12 Độ Ngọt

Chương 63: Ngoại truyện 3: Đón chào tiểu công chúa của bọn họ

Trước Sau
Tháng mười, hôn lễ của Chân Điềm và Trần Tuý được tổ chức theo đúng kế hoạch. Địa điểm hôn lễ diễn ra được đặt tại công viên Lệ Trạch, các yếu tố về bia được bày trí độc đáo tại hiện trường khiến đa số người qua đường còn cho rằng họ đang tổ chức một lễ hội bia đầy thơ mộng.

Buổi tiệc trưa diễn ra trên bãi cỏ, Chân Điềm đã bỏ ra hầu như toàn bộ các loại bia mà cô tự ủ được để làm đồ uống cho bữa tiệc. Một quầy bar mini cũng được thiếp lập tại hiện trường, cánh tay đắc lực của Chân Điềm là đồng chí A Trung đích thân đứng quầy pha chế, chuẩn bị nhiều loại bia cũng như cocktail cho các vị khách.

…A Trung thật sự thắc mắc, vì sao tới tham dự hôn lễ mà anh ta vẫn phải làm việc là sao chứ?

Hừ.:)

Đương nhiên, bà chủ Chân cũng không hề bạc đãi anh ta, lúc về liền đưa cho anh ta một bao lì xì lớn, miễn cưỡng an ủi được trái tim đang uỷ khuất của A Trung.

Đồng dạng tới tham gia hôn lễ mà vẫn phải làm việc, còn có đồng chí Đặng Lệ Dương- anh ta thực sự bị mời đến làm người chủ trì hôn lễ. Nhưng đãi ngộ của anh ta lại không được tốt như A Trung, bởi vì ngay cả lì xì Trần Tuý cũng không phát cho anh ta mà anh ta còn phải tặng cho Trần Tuý một bao lì xì lớn

Lần sau ai còn mời anh ta tới làm MC hôn lễ, anh ta liền thu phí theo đúng giá cả của một MC nổi tiếng đài truyền hình ABA.

Chân Điềm và Trần Tuý đã đăng kí kết hôn từ cuối năm ngoái, đến nay đã hơn mười tháng, cũng chưa hẳn được tính là cặp vợ chồng già, nhưng cô cho rằng bản thân cũng đã quen với thân phận một cô gái đã gả chồng. Không ngờ khi hôn lễ được tiến hành tới lúc cô dâu chú rể tuyên thệ, cô vẫn khóc như một đứa ngốc vậy.

Cô cũng coi như kìm nén khá tốt rồi, đến lúc này mới khóc, ông Chân thì ngay khi nghe Lệ Thâm hát bài hát kinh điển trong các đám cưới là ‘Thư tình’ thì ông đã không nhịn được mà rơi nước mắt rồi.

Có lẽ là tới khi thực sự tổ chức hôn lễ, con người ta mới chân chính có cảm giác đi lấy chồng.

Một ngày tổ chức hôn lễ, đôi vợ chồng nhỏ hẳn đã vô cùng mệt mỏi, ngay cả Trần Nhất Nhiên đi theo bọn họ cũng mệt không thốt lên lời. Nhưng điều đáng vui mừng đó là hôm nay cũng là ngày đầu tiên bọn họ dọn vào nhà mới, mặc dù còn nhiều đồ đạc chưa thu dọn xong, nhưng khi cùng trở về căn hộ mới, cảm giác toàn thân thư thái, như thổi bay mọi mệt nhọc..

“Cháu phải về phòng tắm rửa sau đó lăn lên giường nghỉ ngơi đây, không làm phiền hai người nữa.” Trần Nhất Nhiên chạy về phòng mình nhanh như một cơn gió. Lúc trước nó đã nói với Trần Tuý, hôm nay là đêm tân hôn của cậu mợ, nó sẽ không làm phiền đến hai người, nó đến ở nhà ông bà ngoại cũng được.

Khi đó Trần Tuý đã liếc nhìn nó một cái, nhẹ nhàng buông ra câu: “Đêm tân hôn của cậu mợ cũng là đêm đầu tiên cháu về ở với ông bà ngoại.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

OKK.

Trần Nhất Nhiên biết phòng mình cách phòng cậu mợ khá xa, nhưng đêm khuya tĩnh lặng, nó vẫn sợ sẽ nghe thấy những âm thanh không nên nghe, thế là sau khi tắm rửa xong, nó liền đeo tai nghe rồi mới nằm xuống, mở âm nhạc với âm lượng thật lớn.

Như vậy để đề phòng vạn nhất nhỡ có gì cũng không nghe thấy đi.

Chuyện này sau đó một thời gian khi Trần Tuý nói chuyện với nó, nó vô tình nhắc tới, Trần Tuý mới biết. Trần Tuý nhìn nó một hồi, sau đó lại nhẹ nhàng vứt lại một câu: “Cháu có biết vì sao lúc đầu chúng ta lại mua căn hộ này không? Bởi vì người môi giới có nói, hiệu quả cách âm của các phòng ở đây vô cùng tốt, chúng ta có làm gì trong phòng thì cháu ở phòng cháu cũng sẽ không nghe thấy gì cả đâu.”

Trần Nhất Nhiên:????

Hiện giờ người môi giới còn tỉ mỉ chu đáo như vậy sao? Đúng là cuộc sống không hề dễ dàng mà!

Sau đó Trần Nhất Nhiên mới tự mình thử nghiệm một chút, nó mở tivi trong phòng Trần Tuý tới mức âm lượng to nhất, sau đó quay về phòng nghe ngóng, kết quả là không hề nghe thấy gì.

Trần Nhất Nhiên cuối cùng cũng yên tâm.

Căn phòng Trần Tuý thuê lúc trước vẫn chưa trả lại, bên trong vẫn còn nhiều đồ đạc cần xử lý. Đồ dùng điện trong nhà hầu như mua mới, đồ cũ thì có thể bán, còn lại ít quần áo và đồ chơi bỏ vào trong mấy chiếc va-li, một lần kéo hết về nhà mới.

Mấy chiếc va-li này vẫn đang đặt trong thư phòng, tranh thủ ngày nghỉ, anh và Chân Điềm cùng nhau sắp xếp lại.

“Trong chiếc hộp sắt này đựng gì vậy anh?” Chân Điềm lần đầu tiên nhìn thấy chiếc hộp này của Trần Tuý, nhìn có vẻ rất cũ kĩ, nhưng được bảo quản khá tốt.

Trần Tuý quay lại nhìn, còn chưa kịp ngăn cản, Chân Điềm đã mở chiếc hộp đó ra rồi.

Bên trong có mấy thứ đồ chơi linh tinh, có lẽ là đồ chơi của Trần Tuý khi còn nhỏ, thậm chí còn có một tờ kiểm tra, mà ở trên cùng có một thẻ tên phóng viên.

Là thẻ tên phóng viên mà ngày trước Chân Điềm đã làm mất.

Trần Tuý: “…”



Chân Điềm: “….”

“Thẻ phóng viên của em là do anh trộm à?” Chân Điềm cầm thẻ phóng viên của mình lên, lật qua lật lại xem, đúng là thẻ tên của cô, “Anh trộm thẻ phóng viên của em để làm gì?”

“… Là do em tự làm rơi, anh vô tình nhặt được thôi.”

Chân Điềm ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy tại sao anh nhặt được rồi lại không trả cho em? Em phải đi làm lại, phiền phức bao nhiêu đấy!”

Trần Tuý bình tĩnh không hề bối rối: “Thời điểm đó anh là một học sinh cá biệt, chứ không phải là học sinh ba tốt, nhặt được của rơi sẽ trả người đánh mất đâu.”

Chân Điềm: “…”

Nhưng đó chỉ là một thẻ phóng viên trường học không đáng tiền thôi mà!

“Anh bảo quản nó khá tốt đấy chứ, ngay cả ảnh cũng còn rõ nét như này.” Chân Điềm xem lại thẻ phóng viên một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Tuý, trên miệng nở một nụ cười gian “Có phải anh cố ý không trả lại cho em phải không? Không ngờ anh lại là một đàn anh như vậy nha!”

Trần Tuý: “…”

Trần Tuý lấy lại thẻ phóng viên trên tay cô bỏ vào trong hộp sắt, sau đó đóng hộp lại: “Đã qua lâu như vậy rồi, anh cũng không nhớ rõ nữa, có lẽ đơn giản là quên mất thôi.”

“Ồ, sao em lại không thấy như vậy nhỉ?” Chân Điềm như phát hiện ra một trò chơi mới đầy tò mò, không hề có ý định bỏ qua, “Không phải là anh từ lúc đó đã bắt đầu yêu thầm em đấy chứ?”

“…” Trần Tuý đặt chiếc hộp xuống, anh khom lưng đặt hai tay ở hai bên người Chân Điềm, cúi xuống hôn lên môi cô, “Thì đã sao? Bây giờ em đã là vợ của anh rồi.”

Chân Điềm thuận thế vòng tay lên ôm cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Xem ra là anh đã trăm phương ngàn kế tính toán em nha.”

“Cậu mợ, hai người đã thu dọn xong chưa?” Trần Nhất Nhiên nghĩ muốn vào giúp hai người họ một tay, kết quả vừa chạy tới cửa thư phòng liền sững lại.

…Có phải nó đã làm phiền chuyện tốt của cậu mợ rồi không?

“Cái đó… Cháu không nhìn thấy gì cả… hai người tiếp tục!” Trần Nhất Nhiên bỏ lại câu này sau đó chạy mất hút.

Chân Điềm: “…”

Cô buông Trần Tuý ra, muốn ngồi dậy gọi Trần Nhất Nhiên quay lại, Trần Tuý gia tăng lực độ tay, xoay người cô lại.

“Anh làm gì vậy?” Chân Điềm nhìn Trần Tuý đang ôm chặt mình. Trần Tuý cười, tiến sát lại gần khuôn mặt của cô, sau đó dính lên trán cô: “Nó nói chúng ta tiếp tục.”

Chân Điềm: “…”

Bình thường cũng đâu có thấy anh nghe lời Thiện Thiện như vậy chứ!

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Trần Tuý mới nhìn thấy tin nhắn Trần Nhất Nhiên gửi cho mình:

“Cậu, lần sau cùng mợ thân thân thiết thiết, nhớ đóng cửa! ”

Trần Tuý cười một tiếng, trả lời nó: “Đã đọc.”

Sau vài lần đóng cửa thân thân thiết thiết với Chân Điềm, Chân Điềm đã có thai. Đây là một chuyện trọng đại của gia đình, mọi người ngay lập tức xếp Chân Điềm vào hàng động vậy quý hiếm cần được bảo vệ nghiêm ngặt nhất.

Cửa hàng bia đương nhiên không thể đi nữa, không phải sợ cô làm việc vất vả, mà sợ cô sẽ uống bia. Chân Điềm cũng không phản đối, hiện giờ cửa hàng cô đã thuê thêm hai nhân viên, cô cũng không cần phải ngày ngày tới kiểm tra, nhưng phía bên nhà cung cấp nguyên liệu vẫn cần cô phải trực tiếp liên hệ.

Sau khi mang thai không chỉ Chân Điềm có thời gian rảnh nhiều hơn, ngay cả Trần Tuý cũng có thời gian ở nhà hơn trước. Chân Điềm cảm thấy kỳ lạ: “Anh dạo này không bận à?”

Trần Tuý xoa đầu cô nói: “Hiện tại ngoài hai chương trình anh đang phụ trách, những công việc khác đều đẩy lùi lại, ở bên vợ vẫn quan trọng hơn.”



Chân Điềm khẽ chớp mắt, cười hỏi anh: “Vậy thì có đủ tiền mua sữa cho con không đó?”

Trần Tuý cũng cười: “Yên tâm đi, đều kiếm đủ rồi.”

Ngoài Trần Tuý, Trần Nhất Nhiên cũng rất khẩn trương, chỉ cần là lúc trong nhà chỉ có hai người là nó với Chân Điềm, nó liền không để Chân Điềm phải làm bất cứ việc nhà nào, tự mình phụ trách đảm nhận hết thảy.

Chân Điềm cảm thấy rất xấu hổ, nói gì đi nữa, Thiện Thiện cũng chỉ là một đứa bé mới có chín tuổi. Cô thương lượng lại, muốn nói với nó là hai người cùng làm, nhưng lại bị Trần Nhất Nhiên kiên quyết từ chối.

Chân Điềm cảm thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Trần Nhất Nhiên bây giờ càng ngày càng có phong thái của Trần Tuý.

Cả nhà lớn bé đều trông chừng cô mọi lúc, loại tình huống này sau khi Chân Điềm mang thai ngày càng thể hiện rõ hơn, cô cảm thấy mỗi lần họ nhìn cô đều đặc biệt căng thẳng.

“Hai người đừng như vậy, mỗi lần em đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đều nói em và thai nhi đều rất khoẻ mạnh.”

“Vậy cũng không thể coi thường được, hiện tại đã đến giai đoạn quan trọng nhất rồi.” Trần Tuý nói.

Trần Nhất Nhiên cũng phụ hoạ: “Cậu nói không sai! Mợ, hôm nay có phải mợ lại phải lấy máu xét nghiệm không?”

Nó hỏi vậy, Trần Tuý nghe xong liền thấy đau lòng nhăn mày lại. Sau khi Chân Điềm mang thai, mỗi lần đi kiểm tra anh đều đi cùng cô, cô cũng đi bệnh viện kiểm tra đúng kỳ hạn.

Nhưng quá trình kiểm tra lại không hề dễ dàng chút nào, những vết kim lưu lại trên tay cô sau mỗi lần kiểm tra, Trần Tuý nhìn thấy liền đau lòng. Chân Điềm luôn tỏ ra rất mạnh mẽ, tích cực phối hợp làm kiểm tra, nhưng cũng có đôi lúc xúc động bật khóc. Trần Tuý hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng an ủi rằng chuyện này hoàn toàn bình thường, tâm trạng của người phụ nữ sau khi mang thai vốn không ổn định, cộng với các loại phản ứng trong thai kỳ và các cuộc kiểm tra, rất dễ không chịu nổi.

Lúc này, người nhà cần phải kiên nhẫn an ủi và đồng hành cùng cô, những điều này Trần Tuý đều biết, nhưng mỗi khi thấy Chân Điềm không khống chế được cảm xúc của mình, anh vẫn thấy rất đau lòng, khó chịu.

Cả quá trình mang thai, Chân Điềm khóc lớn hai lần, trái tim của Trần Tuý cũng bị treo ngược lên suốt mười tháng.

Vào ngày lễ quốc khánh, công chúa của bọn họ cuối cùng cũng chào đời.

Tiểu công chúa được đặt tên là Trần Hi, tên này do hai người cùng thương lượng đặt ra. Chân Điềm vừa sinh xong, cơ thể còn yếu, ngoại trừ cha mẹ hai bên thay phiên nhau chăm sóc cô trong bệnh viện, Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên cũng thường trực ở lại bệnh viện cùng cô.

Bánh bao nhỏ cũng ở cùng phòng với Chân Điềm, nhưng ngủ trong chiếc giường nhỏ dành riêng cho bé. Trần Nhất Nhiên luôn ở bên cạnh, cô bé vừa khóc, nó liền dỗ dành ngay tức khắc.

Chân Điềm bây giờ đã có sức lực chơi điện thoại, cô lấy di động của mình chụp một bức ảnh của Trần Nhất Nhiên sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Ngọt nhất thôn: Bạn nhỏ này thực sự rất yêu em gái nha [che mặt] Nó đã canh ở bên cạnh giường của em gái hai tiếng đồng hồ rồi, một bước cũng không rời [cười ra nước mắt] Người làm mẹ như tôi thật hổ thẹn mà, cả nhà chúng rôi đều không có tư cách bằng người làm anh trai này [cười ra nước mắt]

Trần Tuý nhìn thấy bài đăng của cô, cho cô một like, sau đó gọi Trần Nhất Nhiên: “Trần Nhất Nhiên, em gái đã ngủ rồi, cháu không cần nhìn nó chằm chằm như vậy nữa đâu.”

Ánh mắt Trần Nhất Nhiên vẫn không rời khỏi khuôn mặt nhỏ của em gái: “Cháu đang nhìn em gái ngủ.”

Trần Tuý: “…”

Chân Điềm bật cười nói với nó: “Em gái mới sinh, khuôn mặt chưa rõ nét, có gì đẹp mà nhìn?”

Trần Nhất Nhiên nói: “Mặc dù em gái hơi nhăn nheo, nhưng vẫn rất dễ thương.”

Vừa nói xong, bánh bao nhỏ đang ngủ lại nhăn nhó, nhỏ giọng nức nở, Trần Nhất Nhiên vội vàng cầm lấy bàn tay bé nhỏ của bé dỗ dành: “Em gái sao vậy? Có phải đói rồi không? Hay là muốn thay tã?”

Trần Tuý bế Trần Hi dậy, sờ sờ cái mông nhỏ của bé: “Phải thay tã rồi.”

“Ồ.” Trần Nhất Nhiên đi theo sau anh, nhìn anh đặt em gái xuống bên cạnh Chân Điềm.

Trần Tuý lấy một chiếc tã giấy của bé ra, quay đầu về phía Trần Nhất Nhiên nói: “Không được nhìn em gái lúc em gái không mặc quần.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Nó chỉ muốn học hỏi cách thay tã một chút thôi mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau