người lại có hoa văn ngọn lửa đỏ.
Bọn họ trông thấy Ngọc Vanh, cũng đều biểu hiện cười như không cười.
Hai bên còn chưa nói chuyện, Kỳ Tích đã vẫy tay, vui vẻ chào hỏi: “Chào mọi người, em là Kỳ Tích, hôm nay mới tới cung Thái Âm báo danh.”
Mọi người: “????”
Ngọc Vanh ngạc nhiên, kéo lấy Kỳ Tích, nhỏ giọng nói: “Những người kia là hỏa quan đấy!!”
Thái Dương Tinh Quân nắm giữ sao Thái Dương, chúng tinh mượn ánh sáng, những hỏa quan này đều là thủ hạ của Thái Dương Tinh Quân.
Thái Dương Tinh Quân và Tam Nguyên đại đế, cũng chính là thiên quan, địa quan, thủy quan đại đế bình thường công việc có vãng lai, dường như cũng có chút giao tình, thế nhưng thủ hạ là hỏa quan và thủy quan thì không được hòa hợp lắm. Xưa giờ nước lửa bất dung, phương hướng tu hành của mọi người khác nhau, khó tránh khỏi ầm ĩ xem ai lợi hại hơn ai, hoặc cũng có chút phiến diện. Có lúc phải làm việc cùng, nảy sinh xung đột, lại càng chó cắn áo rách.
Những hỏa quan này kề vai sát cánh tới cung Thái Âm của họ, hơn nửa phần là nhân cơ hội tới cung Nghiễm Hàn, xem có thể gặp tiên tử Phương Dung không, hoặc cũng là tới gần cung nữ một chút. Ngọc Vanh còn đang nghĩ nên trào phúng thế nào đây, thế mà Kỳ Tích đã đần độn chào hỏi đối phương, khiến y vừa cuống vừa tức.
Quả nhiên, những hỏa quan kia nhìn dáng vẻ của Kỳ Tích, sau một hồi sửng sốt, cũng bắt đầu bật cười ha hả.
Ngọc Vanh che mặt, không tiện nói điều gì, kéo lấy Kỳ Tích tăng tốc độ đáp mây bay, lướt qua nhóm hỏa quan. Y vừa khó xử, vừa phát hiện Kỳ Tích đã đen mặt, có lẽ ở nhà chưa từng gặp chuyện giống như vậy.
“Sao bọn họ lại cười chứ?” Kỳ Tích cũng không ngốc, nhìn ra được hỏa quan kia không nở nụ cười thiện ý, tức giận hỏi, nếu không phải Ngọc Vanh kéo cậu đi, cậu muốn vén tay áo lên hỏi cho rõ.
Ngọc Vanh sụp vai nói: “Bởi vì họ là hỏa quan, mà chúng ta là thủy quan.”
Kỳ Tích mờ mịt: “..Vâng, em nhìn ra được, nhưng mà tại sao?”
Ngọc Vanh: “……..”
Ngọc Vanh ôm vai Kỳ Tích, “Kỳ Tích à, rốt cuộc cậu không biết bao nhiêu điều vậy? Chẳng lẽ trưởng bối trong nhà không nói gì với cậu? Nước lửa bất dung, thế mà cũng phải hỏi tại sao à?”
Kỳ Tích suy tư, miệng lẩm bẩm nói: “Hóa ra ở ngoài nghiêm trọng như vậy à…”
Trong lòng Ngọc Vanh còn đang mải nghĩ, không biết sẽ bị đám hỏa quan kia cười nhạo bao lâu nữa, không để ý xem Kỳ Tích nói gì, hai người bụng đầy tâm sự đi nộp tài liệu.
..
Dọc đường về, Ngọc Vanh dặn dò Kỳ Tích: “Sau này cậu thấy hỏa quan, đừng nhiệt tình chào hỏi như vậy, không phải là không có hỏa quan bình thường, nhưng dù có vậy cũng không được để mất uy phong cung Thái Âm chúng ta.”
Kỳ Tích than thở nói: “Không ngờ hình thức lại nghiêm túc như vậy.”
Ngọc Vanh nhỏ giọng nói: “Cậu nghĩ sao, tháng nào cũng có người bị phê bình mà nguyên nhân là do ẩu đả đấy.”
Kỳ Tích hỏi: “Giữa các vườn ngự uyển khác cũng tranh đấu như vậy à?”
“Đương nhiên rồi, nhất là các đại thần qua lại với nhau, hoặc căn nguyên đụng độ cũng sẽ ảnh hưởng tới thủ hạ. Nhưng mà…” Ngọc Vanh trầm mặc hồi lâu, cất lời sâu xa, “Bình thường để hình dung hai nhà không hợp nhau, đều nói “Như nước với lửa”..”
Kỳ Tích: “………”
Lúc họ trở về, đi ngang qua cung Nghiễm Hàn, quả nhiên những hỏa quan ban nãy họ gặp đều ngồi xổm ở bên ngoài.
Ngọc Vanh nhìn thấy họ, liền sa sầm mặt, kéo Kỳ Tích không nói lời nào tiến về phía trước.
Nhưng các hỏa quan lại không định buông tha cho họ, còn nháy mắt, vẫy tay với Kỳ Tích: “Xin chào, ta là Phong Kỷ, 100 năm trước tới cung Phù Tang báo danh.”
“Hahahahaha! Chào cậu nhóc, ta tới cung Phù Tang báo danh từ 500 năm trước~~”
Bọn họ bắt chước cách Kỳ Tích bắt chuyện, coi đây như trò đùa. Nói thật là chuyện này đủ cho họ cười mười năm, thế mà lại có nhóc thủy quan nhiệt tình bắt chuyện với họ.
Ngọc Vanh tức đến mức dừng bước, “Muốn cho qua hay là không đây?”
Tính khí hỏa quan táo bạo, cũng không để ý họ đang ở trong cung Thái Âm, đứng bật dậy nói: “Không phục, thiên hà bên cạnh, tới làm một ván đi!”
Đấu pháp, theo như Ngọc Vanh nói, thứ này quá tầm thường. Dù là ẩu đả chính thức hay là lén lút.
Ngọc Vanh tức giận: “Tới thì tới, ai sợ ai, cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của Tam Quang Thần Thủy!!”
Những năm qua y luyện từ ngày này qua ngày khác, đã luyện hóa hoàn toàn Tam Quang Thần Thủy, nếu lấy ra nhất định sẽ khiến bọn họ phải nếm trái đắng.
Nhóm hỏa quan nghe thấy y có Tam Quang Thần Thủy, nhìn nhau mấy lượt, một hỏa quan trong đó đứng lên, cười lạnh nói: “Được lắm, thế xem Tam Quang Thần Thủy của ngươi lợi hại, hay là Lục Đinh Thần Hỏa của ta lợi hại!!”
Đây là thiên đình mà, nói không chừng lại xuất hiện một thần tiên có bối cảnh. Ngọc Vanh từng bị chỉ điểm rồi, hỏa quan này xem như cũng có kỳ ngộ, hoặc là trong nhà có bối cảnh. Lục Đinh Thần Hỏa chính là lửa trong lò bát quái của lão quân, còn có thể hơ khô cành liễu của đại sĩ Quan Âm.
Kỳ Tích giữ Ngọc Vanh lại, nói rằng: “Khoan đã, sư huynh Ngọc Vanh, nếu muốn đánh một trận, thì để em đánh với tên ấy đi.”
Lần trước cậu chào hỏi những người này, bọn họ còn cười nhạo cậu. Chỉ là cung Thái Âm là một tập thể, Ngọc Vanh không thể khoan dung được. Mà Kỳ Tích thì đã khó chịu từ trước rồi, nếu không phải Ngọc Vanh kéo đi, cậu đã muốn trút giận từ lâu rồi.
Mặt Kỳ Tích còn non choẹt, đôi mắt tròn xoe, trông vừa bé nhỏ lại vừa ngoan ngoãn, đừng nói là thiêu đốt, mà dường như đẩy một cái xuống đất cũng khóc òa rồi.
Ngọc Vanh nhìn cậu một lúc, lắc đầu: “Kỳ Tích à, tôi biết có lẽ thân thế của cậu không tầm thường, nhưng quan hệ trong thiên đình rất phức tạp, có rất nhiều người có bối cảnh. Chuyện của chúng ta thì chúng ta tự giải quyết, Lục Đinh Thần Hỏa không dễ đối phó đâu.”
Tuy rằng y có Tam Quang Thần Thủy, cũng phải kiêng kỵ đôi điều, nếu như thả Kỳ Tích ra, bị thiêu đến khóc nhè, phải đi tìm phụ huynh lại càng mất mặt hơn.
Hỏa quan đối diện nghe loáng thoáng thấy tiếng Kỳ Tích, cười khà khà, lật cổ tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện Lục Đinh Thần Hỏa, hắn khoe khoang Lục Đinh Thần Hỏa, chế giễu nói: “Nhóc con, muốn tới mát xa cho ca ca à?”
Ngọc Vanh trơ mắt ra nhìn Kỳ Tích nghe câu nói này xong, mặc kệ đang ở đâu, liền lao lên, nhất thời mặt biến sắc, “Kỳ Tích!!”
Không ngờ Kỳ Tích chạy rất nhanh, thoáng cái đã lao tới đối diện, đâm đầu vào hỏa quan kia.
Hỏa quan chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh kéo tới, cậu nhóc này nhìn non nớt, nhưng sức mạnh không nhỏ, lúc đó hắn chao đảo, nếu không có đạo hữu nâng đỡ, có lẽ sắp ngã xuống, Lục Đinh Thần Hỏa cũng bởi vì tâm thần bất định mà lóe lên hai lần.
Hỏa quan không dám phóng hỏa ở đây, chỉ lấy ra hù dọa một chút, nếu hắn gọi nhóc con ra bên bờ thiên hà đánh nhau thì ngu quá, thế nhưng trước mắt sao có thể chịu thua? Lúc này liền lấy Lục Đinh Thần Hỏa định thu hồi ra, chuẩn bị giáo huấn nhóc con này.
Chạy tới cà khịa người ta, xong về nhà khóc lóc với cha mẹ à?
Nhưng lúc này, Kỳ Tích lại gỡ vòng tay lông chim xuống, mạnh mẽ thu hết Lục Đinh Thần Hỏa.
Hỏa quan không có cơ hội phản ứng, Lục Đinh Thần Hỏa sau khi bị thu vào như đá chìm xuống đáy biển, không có chút phản ứng gì, cuống đến độ vã mồ hôi, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Hắn luyện hóa Lục Đinh Thần Hỏa này rất lâu, sao lại như vậy chứ, rốt cuộc là pháp bảo gì vậy, trông vẻ ngoài cũng đâu có gì là ghê gớm.
“Lục Đinh Thần Hỏa của ta đâu? Mau trả lại cho ta!” Hỏa quan cuống lên quát, đây là thứ vất vả lắm hắn mới có được, sao có thể cứ như vậy mất đi.
“Mất rồi!” Kỳ Tích tỉnh bơ nói.
Lúc này Ngọc Vanh cũng chạy tới, thấy Kỳ Tích thu Lục Đinh Thần Hỏa đi, nghĩ nhất định đó là pháp bảo mà trưởng bối cậu ban tặng, cho nên mới không sợ hãi, trong lòng yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn nhắc nhở: “Kỳ Tích, vậy là được rồi.”
Chỉ đùa giỡn một chút còn được, chứ nếu làm lớn là bọn họ sẽ bị phê bình.
Kỳ Tích quay đầu lại nhìn Ngọc Vanh với ánh mắt “Em biết chừng mực mà”, Ngọc Vanh liền yên tâm. Thế nhưng một giây sau, lại thấy Kỳ Tích ngẩng đầu nói, “Ngươi phóng hỏa rồi, giờ đến lượt ta!!”
Dứt lời, chiếc vòng lông chim trong tay cậu bốc lên một ngọn Thái Dương Chân Hỏa, hô một tiếng vây hỏa quan kia lại, người khác không tới gần được. Sau đó Kỳ Tích liền nhảy vào trong vòng lửa, đặt mông lên người hỏa quan kia, dữ tợn nói: “Ngươi nói muốn bóp mặt ta?”
Thái Dương Chân Hỏa cháy hừng hực, lại bị Kỳ Tích cưỡi lên, suýt chút nữa khiến hỏa quan đã đờ đẫn ánh nhìn phải thổ huyết.
Giờ thì hắn đã biết sao cậu nhóc này lại nói “mất rồi”, tại sao mình không cảm ứng được thần hỏa. Pháp bảo này không phải thứ dùng để hút vật, mà dùng để chứa vật, bên trong lại chứa Thái Dương Chân Hỏa, bổn nguyên của vạn hỏa.
Lục Đinh Thần Hỏa của hắn bị hút vào đó, chỉ e đã bị thôn phệ rồi!!
Các hỏa quan khác cũng như vậy, sao có thể không nhận ra đây là Thái Dương Chân Hỏa chứ, nhưng càng nhận ra, càng khiến họ nghi ngờ nhân sinh. Hỏa quan bọn họ, lại bị thủy quan dùng Thái Dương Chân Hỏa giáo huấn ư??!!
Ngọc Vanh thì nhìn chế phục thủy quan của mình hồi lâu.. Đây là người mới tới cung Thái Âm của họ á hả????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất